ZingTruyen.Com

[Alltake] thêm một lần nữa

chương 86

cachuabaymau354

Takemichi ngồi thư thả trong túp lều, 2 chân cậu đung đưa qua lại, cậu say mê nhìn vào bức ảnh kỉ niệm treo trên góc tiệm.

Bức hình gia đình của nhà Ikawa, Maine đứng kế bên người em gái đã đi du học từ rất lâu. Và ở giữa bức ảnh là bác Suii, nhìn ánh mắt rạn rỡ của ông bác khiến cậu nhớ đến ông Hajime. Ko biết ông ấy đã đóng cửa tiệm chưa.

Lúc này thì đột nhiên 2 người đến bên chỗ cậu và ngồi sát lại gần cậu.

"Xin chào, Tôi là Ran Haitani đây là Rindou, em trai tôi"

"Hả...?"

'Vãi ò!' chính là 2 tên cầm đầu Roppongi ở thời điểm hiện tại, sau này gia nhập vào Thiên Trúc đánh nhau với Touman, rồi lại còn là 1 trong những thành viên cốt cán chả Phạm Thiên và đứng sau những vụ thanh trừng tàn bạo của tổ chức tội phạm lớn nhất Nhật Bản. Vì ở xa nên cậu không thể nhận ra 2 tên đó nhưng giờ đến gần rồi mới thấy, bọn chúng có ánh nhìn trong cách lạnh lùng và vô cảm.

Bây giờ mà cự quậy 1 xíu là bị thịt ngay!!! Maine ới mau trở về với em đi mà ( ẻm đi giao hàng cho khách rồi)

"Hơ hơ... Chào tôi là Takemichi (;^ω^)"_Take

"Nhìn cậu có vẻ cô đơn nhỉ? Sao ko làm quen với nhau 1 chút nhỉ?"_Ran

'Khum khum mị ko cần!'_Takemichi gào thét trong vô vọng.

"Ô má bánh bao kìa"_Rindou

Đột nhiên cái tên Rindou ở kế bên chọt vào má trái của cậu và nói 1 câu xanh rờn. Làm cậu giật hết cả mình, sao mà tên này lại tự nhiên quá vậy. Khi nãy rõ ràng là ghét cậu ra mặt mà trời!

Rindou cứ nhìn chằm chằm Takemichi, nhìn hơi đục đục nhưng khi lại gần nhìn thì cũng thấy cậu cũng hơi cuti. Hai bên má tròn đầy, đôi mắt có màu sáng và đặc biệt là rất đẹp.

"Nè nè đừng chọt nữa mà!"_Take

Tên ấy cứ như bị kích thích vậy, càng nói càng chọt hăng say hơn. Phải đến khi cậu bắt lấy hắn rồi giữa chặt vào ngực để hắn ko thoát ra được, có sợ cũng ko để hắn đụng chạm quá nhiều, sơ sẩy 1 cái là hắn chọt lủng mặt cậu quá (●'⌓'●).

"Đừng cóa chọt tui nữa!"_Take

Người tên Rindou đó dường như bị bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng tỉnh lại rồi nhìn xuống cánh tay bị cậu giữ lại.

'Người cũng mảnh mai... Mềm mềm'

Ánh mắt thẫn thờ của Rindou làm cho Ran rất để ý. Có vẻ như em trai hắn có chút hứng thú với "thứ" màu vàng nhỏ nhỏ này.

Ran cũng ko muốn bản thân quá nhạt nhòa trước cậu nên cũng nhanh chóng bắt chuyện, hắn chống cằm và nhìn chăm chú cậu hơn cả lúc đầu.

'Dáng vẻ thì bình thường, nhan sắc cũng chả có gì nổi bật'_Ran thầm nghĩ

Đôi mắt dò xét của Ran làm cho Takemichi có chút ớn lạnh nhưng cậu phải lo xử lí cái tên khốn kì lạ này! Nếu thả hắn ra thì tên này chắc chắn sẽ lại làm mấy hành động kì lạ.

'Nhưng... Bờ môi kia có vẻ ko tệ lắm'

Thứ thu hút Ran lại là sự hồng hào, có màu bóng nhẹ của bờ môi ấy lại khiến trong lòng hắn nổi lên 1 sự hứng thú kì lạ.

Takemichi vì ko còn cách nào để thoát khỏi cái sự dồn ép của 2 anh em này nên chỉ còn cách tiếp tục cầm lấy bát sinh tố của mình rồi ngậm chặt lấy ống hút như 1 cách để kèm nén sự rén nhẹ của mình.

Càng nhìn cậu Ran và Rindou lại càng nảy ra nhiều ý tưởng "mới lạ" bọn họ muốn hiểu thêm về cậu, muốn chạm vào cậu nhiều hơn. Đây là lần đầu tiên họ có cảm giác này, cảm giác tò mò về 1 ai đó mà chẳng phải là "Ran"hay "Ridou" và bản thân họ.

"Nè cho tôi số của anh đi"_Rindou

"Đúng đó, muốn làm quen với nhau thì phải có số chứ"_Ran

"... Nếu tôi ko muốn thì sao (• ▽ •;)"_Take

"...."

"Vậy thì... C.h.ế.t nhá?"_Ran

Takemichi nước mắt chảy ngược vào trym đành ngậm ngùi đưa cho họ thông tin liên lạc của mình.

Sau khi cậu lưu số vào điện thoại của họ thì Maine trở về, cậu vui mừng ngỡ như xuân về ánh mắt long lanh như tìm thấy ánh sáng. Takemichi nhân cơ hội chạy đến chỗ Maine như đứa con nhỏ vừa được mẹ đón về từ nhà trẻ.

Rindou vươn tay ra như thể muốn níu cậu lại, nhưng Ran đã ngăn lại và thì thầm điều gì đó với anh và rồi cả hai từ từ biến mất vào khoảng tối của trời đêm.

"Hửm? Sao vậy Take-chan"

"Hic... Hép mi ಥ_ಥ"

"Hả???"

Takemichi quay mặt lại nhìn về phía túp liều của tiệm tính chỉ đích danh bọn họ để Maine đuổi họ đi dùm mình thì lạ thay lại chẳng thấy bọn họ đâu. Takemichi khi còn đang ngơ ngác thì Maine đã gõ nhẹ vào trán cậu.

"Sao vậy? Tính làm nhũng với chị mày à"

"Ơ ơ..."

Takemichi gãi đầu khó hiểu, cậu thật sự ko thể hiểu được suy nghĩ và cách mà những bất lương thiếu niên nổi loạn này. Có lẽ là do cậu đã sống như 1 người già quá lâu rồi à?! Sao ai cũng thích tiếp cận cậu 1 cách lạ lùng rồi biến mất hết vậy trời?!

'Bộ số mình đẹp lắm hả ta?'
_____

Ngày hôm sau, Emilia khi quay về với cậu thì người  toàn mùi rượu nồng nặc. Takemichi phải mất cả đêm để chăm sóc cho cô.

"Hưm... Hư... Ẹo"

Cậu vừa nhìn Emilia vừa cảm thấy trằn trọc, lúc nào Emilia lúc nào cũng đột nhiên rời đi và đột nhiên trở về bên cậu. Cô là 1 người quan trọng với cậu, cậu dành cho cô tình cảm nhiều như những người trong Touman. Nhưng nhiều lúc cô khiến cậu cảm thấy có chút tủi thân khi mà chẳng bao giờ nói gì với cậu.

Dù ko phải tình yêu, ko phải ruột thịt nhưng cô là người mà cậu yêu quý nhất kể từ khi mất đi người thân vì thế nên cậu rất muốn chia sẻ nhiều thứ với cô.

Nhưng, bản thân cậu cũng tự nhận thức được rằng vì sự an toàn của cô cậu ko bao giờ được phép để Emilia liên lụy. Vì đây là chuyện giữa cậu và Touman, là sự cố chấp cuối cùng mà cậu đặt hết vào lần trở về này.

Đột nhiên những cảm xúc vui vẻ, thoải mái mà cậu có lại từ chỗ Maine lại vụt một cái biến mất. Lại trở về tâm trạng tiêu cực, bế tắc như lúc trước mất rồi.

"Ước gì tớ có thể nói với cậu rằng... Tớ mệt mỏi lắm Emi à"

Takemichi đứng bật dậy, vuốt nhẹ mí mắt rồi quay người đi ra khỏi phòng.

Lúc này khi cánh cửa dần đóng lại, ánh sáng phai mờ đi. Để lại trong căn phòng của cô một màu tối đen, Emilia khẽ mở mắt ra nhìn lên trần nhà, tâm trạng cô rối bời từ ánh mắt, lời nói của cậu lúc nãy đều như từng chiếc kim đâm vào trái tim cô.

"Tớ biết mà... Đồ ngốc"

Sáng hôm sau, đúng như cậu đã đoán thì Baji đêm qua đã ngay lập tức tuyên bố rời băng. Chifuyu đã lo sợ đến khóc khi chạy đến đây để thông báo cho cậu biết.

Thật mừng vì cậu ta đến chỗ cậu trước chứ ko đến gặp Baji để bị đấm, chắc giờ Kuzutora đang lảng vảng đâu đó để kiếm Chifuyu hoặc 1 ai khác để làm "bằng chứng"

Cậu đã từng rất trằn trọc về chuyện này. Ko biết làm gì để giữ Baji lại. Nhưng quyết định cuối cùng vẫn là để Baji rời đi rồi theo sau trận chiến để cứu cậu ta.

"Takemichi... Tôi phải làm gì để Baji-san trở lại đây"

"..."

Takemichi nhìn qua Chifuyu, trên mắt chàng thiếu niên ấy đã hiện rõ vết thâm quầng lúc nào ko hay.  Chả giống với dáng vẻ ngạo mang thường ngày chút nào, giống hệt 1 chú mèo buồn bã khi chủ nó đi xa và bỏ nó lại 1 mình trong căn phòng trống.

Takemichi cười trừ rồi đưa tay lên xoa nhẹ đầu cậu.

Hiện tại thì cậu và Chifuyu đang trên đường đến chỗ Mikey, chính xác là nhà Sano. Cậu ko để Chifuyu tự đi vì có thể là cậu ta sẽ chạy đi kiếm Baji để rồi lãnh 1 vố đau.

"Nhóc đừng lo, anh sẽ lôi đầu tên đó về cho (•̀o•́)ง"

"Ừm.. (。•́︿•̀。)"

*Bịch bịch

Tiếng bước chân, sột soạt bỗng nhiên xuất hiện và dường như là đang đến gần chỗ cậu và Chifuyu. Takemichi ngay lập tức cảm nhận được cái gì đó ko ổn nên đã nắm chặt lấy tay Chifuyu chạy về hướng ngược lại con đường họ đi nãy giờ.

Nhưng đột nhiên, 1 cái bóng đứng chắn trước mặt cậu.

"Này này, chạy đi đâu thế?"

Hắn ta là 1 kẻ cao to với khuôn mặt dữ tợn, vết sẹo lớn chạy dọc từ mắt trái xuống môi. Hắn vung tay bắt lấy tay cậu rồi giữ chặt nó.

Hắn nhìn xuống cậu, ánh mắt đầy sát khí rồi hô lớn.

"ĐEM HAI ĐỨA NÀY ĐẾN CHỖ THỦ LĨNH MAU!"

---

Hello mn, dạo chắc ai theo dõi tui lâu cũng thấy là tui đang lười chảy thây ra hoặc bí ý tưởng đk
((´д`))

Thiệt ra là tui lên ý tưởng hết rồi, nghĩ ra cái kết từ rất lâu luôn rồi nhưng chả bt dẫn dắt câu chuyện tiếp theo như thế nào cả mới chết :)))

Cốt truyện đang đi xa hơn những gì tui dự tính nên  vt cũng cần tính logic bởi dị tui đang nát óc để cố gắng end sớm nè :)))

Phóng lao giờ phải theo lao nên giờ tui đang gồng dữ lắm, mà thấy ng đọc càng ngày càng ít nên buồn nhiều chút lun (ToT)

Tui đẩy nhanh các sự kiện nếu cần thiết nên hãy ủng hộ tui đến chương cuối cùng nha ٩(๑•̀ㅂ•́)و

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com