ZingTruyen.Info

[Alltake] thêm một lần nữa

chương 81

cachuabaymau354

"Nè Peyan, sao cậu lại chắc chắn rằng Pachin ko đâm Osanai"

Nghe câu hỏi ấy của Takemichi, Peyan như phát điên lên vì cậu đang tỏ ra nghi ngờ Pachin. Cậu ta lao lên, tay đưa ra trước như muốn túm lấy cổ áo cậu, nhưng ở phía đối diện Mikey đã ngay lập tức giữ Peyan lại. Ánh mắt u ám của anh đã làm Peyan thoáng chốc rùng mình.

Tâm trạng của anh khi nghe thấy câu nói này của Takemichi cũng ko khá hơn Peyan là mấy. Nhìn phản ứng của Peyan, cậu đã thầm biết rằng anh ko nói dối, nhưng cái gì cũng phải làm rõ nguyên nhân rồi mới giải quyết êm đềm được mà.

"Cậu cứ trả lời anh đi, anh chỉ muốn biết thôi"

Peyan ngước mặt lên nhìn cậu, đôi mắt biếc ấy làm cho người ta có cảm xúc khó tả, ánh mắt chân thật, ko chút vấy bẩn, ko chút giả tạo. Màu sắc xanh ảm đạm mà cuốn hút làm cho người đối diện biết rằng ko có sự ác cảm nào trong câu nói của cậu. Ánh mắt khiên định ấy làm cho con người ta yếu lòng, và cũng là xoa dịu trái tim người bị tổn thương.

Peyan tự nhủ bản thân bình tĩnh, trước giờ cậu luôn là 1 người quan trọng với Mikey, vị tổng trưởng có sức mạnh áp đảo mọi thứ vô cùng coi trọng bạn bè, là niềm kiêu hãnh của Touman và cả Pachin, xứng với cái danh "Mikey vô địch". Chính vì thế mà khi anh thân thiết với Takemichi Peyan mới nhận ra 1 điều.

Anh ko chỉ đơn thuần là yêu thích cậu vì tính cách nhẹ nhàng, dễ mến của cậu mà ẩn sau đó còn là sự tôn trọng, ngưỡng mộ của cậu thiếu niên, ánh mắt anh thật sự rất giống như cách mà anh nhìn Shinichirou. Đó chính là sự kính trọng với 1 người thật sự mang 1 điểm khác biệt với số đông còn lại chính vì thế mà Mikey cản Peyan. Vì anh biết Takemichi luôn có những suy nghĩ và cách làm của riêng cậu như thể bản thân người con trai này biết được rằng những con đường nào sẽ mở ra trong tương lai.

Giống như cái cách cậu làm vào 2 năm trước.

Mikey lặng lẽ đứng lên và rời đi, anh muốn giao lại cho cậu giải quyết chuyện này. Anh tin rằng cậu sẽ thuyết phục được Peyan tốt hơn 1 tên tổng trưởng đã vô tình tổn thương cậu ta như anh. Dù sao thì cậu cũng đã ko còn là ngoài cuộc nữa, anh phải trở lại cùng những người đồng đội của mình và chứng minh rằng cái danh xưng "vô địch" là hoàn toàn xứng đáng.

Mikey tiến đến trung tâm cuộc chiến, nơi mà tên thần chết điên loạn vẫn đang chờ anh.

Peyan nhìn thẳng vào cậu, đó ko thể nào là ánh mắt của 1 tên khốn, cố tình mỉa mai, khiêu khích người khác được. Đó là ánh mắt ân cần, quan tâm, cậu đang thật sự để tâm về vấn đề của Pachin. Vấn đề mà Mikey và mọi người đã vô tình bỏ qua.

" Truớc hôm đó... Pachin đã nói rằng cậu ta làm mất cái móc khóa đa năng ở đâu đó trên đương chạy trốn ra khỏi nhà kho"

"Chiếc móc khóa đó vốn là đồ lưu niệm thôi và nó có 1 lưỡi dao bên trong, Pachin luôn mang nó theo như 1 món đồ may mắn nhưng ngoài việc đó ra thì cậu ta chả bao giờ sử dụng nó để đe dọa hay chém giết gì ai đâu"

"Vì thế nên ko có lý nào người ko đem theo vũ khí nào như Pachin lại có thể đâm Osanai được, nếu có thì chắc chắn là cái tên đeo mắt mờ ám đứng bên Moebius làm!"

"Tên đeo mắc kính?"

"Đúng rồi đấy, hôm đấy đi sau Osanai còn có 1 tên đeo mắc kính trông khả nghi lắm, lúc Pachin bị bắt đi tôi còn thấy hắn đứng thì thầm gì đó với mấy tên đàn em rồi còn mỉm cười nữa"

"Lúc ấy tôi đã muốn cùng đàn em lao lên để làm ra lẽ với chúng nhưng mà đột nhiên Baji từ đâu xuất hiện lôi chúng tôi về và còn dặn là ko đc nói với Mikey dù cho có chuyện gì xảy ra đi nữa"

"Baji? Sao Baji lại ở đó chứ?"

"Ai mà biết được, tôi cũng chỉ đành nghe cậu ta nhưng... Đã 1 tuần rồi mà chẳng còn ai nhắc về chuyện Pachin nữa nên tôi đã rất tức giận..."

Takemichi mặt đượm buồn, vươn tay ra an ủi Peyan. 'Cậu ta chắc đã đắng đo nhiều lắm'

Ko giống như lúc trước, lần này Pachin chắc chắn đã ko còn bốc đồng như trước mà đã chịu buông bỏ căm hận trong lòng. Nhưng lại 1 lần nữa cậu đã để cho tên Kisaki dắt mũi khi hắn đã thành công ép Pachin đến mức đường cùng, đánh đấu móc đầu tiên cho sự sụp đổ của nội bộ Touman.

Quả thật là 1 tên thiên tài cố chấp, bây giờ cậu đã cứu được Draken rồi nên cũng ko thể bỏ mặc Pachin được. Nếu như những lời khẳng định của Peyen là hoàn toàn đúng thì cậu phải mau chóng giúp Pachin được thả ra, phải tìm ra kẻ đã thật sự ra tay đâm Osanai trước khi Kisaki lại nhúm tay vào.

*RẦM

Tiếng động lớn làm cậu giật thót, đã có chyện gì đó xảy ra ở phía trung tâm cuộc chiến. Đó dường như là nơi mà Mikey đang đứng.

Takemichi cấp tốc chạy đến xem.

"Hộc hộc.."

Ở phía xa, Takemichi đứng trong cơn mưa ào ạt càng lúc càng dữ dội nhìn về huớng của anh, chỉ thấy Mikey đang nắm lấy cổ áo Hamma và đánh tới tấp vào khuôn mặt vốn đã đầy thương tích của hắn. Âm thanh nắm đấm va chạm vào xương hàm khiến cho người ta rợn người giống như đang chứng kiến ác quỷ trội dậy từ trong ánh mắt đục ngầu của người con trai nhỏ bé ấy.

Tất cả nhưng tên đàn em đứng gần đó kể cả là thành viên Touman hay Moebius cũng chỉ biết đứng chết lặng nhìn anh. Họ sợ, sợ cái cách vung tay tàn nhẫn ấy và cái cách mà mặc anh ko hề biểu lộ 1 chút cảm xúc nào trên gương mặt khi đánh 1 kẻ đang mất ý thức nhưng vẫn nở nụ cười quái dị như Hamma.

Takemichi nhìn thôi cũng ko nhịn được mà hét lớn bảo Mikey dừng tay. Dù sao thì hắn cũng là em trai của Nanami-san, đứng nhìn hắn bị đánh thừa sống thiếu chết như thế này thì cậu còn mặt mũi nào mà đối diện với cô y tá tốt bụng ấy.

"Dừng lại đi Mikey!!"

Cậu lao đến giữ lấy tay anh và cố gắng tách anh ra khỏi Hamma.

"E-em mau dừng lại đi! Vậy là đủ rồi! Hắn đã bất tỉnh rồi mà!"

"Nếu giờ em mà tiếp tục đánh nữa thì hắn chết mất!"

Mikey đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn cậu.

"Anh tiếc hắn à?"

Takemichi trán nổi gân quát.

"CÓ BUÔNG RA KO THÌ BẢO!"

Mikey vẫn nạnh nùng nhìn anh, rồi phút chốc lại xìu xuống ngoan ngoãn bỏ cổ áo Hamma ra và lặng nhìn cậu đỡ lấy hắn.

'Ôi trời ơi, kiểu này là làm phẫu thuật chỉnh hàm bằng phương pháp tác động vật lý luôn rồi!'

Nhìn hắn "nát bét" luôn, tên này ko biết có vạ mồm như thế nào hay ko mà bị Mikey vả ko thương tiếc như thế này luôn chứ.

Cậu nhanh chóng nhìn xung quanh rồi ngoắc đại 1 tên đàn em bên Moebius nhìn trong đáng tin cậy nhất rồi đưa Hamma cho chúng gói mang về.

Thế là vì bị áp đảo sức mạnh quá nhiều, chủ yếu Mikey đã dọa chúng sợ xón ra quần nên đám đàn em còn lại của Moebius đã nhanh chóng chịu thua và quy phục trước Touman. Trận chiến ngày 3/8 kết thúc sau đêm lễ hội nhộn nhịp với tiếng còi của cảnh sát địa phương.

----

Hãy đọc và cảm nhận nỗi đau của tôi khi đã bí văn suốt 1 tuần nay và thức trắng tới 4h sáng để rặn ra chap này :))))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info