ZingTruyen.Info

[Alltake] thêm một lần nữa

chương 76

cachuabaymau354

"Thật ra... Em đang nuôi 1 con mèo con ở trong công viên"

Đó là lời bộc bạch đầy ngượng nghịu của tên nhóc vừa bị Takemichi và Hinata ép cung.

Naoto kể lại rằng, nhóc ấy tìm thấy chú mèo con vào 1 ngày mưa rất to. Đứng dưới mái hiên của tiệm tạp hóa gần công viên Naoto nhìn thấy 1 cái thùng carton bị bỏ lại, trong đó có 1 con mèo con đang rên rỉ đáng thương khi nước đã tràn vào bên trong.

Sau khi cứu mèo con, Naoto chăm sóc nó tới tận bây giờ, nhóc kể lại rằng vì dạo gần đây hay bị đám côn đồ quanh nhà làm phiền nên Naoto quyết định đem mèo con tới chỗ bờ sông dưới cây cầu và xây cho nó 1 cái chồi nhỏ.

Nhưng ko ngờ rằng sau vài hôm theo dõi thì tụi kia biết được nên đã bắt mèo con đi đe dọa là nhóc ko đến thì sẽ quăng mèo con xuống sông nên nhóc vừa về là cấp tốc chạy đến bờ sông liền.

Hinata với Takemichi ngồi lắng nghe Naoto kể lại mà cảm thấy nhóc ấy mới thiệt là dũng cảm và đáng yêu làm sao ( ꈍᴗꈍ).

'Naoto nhà mình đúng là đã trưởng thành thiệt rồi (*´▽'*)'

Và rồi cậu cũng biết được 1 điều sau chuyện này, rằng Naoto cực kì hâm mộ Emilia luôn =))

Nhóc ấy sau khi chứng kiến hành động anh dũng, oai hùng của người đàn bà lực điền này thì trong lòng chàng trai nhỏ ấy lại lóe lên tia sáng, ngưỡng mộ cô bạn thân của cậu vãi ra.

Naoto cứ quấy lấy Emilia từ lúc ăn tối xong tới giờ để gạ hỏi đủ thứ trên đời dưới đất.

"Làm sao để em mạnh được như chị!"

"Chị hãy dạy em mấy đường quyền kia đi mà!"

"Chị ơi chị nghĩ đến khi nào thì em mới có thể mạnh mẽ được như chị vậy!"

"Emilia-san!!"

Nhóc ấy cứ nháo nhào lên hệt như con nít được cho kẹo, nhưng điều này cũng làm cho Naoto trở lại đúng với tâm hồn của 1 đứa trẻ 13 tuổi. Dễ bị tác động bởi những thứ như hình ảnh của"người anh hùng", hồn nhiên và ngây ngô.

Emilia đúng là có sức hút đến kì lạ, đến cả tên nhóc khó tính như Naoto mà cũng ko thể ko bị cô hút lấy.

Mà cô cũng thật sự rất dễ kết thân với trẻ con khi mà dù cho có bị Naoto vây quanh hỏi đủ thứ thì vẫn vui vẻ buôn chuyện, à mà nói đúng hơn là cô thích được người khác nhìn ánh mắt ngưỡng mộ thì hơn =))

"Há há há thằng nhóc này đúng là biết lựa người mà hỏi đó nha, gặp được 1 võ sĩ chuyên nghiệp như chị đây là chuẩn bài rồi hehee"

Thế là cả 2 ngồi buôn dưa lê bán dưa muối, đặc biệt là Emili thì quăng bom nổ tứ lung tung luôn.

"Trông em ấy vui vẻ thật đấy nhỉ"_Hina

"Ừ, ít khi anh thấy em ấy cười nhiều đến thế đấy"_Take

"Thật ra lúc nhỏ em ấy cũng thường như thế này lắm, nói rất nhiều cũng cười rất nhiều nhưng từ khi bố thăng chức thì công việc cũng bận rộn hơn nên em ấy cứ khép mình mãi thôi"_Hina

"Đúng là cũng ko thể trách chú được.."_Take

Ko hiểu là có điều gì bất ổn hơn ko mà sau khi cậu trở lại đây thì bỗng nhiên tần suất thấy mặt bố Hina lại ít đi rất nhiều, cứ như là ông ấy đẩy xa gia đình ra hơn từ khi cậu xuất hiện.

'Thật kì lạ..'

"Nè chị ơi! Hồi nhỏ khi bằng tuổi em chị đã từng muốn sau này lớn lên làm gì vậy ạ!"

1 câu hỏi hết sức ngây thơ, đều bình thường dễ thấy ở những đứa trẻ trạc tuổi Naoto khi mà chúng đang muốn nghĩ đến cái gọi là nghề nghiệp tương lai.

"Làm gì ấy hả? Ừm.."

Takemichi ở kế bên cũng khá tò mò, chăm chú lắng nghe. Vì đây là lần đầu tiên Emilia có ý định trả lời loại câu hỏi này, kể từ thời sơ trung Takemichi đã luôn thắc mắc đều tương tự nhưng chưa bao giờ cô trả lời cậu đàng hoàng.

"Chị hồi bằng tuổi em... Thì từng rất muốn trở thành 1 nữ cảnh sát cừ khôi đấy!"

Cả Naoto và cậu rất ngạc nhiên.

"Vì sao vậy ạ?"

Naoto khi nghe thấy thế thì tâm trạng có chút ngờ vực, vì người bố luôn bận rộn đến nổi ko có lấy thời gian để gặp mặt cậu  cũng là 1 cảnh sát.

Naoto ghét công việc của bố mình, ghét những lần ông ấy thất hứa với mình vì những cuộc gọi đột xuất từ cơ quan nơi bố làm việc, rất ghét cách mà ông ấy thường ko dành thời gian cho cậu. Nhưng Naoto lại chưa bao giờ nói rằng cậu ghét ông.

Chính vì thế mà Naoto muốn biết rằng rốt cuộc công việc ấy có gì đặc biệt mà ngay cả Emilia cũng từng ước mơ được trở thành cảnh sát, 1 người luôn phải bận bịu với giải quyết vấn đề của người khác.

"Ừm... Nếu như mà nhóc hỏi lý do thì..."

"Chẳng phải là vì nó rất ngầu sao?"

Naoto ngây người, cậu nhóc cảm thấy câu trả lời đó có chút tùy hứng nhưng cũng thấy nó có chút hợp lý.

Vì trong những bộ phim trinh thám, thì chả phải là những thanh tra và các đặc vụ cảnh sát luôn là những người được xây dựng với hình ảnh chính trực và luôn sẵn sàng chiến đấu vì chính nghĩa hay sao?

Nhưng nhiêu đó vẫn chưa thể thuyết phục được Naoto. Emilia nhìn chăm chú Naoto rồi lại tiếp tục luyên thuyên.

"Khi còn nhỏ, chị có xem 1 chương trình truyền hình khi đó họ đang phỏng vấn 1 cảnh sát sau khi họ phá được 1 vụ án đánh bom rất nổi tiếng ở Osaka"

"Chị còn nhớ rất rõ rằng khi đó vị cảnh sát đó đã trả lời như thế này sau khi đc phóng viên hỏi"

"1 câu hỏi liên quan đến việc chú ấy đã suýt hi sinh khi đang làm nhiệm vụ phá bom, khi ấy thiếu người nên chỉ còn cách để vị cảnh sát ấy 1 mình tiếp vào khu vực nguy hiểm"

"Chẳng phải đó là việc mà tôi phải làm để bảo vệ người dân và các đồng đội đã đặt niềm tin ở tôi sao"

Emilia kể với giọng nói nhè nhẹ, mang cảm giác hoài niệm về 1 thời tuổi thơ từng ước mơ đủ điều, cũng có chút tiếc nuối khi đến cuối cùng ước mơ ấy cũng chỉ còn là những hồi ức thôi.

Lý do mà cô chẳng thể theo đuổi cái mong ước ngây ngô đó thì cũng đã quá rõ rồi, chẳng 1 gia đình dư giả nào lại muốn con gái mình làm 1 công việc phức tạp như thế cả.

Khi nhìn thấy ánh mắt ấy của Emilia, Naoto mới thầm nghĩ rằng liệu bố của mình có phải cũng đang làm như thế ko?

Lúc này Takemichi mới nhỏ nhẹ lên tiếng thêm 1 xíu gia vị vào cuộc trò chuyện. Cậu ghé sát vào tai Naoto rồi nói nhỏ.

"Anh hi vọng rằng sau này Naoto cũng hãy trở thành 1 người tuyệt vời để bảo vệ chị gái mình nha(^▽^)"

Naoto quay ngoắt đầu lại nhìn chằm chằm vào Takemichi rồi lảm bẩm gì đó 1 mình. Takemichi cũng ko để ý đến cử chỉ kì lạ đó của cậu nhóc mà chỉ mỉm cười rồi lẳng lặng quay lại trò chuyện tiếp Hina để cho 2 người tiếp nói chuyện với nhau.

---

"Vậy là anh ấy thích mình làm cảnh sát sao..."

Chàng trai nhỏ ngồi ngẫm nghĩ, nhớ lại lúc cậu mỉm cười nhìn mình thì lại phải vội vã đưa tay lên che mặt đi. Cảm giác kì lạ này là gì đây!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info