ZingTruyen.Com

[AllShin-Conan đồng nhân] Ánh sáng sự thật

44.

RuniRita

<Hattori Heiji vs. Kudo Shinichi: Màn suy luận trên đỉnh núi tuyết.>

<Chi tiết trong manga chap 517-522, anime tập 490.>

[Ngồi trong sân nhà, dưới cây anh đào nở hồng rực, Hattori Heiji thân mặc quần áo ở nhà, chân đeo guốc gỗ, hắn đang nói chuyện với ai đó qua điện thoại, ý cười tràn ngập con ngươi: "Ý tớ là 4, 5 hay 6? Tháng này tớ phá được 6 vụ. Còn cậu thì sao Kudou?"

"Tớ à?" Bên đầu dây kia, Conan hơi nhíu mày suy tư, cặp lam mâu xinh đẹp tựa như bảo thạch, thầm đếm trong lòng rồi trả lời: "Tớ đã giải quyết được 7 vụ rồi."

"Ôi trời, tớ lại thua rồi." Vị thám tử Osaka vuốt mặt, tỏ vẻ thất vọng, nhưng Conan đầu dây bên kia chỉ cười nhẹ, Heiji vuốt mũi, hỏi nhỏ: "Này Kudou, cậu không thấy sợ khi nhiều vụ án cứ vây quanh cậu à?"

"Nếu cậu nhận mình thua, thì tên của cậu cũng đã thể hiện rõ điều đó rồi đấy." Conan bật cười, vẻ mặt ranh mãnh, trêu đùa, sau đó lại tự tin nói: "Tớ là Shin-ichi, nghĩa là số 1 nha."

<Chữ 'ji' trong Heiji nghĩa là 'tiếp theo', 'theo sau'.>

Heiji vẻ mặt khó nói hết trước sự kiêu ngạo của cậu bạn, không lưu tình dội một gáo nước lạnh: "Đồ ngốc, cậu chỉ là số 2 thôi."

"Ể? Số 2 hả?" Conan khóe miệng giật giật, có chút không cho là đúng, thiếu niên vẫn vô cùng kiêu ngạo, lòng hiếu thắng lại hừng hực trỗi dậy đâu.

"Ừ, chuyện xảy ra cũng đã khá lâu rồi." Hattori Heiji nhẹ giọng nói, ánh mắt mang theo chút hoài niệm.

"Ồ!" Conan ngồi thẳng người lại, lam mâu chớp chớp mở to, thiếu niên cũng có chút tò mò về người mà cậu bạn cũng phải công nhận kia.

"Người đó có trí não còn nhanh nhẹn hơn cậu nữa kia." Heiji hiếm khi công nhận một ai đó, từ đầu dây bên kia Conan cũng nhận ra giọng nói khác hẳn thường ngày của hắn, lam mâu dâng lên một tia nghi hoặc, lại nghe vị thám tử da đen nói, khiến Conan càng thêm tò mò: "Cũng là một thám tử đấy!"]

(Không biết nên bày ra vẻ mặt gì.)

(Được rồi, mặc dù chuyện này có chút hiểu lầm, nhưng tôi rất chờ mong trận đấu trí này đấy.)

(Hattori Heiji, cậu phạm quy. Sao lại ôn nhu như thế chứ?)

"Ồ!!! Sao vụ này nghe quen tai vậy ta?" Shinichi nhíu mày xoa cằm, cặp lam mâu ánh lên vài tia khó hiểu, cố gắng nhớ tới đây là vụ nào.

"Hả? Thì ra thám tử thiếu niên năm đó là cậu sao?" Heiji thốt lên, có chút ảo não muốn tự gõ đầu mình: 'Trời ạ, thì ra mình đã gặp cậu ấy từ khi đó a...'

"Không lẽ cậu không nhận ra sao?" Shinichi vẻ mặt thổ tào nhìn hắn, sau lại có chút đỏ mặt, nghĩ thầm: 'Ánh mắt lúc đó của cậu là sao chứ?' 

"..." Được rồi, đúng là khi đó hắn chưa nhận ra thật, nhưng mà nhìn thiếu niên đang đỏ mặt, đầu hắn lại quên sạch nuối tiếc vừa dâng lên trong lòng rồi.

Hagiwara mắt liếc nhìn tên nhóc da đen đang đần mặt ra cười một cách ngu ngốc, lại liếc nhìn khuôn mặt tinh xảo đang đỏ mặt kia, lông mày nhíu lại: 'Mình gặp em ấy bảy năm trước thì có tính là cuộc gặp sớm nhất hội không nhỉ?'

[Đỉnh núi, không gian một mảnh tuyết trắng xóa, đây là thời điểm hoàn hảo để các nhóm du khách đến trượt tuyết, ở đây cũng lan truyền một truyền thuyết về 'Bà chúa tuyết', truyền thuyết này rất nổi tiếng: 'Một cô gái tuyệt đẹp đi giữa trời tuyết, tìm những người đàn ông và muốn đổi chiếc áo lấp lánh ánh bạc trên người với một thứ từ họ - Máu từ trái tim. Khi những người trong làng tìm thấy những người đàn ông đó, trong hành trang của họ không phải là chiếc áo bạc, mà là một đống tuyết trắng.'

Trường cấp hai Keihou, là trường của Hattori Heiji và Toyama Kazuha, bởi vì hôm nay có nhiều trường khác cũng tổ chức vui chơi ở đây, nên nhà ăn của khu trượt tuyết đã phải chia giờ ăn cho các trường, tránh trường hợp gây rối.

Hattori Heiji đang nhàm chán nghe mấy người bạn bàn về chuyện đang có một đoàn làm phim có mặt ở đây để đóng phim, bộ phim được dựa trên một vụ án đã từng xảy ra ngay tại nơi này, nạn nhân cũng là người của đoàn làm phim. Vị thám tử Osaka có chút hứng thú về vụ án đó, nhưng nghe đến nam diễn viên kia sẽ đóng vai là một thám tử thì đáy mắt chợt lóa qua một tia ý vị không rõ.

Bốn năm trước, một vị diễn viên đóng thế đã chết ở khu trượt tuyết này, phía cảnh sát mặc dù đã kết luận rằng anh ta tự sát, duy chỉ có một vị thanh tra khi đó đã không nghĩ vậy mà nghĩ đây là một vụ án mạng. Cũng vì theo đuổi vụ này mà ông đã từ chức và trở thành một thám tử tư nhân, theo ông vụ án này có bốn nghi phạm và trùng hợp là cả bốn người đều có mặt ở đây ngày hôm nay, có lẽ là việc tìm ra chân tướng của vụ này đã ám ảnh ông suốt bốn năm.

"Cho dù cậu ta tự sát, vậy lý do là gì?" Vị cựu cảnh sát buồn bã nói.

"Chỉ có cách hỏi người đã chết mới biết được, hoặc nếu..." Vị nam diễn viên đẹp trai nhún vai, nửa đùa nửa thật nói: "...đây là một vụ án mạng, thì chẳng có người có khả năng làm được điều đó. Nếu hung thủ có thật thì chỉ có thể là bà chúa tuyết xinh đẹp thôi."

"Này, anh có bị sao không đấy?" Một thanh âm tức giận đặc sệt giọng Kansai vang lên, nhất thời mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cậu thiếu niên da ngăm vừa đứng bật dậy, hai tay nắm chặt, phản bác lại lời mà vị diễn viên vừa nói: "Nếu là một vụ án thì phải do con người gây ra! Và còn nữa, làm sao chuyện đó lại không thể? Đồ ngốc!" 

Nhóm người kia ngẩn ra nhìn cậu thiếu niên một hồi, sau đó chợt có người bật cười, bây giờ là đến lượt Heiji tỏ ra nghi hoặc đây.

"Khi nãy cũng có người đã nói vậy đấy!"

"Cũng là một cậu bé đã nói y hệt như cậu vừa nói."

"Cậu ấy cũng là học sinh trung học như cậu."

"Một học sinh trung học?" Hattori Heiji một vẻ chưa tin mà hỏi lại lần nữa, đáy mắt dần hiện lên một cỗ chiến hỏa. Ở một góc đông người, một người lạ mặt ăn mặc kín mít, cầm trên tay một chiếc máy quay nhỏ, lặng lẽ ghi hình.

"Hơ hơ... Hắt xì...!" Trên cáp treo, một thiếu niên khác khẽ hắt hơi một cái, xoa xoa mũi, nói với cô bạn ngồi cạnh: "Có ai đang nhắc đến tớ thì phải?"

"Chả thế. Cậu làm khùng làm điên ở nhà ăn, chắc có người đang chọc quê và cười cậu đấy." Thiếu nữ ngồi cạnh châm chọc.

"Đồ ngốc! Chỉ là tớ không thích việc nhiều người cứ đi sợ dăm ba cái truyền thuyết bà chúa tuyết gì gì đó thôi." Thiếu niên nghe cô bạn thân châm chọc, to giọng phản bác lại.

"Tớ không sợ, tớ chỉ tin thôi!" Thiếu nữ vừa nghe liền biết 'nhiều người' đó là ý nói cô, liền quay sang phủ định, sau đó có chút nhỏ giọng lại lẩm bẩm: "Chỉ là nghe chuyện về bà chúa tuyết... Rất thật và buồn."

"Hưm... Phải công nhận đó là một câu chuyện đầy bí ẩn." Thiếu niên kia khẽ gãi gãi má, sau đó gỡ bỏ cặp kính trượt tuyết trên mặt, để lộ ra một cặp lam mâu xinh đẹp và tràn ngập kiêu ngạo: "Truyện 'Yuki-onna' nổi tiếng, con quái vật được gọi là 'người phụ nữ của tuyết' phải không?"

"Tiếng anh? Yuki-onna không phải truyện của Nhật sao?" Thiếu nữ khó hiểu, cũng tháo ra cặp kính trên mặt, để lộ ra gương mặt tuy còn non nớt những cũng đã trổ nét xinh xắn và ngây thơ, là Mori Ran 15 tuổi.

"Đúng là của Nhật, nhưng nó lại được sáng tác bởi một giáo viên người Anh - Lafcadio Hearn, nó được xuất bản ở Anh với bút danh là Koizumi Yakumo." Thiếu niên chậm rãi giải thích, cặp lam mâu bị che khuất bởi bóng râm từ chiếc mũ phớt cũng không thể che giấu đi ánh sáng thông tuệ của nó, đây chính là Kudo Shinichi 15 tuổi.

"Rồi rồi, cậu thì cái gì cũng biết rõ hết." Ran vẻ mặt thổ tào nhìn cậu bạn thân hở tý là lại tỏ ra uyên bác mà hết nói nổi, lại cười nói: "Cậu nói vậy để tớ bớt sợ, phải không?"

"Cũng không hẳn..." Thiếu niên vẻ mặt không chút thay đổi nhìn lên bầu trời đầy tuyết xám xịt, khẽ nhíu mày: "Tớ có một chút bất an, tớ có linh cảm sắp có bão đâu."

Quả nhiên, bão tuyết tới thật.

"Đợi đã, Heiji. Nếu bà chúa tuyết thật sự xuất hiện thì phải làm sao?" Kazuha có chút bất đắc dĩ cực kỳ, cô cố gắng kéo lại cậu bạn thân đang định bất chấp nguy hiểm xông vào cơn bão, mặc dù cơn bão chưa tới hẳn, nhưng gió tuyết đã dần che phủ đi mọi thứ, tầm nhìn dần bị thu hẹp.

"Hừ, nếu có thật thì tớ cũng muốn gặp bà ấy." Thiếu niên da đen tỏ vẻ khinh thường sự ấu trĩ của cô bạn, hắc mâu lại nhìn về phía xa mà hừng hực ý chí chiến đấu: "Để giải quyết vụ án bốn năm trước, tớ phải đi xem hệ thống cáp treo, và tớ phải chiếm được tiên cơ trước thằng nhóc trung học đó."

"Bão tuyết giống như ngày đó, bốn năm trước cậu ấy đã tự sát cũng trong thời tiết như thế này." Vị đạo diễn của đoàn làm phim nhìn gió tuyết phủ trắng xóa cả vùng trời, khẽ cảm thán.

Vị nam diễn viên đẹp trai kia thì vẫn luôn được vây quanh bởi các cô gái, anh ta nhận lời biểu diễn trượt tuyết, kỹ thuật điêu luyện khiến các cô gái được dịp hú hét ầm ĩ.

"Shinichi!" Ran hớt hải gọi thiếu niên đang đứng ngước mắt lên nhìn những dàn cáp treo, miệng lẩm bẩm: "Hai chỗ."

"Hả?"

"Có hai chỗ gần với dốc núi này nhất nếu nhìn từ đây." Thiếu niên nheo mắt nhìn lên cao, lam mâu mang theo chút nghiền ngẫm.

Gió càng lúc càng lớn, tuyết dần phủ mờ không gian, một tiếng súng vang lên, lam mâu cùng hắc mâu đồng thời trở nên hoảng hốt, Shinichi vì đang ở gần đó liền hướng theo tiếng súng chạy tới.

"Có chuyện gì vậy?" Thiếu niên nhìn thấy vị đạo diễn ở phía trước liền gấp gáp mà hỏi.

"Là cậu? Tôi không biết, tôi vừa mới xuống thôi."

Tiếng cáp treo vẫn đều đều vang lên, Shinichi chợt khựng người, một cảm giác quen thuộc vô cùng đang dần tiến đến, thiếu niên theo bản năng và trực giác quay lại, từ trong gió tuyết mờ ảo, một hàng ghế từ từ tiến tới, một dáng người ngồi bất động trên đó, cơ thể lệch sang một bên cùng cái đầu vấy máu. Chính là anh ta, vị diễn viên đẹp trai ban nãy còn biểu diễn những kỹ thuật trượt tuyết chuyên nghiệp, lúc này chỉ còn là một cái xác vô hồn.]

(Thật không biết Kudo-sensei đã nuôi dạy con trai như nào, sao mới 15 tuổi mà cậu ấy uyên bác vậy? Gần như cái gì cũng biết.)

(Linh cảm của cậu ấy cũng luôn rất chuẩn xác a.)

(Nói bão là bão đến thật, xin lỗi nhưng tự dưng tôi thấy cậu ấy đáng sợ quá.)

(Hattori Heiji thật là... Ngang bướng và hiếu thắng? Tôi nói thế có đúng không?)

(Nhưng cũng là thám tử, nên cậu ấy mới quyết liệt như thế, rất đáng yêu mà.)

"Thằng nhóc, thằng nhóc... Heiji, cậu có gì muốn nói với thằng nhóc này không nào?" Shinichi nhìn màn ảnh, thấy cậu bạn mới hôm trước còn tỏ tình với mình, một câu thằng nhóc, hai câu thằng nhóc, trong lòng có chút không quá thoải mái đâu.

"Lúc đó tớ đâu biết đó là cậu chứ?" Hattori Heiji toát mồ hôi hột, lại cảm thấy có vài ánh mắt vui sướng của mấy tên tình địch khác đang nhìn mình, hắn cảm thấy thật oan ức mà.

"Vụ án này... Hung thủ là người đó thì không sai rồi, nhưng cách thức gây án, thật tò mò đâu." Hakuba Saguru mân mê chiếc đồng hồ quả lắc trên tay, con ngươi màu hổ phách nhìn lên hàng ghế đầu, có chút chán nản và thất vọng, xen lẫn một chút ghen tị.

["Dừng cáp treo lại ngay đi!" Shinichi lạc cả giọng quát lớn, thấy nhân viên điều khiển vẫn ngẩn ra chưa hiểu, thiếu niên vội nói: "Mau dừng cáp treo lại, có người bị tai nạn rồi kia kìa. Gọi cho cảnh sát và cứu thương nữa. Mau lên!"

"Shinichi, chuyện gì thế?" Ran bây giờ mới đuổi tới nơi, thiếu nữ lo lắng hỏi cậu bạn.

"Ran, đừng có nhìn!" Thiếu niên sửng sốt bước tới chắn trước mặt thiếu nữ, nhưng cô gái đã kịp nhìn thấy thi thể, trùng hợp cáp treo cũng đúng lúc dừng lại, cái xác lung lay một chút rồi đổ gục.

"A...a a a...!!!" Tiếng hét hoảng sợ xuyên thấu qua không gian tuyết dày đặc, Heiji lúc này đang ngồi trên cáp treo cùng Kazuha trong lòng lại càng nóng ruột.

Cảnh sát khu vực rất nhanh đã đến hiện trường, bọn họ bắt đầu khám xét thi thể, quả nhiên vẫn là phương thức giống cái chết bốn năm về trước, cũng là tự sát bằng súng, chiếc túi lớn bên cạnh cũng chứa đầy tuyết.

Thu thập xong cái xác và đồ vật gần hiện trường, nhóm cảnh sát ra hiệu cho nhân viên tiếp tục cho cáp treo hoạt động trở lại, bọn họ chuẩn bị rời đi, một thanh âm trong trẻo vang lên.

"Khoan đã thanh tra-san!" Thiếu niên nở một nụ cười tự tin, giơ lên ba ngón tay, thanh tuyến trong trẻo và cặp lam mâu tràn ngập tự tin tuyệt đối: "Hiện trường có tới ba điểm bất thường đấy ạ."

Cáp treo tiếp tục hoạt động, Hattori Heiji ngay lập tức chạy đi, thiếu niên Osaka từ vị cựu thanh tra kia biết được mọi thông tin từ vụ án mạng, cũng đưa ra vài lập luận và suy đoán, hắc mâu cũng tràn ngập tự tin và cuồng ngạo.

"Mặc dù chưa chứng minh được trong ba vị ở đây ai là thủ phạm, nhưng trước mắt là có ba điều đáng ngờ ở đây." Trước lời chối cãi từ ba nghi phạm, vị thám tử da đên vẫn mộ tư thái tự tin, khẽ nhún vai, nói ra suy luận của mình: "Đầu tiên, nạn nhân không đeo ván trượt sẵn, điều này là không thể chấp nhận được với một dân chuyên nghiệp. Thứ hai, là gậy trượt tuyết, chúng đã bị xếp ngược đầu. Cuối cùng là chiếc túi chứa đầy tuyết bên cạnh nạn nhân."

Hai vị thanh tra nhìn nhau, một người có chút mệt mỏi nói: "Lúc nãy cũng có một thằng nhóc nói giống hệt cậu, cậu ta cũng là một học sinh trung học và cũng đưa ra ba điểm đáng ngờ vừa rồi."

"Chú nói sao cơ?" Heiji sửng sốt.

"Thằng nhóc đó cũng vừa mới rời khỏi đây thôi."

Shinichi lúc này đang đi loanh quanh khu trượt tuyết, tìm xem có ai đã quay phim cáp treo lúc xảy ra vụ án hay không, một giọng nữ ôn nhu vang lên từ sau: "Cháu có thể xem cái của cô!"

Thiếu niên quay lại nhìn, đó là một người phụ nữ trẻ, cô ấy rất đẹp, một nét đẹp cổ điển, không ai khác, chính là Hattori Shizuka - phu nhân của giám đốc sở cảnh sát Osaka và là người mẹ 'đáng kính' của Hattori Heiji.

"A... Cháu cảm ơn cô." Thiếu niên nhẹ giọng cảm ơn, nhận lấy chiếc máy quay của Shizuka và quan sát, khóe miệng cong lên mừng rỡ: "Ôi, cô quay thật tốt quá! Cô là fan của nạn nhân sao? Nên chỉ quay mỗi anh ta."

"Không, là con trai cô bảo làm thế. Nó bảo cô quay lại hệ thống cáp treo để xem lại sự việc xảy ra bốn năm trước." Shizuka đứng cạnh khẽ lắc đầu, ôn nhu đáp lại.

"Hả? Vậy con trai cô là cảnh sát sao?" Thiếu niên nghe vậy, quay lại tròn mắt ngạc nhiên.

"Nó cũng chỉ là học sinh thôi, nhưng lại rất thích làm thám tử a." Shizuka có chút bất đắc dĩ nói.

"Thám tử à? Nếu vậy thì giống cháu rồi." Thiếu niên nghe vậy cũng chợt cảm thấy vui vẻ, cặp lam mâu lóe lên chút hiếu kỳ về cậu thiếu niên trong lời kể của Shizuka.

"Chà, Shin-chan của chúng ta đang trò chuyện rất vui vẻ với một cô gái rất xinh đẹp, trông vẻ mặt còn rất hứng thú nữa." Từ phía xa, có một cặp nam nữ đang chĩa ống nhòm về hướng này, còn không ngừng bình luận, người phụ nữ tóc quăn màu nâu vui vẻ nói.

"Không, nó đang điều tra. Hừm, phong thái có vẻ chuyên nghiệp đấy." Người đàn ông lại nghiêm túc hơn, nhưng nghe giọng cũng tràn ngập tự hào.

Nếu Shinichi nhìn thấy hai người này, hẳn là sẽ thổ tào mà nhìn họ, bởi vì bọn họ không ai khác là phụ mẫu của cậu nha, Kudo Yusaku và Kudo Yukiko. Vị tiểu thuyết gia nghe vợ mình hỏi về vụ án, ông chỉ cười nhẹ, gừng càng già càng cay, ông chỉ nghe qua thôi là đã biết đáp án cho vụ án rồi, nhưng ông không báo cảnh sát, ông muốn xem cậu con trai cưng của mình được thử thách bản thân đâu.

"Gợi ý cho em một chút đi, Yu-chan à." Yukiko như một thiếu nữ đôi mươi, cô làm nũng nằng nặc đòi chồng mình tiết lộ đáp án.

"Em biết không? Thực ra truyền thuyết về bà chúa tuyết vẫn còn một phiên bản khác nữa, đó là một câu chuyện buồn." Thanh âm từ tính của vị tiểu thuyết gia mang theo chút bí ẩn và buồn bã, trầm thấp nói.

Heiji sau khi biết mẹ của mình đã từng đưa máy quay cho một cậu nhóc trung học xem, trong lòng nổi lên một cỗ không phục. Sau đó Heiji cùng Shizuka và Kazuha đến cửa hàng bán dụng cụ, tìm hiểu về chiếc túi giống của nạn nhân, đến đấy thì Heiji dần bực mình rồi, tên nhóc thám tử kia luôn đi trước hắn một bước, điều này khiến một cậu nhóc kiêu ngạo như hắn cảm thấy thật tức giận.

Shizuka thấy con trai dần trở nên mất kiên nhẫn, tình thương của mẹ lập tức trỗi dậy, cô liền gọi điện cho chồng mình cầu sự trợ giúp.

Ngoài khu trượt tuyết, Shinichi cũng tìm thấy một vỏ chai nhựa bị chôn vùi trong tuyết, thiếu niên giải thích cho Ran, đây chính là dụng cụ tạo ra tiếng súng lúc đó, cũng nói bản thân đã biết hung thủ là ai, nhưng cách thức gây án thì vẫn chưa tìm ra, không có chứng cứ thì cũng không có nghĩa lý gì cả.

Lúc này Yukiko cũng lại gần và kể lại câu chuyện ban nãy Yusaku đã kể cho cô, một truyền thuyết khác về bà chúa tuyết và chiếc áo của cô ta. Bên kia, Shizuka cũng truyền đạt lại lời gợi ý của chồng mình cho Heiji nghe. Hai thiếu niên, một lam một hắc giống như đồng thời bắt lấy một điều gì đó, hai người cùng nở một nụ cười hiểu rõ.

<Lại một lần nữa, bỏ qua quá trình phá án, chi tiết mời xem lại trên anime tập 490 hoặc manga chap 518-522.>

Hai thám tử thiếu niên đồng thời phá vụ án thành công, hai người họ cũng biết đến một đối thủ khác tồn tại, Shinichi tắt đi điện thoại, cặp lam mâu không ngừng suy tư, sự tò mò về một vị thám tử khác mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Cả Ran và Kazuha đều thắc mắc tại sao cậu bạn trúc mã của mình lại không hợp tác với cảnh sát, mặc dù cả hai đều đã phá vụ án đó. 

"Tớ đã nhờ gợi ý của ba, thông qua câu chuyện bà chúa tuyết mới phá được vụ án đó, tớ đâu có biết nạn nhân giả bộ trượt tuyết rồi chui vào trong túi xách đó chứ." Shinichi lần đầu tiên cảm thấy thất bại, thiếu niên mặc dù có chút thất vọng, nhưng cũng rất mong có thể được gặp lại vị thám tử kia.

"Nhưng cậu đã phá án mà?" Ran nghi hoặc hỏi, cô rất không hiểu suy nghĩ của thiếu niên.

"Cậu thám tử kia đã tự mình giải quyết vụ án đó chứ không phải tớ." Shinichi cười nhẹ, cặp lam mâu nhìn vào khoảng không phía xa, giống như đang cố nhìn thấy gì đó.

"Cảm ơn vì lời gợi ý của cậu, vì thế mà tớ mới biết anh ta chui vào túi xách." Heiji đang giúp đỡ cõng cô bạn thanh mai trở về khu trọ, nghe cô bạn thắc mắc thì trở bên giận dỗi: "Tớ giải quyết được vụ án cũng là nhờ gợi ý của bố, còn thằng nhóc kia đã tự mình phá án." Nói tới đây mặc dù có chút không phục, nhưng cậu thiếu niên hiếu chiến này cũng không có phủ nhận về cậu thám tử chưa được gặp mặt kia.

Bỗng nhiên, hai thiếu niên cùng khựng người lại, bọn họ cảm nhận được mùi của 'đồng loại'.

Giữa không gian ám trầm của ban đêm, tuyết rơi trắng xóa bao phủ bầu trời đêm, hai thiếu niên, một lam mâu, một hắc mâu hơi quay lại, chỉ một giây lát chạm qua nhau, nhưng chính cái chạm mắt lướt qua này đã chú định bọn họ sẽ trở thành 'đồng hành' và 'bạn thân' trong tương lai.]

<Hattori Heiji vs. Kudo Shinichi: Màn suy luận trên đỉnh núi tuyết - END.>

(Quao, mẹ của Hattori-kun đó sao? Thật đẹp và dịu dàng.)

(Phì, Yukiko thật hài hước, cô ấy luôn gán ghép con mình với bất kì ai tiếp xúc cùng sao? Tưởng tượng vẻ mặt thổ tào của Kudo-kun là thấy tấu hài liền.)

(Truyền thuyết thứ hai về bà chúa tuyết, đúng thật là một câu chuyện buồn, tôi cũng cảm thấy lòng nặng trĩu a.)

(Nhưng mà chuyện đó thì có liên quan gì đến vụ án?)

(Sẽ biết thôi, cả câu nói của ngài giám đốc sở cảnh sát Osaka nữa, tôi rất hiếu kỳ a.)

(Ồ ra là vậy. Đầu óc như được khai sáng vậy.)

(Cùng phá án nhưng một trực tiếp, một gián tiếp, vậy là lúc này bọn họ chưa chính thức biết tới nhau sao?)

(Suy nghĩ của các học sinh bây giờ đều chín chắn và sâu sắc như vậy sao? Thời của tôi là tranh công ác lắm đó.)

(Thật khiêm tốn và hiểu chuyện đâu, hai thiếu niên này.)

(A, cái cảnh này từng được chiếu trước đây rồi, thật lãng mạn nha.)

Người xem trong rạp thấy hai cậu nhóc đều hiểu lầm một cách khiêm tốn, không nhận chiến công về mình đều cảm thấy buồn cười, cũng rất đáng yêu đâu. Mặc dù cả hai đều nhận được sự giúp đỡ từ hai ông bố của mình, nhưng nếu đó là một đứa trẻ khác, chưa chắc đã nghĩ tới điều đó có liên quan đến vụ án đâu.

"Thật là... Heiji, cậu là đồ ngốc!" Shinichi đỏ mặt mắng một câu, thiếu niên tuyệt sẽ không nhận thằng nhóc ngu ngốc trên màn ảnh là mình đâu, gì mà khiêm tốn chứ, chỉ là lúc đó cậu bị chút đả kích vì nghĩ mình kém hơn cậu nhóc kia mà thôi.

"..." Bỗng dưng bị mắng là ngốc Heiji chỉ bất đắc dĩ mà nhận, được rồi, vì tương lai sau này, hắn phải nhịn, không được cãi lại, còn tận sáu con sói khác đang nhăm nhe cướp thiếu niên của hắn đâu. Nhưng nghĩ tới bản thân đã tương ngộ thiếu niên từ sớm như vậy, hắn vẫn có chút nho nhỏ đắc ý, mà với Heiji, sự đắc ý không hề che giấu mà lộ cả ra ngoài mặt.

Sáu 'con sói' trong suy nghĩ của Heiji thì đang nhìn hắn bằng ánh mắt kì quái đây: 'Ngươi đắc ý cái *Beep.'

https://youtu.be/l064CyJftGA

Kết thúc buổi chiếu phim, mặc dù vẫn là một đêm ngủ không mấy ngon giấc, thiếu niên vác theo cặp mắt thâm quầng như gấu trúc, lúc này đang đứng nghệt mặt nhìn đống hành lý... Không nói đúng phải là một núi hành lý mới đúng.

"Ba, chuyện gì vậy ạ?" Shinichi giật giật khóe miệng, nhìn vị tiểu thuyết gia cũng đang vừa thở dài bất lực vừa bất đắc dĩ nhìn cô vợ xinh đẹp của mình đang hớn hở chỉ đạo nhân viên vận chuyển mang đi từng cái thùng carton.

"Chúng ta đã quyết định sẽ sang hẳn Mỹ để định cư... Ừm, chỉ hai người chúng ta." Kudo Yusaku nói, thiếu niên hoàn toàn có thể nghe ra sự bất lực xen lẫn một chút... Tội lỗi?

"Hả? Sao lại vội vàng thế, chưa ai nói với con cả mà?" Shinichi một đầu đầy dấu hỏi chấm, mặc dù trước đây hai vợ chồng này cũng sinh sống chủ yếu bên Mỹ, nhưng hàng năm cũng bay nhảy về Nhật Bản khá nhiều, đây là lần đầu thấy hai người họ nói đến từ định cư. Nhìn cái núi hành lý này thì xem chừng bọn họ quyết định làm thật.

"Sao hả? Có ý kiến gì sao? Shin-chan?" Yukiko che miệng cười duyên, ánh mắt lại nhìn cậu con trai đầy mưu đồ khiến thiếu niên khẽ rùng mình. 

Nếu thiếu niên biết người mẹ xinh đẹp này của cậu đang ấp ủ âm mưu tạo cơ hội cho mấy con sói kia được tiếp cận cậu gần hơn, vẻ mặt thiếu niên hẳn sẽ vô cùng đặc sắc.

Shinichi nhức đầu nhìn từng thùng carton bị chuyển đi, mặc dù có chút hơi buồn vì hai vị phụ huynh lại bay đi Mỹ, nhưng thiếu niên đã quen với cuộc sống một mình từ lâu, nên cũng không quá ngạc nhiên và bi lụy.

"À, phải rồi, mẹ đã nhờ người tới chăm sóc cho Shin-chan hàng ngày đấy." Yukiko kéo tay chồng mình bước ra ngoài cửa, trước khi đi còn quay lại nháy mắt với thiếu niên một cái, sau đó chưa để cậu con trai đáp lại, hai vợ chồng đã nhanh như chớp đóng lại cửa và lên xe đi mất.

"..." Thiếu niên nhìn nhìn căn nhà rộng lớn không còn bóng người nào trừ cậu, lam mâu khẽ chớp chớp đầy vẻ nghi hoặc trước hành động và lời nói khó hiểu từ người mẹ trẻ xinh đẹp.

Đến trưa, thiếu niên cuối cùng cũng hiểu ý tứ của Yukiko, sau một hồi chuông cửa vang lên, bỏ vội quyển sách đang đọc dở trên tay xuống, thiếu niên chạy xuống tầng mở cửa, sau đó mặt nghệt ra nhìn một vị khách mà cậu vốn không nghĩ đến đang đứng bên ngoài thềmcửa và nở một nụ cười ôn nhu với cậu.

"Tiểu thám tử, anh có thể vào chứ?" Hiromitsu tay giơ lên một túi nguyên liệu nấu ăn, cười cười nói, ánh mắt của hắn nhìn thiếu niên đang tròn mắt nhìn mình không chớp, đáy mắt tràn ngập ý cười và si mê.

"Hiro-san? A...?!?" Thiếu niên kêu lên, lại chưa kịp nói gì thì vị này đã rất tự nhiên bước vào trong, tiến thẳng tới phòng bếp, thiếu niên ù ù cạc cạc đóng lại cửa chính, cũng theo chân người lớn tuổi vào bếp, sau đó cậu có chút hoài nghi nhân sinh: 'Sao anh ta lại tùy tiện và biết rõ về phòng bếp nhà mình quá vậy?'

Thiếu niên ngây người nhìn vị cảnh sát này thành thạo rửa tay, rửa rau, lấy dao thớt thái thịt, mặc dù đây là cảnh tượng trong mơ của nhiều cô gái về người bạn trai đảm đang, nhưng với thiếu niên thì nó quái dị cực.

"Yukiko-san nói em sẽ không tự giác ăn trưa nếu không có ai nhắc nhở, xem ra cô ấy nói không có sai nhỉ?" Hiromitsu vừa chế biến chỗ nguyên liệu trên bếp, cười nói, hắn không cần quay lại cũng đoán ra được vẻ mặt của thiếu niên lúc này.

"Mẹ em? À ra là vậy à?" Shinichi giật nhẹ khóe miệng, vẻ mặt thổ tào âm thầm nguyền rủa bà mẹ trẻ của mình đêm nay bị đi ngoài cả đêm. 

Trong khoảng thời gian cậu tiếp xúc với Morofushi Hiromitsu ở thời không kia, với cậu, kẻ nguy hiểm nhất trong mấy tên dở hơi F5 là anh ta chứ không phải mấy người khác a. Vậy mà bây giờ bà mẹ trẻ của cậu lại... Thật đáo để mà.

"Có cần em giúp gì không, Hiro-san?" Thiếu niên sau một hồi lấy lại bản tâm, bước tới bếp, để người khác dùng bếp nhà mình nấu ăn cho mình thật sự có chút ngại ngùng đấy.

"Em cứ ra ngồi đi, chờ một chút, nhanh thôi, có thể em không biết chứ anh là thầy dậy nấu ăn cho Zero đấy." Hiromitsu lắc đầu, hắn đẩy thiếu niên ra bàn ăn, ấn cậu ngồi xuống, nhìn cặp lam mâu xinh đẹp tựa như bầu trời nhìn hắn, trong con ngươi chỉ có ảnh ngược hình dáng của hắn, hầu kết bỗng thấy một cảm giác khô khốc.

Như thiếu niên từng nghĩ, trong F5, kẻ đáng sợ nhất không phải Date cù lần nhưng chính trực, không phải Matsuda ngạo kiều, không phải Hagiwara đào hoa, cũng không phải Rei lúc dịu dàng lúc nghiêm khắc, mà là kẻ luôn một vẻ hiền lành và ít nói như Hiromitsu. 

Hiromitsu mặc dù không có những hành động công khai như Hagiwara, nhưng những lúc tại thời gian, địa điểm riêng tư và thích hợp nhất, hắn sẽ không ngần ngại mà bày tỏ tình yêu của mình đâu, ở thời không kia, hắn làm vậy cũng không phải ít.

Shinichi nhìn ra vẻ mặt và ánh mắt nguy hiểm quen thuộc, vội vàng muốn đứng dậy chạy đi, nhưng người kia nào có thể để con mồi đến miệng còn chạy mất chứ. 

Hắn một tay duỗi ra ngăn lại mọi đường thoát của thiếu niên, một tay giữ phần gáy mảnh khảnh, chậm rãi cúi xuống và đặt một nụ hôn lên đôi môi nhỏ mềm mại, cảm nhận sự căng chặt cơ thể của người kia, đáy mắt một mảnh ý cười, hắn càng ra sức đi sâu vào sự ngọt ngào chết người kia mà khám phá.

"Ưm... Hi..." Thiếu niên ngay từ khi bị bá đạo mà đè ép, cả đầu đã sớm loạn thành một đoàn, lại có chút ảo não bản thân quên khuấy đi sự nguy hiểm của kẻ này. Lam mâu dâng lên một tầng hơi nước mờ ảo, hơi thở dần trở nên khó khăn, bàn tay nhỏ đánh lên bờ ngực rắn chắc kia mà ra sức đẩy, nhưng ai biết hành động này càng khiến con sói kia không những dừng lại mà động tác còn càng trở nên mãnh liệt hơn.

Vị cảnh sát ngầm từng có bí danh Scotch tham lam mà tận hưởng hương vị ngọt ngào của thiếu niên, chỉ đến khi cảm nhận thấy cơ thể người kia mất hết sức lực mà trở nên mềm mại dựa người vào hắn, hắn mới chịu buông ra. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ cùng cặp lam mâu ướt lệ đang mông lung nhìn hắn của thiếu niên, Hiromitsu cười ôn nhu, đưa tay lên xoa nhẹ đôi môi sưng đỏ của người trong lòng.

"Đồ ngốc, đã nói rất nhiều lần rồi, trong lúc hôn cũng có thể thở mà." Hiromitsu cười khẽ, nhìn thiếu niên run rẩy thở từng hơi phập phồng, có chút tiếc hận rèn sắt không thành thép  mà mắng nhỏ.

"Morofushi Hiromitsu, nếu có giày tăng lực ở đây em sẽ không ngần ngại tặng anh một đạp đâu." Thiếu niên khẽ vuốt ngực để lấy lại sự bình ổn, cặp lam mâu tràn đầy tức giận và xấu hổ, cậu cảm giác hai má mình nóng bỏng đâu.

"Cũng không phải lần một lần hai anh nghe nhóc nói câu này, nhưng đã có khi nào em làm vậy đâu." Hiromitsu bật cười, cúi xuống lần nữa hôn nhẹ lên đôi môi ửng đỏ của thiếu niên, sau đó xoa đầu thiếu niên và trở lại vị trí làm bếp, tiếp tục công việc dang dở, khóe miệng hắn không ngừng tràn ra ý cười sung sướng, bỏ mặc ánh mắt u oán từ phía sau nhìn chằm chằm hắn đâu.

Thật vất vả ăn xong bữa trưa và đuổi Hiromitsu rời đi, thiếu niên cảm thấy thật mệt mỏi, trong lòng lại càng thầm oán trách bà mẹ trẻ 'vô trách nhiệm' kia một hồi.

Thiếu niên cứ nghĩ hôm nay thế là đủ rồi, cho đến khi bị đè ép vào vách tường, lại lần nữa bị hôn đến thiên toàn địa chuyển, thiếu niên cảm thấy thật khóc không ra nước mắt đâu.

-------------------------------------------------------------------------

<Cảm thấy Shin-chan nhà ta thật đáng thương, nhưng mà các độc giả chịu khó đợi đến chap sau để biết ai đã đè bé bi nhà ta vào tường để giở trò nha. Goodbye, see you again!!!>


















Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com