ZingTruyen.Com

[AllShin-Conan đồng nhân] Ánh sáng sự thật

41.

RuniRita

"Được rồi, các cậu có thể nói cho tôi mọi chuyện được chứ?" Rei khoanh tay ngồi ở bàn làm việc, lạnh nhạt nói, cặp mắt xanh dương lóe lên nửa bất đắc dĩ nửa nhất định phải biết, hỏi bốn người đồng bạn.

Mặc dù có một vài ký ức của dòng thời không khác, nhưng thông tin quá ít, có vẻ như trong thời không kia, chuyện liên quan tới Shinichi bị bốn người này che giấu rất kĩ, hắn chỉ có một vài ký ức rất sơ sài.

"..." Bốn người còn lại quay sang nhìn nhau, Date cũng thu hồi vẻ mặt xem kịch vui, thái độ trở nên nghiêm trọng.

"Chúng tôi rất muốn kể cho cậu mọi chuyện, nhưng những người ở thời không này biết càng nhiều, 'người đó' sẽ càng gặp nguy hiểm." Date lắc đầu, khe khẽ thở dài.

"Đội trưởng, cậu nói thế là có ý gì?" Hai từ 'nguy hiểm' rất nhanh bị Rei ghi nhớ trong lòng, lông mày nhăn chặt.

"Trên mặt chữ ý tứ, trong không gian, Minh cũng chỉ nói là 'biến số' chứ không nói thẳng tên, cậu nên biết, thay đổi số mệnh của một người là đi ngược lại dòng chảy thời gian, cái giá phải trả là không hề nhỏ, trong khi đó số mệnh được cứu không chỉ một, mà là bốn." Hiromitsu cũng vẻ mặt chính sắc, trầm thấp giải thích.

"Cậu chỉ cần biết, 'người đó' đã cứu mạng chúng tôi là được." Matsuda châm lên một điếu thuốc, một bộ dáng bất cần ngồi vắt chéo chân trên ghế, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt bị mắt kính đen che khuất đi cảm xúc, trong đầu không tự chủ hiện ra hình ảnh về đứa trẻ lúc đó.

"Chết tiệt!" Rei nghiến răng tức giận, đấm mạnh xuống mặt bàn khiến đồ vật trên bàn chấn động, thiếu niên của hắn... 

"Zero!" Hagiwara trầm ngâm cầm lên bức ảnh chụp năm người họ hồi tốt nghiệp, giọng nói có chút nghiêm túc, cặp mắt đào hoa ẩn ẩn lóe lên hoài niệm: "Tớ biết cậu sẽ tức giận, nhưng hi vọng chúng ta sẽ công bằng cạnh tranh."

Công an tóc vàng cả người cứng nhắc, tay đặt trên bàn siết chặt, ngẩng đầu nheo mắt nhìn hắn, lại quét mắt nhìn ba người còn lại.

"Tôi đã có Natalie rồi, tôi không can hệ, không cần nhìn tôi bằng ánh mắt đó đâu, cảm ơn." Date nhún vai, sau lưng có chút lành lạnh.

"Rất xin lỗi, Zero." Hiro vẻ mặt nghiêm túc nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng của người bạn thân, mặc dù cảm thấy có lỗi, nhưng hắn cũng không có ý định từ bỏ, từ lúc đứa bé đó cứu hắn, hắn đã âm thầm thề sẽ bảo vệ đứa bé đó mãi mãi rồi.

"Các bằng bản sự." Matsuda nhếch môi, tay kẹp điếu thuốc khẽ đập đập vào chén trà trên bàn, thanh âm lạnh nhạt nhưng cũng vô cùng tự tin.

Furuya Rei nghiến răng nghiến lợi, cái trán gân xanh nổi lên, có chút muốn tẩn ba tên này một trận, mặc dù bọn họ sống lại hắn vô cùng vui vẻ, tảng đá lớn trong lòng đã biến mất, nhưng từ đồng bạn biến thành tình địch thì thật không thể chấp nhận nổi. Còn nữa, cái ánh mắt vừa xin lỗi vừa kiên quyết kia của bọn hắn là ý gì? 

Chắc chắn ở thời không kia, Shinichi và ba người này đã xảy ra cái gì đó mà hắn không biết, thật khó chịu đâu, Rei bức bối cố gắng xua đi vài hình ảnh đáng ghét vừa hiện ra trong đầu: 'Thật cmn ức chế!'

Trên giường bệnh, thiếu niên đang chìm trong giấc ngủ, hai hàng lông mày nhíu chặt, rõ ràng thiếu niên ấy ngủ không được ngon giấc, khuôn mặt vốn có chút hốc hác và tái nhợt bây giờ càng trở nên yếu ớt hơn.

Nhóm F5 lúc bước vào phòng bệnh cũng vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng đấy, ánh mắt bọn họ không khỏi hiện lên đau lòng, cực kỳ cẩn thận nhẹ nhàng bước vào trong, bọn hắn không muốn thiếu niên ấy tỉnh giấc.

Tuy vậy, thiếu niên vốn dĩ ngủ không sâu giấc, lại cực kỳ cảnh giác, cho dù bọn hắn đã rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn đánh thức người đang nằm trên giường tỉnh dậy.

Cặp lam mâu vốn đang nhắm nghiền bất chợt mở to, đáy mắt còn chưa kịp rút đi sự sợ hãi, đề phòng hướng mắt ra ngoài cửa, cơ thể căng cứng cảnh giác dần thả lỏng xuống khi nhìn thấy là năm người họ.

Thiếu niên liếc mắt ra ngoài cửa sổ, không gian u ám của buổi hoàng hôn ngày đông ánh vào con ngươi có phần mệt mỏi của cậu, quay sang nở nụ cười: "Chào buổi tối, sao mọi người lại đến đây cùng nhau vậy ạ?"

"Ừm, bọn anh vừa gặp nhau nói chút chuyện, tranh thủ tới thăm em... Vết thương thế nào rồi?" Rei bước lại gần thiếu niên, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lóe lên đau lòng nhìn khuôn mặt tái nhợt kia, bàn tay to khẽ xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cậu.

"Không còn đau nữa, có lẽ sắp lành rồi, dù sao vết thương cũng không sâu." Shinichi khẽ mỉm cười, cặp lam mâu sáng lấp lánh nhìn hắn, giống như hải triều tràn ngập vào tâm trí hắn, ánh mắt của hắn nhìn thiếu niên càng lúc càng nồng đậm tình yêu.

Bỗng nhiên, bàn tay nhỏ gầy bị một bàn tay to lớn khác giữ chặt, Shinichi còn chưa kịp phản ứng, trước mắt liền xuất hiện một khuôn mặt điển trai, cậu rõ ràng có thể cảm nhận được một hơi thở ấm áp càng lúc càng rõ ràng, sau đó... Một cảm giác tê dại và đau xót từ xương quai xanh truyền tới não bộ.

"Ư... Hagiwara-san..." Shinichi khẽ rên rỉ một tiếng, có chút nghiến răng nghiến lợi kêu lên tên của kẻ kia: 'Sao cứ thích cắn cổ của mình như vậy chứ? Anh ta là chó sao?'. Lam mâu hiện lên một tia tức giận và u oán.

Hiromitsu từ ban đầu còn chưa kịp định thần, đến khi nghe thấy thanh âm rên rỉ của thiếu niên hắn mới kịp tỉnh lại, cảm nhận thấy sát khí nghi ngút bốc lên từ thanh niên tóc vàng bên cạnh, theo bản năng túm chặt lấy kẻ này.

"Khốn kiếp, Hagiwara Kenji! Cậu muốn chết? Hiro, mau bỏ tớ ra!" Trên trán nổi lên gân xanh, ánh mắt nhìn 'kẻ tội đồ' tràn đầy sát khí, nếu không phải có Hiromitsu ngăn lại, có lẽ hắn đã thành công cho kẻ này một đấm rồi.

"BỐP!!!" Nhưng đã có một người khác nhanh hơn Rei, một người mà không ai ngờ tới sẽ ra tay, 'kẻ tội đồ' ăn trọn một đấm vào mặt, thân hình hơi chao đảo ngã ngồi xuống đất, vẻ mặt cũng có chút bất ngờ. 

"Thật ngứa mắt!" Matsuda vẻ mặt lạnh nhạt chậm rãi thu lại nắm tay, thản nhiên đút tay vào túi quần, điềm nhiên như mình không phải người vừa động thủ vậy. 

"..." Rei và Hiromitsu kinh ngạc nhìn tên đồng bạn kiêu ngạo kia, được rồi, tên ngốc Matsuda này luôn có những hành động vượt xa khỏi dự đoán đâu.

"Đánh cũng đau đấy, Jinpei." Hagiwara sờ lên khóe môi đau rát, cười nhạt, lại có chút muốn cười ra tiếng, lần trước hắn cũng ăn một đấm từ thằng bạn thân chí cốt này đấy. 'Không sao cả, sau này có lẽ còn ăn đấm nhiều.' Hắn bất đắc dĩ nghĩ như vậy, dù sao báu vật cũng chỉ có một, mà đám người thèm khát báu vật lại rất nhiều.

"Ôi ôi này, tôi vừa đi rửa tay có một xíu thôi mà xảy ra chuyện gì thế?" Thanh âm nghi hoặc của Date hợp thời vang lên giữa lúc không khí đang căng thẳng, nhất thời năm cặp mắt quay sang nhìn hắn, càng khiến vị cảnh sát to con này khó hiểu: 'Ơ, mình chỉ hỏi thôi mà?'

Cũng thật may là Haibara đã mang đồ ăn tới cho cậu, cô nàng mắng té tát đám rắc rối đó, thẳng tay đuổi bọn họ về, bọn họ ra khỏi khuôn viên bệnh viện có xử nhau tiếp hay không chẳng thể biết được. Nhóm thanh niên già mà vẫn trẻ trâu đó rời đi sau,  căn phòng cuối cùng thì cũng được yên tĩnh, Shinichi khe khẽ thở dài.

"Ăn chút gì đi, nghe Kaito nói ban ngày cậu ăn rất ít." Haibara cẩn thận lấy đồ ăn vẫn còn bốc từng làn khói nghi ngút, nhét vào tay thiếu niên, khẽ hất cằm: "Không ăn hết là biết tay tớ đấy."

"..." Shinichi khẽ nuốt nước bọt, quả nhiên không nên khiêu chiến giới hạn của phụ nữ mà, à quên mất cô gái này chỉ là thiếu nữ mà thôi, cậu dám cá là bà mẹ trẻ của cậu đã thông đồng với cô gái này để ép cậu ăn đây mà.

Khó khăn ăn hết bát súp dinh dưỡng, Haibara hài lòng thu dọn các thứ rồi ra về, trước khi đi còn dặn dò rất nhiều điều, cô gái tỏ vẻ hung dữ cực kỳ, thiếu niên chỉ có thể mặt ngoài cười cười hứa hẹn, lại khẽ thổ tào trong lòng: 'Thật là bà cô già khó tính.'

Shinichi chán đến chết nằm viện ba ngày mới được xuất viện, đây là cậu đã phải năn nỉ vị thủ lĩnh công an tóc vàng giúp cậu được xuất viện sớm, cái giá phải trả... Được rồi, dừng đến đây thôi.

"Chào mừng quý vị đã quay trở lại Rạp phim Thiên Đạo." Thanh âm 'công nghiệp' của Minh như mọi lần lại vang lên tứ phía.

Ban đêm cùng ngày Shinichi xuất viện, một lần nữa không gian rạp phim lại lôi kéo bọn họ vào đó, mọi người chỉ đơn giản chào nhau rồi ai nấy trở về chỗ ngồi, trong vài ngày vừa rồi, việc bốn người kia hồi sinh cũng đã trở thành một việc hiển nhiên. Trừ bọn họ thì với những người khác, ký ức về bốn người đó trong những phần phim từng phát đều đã thay đổi ít nhiều, thật khó mà giải thích được điều này, thay đổi ký ức của nhiều người như thế chỉ trong một khoảnh khắc, Thiên Đạo quả là một điều gì đó thần kỳ, thay đổi toàn bộ tam quan của họ.

Bởi vì dòng thời không hiện tại bị Thiên đạo can thiệp, bốn người kia cũng đã có sự thay đổi về chức vụ và cuộc sống sinh hoạt. 

Hagiwara Kenji: vẫn công tác tại Ban phòng chống khủng bố thuộc Cục An Ninh, đang là cán bộ bậc 6.

Matsuda Jinpei: bởi không bị ảnh hưởng từ cái chết của người bạn thân Hagiwara, hắn không bị giáng bậc và điều đến Tổ điều tra số 1 nữa, vẫn ở lại Ban phòng chống khủng bố thuộc Cục An Ninh giống Hagiwara, đồng dạng cán bộ bậc 6.

Morofushi Hiromitsu: sau khi tổ chức áo đen bị tiêu diệt, thân phận khôi phục, hiện tại là cán bộ bậc 6 trực thuộc Bộ an ninh của Cục An Ninh Công Cộng khu vực Tokyo.

Date Wataru: bởi vì không bị tai nạn tử vong, hôn thê của hắn - Natalie cũng không vì quá đau thương mà tự sát nữa, vụ việc Takagi bị bắt cóc cũng biến mất như chưa từng xảy ra, Date hiện tại đang là thanh tra bậc 6 của Nhóm điều tra tội phạm thuộc tổ điều tra số 1 của Phòng hình sự, Sở Cảnh Sát.

<Giải thích một chút: mình sau một buổi tối tra tìm tư liệu thì các chức vụ trên đối với bốn người họ là hợp lý nhất rồi. Nếu có gì đó sai sót thì thông cảm cho author ạ, mình đã cố gắng hết sức rồi. Dựa theo những cấp bậc trên thì bốn người họ chức vụ vẫn thấp hơn Rei, vì Rei là trực thuộc Ban Kế hoạch An ninh của Cục Bảo an cấp Quốc gia, nên anh ấy có thể cũng ở Bậc 6 nhưng vì nắm giữ chức vụ cao và thuộc diện cán bộ viên chức nhà nước nên vẫn có quyền can thiệp vào sở cảnh sát Tokyo, trong M25 có đề cập đến.>

Shinichi khuôn mặt vẫn có chút tái nhợt, im lặng ngồi trên ghế. Cố gắng làm lơ trước vài đạo tầm mắt từ hai bên, cậu cảm thấy rất phiền, từ bốn thành bảy, thật nhức đầu.

<Mười hành tinh trên bầu trời đêm.>

"A! Sao tiêu đề thấy quen quen." Kudo Yukiko khẽ thốt lên, sau một lúc, dường như nhớ ra điều gì đó, người phụ nữ xinh đẹp bỗng nhiên cười mị mị nhìn cậu con trai hàng trên bằng ánh mắt 'trìu mến', lại có một chút nho nhỏ đắc ý xen lẫn chờ mong.

Shinichi tỏ vẻ nghi hoặc, cảm thấy sau lưng có ánh nhìn dạng vui sướng khi người gặp họa, quay lại nhìn mẹ mình, một cỗ bất an nổi lên trong lòng.

[Đường phố buổi tối vắng lặng, ít người qua lại, một chiếc xe motor ba bánh đang phi nhanh trên đường, người phụ nữ trẻ mặc một bộ đồ da liền thân đang chuyên chú lái xe, thi thoảng lại đưa mắt nhìn sang ghế phụ, nở nụ cười ôn nhu.

'Tôi là Kudo Yukiko. Tôi từng là nữ diễn viên được cánh mày râu trên toàn thế giới chú ý... Nhưng bây giờ tôi đã có một nhóc.'

Chỉ thấy ngồi lọt thỏm trong ghế phụ là một đứa trẻ bé xíu, đầu nhỏ đội mũ bảo hiểm cùng cặp kính chắn gió che đi cặp mắt màu lam to tròn. Đứa bé đang hồn nhiên quơ tay ra trước mặt, bàn tay nho nhỏ xòe ra nắm vào, cái miệng bé xinh cười tươi, thi thoảng lại phát ra vài âm thanh ê a tràn đầy hứng thú với mọi thứ xung quanh.

'Tôi đã là vợ của Kudo Yusaku, một tiểu thuyết gia chuyên viết truyện trinh thám.'

Cựu nữ diễn viên xinh đẹp dừng xe trước cửa lớn của một khách sạn, cô cởi cả hai chiếc mũ bảo hiểm của cô và đứa bé, nhẹ nhàng ôm đứa trẻ vào lòng, đứa nhỏ ê a một cách vui vẻ, ảnh ngược trong lam mâu chỉ là khuôn mặt của Yukiko.

Đúng vậy, đứa trẻ này chính là Kudo Shinichi còn chưa được một tuổi, cặp lam mâu không một tia tạp chất đang láo liên nhìn mọi cảnh quan xung quanh một cách tò mò. Yukiko ôm đứa bé vào thang máy lên tầng trên, tiến vào một căn phòng, đi lướt qua phòng khách ngổn ngang đồ ăn, tiến vào phòng trong, có năm người đang lo lắng đứng xung quanh bàn làm việc, trên bàn một chiếc máy tính vẫn đang sáng đèn, trên màn hình là một bản thảo còn đang viết dang dở.

"Yukiko-san, xin lỗi vì đã gọi cô đến vào tầm này." Một người đàn ông thở dài nói.

Yukiko liếc mắt nhìn chiếc máy tính, bình thản nói: "Có vẻ anh ấy lại trốn rồi nhỉ?"

"Nhân lúc chúng tôi không để ý..." Một người đàn ông đeo kính trung tuổi mắt liếc ra ngoài ban công.

Yukiko ôm theo Shinichi kéo cửa bước ra ngoài, quả nhiên có một sợi dây được nối lại từ những miếng ga giường bị buộc một đầu vào lan can, điểm cuối của sợi dây là ở tầng dưới. Người mẹ trẻ xinh đẹp ngao ngán kêu lên: "Ôi trời ạ!"

"Sensei đã trèo xuống tầng dưới mà chúng tôi không hay biết."

Yukiko quay lại, nở một nụ cười bất lực trấn an mấy người kia, cô nhẹ nhàng thả đứa bé xuống mặt sàn được trải lên lớp thảm mềm mại. Đứa bé hơi lung lay cơ thể rồi dần đứng vững, hai cái chân ngắn thất tha thất thểu đung đưa, hai tay xòe ra, cười vui vẻ.

"Chúng tôi nhờ cô đến là vì sensei có để lại tin nhắn cho cô."

"Tin nhắn?" Yukiko tỏ vẻ nghi ngoặc, đứng ở trong góc, đứa bé cũng giơ lên cặp lam lâu to tròn nhìn theo mẹ mình, cái miệng nhỏ phát ra tiếng ê a đáng yêu.

"Đây ạ." Người đàn ông kia cầm lên một máy ghi âm, anh ta bấm nút play, một thanh âm trầm ấm quen thuộc vang lên.

"Hãy bật đoạn băng này cho Yukiko yêu dấu của tôi." Yukiko ngẩn người lắng nghe, phía sau, Shinichi bé loạng choạng nhấc lên cặp chân ngắn bước tới vài bước, dường như bé đang cảm nhận được tâm trạng không tốt của mẹ mình, giơ lên lam mâu to tròn ngước lên nhìn bóng lưng của Yukiko.

"Mười hành tinh sẽ bay trên bầu trời đêm, anh đợi em bên những hành tinh đó." Thanh âm đến đây thì hết.

"Chỉ có vậy thôi sao?" Yukiko ngạc nhiên hỏi lại, người kia gật đầu xác nhận, cũng theo yêu cầu của cô mà bật lại đoạn ghi âm đó, người vợ trẻ chống cằm suy nghĩ, phía sau đứa bé cũng chống cằm suy nghĩ, động tác giống hệt mẹ mình.]

(Kudo Yukiko? Oa, quả nhiên là nữ diễn viên được yêu thích nhất thời đó, thật xinh đẹp.)

(!!!)

(A A A A A A!!!)

(A A A A A A!!!!)

(A A A A A A!!!!!)

(Đáng yêu quá, muốn bắt cóc!)

(Lầu trên, cho tôi đi với.)

(A! Tim tôi, đáng yêu một cách quá thể đáng a.)

(A!!!! Đáng yêu chết tôi rồi.)

(...)

(...)

(...)

Khu bình luận muốn điên rồi, từng dòng bình luận nhảy như thủy triều trên màn hình, nhưng trong rạp lúc này tình trạng cũng không khá khẩm hơn là bao. Có vài vị nữ tính trở nên quắn quéo, tim đập bình bịch, hai mắt mạo tim hồng, sáng rực nhìn chằm chằm đứa bé trên màn hình lớn. 

"A A A A!!!!" Sonoko hét ầm lên, mặc dù cô hay đay nghiến cậu bạn trúc mã này, nhưng đáng yêu đến mức này ai mà không thích chứ.

Mori Ran cũng đang mắt nhìn chằm chằm màn hình, hai má dâng lên một đạo màu hồng, ánh mắt tràn ngập tình yêu của mẹ, hoàn toàn quên sạch đi tâm trạng rầu rĩ vì thất tình lúc trước.

"Lúc bé đáng yêu sao lớn lên lại đáng ghét thế cơ chứ?" Lupin Đệ Tam khoanh tay ghét bỏ nói, nếu như hai lỗ tai của gã không hồng lên và hai mắt không dấu vết lướt qua màn hình thì có lẽ lời nói của gã sẽ đáng tin hơn nhiều.

"Đáng yêu và thông minh từ nhỏ!" Daisuke Jigen lặng lẽ móc ra tờ ghi chú, nắn nót viết vài dòng chữ lên đó, bên dưới chòm râu xồm xoàm cũng bất giác nở một nụ cười mỉm.

Trên hàng ghế đầu lại là cảnh tượng máu chảy thành sông, Haibara vẻ mặt ghét bỏ nhìn mấy tên nam nhân đang run rẩy đưa tay lên ôm chặt mũi. Cô đang nghĩ có nên năn nỉ vị chấp pháp giả kia đổi cho cô xuống hàng dưới ngồi hay không đây? Ngồi ở đây, hai bên là đám simp của thiếu niên kia, cô có chút chịu không nổi.

Shinichi cũng đã có chút chịu không nổi, hai tay ôm mặt cố gắng che đi màu đỏ rực lan tràn, trong lòng một mảnh xấu hổ, lại oán thầm Thiên đạo và Minh. Cũng không dám nhìn sang hai bên, ở trước mặt một đám đang có mưu đồ bất chính với bản thân, mà gốc rễ của mình lại bị không lưu tình đào lên. 

Shinichi rối rắm, Shinichi muốn khóc, Shinichi muốn đào một cái lỗ để trốn vào.

[Nghe xong đoạn ghi âm, không khí nhất thời rơi vào im lặng.

"Yukiko-san, rốt cục điều đó nghĩa là gì?"

"Xin hãy cho chúng tôi biết, có lẽ đó là mật hiệu mà chỉ sensei và cô mới hiểu."

"Mặc dù là vậy... Shin-chan?" Yukiko nhíu mày suy nghĩ, bất chợt một tiếng ê a vang lên, cô quay sang cười ôn nhu nhìn đứa bé. 

Shin bé lững thững từng bước chân ngắn đi tới, bàn tay bé xíu túm lấy chân cô, cặp lam mâu ngập nước nhìn lên, cái miệng nhỏ ê a, một tay khác chỉ chỉ cái máy ghi âm trên tay người đàn ông kia.

"Có chuyện gì thế?" Yukiko ngồi xuống, nhìn cậu nhóc cả người tròn một cục lắc lắc, cái tay và ánh mắt không ngừng chỉ về phía cái máy ghi âm. "Con muốn cuốn băng à?"

"Ê a..." Shin bé gật gật, nũng nịu nhìn Yukiko khiến tâm người mẹ trẻ như tan chảy, cô quay lên nhìn người đang cầm máy, hỏi: "Được chứ?"

"À vâng, tất nhiên là được ạ." Người kia cũng không nỡ từ chối, liền mở ra máy ghi âm, đưa cuốn băng tới trước mặt đứa bé, Shin bé mở to hai mắt tròn, cái miệng nhỏ cười rộ, nhận lấy đồ vật.

Nhưng việc quan trọng nhất khi này là phải tìm được vị tiểu thuyết gia bỏ trốn, sáng mai là đến hạn nộp bản thảo rồi.

Yukiko nghe bọn họ kêu la, khóc lóc chỉ biết nở một nụ cười gượng gạo, sau đó khe khẽ thở dài, bật chợt cô nghĩ ra điều gì đó, bật thốt lên: "Hành tinh trong tiếng anh là 'Planet', không biết chừng là 'planetarium' - Nhà thiên văn! Ngày xưa chúng tôi thường hẹn hò ở đó trước khi kết hôn!"

Một chiếc xe ba bánh và hai chiếc taxi phóng nhanh trên đường cái vắng người, ngồi ở ghế phụ, Shin bé vẫn đang miệt mài cầm cuốn băng ngắm nghía, lam mâu nhìn vật trên tay một cách hào hứng.

Tại Nhà thiên văn Kojima, nhân viên tiếp đón cho biết hôm nay không có buổi triển lãm các hành tinh bay trên bầu trời đêm, nhưng có vẻ nhóm người này không hề từ bỏ ý định, nhất quyết xông vào trong mặc cho sự ngăn cản bất lực từ vị nhân viên.

Yukiko vuốt trán thở dài, sực nhớ ra gì đó, lên tiếng kêu gọi: "Shin-chan... Ơ?" 

Đứa trẻ đang quay lưng lại phía cô, ngước mắt lên nhìn tấm áp phích dán trên tường, tiêu đề rất to và dễ thấy trên đó 'Chín hành tinh quay quanh mặt trời'. Bé xoay một vòng, cái miệng nhỏ ê a, cặp lam mâu trong suốt nhìn Yukiko, tay chỉ chỉ vào tấm áp phích, dường như rất muốn truyền đạt lại một điều gì đó.

"Chuyện gì vậy, Shin-chan? Con thích tấm áp phích này à?" Yukiko cưng chiều nhìn cậu con trai nhỏ, sau đó bỗng nhiên đã hiểu ra vấn đề: "Chín?"

"Ê a..." Shin bé nhìn cô nở một nụ cười tươi, cái mắt híp lại tỏ vẻ vui mừng và hài lòng.

Yukiko cẩn thận đếm lại, quả thực chỉ có chín hành tinh, liền nói với nhóm năm người kia thở hồng hộc từ trên chạy xuống: "Có vẻ chồng tôi đã đếm thừa một hành tinh rồi."

Trong lúc đám người kia còn đang mải đếm hành tinh trên tấm áp phích, Yukiko mang ra một quyển sổ nhỏ và bút, ghi toàn bộ những từ đồng âm với 'planet'.

"Là 'plane', máy bay trên bầu trời đêm." Yukiko thốt lên, đám người kia nghe vậy cảm thấy có lý thì lần nữa chạy vội đi.

"Ê a a..." Shin bé kêu lên, cái tay nhỏ xòe ra nắm vào, lam mâu nhìn chằm chằm vào vật trong tay của Yukiko.

"Sao thế? Shin-chan muốn bút bi sao? Đây, của con đây." Cô cười cười ngồi xuống đưa chiếc bút đã đóng nắp cẩn thận cho bé, lại nhẹ nhàng ôm bé vào lòng đứng dậy.

Một lần nữa nhìn lên tấm áp phích, lại đưa mắt nhìn đứa bé đang vui vẻ cầm cây bút vung vẩy, thi thoảng lại cười rộ lên vui vẻ, ánh mắt của nữ diễn viên xinh đẹp nửa tin nửa ngờ than nhẹ: "Chắc không thể nào đâu?" Sau đó ôm theo đứa bé nhanh chóng rời đi.

Yukiko điều khiển xe motor đến sân bay cùng đám người kia, nhìn nhóm người bận rộn chạy ngược xuôi tìm chồng mình, có chút bất đắc dĩ than thở: "Ba con thật lắm chuyện nhỉ? Shin-chan...Hửm?"

"Ê a..." Đứa bé lúc này chính đang vui vẻ, cầm cây bút bi chọc vào một trục xoay, vặn rồi vặn, tiếng cười giòn rã vang lên.

"Con đang làm gì vậy? Shin-chan? Ối đừng làm vậy!" Yukiko hết hồn khi thấy đứa bé vặn vặn một hồi rồi kéo mạnh dải băng tần ra ngoài, cô giơ tay ra cầm lấy cuốn băng, bất chợt nhìn thấy trên bề mặt dải băng tần có dán một mẩu băng keo giấy nhỏ, trên đó còn có ghi vài ký tự.

"26 - 4 - D... Nghĩa là gì nhỉ?" Yukiko nhíu mày khó hiểu.

"Ê a..." Lại là thanh âm đáng yêu đó, đứa bé cười tươi gợi lên sự chú ý của Yukiko, ánh mắt của cô nhìn theo cái tay nhỏ đang ra sức chỉ sang một góc, đó là một quyển sổ sơ đồ thành phố mà cô luôn đặt nó ở vách ghế lái phụ.

"Là nó sao?" Dường như theo phản xạ trước cử chỉ của cậu con trai nhỏ, Yukiko cầm lên quyển sổ: "Trang 26, cột D, ô số 4... Công viên Tsubasa đảo Keihin? Ở đây!"

Trên bầu trời đêm, Kudo Yusaku dựa lưng vào chiếc xe hơi màu đỏ, ngẩng đầu nhìn chiếc máy bay dần cất cánh phía xa, trên tay cầm một điếu thuốc vừa mới châm, tư thái ung dung nhàn nhã cực kỳ. Nghe thấy tiếng motor lại gần, miệng dắt lên một vòng cung nho nhỏ.

Yukiko dừng lại xe, gỡ mũ bảo hiểm xuống, dùng sức bộp một tiếng đặt xuống, ánh mắt nhìn ông chồng đầy vẻ giận dỗi, phụng phịu.

"Yukiko, cuối cùng thì em cũng đến." Yusaku cười cười quay lại, vẻ mặt hiền từ, lúc trẻ Yusaku cũng là một mỹ nam nhân, cả người toát ra vẻ trí thức đặc trưng.

 "Lúc nào rồi mà anh còn đùa giỡn? Mọi người đang tìm anh rất vất vả đấy!" Yukiko tức giận cằn nhằn, chỉ tay về phía ông chồng.

"Anh đâu có đùa giỡn, bản thảo anh viết xong hết rồi." Yusaku nhún nhún vai, thành thật nói, rước lấy Yukiko một trận nghi hoặc.

"Vậy vì sao mà..."

"Vì bọn họ ai cũng phát phì cả rồi, nên cho bọn họ tập thể dục một chút." Yusaku vẻ mặt ác thú vị cầm trên tay tập bản thảo và đĩa mềm nhét vào phong bì, ánh mắt một mảnh đắc ý.

Yukiko chớp chớp mắt nhìn ông chồng luôn chững chạc của mình bằng một ánh mắt khó có thể tin, khóe miệng giật giật, khẽ thở dài. Cô bước xuống xe, tháo dây bảo hiểm cho Shin bé, đứa bé vui vẻ ê a, hai tay đưa lên chờ bế, Yukiko sủng nịch nhìn bé, cũng nhẹ nhàng bế bé vào lòng, bước theo chồng mình tới phía trước.

"Mặc dù trở thành nhà văn nổi tiếng là một điều tốt..." Yusaku quay người, dựa lưng vào lan can bằng gỗ, miệng tuy vẫn nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại mang theo chút thương cảm, nhìn vợ mình nói: "Nhưng anh chẳng bao giờ làm hết việc cả."

"..." Yukiko lẳng lặng ôm đứa nhỏ, ánh mắt lại có chút thông cảm nhìn người đàn ông của đời mình, cô hiểu những gì hắn đang nói.

"Ba người chúng ta cùng đi Los Angeles, được chứ?" Vị tiểu thuyết gia ôn nhu nhìn hai người quan trọng nhất trong cuộc đời của hắn, nhẹ nhàng nói.

Trên bầu trời đêm, lại một chiếc máy bay nữa đang cất cánh.

Yukiko cười nhẹ, ôm đứa bé bước tới trước mặt Yusaku, ánh mắt ôn nhu nhìn đứa nhỏ đang vui vẻ nghịch tóc mái tóc xoăn dài màu nâu của mình: "Anh biết không? Không biết chừng Shin-chan sau này sẽ còn nổi tiếng hơn cả anh nữa đó."

"Hử? Ý em là Shin-chan cũng sẽ trở thành một diễn viên hả?" 

"Chà... Ai biết được nhỉ, Shin-chan?" Yukiko bí hiểm cười cười, ôn nhu nhìn đứa trẻ trong lòng mang theo mong chờ.

"Ê a... há..." Shin bé không biết là có nghe hiểu cô nói gì hay không, đưa bàn tay ngắn xíu lên khẽ ngậm ngón trỏ, nở một nụ cười tươi rói, tiếng cười giòn tan.

Yusaku đứng bên cạnh tỏ vẻ nghi hoặc, lúc này có lẽ hắn chưa hiểu, nhưng tương lai, từng bước chứng kiến con trai mình trưởng thành, ông mới hiểu ý nghĩa của câu nói khi đó từ vợ mình.

'Tôi là Kudo Yukiko. Tôi từng là nữ diễn viên được cánh mày râu toàn thế giới chú ý đến. Tôi là vợ yêu của Kudo Yusaku, một nhà viết tiểu thuyết trinh thám đại tài. Và cũng là mẹ của thám tử trung học trong tương lai, Kudo Shinichi.'

Yukiko hạnh phúc dựa người vào bờ vai rộng lớn của Yusaku, khiến vị tiểu thuyết gia đỏ mặt, một nhà ba người hạnh phúc đứng dưới bầu trời đêm đầy sao.]

<Mười hành tinh trong bầu trời đêm - END.>

(A A A A A!!!! Đáng yêu quá!)

(Khoan đã, vậy là từ nhỏ Kudo-kun đã biết dùng vẻ mặt đó gợi ý cho người khác rồi ư?)

(Công bằng ở đâu? Công lý ở đâu?)

(Chúng ta con ghẻ của mệnh trời hả?)

(Người với người tức chết người.)

(Kudo Yusaku cũng thật nghịch ngợm, tôi cứ nghĩ ông ấy là người rất chín chắn và nghiêm túc chứ?)

(Nhưng ông ấy là một người rất ấm áp và nghĩ cho gia đình a.)

(Quan trọng là Kudo-sensei rất đẹp trai!)

(Ước gì chồng tôi cũng như ông ấy, nghĩ đến ông chồng hay nhậu nhẹt của mình, thật tức chết.)

(Đồng cảm với lầu trên.)

(Đồng cảm!)

(Lời tiên đoán của Yukiko-san còn rất hiệu nghiệm đâu, cậu ấy bây giờ đã là chúa cứu thế của cảnh sát Nhật bản nha.)

(Còn trở thành thiên sứ mà cả Nhật Bản yêu quý nữa.)

"Thì ra nguyên do phía sau của câu nói kỳ lạ khi đó của em là như vậy sao?" Yusaku bật cười, tỏ vẻ tỉnh ngộ, ôn nhu nói với cô vợ xinh đẹp ngồi cạnh mình.

Yukiko lúc này cũng tỏ vẻ hạnh phúc nhìn chồng, sau đó đưa mắt nhìn lên bóng lưng con trai ở hàng ghế trên, ánh mắt lóe lên một tia gian xảo, thầm thì vào tai chồng mình một điều gì đó, người sau nghe xong thì bật cười, khẽ gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: 'Sao có cảm giác như đang chuẩn bị bán rẻ con trai cưng vậy nhỉ?'

"Thật đáng yêu!" Hagiwara lau đi thứ khả nghi màu đỏ ở mũi, liếc mắt nhìn góc nghiêng tinh xảo của thiếu niên, trong đầu nghĩ thầm: 'Tôi lại yêu nhóc hơn nữa rồi. Phải làm sao đây, tiểu thám tử?'

Matsuda nhàn nhã ngồi trên ghế của mình, không biết từ khi nào hắn đã lôi ra một chiếc ghế dựa, hai chân gác lên, dáng vẻ kiệt ngạo thật sự. Đôi mắt ẩn sau mắt kính đen to lớn lóe lên tia sáng kì dị, trong đầu không biết đang suy nghĩ những gì, khóe môi nở một nụ cười cưng chiều hiếm thấy.

Hiromitsu hai má vẫn còn một chút hồng rực, hắn biến ra một cái khăn tay lén lút lau chùi thứ màu đỏ trên tay, lại liếc nhìn thiếu niên và cậu bạn thân Rei. 

Vị công an tóc vàng cảm nhận thấy một ánh mắt cứ nhìn về đây, đưa mắt sang, chỉ thấy Hiromitsu giơ lên nụ cười, từ ánh mắt của cậu bạn thân, Rei không khó để đoán ra ý tứ của hắn. Vị thủ lĩnh công an khẽ nhíu mày, ánh mắt bất thiện nhìn người kia, được rồi, cuộc cạnh tranh này xem chừng sẽ còn kéo dài đây.

Akai lúc này cũng ôn nhu xoa xoa mái tóc mềm mại của thiếu niên, có chút buồn cười nhìn gương mặt xấu hổ đến đỏ rực cả một mảnh, ngay từ khoảnh khắc hắn gặp đứa bé đó mấy năm trước, hắn đã nhận ra sự thông tuệ đến đáng sợ của đứa bé đó. Vị vương bài FBI từ nhỏ hiếm khi khen ngợi và nể phục một ai, chỉ đến khi đối diện lên cặp lam mâu tựa như bao trùm cả một bầu trời rộng lớn đó, linh hồn hắn cũng đã sớm lạc lối rồi.

Hai vị học sinh trung học Kuroba Kaito và Hattori Heiji đã sớm đổ gục rồi, định lực quả thật là quá kém đi. 

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------











Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com