ZingTruyen.Com

[AllShin-Conan đồng nhân] Ánh sáng sự thật

40.

RuniRita

<Lời nói đầu: Lưu ý là fic này là theo thuyền AllShin, nên các phần phim có hint ShinRan, author sẽ OOC rất nghiêm trọng, nói một cách vui vẻ là 'Hành trình né hint ShinRan', nên với những ai không thích có thể dừng lại tại đây nha. Cảnh báo trước để tránh tình trạng cảm thấy khó chịu vị Au OOC quá nhiều mà trách Au, tội Au lắm. 

Tình trạng OOC còn sẽ tiếp diễn dài dài, Au sẽ né hint ShinRan triệt để đó ạ.>  

---------------------------------------------------------------------

[Trên tàu Aegis, X đã bị phát hiện và bị truy đuổi bởi Sato, Nanami định đuổi theo nhưng một thanh âm trong trẻo có phần gấp gáp lại mang theo chút nghiêm túc và quyết đoán, khiến nữ đại tá bất giác dừng lại, đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn thiếu niên.

"Nanami-san, tới boong tàu ngay đi ạ! Em không chắc rằng tên gián điệp sau khi bị lộ danh tính sẽ đợi đến khi tàu cập cảng đâu." Thiếu niên giơ lên cặp lam mâu sắc bén, trầm giọng nói ra suy nghĩ của mình.

Nanami dâng lên một tia khó hiểu và lưỡng lự, Conan đành phải chạy đi trước, nữ đại tá hô lên rồi vội vàng đuổi theo, trước khi đi cô còn quay lại dặn dò cậu bé Yuuki: "Yuuki-kun, hãy ở lại với mọi người cho đến khi chị quay lại nhé."

"Nhưng... Nhưng mà oneechan ấy..." Yuuki nhỏ giọng nói, cậu bé tỏ vẻ hoảng sợ, bất an cực độ.

Bên cảng hàng không, Heiji và Kazuha cũng đụng độ Takegawa, vì để bảo vệ Kazuha, Hattori Heiji đã cản cho thiếu nữ một viên đạn, cũng may viên đạn chỉ sượt qua da, nhưng cũng khiến thiếu nữ hoảng sợ khóc lớn khi thấy cánh tay của cậu bạn thân chảy máu rất nhiều. Cảnh sát Osaka đã kịp thời ngăn lại phát súng thứ hai, cũng thành công bắt giữ Takegawa.

Phía bên Aegis, gã gián điệp X tóm được một nhân viên trên tàu, gã kề dao vào cổ người này, lùi dần ra lan can, vẻ mặt lộ rõ đắc ý và ác liệt.

"Không được qua đây. Cấm bước thêm một bước nào nữa!" Gã hét lớn đe dọa khi bị hai họng súng chĩa lại đây.

"Đầu hàng đi."

"Ngươi không còn đường thoát đâu."

"Ha ha ha, các ngươi có chắc không đấy?" Gã X nghe vậy, khóe miệng nở một nụ cười gằn.

Phía dưới boong tàu, Conan và Nanami cũng đã chạy tới, nhưng vị trí của họ ở quá thấp so với nơi gã X đang đứng, lại vướng quá nhiều chướng ngại vật, có dùng súng ngắm cũng không thể bắn trúng được mục tiêu.

'Gần như là thẳng đứng...'. Conan tay sờ vào thắt lưng, lam mâu nhìn lên cao, cắn răng tức giận: 'Với góc độ này, cho dù có sút trúng cũng...'

Thiếu niên nheo mắt nhìn xung quanh, cặp lam mâu đảo qua khẩu pháo gần đó, một ý tưởng chợt lóe, ngay lập tức nói với vị nữ đại tá: "Nanami-san! Chị có thể quay khẩu pháo này ngược lại giúp em không?"

"Khẩu pháo?" Nanami chưa hiểu ý thiếu niên, hỏi lại lần nữa.

"Nếu được thì làm ngay đi ạ! Nhanh lên, Nanami-san!" Conan có chút không kiên nhẫn thúc giục.

Khẩu pháo nặng nề nhưng cũng không chậm chút nào, đảo một vòng quay ngược lại, phía trên, gã X đẩy mạnh con tin vào nhóm cảnh sát và bảo an, hắn nở một nụ cười đắc ý, chân dẫm lên lan can, nhảy xuống.

'Ngươi không thoát được đâu...' Conan bên dưới đã đợi sẵn, từ thắt lưng bắn ra một trái bóng da, cúi người xuống mở lên giày trợ lực, hét lớn một tiếng, hết sức một đá. Giày chạm vào mặt bóng, từng tia điện lóe lên, trái bóng lấy một tốc độ cao, ma sát vào không khí tạo lên từng làn khói trắng.

Trái bóng va chạm với thành tàu bật lại, Conan dựa lực từ đôi giày bật lên cao, hết sức sút mạnh: "Lên nào!!!"

Trái bóng từ chân thiếu niên tiếp tục bay tới đập vào họng pháo, lực mạnh tới nỗi làm khẩu pháo bị xoay ngược lại, trái bóng bật lên, giống như một viên đạn bắn thẳng về phía gã X đang trên cao nhảy xuống.

Tên gián điệp đáng thương, ngực chịu một lực mạnh từ trái bóng, nhóm cảnh sát và bảo an có chút trợn mắt há hốc mồm nhìn cơ thể gã tội phạm bay ngược lên cao, cơ thể gã rơi xuống sàn boong tàu, lăn lộn vài vòng rồi bất tỉnh nhân sự. Trái bóng sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ của nó, rơi xuống sàn tàu, va quẹt trên mặt sàn tạo thành từng vệt đen do ma xát, nó đập vào lan can, mạnh mẽ bẻ cong những thanh sắt thành một vệt lõm sâu trước khi bị xì hơi.]

(Rồi, rốt cục não của Kudo cấu tạo khác não tôi chỗ nào thế? Sao lại có thể tính toán góc độ trong thời gian ngắn như thế chứ?)

(Lầu trên à, tính toán là một chuyện, thực hiện được nó mới là khó nha.)

(Tên gián điệp đáng thương nhất thế kỷ.)

(Sau cú sút đó, không chết cũng tàn phế.)

(Gã còn sống không vậy?)

Có vài người ở đây cũng đã từng được hưởng qua cú sút đó, cũng may khi đó thiếu niên không mở hết công suất của đôi giày, cho nên bọn họ cũng không bị tổn thương quá nghiêm trọng, vài người cũng có chút tò mò, không biết nếu đôi giày trợ lực đó được mở lên công suất cực đại thì sức công phá của nó còn lớn đến mức nào.

<Câu đố nho nhỏ: Trong những nhân vật xuất hiện ở không gian rạp chiếu phim, những nhân vật nào từng hưởng qua cú sút của Conan? Để biết cụ thể những nhân vật có trong rạp mời đọc lại phần giới thiệu sơ lược nha!>

Hagiwara ngồi trầm ngâm nhìn màn ảnh, khóe môi chợt nở một nụ cười nhẹ, hắn nhớ đến cái khoảnh khắc mà đứa trẻ ấy bất thình lình xuất hiện và sút thứ đó đâm vỡ tường mà bay ra ngoài, hắn còn tưởng là mình gặp ảo giác trước khi chết đấy. Nghĩ lại thì hắn đã rơi vào lưới tình đó từ lúc nào nhỉ? Thật khó lòng mà trả lời khi mà ngay chính hắn cũng không rõ ràng nữa.

[Mặc dù đã bắt được gián điệp X, nhưng mọi chuyện chưa thực sự được giải quyết, Conan nghe đoạn ghi âm được bên bảo an phát, đưa ra vài gợi ý cho nhóm cảnh sát, thiếu niên bằng đôi tai cảm âm tuyệt đối rất nhạy bén phát hiện ra trong đoạn ghi âm có lẫn vào một âm thanh kim loại va chạm.

Bất chợt, đồng hồ hơi chấn động, Conan hoảng hốt che giấu đi ánh đèn đỏ nhấp nháy, chạy vội ra khỏi phòng điều khiển, là tiến sĩ Agasa gọi đến, ông và Haibara đã điều tra ra thứ hợp chất lạ trên cổ của Sasaura, nó không trùng khớp với loại sơn của vỏ tàu Aegis như Conan từng suy đoán, mặc dù nó cũng là một loại sơn chuyên dùng để sơn vỏ tàu thuyền. Tiến sĩ còn cẩn thận so sánh đối với chất sơn các loại tàu thuyền hải quân, thì thấy nó hoàn toàn phù hợp với chất sơn của tàu quan sát hải quân.

Nghe những tin tình báo mà tiến sĩ thu thập được, cộng thêm những tình báo khi nãy, cặp lam mâu lóe lên ánh sáng, từng mảnh ghép dần được chắp nối vào nhau, vẻ mặt thiếu niên hiện lên vẻ nghiêm trọng và có chút tức giận.

'Mình đã suy luận sai hoàn toàn rồi...' Khẽ nắm chặt tay, thiếu niên chạy nhanh trên dãy hành lang.

Bên phòng điều khiển, các cảnh sát và lực lượng tự vệ biển đang thở dài nhẹ nhõm khi có vẻ như vụ án đã kết thúc tốt đẹp, thanh tra Megure còn đang hả hê nói lần này không cần thám tử Mori suy luận như mọi khi nữa.

Conan từ ngoài chạy vào, giơ lên đồng hồ nhắm thẳng về phía thám tử Mori, ngón tay khẽ động, một mũi kim gây mê bắn vào cổ ông, vị thám tử râu kẽm khẽ lảo đảo, bằng một loạt hành vi kì lạ và ngu ngốc, ông bước lùi về sau, ngồi phịch xuống chiếc ghế gần đó.

"Ghế đó là ghế của Hạm trưởng mà?"

"Ngài không sao chứ?"

Trước những câu hỏi quan tâm của mọi người, thanh âm của thám tử Mori mang theo tự tin vang lên: "Đừng lo lắng, chỉ chóng mặt chút thôi."

"Say sóng? Ở trên một con tàu lớn như này?"

"Không. Tôi bị chóng mặt vì suy luận của tôi quá tuyệt vời mà thôi." Nấp sau ghế, một đôi lam mâu mang theo sự tự tin lấp lóe, khóe miệng nhếch lên một đường cong, nói vào chiếc nơ màu đỏ.

"..." Mọi người ở đây đều có chút không biết nói gì trước những lời nói tự sướng này của vị thám tử ngủ gật.

<Rút ngắn phần suy luận vì nói quá nhiều, chi tiết mời xem lại M17.>

Thì ra kẻ đã thực sự giết Sasaura là nhân viên bảo an Wakasa - Kurata Masaaki, mặc dù anh ta không phải cố ý, nhưng vì quá lo sợ bất an mà sai lầm nối tiếp sai lầm, thật đáng tiếc. Kurata chấp nhận gánh vác tội trạng, anh ta tự giác đưa hai tay ra, chiếc còng lạnh lẽo chính là hình phạt cho anh ta vì hành vi sai lầm đó của mình.]

(Ủa? Vụ án này chưa xong sao?)

(Thì ra đây là chân tướng của Thám tử ngủ gật lừng danh Mori Kogoro đó hả?)

(Thám tử Mori tại sao có thể chuẩn xác mà ngồi vào ghế khi bị trúng thuốc mê vậy?)

(Thật thần kỳ!)

(Ủa? Quay xe hơi khét rồi đấy...)

(Hung thủ giết Sasaura là kẻ khác?)

(A? Thì ra Sasaura cũng là nội gián sao? Phản quốc?)

(Thật đáng tiếc cho Kurata, sai lầm nối tiếp sai lầm.)

(Phải chi anh ta sáng suốt hơn thì đã không lớn chuyện như này rồi.)

"Thì ra đây là sự thật phía sau những màn phá án ngủ gật đó à?" Thanh tra Megure vẻ mặt ngốc ngốc nhìn màn hình, sau đó quay sang nhìn thám tử Mori biến ra một cái mũ và một cái khẩu trang trùm mặt kín mít.

"Cách ông bác tự tìm được ghế để ngồi cũng thật khó mà nói hết rồi." Hattori Heiji vẻ mặt thổ tào nhận xét, lại có chút muốn cười.

Shinichi nghe vậy chỉ biết gãi gãi má, khóe miệng co rút, quả thật ông bác Mori dường như đã luyện được một kỹ năng mới là tự tìm thấy chỗ ngồi và tư thế đẹp nhất để phá án trong vô thức rồi.

[Tưởng chừng như tất cả đã bình ai lạc định, lúc này tiếng hô hào hoảng hốt của Sonoko và lũ trẻ vang lên, Ran mất tích, cậu bé Yuuki nói từ khi giao thủ với tên gián điệp thì không thấy cô nữa. Cảnh sát Sato cũng gấp gáp chạy tới, lời khai của X cho biết trước khi hắn ta đụng độ với cảnh sát, hắn đã đẩy một nữ hành khách xuống biển, lời miêu tả hoàn toàn là đang hướng tới Mori Ran.

"Cái gì? Không thể nào?"

"Ran-neechan, chị ấy..."

Conan bước ra từ sau ghế của của thám tử Mori đang ngồi, cặp lam mâu co rụt, khuôn mặt trở nên tái nhợt.

Chiến hạm Aegis khẩn cấp quay đầu, con tàu chao đảo, trên mặt biển tạo thành từng gợn sóng kéo dài, trên phòng trung tâm điều khiển CIC, một cuộc tìm kiếm được nhanh chóng thành hình, tuy nhiên do thời gian đã trôi qua được một đoạn thời gian, nên cứu hộ gặp phải nhiều khó khăn hơn bình thường.

Tình hình không quá lạc quan, Sonoko và đám trẻ nghe vậy chỉ biết đau đớn khóc nấc, Conan đứng im lặng một góc, trong lòng lại cực kỳ nôn nóng, lam mâu run rẩy, trong đầu gấp gáp suy nghĩ: 'Tuy đã thu hẹp phạm vi tìm kiếm, nhưng trước khi mặt trời lặn gần như không thể tìm hết được. Không chỉ vậy, Ran còn bị sóng cuốn đi, có khả năng còn bị đẩy ra xa hơn nữa.'

Nhân viên lực lượng tự vệ biển liên tục truyền tin tức không mấy tốt đẹp trở về, từ giờ cho đến khi mặt trời lặn chỉ còn 15 phút nữa, lúc đó, nhiệt độ nước biển sẽ giảm nhanh, có tìm được người thì cũng không đảm bảo được người còn sống.

'Chết tiệt, nhiệt độ nước biển đã bắt đầu hạ nhiệt sao? Không còn thời gian nữa ư?..." Thiếu niên cắn răng nhìn đồng hồ trên cổ tay, chỉ còn chưa đầy 2 phút nữa sẽ đến 5 giờ chiều, bất chợt lam mâu hơi mở lớn: 'Khoan đã... Đồng hồ?'

"Hãy làm gì đó đi, làm ơn!"

"Con tàu này tuyệt vời lắm cơ mà?"

"Nó không phải được mệnh danh là thám tử trên biển sao?"

Từng tiếng oán trách từ những đứa trẻ mang theo nức nở vang lên, nhóm quân nhân chỉ dám trầm mặc cúi đầu, chấp nhận mọi sự chỉ trích.

Conan hai mắt mở lớn, trong đầu một tia sáng chợt lóe mà qua: 'Thám tử trên biển?' Vài hình ảnh lướt nhanh qua.

Hạm trưởng vừa ra mệnh lệnh chuyển công việc cứu trợ cho bên chuyên môn, một tiếng quát lớn chen ngang vào: "Đồng hồ tiếp sóng. Ran đang đeo đồng hồ tiếp sóng, tàu Aegis này có thể bắt được mức sóng đó đúng chứ? " Conan khẩn cấp nói, lại đưa ánh mắt lên nhìn nữ đại tá Nanami mang theo khẩn cầu.

"Mitsuhiko! Đồng hồ đó chống thấm nước tuyệt đối đúng không?" Lại quay sang nhìn Mitsuhiko đang lau nước mắt trên mặt.

"Đúng!!!"

"Đồng hồ đó sẽ tiếp sóng lúc 5 giờ sáng và 5 giờ chiều. Hạm trưởng! Không còn thời gian nữa, nhanh lên!" Thiếu niên quay sang nói với vị hạm trưởng, khí tràng không tự chủ thay đổi, mang theo mệnh lệnh không thể nghi ngờ, khiến hạm trưởng bất giác nghe lời làm theo.

Tuy nhiên, vẫn không thể tìm ra thiếu nữ mặc dù radar đã được mở hết công suất truy tìm, nhưng trên màn hình vẫn không có chút dấu hiệu của bất kỳ loại sóng nào.

Cuộc tìm kiếm trở nên bế tắc, tất cả mọi người đều trở nên tuyệt vọng, từng tiếng khóc lớn vang lên, nhưng thiếu niên đã hoàn toàn không lọt tai bất cứ thứ âm thanh gì, cặp lam mâu xinh đẹp trở thành một màu xám trắng: 'Không... Không thể như thế được. Thám tử cái gì chứ? Ngay cả một người cũng không tìm ra, sao có thể tự xưng là thám tử? Ran... Ran...'

"RAN!!!!" Thiếu niên bất lực hét dài một tiếng, tiếng hét giống như có lực xuyên thấu truyền đi xuyên qua vùng biển rộng lớn.

Màn hình radar bỗng nhiên hiện lên một tín hiệu yếu ớt.

"Không lẽ nào... Tuy rất yếu nhưng đã nhận được sóng." Một nhân viên tự vệ bỗng hô lớn, giọng nói mang theo chút không thể tin nổi. "Sóng đang càng lúc càng mạnh hơn."

"Là Ran! Ran đang ở đó! Mau cho trực thăng chuyển hướng ra đó đi." Conan hơi nhíu mày nhìn màn hình, quay sang hạm trưởng quát lớn.

Trực thăng nhận được lệnh liền chuyển hướng, đèn pha rọi xuống mặt biển, nhưng sau một lúc vẫn không thể tìm thấy gì do tầm nhìn bị hạn chế và mặt biển đang bị phản chiếu khá dữ dội.

'Phản chiếu?' Conan nhíu mày suy tư, trong đầu chợt nhớ ra điều gì đó: "Ánh sáng phản chiếu đó còn có chút lấp lánh đúng không?"

"Mau xác nhận đi!" Nanami hiểu ý ra lệnh cho bên phi công.

"Vâng, có vài nơi trên mặt biển phản xạ lại ánh sáng và tỏa ra lấp lánh rất kỳ lạ." Bên trực thăng nhanh chóng báo cáo lại.

"Là nó! Đuổi theo ánh sáng đó, Ran ở ngay phía trước." Thiếu niên gằn giọng đối Nanami nói.

"Hạm trưởng, hãy nghe theo cậu bé nói, cho trực thăng bay về hướng đó đi." Nanami vội nói với hạm trưởng, cô có sự tin tưởng nhất định với cậu nhóc đeo kính kỳ lạ này.

Sau một lúc, từ trực thăng vang lên tiếng báo cáo vui mừng của phi công, bọn họ đã tìm thấy Ran đang nổi trên mặt biển, xung quanh là rải rác những tấm danh thiếp vàng chói, thiếu nữ vẫn tỉnh táo, nhưng để chắc ăn, bọn họ sẽ lái trực thăng đưa cô ấy về thẳng bệnh viện để điều trị.

Trên chiến hạm Aegis, mọi người đều hò reo vui mừng đến phát khóc, Conan cũng thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, tinh thần vốn căng như dây đàn cũng được thả lỏng, cặp lam mâu vừa có chút bất đắc dĩ vừa mang theo sự biết ơn nhìn tấm danh thiếp nhàu nát trên tay: 'Ông bác... Cảm ơn!'

Chiến hạm cập bến cảng Maizuru, Conan vừa bước chân xuống tàu, ngay lập tức gọi điện thoại tới Hattori Heiji, có chút lo lắng hỏi tình hình bên đó, biết được cậu bạn thân bị thương, lam mâu lộ vẻ lo lắng, sau đó nghe người kia nói chỉ bị xước ngoài da thì khe khẽ thở phào.

Bỗng nhiên một tiếng khóc lớn vang lên từ đầu dây bên kia khiến thiếu niên giật thót, vội đưa điện thoại ra xa khỏi tai, bối rối tắt đi điện thoại, vẻ mặt thổ tào: "Cái gì vậy chứ?"

"Conan-kun, đúng không nhỉ?" Một thanh âm vang lên từ đằng sau gọi lại thiếu niên, là Nanami, vị nữ Đại tá xinh đẹp, lúc này cô đang dùng ánh mắt tò mò nhìn đứa trẻ.

"A! Nanami-san, cảm ơn chị!" Thiếu niên quay lại, nhẹ giọng cảm ơn, nữ đại tá hiểu, cậu bé đang cảm ơn chuyện khi nãy cô đã hỗ trợ trong việc cứu hộ Mori Ran.

"Đó phải là những lời chị nên nói mới đúng." Nanami mỉm cười, ánh mắt nhìn thiếu niên tràn đầy cảm kích: "Cảm ơn em!"

Thiếu niên hơi ngạc nhiên nhưng cũng nhẹ gật đầu, mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt nữ đại tá, mới đi được vài bước thì bị gọi lại.

"Conan-kun! Rốt cục em là ai thế?" Nanami nghiêm túc hỏi, ánh mắt nhìn đứa bé mang theo tràn ngập sự nghi ngờ.

Thiếu niên khẽ xoay người, trên môi vẫn là nụ cười mang theo tuyệt đối tự tin như trước, trong ánh trăng sáng mờ hắt xuống, cặp lam mâu giống như đang lấp lánh lên từng dải ngân hà, tràn ngập xinh đẹp và thần bí, khiến người nhìn vào không tự chủ bị hấp dẫn vào nó.

"Edogawa Conan, chỉ là một học sinh cấp một mà thôi!" Thanh âm trong trẻo của thiếu niên vang lên, thiếu niên đáp lại Nanami như vậy rồi chạy đi đuổi theo đội ngũ của đồng bạn phía xa, để lại Nanami hơi ngây người nhìn theo bóng dáng đứa trẻ dần đi xa.]

<Thám tử lừng danh Conan: Con mắt bí ẩn ngoài biển xa - END>

(Đúng là ngàn cân treo sợi tóc mà.)

(Không đổ lỗi cho ai mà lại nhận lỗi về mình vì đã không thể cứu được người, Kudo-kun vẫn luôn là như vậy .)

(Tiếng thét của cậu ấy khiến tôi nổi da gà a.)

(Nữ thần may mắn luôn mỉm cười với cậu ấy, quả nhiên là thiên sứ đâu.)

(Lầu trên nói thiếu rồi, tuy may mắn nhưng nếu không nghĩ ra những thứ đó thì cũng không có được sự may mắn đó đâu.)

(Đống danh thiếp đó của thám tử Mori không ngờ lại hữu ích như vậy, thật thần kỳ!)

(A a a a a!!! Lại là ánh mắt đó, quá soái, quá ngầu... Kudo-sama!!!)

(Cặp mắt đó thật xinh đẹp, tôi bị nó hút hồn rồi.)

"Thì ra khi đó đã xảy ra như vậy sao?" Thám tử Mori có chút nghĩ mà sợ, mặc dù ông đã có nghe qua sự việc lúc đó, nhưng lại không nghĩ mọi thứ lại hung hiểm đến thế, ông đã suýt mất đi cô con gái yêu của mình, cái trán toát ra mồ hôi lạnh khi Kisaki Eri ngồi cạnh đang dùng ánh mắt trách móc nhìn ông.

"Cảm ơn cậu, Shinichi!" Thiếu nữ nhìn thiếu niên ngồi phía trên, mỉm cười đối với cậu nói nhỏ.

Thiếu niên hơi quay ra sau nhìn cô gái, ôn nhu mỉm cười, cặp lam mâu nhìn cô bằng sự dịu dàng và trấn an: "Tớ mới cần xin lỗi cậu, đã khiến cậu phải chịu khổ sở rồi."

Kudo Shinichi luôn hối hận về sự việc xảy ra lần đó, nếu như cậu cẩn thận hơn, nếu như cậu có thể suy luận ra sớm hơn, nếu như cậu có thể phát hiện ra chân tướng trước khi gã gián điệp kịp ra tay với Mori Ran, thì có lẽ thiếu nữ ấy đã không phải chịu đựng những điều tồi tệ như thế. Thiếu niên chính là một người ích kỉ như thế, không muốn người khác liên lụy vào, tâm tâm niệm niệm muốn một mình gánh vác hết thảy, cho dù chính bản thân thiếu niên không cần thiết phải làm những việc đó.

"Buổi chiếu phim ngày hôm nay kết thúc tại đây, hẹn các vị vào..." Thanh âm của Minh vang lên.

"Khoan đã, chúng tôi muốn biết một vài chuyện. Không phải đã nói sẽ giải đáp thắc mắc sau khi kết thúc buổi chiếu phim sao?" Furuya Rei không kiên nhẫn chen ngang vào câu nói 'Công nghiệp' quen thuộc của vị chấp pháp giả.

"..." Minh hơi trầm mặc một chút, sau đó thanh âm như có như không mang theo ý cười nói: "Được rồi, mọi người có thể đưa ra câu hỏi, nhưng nếu Kudo-kun cảm thấy không thoải mái khi tiết lộ, tôi sẽ dựa theo ý nguyện của cậu ấy."

"Zero! Mặc dù cậu muốn biết sự thật, nhưng hãy tôn trọng sự riêng tư của Shin-chan đi. Cậu muốn biết gì, tôi có thể nói hết những gì tôi biết." Hiromitsu nhíu mày, có chút không đồng ý với hành động này của bạn thân, ánh mắt liếc nhìn khuôn mặt nhỏ của thiếu niên trở nên tái nhợt bất an, hắn có chút không đành lòng.

"Chậc, mặc dù tôi không biết giữa các cậu và nhóc con đã xảy ra những chuyện gì, nhưng cảm phiền cậu không cần xía vào việc của chúng tôi. Đặc biệt là một kẻ đã chết." Akai lạnh lùng lên tiếng, cặp lục mâu mang theo sắc bén nhìn Hiromitsu, tất nhiên người kia dù sao cũng từng là gián điệp trong tổ chức, vô cùng quen thuộc Rye, thực thản nhiên mà đối mặt với vị vương bài FBI.

Ngồi một bên, Matsuda và Hagiwara liếc mắt nhìn nhau trao đổi, dường như ngầm đạt một nhận thức chung nào đó, ánh mắt dần mang theo bất thiện nhìn Akai Shuichi.

"Được rồi, mọi người không cần tranh cãi vì chuyện này đâu." Shinichi đưa tay lên xoa bóp thái dương đang nhói đau từng cơn, có chút bất đắc dĩ lên tiếng: "Minh, cảm phiền anh giải thích nguyên nhân việc bốn người họ xuất hiện ở đây là được rồi, những điều còn lại tôi sẽ lựa thời cơ nói với bọn họ sau."

Kuroba Kaito khẽ nhíu mày nhìn thiếu niên, trực giác của một siêu trộm cảm thấy chuyện này không đơn giản, hắn và thiếu niên cũng tiếp xúc nhiều đến mức hiểu rõ về nhau, biểu hiện của thiếu niên rõ ràng là không muốn bại lộ chuyện này, có vẻ đó còn là một chuyện rất nghiêm trọng nữa.

"Mời mọi người nhìn lên màn hình." Minh vừa dứt lời, màn hình liền sáng lên, màn hình nhỏ nơi bình luận của khán giả đã sớm tối đi, Minh ôn tồn giải thích: "Chuyện này sẽ chỉ có các vị ở đây biết đến nó, các vị khán giả khác đều đã được đưa trở về hiện thực."

Trên màn hình chỉ xuất hiện vỏn vẹn một đường thẳng cắt ngang màn hình, Minh chậm rãi giải thích: "Các vị hãy coi đường thẳng này là biểu thị cho dòng thời gian chính, là hiện tại mà các vị đang sinh hoạt, nơi dòng thời gian mà bốn người là Matsuda, Hagiwara, Hiromitsu, Date đã chết."

Đường thẳng hiện lên vài vạch nhỏ dễ thấy, chia cắt nó thành nhiều đoạn bằng nhau, bên dưới mỗi vạch còn ghi chú từng mốc thời gian.

"Hả, đó là bảy năm trước?" Hattori Heiji nhạy bén phát hiện ra ở vạch đen đầu tiên ghi chú hiển thị mốc thời gian là bảy năm trước, năm mà vị cảnh sát Hagiwara đã hi sinh.

"Đúng vậy, bảy năm trước Hagiwara đã hi sinh trong sự cố nổ bom. Nhưng nếu có một biến chuyển đã xảy ra thì sao?" Minh vừa giải thích vừa đưa ra câu hỏi để dẫn dắt suy nghĩ của mọi người.

Từ mốc thời gian bảy năm trước, một nhánh nhỏ hơn từ đó bắt đầu tách ra, nó kéo dài tới mốc bốn năm sau, tiếp tục một nhánh khác tách ra, nhập chung vào nhánh nhỏ trước đó, tiếp tục kéo dài đến mốc hai năm sau và mốc một năm sau, lần lượt thêm hai nhánh tương ứng các mốc đó, sáp nhập làm một dần tiến tới mốc hiện tại.

"Chúng tôi gọi đây là hiện thực bị phân nhánh, ở thời điểm bảy năm trước, có một 'biến số' xuất hiện mạnh mẽ thay đổi số mệnh phải chết của Hagiwara, từ lúc đó hiện thực đã bị chia làm hai chiều 'không thời gian'. Nhánh nhỏ thời không kia liên tiếp được 'biến số' can thiệp vào, lần lượt ở các thời điểm Matsuda, Hiromitsu và Date tử vong. Các phân dòng biến chuyển sẽ hòa chung vào dòng thời không kia, hình thành lên một chiều không gian mới."

"Nói như vậy thì bốn người họ không hẳn là chết đi sống lại, mà là tới từ nhánh nhỏ thời không ư?" Hattori Heiji xoa cằm, mặc dù hắn hiểu những gì Minh nói, nhưng quả thật vẫn quá khó tin.

"Cũng có thể nói như vậy, bọn họ mặc dù tới từ một nhánh thời không khác, nhưng bọn họ vẫn là công dân của dòng thời không này. Thiên Đạo đã sáp nhập hai dòng thời không lại, những dòng ký ức khác lạ xuất hiện trong trí nhớ của vài vị ở đây chính là những gì đã xảy ra ở thời không kia. Tất nhiên vì hai dòng thời gian có sự khác biệt nên các vị hoàn toàn vẫn phân biệt được hai luồng ký ức này."

Trừ một vài người đầu óc theo kịp những lời này của Minh, vài người khác ù ù cạc cạc, cái hiểu cái không, đầu óc bọn họ có chút không đủ dùng, cảm thấy thật hoa mắt chóng mặt đâu.

"Giống như một con bướm vỗ cánh sẽ tạo thành một cơn bão ở nơi nào đó cách xa hàng trăm cây số, chỉ khác ở một điểm, 'con bướm' này là một nhân loại." Hakuba Saguru xoay tròn chiếc đồng hồ bỏ túi trên tay, đôi mắt màu nâu mang theo ý vị sâu xa nhìn thẳng tới thiếu niên nãy giờ vẫn im lặng ngồi ở hàng ghế đầu, khóe môi gợi lên một vòng cung nhỏ.

"Nhưng không phải làm thế sẽ dễ dàng gây ra hỗn loạn thời không sao?" Nữ cảnh sát sở Nagano - Uehara Yui nhíu mày, trong thanh âm rõ ràng là mang theo sự bất an, mặc dù cô không quá rõ ràng về những điều tưởng chừng như chỉ xuất hiện trong phim viễn tưởng này, nhưng cô cũng biết cái gì càng khó khăn thì cái giá phải trả cũng rất lớn.

"Đại sự khởi đầu nan, tiểu sự khởi đầu dị *. Tôi nghĩ có người đã trả một cái giá không nhỏ để xoay chuyển càn khôn đấy." Khổng Minh Nagano - Morofushi Takaagi khẽ vuốt chùm ria mép của mình, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn hàng ghế đầu, mặc dù thấy em trai mình bỗng nhiên xuất hiện làm hắn có chút giật mình và vui vẻ, nhưng cái làm hắn tò mò hơn là về cái cách mà 'biến số' đã lôi Hiromitsu từ cõi chết trở về.

<*: Việc lớn bắt đầu khó, việc nhỏ bắt đầu dễ. Một trong 10 câu nói nổi tiếng của Khổng Minh - Gia Cát Lượng. Những việc nhỏ hầu như không phải chuẩn bị nhiều, chỉ cần làm liền đạt thành, dễ như trở bàn tay. Những việc lớn thì trái lại, sẽ gặp muôn vàn trắc trở.>

"Việc giữ ổn định trật tự thời không Thiên Đạo đã có sắp xếp. Các vị khi trở về hiện thực sẽ hiểu, nhưng các vị nên chú ý đến Kudo-kun một chút, vì ở trong đây thời gian bị tạm dừng nên vết thương của cậu ấy không quá nghiêm trọng, nhưng khi về thế giới hiện thực thì nên đưa cậu ấy tới bệnh viện thì hơn." 

"Hiro, sau khi ra ngoài chúng ta cần nói chuyện." Rei nãy giờ vẫn luôn im lặng, hắn ôn nhu đưa tay lên xoa đầu thiếu niên, thanh âm lại lạnh lùng đến đáng sợ, cặp mắt xanh dương mang theo khí tràng của Bourbon như đâm sâu vào lòng Hiromitsu, không hiểu sao Hiromitsu lại có một chút chột dạ.

"Được rồi, nếu không còn thắc mắc nào nữa thì xin tạm biệt các vị ở đây, hẹn mọi người đến với buổi chiếu phim tiếp theo." Vẫn là thanh âm đều đều đó của vị chấp pháp giả, nhưng nghe vào tai Shinichi thì lại châm chọc cực kỳ, thiếu niên khẽ bĩu môi: 'Tiết lộ một tí xíu xong bỏ của chạy lấy người, thật đáng ghét.'

Shinichi tỉnh lại là đang ở trong bệnh viện, nhìn căn phòng trắng xóa và mùi thuốc sát trùng, thiếu niên có chút khó chịu nhăn lại lông mày, nghĩ tới lúc trở về hiện thực từ trong không gian Thiên Đạo, cậu bởi vết thương mất máu quá nhiều mà hôn mê bất tỉnh. 

"Cạch!" Cánh cửa phòng bệnh mở ra, Kuroba Kaito bước vào, trên tay là một hộp đựng đồ ăn, mắt thấy thiếu niên đang cựa quậy định ngồi dậy, hắn liền bước nhanh tới, đặt đồ vật lên bàn, đưa hai tay ra giữ chặt lấy kẻ đang làm xằng bậy kia.

"Đừng có cử động, cậu không biết là cậu đang bị thương à?" Kaito nhíu mày tỏ vẻ bất mãn, ánh mắt ẩn ẩn tức giận, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà trách móc.

"Nhưng tớ muốn ngồi, không đau đâu, thật đấy." Shinichi có chút bất đắc dĩ, thực sự là cậu không muốn bị coi là người bệnh, có cảm giác như bản thân dần bị trở thành một con búp bê dễ vỡ vậy.

"Nhưng tớ đau..." Kaito nhỏ giọng nói, thanh âm như có như không, nếu không tập trung lắng nghe căn bản là không thể nghe rõ, nhanh chóng giúp đỡ thiếu niên ngồi dậy, cẩn thận đặt một chiếc gối mềm mại sau lưng cậu.

"Hả? Gì cơ?" Thiếu niên mơ hồ nhìn cậu bạn bằng tuổi, có chút không rõ hỏi lại, hình như cậu vừa nghe thấy hắn nói cái gì đó.

"Yukiko-san nấu cho cậu súp gà đây, cậu đói chứ?" Kaito điềm nhiên không việc gì, hỏi ngược lại, nhìn khuôn mặt ngơ ngác của người thương, rất muốn cười. Nhưng nghĩ tới thiếu niên liều lĩnh trở về quá khứ cứu người, không những bị thương nặng, lại còn lôi về ba tên tình địch cho hắn, thật không biết nên đối với thiếu niên này như nào đây.

"Tớ chưa muốn ăn. Nhưng mà, ai đưa tớ tới bệnh viện vậy?" Thiếu niên lắc đầu, cặp lam mâu có chút ngây ngốc nhìn hắn, lộ rõ vẻ tò mò.

"Là gã Akai đấy, hắn đưa cậu tới bệnh viện xong đi thực hiện nhiệm vụ rồi." Kaito có chút nghiến răng nghiến lợi trả lời, hắn đôi lúc khá ghen tị với gã FBI đó khi được ở cùng nhà với thiếu niên, nhưng cũng biết việc này đã sớm không thể thay đổi được rồi, lại cũng có một chút cảm thấy an tâm khi ít nhất bên thiếu niên ngốc này có một kẻ ở cạnh trông nom. 

"À... Nhưng sao cậu lại tới đây, không đi học sao?" Shinichi đưa mắt liếc nhìn đồng hồ treo tường, khẽ nhíu mày, Kaito tới thăm và chăm sóc cậu nói không cảm động là giả, nhưng cũng không vì thế mà cậu thấy vui khi làm phiền tới hắn.

"Tớ không yên tâm khi để cậu một mình ở đây. Ai biết được cậu có chịu nằm yên dưỡng thương hay không đâu?" 

"Nhưng tớ không muốn cậu vì tớ mà trốn học... Cảm thấy bản thân như trở thành một gánh nặng vậy..." Thiếu niên rũ đầu xuống, hai tay khẽ xiết chặt tấm chăn mỏng, gắt gao cắn môi dưới, cặp lam mâu ẩn ẩn có chút tự trách và thất vọng.

"... Shinichi!" Kaito đau lòng nhìn trạng thái có phần sa sút của thiếu niên, đôi con ngươi có màu lam tựa như hải dương của hắn khẽ tối lại, hắn bỗng nhiên dựa sát người vào gần thiếu niên.

"... Ơ, Kaito?" Shinichi đang mải mê lạc vào mớ suy nghĩ hỗn độn, bất chợt cảm thấy trước mắt bị bóng đen che khuất, vừa mới ngẩng đầu lên, cặp lam mâu mở to, ngây ngốc nhìn khuôn mặt kia càng lúc càng gần, một cảm giác ấm áp bao trùm lên đầu môi. 

Shinichi cảm thấy sắp không phải là bản thân cậu nữa rồi, thiếu niên không hề có hành động phản kháng, sau một lúc ngây người, thiếu niên hơi run rẩy nhắm mắt, có chút vụng về đáp trả lại khiến Kaito vui vẻ cực kỳ, hắn không chút chần chừ tiến sâu hơn, nhấm nháp hương vị tuyệt vời của người mà hắn yêu.

Phía ngoài cửa sổ, vài con chim bồ câu trắng đang đậu trên cành cây chỉ còn trơ trọi vài chiếc lá chống chọi với mùa đông khắc nghiệt, đôi mắt như hạt đậu của chúng phản chiếu ảnh ngược hai thiếu niên đang chìm đắm trong sự ngọt ngào.

Cách đó chục dãy phố, tại Bộ công an Nhật Bản, có năm con người đang mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau, căn phòng duy trì ở áp suất thấp, không ai muốn mở miệng trước, chỉ lẳng lặng mà nhìn đối phương.

Date Wataru là kẻ duy nhất bình thường khi ngồi ở đây, một bộ xem kịch vui nhìn bốn tên ngốc đẹp mã đang dùng ánh mắt 'trìu mến' nhìn nhau. Người đàn ông 'chín chắn' nhất F5 hiện tại có chút hứng thú và phấn khởi: 'Xem ra, ở thời không này tương lai sẽ rất đặc sắc đây.'

--------------------------------------------------------------------------------------------------------





Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com