ZingTruyen.Info

[AllShin-Conan đồng nhân] Ánh sáng sự thật

4.

RuniRita

Beta: LiemSiBayMau

(A, cộng đồng cảm nhận với Conan sao?)

(Chẳng lẽ, không phải như tôi đang nghĩ chứ???)

"Hửm, cộng đồng cảm nhận ư? Conan?" Ran lên tiếng thắc mắc, sao cô không có xíu ấn tượng nào về chuyện này chứ, cô nhớ rằng ngày xảy ra vụ nổ, Conan vẫn hoàn toàn bình thường không có gì lạ a.

"Xì, một thằng nhóc thì có gì cần cảm nhận chứ." Mori Kogoro hiển nhiên là không tin tưởng một đứa bé thì có gì mà đau.

Shinichi nghe tới đây thì muốn nói cái gì đó nhưng lời đến cổ họng lại không tài nào phát ra được, cậu thực sự biết lúc đó bản thân bị thương như nào và cậu không muốn để những người khác cùng cảm nhận nỗi đau đó, thực sự không muốn.

Hattori Heiji từ lúc Haibara nói câu nói kia đã luôn chú ý đến từng cử chỉ của Shinichi, hành động nhỏ bé của cậu đã bị hắn nhận thấy, với sự hiểu biết của hắn đối với cậu thì việc này có vẻ khá nghiêm trọng đây.

Những người ở rạp phát hiện ra tầm mắt của mình đã được đồng bộ với tầm mắt của Conan, tất cả đều tỏ ra ngạc nhiên và thích thú.

[Conan điều khiển ván trượt, bỗng cậu nhìn thấy có một cây cột phía trước. "Là nó!!!"

"Lên nào!!!" Conan hét lên, ánh mắt kiên định bất chấp tất cả, tăng tốc độ vọt thẳng lên, phía dưới có tiếng hét thất thanh. "A, có một đứa trẻ trên đó?"

Conan cắn chặt răng giẫm mạnh ván trượt, nhờ lấy đà mà cả người tung bay lên, xuyên qua tầng tầng lớp lớp khoảng không, cơ thể kéo căng, một tay giữ lấy ván trượt, một tay giơ ra phía trước, tầm mắt vọt qua vài chướng ngại vật, cuối cùng chộp tới lan can.

Bàn tay có lẽ vì ướt mồ hôi mà trượt xuống, Conan  bám chặt lấy mép lan can, cơ thể khẽ đung đưa, cánh tay đã có dấu hiệu trật khớp, nhưng hiển nhiên là Conan không chút nào để ý đến, ánh mắt nhìn liếc xuống dưới khẽ nói. "Nguy hiểm thật."]

(A, cảm giác bả vai đau quá.)

(Đúng vậy, trong một khắc cảm giác cánh tay như muốn lìa ra vậy.)

(Vậy tại sao Conan không thể hiện gì vậy? Không đau sao?)

(Mới chỉ 10% cảm nhận, nếu cao hơn thì sẽ thế nào? Tôi không thể tưởng tượng ra được.)

(Chỉ là nguy hiểm thật thôi sao? Vì cái gì mà một đứa bé có thể làm đến mức này?)

Với những người trong rạp thì cảm nhận rõ ràng là sâu sắc hơn rất nhiều, độ cộng đồng 50% khiến vài người đã toát ra mồ hôi lạnh, cảnh sát còn đỡ, với nhóm các thiếu nữ như Mori Ran đã cắn chặt răng, mặt tái mét, mấy đứa nhóc thì đã bật khóc thành tiếng.

Với những người đã từng trải qua huấn luyện thì mức độ này cũng chỉ khiến họ nhíu mày, cái họ quan tâm hơn là người thực sự đã bị thương, lúc đó đứa bé ấy vẫn chịu được sao?

'Chưa đâu, đây mới chỉ là bắt đầu.' Minh đứng ở góc tối, nhìn những người khác thì nở một nụ cười trào phúng, thiếu niên của hắn còn thống khổ hơn nữa kìa.

"Nhận thấy có người đã đến cực hạn, đối với Mori Ran, Suzuki Sonoko, Toyama Kazuha, Nakamori Aoko, đội thám tử nhí giảm độ cộng đồng xuống 30%."

Không ai thấy, lúc này ngồi ở hàng ghế đầu tiên, Kudo Shinichi đang cúi mặt xuống, tóc mái che đi cặp mắt u buồn. Nghe người xung quanh rên rỉ vì đau, lúc đầu cậu còn ngạc nhiên vì bản thân không thấy đau, cậu còn nghĩ không lẽ do Thiên Đạo không có mở cộng đồng cảm nhận với cậu, nhưng sau đó rất nhỏ đau đớn hiện lên khiến Shinichi hơi kinh ngạc.

Hóa ra không phải không có mở cộng đồng, mà là bản thân cậu không cảm nhận được đau đớn đó, nói chính xác là cậu đã quen thuộc với loại đau đớn như này rồi.

Shinichi ở mỗi lần lớn lên và nhỏ đi, nỗi đau như xé toạc cơ thể dần dà đã rèn luyện cho cậu khả năng chịu đau rất khá, cho dù có đau đớn, thống khổ cũng sẽ không kêu thành tiếng, cho dù khuôn mặt vì mất máu mà trở nên trắng bệch thì vẫn có thể ung dung nở một nụ cười nhạt nhẽo. Thiếu niên đã trưởng thành từ những nỗi đau như thế, nhưng có mấy ai hiểu.

[Conan cẩn thận bước từng bước nhỏ trên một thanh sắt, ngồi quỳ xuống mở ra chức năng kính, quét một lượt nhìn kĩ từng ngóc ngách của bảng điều khiển. "Chết tiệt, mình không thể tìm thấy nó. Điều đó có nghĩa là...?" Ánh mắt nghiêm trọng nhìn về phía bảng điều khiển còn lại.]

(Gì? Conan muốn làm gì? Tìm bom sao?)

(A, sao lại cao thế?)

"A. Sao lại đứng chỗ cao thế này làm gì?" Thám tử Mori hét toáng lên, ai cũng biết rằng ông bác là người rất sợ độ cao.

"Ba, chúng ta là sẽ không bị ngã xuống." Ran giữ chặt tay thám tử Mori, trấn an nói.

Đúng, bọn họ là sẽ không có việc gì, nhưng là đứa bé kia sẽ a, cộng đồng cảm nhận cho thấy tâm lý lúc này của Conan cũng đang rất cẩn trọng, cũng có sợ hãi tuy rằng chỉ có chút ít.

[Conan điều khiển ván trượt linh hoạt phóng đi băng băng trên những cột trụ sắt, thi thoảng còn nhảy lên né đi những phần nhô lên, ánh mắt màu xanh lam nhìn chăm chăm về phía trước, hai hàng lông mày cau lại, vẻ mặt quyết tâm muốn tìm được bom, hai hàm răng cắn chặt.

Haibara ngồi dưới khán đài xem trận đấu, có chút chán ngán ngáp dài một cái, bỗng nhiên ánh mắt lướt lên trên nóc, tựa hồ nhìn thấy trên một thanh cột tóe ra những tia lửa, đôi mắt co rụt, cái trán ứa ra mồ hôi lạnh. 'Chẳng lẽ là... Edogawa?'

Conan hơi bật người lên, muốn bay sang cây trụ nhỏ hơn để rút ngắn thời gian di chuyển, nhưng lúc mới hạ được ván trượt xuống thì bất chợt thấy có một bậc gờ khá cao. "Không xong."

Không thể làm gì khác, Conan bật mạnh người lên muốn nhảy qua nó nhưng bánh xe sau bị va chạm khiến cả người và ván bật tung lên cao, cố gắng vượt qua một tầng lan can bảo hộ nữa, Conan từ ván trượt ngã xuống, theo quán tính và tốc độ cao mà cả cơ thể bị cọ xát xuống mặt sàn, trượt một đoạn dài, cả người trượt đến mép của nóc nhà thì dừng lại, một bên tay và gần nửa người thò ra khỏi mép, chiếc ván trượt thì không may mắn như vậy, nó rơi thẳng xuống phía dưới vỡ tan tành. Conan chỉ kịp rên rỉ một tiếng trước khi bất tỉnh, màn ảnh hơi hơi kéo xa, chỉ thấy mặt sàn xi măng từng vết xước đen kéo dài.]

(A, đau quá, tôi không chịu được.)

(Vừa đau vừa rát như bị bỏng, đau quá.)

(Conan-kun!)

"Đối với người xem hủy bỏ hình thức 'cộng đồng', đối với một số người trong rạp hủy bỏ hình thức 'cộng đồng', đối với một bộ phận người khác điều chỉnh 'cộng đồng' xuống 20%."

(Tại sao lại phải liều đến vậy? Dù đã hết đau nhưng cái cảm giác đó thật đáng sợ.)

(Rốt cuộc thứ gì đã khiến cậu ấy liều mạng như thế?)

(Tại sao lại không quý trọng thân thể của mình như vậy?)

(Quá đau lòng, cậu bé chỉ là một đứa trẻ a.)

Chân bị va chạm, cơ thể va đập với mặt sàn, thân thể ma sát với sàn xi măng, cánh tay trật khớp, nếu tách riêng từng cái thì không có gì quá to tát, nhưng khi tất cả nỗi đau đó cùng hỗn hợp thì nó lại là ở cấp độ khác. Hầu hết những người ở rạp đã chịu không nổi, các cảnh sát đều run rẩy thở hồng hộc, trên trán toát ra từng giọt từng giọt mồ hôi, bọn họ tự nhận rằng họ là cảnh sát được huấn luyện bài bản, thường xuyên gặp các chấn thương khi đang làm nhiệm vụ, nhưng lại chưa từng cảm thấy sợ hãi như lúc này. Cứ mỗi một chân tướng được công bố, bọn họ lại càng cảm thấy xấu hổ ê chề, xấu hổ vì cảnh sát bọn họ vô dụng đến mức để một đứa bé làm thay tất cả.

Akai Shuichi và Amuro Tooru bởi vì đều đã trải qua huấn luyện khắc nghiệt, cũng như trải qua rất nhiều trận chiến lớn nhỏ nên vẫn có thể chịu đựng được.

Akai Shuichi liếc nhìn sang thiếu niên ngồi cạnh, hắn biết đây chỉ là 50% những gì mà thiếu niên đã từng chịu đựng, hắn là một tay bắn tỉa, hắn có rèn luyện cho mình bản lĩnh khống chế, kìm nén rất tốt, nhưng tưởng tượng ra 100% độ cảm nhận thì cảm thấy rất đau lòng. Người mà hắn yêu quý vì người dân mà hi sinh to lớn như vậy, tính cách đó vừa khiến hắn càng nhiều yêu thích nhưng cũng khiến hắn cực kì thương tiếc nhiều hơn. Hắn nghĩ thầm, nếu lúc đó hắn ở đó, có lẽ hắn có thể bảo vệ cho nhóc con của hắn, có lẽ nhóc con sẽ không phải chịu nhiều vết thương như vậy.

Amuro Tooru cũng đau lòng không kém, thì ra Conan có chút giống hắn, trước nay hắn luôn nghĩ dù thế nào thì Conan cũng chỉ là một cậu nhóc có chút thông minh, giỏi bày mưu đặt kế mà thôi, nhưng không nghĩ tới cậu nhóc lại vì dân quên thân như thế này. Hắn nghĩ tới vụ khủng bố vệ tinh kia, thầm nghĩ nếu hắn không lợi dụng Mori Kogoro mà trực tiếp gặp Conan để xin giúp đỡ thì hẳn là cậu bé cũng vẫn sẽ vui vẻ trợ giúp hắn đi. Nhưng, nhưng đứa bé ấy mới là người cần được bảo vệ cơ mà, đáng lẽ ra phải để công an là hắn bảo vệ cậu chứ? Vậy mà hắn lại phải nhìn thấy đứa bé ấy vì bảo vệ dân chúng mà chịu nhiều thương như vậy, thật hổ thẹn.

Kudo Shinichi lúc này chính là đang ngạc nhiên nhìn hai tay của mình, cậu không còn cảm nhận thấy đau đớn nữa, ánh mắt bất giác nhìn về một phía, mấp máy môi: 'Cảm ơn.' Cậu đoán, chấp hành giả tên Minh kia có lẽ không muốn cậu lại phải cảm thụ khi đó đau đớn nên đã âm thầm hủy đi 'cộng đồng', Thiên Đạo có vẻ không có ác ý gì với cậu nha.

Ở trong góc, Minh tựa hồ hiểu được thiếu niên đang nói gì, khóe môi nở một nụ cười sủng nịch, ánh mắt nhu hòa, thiếu niên rất thông tình đạt lý a.

[Bên dưới khán đài, Haibara đứng dậy chạy vào trong sảnh, giấu người vào một góc, vội vã bấm điện thoại gọi đi.

Điện thoại rung rung thành công đánh thức Conan đang bất tỉnh, cơ thể cậu run lên nhè nhẹ, bàn tay đang vắt vẻo ngoài mép hơi hơi nắm chặt rồi thả ra, gắng gượng ngồi dậy lôi điện thoại từ trong túi ra, miệng hơi hơi nở nụ cười. "Gọi đúng lúc lắm, Haibara."

"Conan-kun, cậu đang làm gì trên đó vậy?"

"Genta và những người khác không ở cạnh cậu đúng không?"

"Đúng vậy, mọi thứ đều ổn cả... Cái gì, bom?"

"Ừ, tớ đã không nhận ra nó sớm, có khả năng rất cao là nó đang ở trên bảng kết quả." Conan vừa nói vừa đi tới một góc có thể nhìn bảng điều khiển. "Xin lỗi Haibara, tớ sẽ gọi lại cho cậu sau."

"Conan-kun, Conan-kun!!!" Haibara trong ánh mắt tràn ngập lo lắng, khẽ cắn răng.

Conan dùng kính mắt phóng to, nhìn một lượt phía sau bảng điều khiển. "Mình thấy chúng rồi và có cả đống trên các thanh kim loại. Chờ một chút, chả có lẽ... Mục đích của hung thủ là làm cho nó rơi xuống?"

<Màn hình bị bôi đen>

"Alo, thanh tra Megure đây, là Kudo à? Cháu nói gì cơ? Bom trên bảng kết quả tại sân vận động Touto ư?"

"Vâng, bác hãy nhanh chóng cho sơ tán toàn bộ những người đang ngồi bên dưới bảng kết quả đi."

Conan đi lại gần các quả bom, suy tính biện pháp giải quyết. "Quả bom này quá đơn giản để hủy, nhưng mình không đủ thời gian để vô hiệu hóa hết chúng. Nhất định phải nghĩ ra cách." Conan đập tay vào cột, vẻ mặt tức giận, ánh mắt nhìn vào dây đai áo. "Nếu mình không thể vô hiệu hóa hết chúng..."

"Này, sao cậu lại cúp máy?" Haibara nhận điện thoại, giọng nói có vẻ sốt sắng.

"Rất xin lỗi, Haibara, nhưng hãy nghe cho kĩ." Conan treo ngược ở cột trụ, giọng nói nghiêm trọng. "Có rất nhiều bom ở bảng kết quả, hung thủ muốn làm bảng kết quả rơi xuống lúc 3h30p chiều."

"Không thể nào! Chúng ta chỉ còn có 30 phút nữa." Haibara sợ hãi nhìn đồng hồ.

"Yên tâm, cuộc sơ tán sẽ được tiến hành sớm thôi. Hãy trông chừng hội Genta, đừng để bọn họ làm điều gì dại dột."

"Được rồi. Vậy cậu định làm gì, Conan-kun?"

Cắp mắt màu xanh lam nhìn chằm chằm vào quả bom, ánh mắt tràn đầy kiên quyết. "Tớ sẽ làm mọi cách để ngăn không cho nó rơi xuống."]

(...)

(!!!)

(Conan định làm gì? Hủy bom sao?)

(Ha ha, là mạnh mồm sao? Dù sao cũng chỉ là một đứa bé.)

(Đừng nói trước điều gì cả, lầu trên à, không là dễ bị Conan vả mặt lắm.)

(Cha mẹ nào lại đi dạy con kiểu này vậy?)

(A, Conan mới 7 tuổi, tôi 27 tuổi, tôi muốn trầm cảm.)

(Sao mỗi lần nhắc đến Kudo Shinichi lại đen sì màn hình vậy?)

(Thói quen đi, có lẽ cậu ấy không muốn lộ mặt.)

'Quả nhiên là người mà Furuya-san coi trọng, thật đáng sợ.' Công an Kazami nghĩ thầm, càng thêm tin phục ánh mắt của cấp trên.

"Conan biết hủy bom nữa sao?" Cảnh sát Sato nhịn không được bật thốt lên.

Cảnh sát Takagi ngồi cạnh chột dạ gãi gãi mũi, chuyện Conan biết hủy bom bản thân hắn cũng biết rất rõ, Conan từng tham gia vào một vụ cài bom và là người trực tiếp hủy đi bom, lúc đó hắn cũng ở hiện trường a.

[Trận đấu bị buộc tạm ngừng, các khán giả được sơ tán xuống sân bóng, Haibara cũng đã trở về tụ hợp với tiến sĩ và bọn nhỏ. Bác tiến sĩ thì thầm với Haibara và biết được sự tình, ba đứa nhóc lại bắt đầu rục rịch muốn chạy đi nghe ngóng tình hình thì bị Haibara ngăn lại.

"Ngồi yên đó đợi Conan-kun quay lại, cậu ấy sẽ giải quyết chuyện này." Haibara vẻ mặt nghiêm trọng, lời lẽ nghiêm khắc. 'Tớ hi vọng cậu còn sống quay về.'

Conan thành thạo dùng kéo cắt đứt sợi dây điện, đồng hồ đếm ngược của quả bom liền dừng lại. "Không ổn rồi, nó làm tốn quá nhiều thời gian." Conan lau mồ hôi trên trán. "Mình chỉ có thể giữ được mỗi cái này không có chuyện gì thôi. Chết tiệt, chỉ còn 10 phút, mình phải làm gì đây?" Conan tiếp tục với tay lên một quả bom khác.

Bên dưới, các khán giả đã tập trung dưới sân bóng, bọn họ vô tri vô giác, không hề hay biết chuyện gì, có người còn thích thú mang điện thoại ra chụp ảnh.

Phía trên, Conan dùng tay không kéo đứt một sợi dây điện, đầu sợi dây còn bắn lên những tia điện.

"Chỉ còn 35 giây nữa, Mình nghĩ mình phải dừng lại tại đây thôi. Cho ta thêm chút thời gian đi."]

(Chết tiệt, tôi muốn đập chết bản thân lúc đó quá.)

(Có người đang cố gắng cứu người, tôi đang làm gì? Đang chụp ảnh.)

(Thật là, mấy đứa nhóc này, lúc nào cũng chỉ muốn gây thêm phiền.)

(Tôi nghĩ, Conan bị ba đứa trẻ này gây không ít phiền phức đâu.)

(Báo đài đưa tin không có thương vong... Thì ra là nhờ có Conan à?)

(Tôi ở hiện trường lúc đó, bảng kết quả thật sự đã rơi xuống suýt đập xuống một đám người, nhưng sau đó thì đổ ra sau, chẳng lẽ là...)

(Nào, đừng spoil.)

Ba đứa nhóc đọc bình luận, lại cúi đầu, đúng vậy, Conan còn không chắc có thể an toàn trở về, bọn họ đi theo chỉ có gây thêm phiền hà cho Conan thôi.

[Conan rút ra dây đai lưng, chạy vội trên cột phía sau bảng kết quả, quấn nhiều vòng chắc chắn ở một cây cột trụ, cầm một đầu dây đai đu xuống dưới, hiển nhiên cánh tay trật khớp lại chịu tác động mạnh, hơi rên lên một tiếng, Conan hạ xuống sàn.

Đồng hồ bom đếm ngược, Conan như đang chạy đua với thời gian, chạy lên phía trên, miệng há ra mang theo thở dốc, cố định dây đai vào một cây cột, làm tốt hết thảy, Conan vội vàng chạy ra xa.

ẦM ẦM - Đếm ngược kết thúc, bom nổ tung, vật liệu bằng thép trên bảng kết quả bị nổ tung rơi xuống. Gió lốc và lửa sản sinh ra từ bom thổi bay Conan, cả người cậu bị đẩy ngã trên mặt đất, vô số đất đá rơi xuống, che phủ lên thân hình nho nhỏ. Nặng nề đau đớn, bị đất đá rơi xuống khiến Conan kêu rên, một cảm giác hít thở không thông kéo đến.

Phía bên kia, Haibara hoảng hốt nhìn bảng kết quả nổ mạnh, ánh mắt gần như dại ra, hai tay che miệng để không phát ra âm thanh. 'Conan-kun!!!']

(Nếu biết sớm hơn một chút thì tốt rồi.)

(Đúng vậy, nếu có thêm chút thời gian, Conan sẽ không bị thương.)

(Thương như vậy nghiêm trọng a.)

(Không phải nói là không có thương vong sao?)

(... Conan-kun!!!)

(Không thể kìm nổi nước mắt, Conan mới có 7 tuổi a, tôi là một người mẹ, tôi cũng có con, tôi chưa bao giờ tưởng tượng nổi một đứa bé có thể làm nên những chuyện như vậy. A...)

Trong rạp, ở một khắc Conan bị lửa và gió lốc lan đến, bọn họ đều cảm nhận được thống khổ: Tiếng nổ đinh tai nhức óc, lưng cảm giác nóng bỏng do nhiệt lượng từ bom nổ phát ra, những mảnh sắt thép, đất đá vỡ ra bao trùm lên cơ thể, toàn thân không có chỗ nào là không đau nhức, cảm giác hít thở không thông khi bị chôn. tất cả những cảm giác cùng nhau ùa đến khiến nhiều người sắc mặt trắng bệch.

"Hủy bỏ hình thức 'Cộng đồng cảm nhận'." Minh vừa dứt lời, tất cả đều thở một hơi nhẹ nhõm, cảm giác đau đớn đã biến mất nhưng cơ thể họ vẫn không ngừng run lên.

"Hóa ra, Conan thực sự đã bị thương nặng như vậy... Tại sao mình lại không nhận ra chứ?" Ran che mặt khóc nức nở, cô thấy tràn ngập cảm giác tội lỗi, nhớ đến ngày hôm đó, khi Conan trở về, thì quả thực lúc đó Conan mặc quần áo rất kín, nhưng nếu cô chịu chú ý hơn thì hẳn sẽ nhận ra vài vết thương nhỏ ẩn hiện sau lớp vải, chỉ trách là cô đã quá vô tâm.

"Ta cũng đã không nhận ra, hôm sau thằng bé vẫn chạy ra cùng ta giải mã vụ án mà." Mori Kogoro lẩm bẩm, thần sắc chán nản, áy náy.

"Shin-chan..." Kudo Yukiko khóc nấc lên thành tiếng, ôm chặt lấy chồng mình, Kudo Yusaku nhè nhẹ vuốt lưng an ủi người kia, ánh mắt đau lòng nhìn về phía con trai.

Kuroba Kaito và Hattori Heiji lặng người ngồi trên ghế, hai tay run rẩy nắm chặt lấy thành ghế, trong tim từng trận quặn đau, người thương của họ chịu đựng đủ các loại đau đớn như vậy, mà bọn họ lại chẳng thể làm gì, chỉ có thế cảm nhận một chút khổ sở trước đó, hận không thể thay thế cậu mà chịu những vết thương đó, nhưng lại chỉ có thể bất lực như thế này, bọn họ tràn ngập hối hận.

[Trận nổ mạnh ấy cuối cùng cũng kết thúc, phía trên bãi phế tích, một cái mắt kính đã nứt vỡ lẳng lặng nằm đó. Conan cựa người chui ra khỏi đống đất đá, cơ thể run rẩy, một bên bả vai đang rỉ ra từng chút máu đỏ, quần áo rách rưới, thân thể chỗ xanh chỗ tím, các vết trầy da đều đang rỉ máu. Thống khổ rên rỉ vài tiếng đau đớn, Conan ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào bảng kết quả. "Dừng lại rồi sao?".

Cây trụ lớn không trụ nổi nữa bắt đầu gãy đôi, bảng kết quả chầm chậm sụp xuống.

"Không xong rồi, nó đang sập xuống. CHẠY ĐI!!!" Conan hét lớn, mặc kệ bị khói đen lan đến.

Chiếc bảng khổng lồ nặng nề ùn ùn sập xuống, những người dân bên dưới đều hoảng sợ nhìn lên, giống như vì quá hoảng sợ mà đứng yên bất động. Sau một lúc mới có người bắt đầu hô hào chạy trốn.

Bảng kết quả tụt xuống ầm một cái va chạm với mặt sân, sau đó ngay khi chuẩn bị đổ xuống thì dừng lại, đằng sau nó một sợi dây đai đang làm hết sức nhiệm vụ của nó, kéo căng giữ chặt lấy tấm bảng khổng lồ. Mọi người bên dưới thì hô hào "Kỳ tích.".

Bên ngoài sân vận động, cảnh sát và cứu thương lúc này mới đến, Shiratori và Megure sợ hãi cảm nhận mặt đất rung chuyển và tiếng động lớn phát ra bên trong sân vận động. "Chúng ta đến muộn rồi sao?"

Conan chạy đến trước cây trụ đang gồng mình chống cự. trong lòng không ngừng khẩn cầu 'Cố thêm chút nữa đi.' Nhìn thấy cây trụ đang nứt ra, Conan hướng xuống dưới hét lên: "CHẠY NHANH ĐI!!!"

Cây cột gắn đai lưng gẫy đôi, bảng kết quả ầm một tiếng ngã ra sau, sợi dây đai màu đen cũng rụt trở lại.

Mọi người hô to kỳ tích, nhưng không ai chú ý đến trên đống hoang tàn, đổ nát, một thân hình bé nhỏ đứng trên đó, tay ôm chặt bả vai đang rỉ máu, sắc mặt trắng xanh thở phào nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt ôn nhu nở một nụ cười nhẹ, sau đó ánh mắt trở nên sắc bén nhìn thẳng về phía trước, hiện lên quyết tâm tìm ra bằng được thủ phạm.]

(Xin phép được cầm gậy đánh chết tôi lúc đó, kỳ tích cái con khỉ.)

(Cảnh sát lúc nào cũng kết thúc rồi mới tới, haiz.)

(Đây căn bản không phải kỳ tích, mà là một người lấy tính mạng bản thân ra cứu tất cả mọi người a.)

(Vừa thoát ra khỏi đống đổ nát thì điều đầu tiên là để ý đến cái bảng, thật là...)

(Đây mới là sự thật sao? Đó là thiên sứ.)

(Phía dưới trời xanh, hai con mắt của thiên sứ rực rỡ sáng ngời, giống như tinh hoa đất trời hội tụ, lẳng lặng đứng trên cao nhìn xuống chúng sinh, bao dung mà nhân từ, tựa như đấng cứu thế.)

(Lầu trên sến quá, nhưng ta thích.)

(Thần tượng, idol cái gì, dẹp hết đi, từ nay Conan chính là tín ngưỡng của tôi.)

(Đồng ý!)

"Trên đời này không có cái gì gọi là kỳ tích cả, chỉ là ở những góc độ mà mọi người không hề nhìn tới, luôn có một vài người đang âm thầm dùng tất cả mọi thứ kể cả tính mạng để bảo vệ mọi người. Có những người lặng lẽ, ngu ngốc dùng đôi vai, tấm lưng khiêng lên tất cả, chỉ để đổi lấy sự an bình cho người khác. Đây chính là sự thật mà Thiên Đạo muốn giãi bày." Minh lên tiếng, giọng nói tràn đầy áp lực, xuyên qua trí não, đánh thẳng vào sâu trong ý thức của mỗi người, khiến họ tỉnh ngộ.

"Thiên sứ, tín ngưỡng? Thực sự rất hợp với nhóc con." Akai Shuichi mỉm cười ôn nhu nhìn Shinichi, nhóc con của hắn thật sự có thể đam nổi những danh xưng tốt đẹp nhất trên đời.

Shinichi đọc từng dòng bình luận, khóe miệng tràn ra một nụ cười ấm áp, ánh mắt tựa như tỏa ra ánh sáng rực rỡ, mặc dù cậu không nghĩ nhận sự tôn sùng của mọi người, nhưng đọc những lời yêu thương xuất phát từ thâm tâm như vậy vẫn khiến Shinichi cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Nhìn ánh mắt sắc bén như muốn đâm thủng cái ác kia, mọi người đều cảm thấy vô cùng chấn động trong lòng, một cái nho nhỏ đứa bé lại có ý chí mạnh mẽ như vậy. Một vụ nổ bom dễ dàng có thể gây ra tổn hại, thương vong to lớn nhưng lại bị một đứa trẻ 7 tuổi hóa giải, mà bọn họ lại không hề hay biết gì, cũng không hề suy xét nguyên do đằng sau đó mà chỉ vịn vào hai chữ kỳ tích để hợp lý hóa sự thật đó, vô cùng hối hận a.

<Đoạn này nghiêm trọng Ooc, đừng ai mắng mình nhé.>

[Buổi tối hôm đó, ở nhà tiến sĩ Agasa, Haibara và tiến sĩ cẩn thận sát trùng vết thương cho Conan, không còn lớp vải che đậy, từng vết thương ghê người lộ ra, nghiêm trọng nhất là ở bả vai, do bị va đập lúc trần nhà sập xuống, cả một mảng đỏ rực rớm máu che kín hết một phần ba bờ vai, Haibara nhíu mày nhìn vết thương xong lại nhìn chủ nhân của nó đang chống cằm suy nghĩ về vụ án, cắn răng dí mạnh bông cồn.

"Á, đau... Haibara cậu làm gì thế?" Conan giật mình kêu lên một tiếng, quay sang chất vấn cô bạn đang mang khuôn mặt hầm hầm.

"Hừ, tưởng thám tử của chúng ta không biết đau là gì." Haibara lạnh nhạt nói, tay rất thành thục bôi thuốc, quấn lên băng gạc, hiển nhiên đây cũng không phải làm lần đầu. "Thế nào, nghĩ ra được gì rồi."

"Ừm, chưa có đầu mối cụ thể nào nên chưa có gì hết, nhưng nếu xét về động cơ thì tớ đã nghĩ tới vài người rồi, tuy nhiên vẫn cần thêm chút thông tin."

Haibara nhờ bác tiến sĩ bôi thuốc cho Conan, bản thân thì rời đi, một lát sau quay lại với một viên thuốc trong tay, đưa cho cậu. "Uống nó vào, sắc mặt sẽ tốt hơn một chút, nhìn cậu cứ như cái xác chết trôi ấy."

"Ha ha, cảm ơn nhé, Haibara." Nói xong, không suy nghĩ gì bỏ viên thuốc vào miệng nuốt xuống, đứng dậy, chậm rãi mặc áo vào, kéo khóa kín mít lên che đi những vết thương, sắc mặt chậm chậm trở nên hồng hào. Khóe miệng chậm rãi kéo lên thành một nụ cười nhẹ, phảng phất như chưa hề có chuyện bị thương vậy.]

(Thì ra đây là 'Không có thương vong' sao?)

(Bị thương như vậy mà không đến bệnh viện sao?)

(A, tự dưng thấy đau lòng...)

(Bị thương nặng mà mặt không đổi sắc, đứa bé này rốt cục là thế nào a?)

(Có mình tôi chú ý đến cô bé Haibara kia có chút không bình thường à?)

(Có cả loại thuốc làm cho sắc mặt tốt hơn nữa á?)

(Có chút bí ẩn nha, nhìn cách nói chuyện của Conan và Haibara, dường như rất tín nhiệm lẫn nhau, cách nói chuyện không giống trẻ con chút nào.)

(Thấy quái quái...)

Trong rạp phim, mọi người đều không biết phải nói cái gì nữa, Conan hết lần này đến lần khác làm cho bọn họ bị trầm cảm, thực sự muốn mắng cũng không mắng được, bọn họ còn chưa có cái tư cách đó, huống chi Conan cũng không có ở đây.

[Hôm sau, thám tử Mori cùng các cảnh sát tụ tập trong văn phòng thám tử mở một cuộc thảo luận về vụ án, Conan cũng dùng giọng điệu trẻ con dần dần dẫn dắt mọi người nghĩ tới vài chi tiết, nhờ đó đã thu hẹp được số lượng đối tượng tình nghi.

<lược bỏ một đoạn>

Sáng sớm ngày thứ 2 sau vụ nổ bom, Conan cầm theo ván trượt đi công viên Beika, tình cờ gặp tuyển thủ Miura Kazuyoshi đang chạy bộ, ánh mắt Conan mở to, tỏa sáng như nhìn thấy thần tượng vậy, thực ra với một đứa bé như Conan, các cầu thủ luôn là idol.

"Chào buổi sáng, cậu bé." người kia chạy qua liền vẫy tay chào hỏi, một vệt đỏ hồng hiện trên má Conan, cậu bé cứ tròn mắt ra nhìn anh ta. "Chúc chú buổi sáng tốt lành."

"Thì ra K.K chính là King Kazu a."

"Chú ơi, cho cháu hỏi một chút." Conan chạy lại gần, hỏi một số chuyện, sau mới hiểu ra cô gái phóng viên kia không có liên quan đến vụ nổ bom thì mỉm cười.

"Này, cậu bé, có thích đá bóng không?" Miura lấy ra một trái bóng, cười hỏi Conan.

"Dạ có ạ." Conan sung sướng, gật đầu cái mạnh trả lời, thanh âm trong suốt nghịch ngợm.

"Đi nào, đá một chút nhé."

Hai người đá bóng với nhau thật vui, Conan rũ bỏ hình ảnh cậu nhóc điềm đạm, thông minh thường ngày, trở nên hoạt bát, cười đùa sảng khoái, lúc này trông cậu nhóc cực kì phù hợp với độ tuổi trẻ con,

"Sút đẹp lắm cậu bé." Miura không keo kiệt tặng cho cậu nhóc vài lời khen sau khi Conan sút một quả vào gôn đẹp mắt. Anh đưa tay lên xoa đầu cậu bé, khuôn mặt Conan đỏ ửng lên, cười sung sướng.]

(Ôi mẹ ơi, tim tôi!!!)

(Đáng yêu quá!!)

(Bây giờ trông mới giống một đứa trẻ nha. Quá đáng yêu.)

"Trẻ con vẫn là trẻ con, ha ha." Trong rạp tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, chí ít đứa trẻ này vẫn có chút ngây thơ, làm cho bọn họ có chút cân bằng lại tâm tình.

'Thì ra cũng có lúc đáng yêu như này a.' Bốn vị nào đó âm thầm ghi nhớ hình ảnh này.

[Conan bày ra một chút suy luận, thành công tìm ra địa điểm đặt bom và cách phá giải chúng, cũng đặt áp lực cực lớn cho 10 vị tiền đạo J-league.

Mặc dù không có vụ nổ bom này phát sinh, nhưng Conan vẫn cảm thấy có chút nghi hoặc, bỗng dưng trong đầu lóe lên một cái, Conan liền chạy vội đi. Nửa đường thì gặp tiến sĩ Agasa đang lái xe chở bọn nhóc về nhà, cậu nhanh chóng leo lên xe nhờ tiến sĩ chở đến sân vận động Touto.

Xe dừng lại trước sân Touto, Conan xuống xe, quay lại dặn dò: "Các cậu trông chừng ở ngoài xem có ai khả nghi không, tớ sẽ vào quan sát trước." Lũ trẻ gật đầu đồng ý.

Conan chạy vào trong sân tìm thấy Nakaoka Kazumasa, tự tin nói là suy luận của mình, sự thật chậm rãi nổi lên mặt nước.

Bên ngoài, ba đứa trẻ lại nghĩ ra muốn giúp đỡ, ngó lơ lời nói của Haibara mở cửa xe chạy ra ngoài, Haibara dặn dò bác tiến sĩ đợi bên ngoài, bản thân thì đuổi theo bọn nhỏ.

Bên trong, Conan vẫn đang trò chuyện cùng Nakaoka, thì ra anh ta rất yêu quý cậu bé đã chết Tomofumi, đem nỗi hận thám tử Mori vì cho rằng chính bác ấy là người đã hại chết cậu bé. Conan giải thích rằng bác Mori không phải cố ý, do quá lo lắng cứu người nên mới vô tình cản xe cấp cứu của Tomofumi lại mà thôi.

Nakaoka hiển nhiên không tin tưởng vào lý do đó, hắn ta cầm điều khiển bom ra ấn nút.

Bom bắt đầu nổ, đang chạy trong sảnh bọn trẻ cũng cảm nhận đại địa chấn động dữ dội, bọn họ vẫn chạy vào sâu bên trong hơn, phía xa Haibara cố gắng gọi theo.

Nakaoka nói cho Conan biết đây không phải nơi cuối cùng bị đặt bom mà còn có một nơi nữa, bom trên trần đã bắt đầu nổ tung, các thanh sắt trên trần rơi xuống, chặn giữa Conan và tên tội phạm. Nakaoka nói chỉ có tiền đạo thứ 11 mới có thể dừng lại quả bom nhưng người đó không có ở đây và thời gian chỉ còn 2 phút nữa.

Conan tức giận chỉ trích Nakaoka là một kẻ ích kỷ, hắn chỉ lấy cái cớ về cái chết của Tomofumi để biện minh cho sự hèn nhát của bản thân hắn ta mà thôi. Vết thương trên vai lại chảy máu, máu chảy xuống nhuộm đỏ băng tay màu trắng, Conan cắn răng ôm chặt vết thương, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang dần chuyển thành sợ hãi của kẻ đối diện.

Conan đưa tay có chiếc băng lên lau đi vết máu đang chảy xuống từ trên đầu, Nakaoka giống như nhìn thấy hình bóng của Tomofumi: "Dừng lại đi, đừng làm hại ai nữa, onichan." Gã tội phạm ôm đầu gào thét, liên tục cầu xin tha thứ, đồng hồ đếm ngược chỉ còn 2 phút.

"Chạy đi, bom sắp nổ rồi." Nakaoka hét lên.

"Không bao giờ, đừng có đùa với tôi." Conan tức giận hét lớn, chạy lên, từ thắt lưng bắn ra một quả bóng, ngồi xuống chạm vào giày vặn công tắc. "Tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc đâu." Dùng sức một đá, trái bóng xoẹt đi, lúc gần chạm được vào khung thành thì bị đèn trên trần rơi xuống cản lại.

Trong lúc Conan tức giận vì không còn có quả bóng nào để chặn lại quả bom nữa thì bất ngờ, ba đứa nhóc và Haibara xuất hiện, dùng trái bóng có chữ kí của cầu thủ Hide truyền cho Conan. Trong ánh mắt kinh ngạc của Nakaoka, Conan vận dụng cú đá phạt của cầu thủ Endo, thành công đá bóng sút trúng vào công tắc bom, không những thế còn nảy mạnh xuống đất xuyên thủng lưới. Đồng hồ đếm ngược dừng lại ở 0s15, bọn trẻ reo hò sung sướng, Conan ngồi phịch xuống, nở một nụ cười chiến thắng.

"Tiền đạo thứ 11 là cậu sao? Edogawa Conan." Nakaoka đứng đó, nở một cười khổ hỏi cậu bé đứng trước mặt.

"Không, tôi là một thám tử." Conan nói, ánh mắt kiên định, như là tỏa ra ánh sáng rực rỡ khiến Nakaoka bất ngờ, anh ta cười nhẹ, có vẻ cũng rất đồng ý.

<Thám tử lừng danh Conan: Tiền đạo thứ mười một - END>


--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


Vậy là đã kết thúc buổi chiếu phim đầu tiên rồi, từ chap sau sẽ kể về câu chuyện ngoài đời thực trước khi tiến tới buổi chiếu phim thứ 2, cũng như thời gian ra chap sẽ đổi thành 2 ngày một chap. Mong mọi người cho xin 1 vote, 1 comment để tác giả có động lực viết tiếp nhé ạ, nhìn số con mắt mà hơi sầu :(

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info