ZingTruyen.Info

[AllShin-Conan đồng nhân] Ánh sáng sự thật

37.

RuniRita

<Lời nói đầu: Dự tính sắp tới sẽ ra một loạt ngoại truyện về công cuộc cứu rỗi bốn cánh hoa anh đào. Và một ngoại truyện (có khả năng chết non) về thời điểm Shin biến mất một thời gian trước khi diễn ra trận chiến cuối cùng, vô cùng ngược vì có Gin, nhưng nghĩ nghĩ lại không chắc chắn lắm có nên làm cái ngoại truyện này không, vì tác giả là người sợ ngược.

Hint về ngoại truyện có phần ngược kia đã từng được spoil ở một chap nào đó, nhưng không ai để ý thì phải, ai muốn rõ spoil thì vui lòng đọc lại fic từ đầu nha :V Tác giả có ý đồ cả rồi, câu view ngầm đó.

Bây giờ thì chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.>

----------------------------------------------------------

[Plamya cầm điện thoại trên tay, cười điên dại nhìn thiếu niên đang hoảng hốt đứng phía xa, ánh mắt cô ta mang theo đắc ý: "Ta sẽ cho đổ hai thứ chất lỏng đó xuống nơi trũng nhất, chính là giao lộ Shibuya đó và sau đó tất cả những kẻ biết mặt ta đều sẽ chết hết, ha ha ha!!!"

"Tốt lắm, ta chờ chính là những lời này của ngươi." Bỗng nhiên, từ vị trí phi công, một thanh âm mang theo ý vị mưu đồ thành công vang lên.

Trước khi Plamya kịp phản ứng, bả vai phải của cô ta bị một bàn tay mạnh mẽ đập tới, bả vai vốn chẳng lành lặn của cô ta lúc này cảm nhận được đau đớn gấp bội. Cô ta gục xuống, lăn lộn trên mặt đất, run rẩy ôm lấy bả vai, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ nhìn người thanh niên tóc vàng đang ung dung bước ra khỏi trực thăng.

"Ng... Là ngươi? Furuya Rei!" Thanh âm mang theo nghiến răng nghiến lợi, cô ta cắn răng ẩn nhẫn đau đớn, bả vai của cô ta có vẻ đã trật khớp luôn rồi.

"Ta đã có thể bắt ngươi bất cứ lúc nào." Conan cười nhạt bước tới, sức gió từ trực thăng làm mái tóc đen tung bay, đôi lam mâu ẩn sau cặp kính lại sắc bén đến đáng sợ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ngạo nghễ: "Ta cố tình để ngươi tự tung tự tác, cốt chỉ để ngươi khai ra vị trí đặt bom." Mặc dù thiếu niên đã sớm đoán được đại khái nhờ tấm bản đồ kia rồi.

"Oắt con!" Plamya chật vật ngồi dậy, khẽ gằn lên một tiếng, sau đó cắn răng bẻ lại khớp vai, lúc này Sato cùng Takagi cũng đã phá được cửa, hai người họ đều cầm súng chỉ về hướng kẻ khủng bố, ánh mắt tràn ngập cảnh giác.

"Hà hà... Ta phải kết thúc ở đây sao?" Plamya nở một nụ cười chua chát.

"Giơ tay lên!" Rei cầm súng chỉ vào người cô ta, gằn giọng mệnh lệnh. "Đưa tay ra đằng sau."

"Được thôi..." Plamya chậm rãi đưa tay ra đằng sau, đứng dậy, cô ta rút ra từ búi tóc to sau đầu một quả lựu đạn màu đen, nở một nụ cười điên cuồng, dùng hết sức ném nó ra ngoài, quả lựu đạn bay xuyên qua dải đèn, bay thẳng đến tòa nhà đối diện.

"Ha ha ha, thế là ta có bạn đồng hành đi cùng rồi, ha ha ha..."

Rei hoảng hốt nhìn vật thể đen ngòm kia đang bay đi, bất lực chửi thầm: "Chết tiệt!" Nhưng đúng lúc này, một thân hình nhỏ bé đã chạy ra trước đuổi theo.

"Xông lên đi!" Conan từ thắt lưng bắn ra một trái bóng, mở lên giày trợ lực, hết sức một đá, trái bóng da toát ra từng tia lửa ma sát chập chờn, mang theo tia lửa bay vọt đi.

"Trượt rồi sao?" Sato và Takagi nhìn trái bóng sượt nhẹ qua quả lựu đạn khiến nó chỉ bị nhấc lên một chút, hai người đều hoảng hốt hét lên.

"Chưa xong đâu!" Thiếu niên quát lên, cặp lam mâu mang theo tuyệt đối tự tin, dõi mắt nhìn theo trái bóng da lấy tốc độ cao làm bật lựu đạn lên, sau đó va chạm với mặt kính cường lực của tòa nhà đối diện, tạo lên từng tia ma sát và làn khói dày đặc.

"Trúng đi!!! Bóng pháo hoa!" Conan cắn răng hét lên, trái bóng da như nghe lời chủ nhân của nó, lấy góc độ khó tin vọt lên đuổi theo quả lựu đạn.

OANH!!! - Một tiếng nổ lớn vang lên cùng chùm sáng sặc sỡ sắc màu xen lẫn một thứ lửa màu tím nở rực giữa bầu trời đêm, thắp sáng một vùng trời, những người đang vui chơi lễ hội quanh đó cũng bị ánh sáng này hấp dẫn.

Trên sân thượng mọi người đều đồng loạt thở phào một hơi nhẹ nhõm, lại kinh ngạc phát hiện ra trong lúc bọn họ lơ là, Plamya đã trèo lên trực thăng và chuẩn bị chạy trốn.

Trên tay cô ta cầm một chiếc điện thoại, cô ta ánh mắt mang theo đắc ý nhìn vị công an tóc vàng đang bắn đạn vào ô cửa kính chống đạn của trực thăng, ả nhếch mép nở một nụ cười: "Để ta tiễn ngươi sang thế giới bên kia trước bằng quả bom trên cổ ngươi nhé, ha ha ha!" 

Trong tiếng cười điên cuồng, cô ta ấn nút kích hoạt, hai thứ chất lỏng xanh tím giống như được thả xích, men theo đường ống đi tới vị trí trung gian.

Vị công an tóc vàng vốn vẻ mặt nghiêm trọng nhìn chiếc trực thăng cùng người đàn bà điên cuồng cười lớn kia, khóe miệng bỗng cong lên một nụ cười lãnh liệt: "Ha..."

BÙM!!!! - Tiếng nổ cùng tia lửa tím đặc trưng bùng lên.]

(Hay lắm, tôi chờ chính là lúc này đây!)

(Đánh hay lắm, thật hả dạ đâu.)

(Trông thốn thật sự!)

(A a a a.... Furuya-san đẹp trai quá, ngầu quá!)

(Cmn, mỗi lần thấy Kudo-kun đá bóng là tôi lại phải há hốc mồm a.)

(Các cầu thủ chuyên nghiệp cũng chưa chắc đã dám làm thế đâu.)

(Cậu ấy phải tính toán góc độ nhanh như nào thì mới có thể làm được cú đá đó vậy?)

(Góc độ đó căn bản là rất khó để căn được chính xác a, nhất là trong tình huống đột phát như thế.)

Các cảnh sát ngồi đây nhìn trái lựu đạn gần như sắp bay được sang tòa nhà thì đều có chút run sợ, nữ khủng bố này quá điên cuồng, nếu như không có thiếu niên kia ở đó ngăn chặn lại, thì hậu quả thật khó mà tưởng tượng được.

Sau đó bọn họ lại tự hỏi, nếu lúc đó bản thân họ là những cảnh sát đã được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp gặp phải tình huống đó thì họ sẽ phản ứng kịp thời hay không? Câu trả lời là có thể có, nhưng để tìm được cách xử lý gấp lại vô cùng khó, nhất là khi bọn họ không có được sức phán đoán nhanh nhạy và dám nghĩ dám làm của thiếu niên.

Furuya Rei quay sang nhìn thiếu niên đang nhắm mắt nghỉ ngơi, ánh mắt lóe lên nhu hòa và tán thưởng, mặc dù trước đó hắn đã từng ăn mệt trong tay thiếu niên, nhưng hắn chưa từng có cái gọi là ghen tị, người hắn thích thông minh như thế, tài giỏi như vậy, hắn cũng vui mừng và tự hào nha.

Hắn vẫn nhớ đến cái ngày mà đứa bé đứng trước mặt hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, nói hắn là đồ lừa đảo sau khi cho hắn một vố lừa thế kỉ. Trong thời gian hắn làm gián điệp, hắn cũng hai tay đã không sạch sẽ, cũng giết không ít người, hắn vốn dĩ đã bước nửa bàn chân vào vũng lầy hắc ám, nhưng khi đối diện với cặp lam mâu sáng rực đó, giống như có một cỗ ma lực vô hình hấp dẫn lấy tâm trí hắn, khiến hắn luôn dõi theo đứa trẻ đó. Để rồi hắn đã chính thức có thứ tình cảm vượt qua giới hạn với đứa bé ấy, hắn đã từng nghĩ mình là một kẻ biến thái, rất may mắn là không phải, hắn vẫn có cơ hội được đường đường chính chính mà theo đuổi thiếu niên ấy với thân phận thật sự.

Shinichi đang nhắm mắt dưỡng thần, cảm thấy có một ánh mắt cứ dõi theo mình, liền mơ màng mở mắt, thiếu niên có chút sửng sốt, tuy rằng là người trì độn về tình cảm của chính mình, nhưng không đồng nghĩa cậu không nhận ra tình cảm của người khác. Lúc này trước mắt cậu là ánh mắt mang theo thâm tình và ôn nhu đến mức tận cùng của vị công an tóc vàng, Shinichi bối rối cực kỳ, đang muốn nhấc tay lên, bàn tay to lớn của Rei đã nắm chặt lấy tay cậu, khiến thiếu niên đỏ mặt, cố gắng giãy ra mà không được, đành bất đắc dĩ để mặc bàn tay đó làm gì thì làm. 

Hành động này của thiếu niên khiến Rei hơi ngạc nhiên, sau đó là mừng rỡ, như này cũng được coi là thành công bước đầu tiên đi.

[BÙM!!! - Một ánh lửa tím bùng lên, nhưng không phải từ phía Furuya Rei, mà là từ ghế sau của trực thăng, con chim sắt bốc lên làn khói lảo đảo trên không.

"Phòng trường hợp này, nên ta đã trả lại quà cho ngươi, thế nào? Thích chứ?" Rei cười, ý vị chế nhạo rõ ràng, hắn nắm lấy chiếc vòng cổ giật mạnh ra, chiếc vòng bay lên cao sau đó tứ phân ngũ liệt. "Vị cấp dưới ưu tú của ta đã phân tích chất lỏng và chế được ra thuốc trung hòa, cho nên, ngươi thua rồi, Plamya. Ngươi thích nó chứ?"

"Furuya!!!" Plamya điên cuồng gào thét, khuôn mặt như bị biến dạng, cô ta cắn răng lái trực thăng xiêu vẹo muốn chạy trốn.

"Hừ..." Rei sớm tính đến chuyện này, hắn quay lại nói lớn với Conan trước khi đuổi theo chiếc trực thăng: "Xuống dưới đợi anh."

"Amuro-san..." Thiếu niên hai lam mâu co rụt, vẻ mặt bất an gọi lớn.

Vị công an tóc vàng chạy tới bờ thiên thai, một phát nhảy lên, lấy thân thủ kinh người bay vọt, lợi dụng sức gió mà nắm lấy chân trực thăng, đu người nhảy vào khoang lái, chưa kịp để Plamya phản ứng, hắn đã đập một đòn mạnh về phía cô ta: "Lần này ngươi đừng hòng chạy thoát."

Plamya vẫn không phải đèn cạn dầu, cô ta cũng bắt đầu chống trả, hai người kẻ tới ta đi đấu võ, chiêu chiêu tàn nhẫn.

"Thật điên rồ,, nhảy lên trực thăng đấu tay đôi với hung thủ?" Sato chạy tới, mắt nhìn chiếc trực thăng mang theo tràn đầy khó có thể tin, quay sang hỏi thiếu niên đang trầm mặc nhìn lên: "Conan, em quen anh ta sao?"

"Xuống dưới thôi!" Conan không trả lời, hai tay nắm chặt, nói lên ba từ rồi chạy đi.

"Khoan đã!" Sato muốn hỏi gì nữa, nhưng bóng dáng đứa trẻ đã chạy đi xa.

Chiếc trực trăng xiêu vẹo dần thu hút ánh nhìn của đám đông dưới mặt đất, bọn họ đều ngây người nhìn theo cỗ sắt đó càng lúc càng có dấu hiệu sắp va chạm với tòa nhà.

Bên trong, một nam một nữ vẫn đang đánh nhau kịch liệt, Plamya không chỉ là một kẻ chỉ biết dùng bom, cô ta cũng có thân thủ bất phàm, Rei cũng biết điều đó từ ba năm trước khi lần đầu chạm trán với cô ta, nên hắn cũng hoàn toàn đề cao một trăm phần cảnh giác.

Chiếc trực thăng ầm một tiếng, va chạm vào lớp cửa kính của tòa nhà, hai người bên trong bị bức dừng tay bắt đầu cố gắng bám víu giữ thăng bằng. Rei túm chặt lấy một tay cô ta, Plamya ra sức muốn đẩy rơi kẻ này nhưng không thể, hai thân người cứ vậy đung đưa trên thân trực thăng.

"Buông ra, đồ khốn!" Plamya nghiến răng, thanh âm từ kẽ răng phát ra giống như một con thú bị ép đến tuyệt cảnh.

"Kế hoạch của ngươi tiêu tùng rồi." Rei vẫn không buông tay, hắn cười nhạt nói, ánh mắt vẫn lóe lên quyết tâm muốn kéo theo kẻ này cùng rơi xuống.

"Khốn kiếp, a a a..." Tiếng hét thảm thiết của Plamya vang lên, chiếc trực thăng xoay vài vòng và rơi xuống mặt đất.

ẦM - Tiếng nổ cùng ánh lửa bốc lên mãnh liệt.

Ngã tư Shibuya vốn lúc nãy còn đông vui nhộn nhịp lúc này đã không một bóng người, dòng người thấy biến đã vội vàng bỏ chạy, như ong vỡ tổ tràn ra khắp ngóc ngách gần đó.

"Khẩn trương tránh xa khu vực Shibuya... Khẩn trương tránh xa khu vực Shibuya..."

"Cảnh báo nguy cơ khủng bố, lập tức di tản... Cảnh báo nguy cơ khủng bố, lập tức di tản..."

Tiếng còi xe cảnh sát và loa thông báo dồn dập, càng khiến cho nhân tâm hoảng sợ, dòng người chen chúc nhau tìm đường chạy thoát, cũng không biết sẽ có bao người thương vong do khủng bố, nhưng người bị thương do dẫm đạp có lẽ không thể tránh khỏi.

Thanh tra Megure cùng Shiratori nhìn dòng người hỗn loạn, ánh mắt không khỏi kinh hoàng và bất an.

Từ bệnh viện gần đó, Ran đang ở trong phòng bệnh nghe thấy ồn ào, liền hé rèm quan sát, có chút nghi hoặc: "Chuyện gì mà hỗn loạn vậy?" Dưới lòng đường, rất nhiều người đang bỏ chạy, vẻ mặt hoảng loạn.

Tiến sĩ Agasa và bốn đứa trẻ hoang mang nhìn dòng người đang chạy trốn, nhưng vì nhiệm vụ mà Conan đã giao, bọn họ quyết định xuống xe đi ngược theo dòng người hỗn loạn.

Tàn tích từ khu vực trực thăng, ánh lửa vẫn rừng rực bốc cháy, từng tiếng lửa tách tách vang lên, Rei chật vật ngồi dậy, một dòng máu theo trên trán chảy xuống, hiển nhiên thương thế cũng không nhẹ.

"Có thể ngăn cản vụ nổ chưa?" Rei thở hắt ra một hơi, mắt nhìn chiếc điện thoại đã vỡ nát của kẻ khủng bố, cái trán toát ra mồ hôi lạnh, nặng nề ôm lấy ngực mình.

Một tiếng bước chân khập khiễng vang lên, Rei quay sang, Plamya toàn thân đều là máu, mái tóc vàng rũ rượi phủ kín khuôn mặt cô ta, cô ta xiêu vẹo bước tới, trên tay là một thanh sắt nhọn mà lúc nãy cô ta tìm được trên xác trực thăng.

"Là ngươi... Tất cả là do ngươi..." Plamya ngẩng lên, khuôn mặt cô ta vặn vẹo đầy hận thù nhìn kẻ đã phá hoại âm mưu của cô ta. "Ta sẽ giết ngươi!" 

Rei nhìn kẻ khủng bố như phát điên mà chạy về hướng hắn, thanh sắt nhọn mang theo ánh sáng lạnh giơ lên, đúng lúc này, một bàn tay to lớn từ phía sau đập mạnh vào gáy kẻ này, khiến cô ta ngất xỉu.

"Là một cựu cảnh sát, tôi không thể trơ mắt nhìn cái ác lộng hành." Tsutomu, vị 'hôn phu hờ' vẻ mặt tràn đầy chính nghĩa dần thu tay lại, trầm giọng nói.

"Anh là...?" Rei kinh ngạc nhìn người đàn ông to lớn mặc một thân lễ phục trắng này,

"Mau rời khỏi đây đi!"

"Hả?"

"Còn ở lại là rắc rối đấy, cậu là người bên Công an đúng không?"

"Sao anh biết?"

"Trực giác thôi, dù sao tôi cũng là cảnh sát lâu năm mà." Tsutomu cười chua chát: "Nhưng việc tìm bạn đời thì lại không hữu dụng nhỉ? Đừng lo, tôi không nói cho bên Megure biết đâu... chừng nào tôi còn sống." Nói xong vị này cựu cảnh sát đưa ánh mắt nhìn về một phía.

"Hả?" Rei thốt lên.

Từng tiếng bụp bụp vang lên, những chiếc đèn lồng bí ngô màu xanh và tím bắt đầu vỡ ra, hai dòng chất lỏng hai màu tràn xuống lòng đường, bắt đầu dần hội tụ về trung tâm ngã tư Shibuya.

Nhóm Erenka đang ở một góc quan sát, Rei đã bắt đầu ôm theo vết thương rời đi, Tsutomu đang trói lại Plamya, ba người họ ánh mắt hận thù nhìn người phụ nữ tóc vàng đang nằm trên mặt đất.

"Nhân lúc này, ta có thể giết được ả. <Tiếng Nga>" Hai người đàn ông người Nga nghiến răng hỏi ý kiến của vị nữ thủ lĩnh.

Erenka cũng hiểu đây là cơ hội trời ban, hai tay cầm súng mở chốt: "Kirill, mẹ trả thù cho con đây. <Tiếng Nga>" Ánh mắt nhắm thẳng vào mục tiêu, đầu ngón trỏ đã muốn chuẩn bị ấn xuống.

"Dừng tay!" Một thanh âm gấp gáp vang lên, xen lẫn tiếng ma sát của bánh xe, Conan cưỡi ván trượt phi tới, mượn lực nhảy lên, đứng chắn trước họng súng của Erenka.

"Tránh ra, nhóc! Nếu cháu còn cản cô, ngay cả cháu cô cũng sẽ bắn đấy!" Erenka vẻ mặt tức giận quát, đứa trẻ này năm lần bảy lượt ngăn cản cô báo thù, cô giơ họng súng chỉ vào đứa bé.

Conan không hề tỏ ra chút sợ hãi nào, lam mâu vẫn thẳng tắp nhìn người phụ nữ trước mặt, kiên quyết không tránh, thanh âm mang theo chút khí thế gằn giọng: "Dù có bắn chết Plamya thì cũng không thể đưa con trai cô trở về đâu."

"Cháu thì biết cái gì?" Erenka cắn răng quát lên, thanh âm tràn đầy tức giận. "Cả con trai, chồng và anh trai của cô đều đã chết dưới tay ả! Cô đã không thể quay về cuộc sống trước kia được nữa rồi..." Thanh âm dần mang theo nức nở, Erenka thương tâm nói, hai tay cầm súng cũng khẽ run rẩy. 

"..." Tsutomu nghe vậy, ánh mắt không khỏi càng thêm ngỡ ngàng, hắn không nghĩ mình đã suýt cưới về một ả phụ nữ tàn độc như vậy.

"Cô đã làm rất nhiều điều ác, để lấy mạng ả, cô đã hi sinh tất cả mọi thứ!" Thanh âm người phụ nữ đau khổ nghẹn ngào nói, hai mắt dần hiện lên nước mắt, vết sẹo trên mắt cô càng trở nên dữ tợn. "Nếu không tự tay giết ả, cô sẽ không thể yên lòng! Tránh ra đi!"

Thiếu niên lẳng lặng để Erenka phát tiết, hai bàn tay nhỏ bé bỗng nhiên nắm lấy hai tay đang run rẩy cầm súng của cô, lam mâu vẫn y nguyên như lúc đầu, kiên định và đồng cảm, chậm rãi tăng lực đạo đè hai tay của cô xuống.

Khuôn mặt người phụ nữ tóc vàng ướt nhòe, nhưng cô cũng đã theo động tác của thiếu niên mà mềm tay xuống, vẫn tiếp tục nhẫn nhịn cố không cho nước mắt rơi, giọng nói nghẹn ngào, đau khổ, bất lực: "Tại sao... Cô không được xuống tay? Chồng cô là một cảnh sát, rõ ràng anh ấy đã bắt được nghi phạm trong một vụ án mạng là con trai của một chính trị gia... Khi cố làm chứng trước tòa, anh ấy đã bị trừ khử, con trai cô cũng bị liên lụy... Chồng và con trai cô đã làm gì sai chứ?"

Ánh lửa bập bùng chiếu sáng khoảng không, mặt dây chuyền lưu trữ bức ảnh gia đình của Erenka cũng theo sự run rẩy của cô mà đung đưa.

"Hãy trả lời đi!" Erenka yếu ớt nói, lại sửng sốt khi đứa bé kia bỗng nhiên nhào tới, ôm lấy cổ cô, thiếu niên vẫn im lặng, không nói bất cứ câu gì, chỉ dùng hành động bao bọc lấy người phụ nữ đang đau khổ kia.

Erenka ngỡ ngàng, trong phút chốc, cô cảm thấy bờ vai nhỏ bé này to lớn và ấm áp lạ thường, từng tiếng khóc tê tâm liệt phế vang lên, giống như mọi áp lực và uất ức được giải thoát ra ngoài như vậy, tiếng khóc đau đớn đến xé lòng những người đứng đó.

Tsutomu bê lên cơ thể mềm oặt của Plamya, anh ta bước tới trước mặt Erenka, trầm giọng hứa hẹn: "Người này sẽ bị trừng trị thích đáng. Xin hãy tin tưởng cảnh sát Nhật Bản!" Anh ta không biết người phụ nữ tràn đầy hận thù này có nghe lọt hay không, nhưng anh ta vẫn dùng ánh mắt chân tình nhất của mình nói ra đảm bảo.

"Erenka-san, hãy giúp cháu." Thiếu niên lúc này mới nhẹ giọng lên tiếng, giương cặp lam mâu tựa như tỏa sáng lên từng tia kiên định, thiếu niên nhìn thẳng vào mắt cô, trầm giọng nói: "Để không xảy ra thêm những chuyện đau lòng như thế, cháu cần sự hợp tác của cô."

"Hả?" Erenka ngây người nhìn thiếu niên trước mắt, ánh mắt của đứa trẻ như xoáy sâu vào tâm trí cô, có lẽ cô ấy cũng đã thấy 'thứ đó' từ thiếu niên này đi.

"Hãy cùng ngăn chặn quả bom của Plamya. <Tiếng Nga>" Thanh âm trong trẻo nhưng lại leng keng tràn đầy sức mạnh, bất giác khiến người ta tin tưởng.]

(Trời ạ? Furuya liều quá!)

(Furuya-san, lên đi.)

(Cảnh này khiến tôi nghẹt thở a.)

(Trời ạ, nguy hiểm.)

(Hôm đó vụ dẫm đạp xảy ra, có nhiều người bị thương lắm.)

(Như này sau tôi không dám tới những nơi đông người nữa đâu.)

(Ai mà nghĩ tới Nhật Bản cũng sẽ bị khủng bố đe dọa chứ? Thật là...)

(May quá, anh ấy vẫn bình an, nhưng thương có vẻ nặng đấy, rất hiếm khi thấy Furuya-san chật vật như vậy.)

(Quả nhiên không hổ là cựu cảnh sát, không bị tình yêu làm mờ mắt.)

(...)

Mưa bình luận bỗng nhiên dần thưa thớt và im lặng, một lúc sau màn hình lại nhảy liên tục.

(Thật đáng thương, tôi khóc rồi.)

(Erenka đã phải chịu đựng rất nhiều.)

(Cô ấy đã phải gánh chịu rất nhiều áp lực, có lẽ cô ấy chưa từng tỏ ra yếu đuối như vậy trước mặt đồng bọn, cho đến khi thiếu niên ấy dùng sự ấm áp và cảm thông đã khiến cô ấy giải tỏa uất ức.)

(Kudo-kun không hổ là thiên sứ, cậu ấy không cần nói nhiều, chỉ thông qua hành động và tấm lòng chân thành lần nữa cứu rỗi một người đang trên bờ vực sụp đổ a.)

(Thiếu niên ấy luôn có thể khiến người khác thay đổi đâu.)

(Khung cảnh này rất cảm động, tôi là một người đàn ông đã bước sang tuổi lục tuần, nhưng tôi vẫn rơi nước mắt, Erenka-san, xin hãy mạnh mẽ lên.)

(Erenka-san, hãy mạnh mẽ lên!)

(...)

Nhìn màn hình bình luận thuần một dòng chữ cổ vũ cho Erenka, Shinichi trong lam mâu tràn ngập ý cười: 'Erenka-san, cô nhìn thấy chứ? Cô không cô đơn, rất nhiều người đều đang đồng cảm với cô đấy.'

Trong rạp có vài người đã sụt sịt rơi nước mắt, hoàn toàn cảm thông cho người phụ nữ bất hạnh ấy, nhưng cũng rất may mắn, cô ấy không hề bị hận thù nuốt chửng, cô ấy may mắn khi đã gặp được Kudo Shinichi, nếu không cô ấy sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn bước chân vào vũng lầy tội lỗi.

Trên thế giới rất nhiều người mất đi gia đình và thân nhân bởi những vụ khủng bố như thế này, nếu ai cũng tìm cách trả thù mà bất chấp pháp luật thì công lý sẽ không bao giờ tồn tại được. Thiếu niên cũng là một người mang theo tam quan tin tưởng vào pháp luật, và cũng không bao giờ để một người bước chân vào hắc ám trước mặt cậu, thiếu niên ấy vẫn luôn tỏa ra hào quang chính nghĩa rực rỡ như vậy, mạnh mẽ cứu rỗi từng linh hồn tội lỗi mà hướng về ánh sáng hi vọng.

Đó là những gì mà mọi người đều cùng chung suy nghĩ, thiếu niên ấy thật khiến người khác nể phục, hoàn toàn không tìm ra được điều nào xấu xa từ con người đó.

[Bốn đứa bé đang đứng ở trung tâm ngã tư Shibuya, lớn tiếng gọi tên Conan, cuối cùng thiếu niên cũng cưỡi ván trượt tới, nhìn hai dòng chất lỏng càng lúc càng dần tràn xuống, Conan đành để bọn trẻ hỗ trợ.

"Các cậu đã đọc tin nhắn của tớ gửi cho bác tiến sĩ rồi chứ?"

"Bọn tớ đọc rồi, chỉ cần cầm đầu thắt lưng mà chạy..." Mitsuhiro vẻ mặt kiên định nói.

"Rồi buộc vào thanh chắn đường hoặc đèn giao thông..." Ayumi tiếp lời.

"Dễ ợt." Genta cũng tự tin đáp.

"Buộc xong thì dùng huy hiệu thám tử báo cho Edogawa." Haibara gật đầu.

Bốn đứa bé cầm bốn đầu thắt lưng, bắt đầu chia ra chạy về bốn hướng, bên kia nhóm Erenka cũng quyết định sẽ giúp bọn trẻ, đây có thể là cơ hội cuối cùng, nữ thủ lĩnh không muốn đẩy người khác vào cảnh ngộ họ đã từng trải qua.

Bốn đứa trẻ cố gắng kéo dây đai nhưng vì là trẻ con, sức lực quá yếu, nên việc này còn khá khó khăn.

"Để cô giúp cháu, chỉ cần buộc nó vào đây thôi phải không?" Erenka chạy lại gần Ayumi, hỗ trợ cô bé.

Ba đầu bên kia cũng đã được cặp sinh đôi và Tsutomu hỗ trợ, nhận được tín hiệu từ huy hiệu thám tử, Conan bắt đầu điều chỉnh thắt lưng và ấn nút, sau đó nhảy lên đứng vững trên mặt bóng đang nhanh chóng phồng lớn.

Bên phía Ayumi và Erenka gặp chút vấn đề, lan can bảo hộ mà họ dùng để buộc dây đai không chịu nổi sức ép đã bị bung ra, Conan mắt nhìn Ayumi bị kéo ngã, lam mâu lo lắng từ trên đỉnh men theo dây trượt xuống, thứ chất lỏng này có độ sánh cao, thiếu niên bước từng bước khó khăn đi tới.

Takagi vừa lúc chạy tới, hắn nắm lấy đầu sợi dây cũng bắt đầu kéo, Sato chạy tới bỗng nhiên hai con ngươi hoảng sợ khi thấy có từng giọt máu đỏ rơi xuống theo từng bước chân của Takagi, sau lưng anh ta, một lỗ máu dễ nhìn thấy đang loang lổ thấm ướt cả áo vest.

"Vết thương nặng quá... Sao anh lại giấu?" 

"Xin lỗi, nhưng giờ anh không thể rời khỏi đây, nếu không giữ cái này..." Takagi hiếm khi cãi lại lời cấp trên, mặc dù khuôn mặt tái xanh nhưng vẫn kiên trì kéo từng bước lùi về sau.

Conan cắn răng nhìn mọi chuyện đang vô cùng khó khăn, ba bên kia cũng đã không giữ nổi nữa.

"Nếu tiếp tục phồng thì không giữ nổi nữa đâu, Edogawa."

"Chúng ta phải buộc được vào nơi chắc hơn."

"Với chỉ chúng ta thì không thể đâu."

"Tức thật, giá như có nhiều người hơn." Conan thầm nghĩ, dường như một lần nữa nữ thần may mắn đã mỉm cười.

Một nhóm người nước ngoài bỗng dưng từ mọi phía ùn ùn đổ ra, bọn họ chia nhau ra hỗ trợ bốn phía, tất cả đều là thành viên của tổ chức Nado unichtozhit.

"Mọi người... <Tiếng Nga>" Erenka sửng sốt.

"Erenka, cô là thủ lĩnh của chúng tôi. <Tiếng Nga.>"

"Cô đi đâu chúng tôi theo đó. <Tiếng Nga>"

"Cô không phải gánh vác một mình đâu. <Tiếng Nga>"

"..." Một lần nữa, người phụ nữ mạnh mẽ lại rưng rưng nước mắt, nhưng lần này đó là những giọt nước mắt cảm động: "Cảm ơn mọi người."

Bốn phía, mọi người hợp lực kéo, tất cả dường như đã đồng lòng đến cực hạn, khó ai biết được một tổ chức chuyên săn lùng Plamya với mục đích trả thù, lúc này lại đang ra sức cứu một thành phố, cứu những người khác quốc tịch, những người xa lạ.

"Edogawa/Conan, đã buộc chặt ổn định." Từ huy hiệu thám tử, phát ra tiếng thông báo từ những đứa trẻ.

Conan dẫm lên ván trượt, khéo léo đi trên thanh lan can, trượt lên cao theo sợi dây, trước ánh mắt sửng sốt của những người chứng kiến, thiếu niên vọt thẳng lên trên, bánh xe ván trượt kêu lên từng tiếng ma sát và làn khói đen dày đặc.

"Đứa trẻ đó rốt cục là ai vậy chứ?" Erenka thốt lên đầy kinh ngạc, thanh âm khó có thể tin.

"Conan-kun!!!" Ayumi vui vẻ kêu lên, hét lớn.

Thân ảnh bé nhỏ vọt lên không trung, bóng dáng thiếu niên được ánh trăng che phủ, cặp lam mâu lấp lóe giống như hàng vạn vì tinh tú lấp lánh.  

"Xông lên đi!!!" Haibara, Genta, Mitsuhiko, Ayumi đồng thanh hét lớn, dường như đang muốn cổ vũ cho đồng bạn của mình.

Thiếu niên rơi xuống, tay nắm lấy mặt đai thắt lưng, ấn nút, bốn đầu dây đai bắt đầu co lại, mạnh mẽ nghiền ép quả bóng hơi khổng lồ, sức ép lớn đến nỗi khiến bảng hiệu và các lớp cửa kính của những cửa hàng gần đó bị chấn vỡ. Từng dòng chất lỏng xanh tím bị cản lại, bọn họ đã thành công trong việc ngăn cản trận hủy diệt cấp thành phố này.

"Dừng lại rồi!" Thiếu niên nằm trên bề mặt bóng da, khẽ thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm.

Furuya Rei đứng trên sân thượng một tòa nhà, ánh mắt tràn đầy ý cười và tán thưởng nhìn bên dưới, đội cứu hộ đang phun chất trung hòa vào hai thứ chất lỏng kia.

"Anh ở đây à? Coi bộ ổn rồi nhỉ?" Thanh âm trong trẻo của thiếu niên vang lên, ý cười trên mặt vị công an tóc vàng càng rõ ràng hơn.

"Chắc khoảng một tiếng nữa, chất nổ sẽ hoàn toàn bị trung hòa."

"Công an có khác, làm việc năng suất ghê." Thiếu niên cũng cười nói, khóe mắt cong cong vui vẻ.

"Em mới đáng khen đấy." Rei nhu hòa nói, mắt vẫn dõi theo hoạt động bên dưới.

"Dạ?"

"Nghĩ ra được kế hoạch đó kể cũng tài."

"Có người gợi ý đấy ạ, cũng xảy ra rất lâu rồi." Conan cười nhạt, lam mâu lâm vào hồi ức.

7 năm trước.

"Hu hu hu..." Tiếng của một bé gái đầy đáng thương khóc lên. "Tại Shinichi đá quả bóng vào đó đấy."

"Đừng khóc nữa Ran, không sao đâu mà." Thiếu niên vẻ mặt kiên trì thực sự, hai tay cố gắng ngăn lại nước bắn ra từ chiếc ống bị gãy.

Nước bỗng nhiên trào ra mãnh liệt hơn, Shinichi hoảng hốt, muốn với tay vào ngăn lại, có chút tức giận gắt lên: "Khỉ thật!"

"Thằng nhóc này." Một thanh âm nhu hòa từ sau lại gần, một người thanh niên mặc đồng phục học viên cảnh sát và khuôn mặt điển trai, anh ta xoa đầu Ran, nói nửa trách cứ nửa đùa: "Đừng làm con gái khóc chứ!"

"Hả?" Thiếu niên ngây người, lam mâu ngạc nhiên nhìn thanh niên đó lại gần, cầm lấy quả bóng chày nhét vào khoảng trống giữa hai vòi nước, nước tức khắc dừng chảy.

"Oa, dừng lại rồi." Shinichi hai mắt sáng rực, reo lên vui vẻ, quay sang nhìn thanh niên kia bằng ánh mắt ngưỡng mộ, đáp lại cậu là một cái nháy mắt từ người kia, thiếu niên bất giác đỏ mặt, cặp lam mâu to tròn ngẩn ngơ nhìn thanh niên kia.

"Hagi, ông làm gì ở đây thế?" Một thanh âm sặc mùi kiệt ngạo từ sau gọi với lên, có ba người khác cũng mặc đồng phục học viên cảnh sát đi lại đây.

Hagiwara nghe tiếng gọi từ thằng bạn thân, lúc này mới thu lại ánh mắt nhìn đứa bé kia, quay lại, ngắn gọn nói: "Jinpei! Điện thoại! Gọi cho cục cấp nước đi!"

"Hả? Tại sao?" Matsuda nhíu mày khó hiểu.

"Tự nhiên em lại nhớ ra, nếu dùng cách đấy biết đâu sẽ ngăn lại được vụ nổ... Mà em thấy anh ấy trông rất giống người tên Hagiwara kia." Thiếu niên cười vui vẻ nói, ngước lên nhìn vị công an đứng kế bên, cặp lam mâu mang theo nghi hoặc nhìn Rei.

Rei lúc này đang ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, ánh mắt vừa mang theo chút đượm buồn, cũng mang theo chút vui vẻ và hoài niệm, ánh trăng hôm nay cũng rất đẹp, nó mang tới hồi ức.

Ở một bên khác, bọn trẻ đang cung cấp lời khai cho thanh tra Megure, cựu cảnh sát Tsutomu không tiếc lời khen ngợi và tán thưởng về nhóm của Erenka.

Takagi cũng đã được đưa lên xe cứu thương, anh chàng còn tranh thủ được một nụ hôn lãng mạn từ người yêu của mình, mấy đứa trẻ reo hò đầy phấn khích, mọi kết cục có vẻ như vô cùng tốt đẹp.

https://youtu.be/pOkrdh6sxWc

<Đoạn này là after credit lúc OST Chronostasis - BUMP OF CHICKEN phát, mình xin phép được ooc một chút.>

Conan hai tay nhét túi ung dung quay lại hội hợp cùng nhóm thám tử nhí, cặp lam mâu tràn đầy sự khen ngợi tới mấy đứa trẻ.

"Nhóc, cháu thật phi thường." Tsutomu cũng bước tới, người đàn ông to lớn bỗng nhiên cúi xuống, nâng người đứa trẻ lên, muốn dùng hành động mà hắn hay thường dùng với đứa cháu để khen ngợi thiếu niên.

"..." Conan xấu hổ, ra sức giãy dụa, có chút muốn gào lên: 'Tôi không phải trẻ con, bỏ ra...'

Mấy đứa trẻ nhìn người đồng bạn hay một bộ lão luyện và trưởng thành sớm này lại bị đối xử như một đứa bé, lại thấy vẻ mặt đỏ ửng vì ngại ngùng của thiếu niên, đều phá lên cười.

Conan có chút bất lực mà thôi giãy dụa rồi, cả khuôn mặt nhỏ đã sớm hồng thấu, hận không thể đào một lỗ mà chui xuống đất a, hình tượng của cậu nay còn đâu.

Hình ảnh chuyển sang một căn phòng, ánh đèn lờ mờ phát ra từ chiếc điện thoại, màn ảnh là bức ảnh của năm người thanh niên trẻ tuổi trong quân phục học viên cảnh sát, trên mặt họ là tràn ngập khí tức thanh xuân của tuổi trẻ.

Furuya Rei ánh mắt mang theo hoài niệm, mỉm cười nhìn từng khuôn mặt trên bức ảnh, trên tay hắn cầm một ly rượu, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn các cậu!" 

Ly rượu trên tay khẽ chạm vào một ly rượu khác trên bàn, tạo lên âm thanh leng keng thanh thúy, cánh hoa cuối cùng của F5 bây giờ chỉ có thể dùng cách này để luôn nhớ đến bốn cánh hoa còn lại mà thôi.

Trong căn phòng nhỏ, chỉ còn thanh âm đều đều từ vị công an tóc vàng, hắn chậm rãi kể lại những gì đã xảy ra gần đây. Từ sự kiện khủng bố, đến việc ba năm trước có liên quan tới sự kiện này, hay về sự giúp đỡ từ quá khứ của Hagiwara, sau đó hắn nhắc đến tên đứa bé đó, đôi mắt xanh dương bất giác lóe lên vô hạn nhu hòa.

Chùa GESSAN, một buổi tang lễ đang được tiến hành, rất nhiều người đang tỏ ra vô cùng đau thương, thương tiếc cho số phận chàng cảnh sát trẻ Takagi.

"Takagi!" Bỗng nhiên cửa bị dùng lực đẩy mạnh ra, một nhóm bốn người có khuôn mặt quen quen hét lớn, hai mắt rưng rưng.

"Ai cho ngươi chết hả, đồ đần này!" Nói rồi, nhóm người này cầm dao xông vào.

"Tóm lấy chúng, ngăn chúng lại." Vị sư thầy lúc nãy còn đang tụng kinh gõ mõ, bỗng quay lại, đó là thanh tra Megure nhìn ông hào hứng lạ thường.

Nhóm cảnh sát đứng lên, bất ngờ xảy ra một trận hỗn chiến.

"Quân khốn nạn, xông lên!" Sato cũng xắn tay áo lên xông vào trận chiến.

Chiếc quan tài và đồ cúng bị va chạm mà đổ vỡ, một tiếng ho khù khụ vang lên, Takagi lồm cồm ngồi dậy ngơ ngẩn nhìn trận hỗn chiến, bản thân thì mặc bộ đồ tang, khuôn mặt ngây ngốc: "Chuyện gì vậy? Tôi đang ngủ trong bệnh viện cơ mà? Lại vụ gì nữa vậy trời?"

"Còn phải hỏi sao? Có kẻ đã đe dọa sẽ tấn công vào đám tang bà của cục trưởng, dù là diễn tập cũng không được phép lơ là!" Megure vẻ mặt tràn ngập tức giận hét lớn.

"Rõ..."

"Rõ..."

"Anou, cho hỏi... Bộ dạng của tôi như này có ý nghĩa gì không?" Thanh âm đầy bất đắc dĩ của vị cảnh sát hiền lành yếu ớt vang lên, nhưng rất nhanh đã bị che phủ bởi tiếng đánh nhau hỗn loạn.]

<Thám tử lừng danh Conan: Nàng dâu Halloween - END>

(Mấy nhóc, khá lắm!)

(Bọn trẻ nhiều lúc còn rất tuyệt vời đâu!)

(Mấy đứa thật tuyệt.)

(Hay lắm, thành công đi.)

(Tổ chức Nado gì gì đó này còn rất đoàn kết a.)

(Lên đi, Kudo-kun!)

(Tuyệt!!! Lần nào tôi xem những cảnh này đều phấn khích cực, không gì có thể làm khó được Kudo-sama a.)

(Trời ơi, tôi vừa hét lên đấy, quá tuyệt vời rồi.)

(A, đoạn hồi ức này, Kudo-kun lúc nhỏ thật đáng yêu.)

(A, là Hagiwara-san? Vậy là Kudo đã từng gặp họ trước đó rồi ư?)

(A, Kudo đỏ mặt, đáng yêu chết mất.)

(Ê ê, Hagiwara-san như vậy là phạm quy nha.)

(A, Rei-san trông thật cô đơn.)

(Anh ấy chỉ còn cách đó để luôn nhớ tới bốn người kia thôi a, cảm thấy thật buồn đâu.)

(Xem cảnh anh ấy nâng ly một mình, cảm giác rất cô độc đâu.)

(Ánh mắt đó, a a a a, ReiShin của mị!!!)

(Trời ạ, tôi đang sắp khóc mà, chuyện gì thế này?)

(Lại diễn tập, cảnh sát đôi khi cũng nhàn ha?)

(... Takagi thật đáng thương.)

"Thật là một kế hoạch ngoạn mục, cách đó mà cũng có thể nghĩ ra được." Trong rạp đã có người khẽ cảm thán.

"Cũng thật may mắn, nếu bác tiến sĩ không chế tạo ra thắt lưng đó thì cũng không còn cách nào cả." Shinichi cũng lắc đầu, quả thật rất nhiều lần cũng trùng hợp như thế, mỗi lần tiến sĩ phát minh ra một món đồ gì đó, ít nhiều cũng mang tới tác dụng to lớn cho cậu trong việc giải quyết sự tình.

"Khà khà, thế nào?" Tiến sĩ Agasa vui vẻ vuốt chòm râu bạc của mình, cười có chút đắc ý.

"Nhưng bác vẫn cần phải giảm cân đấy." Haibara không lưu tình chút nào dội một gáo nước lạnh.

"Ha ha..." Ba đứa bé cười sung sướng, bọn trẻ được khen ngợi nên cũng đang rất phấn khởi.

"Ồ, nhóc con, lúc đó em đỏ mặt vì cái gì vậy?" Akai Shuichi nhíu mày, thanh âm không lạnh không nhạt hỏi thiếu niên.

"Hả?" Shinichi nhất thời không hiểu được ý tứ trong câu hỏi này.

"Lúc gã Hagi kia nháy mắt sao em lại đỏ mặt?" Akai nhất quyết không buông tha, hỏi lại lần nữa.

"..." 

"Được rồi, thưa các vị, trước khi chúng ta xem phần phim tiếp theo, hãy chào mừng thêm vài vị khách quý." Thanh âm nhàn nhã của Minh vang lên, mang theo chút ý tứ mong chờ phản ứng của mọi người.

"Hả? Lại có người tới nữa sao?" Trong rạp dâng lên từng thanh âm bàn tán, nghi hoặc, đã rất lâu rồi trong rạp không có thêm người bước vào, tại sao lại vào lúc nửa chừng như thế này?

Shinichi cũng có chút kinh ngạc, lại thấy hàng ghế đầu của mình có chút run rẩy nhẹ, bốn chiếc ghế dần xuất hiện.

"Hả? Bốn người? Không lẽ nào..." Khóe miệng thiếu niên giật giật, ánh mắt u oán bắn thẳng về phía trên, nơi mà Minh luôn ẩn thân.

Furuya Rei nghi hoặc nhìn thiếu niên, bỗng nhiên như cảm ứng được điều gì đó, mạnh ngẩng đầu lên, con ngươi xanh biếc bỗng chốc co rụt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn bốn người vừa xuất hiện.

Trong rạp, mọi người cũng lâm vào trạng thái dại ra, ánh mắt mở to nhìn thân ảnh bốn người kia.

"Không thể nào..." Sato run rẩy che miệng.

"Xin chào, lâu rồi không gặp, Zero!"

------------------------------------------------------------------------------------------------------

<Thông báo: lịch ra chap sau của hai fic đều sẽ bị đẩy muộn hơn một ngày, do tác giả tự thưởng cho mình một ngày ăn tất niên với gia đình.

Chúc mừng năm mới!!!>

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info