ZingTruyen.Info

[AllShin-Conan đồng nhân] Ánh sáng sự thật

36.

RuniRita

[Một cuộc điện thoại từ cảnh sát Chiba gọi tới, bên kia yêu cầu được nói chuyện với Matsuda cũng hẹn địa điểm gặp mặt tại công viên Miyashita. Kazami cũng đưa ra trợ giúp quan sát từ phía Bộ công an, bọn họ tới điểm hẹn, nhưng vẫn chưa thấy gì khả nghi hết.

"Cho kẹo hay bị ghẹo?"

Bỗng nhiên, từ trong đường hầm gần đó, một nhóm lớn người đội mũ bí đỏ, áo choàng đen, trên tay họ cầm một cái giỏ đi ra, miệng lẩm bẩm câu nói lưu hành của lễ hội Halloween. Sau đó là từ cầu thang máy, từ con ngõ nhỏ, từ ngoài đường cái, bốn nhóm người đội mũ bí đỏ tiến tới, vây quanh Takagi, bọn họ tung kẹo lên không trung rồi rơi vãi xuống mặt đất, mọi người đều hào hứng vây vào nhặt kẹo. Trong đám đông hỗn loạn, một họng súng đặt sau lưng chàng cảnh sát, chiếc tai nghe liên lạc cũng bị lấy đi mất.

"Vậy là các cậu được thuê tham gia vào sự kiện vừa rồi?" Sato đang thẩm vấn hai người trong đám bí ngô khi nãy.

"Vâng, vì được trả khá nhiều mà công việc cũng nhanh." Hai người kia ôm đầu bí ngô, sợ hãi gật đầu.

"Thiếu úy Sato, đây là của Trung sĩ Takagi." Kazami cùng hai vị công an nữa bước tới, hắn chìa ra một chiếc tai nghe đã bị phá hỏng.

Sato không nói gì, bước tới gần vả một cú tát như trời giáng vào mặt Kazami, trong ánh mắt ngỡ ngàng của những người đứng xung quanh, từ vị nữ cảnh sát xinh đẹp này tỏa ra một cỗ tức giận, cô trừng mắt nhìn vị công an sau đó nghiến răng: "Tôi sẽ cử chó nghiệp vụ đi truy tìm theo mùi."

"Được." Kazami chỉnh lại cặp kính bị lệch sau cú vả vừa rồi, vẻ mặt anh ta vẫn vô cùng bình tĩnh, không tức giận hay cáu gắt, chỉ lẳng lặng đáp lời.

Phía dưới đường tàu ngầm, Takagi đầu đội mặt nạ bí ngô, trước sau bị hai kẻ cũng đầu đội mặt nạ bí ngô cầm súng áp giải đi tới một cánh cửa, từ một cửa hầm, Conan lặng lẽ thò đầu ra, cặp lam mâu tỏa ra ánh sáng lấp lóe trong không gian u ám.

Thiếu niên mở ra đồng hồ gây mê, mê ngất kẻ đang canh giữ cửa ngoài.

"Bỏ mũ ra." Thanh âm của phụ nữ phát từ trong chiếc mặt nạ bí ngô, khẩu khí mệnh lệnh yêu cầu 'Matsuda' bỏ mặt nạ ra, cô ta đứng ngay cạnh nơi cảnh sát chiba đang bị trói trên một cái ghế, đầu anh ta gục xuống nhất thời không rõ sống chết.

Xung quanh, có thể thấy rõ quân số của nhóm người lạ mặt này rất đông, bọn họ đều đội mũ bí ngô và áo choàng đen.

"Ôi chà, tiệc Halloween hoành tráng đấy." Takagi trong vai Matsuda nghe lời bỏ mũ, lạnh nhạt nói, mặc dù vẻ mặt ẩn sau chiếc kính to màu đen rất bình tĩnh, thực ra thì nội tâm của chàng cảnh sát lúc này là: 'Chó Shiba và Doberman, chó Shiba và Doberman!'

"Tôi muốn xác nhận an toàn của cảnh sát Chiba."

"Lại đây!" Người phụ nữ cầm đầu chặn ngang lời yêu cầu từ Takagi, lạnh giọng ra lệnh, Takagi bất đắc dĩ thả chiếc mũ bí ngô xuống, chiếc mũ rơi từ trên tầng 2 xuống bộp một tiếng, Chiba bị trói trên ghế khẽ cựa mình.

"Chỉ là đánh thuốc mê?" Takagi khẽ thở phào trong lòng, sau đó một họng súng chỉ vào thái dương, anh ta đành giơ hai tay lên, không quên diễn: "Được rồi, được rồi. Giờ có thể cho tôi biết lý do các người làm đến mức này để gọi tôi đến được chứ?"

"Cho tôi xin lỗi vì hành động lỗ mãng." Người phụ nữ kia thanh âm đã có chút dịu đi.

"Tôi không muốn nghe điều đó từ một kẻ đã bắt cóc cậu mập kia."

"Cảnh sát Matsuda, tôi không mong anh thông cảm, nhưng chúng tôi không còn cách nào khác." Nói rồi, trước nghi hoặc của đồng bọn, người phụ nữ cởi bỏ mặt nạ, đó là một phụ nữ có ngoại hình đặc trưng của người Nga với mái tóc bạch kim nổi bật, mắt trái cô ta có một vết bỏng nhưng cũng giúp cho ánh mắt cô ấy trở nên sắc bén: "Tôi là Erenka Lavrentieva. Để truy bắt Plamya, tôi đã bay từ Nga sang đây."

Cánh cửa sắt ở một bên im lặng mở ra, Conan lặng lẽ chui vào, mở ra mắt kính, nhắm thẳng đến hình ảnh bên dưới.

Ở bên trên mặt đất, thanh tra Shiratori bỗng nhiên lớn tiếng hô: "Máy phát tín hiệu vốn dĩ đã mất dấu, nhưng đột nhiên trên màn hình lại hiện lên hình ảnh."

"Plamya là một tên khủng bố đáng sợ, chuyên sử dụng loại thuốc nổ dạng lỏng đặc thù, số người bỏ mạng trong tay hắn nhiều không đếm xuể... Gia đình tôi cũng nằm trong số đó, những người đang có mặt trong này đều mất gia đình vì thứ bom khốn kiếp đó." Erenka siết chặt tay thành nắm đấm, thanh âm không khỏi run rẩy vì tức giận.

"Bọn họ cũng là đồng đội của tôi, với lời thề phải báo thù Plamya." Cô trầm giọng nói, ánh mắt mang theo sự tin tưởng và kiên định nhìn sang người đồng bọn vẫn đang đội mặt nạ bí ngô bên cạnh.

"Tôi hiểu rồi <Tiếng Nga>" Người đàn ông trầm mặc, sau đó cũng đưa tay bỏ mặt nạ bí ngô ra, những người khác cũng đều nhìn nhau gật đầu và làm theo, tất cả đều là người Nga.]

(Cảnh sát Takagi thật là, câu thần chú để anh ấy diễn thành Matsuda à? Ha ha ha.)

(Cái mắt kính đó, quả là một phát minh hữu dụng đó.)

(Thủ lĩnh là nữ? Người Nga sao?)

(Haiz, tôi thấy thật thương tâm a, có thể hiểu cho bọn họ, gia đình bị Plamya giết, là tôi chắc cũng không chịu nổi.)

(Erenka thật mạnh mẽ, cô ấy là thủ lĩnh à?)

(Quá thương cảm, quá nhiều người mất gia đình.)

"Vất vả cho anh rồi, Takagi." Sato cười, bàn tay nắm chặt tay người bên cạnh, khiến anh chàng cảnh sát hơi cứng đờ, sau đó anh nở nụ cười hạnh phúc, lại ngây ngô gãi đầu, mặt đỏ rực vì xấu hổ.

"E hèm!" Thanh tra Megure ho nhẹ, ý cảnh cáo rõ ràng, đây là nơi đông người, nên giữ ý, khiến hai vị cấp dưới xấu hổ vội bỏ tay ra.

Shinichi ngồi hàng trên, mắt hơi liếc nhìn ra sau, ánh mắt mang theo ý cười nhìn cặp đôi bên dưới, khóe miệng hơi gợi lên. 

[Erenka nhận từ tay đồng đội sổ tay và bút, cô bước lại gần 'Matsuda' yêu cầu hắn ghi ra cấu tạo của quả bom và cách gỡ bỏ nó.

"Các cô không định hợp tác với cảnh sát sao?" Takagi cầm sổ và bút, nhưng anh ta không cử động thêm, anh ấy đang muốn kéo dài thời gian.

"Chúng tôi không tin tưởng cảnh sát."

"Người đàn ông chết cháy ở trước sở cảnh sát cũng là đồng đội của các cô sao?"

"Anh ấy là anh trai của tôi. Plamya có một quy tắc, trước khi đánh bom, hắn sẽ phóng hỏa nơi ẩn náu, mấy tháng trước anh tôi đã tìm ra nơi ẩn náu của hắn và đi tới đó một mình. Anh ấy đã lấy được chiếc máy tính bảng, trong đó có bản thiết kế của quả bom. Nhưng chỉ được vài giây thì màn hình tắt và không bật lên được nữa." Erenka cúi đầu, che đi ánh mắt tức giận, trầm giọng nói.

Erenka cùng 'Matsuda' trao đổi một chút về vụ án ba năm trước, việc bọn họ đã thất bại trong việc vây bắt Plamya, càng nói, sự hận thù trong mắt người phụ này lại càng tăng cao, nghĩ đến việc cả gia đình đều chết trong tay của tên đánh bom đó, Erenka lại khó mà giữ được biểu tình trên khuôn mặt, vết bỏng trên mắt trái của cô càng sấn lên vẻ đáng sợ.

"Bây giờ thì, anh mau viết ra đi!" Erenka cắn răng nói.

"Không thích đấy!" Takagi diễn cực tròn vai, anh thả sổ và bút rơi xuống đất, kiệt ngạo nói: "Tôi không muốn dính dáng tới tư thù của các người." Sau đó anh ta đã bị họng súng từ người đàn ông phía sau ghì chặt vào đầu, cơ thể bị ép quỳ xuống mặt đất.

Đúng lúc không khí đang căng như dây đàn, Chiba nãy giờ cũng đã tỉnh lại, anh ta tròn mắt nhìn Takagi đang bị đè ép, buột miệng thốt lên: "Matsuda-san? Tôi chết rồi sao?"

"Chết rồi là sao?" Erenka nhạy bén phát hiện ra có gì không đúng, vội quay lại hỏi.

"Ơ thì, Matsuda-san đã hi sinh trong lúc làm nhiệm vụ rồi mà." Vì vừa tỉnh lại, còn mơ hồ, Chiba chẳng nghĩ ngợi gì mà trả lời.

"Đồ ngốc, Chiba!" Takagi bất lực hét lên, tóc giả và kính của anh bị tháo xuống, nhóm người Nga vẻ mặt nổi giận vì bị lừa.

"Đứng yên, cảnh sát đây!" Đúng lúc này, thanh âm sắc bén của Sato vang lên, cô cùng một nhóm cảnh sát cầm súng xông vào, hai bên bắt đầu giương cung bạt kiếm.

Người đàn ông người Nga tức giận muốn tấn công Takagi, một cái mặt nạ đầu bí ngô lấy tốc độ cao bay tới, một tiếng trầm đục rất rõ vang lên, người kia bị bay ra và có chút choáng váng.

Erenka sửng sốt nhìn sang nơi mà quả bí ngô bay đến, một đứa bé đang dần hạ chân xuống, trên chiếc giày vẫn còn lóe lên từng tia điện, dưới bóng tối mờ mờ, cặp lam mâu sắc bén như đang lấp lóe tỏa ra hào quang nhìn thẳng vào cô. 

"Dừng lại tại đây thôi, nếu mọi người cứ đấu đá lẫn nhau thì người được lợi nhất sẽ là Plamya!" Thanh âm trong suốt cũng mang theo nghiêm túc vang lên, Erenka giật mình, đôi mắt có chút mở to vì kinh ngạc.

"Conan!" Sato cũng kinh ngạc hô lên, sau đó chợt nhận ra: "Đoạn ghi hình lúc nãy là của nhóc sao?"

Conan không trả lời, lam mâu không lộ ra chút sợ hãi chậm rãi bước tới trước mặt Erenka, mặc kệ họng súng từ người đàn ông người Nga đang chỉ về phía mình.

"Bỏ súng xuống, không được bắn trẻ con!" Erenka quay lại quát lên, vẻ mặt vừa kinh vừa sợ, cắn răng nói: "Tình hình đang bất lợi, rút thôi!" Nói rồi, cô rút ra một con dao gấp, đặt lên cổ Takagi đang ngất xỉu, đe dọa Conan không được đến gần.

Conan bất đắc dĩ đứng lại, sau đó không gian trở nên tối om, thiếu niên vừa mở lên đồng hồ phát sáng, một hơi thở nhẹ nhàng lại gần, nói nhỏ vào tai thiếu niên, thanh âm vừa bi thương cũng vừa dịu dàng chui vào tai cậu: "Cô không muốn cháu giống như con trai cô. <Tiếng Nga>"

Thiếu niên quay người hòng tìm kiếm người kia, nhưng chung quanh quá tối, nhóm người Nga cũng mất đi tung tích, đèn một lúc sau bật sáng, con tin vẫn an toàn. Nhưng thiếu niên lại đứng yên, lam mâu có điều suy nghĩ nhớ lại câu nói vừa nãy của Erenka, miệng khẽ nhẩm lại: "Con trai..."

Trước mắt, phía cảnh sát xác định rằng có lẽ mục tiêu của Plamya là hai vợ chồng sắp cưới Tsutomu và Christian, đám cưới của họ có lẽ phải tạm hoãn, nhưng lại có tin nhắn đe dọa được gửi tới điện thoại của Christian rằng nếu hoãn đám cưới, sẽ có rất nhiều người chết.

"Rốt cục thì đám cưới vẫn phải tiến hành." Conan bước ra khỏi đồn cảnh sát, phía sau là Sato.

"Ừ, không còn cách nào khác. Nhưng cô sẽ không để Plamya muốn làm gì thì làm nữa đâu." Sato hai tay nắm chặt, ánh mắt kiên quyết.

"..." Conan không nói gì, cặp lam mâu dâng lên chút khó hiểu: 'Tại sao hắn lại làm vậy? Nếu đám cưới bị hoãn, hắn chỉ việc tìm địa điểm khác là được mà? Tại sao cứ phải là đám cưới?'

"Conan, mặt cháu đáng sợ quá." Sato bất ngờ ngồi xuống, nhìn vẻ mặt nghiêm túc đến đáng sợ của thiếu niên, thắc mắc cực kỳ.

"Dạ, không... Không có gì đâu ạ." Conan giật mình, vội trở lại bình thường, cười xua tay, sau đó nói với Sato mình có điện thoại, chào tạm biệt nữ cảnh sát rồi rời đi.

Thiếu niên mở điện thoại, nhìn cái tên hiển thị, nở một nụ cười vui vẻ, cặp lam mâu tràn ngập ý cười: "Em không ngờ anh lại gọi điện thoại cho em đấy."

"Ừ, anh có chuyện gấp cần báo cho nhóc." Rei đang ngồi trong lồng kính, tư thái vẫn tao nhã và ung dung bắt chéo chân, trên tay là một tập tài liệu, đối diện cách một lớp kính là một chiếc laptop.

"Anh đã tìm ra thông tin về tổ chức đang truy bắt Plamya rồi. Tổ chức đó là 'Nado unichtozhit', có mạng lưới tình báo trải dài từ Nga sang Châu Âu, và đang độc lập truy lùng Plamya."

Conan vẻ mặt nghiêm túc nghe Rei thông báo, đây là một tổ chức do Erenka cầm đầu, chuyên thu nạp những người bất mãn với cảnh sát chính quyền các quốc gia khi đã quá mềm yếu trong việc truy bắt Plamya, tổ chức thành lập với mục đích phục thù. Tuy là tổ chức tự phát nhưng cũng là một đối thủ đáng gờm của Plamya, bọn họ đuổi theo kẻ đánh bom ở khắp mọi nơi và tìm cách chặn hắn, từ vụ nổ ba năm trước hay những vụ gần đây nhất đều có liên hệ đến tổ chức này.

"Vụ vừa rồi, bọn họ còn cố ý liên lạc với cảnh sát, có thể đang có ý đồ gì đó với Plamya... Còn nữa, vẫn chưa rõ lý do hắn gắn bom vào cổ anh, nếu muốn trả thù vụ ba năm trước lẽ ra hắn phải ra tay luôn khi dụ được anh ra chứ?" Thiếu niên dựa lưng vào can can bảo hộ, lam mâu nhìn ánh nắng hoàng hôn, trầm giọng phân tích.

Bên kia, vị công an tóc vàng cũng rất yên tĩnh lắng nghe, cũng đồng tình với thiếu niên, hắn cũng đang đau đầu về vấn đề này. 

Thấy thiếu niên đầu dây bên kia tỏ rõ vẻ nôn nóng, hắn cười nhẹ, ôn hòa nói: "Một người bạn của anh đã từng nói, nôn nóng chính là cạm bẫy lớn nhất. Em cũng đã từng trải qua nhiều vụ như này rồi còn gì? Chúc em may mắn!" Rei mặc dù nói như vậy, nhưng ánh mắt tràn đầy bất đắc dĩ, mọi chuyện phải trông nhờ vào một đứa bé, hắn có chút xấu hổ.

Thiếu niên nhìn điện thoại bị cúp ngang, vẻ mặt cũng giãn ra, khóe miệng nở lên một nụ cười nhẹ, cặp lam mâu cũng trở lại trạng thái bình tĩnh.]

(Mọi chuyện càng lúc càng căng thẳng.)

(Nhóm người này có vẻ không tin tưởng cảnh sát.)

(Kudo-kun lúc này thật ngầu đâu, đứng giữa hai phe cầm súng mà không sợ hãi chút nào.)

(Nhóm người này cũng còn có quy tắc không bắn trẻ con, xem ra là một tổ chức có ý định không xấu.)

(Con trai? Thật đáng thương!)

(Sắc mặt thay đổi cũng thật nhanh.)

(Furuya-san ngầu quá, đẹp trai nữa, tiếc quá!!!)

(...)

"Quả thực tổ chức này cũng khá chuyên nghiệp, cách họ lên kế hoạch mặc dù không chính quy nhưng vẫn còn rất hiệu quả." Sato thật lòng nhận xét, cũng hoàn toàn thông cảm cho tâm tình của Erenka, một người phụ nữ lại có thể hiệu triệu một nhóm người lại thành một tổ chức đoàn kết như vậy, cũng không dễ dàng.

"Cảnh sát các quốc gia từng truy bắt Plamya có lẽ là do không may mắn, dù sao đây cũng là một kẻ rất giảo hoạt và xảo quyệt, ai lại nghĩ đến hôn thê của một người trong ngành lại là một kẻ đánh bom hàng loạt được đâu." Một vị thanh tra gật đầu nói thêm.

Kudo Shinichi ngồi hàng trên lặng lẽ nghe những người phía sau bàn tán, lam mâu có chút thương cảm, thiếu niên không khỏi nhớ đến Erenka, đó là một người phụ nữ mạnh mẽ, cũng là một người mang theo vết thương lòng cố gắng sống sót thay phần cho những người đã chết.

[Ngày diễn ra đám cưới cũng là ngày diễn ra lễ hội Halloween, trên đường phố có thể thấy rất nhiều người trong lớp hóa trang đi lại cười vui vẻ. Đường phố cũng được trang trí những dàn đèn bí ngô phù hợp với không khí lễ hội, những con người mặc trang phục ma quỷ tụ tập từng tụm cười đùa.

Tòa nhà Shibuya Mark City, nơi tổ chức hôn lễ, từ trên cao của tòa nhà này có thể nhìn được xuống ngã tư Shibuya với một tầng dày đặc người đang đi lại.

Trong một quán cafe ở tòa nhà gần đó, nhóm người Erenka cũng đang ở đây, ánh mắt họ mang theo nghiên cứu nhìn tòa nhà đó, đều đoán rằng Plamya sẽ xuất hiện ở đó.

"Bằng mọi giá phải kết liễu được hắn, đây có lẽ là cơ hội cuối cùng.  <Tiếng Nga>" Người đàn ông tóc bạc lạnh lùng nói. "Chính vì thế nên tất cả các thành viên trong tổ chức đều đã đến Nhật Bản." 

"Dù thế nào đi nữa..." Erenka siết chặt mặt dây chuyền trước ngực, cắn răng: "Nếu quả bom phát nổ, chắc chắn sẽ có rất nhiều người vô tội thiệt mạng. <Tiếng Nga>"

"Cô đang nhớ lại chuyện cũ đấy à?" Người đàn ông có vẻ là song sinh với người khác, nhíu mày nhìn vẻ mặt khác lạ của Erenka, nhẹ giọng hỏi han: "Khi đó chúng ta đã đến quá muộn."

Erenka nheo lại mắt, một đám lửa tím thấp thoáng trong đôi con ngươi của cô, cùng với tiếng hét ai oán vào cái đêm đó, cô chỉ đành bất lực hét tên con trai mình trong tuyệt vọng, vết bỏng túa ra hàng máu chảy qua mắt khiến nó như một dòng huyết lệ. 

"Lúc đó tôi đã định vào cứu, nhưng lúc đó thằng bé đã..." Anh ta chưa kịp nói hết câu, một bàn tay thon dài đã bóp chặt lấy cổ anh ta, ánh mắt anh ta có chút trợn trắng.

"Câm miệng!" Erenka nghiến răng, ánh mắt điên cuồng, bàn tay bóp chặt cổ người đàn ông to lớn, ánh mắt tràn đầy sát khí. Người đàn ông còn lại vất vả lắm mới cản lại được hành vi điên cuồng này của cô ấy, nhưng rõ ràng là cô ấy cũng không có ý định hạ thủ thật.

Conan hiện tại đang cùng Ran vào thăm thám tử Mori, bất chợt thiếu niên nhìn thấy trên ghế một tờ giấy, trên đó vẽ hình giống hệt tờ giấy bị cháy phát hiện tại hiện trường kia, cùng với một ít hình vẽ bên cạnh. Thì ra Ran đang cố gắng nhớ lại tờ giấy mà mình đã nhìn thấy, Conan nhíu mày nhìn ký hiệu trên đó, trong đầu chợt trở nên sáng tỏ, tất cả các dữ liệu trong vài ngày qua dần dần ghép lại, đầu óc xoay chuyển, cặp lam mâu lóe lên sắc bén, liền chạy vội đi.

Lam mâu co rụt, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn chăm chú trên một tấm biển, trong sự nghi hoặc của Ran, thiếu niên cũng chậm rãi giải thích, mọi thứ đã bắt đầu trở nên hợp lý.

Kí hiệu trên tờ giấy đó là chỉ đoạn đường được kiểm soát trong dịp halloween, giao giữa quảng trường Hachiko và Ga Shibuya cùng với bốn đoạn đường khác, hoàn toàn trùng khớp với ký hiệu đồng yên đó. Và có một khả năng đáng sợ hơn, bom không chỉ ở tòa nhà nơi tổ chức đám cưới, mà còn được đặt tại toàn bộ cung đường đó. Thiếu niên càng nghĩ càng cảm thấy sự tình nghiêm trọng hơn bản thân đã nghĩ tới, hàm răng cắn chặt.

"Em bây giờ trông giống Shinichi thật đấy." Ran bỗng nói ra một câu như vậy, ánh mắt có chút hoài niệm nhìn cậu bé.

"A... Thì anh Shinichi bảo em vậy mà... A ha ha..." Conan giật mình suýt làm rơi tờ giấy trên tay, vội xua tay giải thích.

"Em lại bàn về vụ án cùng Shinichi sao?"

"Dạ, anh ấy cũng nói cho em một điều nữa. Vụ nổ bom ở tòa nhà mà bọn em bị cuốn vào, mục tiêu của hắn vốn dĩ không phải vợ chồng chú Tsutomu, chính là bọn em."

"Hả?"

"Có lẽ hắn muốn diệt trừ tất cả khả năng, bởi vì bọn em là những người đã tiếp xúc với tờ giấy đó."

"Khoan đã, tại sao hung thủ lại biết các em sẽ đến tòa chung cư đó?" Ran cũng dần hiểu ra, sau đó vẻ mặt hoảng hốt.

Thiếu niên vẻ mặt cũng nghiêm túc, cặp lam mâu thẳng tắp nhìn thiếu nữ: "Có người đã sắp đặt để khiến bọn em tới đó."

"Hả. Chẳng lẽ... Người đó là...?" Ran hoảng sợ, một suy nghĩ khó tin khiến cô biến sắc, một giọt mồ hôi lạnh treo trên trán, con ngươi co rụt.

"Kẻ đó đã thay đổi khuôn mặt để sang Nhật ẩn náu, chú công an đã bảo em như vậy đấy."

"Là chú Muranaka Tsutomu sao?"

Conan không trả lời, có lẽ chính thiếu niên cũng đang nghiêng về kết quả đó, nhưng dường như vẫn có chút gì đó không đúng, Conan tiếp tục nhìn tờ giấy, cặp lam mâu như nghĩ tới điều gì, liền tạm biệt ran và rời khỏi bệnh viện.

Thiếu niên cưỡi ván trượt điều khiển xuyên qua từng hàng người đông đúc, cặp lam mâu tỏa ra sự kiên định, thiếu niên mở ra điện thoại nhanh chóng gửi đi tin nhắn cho tiến sĩ Agasa.

'Bác mang thắt lưng mới đến Shibuya giúp cháu với. Nguy hiểm lắm, đừng cho bọn nhóc biết. Cháu cảm ơn.'

'Nhưng cái thắt lưng đó còn chưa hoàn chỉnh mà?' Tiến sĩ Agasa nhíu mày khó hiểu, không khỏi có chút lo lắng.

Giao lộ Shibuya, lúc này lượng người tham gia lễ hội càng lúc càng đông, dàn đèn bí ngô đã được thắp sáng, tạo nên một khung cảnh rất mỹ lệ, nhưng giống như con đường ma quỷ, nó có thể dẫn mọi người tới sự hủy diệt.

Nhóm Erenka sau một khoảng thời gian chờ đợi, chuẩn bị đứng dậy hành động, bỗng nhiên lại có sự xuất hiện của một vị khách không mời.

"..." Conan có chút thở dốc, nhưng ánh mắt vẫn trầm ổn vô cùng, thiếu niên nhìn ba người hai nam một nữ kia.

"Sao cháu lại biết bọn cô đang ở đây?" Erenka kinh ngạc hỏi.

"À, lúc cháu đá quả bí ngô vào đồng đội của cô đã để lại một thứ hay ho đó mà." Thiếu niên nhếch mép, đưa tay mở lên cặp kính rồi lại tắt đi.

"Đủ rồi đấy, đừng để thằng nhóc này làm tốn thời gian. <Tiếng Nga>" Người đàn ông có chút mất kiên nhẫn quát lên, nhưng bị Erenka ngăn lại. "Nơi này nguy hiểm lắm, cháu trở về đi."

"Nếu cháu đã biết danh tính của Plamya thì sao? <Tiếng Nga>" Thiếu niên cũng gấp gáp quát lên.

"Nhóc biết tiếng Nga? <Tiếng Nga>" Người đàn ông còn lại ngạc nhiên kêu lên.

Bên kia, đám cưới đang được tiến hành, giữa lúc chú rể chuẩn bị đeo nhẫn cưới lên tay cô dâu, bỗng nhiên dị biến xảy ra.

Erenka cùng hai người đàn ông xông vào, trên tay họ đang bắt giữ Conan làm con tin, Sato và Takagi vốn đã có sự chuẩn bị liền che chắn cho cô dâu và chú rể, súng cũng chỉ về phía nhóm người Nga.

"Tôi đã biết Plamya là ai, thanh tra, phiền ngài đóng và khóa trái cửa ra vào." Erenka cầm súng, liếc mắt nhìn thanh tra Megure đang cắn răng đứng phía xa.

"Làm tới mức này, cô rốt cục có mục đích gì?" Takagi và Sato bất đắc dĩ buông súng, nhíu mày hỏi.

"Hai người mau tránh ra đi." Erenka gằn giọng, ánh mắt quét thẳng về hai người mặc lễ phục sau lưng hai vị cảnh sát. "

Bị người đàn ông cầm súng kèm cặp, thiếu niên vẫn cực kỳ bình tĩnh quan sát, cặp lam mâu ẩn sau hai mắt kính phản quang, lóe lên trí tuệ và sắc bén. 

"Cả cô dâu và chú rể giơ hai tay lên..." Erenka quát lên ra lệnh, sau đó ánh mắt bắn thẳng vào một người, nhếch môi cười gằn: "Sao thế? Cô dâu... Tại sao không giơ tay lên?"

"Khoan đã, cô ấy ba năm trước bị hậu di chứng sau tai nạn giao thông, nên không thể giơ tay phải lên được." Tsutomu vội vàng kêu lên.

Cô dâu đứng sau đã sớm trở nên trầm mặc, dưới lớp khăn voan trắng muốt, vẻ mặt cúi xuống thấy không rõ cảm xúc.

"Ha, là tai nạn giao thông, hay là bị bắn bởi viên cảnh sát ba năm trước đây? Christine Richard, không, Plamya!"

"Hả, tôi là hung thủ ư?" Christian sửng sốt, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ.

"Đủ rồi đấy!" Tsutomu có chút chịu không được, chạy tới chắn trước mặt vị hôn thê của mình, tức giận nói. 

Christian vẫn chối bỏ buộc tội, kể cả khi Erenka ném cho Tsutomu thiết bị phát hiện kim loại để kiểm tra viên đạn trên vai cô ta. Nhưng khi Sato nói việc có hai người đã bị giết hại không hề được công khai, vậy tại sao cô ta lại biết được chuyện đó?

"Đến cả cô nữa, cảnh sát không phải ở đây để bảo vệ chúng tôi ư? Tại sao không bắt những kẻ gây rối mà lại buộc tội cô ấy? Cái hôn lễ chết tiệt gì thế này?" Tsutomu tức giận hét lên, lại nhẹ giọng an ủi hôn thê phía sau: "Xin lỗi, Christian, thời khắc trọng đại thế này lại..."

"Ha... Ha ha ha, ha ha ha..." Tiếng cười điên dại vang lên từ người phụ nữ mặc váy cưới trắng cắt ngang câu nói thâm tình của chú rể.

Trong ánh mắt ngỡ ngàng của Tsutomu và ánh mắt cảnh giác của cảnh sát và Erenka, cô ta lột bỏ đi lốt váy cưới, một móc câu bắn lên móc vào bóng đèn treo, cô ta dựa lực mà bay lên hành lang tầng hai, né đi loạt đạn.

"Cô ta chuẩn bị tấn công đấy, mau tìm chỗ nấp đi." Conan hét lên.]

(Suy luận đỉnh quá, tôi đến bây giờ vẫn không biết não bộ của kudo-kun có giống người thường không đấy.)

(Đến bây giờ tôi vẫn thấy sốc mỗi lần xem cậu ấy suy luận a, mọi dữ liệu giống như khắc vào đầu cậu ấy vậy.)

(Kudo-kun có phải là người nữa không? Ngoại ngữ toàn năng sao?)

(Lạy chúa, cú plot twist này ngoạn mục quá.)

(Conan định làm gì? Ép Plamya lộ diện sao?)

(Hung thủ là người không ai ngờ tới a.)

(Muranaka-san hẳn là đã sốc tâm lý lắm, hôn thê của mình là kẻ giết người khét tiếng, thật đáng thương.)

"Kudo-kun, rốt cuộc em đã học ngoại ngữ như thế nào vậy?" Sato có chút tò mò hỏi, theo như những gì thiên đạo tiết lộ, số lượng ngoại ngữ mà thiếu niên này biết rất nhiều, thật không biết đây là người như thế nào.

"Em chỉ là tự học thôi ạ." Shinichi bất đắc dĩ nói, cậu nói thật, từ bé vì hâm mộ Holmes mà cậu đã tự đọc sách và học đủ các loại ngôn ngữ qua băng đĩa, báo chí nước ngoài, ba mẹ cậu cũng giúp cậu thu thập rất nhiều tài liệu.

"Nếu không phải có nơi này, có lẽ tôi đến bây giờ cũng không có nghĩ tới có một thiên tài như nhóc tồn tại đấy." Một vị thủ trưởng cảm thán, ánh mắt mang theo thèm khát nhìn chằm chằm vào thiếu niên, ông ta có cảm giác nếu một thiên tài như này gia nhập vào bất cứ bộ phận nào trong ngành cũng đều là trợ lực cực lớn cho ngành cảnh sát.

Shinichi khẽ rùng mình khi có vài cặp mắt lộ rõ vẻ thèm khát từ sau nhìn chằm chằm vào mình, lại có chút bất đắc dĩ.

[Plamya cầm lên một khẩu súng tự động đã chuẩn bị sẵn trên hành lang tầng 2, điên cuồng xả súng vào những người đứng dưới, Tsutomu vẫn ngẩn người trước sự thật phũ phàng, anh ta ngước nhìn người phụ nữ điên cuồng phía trên.

"Dừng tay lại đi, Christian... Làm ơn." 

Nhưng đáp trả anh ta là loạt đạn từ trên bắn tới, may mắn thanh tra Megure đã kịp thời đẩy anh ta né được, cuộc đọ súng diễn ra vô cùng căng thẳng, phía cảnh sát cũng bắn trả quyết liệt, Plamya đành phải rút lui.

"Cô ta chắc chắn sẽ lên sân thượng, mau đuổi theo." Sato dẫn đầu cảnh sát cũng ùa ra cửa lớn, đuổi theo hung thủ.

"Cảnh sát đang bao vậy nơi này, chúng ta thoát ra ngoài sẽ khó đấy. <Tiếng Nga>"

Nhóm ba người Erenka núp sau bức tường, nhìn cảnh sát truy đuổi tội phạm, nữ thủ lĩnh nhẹ giọng: "Không được bắn cảnh sát, tôi đã hứa với đứa trẻ đó rồi, nó nói sẽ dẫn Plamya đến cho chúng ta. Tôi tin nó. <Tiếng Nga>"

Sân thượng, Plamya chạy lên sân thượng, trên tay cầm điện thoại đang hiển thị tọa độ, ngước lên nhìn màn đêm, khẽ chậc một tiếng: "Đến quá muộn, chết tiệt!"

"Ngươi nên bỏ cuộc đi thì hơn đấy. Christian, không... Plamya." Thanh âm trong treo vang lên, thiếu niên đứng trước dải đèn sáng rực, cặp kính phản quang rút đi, lộ ra cặp lam mâu sắc bén, nhìn thẳng vào kẻ khủng bố kia.

"Mày... rốt cuộc là ai?" Plamya nhìn thiếu niên, ánh mắt lóe lên sát khí.

"Edogawa Conan, thám tử." Thiếu niên một vẻ mặt tự tin, khóe môi giắt lên vòng cung ngạo nghễ, thản nhiên giới thiệu, sau đó bắt đầu tung lên suy luận, vạch trần mọi dự tính của cô ta.

"Quả nhiên không chỉ là thám tử, mày nói đúng rồi, nhãi ranh ạ." Cô ta nhún vai thừa nhận: "Ta đã nếm trải nỗi nhục nhã khi ở trên đất Nhật Bản này, tất cả là do bốn tên cảnh sát đó." Ánh mắt cô ta trở nên dữ tợn, nghiến răng nói ra bốn kẻ đã khiến cô ta nhục nhã.

"Mục tiêu của cô là những cảnh sát năm đó."

"Đúng vậy. Trừ hai tên Matsuda đã hi sinh, Date đã chết vì tai nạn, chỉ còn hai kẻ có biệt danh Zero và Hiro, ngoại trừ hai cái tên Furuya và Morofushi, dù ta có xới tung cả lên cũng không tìm ra được bất kì thông tin nào của chúng."

"Vì vậy ngươi đã lợi dụng kẻ đã gây ra cái chết của Matsuda để dụ họ ra?"

Plamya nhếch mép cười, thản nhiên thừa nhận, cũng đã đoán ra việc kẻ còn lại cũng đã chết sau khi cô ta gắn bom vào cổ của Furuya Rei nhưng kẻ đó vẫn không hề ra mặt.

Một thám tử, một kẻ khủng bố giao lưu, thiếu niên đưa ra từng câu hỏi, ép cô ta thừa nhận, từ trên không, một chiếc trực thăng đã từ từ lại gần. Cửa lên sân thượng, Takagi và Sato đang cố gắng phá cửa.

"Rốt cục thì ngươi đã đặt bom ở đâu?" Conan nhíu mày, giơ tay che đi luồng gió mạnh mà trực thăng thổi tới, cố gắng gặng hỏi.

"Giờ mới biết thì làm được gì đây?" Plamya nhún vai, châm chọc.

"Thân phận của ngươi đã được ta tiết lộ cho rất nhiều phía, ngươi sẽ không chạy thoát được đâu. Dù ngươi có kích hoạt quả bom cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa."

"Ta đã nói ta sẽ không để bất kì kẻ nào biết mặt ta sống sót mà. Đám người ngu ngốc đang vui vẻ kia, ta chỉ làm chút đồ trang trí khuấy động đêm Halloween thôi."

"Cái gì?... Chẳng lẽ..." Conan con ngươi co rụt, vẻ mặt hoảng sợ, trong đầu lóe lên hình ảnh những chiếc đèn lồng hình bí ngô màu tím và xanh được trang trí dày đặc dưới đường phố Shibuya.]

(Lạy chúa, cô ta điên rồi.)

(Với số lượng khổng lồ đèn lồng như vậy, có lẽ sẽ dễ dàng phá hủy cả một góc Shibuya đấy, ngày đó có rất nhiều người ở đó.)

(Mẹ nó, đúng là kẻ điên.)

(Nhưng hôm đó, đã không có chuyện gì xảy ra cả, tôi cũng có mặt ở đó, đã có một trận hỗn loạn do thứ chất lỏng đó, nhưng dường như phía trên đã che giấu đi sự thật, tôi chỉ biết là có một số hỗn loạn và yêu cầu di tản gấp từ những nơi xung quanh đó.)

(Đã có rất nhiều người bị thương vì dẫm đạp a.)

(Hóa ra chúng ta đã đi qua quỷ môn quan một chuyến sao? Thật đáng sợ.)

"Shinichi, em lại dám mạo hiểm một mình đối mặt với cô ta?" Akai Shuichi ngữ khí nghiêm khắc phê bình.

"Lúc đó, em đã đoán chắc cô ta muốn chạy trốn, em chỉ muốn giữ chân cô ta thôi, nên mới..." Shinichi có chút bối rối, muốn giải thích nhưng biết bản thân đuối lý nên có chút không biết mở miệng như nào.

Shinichi không hiểu, từ sau khi cậu với mấy người kia có những hành động thân mật vượt quá mức bạn bè bình thường, tâm tính của cậu cũng thay đổi khác với trước, dường như cậu đang e ngại bọn họ, cũng dần có chút ỷ lại. Cặp lam mâu khẽ nhíu lại, đáy mắt một mảnh giãy dụa, tâm tính này thật không giống cậu một chút này, rốt cục nó là tốt hay là xấu đây.

'Không thể như vậy được, mình rốt cục bị làm sao vậy chứ? Mình thích họ rồi sao? Bốn người? Không được... Không thể nào...' Trong lòng Kudo Shinichi, một cỗ mâu thuẫn tự nhiên hình thành, thiếu niên trước giờ luôn trì độn về vấn đề tình cảm, nên lúc này tỏ ra hoang mang tột độ.

'Không cần suy nghĩ nhiều, Kudo-kun.' Bỗng nhiên, thanh âm của Minh vang lên. 'Thế giới này luôn có những trường hợp ngoại lệ, cậu lại là Khí vận chi tử, kể cả cậu có tình cảm với nhiều người thì cũng không ảnh hưởng gì đến đại cục cả. Tôi biết cậu có tam quan của chính mình, nhưng cậu cũng xứng đáng có được nhiều sự yêu thương.' Trong góc khuất của không gian, ánh mắt của Minh luôn luôn bình thản có một giây chợt lóe lên đau lòng, số mệnh của thiếu niên này đến Thiên đạo cũng đã không thể tùy ý can thiệp nữa.

'Vậy sao?' Shinichi khẽ nhắm lại mắt, mặc dù trong lòng vẫn đang rối bời, nhưng cũng âm thầm ghi khắc từng câu chữ của Minh.

----------------------------------------------------------------------------------------

<Vẫn là một chương truyện tuy đã hoàn thành nhưng tôi lại không hài lòng lắm, viết xong vẫn không thể biết mình viết cái gì, nhưng xin thông báo với mọi người là bộ fic này chắc là sắp end rồi ạ. HE, SE hay OE đây?>

 

































Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info