ZingTruyen.Info

[AllShin-Conan đồng nhân] Ánh sáng sự thật

35.

RuniRita

[Conan nhìn vẻ mặt ưu thương và hoài niệm của người đàn ông tóc vàng phía sau lớp kính dày, lam mâu hơi nhíu, nhẹ giọng lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của Rei: "Mọi chuyện không chỉ có như vậy thôi phải không?"

"Hả?" Rei sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên kia.

"Sau đó đã xảy ra một vụ án liên quan đến bom đúng chứ?" Thiếu niên nở một nụ cười nói.

"Sao em lại nghĩ vậy?" 

"Em đã điều tra trên mạng một chút, vào ngày ấy ba năm trước, ở gần chùa Gessan đã xảy ra một vụ rò rỉ khí gas tại một khu chung cư ở Shibuya." 

"Đúng vậy, hôm ấy..." Rei khẽ nhắm mắt rồi lại mở ra, trầm giọng kể.

Ngày hôm đó, sau khi viếng xong, Rei đã làm tài xế chở Matsuda về trụ sở, lúc đi ngang qua một con đường nhỏ thì phát hiện ra có một đội cảnh sát đang làm nhiệm vụ dưới cửa một tòa nhà bỏ hoang, hai người họ dừng xe lại và chạy ra tìm hiểu tình hình, được biết đang có kẻ lẻn vào đó và làm loạn.

"Không biết có phải do trực giác hay không, anh đã gọi cho cả hai người còn lại tới để tiếp viện. Trong lúc chờ đợi, anh và Matsuda đã vào trước để xem tình hình." 

Lúc lên tầng 2, bọn họ phát hiện ra một người đàn ông ngoại quốc bị trói hai tay vào ống nước, ông ta nhìn thấy hai người họ thì tỏ ra khá hoảng loạn, Matsuda mở ra huy hiệu cảnh sát chìa ra trước mặt ông ta mới khiến ông ta bình tĩnh lại.

"Chạy đi!" Ông ta thều thào nói lên một từ ngoại ngữ.

"Ông ta nói gì vậy?"

"Chạy đi... Ông ta nói tiếng Nga." Rei phiên dịch, lấy ra con dao gấp cắt đứt dây trói.

"Cầm lấy nó, nếu bị cảnh sát chặn thì đưa nó ra." Matsuda cầm ra một tấm danh thiếp, đưa cho người đàn ông kia, Rei vừa cắt dây trói vừa phiên dịch lại lời nói của Matsuda.

Bỗng nhiên một tiếng động lớn phát ra từ một căn phòng gần đó, người đàn ông ngoại quốc hoảng sợ chạy đi.

"Xem chừng vẫn còn có một vị khách khác." Matsuda vẻ mặt nghiêm trọng nhìn sang nơi phát ra tiếng động, lại nhìn chàng cảnh sát tóc vàng đã sớm móc súng ra , lên đạn, vẻ mặt có chút ghen tị than thở: "Đúng là công an có khác, cái gì cũng có thể mang theo."

"Rầm!" Cánh cửa bị Rei một cước đá bay, hắn giơ lên khẩu súng chỉ vào kẻ đang đứng trước một vật thể lạ: "Đứng im, giơ tay lên!"

Kẻ kia một thân áo choàng kín mít, hai tay giơ lên ngang đầu, chậm rãi quay lại, khuôn mặt hoàn toàn bị chiếc mặt nạ chim ưng kì dị che khuất, không phân biệt rõ là nam hay nữ.

"Không ổn rồi!" Matsuda đứng nép sau cánh cửa nhìn vào trong, bỗng nhiên nghiêm trọng nói nhỏ.

"Sao vậy?" Rei hỏi, ánh mắt vẫn đề phòng nhìn kẻ đeo mặt nạ kia.

"Đằng sau hắn là bom. Vớ vẩn bắn nhầm là nổ tung như chơi. Kích thước lớn thế kia, hoàn toàn có thể tiễn tất cả những người trong này và ngoài kia về trời đấy."

"Cậu có gỡ được không?"

"Hỏi thừa vậy ba..."

"Vậy nhờ cả vào cậu đấy, hả?"

Trong lúc nói chuyện, tên đầu chim ưng kia đã rút một khẩu súng ra, bắn vài phát đạn về phía hai người rồi nhanh chóng bỏ chạy bằng một lối khác, Rei phản xạ nhanh đẩy Matsuda né sang một bên.

"Tôi sẽ đuổi theo hắn, cậu xử lý bom nhé." Rei giao nhiệm vụ rồi cũng đuổi theo gã tội phạm.

Rei đuổi theo tên tội phạm ra ngoài cầu thang thoát hiểm, né tránh cánh cửa sắt bị ném xuống từ trên cao, cánh cửa nặng nề rơi xuống, phá hủy một chiếc xe hơi đang đậu bên dưới. Vị công an lập tức chạy lên trên, giơ súng làm động tác cảnh giới, lại phát hiện ra tên tội phạm đã nhảy xuống tầng dưới qua đường cửa sổ, vẻ mặt Rei bỗng nhiên tái mét, mục tiêu của tên này rõ ràng là Matsuda đang ở bên dưới.

Quả nhiên, Matsuda lúc này chính đang đối mặt với họng súng của tên tội phạm, vị cảnh sát cau mày, lớn tiếng: "Dám phá ngang lúc ta đang vui vẻ phá bom sao?"

"Đoàng!" Tiếng súng vang lên cắt ngang câu nói, Date không biết đã xuất hiện từ lúc nào, cầm theo một chiếc cửa xe xông tới chặn lại viên đạn.

"Lớp trưởng?"

"Tay không tấc sắt thì không dọa được kẻ đang cầm súng đâu! Gyahhh...!"  Dứt lời, Date hét lên một tiếng, cầm theo cửa xe hơi xông thẳng về phía tên tội phạm, nhưng không ngờ tới thân thủ của kẻ này rất khá, hắn bật nhảy lên cao, lộn một vòng hạ xuống sau lưng Date, đứng đối mặt với Matsuda, giơ lên họng súng chỉ vào vị cảnh sát.

Morofushi cũng vừa đuổi lên đến nơi, một cước đá văng khẩu súng trên tay tên tội phạm, kịp thời giải cứu tính mạng của Matsuda, Rei cũng từ trên tầng chạy xuống, gia nhập chiến cuộc. Tên tội phạm thấy tình thế bất lợi liền bỏ chạy, bàn tay khẽ xoay, một chiếc móc câu bắn ra, vững vàng móc vào ban công tòa nhà đối diện, Morofushi và Date cắn răng mà trơ mắt nhìn tên tội phạm sắp trốn thoát mất.

"Hai người tránh ra! Đừng hòng chạy thoát." Đúng lúc này, Rei cùng chạy tới quát lớn, hai tay cầm chắc súng, ngắm chuẩn, bóp cò, một viên đạn bị hình ảnh tua chậm xuyên qua trung gian khoảng trống giữa hai người phía trước, chuẩn xác bắn đứt sợi dây móc của tên tội phạm.

Tên đầu ưng mặc dù bị rơi nhưng vẫn bám được tay vào hành lang, hắn nhảy lên và trốn vào trong tránh đi phát đạn của Morofushi.

"Chết tiệt!"

"Lớp trưởng, làm đi!" Rei cởi ra áo khoác ngoài, hét lớn, chạy nhanh tới.

"Thật hả trời?" Trong ánh mắt ngỡ ngàng của Morofushi, Date cười cúi xuống, hai tay ngửa lên đỡ lấy một bàn chân của Rei, dùng sức hất cơ thể của vị công an tóc vàng lên, bằng một cách thần kỳ, Rei bay được sang bờ đối diện, nhanh chóng đuổi theo tên đầu ưng.

"Lớp trưởng, cậu vào với Matsuda đi, tôi sẽ lên trên yểm trợ cho Zero, tên đó không phải dạng vừa, để cậu ấy chiến đấu một mình sẽ hơi căng." Morofushi thương lượng với Date, người sau hiểu ý chỉ nói lại hãy cẩn thận rồi chạy vào trong, người còn lại thì chạy đi tìm cách sang được bên kia.

Rei cẩn thận cầm súng đi tìm tên kia, đằng sau lưng chợt vang lên một tiếng động, hắn chỉ vừa kịp quay lại, một quả lựu đạn đen sì quăng tới, giống như một phản xạ, hắn vươn người đỡ lấy quả lựu đạn và ném nó ra phía xa.

BÙM!!! - Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, bên kia Date và Matsuda cũng sửng sốt, Rei bị hất văng ra, va đập vào tường rồi ngất xỉu. 

Gã đầu chim ưng thấy kẻ này vẫn còn sống, bước tới nhặt lên khẩu súng mà Rei đánh rơi, giơ lên họng súng chỉ thẳng vào vị công an trẻ tuổi, Rei khó khăn mở mắt ra, lại mỉm cười nhắm mắt lại, chờ đợi.

Đoàng!!! - Một tiếng súng trầm đục vang lên, tử vong không đến, Rei hơi hé mắt, tên đầu ưng run run thả súng xuống, một lỗ máu từ bả vai nhanh chóng thấm ướt lớp áo khoác của gã đầu ưng.

Phía xa, Morofushi vừa thở hồng hộc, tay vẫn cầm chắc súng cảnh giới tên tội phạm, ánh mắt hắn quét qua người bạn đang gục trên sàn, chỉ trong một giây lơ đễnh, tên tội phạm liền ôm theo vết thương bỏ chạy, Morofushi cố gắng bắn súng nhưng thân thủ tên đó rất nhanh, né đi mấy phát đạn mà nhảy xuống dưới.

Morofushi định đuổi theo nhưng bị Rei ngăn lại, hai người đành dìu nhau về hội hợp với hai người khác.

"Chỉ cần hơi rung hoặc nghiêng một chút, chất lỏng sẽ tràn ra và BÙM". Matsuda đang có vẻ gặp rắc rối với quả bom, nhưng động tác trên tay vẫn nhanh nhẹn móc ra dây điện cắt bỏ.

"Xin lỗi, tôi để xổng mất hắn rồi." Rei suy yếu được Mororofushi đỡ lấy, hổn hển nói.

"Cậu không sao chứ Zero?"

"Đừng lo, tình hình thế nào rồi?"

"Bên này cũng đang căng lắm. Ở đây cứ để tôi lo, các cậu mau sơ tán người dân đi, còn ba phút thôi." Matsuda vừa nhai kẹo cao su, vừa nói, trên trán hắn đã treo lên vài giọt mồ hôi, vẻ mặt càng lúc càng nghiêm trọng. "Cứ đi đi, hãy nói với người dân có một vụ rò rỉ khí gas là được."

"Matsuda, bọn tôi đợi cậu bên dưới!" Morofushi trước khi rời đi, trầm giọng nói ra một câu, vẻ mặt không tốt lắm, ánh mắt lại như cầu xin nhìn người đang ngồi quỳ trước quả bom.

Matsuda miệng ngậm đèn pin nhỏ, không nói chuyện, khóe miệng lại giương lên nụ cười ngạo nghễ như trước đây, ánh mắt càng thêm tập trung nhìn vào quả bom.

Ở hai giây cuối cùng, vị cảnh sát cuối cùng đã thành công hủy đi hẹn giờ của quả bom, Matsuda thở hắt ra một hơi dài nhẹ nhõm, nhưng chưa kịp để hắn vui mừng, quả bom phát ra một tiếng động nhỏ, đồng hồ đếm ngược lại lần nữa sáng lên đếm ngược về 'zero', hai dòng chất lỏng từ hai bình trụ bị hút vào đường ống, bắt đầu di chuyển chảy về khối trụ trung gian.

"Hả, điều khiển từ xa ư?" Matsuda ánh mắt hoảng sợ, vẻ mặt luôn bình tĩnh đã biến mất, đôi con ngươi biến xám trắng trơ mắt nhìn hai dòng chất lỏng xanh tím kia. 'Khỉ thật! Những lúc như này Hagi... Sẽ làm gì...'

'Matsuda! Làm đi!' Trong khoảnh khắc, một thanh âm quen thuộc từ quá khứ đánh tỉnh Matsuda, đầu chợt lóe lên một thứ, hắn nhè ra bã kẹo cao su, nhanh chóng nhét kín vào khối trụ nhỏ trung gian, suýt soát khi hai thứ chất lỏng kia kịp tràn vào.

Mọi thứ, vẫn an bình, không có vụ nổ nào xảy ra cả, tên đầu ưng điên tiết ném vỡ chiếc điện thoại, ôm vết thương rời đi. Bên dưới, ba người còn lại và các cảnh sát đang đứng ở dưới, giương ánh mắt chờ đợi nhìn vị cảnh sát đang kiêu ngạo bước xuống, tất cả đều nở nụ cười, thật may mắn.

'Sợ chết khiếp đi được. Cảm ơn cậu, Hagi. Tự nhiên tôi lại nhớ ra việc ông làm năm xưa, may mà thành công.'  Matsuda bước tới trước mặt 4 người bạn, bọn họ không cần nói gì, chỉ nở nụ cười, bốn bàn tay cùng giơ lên vỗ nhẹ vào nhau, ăn mừng chiến thắng một cách trầm lặng.

"Đó là những gì đã xảy ra, đó cũng là lần cuối cùng bốn người bọn anh cùng tụ họp." Rei nặng nề thở hắt ra một hơi, đôi mắt xanh dương bị bóng tối che khuất đi bi thương, cặp lông mày nhíu lại, bàn tay cầm ống nghe điện thoại cũng dần siết chặt.

Thiếu niên cũng trầm mặc một lúc, lam mâu mang theo đồng cảm nhìn vị công an đang tỏa ra bi ai sau lớp kính, đáy mắt lóe lên một tia tinh quang.]

(Bốn người họ kết hợp cũng thật ăn ý.)

(Không hiểu sao, nhưng nước mắt tôi lại rơi.)

(Có vẻ tên tội phạm này vì trả thù nên mới đeo bom lên cổ Furuya-san a.)

(Nhưng mà tại sao bom, súng, lựu đạn lại được mang vào Nhật Bản dễ thế? Trước giờ tôi cứ nghĩ đất nước này rất an toàn chứ?)

(Không có nơi nào an toàn tuyệt đối cả, nếu những kẻ xấu đã muốn thì sẽ có vô vàn cách để làm, Nhật Bản vẫn khá an toàn mà.)

(Vị cảnh sát Hagi kia... Xin lỗi, tôi đang khóc...)

(Bọn họ quả nhiên là bạn cũng như là các chiến hữu tốt a, hình ảnh này thật đẹp đâu.)

"Thì ra là thế, đây là lý do vì sao tấm danh thiếp của Matsuda lại nằm trong tay người đàn ông người Nga kia à?" Cảnh sát Shiratogi giống như bừng tỉnh hiểu ra.

"Không ngờ phía sau vụ đó còn có một sự việc như vậy, nhưng tại sao lúc báo cáo về vụ việc đó lại che giấu đoạn này?" Thanh tra Megure nhíu mày nhớ lại cái gì đó, cũng buột miệng thốt lên.

"Bởi vì có Furuya-san và Morofushi-san liên lụy vào trong đó, lúc ấy hai người họ đang có nhiệm vụ gián điệp, nên báo cáo đầy đủ bị bên Công an chúng tôi lưu trữ." Kazami nghiêm túc trả lời.

Nghe câu trả lời đó, các cảnh sát cũng im lặng không thắc mắc gì nữa, dù sao, Công an vẫn là cấp trên của họ, lý do cũng khiến bọn họ không thể phản bác, nhiệm vụ bên đó hệ số nguy hiểm cũng cao hơn rất nhiều. 

Shinichi nuốt một ngụm nước chanh, khuôn mặt tái nhợt, lam mâu lại sáng lấp lánh nhìn màn ảnh, nhẹ giọng nói: "Vẫn kết hợp ăn ý hoàn hảo như vậy, cho dù là hồi ở học viện hay những năm sau đó, các anh vẫn cực hiểu ý đồ của nhau ha? Em có chút ghen tị đó." 

"Hồi ở học viện?" Rei nhíu mày lặp lại, cái giật mình rất khẽ từ thiếu niên cũng bị hắn nhận ra, đôi mắt xanh dương của hắn lóe lên khí tức nguy hiểm của Bourbon.

"..." Shinichi biết bản thân lỡ lời, sự việc ở học viện chỉ có duy nhất cậu được xem, với cái đầu óc thông minh của hắn, hắn sẽ rất dễ để suy đoán ra vết thương này cùng với những điều Minh và cậu trao đổi có liên lụy đến nhau, và có liên quan đến hắn.

[Conan nhận được các thông tin cần thiết được gửi về điện thoại từ Rei, sau đó lại lần nữa bị che mắt và đưa trở về nhà.

Hôm sau, nhóm thám tử nhí và Ran được mời tới tòa nhà ở trung tâm Shibuya, chính là nơi sẽ diễn ra hôn lễ của cựu cảnh sát Tsutomu và hôn thê Christian. Vị hôn thê tóc vàng lại nhận được một cuộc điện thoại từ một người bạn, nói có món quà muốn cô đến tận nơi để nhận, nhưng ngặt nỗi hai người họ có hẹn gặp MC bây giờ, lúc này nhóm thám tử nhí vỗ ngực nhận trách nhiệm đi nhận đồ thay Christian.

Đám trẻ cầm theo tấm bản đồ chỉ đường mà Christian đưa, nó dẫn họ đến một căn chung cư trông khá u ám và cũ kĩ, Conan nhíu mày nhìn căn nhà, đưa mắt nhìn sang Haibara, hai người gật đầu hiểu ý nhau, hắc mâu và lam mâu dần hiện lên đề phòng đi theo ba đứa bé.

Bọn họ đi cầu thang bộ lên trên, đứng trước một cánh cửa, nó không khóa, bọn họ mở cửa ra bước vào, bên trong nồng nặc mùi ẩm mốc và bụi, không một bóng người.

"Món quà được phủ dưới một tấm vải..." Mitsuhiko đọc ghi chú trên tờ giấy, quả nhiên có một tấm vải đang che phủ một thứ gì đó ở gần cửa sổ.

"Để tớ vào, các cậu đứng đây đợi chút." Conan nhíu mày bước vào trong, dặn dò bọn trẻ đứng tại chỗ chờ mình.

Thiếu niên bước tới cúi xuống nhấc lên một góc vải nhìn vào trong, nhưng nó quá tối, tấm vải bị trượt xuống để lộ ra một chiếc hộp lớn, bỗng nhiên chiếc hộp mở ra, để lộ ra một vật thể lạ, Conan ngây người, hai màu xanh và tím phát ra ánh sáng nhè nhẹ phản chiếu lên đôi mắt màu lam đang co rụt lại.

"Đấy là quà á?" Bọn trẻ cũng nhận ra có gì đó không ổn.

"Đây là..." Một hình ảnh quen thuộc lóe lên, Conan hoảng hốt quay lại hét lớn: "Là bom đấy, chạy mau!"

Sầm - Cánh cửa bỗng nhiên bị đóng lại, bọn trẻ không tài nào mở được nữa, Conan bị kẹt lại trong phòng cùng với quả bom, trên thiết bị đếm ngược chỉ còn chưa đến 2 phút nữa.

'Thôi chết, mắc bẫy rồi!' Conan cắn răng, hét vọng ra ngoài: "2 phút nữa bom sẽ nổ! Các cậu mau xuống dưới trước đi, tớ sẽ tìm cách thoát ra khỏi đây."

"Nhưng..."

"Nhưng mà..."

"Đi mau đi!" Tiếng gào tràn đầy tức giận quát lớn từ trong phòng vọng ra khiến lũ trẻ co rúm.

"Mau đi thôi..." Haibara là người bình tĩnh nhất, mặc dù lo lắng nhưng vẫn ra lệnh cho ba đứa bé chạy xuống.

Conan trèo lên cửa sổ nhìn ngó, tính toán sẽ men theo đường ống nước để chạy trốn, nhưng lam mâu chợt nhìn vào một vài thứ trên sàn. Rút ra điện thoại chụp lại hình quả bom, cởi ra áo khoác, bắt đầu hành động.

Bốn đứa bé thở hồng hộc chạy xuống, đều ngước lên nhìn trên tầng 4, vừa lúc thấy một tấm vải bọc theo thứ gì đó đâm vỡ cửa kính ném ra ngoài.

"Các cậu, mau giúp tớ." Conan nhoái đầu ra cửa sổ vọng xuống, Haibara hiểu ý vội vàng chỉ thị cho ba đứa trẻ, mỗi người cầm chắc một góc vải, chuẩn bị công cuộc hỗ trợ.

Thời gian đếm ngược 16 giây, Conan bám vào ống nước bắt đầu trượt xuống.

"Conan-kun, cậu vẫn phải xuống thêm chút nữa, nếu không cho dù có bọn tớ đỡ cậu cũng không sống nổi đâu."

"Conan-kun..."

"Conan..."

"..." Bọn trẻ thúc giục ầm ĩ.

"Biết rồi, khổ lắm!" Conan thấy phiền quá thì quát lên, động tác trượt xuống cũng không chậm.

BÙM!!! -  Một tiếng nổ lớn vang lên, ánh lửa màu tím bùng lên cùng cột khói đen bốc lên, Conan bám chặt ống nước, bị tiếng nổ làm chấn động đến đau nhức màng tai, cố gắng thu người lại tránh đi những tia lửa.

Cọt kẹt - Đường ống nước không chịu được nhiệt độ quá cao của ngọn lửa, bắt đầu tan chảy, đường ống bị bẻ ra ngoài, Conan hoảng hốt hét lên, ôm chặt lấy ống. 

"Conan!!!"

"Mau, hướng này..." Haibara cũng hoảng hốt, vội điều khiển những người khác chạy ra phía Conan.

Thiếu niên hoảng sợ, đu người nhảy lên, men theo đường ống đang bị bẻ ngang xuống chạy dọc được vài bước thì trượt chân rơi xuống, cơ thể rơi xuống tấm vải được bốn người kia kéo căng, nảy lên một cái văng ra đất. 

"Conan, cậu không sao chứ?"

"Hự..." Conan giãy dụa vài cái, chậm chạp ngồi dậy, mỉm cười: "Tớ không sao, cảm ơn các cậu."

Tiếng nổ cùng với cột khói đen khổng lồ khiến cho những người quanh đó chú ý đến, rất nhanh cứu hỏa và cảnh sát đã đến hiện trường. Trong khi Ran và thanh tra Megure đang hỏi chuyện và an ủi bọn trẻ, Conan lại chú ý đến Kazami cũng đang bước vào đây hơn.

Kazami vốn chuẩn bị bước vào hiện trường xem xét, điện thoại lại rung lên, là một tin nhắn: 'Chú có thể phân tích thứ ở trong ấm nước và chất lỏng dính trên áo khoác giúp cháu được không?' Hắn kinh ngạc đưa mắt nhìn thiếu niên đang xếp cái ấm vỡ và áo khoác đặt ở một góc, sau đó quay ra nhìn hắn.

Thiếu niên tay cầm điện thoại, lam mâu sắc bén nhìn thẳng về phía Kazami, đó là một ánh mắt sắc đến nỗi có thể ví như một lưỡi kiếm, khiến vị công an này cũng khẽ giật mình.]

(Âm mưu thật độc ác a, định tươi sống thiêu chết một người đây này.)

(Nhưng mà Kudo và Haibara cũng tỉnh táo thật.)

(Nguy hiểm quá!)

(Nhưng mà, trong có chưa đầy 2 phút mà vẫn bình tĩnh làm một loạt động tác như chụp ảnh, mang đi ấm đun nước và thấm ướt hai chất lỏng lên áo khoác. Có còn là người không?)

(Đối với Kudo-kun thì mấy việc này tôi mất cảm giác rồi, không mấy ngạc nhiên nữa.)

(Người cũng có người this có người that.)

(Thật may là có bọn trẻ, đôi khi bọn họ cũng góp công rất lớn đấy chứ?)

(Phải trải qua những việc gì mà khiến một thiếu niên 17 tuổi lại có cái ánh mắt như thế nhỉ? Khí tràng đó... các công an còn phải hãi.)

(Dễ hiểu mà, đừng quên cậu ấy lúc đó đang phải sinh tồn trong mối đe dọa từ tổ chức a.)

(Nhân tài như này hi vọng đừng để vuột mất sang Mỹ.)

Vài vị thủ trưởng ngồi trong này đã bắt đầu rục rịch, đứng ngồi không yên muốn đào người về dưới trướng của mình, nhưng nghĩ lại thì thiếu niên vẫn còn 1 năm học bắt buộc nữa, nên bọn họ đành tạm gác lại việc chiêu mộ.

Rei lúc này đang nhíu mày nhìn màn ảnh, mặc dù hắn có nghe qua Kazami báo cáo về việc Conan đã liều mình lấy được hai thứ nguyên liệu của loại bom đó, nhưng không nghĩ tới sự việc lại xảy ra theo cách này, quá nguy hiểm rồi, hắn có chút tự trách bản thân lúc đó tại sao lại để cho thiếu niên dấn thân vào vụ án nghiêm trọng như vậy.

Akai Shuichi khoanh tay ngồi yên lặng, lục mâu tràn ngập tức giận, rất muốn đập tên công an tóc vàng một trận, nhưng vì thiếu niên chắc chắn sẽ không đồng ý nên hắn phải nhịn. Không chỉ Rei, Akai cũng đã có chút đoán ra vết thương của thiếu niên có liên quan đến cuộc đối thoại kỳ lạ lúc trước giữa Minh và thiếu niên. Câu buột miệng ban nãy và thái độ của Rei, không khó để hắn nghĩ tới điều xấu nhất, khiến hắn tức giận hơn nữa là việc thiếu niên cứ liên tục dấn thân vào nguy hiểm không màng tới an nguy như vậy.

"Không phải người phụ nữ tên Christian đó có gì rất khả nghi sao?" Hattori Heiji xoa cằm, đứng ở góc nhìn thượng đế cùng với tiêu đề của vụ án, không khó để hắn có thể suy luận ra những thứ không đúng lắm.

"Nếu chúng ta bị hiểu lầm tiêu đề đang nhắc đến cảnh sát Sato thì sẽ không nghĩ tới nàng dâu Halloween thật sự chính là Christian đâu. Với lại cách cô ta diễn kịch để lừa bọn trẻ cũng quá giả đi." Hakuba Saguru vuốt ve chiếc đồng hồ bỏ túi trên tay, cười mỉm nói.

"Shinichi, không lẽ lúc đó cậu không nhận ra dấu hiệu khác lạ của cô ta à?" Hattori nghi hoặc nhìn thiếu niên, dù sao lúc đó các hành động của cô ta cũng khá lộ liễu

"Cứ xem tiếp đi, tớ đâu có ngốc." Shinichi một bộ vẻ mặt thổ tào nhìn cậu bạn, hai má có chút hồng, nổi bật trên gò má tái nhợt đó, rất dễ để nhận ra, Hattori có chút buồn cười, vẻ mặt rõ ràng hiện vẻ không tin.

[Trong lúc nhóm cảnh sát thanh tra Megure đang lấy lời khai của Conan, một cuộc gọi tới điện thoại của Sato đã đẩy vụ án vào một vòng xoáy rắc rối mới. Cảnh sát Chiba trong lúc đi tìm nhân chứng quanh khu vực đánh bom đã bị một cặp song sinh người ngoại quốc đánh ngất và bắt cóc, bọn chúng yêu cầu dẫn cảnh sát Matsuda Jinpei tới trao đổi.

'Chuyện gì vậy? Bọn chúng có mục đích gì?' Conan ngây người nghe cuộc điện thoại, đặt tay lên cằm suy nghĩ: 'Tại sao lại là cảnh sát Matsuda? Vụ án nổ bom trên vòng đu quay hôm đó chỉ đưa tin một cảnh sát đã hi sinh trong lúc làm nhiệm vụ, không có tiết lộ tên tuổi của cảnh sát đó, nếu vậy..."

"Tôi có một ý này!" Takagi bất chợt lên tiếng, vị cảnh sát có chút ngây ngô này lúc này lại nghiêm túc lạ thường.

Phía bên kia, Rei cũng đang cùng Kazami trao đổi, dựa vào hai thứ Conan cung cấp, bọn họ đã bắt đầu tiến hành phân tích chúng.

"Em ấy đã liều mình lấy được chúng, đừng để phí hoài công sức đó." Rei vẻ mặt còn thật sự nghiêm túc nhìn Kazami qua lớp kính dày: "Hãy hợp tác với tổ 1 đi, cung cấp mọi thông tin cần thiết cho họ."

"Rõ!!!" Kazami nghiêm trang nhận lệnh và rời đi.

'Anh cũng không còn cách nào nữa.' Rei trầm ngâm nhìn vào khoảng không, cặp mắt xanh dương có chút đăm chiêu suy nghĩ. 'Nhóc định làm thế nào đây.' 

Hình ảnh chuyển qua bên Conan, thiếu niên đang dựa lưng vào tường, chống cằm suy nghĩ, bên cạnh Sato tức giận đặt mạnh sổ sách xuống bàn, thanh âm không khỏi tức giận: "Sếp định làm vậy thật ư? Quá nguy hiểm."

"Biết là sẽ nguy hiểm, nhưng chúng ta sẽ gắn cả micro ẩn và cả máy phát tín hiệu, sẽ ổn thôi." Thanh tra Megure nhíu mày, mặc dù nói vậy nhưng vẻ mặt cũng lo lắng không kém. "Nếu có chuyện gì chúng ta có thể tiếp ứng kịp."

"Nhưng nếu không kịp thì sao? Nếu lại giống ba năm trước thì sao?" Sato có chút mất khống chế, cao giọng chất vấn.

"Sato!" Thanh tra Megure cũng có chút không kiên nhẫn, thanh âm cũng có chút nặng nề.

Đúng lúc không khí đang căng thẳng, một người mở cửa bước vào, Takagi trong lốt cải trang giống Matsuda bước vào: "Đừng lo, tôi cao số lắm. Người có thể giải cứu Chiba trong tình huống này chỉ có tôi thôi."

"Đi thôi, Kazami bên Bộ công an hẹn tới phòng họp để hợp tác trong vụ này." Megure gật đầu cùng Takagi đi trước, để lại Sato cùng Conan ở lại.

"Tôi sẽ không để anh gặp chuyện đâu." Sato nắm chặt tay, ánh mắt vẫn nhìn ra cửa.

"Sato-san, đây là tang vật trong vụ xảy ra ở trước sở cảnh sát lần trước đúng không ạ?" Conan nhặt lên tấm hình vừa bị Sato làm rơi, ngước mắt lên hỏi nữ cảnh sát. Nhận được cái gật đầu xác nhận của Sato, Conan đăm chiêu nhớ kỹ biểu tượng này, lam mâu lấp lóe.

Ở một nơi nào đó, một nhóm người ngoại quốc cũng đang nói chuyện, chính là hai người đã đánh ngất Chiba và người phụ nữ xuất hiện ở hai vụ nổ trước đó, bọn họ trao đổi không phải tiếng Nhật, là tiếng Nga.

"Tôi đã gọi điện rồi. Cảnh sát Matsuda sẽ đến đây sớm thôi." 

"Nhưng cách này liệu có ổn không?"

"Chỉ còn cách duy nhất đó để dồn được Plamya vào đường cùng thôi."

"Nếu hắn ta không đến, tên kia không thể giữ."

"Họ sẽ không muốn điều đó xảy ra đâu." Thanh âm của người phụ nữ chắc nịch khẳng định.

Phòng họp dưới hầm, các cảnh sát đang họp bàn với Kazami, sau khi biết người tên Furuya kia đang phải biệt lập với bom gắn ở cổ, bọn họ cũng không yêu cầu được gặp người đó nữa, trái lại tập trung tinh thần trước các thông tin mà Kazami cung cấp.

"Hôm trước, kẻ đánh bom liên tiếp bị các ông bắt giữ đã được một kẻ khác tiếp tay vượt ngục, tuy nhiên hắn đã chết cũng bởi loại vòng cổ giống của Furuya-san đang bị đeo lên. Chúng tôi nghi ngờ nó là một cái bẫy để dụ Furuya-san ra. Theo kết quả phân tích thì vòng cổ bom cùng quả bom trong vụ án ba năm trước và mới đây nhất đều được sử dụng loại thuốc nổ đặc biệt, dạng trộn lẫn hai dung dịch."

"Vậy hắn là ai, các cậu đã biết được gì đó rồi đúng không?" Megure hỏi.

"Đó là một tên sát nhân quốc tế, quốc tịch, giới tính, tuổi tác, tất cả đều không xác định. Hắn ra tay ở khắp nơi trên thế giới nhưng địa bàn hoạt động chủ yếu ở Nga, nơi đó đặt cho hắn cái tên'Plamya'."

"Nae nae..." Bỗng nhiên, từ trong góc, một thanh âm trong suốt vang lên, Conan dò đầu ra khỏi dãy bàn, lam mâu tinh tường hỏi: "Plamya trong tiếng Nga nghĩa là 'ngọn lửa', loại thuốc nổ mà hắn dùng khi phát nổ sẽ như thế nào ạ?"

"Khả năng cháy và sức công phá đặc biệt mạnh, ngay khi hai chất lỏng đó hòa lẫn vào nhau, quả bom sẽ phát nổ, ngọn lửa sẽ lan rộng." Kagami chưa tin tưởng lắm vào Conan nhưng trước những lời nói đảm bảo của nhóm cảnh sát và lời dặn của cấp trên, hắn vẫn trả lời câu hỏi của thiếu niên.

"Giống với vụ của người ngoại quốc mà cháu đã chứng kiến." Conan nhíu mày, xoa cằm suy tư.

<Lược bỏ đoạn đối thoại trong quá trình điều tra.>

"Rốt cục thì cảnh sát Matsuda là người thế nào vậy?" Takagi có chút run sợ vì anh ta chẳng hiểu gì về vật lý hay hóa học cả.

"Anh ấy là người rất ngông cuồng nhưng cũng rất dịu dàng, có thể ví như sự kết hợp của chó Shiba và chó Doberman ấy." Sato xoa cằm, sau đó còn ví von cho sinh động.

"..." Takagi và Megure đều bày tỏ, đây là cái quỷ gì so sánh?]

(Phì... ha ha ha, cách so sánh này cũng thật hài hước.)

(Nhưng mà nó lại hợp lý đến bất ngờ, ha ha ha.)

(Ngông cuồng như Doberman và dịu dàng như Shiba? Sao càng nghĩ càng thấy giống là sao?)

(Ha ha ha, Matsuda cảnh sát nghe thấy sẽ buồn lắm đó.)

"Phụt... ha ha ha!" Lupin là người đầu tiên phá lên cười, hắn cười khà khà, sau đó cảm nhận được một tia sát ý nguy hiểm từ hàng ghế đầu bắn tới, nhất thời im re, nhưng bả vai hắn vẫn đang không ngừng run rẩy.

"Nhưng mà, Sato-san so sánh còn rất giống đâu." Shinichi cũng bật cười, nụ cười vui vẻ đó khiến khuôn mặt nhỏ sáng rực, Rei chỉ đành bất đắc dĩ mà nhìn thiếu niên cười sung sướng, lại nghĩ đến Matsuda, quả thực hắn là một tên tuy luôn tỏ ra bất cần đời, nhưng sâu bên trong lại là người rất tinh tế, cũng rất có tinh thần trách nhiệm vì dân quên mình.

'Cái tên đáng ghét đó.' Rei cũng phì cười, nhưng ánh mắt lại mang theo chút ưu thương. 

Shinichi quay sang nhìn người đàn ông tóc vàng, bất giác nở một nụ cười, cặp lam mâu sáng lấp lánh, nghĩ đến người này sắp được gặp lại các chiến hữu, thiếu niên có chút mong chờ, nhưng sự đau đớn từ vết thương truyền lên lại khiến thiếu niên có chút bất an, dù sao thì nó cũng là cái giá cho việc xâm phạm vào dòng thời gian đấy.

-------------------------------------------------------------------------------------------

<Sau khi viết xong chap này, mị còn không biết mình vừa viết cái quằn gì nữa, deadline dí tụt váy, có lẽ chap này sẽ hơi nhạt, nhưng chap sau chắc chắn sẽ cuốn hơn, cao trào ở phút cuối mà ha :D>





















Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info