ZingTruyen.Info

[AllShin-Conan đồng nhân] Ánh sáng sự thật

34.

RuniRita

<Các phần chữ nghiêng không có dấu ngoặc là dòng hồi ức nha các rds.>

---------------------------------------------------------------------------------

[Tiếng nhạc vui vẻ của lễ đường vang lên, Takagi trong bộ vest trắng đứng trước linh mục, ánh mắt hồi hộp nhìn ra cửa lớn, phía dưới đài, các khách mời là những gương mặt quen thuộc trong sở cảnh sát.

"Cuối cùng thì chú Takagi cũng làm được." Ayumi reo lên vui vẻ.

"Nhưng mà quyết định bất ngờ thật đấy." Genta nói, quả thực lễ cưới này được quyết định quá chóng vánh.

Đứng phía sau ba đứa trẻ, Conan một thân tiểu lễ phục màu đen, cũng nở một nụ cười nhẹ, bên cạnh Haibara khẽ liếc mắt một cái, khóe miệng cũng giơ lên mỉm cười.

Cuối cùng, cô dâu cũng đã bước vào lễ đường, Miwako Sato trong bộ váy cưới trắng tinh, không hổ là đệ nhất mỹ nữ sở cảnh sát, lúc này cô trông giống như một vị nữ hoàng xinh đẹp.

Cùng lúc này, Furuya Rei cùng Yuya Kazami đang ngồi trong xe ở một tầng hầm để xe, Kazami lướt tìm tài liệu trên chiếc máy tính bảng: "Hắn là kẻ đã khiến cho bạn cùng khóa của sếp trong vụ... A xin lỗi, tôi nhiều chuyện rồi." Kazami cảm nhận thấy hắc khí phát ra từ người ngồi bên cạnh, vội vàng xin lỗi.

"Lạ thật đấy."

"Sao ạ?"

"Không bàn đến kiến thức về bom, nhưng tôi không nghĩ kẻ này lại có khả năng lên kế hoạch tẩu thoát và thực hiện được." Rei nhíu mày nhìn thông tin trên máy tính bảng, bỗng một bóng người xuất hiện trong tầm nhìn.

Rei và Kazami đuổi theo kẻ kia, ngạc nhiên nhìn gã đang điên cuồng dùng tay không muốn đập vỡ cửa kính một chiếc xe hơi, gã nhìn thấy hai người mặc vest công vụ liền hoảng sợ chạy trốn, gã chỉ đứng lại khi bị dồn đến đường cụt.

"Cứu tôi với!" Gã đưa mắt cầu cứu, cổ họng phát ra thứ tiếng giống một con thú bị sập bẫy, trên cổ hắn gắn một thiết bị kì lạ tỏa ra ánh sáng mờ của màu xanh và tím. 

Thiết bị bỗng nhiên phát ra ánh sáng đỏ, hai bên đèn xanh tím nhấp nháy liên tục, hai thứ chất lỏng xanh tím theo đường ống dần chảy xuống, đến khoang chứa trung tâm, bắt đầu hòa lẫn vào nhau.

"Kazami, mau tránh ra!" Rei con ngươi co rụt lợi hại, hắn hốt hoảng hét lên, nhưng đã muộn.

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, khói lửa màu tím bùng phát, thứ ánh lửa đẹp đẽ đó tựa như một con quỷ mạnh mẽ cướp đoạt đi sinh mệnh con người. 

Rei bị văng ra lăn vài vòng trên mặt đất, hắn cố gắng gượng ngồi dậy: "Cậu có sao không, Kaza..." 

Kazami lúc này đang bất tỉnh, cơ thể nằm vắt vẻo trên lan can, dần dần rơi xuống, phía dưới là lỗ đen sâu hun hút, Rei hốt hoảng chạy lại kéo lấy chân anh ta. Một kẻ lạ mặt bỗng bước lại gần, con ngươi xanh dương của Rei co rụt lại.

"Quả nhiên là ngươi, đã ba năm rồi. Ngươi đã thả hắn ra để ép ta phải ra mặt, đúng chứ?" Rei vẫn đang một tay túm chặt chân Kazami, một tay chống xuống lan can, sau đó trơ mắt ra nhìn kẻ lạ mặt đeo lên cổ hắn một thiết bị y hệt của gã vừa bị nổ chết ban nãy.

Bên kia, lễ cưới bị gián đoạn và trở nên hỗn loạn khi bị một nhóm người cầm theo vũ khí xông vào, các cảnh sát nhanh chóng chế áp nhóm người này, một kẻ thoát ra khỏi đám đông hỗn loạn, trên tay là một khẩu súng.

"Đoàng!" Một tiếng súng vang lên, Sato hoảng hốt khi thấy cơ thể Takagi đổ gục xuống sàn cùng một vết máu lan tràn ra từ ngực, màu đỏ nhức mắt nổi bật trên bộ vest trắng.

"Diễn tập thất bại, chú rể trúng đạn rồi." Thanh tra Megure gỡ râu giả trên mặt ra, thản nhiên đi lướt qua hiện trường đẫm máu, nói lớn.

Thì ra đây chỉ là một diễn tập để đảm bảo an ninh cho đám cưới của một vị cựu cảnh sát, bọn họ đã nhận được một lá thư đe dọa nặc danh, cho nên mới có buổi diễn tập này.

"Ha ha..." Conan vẻ mặt thổ tào, khóe miệng rút gân: 'Bảo sao cứ thấy có gì đó kì quái.'

"Miwako, cậu ổn chứ? Tôi đi lấy cho cậu cốc nước nhé." Miyamoto Yumi trấn an Sato đang có cảm xúc không đúng ở một góc, Conan cũng để ý đến điều kỳ lạ từ vị nữ cảnh sát xinh đẹp này.

"Cô Sato sao thế ạ?" Conan bước tới, quan tâm hỏi han.

"Conan? Cô không sao." Sato hơi ngạc nhiên, nhưng cũng trả lời ngay, tuy vậy nhìn vẻ mặt của cô thì cũng khó mà tin rằng nó ổn.

"..." Trên mặt thiếu niên rõ ràng viết lên hai chữ không tin, Sato cười nhạt.

"Chắc cháu cũng nhìn ra rồi, lúc nãy khi Takagi trúng đạn ngã xuống, cô lại lần nữa nhìn thấy nó." Sato hai mắt hoảng sợ nói.

Khi nãy, trong một khoảnh khắc, Sato đã nhìn thấy nó, kẻ có khuôn mặt đầu lâu trơ trụi, y phục một mảnh đen kịt, trên tay cầm một lưỡi hái cũng đen nhánh, to dài và sắc bén.]

(Ể? Hai người họ... Kết hôn?)

(Trung sĩ Takagi và Thiếu úy Sato, thật đẹp đôi.)

(A, gã này là kẻ đánh bom tháp Tokyo trong vụ án 12 triệu con tin?)

(Tôi nghĩ phần phim này sẽ khiến chúng ta biết một điều gì đó, không đơn giản chỉ là tìm ra chủ nhân của cái thiết bị bom kia.)

(Đây là chất nổ gì? Xanh và tím, có vị nào học vật lý lượng tử không? Cầu giải đáp.)

(Lầu trên làm như đơn giản lắm ấy, dù có là chuyên gia cũng không thể nhìn một cái đọc được nguyên lý đâu.)

(Loại bom này chưa nhìn thấy bao giờ.)

(Những lời Furuya-san nói, khiến tôi tò mò không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì đấy.)

(Không liên quan nhưng Furuya-san đẹp trai quá, dù có đang chật vật cũng vẫn đẹp.)

(...)

(Vẻ mặt thổ tào của Conan lại xuất hiện rồi.)

(Sato có vẻ lần nào cũng có linh cảm chính xác a, phụ nữ có giác quan thứ 6 thật sao?)

(Tử thần? Sao tôi thấy có mùi nguy hiểm ở đây thế?)

"Thật là, bọn cháu đã tưởng hai người kết hôn thật đấy." Ayumi khoanh tay, phồng má bày tỏ bất mãn.

"Nhưng mà, hai người có lẽ cũng sắp kết hôn thật đấy." Mitsuhiko vẻ mặt láu cá mị mị nhìn Sato và Takagi đang đỏ mặt nhìn trời nhìn đất nhìn mây.

Các cảnh sát khác cười to, bọn họ trước đây có chút không thấy Takagi xứng với Sato, nhưng sau khi đến nơi này, được xem những điều bị che giấu, bọn họ đã hiểu rõ Takagi mặc dù hơi ngốc chút, nhưng hắn lại rất dũng cảm và cái đầu khi cần cũng rất nhạy bén. Điển hình như Takagi đã nhận ra sự kỳ lạ của Conan đầu tiên, cũng là người hiệp trợ trong tối cho thiếu niên, chuyên cung cấp các tình báo cho cậu mà không nghi kị.

Shinichi nghe mọi người trêu đùa cặp đôi ở sau, chỉ cười nhẹ, khuôn mặt có chút tái nhợt, khẽ nhíu mày khi vết thương nhói lên một cái. 

"Shinichi, nếu quá mệt thì cứ nhắm mắt lại, ngủ một giấc đi." Rei đau lòng nhìn thiếu niên, hắn có một cảm giác, thiếu niên bị thương lúc này có liên quan đến hắn, đôi mắt xanh dương ám ám. Hắn cầm ra một chiếc khăn, nhẹ nhàng thấm đi mồ hôi ướt đẫm trên trán thiếu niên, động tác dịu dàng cực kỳ.

"Em không sao, Rei-san, em muốn xem." Shinichi nắm chặt lấy bàn tay to của Rei, mỉm cười ôn nhu nhìn người đàn ông trước mắt, cặp lam mâu lấp lánh những vì tinh tú chiếu xạ vào tim hắn.

[Tại nhà tiến sĩ Agasa, bọn trẻ vẫn đang ca thán bởi đám cưới giả của Takagi và Sato, cũng đang tự làm các trang phục halloween.

Bỗng nhiên căn nhà rung chuyển kèm theo một tiếng nổ lớn, bọn trẻ  hoảng hốt chạy ra ngoài sân, thì ra tiến sĩ đang thử nghiệm loại bóng da mới cho chiếc thắt lưng của Conan. Đó là một quả bóng da có thể phồng lớn thành một quả bóng khổng lồ, nhưng vì chưa ổn định nên mới xảy ra vụ nổ, trước cửa nhà bây giờ đã hiện hữu một cái hố giống như vừa có một quả bom thả xuống vậy.

Genta do ko để ý nên trượt chân ngã xuống cái hố, may mà có quả bóng còn hơi nên không bị thương, cậu nhóc bắt đền tiến sĩ phải khao bọn họ ăn để bồi thường, tất nhiên là tiến sĩ không đồng ý rồi, vì ông đang rất 'nghèo'.

"Có người sẵn sàng khao chúng ta một bữa rồi này." Conan đọc tin nhắn vừa được gửi tới, khẽ mỉm cười.

"Thật sao?"

Một lúc sau, bọn họ đến điểm hẹn, hóa ra người sẽ khao bọn họ là ông bác Mori Kogoro.

"Đừng có đùa! Tại sao ta phải khao đám nhóc này cơ chứ?" Mori Kogoro tức giận quát lên, cô con gái cưng của ông chính lúc này lại bán đứng ông đấy.

"Thôi nào ba, hiếm lắm mới có dịp." Ran cười nói, vẻ mặt vẫn tươi rói.

"Chúng cháu cảm ơn bác vì đã mời!" Bọn trẻ rất biết cơ hội đồng thanh hô, thám tử Mori bất đắc dĩ nhận mệnh.

Bọn họ di chuyển từ sở cảnh sát ra quán ăn, một người đàn ông nước ngoài đi lướt qua người họ, chiếc máy tính bảng cũ nát trên tay ông ta bị lam mâu của Conan để ý, thiếu niên có chút ngạc nhiên nhưng cũng không quá để tâm.

Haibara liếc mắt thấy một tờ giấy nhỏ rơi ra từ người vị nước ngoài kia, liền nhặt lên đuổi theo vài bước gọi theo ông ta. Đúng lúc này, biến cố đột nhiên phát sinh. Haibara chưa quay lại được mấy bước, chiếc máy tính bảng của người đàn ông bỗng nhiên phát lên ánh sáng đỏ cùng một hàng chữ, sau đó phát nổ, bùng lên một ngọn lửa ánh tím.

"A...!!!" Haibara hét lên một tiếng, cô bé bị văng người ra ngoài mặt đường, trên đường cái, rất nhiều xe đang di chuyển, từ xa một chiếc xe tải đang phóng tới, vị tài xế có lẽ chưa phản ứng kịp, tốc độ chiếc xe không có dấu hiệu giảm.

"Haibara!" Conan cắn răng hét lớn, đang muốn chạy ra, một thân ảnh khác đã nhanh hơn, nhảy qua lùm cây ven đường chạy tới.

"Ba ơi!" Ran hét lên thất thanh.

Chỉ thấy thám tử Mori nhảy qua hàng cây, chạy tới ôm Haibara vào lòng, một tiếng ầm vang lên, chiếc xe tải phanh lại gây lên từng tiếng ken két chói tai.

"Bác ơi! Haibara!" Conan hoảng hốt nhìn thân ảnh hai người khuất sau chiếc xe hơi nhỏ, khuôn mặt biến sắc tái mét vội vàng chạy ra xem xét tình hình.

"Bác ơi, tỉnh lại đi! Bác ơi." Haibara ngồi dậy, lay người Mori Kogori, hắc mâu xám xịt.

"Haibara! Cậu..."

"Tớ không sao, nhưng..." Hai đứa trẻ ngỡ ngàng nhìn người đàn ông trưởng thành nắm bất tỉnh với dòng máu đỏ càng lúc càng chảy nhiều ra nhuộm đỏ mặt đất.

"Chị Ran, mau gọi cấp cứu. Nhanh lên!" Conan quát lớn, đánh tỉnh Ran đang run run đứng gần đó, thiếu nữ vẫn còn sốc vì cảnh tượng kinh hoàng vừa xảy ra. Luống cuống lôi điện thoại ra, bất chợt mảnh giấy ban nãy Haibara nhặt lên bay qua, một góc còn đang vướng một chút lửa tím.]

(Tiến sĩ Agasa lại phát minh ra cái gì vậy?)

(Tôi có thể hiểu được vẻ mặt thổ tào của Conan và Haibara mỗi lần tiến sĩ phát minh ra một cái gì đó kỳ lạ nha.)

(Nguy hiểm quá.)

(Tuyệt lắm, thám tử Mori!)

(Những lúc quan trọng thám tử Mori còn rất tỉnh táo a.)

"Những lúc như này anh vẫn còn rất ra dáng một vị cựu cảnh sát đấy." Kisaki Eri vẻ mặt tràn đầy ý cười nhìn sang ông chồng ngồi bên cạnh, vốn dĩ sẽ rất tốt đẹp nếu không phải cô nhìn thấy vị thám tử ngủ gật này đang cầm một chai rượu, mặt ngây ngô, đỏ bừng. "Tôi sẽ rút lại câu vừa nói!"

"Hấc, Eri à, mau khe... Hấc..." Thám tử Mori tuy say nhưng có vẻ vẫn nghe thấy câu nói kia của vợ mình, nấc cụt nói, Eri chỉ cảm thấy như có một đàn quạ đen vừa bay qua vậy, gân xanh trên trán hiện lên nhảy đồn đột.

"Ba, tỉnh lại đi! Mẹ à, bình tĩnh!" Ran bất đắc dĩ cực kỳ, hai vị phụ huynh của cô không biết có phải nghiệt duyên hay không mà cứ mỗi lần gần giảng hòa lại sẽ bất thình lình mà xảy ra chuyện gì đó khiến độ hòa hảo lại trở về âm điểm, thiếu nữ cảm thấy thật mệt a.

[Conan trầm ngâm đi tới cạnh Haibara đang lấy lời khai với cảnh sát Sato, hỏi: "Haibara, trước đó cậu có nhặt một mảnh giấy cho ông ta đúng không?"

"Đúng vậy, nhưng tớ không đọc nội dung trên đó."

"Cậu với ông ta đã nói chuyện gì vậy?"

"Để xem nào, ông ấy cảm ơn tớ, rồi nói đó là ghi chú rất quan trọng cần đưa cho một người. Ông ấy nói tiếng Nga."

"Ghi chú quan trọng? Tiếng nga? Nếu vậy không phải tổ chức rồi." Conan nghiêm mặt suy nghĩ, lại nghe thấy tiếng nghi hoặc của thanh tra Megure, liền bước tới, lam mâu nhìn thấy gì đó liền vội hô: "Chú ơi, trong túi xách có cái gì kìa?"

"Một tấm danh thiếp?"

"Hả?"

Conan cũng nhìn kỹ tấm danh thiếp, Trưởng phòng cảnh sát tuần tra - Matsuda Jinpei. Lam mâu bỗng chốc co rụt: 'Đó là, Matsuda Jinpei, ba năm trước đã gia nhập tổ điều tra số 1, trong quá trình điều tra một vụ đánh bom liên hoàn, chú ấy đã hi sinh khi quả bom đó phát nổ. Chú ấy chỉ ở tổ điều tra số 1 khoảng 1 tuần, vậy nạn nhân lấy được danh thiếp đó khi nào?'

Ẩn trong đám đông hiếu kì, một người phụ nữ nước ngoài có mái tóc vàng óng trầm mặc nhìn về phía hiện trường, bả vai cô run run, nước mắt chảy dài trên mặt, sau đó rất dứt khoát mà rời đi.

Sở cảnh sát Tokyo. Phòng lưu trữ hồ sơ.

Conan đang thập thò lén lút sau cánh cửa, còn chưa kịp chạm vào tay nắm cửa, cánh cửa đã được mở ra từ bên trong, Sato vẻ mặt hiểu rõ lườm thiếu niên một cái: "Nhóc tưởng không ai biết hả? Thật là, lại đến để nghe lén đúng không?"

"Hi hi hi..." Người sau chỉ biết gãi đầu cười trừ.

Sau một hồi tra tìm sổ sách, Conan quay sang nhìn Sato đang trầm mặc lật từng trang sách: "Sato-san, Matsuda-san là người như thế nào vậy?"

"Anh ta... Là một tên hống hách và độc miệng nhưng..." Sato nói đến đây thì dừng loại, vẻ mặt rõ ràng là đang rất buồn bã.

"Cô có thể cho em biết về chú ấy được không? Biết đâu lại nhớ ra được điều gì đó." Conan cười nhu hòa nhìn nữ cảnh sát, cặp lam mâu tràn đầy vẻ cảm thông.

Sau một lúc, Conan gần như đã thu thập được đủ tình báo về vị cảnh sát Matsuda này, ba năm trước ngày 1 tháng 11 anh ta bắt đầu được chuyển sang tổ 1, ngày 4 mới có danh thiếp, đến ngày 7 thì hi sinh, như vậy chỉ có bốn ngày này anh ấy mới có cơ hội đưa danh thiếp cho người này. Sau đó Sato còn nói thêm, trong ba ngày từ ngày 4 đến sáng ngày 6, Matsuda hầu như đều bận rộn đến mức ăn ngủ luôn tại sở, cho nên thời gian để đưa danh thiếp ra ngoài chỉ còn lại chiều ngày 6 mà thôi.

"Vậy trong ngày 6 chú ấy đã làm những nhiệm vụ gì?" Conan mở to cặp lam mâu hỏi.

"Cũng không có gì đặc biệt, để xem nào... Bắt cướp này, chặn một chiếc xe bus bị mất lái này..."

"..."

"Ngăn một vụ nhảy lầu tự tử nữa, hình như chỉ có vậy trong buổi sáng hôm đó thôi."

"À..." Conan trên trán đã toát mồ hôi hột, một buổi sáng như vậy thôi mà 'chỉ có', thiếu niên có chút không biết nói gì rồi.

"À còn có một chuyện nữa." Sato hơi nhíu mi, bắt đầu hồi ức lại thời điểm này ba năm trước.

Nữ cảnh sát Sato ngồi ghế lái, ánh mắt có chút tò mò nhìn người đàn ông đang cầm điện thoại, ngón tay của anh ta như múa gõ lên bàn phím, tốc độ làm Sato có chút hoa cả mắt.

"Anh gõ phím nhanh đấy."

"Bệnh nghề nghiệp đấy mà."

"Nhắn tin cho bạn gái à?"

"Không, cho một thằng bạn, mặc dù có gửi cũng chẳng bao giờ đến..." Matsuda đóng lại điện thoại, giọng nói có vẻ vẫn ngang tàng như trước nhưng lại vương chút nét buồn.

"Không bao giờ đến là sao?" Sato nghi hoặc hỏi, ánh mắt vẫn cố gắng chăm chú vào lái xe.

"Vì cái thằng đó đã tan xác từ bốn năm trước rồi." Người kia bình thản nói, cặp mắt bị chiếc kính đen che đi biểu tình, hắn đưa mắt ra ngoài cửa sổ nhìn ra ngoài đường phố. Trên radio, giọng nói của điều phối viên đã cắt đứt đi không khí kỳ quái trong xe.

"Vậy là cô và chú ấy đã đi thẩm vấn nghi phạm cùng nhau ư?" Conan trầm ngâm đưa tay lên xoa cằm, lam mâu vẫn suy tư nhìn bản ghi chép trên bàn.

"Không, bọn cô thẩm vấn riêng... A..." Sato chợt hô lên một tiếng, trước ánh mắt nghi hoặc của thiếu niên, cô liền nói tiếp: "Cô nhớ ra rồi, trong túi của Matsuda khi đó có một chuỗi tràng hạt."

"Tràng hạt? Cô nói chú ấy đã nhắn tin cho một người bạn?" Conan chống tay xuống mặt bàn, vẻ mặt có chút kích động.

"Có lẽ chính là người bạn cùng khóa với anh ấy, trực thuộc Đội xử lý chất nổ Hagiwara Kenji."

"Ngày 7 tháng 11, chính là ngày có thư báo về vụ đánh bom liên hoàn, chú ấy đã ở lì trong trụ sở cả ngày 6 để đợi bức thư gửi tới." Conan chỉ tay vào một dòng chữ trên tài liệu, ngẩng lên nhìn Sato, cặp lam mâu lấp lóe, khóe miệng khẽ cong.

"Nói cách khác, anh ấy đã không thể đi viếng đúng ngày hôm đó." Sato cũng đã bắt được nhịp độ suy luận của tiểu thám tử, cô khẽ thốt lên, sau đó chạy đi, vừa lúc Takagi cũng đang bê một tập tài liệu trên tay, thấy vậy liền đưa đống giấy cho Chiba và đuổi theo.

Conan vẫn ở lại trong phòng, nhìn thật kỹ ghi chép thời gian ngày 6: 'Buổi thẩm vấn kết thúc lúc 3h chiều, 6h tối mới quay lại hội hợp với cô Sato, cho dù đi viếng gần Shibuya thì cũng quá dư thừa thời gian, vậy trong 3 tiếng đó đã xảy ra chuyện gì?' Lam mâu nhíu lại, thiếu niên biết mấu chốt của vụ việc chính là ở 3 tiếng Matsuda đi viếng mộ.]

(Tôi càng xem càng thấy rối não a.)

(Tuy chưa hiểu gì nhưng có lẽ tấm danh thiếp kia rất quan trọng đó.)

(Matsuda Jinpei, không phải vị cảnh sát đã hi sinh ba năm trước sao?)

(Vậy là Matsuda có liên quan đến vụ nổ bom này? A, tôi cần tiếp máu lên não gấp.)

(Cơ mà, tôi lần đầu mới biết cảnh sát phải xử lý nhiều vụ việc như vậy trong một ngày đấy, thật bận rộn.)

(Tất nhiên, công việc của cảnh sát là bảo đảm an ninh và trật tự mà.)

(Kudo-kun có lẽ là hay nghe lén nhiều đến nỗi các cảnh sát quen mặt luôn rồi.)

"Khó mà ngờ được một người từng ghét cảnh sát lại có thể tận chức tận trách đến mức này." Shinichi khẽ cảm thán, hơi cựa người một chút, cử động va chạm với vết thương khiến thiếu niên khẽ hít một ngụm khí, cái trán toát ra mồ hôi. Sau đó cậu cảm nhận được lưng mình được một bàn tay to lớn nâng lên, tiếp sau đó là một vật thể mềm mại được nhét vào, thì ra là Rei lấy ra một chiếc gối mềm giúp cậu ngồi thoải mái hơn.

Rei trầm tư làm một loạt động tác, trong đầu không ngừng suy nghĩ câu nói vừa rồi của thiếu niên: 'Việc Matsuda ghét cảnh sát chỉ có mình cùng ba người còn lại biết, tại sao Shinichi lại biết?' 

[Sato cùng Takagi từ chùa Gessan trở lại trụ sở, bọn họ cùng Chiba cùng tìm cái tên Furuya mà trụ trì nhắc tới, theo như trụ trì nói, đó là bạn học cùng khóa của Matsuda, nhưng kỳ lạ là trong hệ thống không hề có bất cứ thông tin gì về cái tên đó. Lúc này Yuya Kazami bước vào, trên đầu và tay của anh ta vẫn còn đang băng bó, anh ta yêu cầu bên cảnh sát ngừng việc điều tra vụ án này, bên Công an sẽ phụ trách vụ này.

Mặc dù Sato rất tức giận trước thái độ có phần hách dịch của Kazami, nhưng vốn dĩ bộ Công an là cấp trên, cho nên cô chỉ có thể khắc chế lại, xoay người muốn tìm các vị thủ trưởng để nói lên chuyện này.

Buổi tối, Conan tới bệnh viện thăm thám tử Mori, có hai vị khách cũng đến thăm hỏi, chính là chủ nhân phía sau của buổi diễn tập vào đêm qua, cựu cảnh sát Muranaka Tsutomu cùng vị hôn thê Christine Richard.

Bọn họ xuống một quán coffe gần bệnh viện để nói chuyện, Tsutomu cũng rất bất ngờ khi biết bên cảnh sát đã cất công làm một buổi diễn tập để đảm bảo an toàn cho lễ cưới của anh ta. Vị hôn thê tóc vàng mời Ran cùng đội thám tử nhí đến tham quan lễ đường tổ chức hôn lễ của họ, sau đó là màn thả cẩu lương của đôi phu thê sắp cưới, Conan có chút bất đắc dĩ nhìn hai người họ.

"Chị em mình cũng về thôi." Ran cười nói với cậu nhóc.

"Ran-nechan, chị cứ ở lại chăm sóc cho bác Mori đi ạ, em sẽ ở lại nhà bác tiến sĩ." Thiếu niên sao lại không nhìn ra ánh mắt lo lắng đó của vị thanh mai cơ chứ, thiếu niên giương lên cặp lam mâu sáng lấp lánh nhìn thiếu nữ giống như đang trấn an.

"Nhưng mà..."

"Đừng lo, em có thể tự lo cho mình mà." 

"... Cảm ơn, Conan-kun. Em nhớ cẩn thận đấy." Ran tỏ vẻ biết ơn, chào tạm biệt thiếu niên rồi chạy vào trong.

Conan mỉm cười nhìn thiếu nữ rời đi cho đến khi khuất hẳn, sau đó khuôn mặt bỗng thay đổi vẻ nghiêm trọng, cặp lam lâu biến sắc bén, khí tràng từ nhu hòa thay đổi thành mạnh mẽ, trầm giọng nói: "Các người ra được rồi đó. Có việc gì cần ở tôi sao?"

Từ cây cột lớn, hai người đàn ông bước ra, vẻ mặt có chút e ngại nhìn thiếu niên.

Conan trên khuôn mặt nhỏ bị một miếng bịt mắt lớn phủ lên, thiếu niên im lặng ngồi trong xe, vẻ mặt bình tĩnh đến đáng sợ, khiến hai vị công an khẽ nuốt nước bọt nhìn nhau.

Thiếu niên nghe theo chỉ dẫn của hai công an bước đi, có giác quan siêu mạnh, thiếu niên dễ dàng cảm nhận mình được dẫn tới một chiếc thang máy kiểu cũ, nhưng vẫn an tĩnh không có bất kỳ một hành động nào khác.

Bịt mắt được cởi bỏ, cặp lam mâu khẽ chớp vài cái để thích ứng với ánh sáng, trước mặt cậu, một bóng người quen thuộc đang ngồi trong một cái lồng kính, có vẻ nơi này là một tầng hầm, trông nó khá lâu đời rồi. 

Nhìn người kia nhấc ống nghe điện thoại trên bàn lên, thiếu niên nhếch lên một nụ cười, lam mâu lóe lóe lên ánh sáng, chạy tới chiếc điện thoại treo tường.

"Đưa em tới tận chỗ này, anh có mục đích gì đây? Amuro-san!" Thiếu niên hơi nheo lại mắt, thanh âm không chút phập phồng tán gẫu, giống như hai người bạn rất lâu rồi không được gặp mặt như vậy.

"Quả nhiên em đã sớm biết." Rei cười nhẹ, hắn đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ kiểu cũ phong cách châu âu, nhìn có chút giống một vị quý tộc, cho dù hoàn cảnh xung quanh không ăn khớp với chiếc ghế, nhưng từ hắn lại tỏa ra khí chất ngạo nghễ, phối với khuôn mặt đó, chỉ có một từ - ngầu.

"Vì em nghe nói có người đã ngăn cản lại cuộc điều tra về vụ người đàn ông chết cháy trước sở cảnh sát. Làm được điều đó chỉ có thể là người cực kỳ quyền lực hoặc là... Công an." Thiếu niên kiêu ngạo nói ra lập luận của mình, khuôn mặt nhỏ tự tin đến tỏa sáng, cặp lam mâu vẫn nhìn về phía Rei không rời.

Furuya Rei ngồi trong lồng kính, bị che khuất ánh sáng, cặp mắt xanh dương của hắn ôn nhu nhìn thiếu niên, khóe miệng vẫn giương lên nụ cười, im lặng nghe thiếu niên nói.

"Vụ án lần này có liên quan đến cảnh sát Matsuda đã hi sinh, bạn học cùng khóa của anh ở học viện cảnh sát..." Nghe thiếu niên nói đến đây, khóe miệng luôn cười của hắn đã hạ xuống, ánh mắt đượm buồn cũng xen lẫn bất đắc dĩ, Conan tiếp tục nói: "Cảnh sát Sato và Takagi cũng đã điều tra ra chút manh mối, từ tình hình đó là có ngay đáp án thôi."

"Đã đoán được đến tận đây, cho nên em đã cố tình ở một mình, tạo cơ hội cho bọn họ tới bắt em đi." Hắn bước tới, tay đập mạnh vào lớp kính thủy tinh, vẻ mặt mang theo nghi ngờ, trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc em là ai vậy hả?"

Thiếu niên chỉ nhún vai, sau đó làm như không nghe thấy câu hỏi của Rei, đưa mắt nhìn xung quanh: "Đáng để bàn tới hơn là nơi này là nơi nào đây?"

"Là hầm tránh bom thuộc sở hữu của bộ công an. Tấm kính này là kính cường lực đặc biệt, cũng có thể ngăn được cả sóng điện. Nếu chẳng may trong này có phát nổ cũng không khiến em bị thương." Rei bình tĩnh giải thích cho Conan nghe, vẻ mặt hắn thản nhiên cực kì.

"Thứ trên cổ của anh là..." Thiếu niên nhíu mày nhìn thiết bị giống một chiếc vòng cổ đang buộc trên cổ của Rei, cặp lam mâu lóe lóe, thiếu niên đã có chút đoán ra rồi.

"Đúng vậy, là bom... Chưa biết được cơ chế hoạt động của nó là loại hẹn giờ hay không dây, cũng như chưa tìm ra cách tháo bỏ nó." Rei chậm rãi quay một vòng để thiếu niên có thể quan sát nó, vẻ mặt vẫn treo lên nụ cười nhàn nhạt, sau đó đối với Conan lộ ra một nụ cười tươi: "Phải cay đắng thừa nhận là anh cũng bó tay với nó rồi."

Conan nhíu mày quan sát chiếc vòng cổ, lam mâu lóe qua một tia tức giận không dễ nhìn ra, khẽ thở hắt ra một hơi.

"Anh biết tổ điều tra số 1 rất muốn gặp anh, nhưng như thế này thì sao mà gặp được?"

"Ha, nếu để lộ thân phận với họ, kế hoạch thâm nhập điều tra của anh cũng phá sản..." Conan khẽ nhắm mắt lại, lần nữa mở ra, lam mâu đã trở lại trạng thái bình tĩnh, mỉm cười tiếp lời.

"Ừm, và anh cũng sẽ không thể làm việc ở Poirot được nữa."

"Vì thế nên anh mới tìm đến em?" 

"Anh đã nói hết những thông tin mình biết rồi đấy." Rei ngồi bệt xuống sàn, khẽ cúi đầu, thanh âm cầu xin: "Hãy hợp lực với tổ điều tra số 1 giúp anh." Hành động này khiến không chỉ Conan, ngay cả hai cấp dưới đang đứng gác phía xa cũng giật mình.

"..." Conan nheo mắt nhìn người đàn ông luôn tỏ ra phong thái tự tin và giỏi giang, lúc này lại chấp nhận cúi đầu trước một đứa trẻ để nhờ cậy sự giúp đỡ, bàn tay cầm ống nghe khẽ siết chặt: "Vậy, anh có thể trả lời em điều này không? Ba năm trước, vào ngày 6 tháng 11 anh đã gặp cảnh sát Matsuda đúng chứ?"

"Đúng vậy, anh đã gặp cậu ấy. Phải rất lâu bọn anh mới được gặp lại nhau..." Rei cúi xuống, mái tóc vàng phủ xuống che đi cặp mắt u buồn, trầm giọng bắt đầu kể lại sự việc ngày hôm ấy. 

Hình ảnh hơi nhòe đi, trôi về quá khứ của ba năm trước, Rei cùng hai người khác đang đứng trước một ngôi mộ, trên tay mỗi người là một tràng hạt, từng lá cây héo vàng theo gió bay xuống, càng làm tăng thêm cảm giác hiu quạnh của nơi này.

Một tiếng bước chân đạp lên từng lớp lá cây khô, răng rắc vang lên, ba người dừng lại hành động cầu nguyện, hơi mỉm cười ngẩng đầu lên nhìn sang người vừa tới.

"Cậu đến muộn đấy." Rei cười cười.

"Cứ tưởng không đến chứ, Matsuda." Morofushi cũng mỉm cười.

"Xin lỗi, hết vụ này đến vụ khác, có rảnh rỗi tý nào đâu." Matsuda vẫn cái giọng ngông ngênh đó, trên tay cẩn thận nâng niu một bó hoa.

"Cậu chuyển sang tổ 1 rồi nhỉ? Tháng sau tôi cũng được điều sang đó, có gì nâng đỡ nhé, 'tiền bối'!" Date nháy mắt một cái, vẻ mặt hiện rõ ý cười.

"Vớ vẩn, trên cương vị cảnh sát thì cậu mới là tiền bối của tôi đấy." Matsuda nhếch mép.

"Dù sao thì cậu ấy thấy Matsuda tới thì sẽ rất vui đấy."Morofushi cười nói, vẻ mặt nhu hòa.

"Sao có thể không đến được chứ..." Matsuda cười nhạt, khẽ đặt bó hoa xuống đặt trước bia mộ, tay nắm chặt thành nắm đấm, chạm nhẹ vào khối đá lạnh lẽo, ánh mắt tràn đầy quyết tâm xen lẫn ưu thương: "Lời hứa trả thù cho cậu ấy tôi còn chưa hoàn thành cơ mà."

Trên tấm bia mộ bằng đá, dòng chữ được khắc trên đó: 'Hagiwara Kenji chi mộ'.]

(Cái khí tràng này của Kudo đúng là không phải đùa, đến cả công an cũng phải e ngại. Nhìn cách qua một cái màn hình mà tôi vẫn thấy thật chấn động đấy.)

(Sức quan sát nhạy bén thật, thái độ bình tĩnh đó quả nhiên không hổ là 'mưa bom bão đạn, mặt không biến sắc', tôi mà trong tình huống đó là run như cầy sấy rồi.)

(Không có so sánh, không có đau thương, lầu trên đừng tự chuốc lấy đau khổ nữa.)

(Furuya-san đẹp trai quá!)

(Làm gì có ai mà có khí chất như thế chứ, khung cảnh đơn sơ cũng không che lấp được thần thái của anh ta a.)

(Tôi đã định hỏi anh ấy có bạn gái chưa, nhưng nhớ đến anh ấy từng nói người yêu anh ấy là Nhật Bản thì tôi đã tắt sạch niềm hi vọng rồi.)

(Một người tài giỏi như vậy mà vẫn phải cúi đầu cầu sự trợ giúp, sao tôi thấy mắt cay cay nhỉ?)

(Nhìn cảnh này, tôi muốn khóc quá.)

(Theo từng năm, người tới viếng mộ càng giảm dần, cho đến khi chỉ còn một người tới, thật chua xót.)

(Aish, tôi có thể tưởng tượng ra cảnh đó, Furuya-san hẳn đã rất cô độc.)

Trong rạp phim, mọi người sau một hồi im lặng, mới có người lên tiếng, thanh âm tràn đầy nuối tiếc: "Quả thật là rất bi thương, bốn người bọn họ nếu còn sống chắc chắn sẽ còn tiến xa nữa, chỉ tiếc..."

"Thì ra lúc đó chúng ta gặp khó khăn trong việc điều tra là nguyên nhân này sao?" Sato liếc nhìn Takagi cũng đang hơi ngây người, ánh mắt của nữ cảnh sát cũng mang theo đượm buồn, cái nghề cảnh sát này tuy rằng rất vinh quang, nhưng cũng đi kèm với đó là rất nhiều sự đánh đổi, ngay cả ba của cô cũng đã hi sinh trong khi làm nhiệm vụ đấy.

Anh hùng thời bình, hi sinh của họ thậm chí còn không được thế nhân biết đến, bọn họ bảo vệ an bình trong thầm lặng, cũng vì lý tưởng mà hi sinh không cầu hồi báo, biểu tượng hoa anh đào - là loài hoa của công lý, tượng trưng cho sự kiên định, lòng tốt và uy nghiêm.

Kudo Shinichi cảm nhận thấy bàn tay của vị công an tóc vàng đang nắm tay mình có rất nhỏ run rẩy, thiếu niên mím môi, bàn tay gầy gò của cậu khẽ rút ra rồi xoa nhẹ lên mu bàn tay đó. Cặp lam mâu mang theo thương xót, nhưng ẩn sâu trong đó là một sự yên lòng, thiếu niên suy nghĩ: 'Rất nhanh thôi, anh sẽ được gặp lại họ, anh sẽ không cô độc nữa.'

---------------------------------------------------------------------------------------------------





















Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info