ZingTruyen.Asia

[AllShin-Conan đồng nhân] Ánh sáng sự thật

32.

RuniRita

Góc PR cho 1 fic mới: Ai có hứng thú với thiếu niên tóc lam nhạt của Kuroko no Basket thì hãy ủng hộ em nó nhé.

Thời gian dự kiến thả xích: Chiều tối ngày 12/12/2022 (2 chương)

Thời gian dự kiến đổi mới chương: 4 ngày  (xen kẽ với bộ AllShin - Ánh sáng sự thật)

Còn bây giờ chúc các rds đọc truyện vui vẻ.

------------------------------------------------------------------------------

(Mỗi lần nhìn hai người này giao lưu tôi lại thấy thật thú vị.)

(Một thám tử một đạo tặc mà hiểu rõ nhau quá ha.)

(Ran-chan thật ngầu, một đấm vỡ tường, đáng sợ.)

(A, tôi ngửi thấy mùi dấm chua thoang thoảng đâu đây.)

(Nhưng mà cũng nguy hiểm quá, rốt cục Kudo-kun và Mori-san cũng nằm ngoài dự liệu của Kaito đấy.)

(Ai ui, đỏ mặt đồ, đáng yêu quá!)

(Hai thiếu niên này có lẽ là bởi vì giống nhau đều gánh vác theo trách nhiệm không tên, nên bọn họ rất hiểu nhau, cũng có một sự tin tưởng vô hình dành cho nhau. Mặc dù tôi không phải cái gì là hủ nhưng thật sự vẫn thấy 2 người này đẹp đôi.)

(Kudo lại định làm gì?)

(Tôi có thể hiểu cảm giác lúc đó của Kaito nha, thiếu niên đó luôn suy nghĩ cho người khác trước.)

(Thật bất lực đâu.)

"Quá là... Không thể chấp nhận nổi!"

"Shin-chan!!!"

"Tên nhóc ngu ngốc này!"

Kudo Shinichi bất đắc dĩ nghe liên tiếp vài thanh âm tức giận của mọi người, nhưng thiếu niên cũng thấy ấm áp trong lòng, bọn họ mắng càng hăng tức là càng quan tâm đến cậu, đã quen với việc luôn âm thầm chiến đấu vì người khác, được lo lắng ngược lại khiến thiếu niên rất vui vẻ.

"Shinichi... Không thể tùy hứng như vậy nữa." Furuya Rei túm lấy cổ tay của Shinichi, đối lên cặp lam mâu ngạc nhiên kia, cỗ lửa tức giận vừa xông lên lại bị dập tắt đi, hắn khẽ thở dài trong lòng, thật đối với người thương hắn không nỡ nặng lời mà.

Kuroba Kaito lúc này chính là đang bị ánh mắt muốn giết người của Akai Shuichi và Hattori Heiji nhìn muốn rớt trái tim yếu đuối ra ngoài, hắn gãi gãi mũi, lại liếc nhìn thiếu niên đang bị Rei dạy dỗ, thở dài. Cái cảm giác bất lực và tuyệt vọng khi nhìn thiếu niên rơi xuống dưới cùng đống đất đá khi ấy, mặc dù hắn không muốn nghĩ đến nhưng sự hối hận và tội lỗi luôn dằn vặt hắn, trơ mắt nhìn người nọ gặp nguy hiểm mà không thể làm gì, cái thứ cảm giác đó hắn không muốn trải qua lần nữa đâu.

[Conan rơi xuống dưới cùng đống đất đá đổ vỡ, cặp lam mâu vẫn bình tĩnh, rút ra sợi dây đai co dãn trên người ra, nhanh chóng mở ra chế độ siêu co dãn, móc nó vào một thanh thép chồi ra ngoài những bức tường vỡ, quấn chặt dây đai nhiều vòng vào cánh tay trái. 

"Chắc hẳn vẫn còn đường khác để mình thoát ra chứ?" Lơ lửng trong không trung, thiếu niên đưa mắt xung quanh tìm kiếm, hơi suy nghĩ một chút, ấn nút, dây đai tuột ra, thiếu niên hạ người xuống dưới.

Kaito ôm theo Ran, phía sau là dòng nước đang đuổi theo hai người, do áp suất không khí quá thấp, tàu lượn chưa thể bay lên được, hắn đang tìm kiếm đường ra.

"Phía trên kia sao?" Kaito thấy trên đỉnh trần, một lỗ hổng lấp lóe lên ánh sáng, giơ lên súng bắn móc câu, bắn về phía vách tường, dựa vào đó mà phóng người lên trên.

Bên ngoài, mọi người chạy khắp nơi nhưng vẫn không thấy bóng dáng Conan và Ran đâu, nhìn ngọn đồi đang dần đổ sụp, mọi người đều trở nên lo lắng.

"Không lẽ, cậu ấy còn ở trong đó?" Haibara nhìn quả đồi đang sụp đổ, hắc mâu tràn ra từng tia bất an, vẻ mặt lộ rõ sự lo lắng, bỗng nhiên con ngươi co rụt lại khi thấy từ thân đồi đang đổ sập, một thân ảnh quen thuộc với đôi cánh màu trắng bay ra khỏi đó.

Conan hạ xuống hành lang hướng dương còn tạm thời nguyên vẹn chưa sụp đổ, thiếu niên cắn răng chạy dọc theo hành lang, phía sau con đường đang dần đổ sụp, khói đen đuổi theo muốn chửng lấy thân ảnh nhỏ bé đó.

"Chết tiệt!!!" Conan chạy nhanh, nhảy xuống 'con đường hoa', dây đai vắt qua ống thông gió, rượt xuống dưới.

Bên dưới đã ngập nước, Conan nín thở rơi xuống, cơ thể chìm xuống, trước mắt lóe qua một mạt màu vàng, lam mâu sửng sốt: 'Bức tranh hướng dương của Ashiya?' Bức tranh này chính là bức bị kẹt cuối cùng, phải nhờ đến Ran để đưa nó xuống dưới, không ngờ nó lại mặc kẹt ở đây, cũng may mắn là nhờ có lớp bảo vệ cứng cáp mà bức tranh không bị tổn hại.

Conan ngoi lên khỏi mặt nước, bò lên, suy nghĩ cách để đưa bức tranh ra ngoài. Một tiếng động lớn vang lên sau lưng, thiếu niên hoảng sợ quay lại, con đường lúc nãy đang dần bị nứt ra, đất đá rơi xuống.

"Hả? A a a!!!" 

Đỉnh đồi rung chuyển, mỏm đồi ầm một tiếng vỡ tung, ngọn đồi đang dần sụp đổ. Kaito KID đặt Ran dựa lưng vào một thân cây, mắt nhìn đỉnh đồi đang sụp xuống, ánh mắt tràn ngập lo lắng: "Thám tử-kun, nhất định phải thoát ra được đấy."

Thám tử Mori cùng đám trẻ đuổi theo hướng bay của Kid và tìm thấy Ran, lại biết được Conan vẫn còn mắc kẹt bên trong, mọi người đều hoảng hốt. Phía trên đồi, tiếng âm ỉ sụp đổ vẫn liên tiếp vang lên, Kaito nấp sau một thân cây gần đó, trong lòng lo lắng nhìn về phía đỉnh đồi.

Conan lúc này đang bị kẹt bởi đống đất đá, cố gắng gồng mình để thoát ra nhưng không được, thiếu niên nhanh chóng nghĩ ra một phương pháp.

"Chết tiệt, nếu không nhanh chóng thoát khỏi đây, mình sẽ chết ngạt mất." Nước đang ngày càng dâng lên rất nhanh: "Đúng rồi, nước đang liên tục chảy vào trong, tức là mực nước ở trong này đang thấp hơn mực nước của hồ... Có lẽ, mình có thể đánh sập chỗ này bằng quả bóng pháo hoa. Mặc dù cách này hơi mạo hiểm, nhưng vẫn phải làm thôi."

Tay mò mẫm sờ xuống thắt lưng, vặn công tắc điều chỉnh, một trái bóng bay ra ngoài, thiếu niên đẩy nó bay ra ngoài, lợi dụng đống đất đá bị sức ép từ quả bóng tạo ra khe hở, bơi về phía bức tranh đang trôi nổi trong nước.

 Trái bóng trôi theo dòng nước, sau đó phát nổ, chùm tia sáng 7 màu bùng lên, áp lực từ vụ nổ vọt thẳng về phía Conan, thiếu niên nhanh chóng bám lấy bức tranh và trốn sau nó, cản lại luồng xung kích.

Áp lực từ vụ nổ thành công đâm thủng vách tường thông với hồ nước bên ngoài, Conan bám lấy vách tranh từ đáy hồ nổi lên, nhưng thiếu niên đã sớm hết nín thở được nữa, cộng thêm kiệt sức mà tuột tay khỏi bức tranh và dần chìm xuống.

"A, có thứ gì đó đang nổi lên kìa!!!" Mấy đứa trẻ bên bờ hồ bỗng reo lên.

"Là bức tranh thứ 5!"

"May quá, có vẻ không bị tổn hại gì."

"A, lần cuối cháu thấy bức tranh đó, Conan cũng có mặt ở đó." Ran nhìn bức tranh, nhớ tới gì đó, ánh mắt chuyển thành hi vọng, cô bắt đầu liên tục gọi lớn: "Conan-kun!!!"

Mọi người thấy vậy cũng bắt đầu chia nhau ra tìm kiếm, bọn họ tràn đầy hi vọng sẽ tìm thấy thân ảnh của thiếu niên kia.

Thiếu niên trôi nổi trong dòng nước, giống như có một luồng ý chí sinh tồn mãnh liệt đang thôi thúc, cặp lam mâu khó khăn mở ra, tay với lấy thắt lưng bắn ra một quả bóng, nó dần bành trướng ra càng lúc càng lớn, kéo theo Conan dần nổi lên.

"A, lại có gì đó đang nổi lên kìa."

"Conan!!!" Mọi người như vỡ òa khi thấy thiếu niên kia đang cố gắng tháo quả bóng ra, thám tử Mori vội vàng nhảy xuống hồ, bơi đến đưa cậu nhóc về bờ. Haibara và Ran khẽ thở phào một hơi, thật may mắn, Conan vẫn ổn.

"Thật là..." Kaito từ xa cũng đang khẽ thở dài, ánh mắt ôn nhu và vui vẻ nhìn thiên địch của mình: "Lúc nào cũng xuất hiện một cách bất ngờ ở phút cuối... Hửm?" Kaito khựng lại, sau đó khóe miệng cong lên nở một nụ cười mỉm, khoan thai giơ hai tay lên.

"Tôi vẫn chưa hiểu rõ chuyện này..." Charlie không biết từ bao giờ đã tìm được đạo tặc, ông ta cầm súng chỉ vào lưng của tên đạo tặc quốc tế này, thanh âm không mang theo địch ý hỏi ra nghi vấn: "Tại sao ngay từ lúc bắt đầu cậu đã biết ai là thủ phạm?"

"Chỉ là tôi nhận được ủy thác từ một người thôi." Kaito nhún vai trả lời.

"Tôi muốn biết lý do cậu lại ra sức ngăn cản thủ phạm, lý do là gì?"

Kaito chậm rãi kể cho Charlie về chuyện tình của một đôi nam nữ, người đàn ông vì bảo vệ bức tranh mà đã chết trong biển lửa của cuộc chiến năm xưa, người phụ nữ tận mắt nhìn người yêu chết. Người phụ nữ đó chính là vị phu nhân luôn đến bảo tàng để nhìn ngắm bức họa hướng dương mà nhóm Conan đã từng gặp, người ủy thác Kaito lấy cắp hai bức họa chính là nhân vật thứ 3 trong câu chuyện trên, ông ta muốn cho bà ấy được lần nữa nhìn lại bức họa năm đó.

Charlie ngạc nhiên trước sự thật đằng sau những chuyện xảy ra gần đây, ông bỗng nhiên mỉm cười, thu lại súng và quay đầu bước đi.

"Tôi có chút cảm động bởi câu chuyện tình yêu đó, cho nên tôi sẽ để cậu rời đi, nhưng chỉ lần này mà thôi." 

"Ồ, ông không tệ như tôi đã nghĩ." Kaito quay lại nhìn ông ta một cái, như có điều suy nghĩ gợi lên khóe môi, dường như vị cảnh sát này đã thay đổi khá nhiều so với vài ngày trước.

<Thám tử lừng danh Conan: Hoa hướng dương trong biển lửa - END.>

(Trong tình huống đó vẫn bình tĩnh xử lý được như vậy, thật là phục.)

(Thì từ những vụ trước đó không phải chúng ta đã chứng kiến phản xạ và ứng phó tình huống của cậu ấy rồi sao? Vẫn luôn xuất sắc như thế.)

(Cả Kaito và Kudo đều có tinh thần chính nghĩa rất cao đâu, họ đều tự giác đặt an toàn cho báu vật nhân loại lên trước.)

(Hai cậu trai trẻ này thật khiến ông già như tôi rất nể phục.)

(Charlie cũng không đến mức tệ nha.)

(Vị này chỉ là suy nghĩ có chút cứng ngắc thôi, chứ anh ta cũng là một cảnh sát tốt.)

"Shin-chan!!!" Kudo Yukiko có chút nghiến răng nghiến lợi gọi tên cậu con trai.

"???" Shinichi toát mồ hôi hột quay lại nhìn mẹ mình, nhưng lại ngẩn ra nhìn hai mắt của Yukiko đã sớm đong đầy nước mắt.

"Mẹ không hi vọng nhìn thấy con trai mình vùng vẫy giữa ranh giới sinh tử thêm lần nào nữa đâu." Yukiko hai mắt ướt nhòe, giọng cô như bị lạc đi, Kudo Yusaku ngồi cạnh thở dài vỗ lưng cho người yêu, ném cho Shinichi một ánh mắt đầy trách cứ và đau xót.

Thiếu niên quay người, hơi cúi đầu xuống, lông mi khép hờ che đi cặp lam mâu bối rối, trong lòng cậu cực loạn, rốt cục thiếu niên vẫn chưa hoàn toàn lý giải được sự thật rằng: Đối với cậu, việc hi sinh cứu người là việc cậu cần phải làm, nhưng với những người yêu quý và quan tâm cậu, đó lại cực kỳ tàn nhẫn.

Akai Shuichi và Furuya Rei lo lắng nhìn thiếu niên tâm tình sa sút, nhưng bọn họ cũng không định can thiệp vào dòng suy nghĩ của cậu, đây là điều mà thiếu niên cần tự suy ngẫm mà ra. Kudo Shinichi luôn muốn học tập chính nghĩa của Holmes, cũng thừa hưởng toàn bộ đức tính tốt đẹp của vị thám tử đó, nhưng thiếu niên này cũng chỉ là một đứa trẻ 17 tuổi mà thôi, hoàn toàn có thể dựa dẫm vào những người khác, không nhất thiết phải gánh chịu những trách nhiệm không thuộc về mình như thế.

Nhưng Kudo Shinichi, lại có mạch não không giống người thường.

Bọn họ biết điều đó, cũng cực kỳ bất lực, việc thay đổi suy nghĩ cho thiếu niên ấy không phải dễ dàng có thể một sớm một chiều được.

Thiếu niên cực kỳ quý trọng sinh mệnh, nhưng cũng là kẻ coi thường sinh mệnh nhất.

<Thám tử lừng danh Conan: Những giây phút cuối cùng tới thiên đường.>

[Tiến sĩ Agasa đưa năm đứa trẻ đi picnic ở một khu rừng gần núi Phú Sĩ, bọn họ đi qua hai tòa tháp 'Song đôi', là công trình mới được xây dựng, là hai tòa nhà cao nhất Nhật Bản.

Conan liếc nhìn hai tòa cao ốc phía xa, bất giác nhớ lại vụ đặt bom lần trước, vị kiến trúc sư Moriya Teiji đã thách thức cậu. Cuối cùng nhìn ba đứa nhỏ đang hào hứng đòi tiến sĩ cho ghé thăm hai tòa nhà đó sau khi picnic về, khóe miệng giật giật, cậu có linh cảm không tốt lắm.

Tối hôm đó, mọi người đang nằm trong lều trại say giấc, Haibara đang nói chuyện điện thoại với ai đó, Genta bắt gặp cô bé khi đang đi vệ sinh, nhưng vì khoảng cách quá xa nên không thể nghe rõ cô nói gì. Chỉ có thể nghe loáng thoáng hai từ: 'Nishitamashi ... Hắn... Sẽ đến...'

Đồng thời, trên chiếc xe Porsche 356A đen nhánh, dòng xe yêu thích của Gin-một kẻ đáng sợ của tổ chức áo đen, Vodka ngồi ghế lái phụ cũng vừa hoàn thành một cuộc trò chuyện, quay sang báo cáo với Gin: "Đại ca, tìm ra hắn rồi, tại tòa tháp đôi Nishitamashi! Nó được gọi là 'Nơi gần thiên đường nhất' đấy."

"Hoàn hảo..." Gin trên miệng ngậm điếu thuốc là, ánh mắt sắc bén của hắn lóe lên một tia thị huyết, nhếch mép cười: "Chúng ta sẽ làm cho nó trở thành máy chém, đưa hắn lên Thiên đường."

Chiếc xe Porsche tuyệt trần mà đi, biến mất trên con đường lớn, báo hiệu cho một sự việc kinh khủng sắp xảy đến.

"Oa!!! Cao quá!"

"Tớ không thấy đỉnh của nó luôn."

"Thật tuyệt!"

Bọn họ đứng dưới tòa cao ốc, ngước lên nhìn mà cảm thán, hai tòa tháp được thiết kế gần giống nhau, được nối với nhau thông qua 2 chiếc cầu kính, một tòa cao 319m và một tòa khác cao 294m.

"Conan-kun?" Bỗng một tiếng gọi quen thuộc vang lên, là Ran cùng thám tử Mori và Sonoko.

"Ran-neechan? Sao mọi người lại ở đây." Conan tròn mắt ra nhìn ba người vừa xuất hiện, có chút nghi hoặc hỏi.

"Sao mấy đứa lại ở đây?" Mori Kogoro nhíu mày hỏi.

"Chúng cháu vừa đi picnic về, ghé qua đây nhìn một chút. Còn bác?"

"Chủ nhân của tòa tháp này là bạn thời trung học của ta, Tokiwa Miko. Đã mời ta đến đây một tuần trước khi khánh thành tòa nhà này đấy." Vị thám tử râu kẽm phổng mũi khoe khoang, khuôn mặt không che giấu vẻ đắc ý.

Bọn nhỏ được thỏa lòng mong ước theo thám tử Mori bước vào trong tòa tháp, trên tầng 31, rất nhiều các trò chơi điện tử hiện đại làm lóe mù mắt bọn trẻ. Đặc biệt có một thiết bị sẽ đưa ra ngoại hình của người chụp 10 năm sau đó, bọn họ cực kỳ hào hứng, cùng đưa ra vài bức hình có ưng ý có thất vọng.

Conan và Haibara đều không muốn chơi thử, bọn họ bản thân đều hiểu, 10 năm sau bọn họ căn bản chính là Kudo Shinichi và Miyano Shiho. Nhưng những người khác nào chịu bỏ qua, Conan bị thám tử Mori dùng vũ lực ném lên máy, Haibara cũng bị ba đứa bé đẩy lên, trước khi kịp phản ứng thì chiếc máy đã chụp xong rồi.

ERROR - Chiếc máy hiện lên dòng chữ khiến cho vị lập trình viên Hara cùng những người khác nghi ngờ máy bị lỗi.

"Có lẽ chúng ta sẽ biến mất sau 10 năm nữa chăng?" Haibara lạnh nhạt bước xuống, để lại một câu như vậy.

"..." Conan chưa kịp vui vẻ thì đã bị câu nói này của thiếu nữ đánh tỉnh, lam mâu nheo lại đầy lo lắng.

Hai người họ là cùng một loại người, bước đi trên một sợi dây mảnh, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng.]

(Tòa tháp đôi Nishitamashi?)

(Hình như một năm trước nó đã bị hư hỏng nặng do vài vụ nổ thì phải?)

(Nhìn vào dòng thời gian thì đây là thời điểm Kudo-kun và Haibara-chan mới gặp nhau, cho nên cô bé này vẫn còn khá lo lắng và tự ti.)

(Dễ hiểu thôi, bản thân không thể quang minh chính đại sống sót, lúc nào cũng bị một mối nguy hiểm đe dọa tính mạng uy hiếp, là người thường thì đã sớm phát điên mà chết rồi.)

(Lầu trên tuy hơi quá khích nhưng nói rất đúng, là tôi thì sẽ không dám ra ngoài đường ấy chứ.)

"Sinh tồn trong hoàn cảnh như vậy, tinh thần phải cực kỳ mạnh mẽ mới có thể vượt qua." Thanh tra Megure lắc đầu, khe khẽ thở dài, từ khi vào không gian và được xem những thước phim này, ông mới nhận ra tam quan của bản thân vẫn là quá đơn giản.

"Tổ chức áo đen rốt cuộc là một đám người vô pháp vô thiên đến mức nào vậy chứ?" Không biết là ai thốt lên một câu như thế.

"Cái này nên để vị này Sharon Vineyard giải đáp cho mọi người nha." Jody Starling thình lình nói một câu như vậy, thanh âm châm chọc, mắt xanh lạnh lùng nhìn người phụ nữ tóc vàng đang ngồi nghịch mười móng tay đỏ chót của mình.

Nhất thời, mọi ánh mắt đổ dồn vào người phụ nữ xinh đẹp này, Haibara ngồi hàng trên cũng liếc mắt một cái rồi lại lạnh nhạt khoanh tay nhắm mắt dưỡng thần.

"Ha..." Đôi môi đỏ mọng khẽ cười một tiếng, cô ta chỉ nói ngắn gọn đúng một câu: "Diệt cỏ tận gốc."

Chỉ một câu đã bao hàm sự đáng sợ trong đó, chỉ cần bất cứ một người có liên can đến kẻ phản bội, tổ chức sẽ không tiếc ra tay diệt trừ, chính vì điều đó mà Kudo Shinichi mới cẩn trọng trong việc điều tra tổ chức, cũng như Haibara luôn nơm nớp lo sợ và sống trong sợ hãi.

Toàn bộ không gian bao trùm một cỗ không khí im lặng, bọn họ càng nghĩ càng thấy đau lòng cho hai thiếu niên, thiếu nữ kia. Hai đứa trẻ mới chỉ 17 tuổi, còn chưa thành niên đã phải trải qua những thứ mà người trưởng thành cũng không thể chịu được, thật chua xót đâu.

[Buổi đêm, Haibara lợi dụng lúc tiến sĩ đang ngủ, phủ thêm áo khoác đi xuống tầng, cô bé cầm điện thoại lên gọi tới số điện thoại của người chị gái, mặc dù đã biết Miyano Akemi đã bị trừ khử, việc gọi điện thoại sẽ khiến cô lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, nhưng... 

"Chị ơi, là em đây... Bọn em sẽ đến tham gia lễ khánh thành tòa nhà đó... Tít__________" Tín hiệu bỗng bị đứt kết nối

Quả nhiên, lần này, kẻ đã nghe được cuộc gọi đến này chính là Gin và Vodka, bọn chúng nhận ra 'kẻ phản bội' và nở một nụ cười đầy thị huyết.

Haibara kinh ngạc nhìn trong tay điện thoại, theo phản xạ quay người, là Conan cùng với đầu nối tín hiệu trên tay, thiếu niên trầm mặc nhìn thiếu nữ đang hoảng hốt đứng trước mặt, lam mâu bị bóng tối che khuất thấy không rõ cảm xúc.

"Tớ biết cậu đang gọi cho ai, cậu vẫn thường xuyên gọi đến căn hộ của chị cậu."

"Ông hiểu rồi, cháu muốn nghe giọng của cô ấy ư?" Tiến sĩ Agasa cũng đã bước tới, có chút đau lòng nói.

"Tớ hiểu cảm giác của cậu... Nhưng như vậy là quá mạo hiểm. Cậu..."

"Không ai hiểu được tôi đâu." Haibara bỗng nhiên hét lớn, sau đó chạy đi.

Conan muốn đuổi theo nhưng bị tiến sĩ ngăn lại, ông nói: "Hãy để con bé một mình đi."

Sáng hôm sau, Conan đang rảo bước tới lớp học, cặp lam mâu mang theo sự nghiêm trọng, việc tối qua khiến thiếu niên có chút bất an.

"Tớ xin lỗi việc tối qua." Bỗng Haibara từ phía sau bước nhanh đến, đi song song với Conan, nhỏ giọng nói: "Tớ biết làm vậy rất nguy hiểm, nhưng tớ lại không nhịn được... Rất muốn nghe giọng chị ấy, dù chỉ là 10 giây."

"Đồ ngốc! Cậu không cô độc đâu." Thiếu niên ôn nhu nói, lam mâu dịu dàng nhìn thiếu nữ bên cạnh.

Haibara hơi ngẩn ra một chút, nhắm mắt: "Tớ nghĩ tớ cần chút thời gian để ngừng lại. Nhưng mà... tớ vẫn luôn thắc mắc mình thật sự là ai?"

"..." Conan sửng sốt quay lại, lam mâu mang theo kinh ngạc nhìn thiếu nữ đang tỏa ra không khí u tối và tuyệt vọng.

"Tôi là ai? Tôi từ đâu đến? Tôi nên đi đâu?"

"Nên đi đâu là sao cơ? Cậu đang nói gì vậy, Haibara?" Ayumi vừa tới đã nghe được câu như vậy, ngây thơ hỏi, trong giọng nói không giấu đi sự lo lắng.

"Đây không phải chỗ của cậu à?" Mitsuhiko chỉ tay vào chỗ của thiếu nữ, khó hiểu hỏi.

"Đây là chỗ của tớ." Ayumi ngồi vào bàn phía trước, cười nói.

"Đây là của tớ." Mitsuhiko ngồi sang bàn cách bàn của Haibara một lối đi, cười tươi.

"Còn đây là của tớ." Genta cũng ngồi xuống bàn sau Mitsuhiko.

"..." Haibara mở to mắt nhìn ba người bạn bé nhỏ này, hắc mâu dao động.

"Thấy chưa, cậu không cô đơn đâu!" Conan cười nhẹ, cũng ngồi xuống bàn ngay cạnh bàn cô, Haibara hơi ngây ra, lại nở một nụ cười, cô có thể cảm nhận được ấm áp nha.]

(Cô bé thật đáng thương.)

(Cũng chỉ vì thèm khát tình thương gia đình thôi.)

(Một cô bé 16, 17 tuổi mất đi người thân và cuộc sống của một đứa trẻ, quanh năm suốt tháng phải phục thị cho tổ chức, thật bi ai.)

(Khó trách được cô bé lại tiêu cực như thế, cũng may là bọn trẻ đã mang tới cho cô ấy sự ấm áp.)

"Ai-chan..." Ayumi bỗng nhiên khóc thút thít, cô bé mặc dù còn nhỏ nhưng vẫn cảm thấy người bạn của mình rất buồn, vốn mít ướt nên khóc càng lúc càng lợi hại hơn.

"Không phải tớ vẫn ở đây sao? Đừng khóc!" Haibara cười cười quay xuống nhẹ giọng dỗ dành Ayumi, hắc mâu tràn đầy nhu hòa.

Shinichi liếc mắt nhìn thiếu nữ đang luống cuống dỗ dành cô bé ngồi ghế dưới, nở nụ cười an tâm, chí ít bây giờ Haibara đã có thể có một cuộc sống mới, có người nhà, có bạn bè, cậu mừng thay cho cô ấy.

Haibara Ai, không... Miyano Shiho, là một thiếu nữ bị tổ chức trói buộc và lợi dụng, cô ấy tiếp quản công việc của cha mẹ, chế tác ra loại thuốc độc đã khiến rất nhiều người bỏ mạng, cũng khiến vài người bị mất đi cuộc sống vốn dĩ, như Kudo Shinichi, Mari Sera hay chính bản thân cô. Người nhà liên tiếp mất đi, thiếu nữ mang theo trái tim chồng chất vết thương chạy trốn, may mắn gặp được tiến sĩ Agasa coi cô như cháu gái mà nhận nuôi, có những người coi cô là bạn như đội thám tử nhí và một thiếu niên luôn là tấm lưng vững chãi che chở cho cô, ánh sáng cứu rỗi cô khỏi hắc ám.

[Trong buổi lễ khánh thành tòa tháp đôi, chủ tịch Tokiwa Miko đã bị giết hại, xác bị treo lơ lửng giữa bức tranh núi Phú sĩ của họa sĩ Kisaragi Hosui. Conan đã nhanh chóng suy luận ra thủ phạm cũng như cách thức gây án, ngay cả động cơ gây án cũng đã có chút nắm chắc.

Nhưng còn chưa kịp làm gì, trong phòng phát điện, một quả bom đếm ngược về 0 và phát nổ, sau đó là hàng loạt các quả bom khác. 

"Chuyện gì vậy?" Conan sửng sốt cảm nhận thấy dưới chân rung chuyển, sau đó đèn điện bị phụt tắt.

Tòa nhà A trở nên tối đen, bom vẫn liên tiếp phát nổ, từ tầng 40 một ngọn lửa bắt đầu bốc lên, nhanh chóng lan ra các tầng.

Bọn họ buộc phải di chuyển khỏi đây từ thang máy VIP, phụ nữ trẻ em được ưu tiên đi thang máy, còn đàn ông sẽ di chuyển bằng lối thoát hiểm, đi qua cây cầu kính ở tầng 60 để sang tòa nhà B.

Haibara và 3 đứa trẻ đi lượt thang máy đầu tiên, nhưng xuống đến tầng 66 thì có một đôi mẹ con bước vào, bọn họ quyết định nhường vị trí cho hai người đó, bốn đứa trẻ muốn rời khỏi đây bằng chiếc cầu kính.

Conan đang đứng chờ lượt thang máy tiếp theo, trong đầu lại đang suy nghĩ những sự việc vừa xảy ra, có lẽ tổ chức áo đen đã can thiệp vào, cậu cùng Haibara sớm đã phân tích ra vị lập trình viên bị giết trước đó là do bọn chúng làm, nhưng Conan vẫn thắc mắc, tại sao bọn chúng lại phá hủy cả hệ thống điện? Không phải chỉ cần phá hủy hệ thống máy tính thôi sao?

Cũng lúc này, thang máy đã lên đến nơi, Conan theo Ran và Sonoko bước vào trong.

Conan đang suy nghĩ, nghe thấy tiếng Sonoko nói chuyện, hơi liếc lên nhìn, bỗng nhiên, lam mâu co rút, mồ hôi lạnh chảy ra. Trong một khoảnh khắc, khuôn mặt cùng kiểu tóc của Sonoko biến thành Miyano Shiho, Conan hiểu rồi, giống như cảm giác thấy cái gì, quay lại nhìn sang tòa nhà phía xa, lại dùng mắt kính soi rõ.

"Gin!" Hắn đang cầm một khẩu súng ngắm, trực chỉ về phía này, mục tiêu là Sonoko.

"Ngủ ngon nhé, Sherry! Hãy yên giấc ngàn thu đi!" Gin nhếch mép.

Conan hoảng sợ nhìn chấm đỏ đang càng ngày càng di chuyển lên đầu Sonoko, vội vã hét lên: "Sonoko, váy rách để lộ quần lót kìa!"

Sonoko giật mình cúi xuống, đúng lúc viên đạn bắn tới, phá hỏng bảng điều khiển thang máy, cô tiểu thư tóc nâu không hiểu chuyện gì xảy ra, hoảng sợ khóc lóc.

Chiếc thang máy bị dừng lại đột ngột, Conan nhận ra tia laze đã biến mất, Gin đã biết là nhầm người. Lửa mang theo áp suất tràn ra khiến tầng dưới nổ tung, mọi người trong thang máy hoảng sợ.

"Ran-neechan, giúp em lên trên." Conan hét lên, Ran hiểu ý đỡ chân thiếu niên, Conan tựa lực một cước đạp bay cửa nóc thang máy.

Ran cũng trèo lên và giúp vài người bên dưới kéo lên, cũng chạy tới giúp đỡ Conan mở ra cánh cửa thang, bọn họ buộc phải đi bộ để tìm lối thoát.

Khói đã đuổi kịp họ rồi.

Gin muốn đuổi tận giết tuyệt, mặc kệ còn những người vô tội khác, hắn mở lên công tắc bom, ấn xuống, bom trên chiếc cầu cao nhất phát nổ, va chạm với chiếc cầu phía dưới, cả hai chiếc cầu đều bị rơi, bốn đứa trẻ và hai người Conan và Ran bị mắc kẹt lại.

Nhìn biển lửa càng lúc càng muốn lan đến, Ran quyết định mạo hiểm một lần, cô chạy tới hộp cứu hỏa, lôi ra đống vòi cao su, buộc vài vòng vào đống bê tông nứt vỡ, buộc dây vào người cô và Conan.

"Ran-neechan..."

"Rất nhanh thôi, Conan, chị sẽ đưa cả hai chúng ta ra khỏi đây." Ran cười, sau đó hít sâu một hơi, thả người nhảy xuống, Ran cố gắng đung đưa sợi dây, tạo đà đạp vỡ cửa sổ của tầng dưới.

Thật may, kế hoạch đã thành công, hai người an toàn xuống được tới nơi, nhưng rất nhanh Conan nhận ra, bốn đứa bé kia không thấy đâu.

"Alo, có ai không?" Conan lôi ra chiếc huy hiệu, gọi lớn.

"Conan!" Là giọng của bọn trẻ.

"Các cậu đang ở đâu?"

"Bọn tớ... Đang ở tầng 60?"

"Cái gì?!?"

"Takagi, mau gọi một chiếc trực thăng tới."

Conan vội vàng chạy tới xe, lôi chiếc ván trượt ra ngoài, chạy sang tòa nhà B lên tầng 60, mượn đi chiếc đèn pin trên tay của nhân viên cứu hộ, trong ánh mắt hoảng sợ của mấy người lớn, thiếu niên dẫm lên ván trượt, phóng đi, bay qua khoảng không và tới được bên tòa nhà A trong tiếng reo hò của ba đứa bé.]

(Đám người tổ chức này quả là điên rồ đâu.)

(Không cần biết những người không liên quan, giết hết ư? Thật đáng sợ!)

(Thật vô pháp vô thiên, cũng may là đám người này đều đã bị bắt.)

(Mori-san thật dũng cảm nha, cơ mà cô ấy cũng rất khỏe, không hổ là cao thủ Karate.)

(Tuy mạnh mẽ nhưng cũng mềm yếu, là một cô gái tốt, chỉ tiếc là cô ấy không có được thứ mình muốn a.)

(Thoát ra rồi lại quay lại cứu người, không biết nên khen cậu ấy nghĩa hiệp hay mắng cậu ấy ngốc đây.)

(Lần nào cũng mạo hiểm như vậy, vẫn là bọn trẻ phiền phức đó.)

(Lầu trên, mấy đứa bé lần này không có lỗi, bọn chúng đã làm được một việc tốt.)

"Mấy đứa làm rất tốt!" Sato quay sang, không keo kiệt mà khen ngợi bọn nhỏ, ba đứa bé cứ nghĩ lại bị mắng, nhưng bất ngờ được khen thì đều rất sung sướng reo hò.

"Lần nào cũng xuất hiện theo cách như vậy, thành nghiện hay sao vậy?" Kuroba Kaito bất đắc dĩ nói nhỏ, có chút phiền táo khi người hắn muốn bảo vệ luôn tự mình đâm đầu vào chỗ nguy hiểm. Bất lực!

"Lần sau đừng hấp tấp như thế." Akai Shuichi giơ lên một ngón tay cốc nhẹ lên đầu Shinichi, sau đó lại đưa cả bàn tay lên vò tung mái tóc đen mềm mại, khiến nó rối tung lên.

"Akai-san!!!" Shinichi tức giận hô lên, có chút ủy khuất đưa tay lên chải lại tóc, tự dưng thấy thương cho mái tóc của mình.

"Đã nghe rõ chưa? Lần sau hãy gọi cho anh, hoặc cho bất cứ ai, đừng có mạo hiểm." Akai Shuichi nhíu mày, hơi cúi xuống, lục mâu nhìn thẳng vào cặp lam mâu đang trợn to nhìn hắn.

Shinichi thấy khuôn mặt của người kia đang cực gần với mình, hơi thở của hắn mang theo mùi bạc hà nhè nhẹ lướt qua chóp mũi cậu, khẽ nuốt nước bọt, hai má hơi đỏ lên, gật đầu.

Bỗng nhiên một cánh tay vòng qua cổ Shinichi, Furuya Rei kéo thiếu niên lại phía mình, đôi mắt xanh dương đào hoa mang theo địch ý nhìn Akai Shuichi.

"Cũng có thể gọi anh nha, Shinichi! Em có số của anh mà. Ở Nhật Bản này, anh sẽ giúp đỡ được cho em rất nhiều đấy." 

"... Em biết rồi, Rei-san, mau bỏ em ra đi!" Hơi thở của Rei phả vào tai của Shinichi làm nhột nhột, thiếu niên mặt đỏ nói nhỏ, trong đầu lại đang giống như có vài con ngựa chạy qua: 'Hai người này bị gì mà cứ thích dí sát vào người mình vậy? Chết tiệt, tim mình... Nó đập nhanh quá!'

Trong tim của Kudo Shinichi, đã có một chút cảm xúc thay đổi, có lẽ thiếu niên trì độn trong tình yêu cũng đã dần phát hiện ra tình cảm của mình rồi.

----------------------------------------------------------------------------------------








Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia