ZingTruyen.Com

[AllShin-Conan đồng nhân] Ánh sáng sự thật

25.

RuniRita

<Do hôm qua tác giả bận đi ăn sinh nhật, nên hôm nay đăng chap hơi muộn và ngắn một xíu, chap sau sẽ bù cho các độc giả một chap dài gấp rưỡi nha. Cảm ơn và chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.>

--------------------------------------------------------------------------------------------------

[Conan giải quyết xong mấy con mèo đỏ, thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, lại nghe thấy thanh âm cảm thán từ trên cao, Kaito KID một thân y phục trắng nhảy xuống: "Chúa ơi! Chuyện gì xảy ra thế này?"

"Mấy thứ này là gì thế?" Vị đạo tặc toát ra một giọt mồ hôi lạnh, có chút e ngại hỏi.

"Là bẫy ông lão Jirokichi chuẩn bị để bắt cậu đấy." Thiếu niên hai tay đút túi quần, ung dung bước lại gần Kaito, những cái bẫy vốn để dành cho KID lại bị Conan dùng để diệt Mèo xiêm đỏ, thật tiện lợi.

"Ồ ra thế, nếu tôi cướp viên đá quý và tẩu thoát bằng lối đó thì tôi sẽ bị điện giật sao? Chà, nguy hiểm quá!" Kuroba Kaito nhìn lên bộ phận cảm biến kia, vuốt vuốt ngực kêu lên, có chút nghĩ mà sợ.

Ở hai người nhàn nhã nói chuyện, thủ lĩnh Mèo xiêm đỏ từ thang máy xông ra cầm súng nã loạt đạn vào KID, vị này hất lên áo choàng nhảy ra sau bục triển lãm. Gã thủ lĩnh lại quay sang xả đạn về phía Conan, trong làn đạn dày đặc, thiếu niên cắn răng mò xuống thắt lưng bắn ra một trái bóng da. Ở không hề có sự che chắn nào, thiếu niên bị một viên đạn sượt qua má, không chút để ý đến bản thân nguy hiểm đá quả bóng vào người gã. Thủ lĩnh khủng bố bị bay ra ngoài, muốn với tới khẩu súng nhưng quá đau đớn mà bất lực nằm sóng xoài trên mặt đất.

Thiếu niên ngã ngồi trên sàn, cơ thể có chút thoát lực, khe khẽ thở dài.

"Thật lợi hại." KID nhìn tên khủng bố bị hạ gục, lên tiếng khen ngợi, cũng bước lại gần Conan ngồi quỳ một chân trước mặt thiếu niên, nhìn thiếu niên nở một nụ cười chiến thắng thì ánh mắt lóe lên chút nhu hòa, hắn lấy ra một miếng băng cá nhân, dán lên vết thương trên mặt đứa bé: "Đây là huy chương cho lòng dũng cảm nha."

Bên hội trường, hai tên còn lại cũng bị thanh tra Nakamori, chủ tớ Jirokicho và ông bác Mori hạ gục, phi thuyền cũng đã tạm thời được an toàn.

Conan nghe Haibara xác nhận mọi người đều ổn xong, bước lại chỗ gã thủ lĩnh, móc từ người gã ra một ống thủy tinh và điện thoại di động, tra tìm nhật ký cuộc gọi thấy có khá nhiều cuộc gọi từ một số lạ, vẻ mặt thiếu niên đang nghiêm túc chuyển sang vẻ mặt ngây thơ đối gã hỏi: "Nè, ai đã gọi cho ông thế? Tại sao lại gọi nhiều vậy?" Thanh âm trong suốt của đứa trẻ, nội dung lại là như đang tra khảo, gã khủng bố nhìn thiếu niên bằng ánh mắt quái dị, nhưng vẫn cắn chặt răng, làm bộ không nghe thấy gì.

"Hưm... Nếu ông không muốn nói..." Thiếu niên nở một nụ cười ranh mãnh, giơ lên trong tay ông thủy tinh đựng chất lỏng màu xanh, nhìn gã.

"Mày tính làm gì với thứ đó?" Gã khủng bố liếc nhìn thứ chất lỏng màu xanh đó, không nhịn được hỏi đứa bé đang ung dung đứng trước mặt mình.

"Nếu ông không thành thật trả lời, tôi sẽ đổ thứ này lên người ông nha!" Vẫn cái thanh âm trong sáng ngây thơ đó, hai tay giả bộ như đang định mở nắp của bình thủy tinh, cặp lam mâu to tròn trong màu sắc vàng cam của hoàng hôn ánh lên vẻ tinh nghịch. Vẻ mặt thiên chân vô tà nhưng lời nói lại hoàn toàn trái ngược, làm người ta nhất thời không biết thiếu niên là thiên thần hay ác quỷ, hoặc là kết hợp hai trong một.

"Hừ, tùy mày." Bất ngờ là gã khủng bố lại không hề tỏ ra sợ hãi, gã nhắm mắt lại, biểu thị muốn làm gì thì làm, Conan dừng lại trên tay động tác, khóe miệng tràn lên một nụ cười.

Thị trấn Nara dưới chân núi Nagai, một nhóm mặc cảnh phục từ trong ngôi chùa cổ khuân vác thứ gì đó ra ngoài, lúc này một thanh âm thiếu niên đanh thép vang lên: "Chà thì ra là thế, đúng như tôi đoán, các người lợi dụng tin tức không tặc làm mọi người sợ hãi di tản, lợi dụng làm nhân viên an ninh để ăn trộm tượng Phật cổ." 

Ở một thiếu niên, một thiếu nữ và một đứa bé nhàn nhã nói lên âm mưu của mình, đám ăn trộm liếc nhau, chỉ là ba đứa nhóc ranh mà thôi, liền muốn diệt khẩu bọn họ, nhưng tất nhiên Hattori Heiji đâu có dại dột đến đây vạch mặt tội phạm mà không có chuẩn bị đâu. Cảnh sát đã sớm bao vây nơi này, rất nhanh đã tóm gọn được nhóm ăn trộm đồ cổ này.

Mọi chuyện dường như đã ổn thỏa hết, Conan cũng đã trả lại viên bảo thạch Lady Sky cho ông Jirokichi, lại vào phòng hút thuốc đón Ran ra, cũng sơ lược giải thích cho thiếu nữ. Thực chất không có virus gây chết người nào cả, vết mẩn đỏ trên người cô chỉ là do dính phải lớp sơn màu nào đó mà thôi. Lại ở nhắc đến vị phóng viên đã làm lây lan nước sơn lên người cô, khuôn mặt thiếu niên dần đổi sắc, thanh âm càng lúc càng nhỏ, vẻ mặt trở nên trầm ngâm: 'Khoan đã... Tại sao người đó lại không ở đây?'

Cặp lam mâu co rút, như nghĩ đến cái gì, liền chạy đi trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người, thiếu niên chạy đến phòng y tế, phát hiện ra nữ phục vụ viên bị trói, vị phóng viên Fujioka cũng biến mất không thấy người. 

Phía sở cảnh sát, thanh tra Megure cũng đã nhận được tình báo cho biết hai nhóm này không có liên quan đến nhau, nhóm khủng bố cướp phi thuyền thực chất chỉ là một đội ngũ lính đánh thuê được nhóm Mèo xiêm đỏ thuê, nói rồi chìa một bức ảnh lên mặt bàn, chính là vị phóng viên bị nhiễm bệnh - Fujioka thủ lĩnh chân chính của Mèo xiêm đỏ.]

(Thật là, vẫn không màng an nguy của bản thân a.)

(Má bị xước rồi, khuôn mặt tinh xảo vậy mà.)

(Lầu trên yên tâm, mặt Kudo-senpai không có sẹo đâu, vẫn mịn cực.)

(Nhìn mà thấy tội cho tên tội phạm a, hẳn là tư vị kinh khủng lắm.)

(Hẳn là đau lắm nha.)

(Hai người này có thật là khắc tinh của nhau không vậy? Giao lưu thật hài hòa đâu.)

(Ta đi, vẻ mặt ngây thơ, khủng bố lời nói a.)

(Conan vẻ mặt này rất đáng yêu, nhưng sao tôi lại thấy đáng sợ vậy?)

(Rõ ràng là hai bản chất mâu thuẫn nhau, vậy mà áp lên người thiếu niên lại thấy thật phù hợp.)

(A, thì ra đều là vì tượng Phật sao? Phí thật lớn công sức chỉ vì để làm điều này?)

(Cũng may là phát giác sớm, ngăn lại hành động này a, không thì sẽ tổn thất rất nghiêm trọng đây.)

(Uy, tôi còn tưởng vụ án xong rồi chứ? Quay xe như này cũng quá ác rồi.)

(A, kẻ đứng sau màn thật khó mà ngờ tới.)

"Shinichi, lúc đó không phải tôi cố tình trốn bên trên không xuống giúp cậu đâu, tôi có thể giải thích." Kuroba Kaito có chút lúng túng quay sang nhìn thiếu niên.

"Không cần, cậu vốn dĩ không liên quan đến Mèo xiêm đỏ, căn bản là không có nghĩa vụ giúp tớ." Shinichi lắc đầu, quay sang ôn nhu trấn an cậu bạn: "Một mình tớ có thể giải quyết họ, căn bản là không cần giúp a."

"Nếu tôi đến sớm hơn chút, chắc chắn tôi sẽ tới giúp đỡ." Kuroba Kaito thở dài, ánh mắt bất lực, lúc đó khi hắn nghe thấy tiếng súng dồn dập đã vội vàng chạy tới rồi, nhưng khi đến nơi chỉ kịp thấy người kia đang diễn kịch đưa mấy kẻ khủng bố vào bẫy, hoàn toàn không có cơ hội xen vào. Cũng không có ngờ tới trước đó ở trong bụng 'cá voi', thiếu niên đã trải qua một trận khổ chiến nguy hiểm như thế.

"Conan-kun thật đáng sợ." Ayumi run rẩy nói, hai cậu bạn ngồi cạnh cũng đã sớm tái mét mặt mà hoảng sợ, bọn họ thật không nghĩ tới đồng bọn của họ luôn một vẻ mặt ôn nhu cười lại có lúc đáng sợ đến như vậy.

"Chỉ là diễn kịch một chút thôi mà mấy đứa." Kudo Shinichi bất đắc dĩ giải thích, vì mao mà mọi người đều nhìn cậu bằng ánh mắt sợ hãi như thế chứ?

Lúc thân phận tên đầu sỏ Fujioka bị đưa ra ánh sáng, trong không gian có nhiều người đều tỏ ra quả nhiên là vậy, cũng có vài người bây giờ mới nhận ra. Dù sao ở góc nhìn của thượng đế, người xem sẽ luôn dễ dàng đoán ra mọi thứ chi tiết hơn là người trong cuộc lúc đó.

Nhưng bọn họ sẽ không ngờ tới, phía sau còn sẽ đặc sắc hơn nhiều.

[ Trên nóc phi thuyền, Fujioka thản nhiên đứng đón gió, chiếc phi thuyền đang chầm chậm di chuyển ngang qua thành phố, đường xá không một bóng người, thi thoảng có vài con vật nhỏ chạy trốn trên đường, tòa thành phố lớn nhất nhì Nhật Bản lúc này giống như một tòa tử thành. Tên thủ lĩnh mỉm cười nhìn ngắm khung cảnh này với vẻ đắc thắng, lại như đang chờ đợi điều gì đó.

"Dừng ở đây được rồi đó." Một thanh âm trong suốt vang lên, vẻ mặt của tên thủ lĩnh cứng lại: "Bỏ rơi đồng đội để chạy trốn một mình, không cảm thấy hành vi đó rất hèn hạ sao? Thủ lĩnh thật sự của nhóm không tặc, Fujioka Takamichi."

Fujioka hơi ngạc nhiên, lại ở một khắc sau đó nổi lên mỉm cười, quay lại đối mặt với tiểu thám tử lừng danh. Trong khung cảnh tối tăm, chỉ có thấp thoáng ánh đèn đường và ánh sáng từ các dãy nhà cao tầng, cặp lam mâu lại lấp lánh ánh sáng sắc bén đến dọa người, thiếu niên nhếch mép cười tự tin, thản nhiên đứng đối mặt với tên khủng bố.

 "Đúng thế, tao cũng không thể tin được, mày lại có thể vạch trần chân tướng thật sự của tao đấy." Tên thủ lĩnh vẫn bình chân như vại.

Thiếu niên nở nụ cười nói lên suy luận, từ việc nữ thủ hạ sớm xịt sơn vào mọi ngóc ngách trong căn phòng hút thuốc, sau đó việc gã cố tình để mình trở thành người 'nhiễm bệnh' đầu tiên, từ đó thám tử đã đoán ra kẻ thực sự đứng sau điều khiển tất cả chính là gã.

"Suy luận nghe cũng thú vị lắm, nhưng mày đã có vài thiếu sót đấy."

"Cái gì?" Conan nheo mắt nghi hoặc.

"Đầu tiên, tao chưa bao giờ nghĩ tới việc tẩu thoát một mình."

"Không phải đồng bọn của ông đang..."

"Tao không nói bọn chúng, mà là kẻ khác. Đồng đội thật sự của tao!" Fujioka nhún vai, vẻ mặt đắc ý nhìn khuôn mặt dần biến sắc của đứa trẻ.

"Ông vẫn còn đồng bọn sao?" Cặp lam mâu hoảng sợ mà tối lại.

Trong phòng ăn, Suzuki Sonoko bị một trong hai phóng viên cầm súng kề sát thái dương, Ran định tiến lên thì một họng súng cũng đã kề sát vào đầu cô. Thì ra đôi nam nữ phóng viên chính là đồng bọn của Fujioka, Haibara nhanh chóng nói lại tình hình cho tiểu thám tử.

"Chết tiệt!" Conan khẽ cắn răng, lại nghe gã tội phạm nói.

"Thứ hai, tao không lên đây để bỏ trốn. Tao lên đây để nhử mày tới."

"Hả?" 

"Mày biết tại sao mục đích của bọn tao là những bức tượng Phật thay vì tiền không? Trong thời đại 4.0 này, tiền bạc lưu thông rất dễ bị phát hiện, vì vậy những bức tượng này nếu bán ở hải ngoại sẽ tốt hơn, nhưng lại bị mày phá hỏng. Vì vậy tao muốn gặp kẻ đã phá hủy con đường tài lộ của bọn tao, là mày!" Nói rồi, gã rút khẩu súng giắt trong túi áo ra, không một chút chần chừ nã một phát súng.

Viên đạn sượt qua đầu Conan, vì phản chấn từ viên đạn mà cơ thể bị hất tung ra sau, thiếu niên chống hai tay ngồi dậy, từ trên trán, một dòng máu đỏ từ thái dương chảy xuống mắt, khẽ nheo mắt lại để cố gắng không bị ảnh hưởng tầm nhìn.

"Sẽ nhanh thôi, từ từ mà thưởng thức." Gã thủ lĩnh nở một nụ cười tàn ác.

Bên kia, Hattori Heiji chia tay Kazuha và Satoshi, trèo lên trực thăng đi cùng Sato và Takagi đuổi theo phi thuyền, thám tử da đen có chút bất an và lo lắng cho Conan, hắn đã không thể liên lạc với thiếu niên được nữa.

Bên trong phi thuyền, mọi người đã bị trói vào tay vịn lan can, đám lính đánh thuê lúc này mới biết bọn chúng cũng chỉ là kẻ đáng thương bị người lợi dụng xong vứt bỏ mà thôi.

Trên nóc phi thuyền, tiếng súng lần nữa vang lên, Conan lần nữa bị bay ngược ra sau, bả vai trái chảy xuống dòng máu đỏ, thiếu niên ôm lấy nơi bị thương, khẽ rên lên một tiếng.

Tên khủng bố tự nhận có lòng tốt nói cho Conan kế hoạch mà bọn chúng đã chuẩn bị, bọn hắn sẽ cho con tàu đi xuyên qua gầm cầu kia, nhảy xuống một con thuyền đã đợi sẵn, đồng thời lắp đặt thêm hai quả bom khác, phi thuyền này rất nhanh cũng sẽ nổ tung. Sau đó lại nã thêm một viên đạn, Conan lần nữa bị ngã ra sau, đau đớn lần nữa ập đến khiến thiếu niên không nhịn được rên rỉ.

Cục diện gần như thuộc về phe ác.

Conan vẫn chưa muốn bỏ cuộc, cắn răng chống đỡ cơ thể, ánh mắt không ngừng liếc nhìn xung quanh: ' Coi nào, phải nghĩ ra cách gì đó...' Thiếu niên nhìn thấy một cái nút xoay, trong đầu dần nảy ra một kế hoạch.

"Oa, nhìn kìa, đền Oofuku ở phía đó, thật đẹp đâu!" Thiếu niên bỗng nhiên reo lên, đôi mắt màu lam như phản chiếu ánh sáng rực rỡ.

"Đừng nghĩ việc làm tao phân tâm. Mày muốn đá trái bóng vào đầu tao à?" Fujioka cười nhạt, phi thuyền di chuyển xuyên qua gầm cầu, gã cúi người xuống để tránh va chạm, chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, thiếu niên nhanh chóng rút thắt lưng ra, cài vào nút xoay, bấm nút, bản thân thì tránh sang một bên, bám chặt vào tay vịn.

Một trái bóng da nhô ra, càng lúc càng phồng to, nó đè ép vào thành cầu, mạnh mẽ làm phi thuyền nghiêng lên, Fujioka không đứng vững ngã xuống, súng lục rơi ra khỏi tay rơi xuống biển, hắn muốn bám chặt lấy bề mặt nóc. Bên trong phi thuyền, hai gã đồng bọn cũng khó khăn bám lấy một cái bàn, miễn cưỡng đứng vững.

Trái bóng càng lúc càng to, Conan một tay bám vào tay vịn, một tay duỗi ra, cố gắng với tới nút bấm, trái bóng bắn ra khỏi thắt lưng bay ra biển, gã khủng bố sau vài lần cố gắng cũng bị rơi xuống nước, bên trong hai kẻ còn lại cũng bị va đập vào tường cùng bàn ghế mà ngất xỉu.Chiếc phi thuyền lấy tư thế dựng thẳng đứng, chế độ lái tự động mất một lúc mới có thể đưa con tàu về trạng thái cân bằng.

Conan lúc này mới có thời gian nhận điện thoại của Heiji, trước câu hỏi quan tâm của cậu bạn, thiếu niên không muốn trả lời, lại nhanh chóng nói hắn cử thuyền cứu hộ đến vớt gã khủng bố, hoàn toàn không chút đoái hoài đến các vết thương của bản thân.

Trên trực thăng, Sato thấy Heiji cúp máy, liền tò mò hỏi: "Chị có một câu hỏi. Kudo-kun là Kaito KID à?"

Hattori chớp chớp mắt xác định bản thân không nghe nhầm, hiểu ra nữ cảnh sát nói gì sau, bày ra vẻ mặt khó hiểu: "Hả?"

Trong tàu, mọi người còn đang hoàn hồn sau chuyện vừa rồi, từ ngoài KID bước vào trong, dáng vẻ ung dung tự đắc, hắn cởi trói cho Mori Ran, nhờ thiếu nữ cởi trói cho những người khác, lại bước tới hai tên khủng bố đang ngất xỉu kia, lấy ra viên bảo thạch, ngắm nghía một lúc xác định không phải Pandora liền quăng trả lại cho Jirokichi. Ran lo lắng hỏi tình hình của Conan, KID vẫn một vẻ mặt cười cợt của Poker trả lời: "Yên tâm đi, thằng nhóc đó vẫn ổn."

Sóng yên biển lặng, mọi người tập trung tại phòng ăn hưởng dụng bữa tối, vết thương ở đầu và vai Conan cũng đã được băng bó cẩn thận, mọi người có hỏi cũng chỉ cười nói mình không cẩn thận bị ngã mà thôi, thấy thiếu niên trả lời như vậy cũng không ai hỏi thêm gì nữa, có lẽ việc thiếu niên ngã thương cũng không phải việc hiếm thấy với bọn họ.]

<Thám tử lừng danh Conan: Con tàu biến mất giữa trời xanh - END.>

(Cmn, sự tình thất bại đi tìm một đứa bé báo thù?)

(Cmn còn có xoay ngược?)

(Hai tên phóng viên kia cũng là kẻ khủng bố sao?)

(Tuyệt cảnh a, lúc này thật tò mò Conan giải quyết như nào?)

(Không được giết người... Giết người là phạm pháp... Không được giết người... A a a... Cmn tôi muốn giết Fujioka Takamichi.)

(Oa, lại là âm mưu đột phát a.)

(Đừng nên bao giờ đùa giỡn với Kudo-sama.)

(Trong tuyệt cảnh như vậy vẫn bình tĩnh nghĩ ra kế sách giải quyết, thật không hổ danh 'mưa bom bão đạn mặt không đổi sắc' a.)

(Đây là ổn sao?)

(Lần nào lên báo chí cũng là không có thương vong, cmn đây là không có thương vong?)

(Tôi lúc đó xem tin tức còn cảm thấy người trên phi thuyền mạng thật lớn đâu. Không ngờ được sự thật lại là như thế này.)

(Uy uy, tại sao thấy cậu ấy bị thương lại không nhận ra đó là đạn thương chứ?)

(Vết thương rõ ràng như vậy vẫn không thèm kiểm tra kĩ, thiếu niên một câu qua loa lấy lệ liền tin?)

(Bình thường tiểu thám tử muốn tham gia phá án thì thi nhau cản trở, cần giúp đỡ thì hô hào Conan, lại ở lúc cậu ấy bị thương chỉ vài lí do thì tin tưởng không chút nghi ngờ, thật đó hả?)

(Bọn họ ở bất tri bất giác mà ỷ lại vào Kudo, nhưng lúc khó khăn và nguy hiểm thì không một ai hiểu cho cậu ấy.)

(Tôi rất muốn nói, mắt các người mù hết rồi hay sao? Mọi lần thương bị ẩn giấu các người không biết thì thôi đi, lần này thương lộ liễu như thế, các người lại tự động bỏ qua?)

(Thật đúng là Kudo thiên sứ, tự nguyện đứng trước chắn mọi nguy hiểm, bảo vệ tất cả mọi người, lại không muốn người khác lo lắng mà hình thành thói quen nói dối thương tích a.)

(Quá đau lòng!)

Ở trong không gian, rất nhiều người đều đồng loạt cúi đầu ảo não tự trách, nếu không được nhìn những thước phim này, căn bản bọn họ sẽ không hướng đến những thứ kia mà nghĩ đến. 

"Đây là sai lầm của cảnh sát chúng tôi." Từ 'Tiền đạo thứ 11', 'Mười lăm phút câm lặng', hay như chính vụ án này, nếu cảnh sát chỉ hơi tra khảo Fujioka là có thể biết được sự thật đằng sau nó rồi, nguyên do mà gã rơi vào trong biển, nguyên nhân Conan bị thương. Bọn họ nói đúng, mắt bọn họ bị mù rồi.

"Không có gì, không phải Kudo Shinichi đang đứng trước mặt mọi người sao? Chuyện đã qua cũng nên quên đi thôi." Nhận ra trạng thái suy sút của mọi người, Kudo Shinichi cười ôn nhu động viên bọn họ.

Mọi người nhìn cặp lam mâu tỏa ra sự ôn nhu độc nhất kia, lòng áy náy lại càng mãnh liệt hơn, vốn nên là một thiếu niên 17 tuổi tràn đầy sức sống, là người cần được bảo hộ, nhưng mỗi lần ở tình huống nguy cấp lúc, người được bảo hộ và người bảo hộ lại bị đảo ngược vị trí. Gầy yếu bả vai gánh lên hết thảy trách nhiệm, bọn họ cứ vô tư mà dựa dẫm vào một đứa bé, nhưng lại không hề ngẫm lại đứa bé vốn là phải được bọn họ bảo vệ cơ mà. 

Furuya Rei tâm như bị đao cắt, đây là người hắn muốn bảo vệ a, nhưng ngẫm lại hắn cũng giống như những gì mà các bình luận đang mắng, đứa bé này luôn ở mọi nguy hiểm trước mặt mà thản nhiên đi ngược lại những thứ vốn định sẵn. Mặc dù ở những lần bọn họ hợp tác hỗ trợ lẫn nhau, hắn đều mang theo tâm tư muốn lợi dụng đứa bé không sai, nhưng hắn cũng luôn nỗ lực bảo vệ thiếu niên hết mức có thể. Mỗi lần nhìn thiếu niên đối mặt với phần tử tội phạm nguy hiểm như này, dù là một Công an nắm rõ pháp luật của Nhật Bản, hắn từng nảy lên ý định muốn đối với bọn chúng chậm rãi mà tra tấn. Vốn dĩ trong thời gian làm gián điệp, hắn cũng làm qua hành vi vi phạm pháp luật không hề ít, hắn hoàn toàn không cảm thấy bất cứ cách ứng nào về việc lấy công trả thù tư hết. Nhưng hắn vẫn nghĩ đến thiếu niên kia, Kudo Shinichi chắc chắn sẽ không muốn hắn làm như vậy, có lẽ còn cảm thấy bản thân mình sai vì đã khiến bọn chúng bị đau khổ như vậy cũng có khi.

Thám tử lừng danh vì truy đuổi chân tướng, gửi rất nhiều phạm nhân vào nhà lao, trong đó có không ít những kẻ đã từng thương tổn cậu, thậm chí có kẻ còn suýt lấy mạng cậu. Nhưng khi những kẻ đó bị truy tố, đối với hành vi thương tổn thiếu niên lại không phải nhận lấy trừng phạt, thiếu niên cũng hoàn toàn không muốn tính toán những chuyện đó. Thậm chí, những lần kỳ tích xảy ra, không có bất kỳ một người nào nghĩ đến có người bị thương chỉ vì kỳ tích đó, thiếu niên không muốn công khai bản thân có liên quan đến các vụ án là thật, nhưng chỉ sợ là phần lớn do suy nghĩ của chính thiếu niên, cậu ấy hoàn toàn không để ý đến những tổn thương đó, coi đó là đương nhiên.

Holmes có một câu như này: "Nếu trong chúng ta, một trong hai phải chết. Vì lợi ích chung, tôi sẽ vui vẻ chấp nhận hi sinh." Thiếu niên luôn theo đuổi chấp niệm về câu nói này, cũng tự động đặt mình vào vị trí của Holmes, tầng tầng lớp lớp đào lên chân tướng, bỏ mặc mạng sống của chính mình, ngay cả tử thần cũng phải ngả mũ chịu thua trước mặt thiếu niên ấy. 

Kudo Shinichi, là Holmes của tân thế kỷ!

"Xin mời mọi người nghỉ ngơi một ít phút trước khi xem phần phim tiếp theo." Minh đợi mọi người có thời gian giảm xóc rồi lên tiếng, nhìn từng dòng bình luận đang mắng đám người kia, hắn thấy rất hả dạ đâu.

<Thám tử lừng danh Conan: Hai ngày đen tối nhất trong lịch sử.>

Kudo Shinichi đọc dòng tiêu đề, cố gắng nhớ lại đây là vụ án nào: 'Hai ngày...? Rất ít có vụ án nào lại cần đến hai ngày nha... Lại còn hai ngày đen tối... Hai ngày, đen tối... Bắt cóc? Mình có lần nào bị bắt cóc quá hai ngày đâu nhỉ? Trừ lần biến mất một thời gian trước trận chiến cuối cùng, cái đó căn bản không tính vào a. Hai ngày... Ê ê, khoan đã, không phải lần đó đi?' 

Thiếu niên trợn mắt, nghĩ đến những hành vi của mình lúc đó, căn bản là lịch sử đen có được không? Thiếu niên đành bất lực mà trừng mắt nhìn về một phía trong không gian, ánh mắt u oán làm Minh ẩn trong bóng tối bật cười, hắn biết ánh mắt này là dành cho hắn đấy.

[Vì nhà tắm nhà tiến sĩ bị hỏng, nên Ran đã rủ mọi người đến nhà tắm công cộng, trong ánh mắt nghi hoặc của Conan, Ran chậm rãi nói đến những điều thú vị trong đó.

Ran cùng Conan và Haibara đến nhà tắm công cộng, tiểu thám tử tay chống nạnh khui một hộp sữa ra uống, thói quen quan sát xung quanh của thiếu niên nhìn thấy một người đàn ông có biểu hiện lạ.

Người đàn ông vừa tra khóa vào ổ, cánh cửa tủ đồ vừa hé ra, một thanh âm non nớt vang lên khiến gã giật bắn người phản xạ đóng cửa lại ngay lập tức: "Nè, đó là tủ của chú sao ạ?" Đứa bé mở cặp mắt to tròn nhìn gã, vẻ mặt ngây thơ mang theo hiếu kì nhìn gã, chờ đợi câu trả lời.

"A... À, đúng vậy!" 

"Vậy ạ!" Dường như đứa bé nhận được câu trả lời, vô cùng vừa lòng mở tủ đồ của mình ra lục lọi, ở góc độ không ai nhìn thấy nhét điện thoại di động vào trong khăn tắm.

"Nè nhóc!" Gã đàn ông kia mặt tỏ vẻ nguy hiểm, cúi xuống hỏi đứa bé: "Nhóc đến đây một mình sao?"

"Dạ không nha!" Conan lắc đầu.

Đúng lúc này Ran từ ngoài kêu vọng vào trong: "Conan-kun, ở một mình không buồn chứ?"

"Không sao ạ! Em vừa làm quen được với một chú nha!"

"Là ai thế?"

"Hưm..." Conan vẻ mặt ngây thơ lướt qua người đàn ông, ở trong nháy mắt, cặp lam mâu như chứa một tầng băng lãnh, thanh âm vẫn trong suốt: "Ran-nechan sẽ biết khi ra ngoài thôi!"

Thiếu niên bước vào trong phòng tắm, lại đạp phải một vũng nước đọng, cơ thể ngã ngửa ra sau, đầu bị va đập xuống sàn, hôn mê bất tỉnh.

Trên một chiếc xe hơi, gã đàn ông khi nãy có giao tiếp với Conan cùng một người đàn ông khác, người này là người đã cầm tờ báo ngồi ngay gần tủ đồ. Hai kẻ rõ ràng là cùng một hội, người tài xế khuôn mặt trầm ổn liếc nhìn đứa bé đang nằm trên băng ghế sau, hỏi đồng bạn: "Không đưa nó đến bệnh viện sao?"

"Thằng nhóc đó hình như đã thấy vật đó trong tủ!" Gã kia nói, vẻ mặt mang theo dữ tợn: "Còn mày, sẽ theo phe bọn tao chứ?"

Hai người đàn ông lời qua tiếng lại, kẻ ngồi ghế lái có chút mất kiên nhẫn bắt đầu to tiếng, người tài xế vô cùng bình tĩnh đáp trả, cũng nói lên một chút về thân phận của gã, Tatsu cùng với hình xăm rồng trên cổ tay. Giữa lúc căng thẳng, một thanh âm vang lên phía sau khiến hai gã đàn ông đều giật mình.

"Nè!" Đứa bé ngồi dậy, thân thể không mặc gì chỉ được che đậy từ chiếc áo sơ mi to lớn, ánh mắt mơ hồ, cặp lam mâu mông lung tỏ vẻ nghi hoặc nhìn hai người lớn phía trước: "Các chú là ai thế?"

"A à, hồi nãy nhóc bị trượt té trong nhà tắm công cộng và đập đầu xuống đất, Conan-kun phải không?" Tatsu luống cuống giải thích, hắn cố gắng dùng ngữ điệu ôn hòa nhất có thể đối đứa bé.

"Conan?" Đứa bé không tỏ ra phản ứng gì với cái tên, đôi mắt vẫn mông lung mà hỏi lại.

"Nhóc có biết tên của mình không?" Người ngồi ghế lái nhìn cặp lam mâu mơ hồ qua kính chiếu hậu, hắn nhẹ giọng hỏi.

"... Tên sao?" Đứa bé cụp mắt, đôi mắt xanh lam giống như sắp khóc, khe khẽ nói, giống như đang cố gắng nhớ lại gì đó.

Hai người đàn ông đưa mắt nhìn nhau, bọn hắn đều phát hiện ra, bọn hắn đã rước lấy phiền toái lớn, đứa bé này bị mất trí nhớ. Ngồi phía sau, trong bóng tối u ám, cặp lam mâu không có tiêu cự, mang theo vẻ mơ hồ trầm mặc.

Ran và Haibara tìm kiếm Conan ở bệnh viện gần đó nhưng không thấy, tiến sĩ Agasa cũng lái xe tới, Ran bất ngờ nhận được tin nhắn từ Kudo Shinichi, nói rằng đã nhờ người quen tới đón Conan đi, cũng nói thương không quá nghiêm trọng, cô không cần quá lo lắng. Mori Ran tin tưởng tin nhắn là thật, nhưng tiến sĩ và Haibara lại nhìn nhau, trong ánh mắt hai người hoài nghi không hề che giấu mà biểu lộ ra.

Haibara thông qua định vị từ chiếc mắt kính, xác định có lẽ mắt kính vẫn ở nhà tắm công cộng, liền cùng tiến sĩ tới đó kiểm tra tình hình, lại nghe bà chủ nhà tắm nói có người phụ nữ nhận là mẹ của Conan đã tới cầm đồ vật đi rồi. 

Thám tử Mori dẫn theo vị ủy thác là một mỹ nữ cùng đến nhà tắm công cộng này, theo lời của mỹ nữ khách hàng, nơi này chồng cô ấy hay tới đây. Haibara sử dụng bí kĩ bán manh của mình, cực lực tỏ vẻ dễ thương, làm nũng muốn đi theo hai người họ. Hoàn toàn quét sạch dáng vẻ lạnh nhạt, trưởng thành hàng ngày, thiếu nữ kiên trì làm nũng, bày ra vẻ đáng thương, phát hiện ra mỹ nữ này không liên quan đến Conan. Ngoắt một cái trở về dáng vẻ lạnh lùng, chào ông Mori rồi rời đi cùng tiến sĩ Agasa, lại ở lúc lên xe phát hiện ra người phụ nữ khác cũng có mặt tại nhà tắm lúc đó, vội vàng bảo tiến sĩ mau đuổi theo cô ta.]

(Hoàn toàn không biết nên lo lắng cho Conan hay lo lắng cho kẻ khả nghi kia nữa?)

(Trời ạ, ngã như vậy hẳn là đau lắm.)

(A, cái vẻ mặt này...)

(Ê ê, khoan tạm dừng 3 giây, biểu hiện này là?)

(Mất trí nhớ?)

(Ô ô, cái vẻ mặt này thật đáng yêu, rất muốn ôm vào lòng a.)

(Sau nhiều lần có chuyện tương tự, tôi không thể phán đoán ra Kudo có mất trí nhớ thật hay không.)

(Haibara và tiến sĩ có vẻ khá ăn ý nhau này.)

(Phụt, ha ha ha, cô bé này cũng thật đáng yêu, ha ha ha, quá đáng yêu rồi.)

(Đây là vật tụ theo đàn sao? Bọn họ diễn xuất có thể đi tới đi lui tự nhiên vậy hả?)

"Này, nhóc con, một mình xông trận doanh của địch, không biết nên nói em gan to hay nói em ngốc nữa, rất nguy hiểm đấy." Akai Shuichi có chút bất đắc dĩ nói với thiếu niên, trong lòng lại âm thầm ghi nhớ dáng vẻ lúc thiếu niên mất trí nhớ, thật đáng yêu đâu.

"..." Kudo Shinichi xấu hổ gãi mũi, rất muốn giả bộ ngủ, cái vẻ mặt ngây thơ đó quá cay mắt đối với cậu rồi, lại bắn một ánh mắt oán niệm cho người đang ẩn trong góc tối kia, vị kia chấp pháp giả - Minh.

--------------------------------------------------------------------------------------------------








Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com