ZingTruyen.Asia

[AllShin-Conan đồng nhân] Ánh sáng sự thật

20.

RuniRita

Shinichi gấp lại quyển sách trong tay, có chút chán nản tựa người vào ghế, vẫn còn 5 ngày nghỉ đông nữa, bởi cơ thể gần nhất không tốt lắm, sinh hoạt của cậu chỉ gói gọn trong: ăn, ngủ, đọc sách, hỗ trợ phá án trên laptop. Những lúc như này Shinichi lại càng muốn vào không gian rạp phim, chí ít còn đông người náo nhiệt, cũng thích hợp giải sầu.

Bỗng chuông cửa dưới nhà vang lên, cậu nhớ ra hai vợ chồng nhà kia vẫn chưa về, liền tự thân ra mở cửa, đập vào mắt cậu là cái đầu xù cùng khuôn mặt có chín phần giống cậu đang cười nhăn nhở. "Thám tử-kun!"

"Kaito! Thật là, vào nhà đi." Shinichi híp mắt nhìn hắn, mở rộng cửa mời hắn vào nhà, lại nhìn xuống đồng hồ, chín giờ sáng.

"Nè, hôm nay qua Akoda với tớ đi." Kuroba Kaito bước vào trong, cười nói với thiếu niên, hắn biết tỏng cậu đang rất chán vì không có gì làm.

"Chậc, cậu vẫn nhớ lời hứa trong không gian à?" 

"Tất nhiên."

Shinichi đương nhiên sẽ không nuốt lời, lên phòng cầm đi áo khoác, hai thiếu niên vui vẻ cùng nhau rời khỏi nhà, vì hai người bây giờ rất dễ bị nhận ra nên đều đeo lên một chiếc khẩu trang. 

"Thật là, cảm giác như mình trở thành người nổi tiếng vậy." Shinichi chỉnh lại khẩu trang, bất đắc dĩ than thở.

"Shinichi của chúng ta bây giờ đang là bảo vật của Nhật Bản đấy, để tớ chỉnh cho." Kuroba Kaito bật cười, lại nhìn chiếc khẩu trang của Shinichi hơi lệch, liền đưa tay lên chỉnh lại, đầu ngón tay lướt qua lông mi của thiếu niên, một cỗ tê dại từ đó lan ra khắp người hắn, vội rụt tay lại trong ánh mắt nghi hoặc của thiếu niên, hắn quay mặt che đi sự bối rối trong ánh mắt.

Shinichi khó hiểu nhìn cậu bạn, với EQ tỷ lệ nghịch với IQ, cũng không nghĩ gì nhiều, hai thiếu niên quyết định đi tàu điện ngầm, mặc dù không phải giờ cao điểm, nhưng vẫn rất đông người đang chen chúc, nghe loáng thoáng hình như hôm nay có sự kiện gì đó.

Đứng chen chúc trong tàu, Kaito rất thân sĩ che chắn cho Shinichi, nhìn cặp lam mâu đang khép hờ liếc nhìn xung quanh, biết đây là thói quen của thiếu niên, hắn cười khẽ.

"Sao thế?" Shinichi đang cẩn thận nhìn hoàn cảnh xung quanh, nghe thấy tiếng cười khẽ của cậu bạn thân, nghi hoặc nhìn hắn.

"Hình như cậu lùn hơn tớ rồi." Vẻ mặt Kuroba Kaito nghiêm túc, hắn còn minh họa bằng cách đưa tay lên đo chiều cao của cả hai.

"Gì?" Shinichi nhíu mày, theo phản xạ nhìn lên ước lượng, lại thấy vẻ mặt của hắn từ nghiêm túc chuyển sang cợt nhả, mới biết bản thân đang bị trêu chọc. Tức giận đến phát cười, giơ lên một nắm đấm không lưu tình gõ xuống.

BỐP! - Âm thanh giòn rụm vang lên, cả khoang tàu đưa mắt theo tiếng động nhìn sang, vài người khúc khích cười với cảnh tượng 'hài hòa' trước mặt.

"Đánh đau thật đấy." Kuroba Kaito xoa xoa đầu, giả bộ nước mắt lưng tròng đuổi theo bóng lưng thiếu niên đi đằng trước.

"Hừ, cậu định đưa tớ đi chơi ở đâu?" Shinichi hừ lạnh một tiếng, bước chậm lại đợi hắn đuổi kịp, lên tiếng dò hỏi.

"Đến nhà cũ của tớ và tham quan trường Agoda nha." Kaito nháy mắt.

"Không phải đang nghỉ đông sao?"

"Hôm nay trường Agoda mở lễ hội mùa đông đấy, cũng giống như trường Teitan có lễ hội mùa hè vậy." Kuroba Kaito cười giải thích, nghĩ đến ngày hôm nay coi như một buổi hẹn hò với người mình thích, hắn rất vui vẻ và hào hứng nha.

Sau mười phút đi bộ, hai thiếu niên đã đến ngôi nhà cũ của Kaito, căn nhà lâu không có người ở nhưng vẫn khá sạch sẽ. Shinichi nhớ đến căn phòng bí mật trong đoạn phim về đạo tặc KID, có chút tò mò đưa tay lên chạm vào cơ quan trên tường. Quả nhiên, một cánh cửa lộ ra, Kaito ánh mắt mang theo chút hoài niệm, thấy thiếu niên lộ ra hào hứng: "Thám tử-kun muốn đào gốc rễ của đạo tặc KID lên đấy à?"

"À... Xin lỗi, không nhịn được tò mò nên..." Tự thấy bản thân bất lịch sự khi chưa có chủ nhà cho phép đã tự ý làm loạn, Shinichi đỏ mặt vội rụt tay lại, ngượng ngùng nói xin lỗi.

Kaito cười khẽ, hắn tiến tới nắm cổ tay cậu, một tay đẩy cửa ra bật đèn, kéo thiếu niên vào căn phòng bí mật, ôn nhu nói: "Được rồi, nếu là cậu thì không sao cả, cứ thoải mái đi."

Kuroba Kaito đẩy cậu vào, nói đi chuẩn bị nước và điểm tâm, còn nói Shinichi cứ thoải mái ngắm nghía đi, thiếu niên nhìn bóng lưng của hắn rời khỏi phòng, khẽ mỉm cười đưa mắt lên quan sát. Trên tường chính giữa căn phòng, một bức ảnh của nhà ảo thuật gia đại tài, cũng là KID đời thứ nhất - Kuroba Toichi, quả nhiên khá giống Kudo Yusaku, Shinichi nghĩ thầm. Số mệnh nhiều lúc rất thần kỳ, thế giới có hàng tỷ người, luôn sẽ có vài người giống nhau đến kỳ lạ, dù chẳng có bất cứ quan hệ huyết thống nào, tỷ lệ những người này gặp nhau cũng thấp đến đáng thương.

Nhòm ngó một vòng quanh căn phòng, thỏa mãn lòng hiếu kì của một thám tử xong, thiếu niên đi ra khỏi đó, cẩn thận đóng lại cửa, nhìn cánh cửa khép lại, ẩn giấu sau bức tường, khẽ cảm thán, nếu không có đoạn video đó thì ai nghĩ được phía sau có hẳn một căn phòng nhỏ chứ.

Hai thiếu niên ăn sơ qua điểm tâm lấp bụng, Kuroba Kaito nói ăn vậy thôi, đến lễ hội còn có sức để hưởng thụ mỹ thực ăn vặt, Shinichi cười đồng ý. 

Cổng trường Trung học Agoda, nhìn dòng người tấp nập ra vào, Shinichi không khỏi cảm khái, rất lâu rồi cậu mới dùng thân phận học sinh trung học tham gia một lễ hội của trường học, lần gần nhất vẫn còn là Conan đi cùng Ran đến lễ hội trường Teitan đâu.

Hai thiếu niên vui vẻ lượn lờ quanh các gian hàng, Kaito còn cẩn thận ghé qua gian hàng bán đồ lưu niệm mua hai chiếc mũ để hai người đội lên, như vậy dù có bỏ khẩu trang ra để ăn uống cũng không sợ bị phát hiện thân phận, dù sao hai người họ gần đây cũng đang rất nổi tiếng. 

"Lễ hội mùa đông cũng rất nhiều thứ hay ho đấy." Shinichi cầm một chén trà chanh nóng mà Kaito vừa nhét vào tay, cảm thụ hơi ấm từ chén giấy, hai mắt cong lên vui vẻ.

"Thế nào? Đỡ chán hơn chưa?" Kuroba Kaito nhếch miệng cười, nhìn cặp lam mâu như đang tỏa ra quang thải lấp lánh, tâm trạng của hắn cũng tốt hơn nhiều.

Shinichi sửng sốt, nở một nụ cười nhu hòa. "Cậu quả là tên trộm đáng ghét, luôn đi guốc trong bụng tớ như thế."

Hai thiếu niên nhìn nhau cười, tiếp tục tận hưởng quãng thời gian yên bình này.

"Đúng rồi, cậu đợi ở đây chút, tớ chạy đi mua một thứ. Ở yên đây, đừng có đi đâu đấy." Kuroba Kaito đẩy thiếu niên ngồi xuống một cái ghế đá, luôn miệng dặn dò rồi vội vã chen vào trong dòng người.

"Thật là... Cậu ta nghĩ mình vẫn là Conan hay sao chứ?" Shinichi ánh mắt thổ tào nhìn thân ảnh của Kaito biến mất trong dòng người, đưa tay lên lau đi mồ hôi trên trán. "Sao bỗng dưng nóng thế nhỉ?"

"Ê, này nhìn xem kia có phải Kudo-sama không?"

"Đúng anh ấy rồi!"

"Hả? Thật sao?"

Thở dài đưa tay ném cốc giấy vào thùng rác, Shinichi loáng thoáng nghe thấy vài tiếng xì xầm đang dần ồn ào hơn xung quanh, thiếu niên khẽ rùng mình: 'Chết cha, không lẽ, bị phát hiện rồi?' Ngước lên nhìn, quả nhiên đám đông đang dần tụ lại đây, mọi ánh mắt sáng rực nhìn về phía thiếu niên đang đứng một mình.

Shinichi chậm rãi xoay người, trong đầu đang suy nghĩ cách thoát thân, có phải tham quá không khi cậu bỗng dưng muốn biến thành Conan, thân hình học sinh tiểu học chạy trốn quả thật vẫn rất tiện lợi. Bỗng nhiên một bàn tay tóm lấy cổ tay thiếu niên, từ không trung rơi xuống một cơn mưa hoa hồng trắng, đám đông nhất thời bị cảnh tượng này hấp dẫn, Kuroba Kaito kéo Shinichi chạy vào lùm cây gần đó, lúc đám đông sực nhớ ra thì bóng dáng của thám tử lừng danh đã sớm biến mất rồi.

Hai thiếu niên kéo nhau chạy vào một con hẻm nhỏ, cảm thấy không có ai đuổi theo Kuroba Kaito mới dừng lại, thở ra một hơi, than vãn: "Hú hồn, cũng may mà thoát được. Thật là... Shinichi?" Hắn quay lại nhìn, phát hiện ra thiếu niên sắc mặt không đúng lắm, sửng sốt.

"Hộc... Hộc... Kaito~" Thiếu niên dùng tay ôm chặt lồng ngực, trên trán lấm tấm mồ hôi, vẻ mặt ẩn nhẫn khó chịu, sắc mặt trắng bệch.

"Cậu... Lại tái phát sao? Thuốc, cậu mang thuốc chứ?" Kaito chạy lại đỡ lấy cơ thể đang khuỵu xuống của Shinichi, ánh mắt hoảng sợ, thanh âm tràn ngập lo lắng.

"C...ó..." Run rẩy mò mẫm trong túi áo, thiếu niên sắc mặt càng thêm tái nhợt. "Kh...ông có, rơi... A!" Thiếu niên kêu lên khi thấy cơ thể bị nhấc bổng lên, tay theo bản năng túm chặt lấy vai người kia.

Kuroba Kaito không nghe hết câu của Shinichi liền đoán ra thuốc có lẽ rơi trong lúc chạy trốn vừa nãy rồi, quay lại cũng vô ích, nơi này cách nhà cũ của hắn rất gần, đưa thiếu niên về đó nghỉ ngơi vẫn tốt nhất. Hắn liền vòng tay ra ôm lấy người kia vào lòng, chạy như bay, trong lòng lại cảm thán: 'Nhẹ quá.' Lại cảm nhận cơ thể của thiếu niên quá mức gầy gò, nhà ảo thuật gia không nén nổi đau lòng.

"Ư... Kaito~?" Shinichi ôm chặt lấy ngực, trong tầm mắt mơ hồ nhìn người đang thở dốc vì chạy kia, cặp lam mâu hiện lên vẻ mê mang: 'Lại là vẻ mặt đó...'

Shinichi không biết bản thân được Kuroba Kaito đưa về lúc nào, thiếu niên co người nằm trên giường, gắt gao ôm lấy lồng ngực, cắn răng ẩn nhẫn chịu đựng. Tuy nhiên khác hẳn với các lần tái phát khác, lần này đau đớn mang lại cảm giác rất quen thuộc, toàn thân giống như đang bốc cháy, xương cốt giống như đang tan chảy, lam mâu đột nhiên mở ra, mang theo khó có thể tin: 'Không thể nào...'

Kuroba Kaito cầm một cái khăn ướt, lo lắng lau đi mồ hôi trên trán thiếu niên, lại sửng sốt khi thấy cơ thể của Shinichi thoáng ẩn hiện lên từng làn khói mờ, trong đầu nhớ đến cảnh Kudo Shinichi bị uống thuốc độc trên màn ảnh lần trước, cũng giống hệt lúc này, một cỗ dự cảm xấu ập đến.

Một tiếng hét thảm thiết vang lên đâm sâu vào tim Kuroba Kaito, còn chưa kịp đau lòng thì đã kinh ngạc nhìn cơ thể thiếu niên dần thu nhỏ lại, thiếu niên đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt nhỏ tái nhợt nằm lọt thỏm trong bộ quần áo to lớn.

Đêm đến, lại lần nữa mọi người được đưa tới không gian, lại sửng sốt khi thấy thiếu đi thám tử lừng danh Kudo Shinichi, ngược lại trong lòng Kuroba Kaito, một đứa bé đang nhắm nghiền mắt ngủ say.

"Chuyện gì vậy?" Akai Shuichi bước lại gần, tiếp nhận đứa bé từ tay Kaito, người sau lắc đầu: "Không biết, sau khi lên cơn tái phát thì cậu ấy bị teo nhỏ, cũng ngủ từ lúc đó đến giờ chưa tỉnh." Kaito cảm thấy may mắn vì trong nhà hắn cũng còn giữ một ít quần áo của hắn hồi bé, chứ không thật khó xử.

"Để tôi xem một chút." Haibara Ai chạy tới, kiểm tra một lượt cơ thể thiếu niên, nhíu mày rồi lại khẽ thở phào nhẹ nhõm: "Có lẽ do lúc tái phát cơ thể đang hoạt động mạnh, các cơ quan co rút quá kịch liệt nên mới khiến cơ thể teo nhỏ đi như vậy, không sao, cậu ấy chỉ đang ngủ thôi." Cũng âm thầm quyết tâm mau chóng nghiên cứu ra phương pháp sửa chữa những di chứng chết tiệt này, cô không muốn thấy thiếu niên phải chịu đau đớn giày vò nữa.

"Là Conan?" Genta nhìn mọi người đang túm tụm lại ở hàng trên cũng tò mò mà liếc mắt một cái, cậu nhóc reo lên.

"Conan thật sao? A, sao Shinichi-onichan lại trở về thành Conan rồi?" Ayumi ngây thơ hỏi, nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, cô bé lại thấy ngại ngùng, dù sao cũng là mối tình gà bông của thiếu nữ chưa lớn a.

"Các vị, mời về chỗ của mình, về phần Kudo-kun đang bất tiện có thể để mọi người tiến hành chăm nom." Minh nói, ánh mắt lại cẩn thận nhìn đứa trẻ đang nằm trong lòng Akai Shuichi, phát hiện ra thiếu niên ngủ rất sâu, có lẽ chưa thể tỉnh lại ngay được.

<Thám tử lừng danh Conan: Vụ án bản Sonata Ánh Trăng.>

[Thám tử Mori nhận được một bức thư ủy thác đến đảo Tsukikage điều tra một vụ án, ông dẫn theo Mori Ran và Edogawa Conan, người ủy thác có tên Aso Keiji, nhưng kì lạ là trên đảo không có ai tên đó cả, chính xác hơn đó là tên của một người đã chết cách đây hơn mười năm.

"Aso Keiji là một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng xuất thân từ thôn, cách đây 12 năm vào đêm trăng tròn, sau khi biểu diễn một buổi hòa nhạc tại nhà văn hóa cộng đồng của thôn, ông ấy đã kéo gia đình của mình nhốt vào trong và phóng hỏa đốt nhà." Vị trưởng phòng cơ quan hành chính thôn vẻ mặt sợ hãi kể lại cái đêm kinh hoàng ấy. "Theo những người đã đến tham gia vào vụ cứu nạn đêm đó, sau khi giết vợ và con gái bằng dao một cách dã man, trong ngọn lửa bùng cháy, ông ta đã chơi đi chơi lại một bản nhạc như bị ám, đó chính là 'Sonata Ánh trăng' của Beethoven."

Nghe câu chuyện mang đầy màu sắc bí ẩn đó, thám tử Mori và Ran khẽ nuốt nước bọt cái ực, ông Mori than thở rằng đây là một trò đùa, Conan lại không nghĩ như vậy: "Nó có thể không phải trò đùa đâu. Không phải bác được trả phí thuê đầy đủ rồi sao? Hơn nữa con dấu bưu điện cũng là từ đảo Tsukikage, như vậy có nghĩa là có ai đó trên đảo này muốn bác điều tra người tên Aso Keiji đó."

Thám tử Mori và Ran thấy đứa trẻ nói cũng có lý, Ran nói có thể tìm ông trưởng thôn để tìm hiểu xem, lại nghe nói ông trưởng thôn có lẽ đang ở nhà văn hóa thôn. Vừa lúc ba người gặp được một vị nữ bác sĩ hỏi đường, qua tìm hiểu thì đây là vị bác sĩ duy nhất của thôn, tên là Asai Narumi. Cô ấy là một người nhiệt tình, cho họ biết nếu bây giờ đến nhà văn hóa thôn sẽ gặp được ba người nằm trong danh sách tranh cử trưởng thôn, vì hôm nay là lễ tưởng niệm lần thứ ba của trưởng thôn tiền nhiệm Kameyama Isamu.

Ba người đến nhà văn hóa, nhưng bị bắt đợi ngoài hành lang, Conan tò mò đi vào một căn phòng gần đó, nhìn thấy một chiếc piano nằm im lặng trong góc. Ran đuổi theo Conan cũng thấy chiếc đàn, chiếc đàn có vẻ đã rất cũ, đang muốn sờ vào lại bị người ngăn lại, anh ta hét lên: "ĐỪng có đụng vào nó. Đó là cây đàn bị nguyền rủa mà 12 năm trước Aso Keiji từng chơi đấy."

Theo như anh ta nói, gọi chiếc đàn là bị nguyền rủa bởi vì 2 năm trước, tiền nhiệm trưởng thôn Kameyama Isamu đã chết trên cây đàn đó, và trước khi đó bản nhạc Sonata Ánh trăng cũng dã được chơi cho đến khi ông ta đau tim mà chết.

Conan bước lại gần cây đàn, ngón tay nhàn nhã nhấn lên vài đoạn của một ca khúc thiếu nhi, ngây thơ hỏi người đàn ông: "Cây đàn này rất bình thường a!?!"

Người đàn ông tức giận đuổi ba người ra ngoài, yêu cầu đợi lễ tưởng niệm kết thúc thì sẽ được gặp ba người kia, họ đành bất đắc dĩ ra cửa nhà văn hóa đứng chờ.

'Kỳ lạ thật. Họ nói không ai sử dụng cây đàn piano đó trong nhiều năm, nhưng âm thanh của nó phát ra lại rất chuẩn xác.' Edogawa Conan ngồi trên bậc thềm, cặp lam mâu nhíu lại: 'Có ai đó đã bí mật điều chỉnh lại nó?'

Bỗng nhiên, giai điệu quen thuộc của bản Sonata Ánh trăng vang lên giữa trời đêm, làn giai điệu bi ai, đau thương nhưng cũng đem lại cảm giác bất an sợ hãi, những người đang ngồi trong lễ tưởng niệm đều kinh ngạc, hoảng sợ, run rẩy. Lam mâu co rụt, Conan như nhận thấy dự cảm xấu, cậu chạy nhanh vào căn phòng đặt cây đàn, tiếng đàn vẫn vang vọng, một xác người nằm gục đầu lên phím đàn, là một trong ba người ứng cử chức trưởng thôn Kawashima Hideo.]

(Da gà da vịt của tôi nổi hết lên rồi nè.)

(Một nghệ sĩ dương cầm lại dã man như thế?)

(Đây là phim ma rồi chứ trinh thám gì nữa.)

(Tôi là người trong thôn Tsukikage, có nghe đồn chuyện này, rất đáng sợ đấy.)

(Tôi cũng vì sợ quá mà rời khỏi thôn rất lâu rồi.)

"À, là vụ án này, một vụ án đau thương đây." Mori Kogoro vỗ tay, nhớ đến vụ án này, rất nhiều người đã chết, vụ án rất u ám đâu.

Furuya Rei nhớ đến đoạn phim trước đó, cái đầu nhạy bén của hắn đã ngờ ngợ ra chân tướng, mắt liếc nhìn thiếu niên đang ngủ say trong lòng vương bài FBI, đôi mắt đào hoa hiện lên đau lòng.

Hattori Heiji cũng sớm nghe qua vụ án này từ Kudo Shinichi, hắn vẫn nhớ rõ vẻ mặt đau buồn khi cậu nói: "Dùng suy luận đem hung thủ bức đến bước đường cùng, làm thám tử lại trơ mắt nhìn hung thủ tự vẫn, này cùng hung thủ giết người lại có gì khác nhau?" Cặp lam mâu xám xịt mất đi sức sống, vẻ mặt u buồn, tràn ngập tội lỗi và đau thương.

[Thi thể do bác sĩ Asai Narumi khám nghiệm tử thi, thám tử Mori gặp người chết cũng trở nên nghiêm túc, kêu Ran báo điện thoại cho cảnh sát, cũng bắt đầu truy tìm manh mối.

Conan nhìn thi thể ướt đẫm nằm gục trên phím đàn, vẻ mặt vô cùng ảo não, cặp lam mâu cũng trở nên tức giận: 'Đây là những gì bức thư đó cảnh báo. Chết tiệt! Giá như mình nhận ra ý nghĩa của nó sớm hơn một chút...' Thiếu niên cắn răng, vẻ mặt ngập tràn hối hận.

Người đàn ông khi nãy ngăn cản họ đụng vào cây đàn hét toáng lên, nói cái gì cây đàn nguyền rủa, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi.

Thám tử Mori quát lên, lôi từ bụng đàn ra một chiếc đài catset, giai điệu rõ ràng đang phát ra từ đây, chứng minh đây là một vụ giết người hàng loạt, chẳng có ma quỷ gì ở đây cả.

Conan quệt vết nước trên sàn, đưa lên miệng nếm một chút, phát hiện ra đây là nước biển, mặc dù đã biết thủ pháp gây án, nhưng lại chưa có đầu mối gì về hung thủ, cũng như mục đích của kẻ này.

Đứa bé chậm rãi nói lên suy luận của bản thân, ở ánh mắt kinh ngạc của đám người lớn, như thường lệ đẩy hết công lao cho thám tử Mori.]

(Vì sao phải tức giận a? Cũng không phải lỗi của cậu mà, Kudo-kun.)

(Đúng vậy, sao lại luôn tự nhận lỗi lầm về mình như vậy chứ?)

(Người bị giết không phải do cậu, làm ơn đừng dằn vặt bản thân như vậy nữa.)

(Trời ạ, nếm nước ở hiện trường như vậy không việc gì chứ hả?)

(Quả nhiên là thám tử, có những hành vi người thường không hiểu được.)

"Còn có cách điều tra như vậy?" Vài người trong rạp sửng sốt, nghĩ đến hiện trường vụ án có nước rải rác mà bản thân lại đi nếm thứ đó, họ khẽ rùng mình.

"Có lẽ đây là lý do chúng ta thua kém cậu bé ấy nhiều như vậy." Một vị cảnh sát khẽ cảm thán, thanh âm tràn đầy nể phục thiếu niên can đảm này.

"Đứa nhóc ngốc!" Akai Shuichi ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn đứa bé trong lòng mình, hắn đưa một ngón tay lên gạt đi lọn tóc lòa xòa trên mặt thiếu niên, động tác rất nhẹ.

[Trời đã quá muộn, mọi ngưởi mới miễn cưỡng xác nhận hung thủ nằm trong số những người tham gia lễ tưởng niệm, thám tử Mori đành để mọi người trở về nghỉ ngơi. Trên đường đi, Conan nhắc nhở ông về đầu mối nằm trong bức thư.

"Bóng tối sẽ biến mất, nghĩa là chúng sẽ được bao phủ trong ánh sáng, cũng chính là ý nghĩa đằng sau của bản nhạc Sonata Ánh trăng, điều đó..." Thanh âm trong trẻo của thiếu niên giống như đang dẫn dắt luồng suy nghĩ của thám tử Mori.

"Như vậy, vụ án 12 năm trước và 2 năm trước, cả Aso Keiji và Kawashima Hideo đều chết trong khi bản nhạc Sonata được phát, có nghĩa là sẽ còn có người chết sao?" Thám tử Mori dần phát hiện ra vụ án trở nên nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của ông.

Quay trở lại hiện trường, thám tử Mori quyết định sẽ qua đêm ở đây, lão cảnh sát duy nhất trong thôn tốt bụng mang chăn mền đến cho họ, cũng đưa bản nhạc tìm thấy trên đàn lúc phát hiện thi thể cho ông Mori, Ran học qua đàn piano phát hiện ra ở dòng thứ 4 có vài nốt lạ. 

Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, bốn người cảnh giác có, hoảng sợ có, nhìn chăm chú vào bóng người xuất hiện, thì ra là bác sĩ Asai Narumi biết chuyện mang đồ ăn đến cho họ.

Mọi người vừa ăn khuya, vừa bàn luận về các thông tin, bác sĩ Narumi nhắc đến vẻ mặt lúc chết của vị thôn trưởng chết cách đây 2 năm, dù là một vị nữ sĩ trông rất mảnh mai nhưng qua cách nói chuyện thì là một người rất mạnh mẽ, rất nhanh giành được sự tin cậy từ mọi người.

Sáng hôm sau, thanh tra Megure mang theo đội ngũ khám nghiệm tới hiện trường, cũng rất nhanh tổ chức đi thẩm vấn lấy lời khai của 38 người có mặt tại hiện trường lúc đó. Conan nhìn vài người cuối cùng ngồi ngoài phòng thẩm vấn, hiện lên nghi hoặc: 'Tại sao đã thẩm vấn xong mà họ vẫn chưa rời đi?'.

Thiếu niên như nghĩ ra gì đó, đứng dậy đối với Ran nói mình phải đi vệ sinh, liền phát hiện ra có một người biến mất, cùng lúc đó một giai điệu vang lên.

"Giai điệu này...là đoạn thứ hai của Sonata Ánh trăng." Ran thốt lên.

"Không lẽ...nguy rồi." Conan cũng nhận ra, vội chạy lên cầu thang, lại thấy Nishimoto ngã ngồi xuống đất, vẻ mặt hoảng sợ nhìn vào trong căn phòng, thiếu niên vội vã chạy vào, lại thấy xác của Kuroiwa Tatsuji gục đầu xuống bảng điều khiển âm thanh với một con dao cắm sâu sau lưng, thứ giai điệu chết chóc kia cũng đang vang lên từ loa đài trong này.

Thanh tra Megure và thám tử Mori cũng chạy lên và phát hiện ra thi thể, bởi đội khám nghiệm đã rời đi một lúc lâu, nên bác sĩ Narumi xung phong nhận giúp đỡ khám nghiệm tử thi. 

Conan đứng ở cách mọi người không xa, cặp lam mâu tràn đầy tức giận, tay nắm thành nắm đấm ghì chặt vào tường, cắn răng: 'Lại nữa. Biết sẽ có chuyện nhưng lại để có thêm nạn nhân nữa. Không thể tha thứ được, đe dọa thực hiện hành vi rồi thản nhiên thực hiện lời đe dọa đó...'. Nỗi tức giận đạt đến cực hạn, thiếu niên đấm mạnh vào tường, nghiến răng: 'Tuyệt đối không thể tha thứ!!!']

(Có thể hiểu cảm giác này nha, biết trước chuyện sẽ xảy ra nhưng không thể ngăn cản.)

(Kudo-kun hẳn tự giận bản thân lắm, nhưng cũng không phải lỗi của cậu mà.)

(A, đấm tường vậy không đau sao? Lần đầu tiên thấy cậu ấy tức giận như vậy.)

(Dễ hiểu mà, một người quý trọng sinh mạng như Kudo phải trơ mắt nhìn hai người liên tiếp chết trước mặt, trong lòng hẳn không quá thoải mái đi.)

(Bây giờ tôi bị ám ảnh bởi bản Sonata Ánh trăng này quá.)

(Giai điệu vốn dĩ rất cảm động, lại bị mang ra giết người, thật đáng sợ.)

"Từ nay sẽ không nghe bản nhạc này nữa, thật ám ảnh." Suzuki Sonoko rùng mình, sợ hãi nắm bàn tay to lớn của Makoto.

"Nhóc con..." Akai Shuichi đau lòng cầm tay thiếu niên lên xoa nhẹ, dù biết sự việc đã trôi qua rất lâu, nhưng hắn vẫn theo bản năng mà xoa lên bàn tay bé nhỏ, muốn chia sẻ bớt đi nỗi đau khổ khi đó của nhóc con.

[Những người tình nghi được triệu tập để lấy lời khai, thanh tra yêu cầu những người này không được rời khỏi đây nếu không có cảnh sát đi cùng. Những người này đều ồn ào, bắt đầu hoảng sợ nghi ngờ lẫn nhau, dần dần lại trở thành tranh cãi.

"Hiểu rồi chứ...tiếp theo là tới lượt ngươi đó." Thanh âm tiểu hài tử trong suốt vang lên, căn phòng lặng ngắt như tờ, mọi ánh mắt đổ dồn vào đứa trẻ đeo kính, ánh mắt trợn to sợ hãi.

Edogawa Conan cười giải thích cho mọi người đoạn mật mã ẩn sau những nốt nhạc, thám tử Mori hỏi về đoạn nhạc thứ hai, Conan liền giả bộ suy nghĩ một chút rồi nói: "Mối hận thù từ lửa địa ngục...được phơi bày tại đây."

Vừa dứt lời, mọi người lại trở nên ồn ào, Nishimoto hoảng sợ ôm đầu hét lớn, luôn miệng nói Aso Keiji vẫn còn sống, nhưng vị cảnh sát già đã nhanh chóng lớn tiếng phản bác, năm đó đã chứng thực cái xác chết cháy đó chính là nghệ sĩ dương cầm kia không sai. Ngoài ra vật duy nhất còn tồn tại sau ngọn lửa đó là một bản nhạc được cất trong két sắt chống lửa, thanh tra Megure yêu cầu ông lão phải đi tìm lại bản nhạc đó ngay lập tức.

Conan đi cùng lão cảnh sát, cũng thu được thêm vài tình báo liên quan đến những nghi phạm, ông ấy tìm kiếm hơn một giờ nhưng vẫn không tìm thấy bản nhạc. Ran chạy đến nói đợi chờ quá lâu, đám nghi phạm đã mất kiên nhẫn và đều trở về nhà rồi, thanh tra Megure cũng nghĩ rằng sẽ không có vụ giết người nào xảy ra nữa nên cũng đồng ý chuyện này, Conan nghe vậy thì mặt biến sắc: 'Bản Sonata Ánh trăng vẫn còn đoạn thứ 3 mà?'

Ở nhà văn hóa cộng đồng, Conan và Ran chờ đợi ông cảnh sát mở cửa, lại nghe thấy trong phòng để đàn dương cầm phát ra tiếng động. Thiếu niên vội vã chạy vào trong, thấy một bóng người đang làm gì đó mờ ám với chiếc đàn, thấy có người vào thì nhảy qua cửa sổ chạy trốn, Conan đang muốn đuổi theo thì vấp phải vật gì đó ngã xuống mặt sàn.

"Murasawa-san?" Thông qua ánh trăng mờ mờ, Conan nhận ra người đang nằm là ai, chạy tới kiểm tra anh ta vẫn còn sống, lại nghe tiếng hét thất thanh của Ran, vội vàng chạy tới: "Ran-nichan, chuyện gì thế?" Nhìn theo ánh mắt của thiếu nữ, trong căn phòng tối, một thân người treo lơ lửng trên cao, là Nishimoto, dưới chân anh ta là một đoạn nhạc ngắn, trên đó biểu hiện hai chữ: "Di thư."

Thanh tra Megure và thám tử Mori định kết luận Nishimoto sợ tội tự sát, vì trong di thư, anh ta thừa nhận đã giết hai nạn nhân trước đó, nhưng Conan lại chỉ ra rằng đây không phải tự sát, vì dưới chân anh ta không có gì để anh ta bước lên cả, cũng nhắc đến việc phòng đàn bị đột nhập cùng với Murasawa bị đánh ngất trong đó.

Thiếu niên phát hiện ra những bức ảnh chụp hiện trường vụ giết người thứ hai có vài điểm kỳ lạ, cũng ở lúc kiểm tra cây đàn phát hiện ra một cái hốc nhỏ bên dưới, đưa ngón tay quệt lau những hạt bụi màu trắng nhỏ vương vãi dưới sàn, trong đầu xoẹt qua một ý nghĩ.

Cầm lên bản nhạc mà lão cảnh sát tìm thấy, Conan đọc ra vài chữ nhắc đến một người tên Seiji, cũng từ miệng ông cảnh sát biết tới nghệ sĩ dương cầm Aso Keiji còn một người con trai, nhưng người này quanh năm ốm yếu nên được đưa lên đất liền để chữa bệnh. Cặp lam mâu hơi suy nghĩ, nhẩm lại vài lần cái tên Seiji, bỗng nhiên trong đầu như có ánh sáng xoẹt qua, hai mắt mở lớn: "Lẽ nào...?" Thiếu niên chạy vội vào trong trước ánh mắt nghi hoặc của mọi người, cậu chạy thẳng tới hiện trường thứ hai, cặp lam mâu biểu hiện ra đã tìm ra được lời giải: 'Không sai, hung thủ chính là người đó!']

(Ai da, đầu tôi lại muốn nổ rồi.)

(Dùng thanh âm trẻ con nói lên những câu như vậy, thật cmn đáng sợ.)

(Trời ạ, ở liên tiếp các vụ giết người xảy ra, cảnh sát vẫn để những người liên quan tách ra, rất muốn mắng bọn họ quá vô trách nhiệm a.)

(Hửm, cái bột trắng đó... không phải như tôi đang nghĩ đi.)

(Kudo-kun giải mã được vụ án rồi sao? Thứ lỗi cho sự ngu dốt của tôi, tôi vẫn chưa chạy theo diễn biến vụ án được.)

Trong rạp, thanh tra Megure cúi đầu, cầm mũ che giấu đi khuôn mặt xấu hổ, âm thầm hối hận hành vi lúc đó của bản thân, ông đã quá mất cảnh giác, suy nghĩ còn không thấu đáo bằng một thiếu niên, thật mất mặt.

"Hung thủ chính là người đó đi." Hakuba Saguru nhàn nhạt nói, ở vài ánh mắt nhìn lại, hắn vẫn ung dung nhún vai: "Dù sao cũng ở góc nhìn thứ ba nha, rất dễ nhìn ra thủ phạm thật sự mà."

Không chỉ vị thám tử tóc nâu nghĩ ra, vài vị ngồi trong này cũng đã suy đoán ra hung thủ là ai, nhưng cũng không biết rằng diễn biến tiếp theo lại lần nữa làm mới suy nghĩ của họ.

"...Narumi-sensei..." Thanh âm non nớt suy yếu vang lên, Akai Shuichi cúi xuống nhìn thiếu niên đã tỉnh lại từ lúc nào, cặp lam mâu mơ màng nhìn màn ảnh, đáy mắt hiện lên bi ai.

"Nhóc con, tỉnh rồi sao? Cảm thấy thế nào?" 

"Em ổn, để em về chỗ ngồi đi, em muốn xem..." Shinichi lắc đầu, nhàn nhạt nhìn bàn tay bé xíu của mình không có chút nào ngạc nhiên, ngước lên nở một nụ cười nhẹ, Akai Shuichi nhíu mày lo lắng, nhưng cũng bế đứa bé ngồi vào ghế.

Furuya Rei ôn nhu nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh buốt của thiếu niên, im lặng an ủi cậu, Shinichi cũng không ngó lơ thanh niên tóc vàng này, quay lại nở một nụ cười với hắn.

"Narumi-sensei..." Thiếu niên lẩm bẩm vài lần cái tên này. 'Hãy cho phép em gọi anh là sensei, người đã thay đổi lý niệm thám tử của em.' Cặp lam mâu khẽ nhắm lại, trong đầu hiện lên khuôn mặt đau thương của Aso Narumi trong biển lửa, cái hình ảnh đã ghim sâu vào tiềm thức của cậu bấy lâu nay.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------



Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia