ZingTruyen.Asia

[AllShin-Conan đồng nhân] Ánh sáng sự thật

19.

RuniRita

[Conan đi theo Daisuke Jigen tiến vào một căn phòng, trong lúc Jigen đang gọi điện thoại thì đi tới đi lui, lại cúi xuống nhặt một mẩu giấy lên, hơi suy nghĩ nhét vào túi áo. Lúc đứng dậy thì một khẩu súng đen ngòm đã chỉ vào đầu cậu, ánh mắt không chớp một cái quay sang bình tĩnh hỏi: "Ông làm gì thế?"

"Không phải ta nói cậu đi trước tới tháp rồi sao?" Daisuke Jigen thu lại súng cất vào túi áo.

"Nhưng con muốn đi cùng papa cơ." Lại cái thanh âm tiểu hài tử đáng yêu đó.

"Tên nhóc lừa đảo." Jigen khẽ mắng một câu rồi đứng dậy, rời khỏi phòng.

Hai người cùng tiến về phía thang máy, thanh âm trong trẻo của thiếu niên vang lên sau lưng hắn: "Vệ sĩ bây giờ còn quản lý cả thẻ phòng luôn sao hả?" Nửa đùa nửa cảnh cáo.

"Tôi không lấy gì hết, cảnh sát bắt được tôi sao?"

"Chỉ cần mang súng trên người... Như vậy là đủ rồi."

"Nể tình cha con, tôi có một thỉnh cầu. Chuyện này không liên quan đến cậu thì mắt nhắm mắt mở cho qua có được không?" Jigen bắt đầu dùng đòn tâm lý, lại không nghe thấy thiếu niên trả lời, cúi xuống nhắc nhở: "Trả lời nhanh đi chứ?"

"Không thích." Tuyệt tình từ chối, nhưng thanh âm lại đáng yêu cực kỳ.

Conan nói chuyện với Haibara, biết được tiến sĩ cùng ba đứa nhóc đã tìm được trụ sở bí mật của Lupin, lại còn có ý định tới đó, thiếu niên bất đắc dĩ than thở. Tiểu thám tử nhờ nhà khoa học Haibara tra cứu một số thông tin cần thiết , liền cúp máy.

Thiếu niên chạy đến tháp, thấy Dasuke Jigen đã đứng đợi sẵn, hắn thấy cậu nhóc liền cằn nhằn: "Cậu đến muộn."

"Xin lỗi, xin lỗi." Thiếu niên cười xin lỗi, định chạy đi mua vé, đã thấy người kia cầm ra một tấm vé, vẫy vẫy.

"Đây rồi, đi thôi."

"Oa oa, ông thật tốt bụng." Thanh âm trong sáng reo lên, thiếu niên nhảy chân sáo giơ hai tay lên đón lấy tấm vé.

"Đừng làm ta buồn nôn." Được rồi, tên đạo tặc này luôn trong ngoài bất nhất mà ác miệng như thế.

Bên kia Emilio trốn khỏi cái đuôi Sonoko, Ran phát hiện đuổi theo, thấy anh ta có ý định muốn tự sát, cô cố gắng thuyết phục anh ta, một cơn gió lớn nổi lên khiến Emilio rơi xuống, thiếu nữ không màng an nguy vội chạy tới giữ chặt tay đối phương, bàn tay nắm chặt lấy cạnh sàn, khi cô sắp rơi xuống thì Sonoko cũng đã chạy ra túm chặt lấy hai người.

Hai người cùng vào thang máy, thiếu niên lại dùng giọng điệu trong sáng ngước lên hỏi: "Mà nè, trụ sở bí mật của papa cũng nằm trong thành phố này phải không?" Conan tựa hồ đã đem cái từ papa này kêu thành quen miệng.

"Đừng nghĩ rằng dùng cái giọng điệu trẻ con đó hỏi thì tôi sẽ trả lời đâu nhé." Jigen quay mặt đi, không để Conan nhìn vẻ mặt mình, lạnh nhạt nói.

"Vậy là có hả?" Thiếu niên gian xảo cười, bắt bài rồi nhé. 

Jigen vội gào lên: "Cậu đừng có vội kết luận như vậy chứ?"

Lúc vừa lên tầng, thấy các du khách đang nháo nhào nói có người đang nhảy lầu, Conan vội vã chạy ra, dùng kính soi xuống, phát hiện ra là đám người Ran và Sonoko, họ đang gặp nguy hiểm.

 "Nè ông bác có thể phá ô kính này không?" 

"Đó là cô gái kia đúng không." Vị đạo tặc chạy tới, tay mò vào túi áo tìm súng, hỏi: "Độ dày bao nhiêu?"

"Hai tấm dày 10mm."

"Muốn to cỡ bao nhiêu."

"Đủ để tôi chui qua là được." Vừa nói vừa tháo dây đai trên người.

"Cần 12 phát." Daisuke Jigen nói, hai tay cầm súng không chút do dự bấm cò, 12 phát đạn đều tăm tắp xuyên qua chỉnh tề hai lớp kính, giống như đo đạc mà đục lỗ như thế. 

Tiếng súng kết thúc, hắn một đá vào cửa kính, một lỗ tròn mở ra, Conan buộc một đầu dây vào cột trụ, nhảy qua lỗ đu xuống.

"Ran-nichan!!!" Ở ba người tuyệt vọng lúc, giọng âm của đứa trẻ vang lên, giống như thiên sứ mang theo ánh sáng mà bay tới, quăng một sợi dây đai xuống mắc qua eo hai người, đưa họ trở lại lan can bảo hộ, lại lợi dụng dây đai co lại quay trở về tầng tháp.

"Quá tuyệt, quá tuyệt vời , tối nay chị sẽ cho cưng thêm một cái ôm nữa." Sonoko vui mừng, không ngừng khen ngợi, nhưng phía trên Conan vẻ mặt bất đắc dĩ: "Cái này thì miễn đi."

"Quý khách, ngài làm gì vậy?" Các vị khách và nhân viên đã sớm ôm nhau hoảng sợ lùi vào góc, một tiếp viên đánh bạo thò đầu lên hỏi.

"Còn làm gì chứ? Không phải đang cứu người sao?" Daisuke Jigen đè ép mũ, mắt chăm chú nhìn vào sợi dây đai đang đung đưa.

Emilio ngồi trên ghế đá trong công viên, cùng Conan và Ran nói chuyện, anh ta thực ra không muốn tự sát, chỉ là do gặp chuyện buồn phiền nên mới ra ngoài đó ngồi, anh ta là nghệ sĩ luôn có cách giải stress theo kiểu thả mình vào thiên nhiên như vậy, thật khiến người khác hiểu lầm.

Đợi Ran chạy đi nghe điện thoại của thám tử Mori, Conan ở lại đưa ra suy luận của mình, về bức thư đe dọa vốn dĩ chính là Emilio tự tạo ra, lại đưa mẩu giấy chữ K cho anh ta. Thiếu niên không dùng cách buộc tội phạm nhân thông thường, không dùng cặp lam mâu sắc bén như một lưỡi kiếm ra khỏi vỏ như vậy, cũng không tỏa ra khí tràng chấn nhiếp người đối diện. Ngược lại thiếu niên lại rất ôn nhu, cũng bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, lam mâu ôn hòa nhắc nhở Emilio mau hủy diệt chứng cứ đó đi, khuôn mặt tinh xảo giống như thiên sứ.

"Lúc nãy trên tháp... Cậu rốt cục là ai vậy?" Emilio nhớ lại lúc trên tháp, thiếu niên dùng thân pháp tinh xảo, trí thông minh và gan dạ đó, rất không giống một đứa trẻ bình thường.

"Edogawa Conan, một thám tử." Vẻ mặt đứa bé tràn ngập sự tự tin, cặp lam mâu lóe lên vẻ thông tuệ, cực kì tự tin nói ra như vậy. Emilio có chút ngẩn người nhìn đứa trẻ như có hào quang rực rỡ bao bọc quanh thân, cũng chậm rãi nở một nụ cười. "Cậu bé thật tuyệt vời đấy."

"Rất nhiều người hâm mộ đang đợi anh đấy! Anh phải biểu diễn cho thật tốt vào. Tôi sẽ ngăn lại kế hoạch này và bắt những kẻ xấu xa phải chịu sự trừng trị của pháp luật." Thiếu niên giọng nói kiên định nói với Emilio, thanh âm mang theo hứa hẹn, cũng đầy nhu hòa.

Sau một gốc cây, Daisuke Jigen lặng lẽ cầm bút ra ghi vào giấy ghi chú, lẩm bẩm: "Câu cửa miệng của cậu tôi chôm về dùng cũng được đấy chứ."]

(Nhìn họng súng mắt không thèm chớp một cái luôn.)

(Càng xem càng thấy hai người này rất hòa hợp đâu.)

(Kudo-kun rất tuyệt tình, nhưng mà cái giọng đó... A, lòng tôi mềm.)

(Quả nhiên Kudo lại nhờ đến Haibara, hai người họ rất tin tưởng nhau a.)

(Tôi phát hiện ra Kudo-kun rất thích trêu chọc Daisuke Jigen nha.)

(Rất biết cách chọc điên người ta mà.)

(Dùng thanh âm ngây thơ lừa lấy thông tin, không hổ danh con trai diễn viên a.)

(Mori Ran cũng rất dũng cảm a, dám dùng tay không đi túm lấy Emilio như thế.)

(Sonoko cũng rất trượng nghĩa đâu này, là tiểu thư hào môn nhưng không hề tự cao, là một thiếu nữ tốt a.)

(Hủy diệt chứng cứ, Emilio cũng rất ngây thơ đâu.)

(A, Conan quá ôn nhu rồi, lòng tôi lại mềm xèo rồi.)

(Trộm kiểu gì?)

"Đây là đạo tặc ?" Các cảnh sát ở đây kinh ngạc nhìn Daisuke Jigen trên màn ảnh, có chút trố mắt, được rồi, hết người này đến kẻ khác, đạo tặc có lẽ không hoàn toàn xấu xa như họ nghĩ, lấy nhóm Lupin và Kaito KID là ví dụ điển hình.

Ran và Sonoko thấy các bình luận đang khen ngợi, hai thiếu nữ xấu hổ đỏ mặt, rất ít khi họ được khen nhiều như vậy, hầu hết toàn bị mắng vì làm vướng víu tay chân thôi, cảm giác được khen còn rất không tồi.

"Shinichi, cảm ơn cậu khi đó đã cứu chúng tớ." Ran ngại ngùng nói với thiếu niên ngồi hàng ghế trên, cô cũng nhớ tới hầu hết các vụ án đều lấp ló hình bóng của Conan cứu bọn họ đâu.

Kudo Shinichi không nói gì, chỉ cười gật đầu với cô, nhưng mà nghĩ đến chuyện tiếp theo, cậu bỗng nhiên có cảm giác bất an.

[Dưới đại sảnh khách sạn, Conan và Jigen đều đang nói chuyện điện thoại, Jigen là Ishikawa Goemon gọi đến, còn bên kia Conan đang nhận cuộc gọi từ Haibara.

"Hả, chẳng lẽ...?" Conan biết rằng ba lũ trẻ đó đã tìm đến trụ sở bí mật của Lupin đệ tam, liền dùng một ngón tay chỉ về Jigen đang ngồi phía đối diện.

"Tên nhóc đó đang chỉ tay vào tôi. Chả có lẽ..." Nghe thanh âm không đúng lắm của đội hữu Goemon, Daisuke Jigen bất đắc dĩ giơ lên tấm bảng đối Conan viết vài chữ to: "Cứ để tôi lo."

Mấy đứa trẻ tính dùng đồ ăn tẩm thuốc mê cho Goemon ăn, lại không hề có chút cảnh giác uống lên nước trà mà vị kiếm khách mang ra, rất nhanh đã nằm chổng vó ngủ say.

"Rất tiếc, chỉ có thể dừng lại tại đây thôi." Trước cửa khách sạn, Daisuke Jigen chào tạm biệt conan, ung dung nói: "Nhờ phúc của cậu mà tôi bị mất chức vệ sĩ rồi. Tôi không nhất thiết phải đi cùng cậu nữa, chào nhé."

"Oa hu hu, ông nỡ làm điều tồi tệ này với người bạn như tôi ư?" Edogawa Conan ngồi xổm xuống, hai tay bưng lấy mặt giả bộ khóc lớn.

"Há, tôi coi cậu khóc được bao lâu. Đừng nghĩ rằng lại lừa được tôi nữa. Tôi là người lớn đấy." Thanh âm lạnh lùng của vị đạo tặc vang lên càng lúc càng xa.

"Có ăn trộm!!!" Thiếu niên thấy cách này hết tác dụng liền đứng lên, hét lớn. Như một cơn gió, Daisuke Jigen lao tới trước mặt cậu, cầm hai vai cậu bé lắc lắc, mồm quát lớn: "Cậu hét to như vậy làm cơ thể tôi tự động phản ứng đó biết không hả?"

Conan vờ như không nghe thấy hắn nói, cầm ra điện thoại cho Daisuke Jigen nhìn một đoạn tin tức.

Trên một cây cầu đá, Conan ngồi trên cột lan can, Jigen tựa người vào thành cầu, hai người giống như thương lượng điều gì đó.

"Cứ làm vậy đi. Chúng tôi sẽ lấy vật đó như ý cậu muốn, nhưng cậu tốt nhất đừng tham gia vào nữa." Daisuke Jigen trầm thấp nói, cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi. "Công việc thám tử của cậu đến đây là kết thúc rồi, đây là lời khuyên lần hai của tôi, không có lần ba đâu."

"Tôi đã hứa với Emilio là sẽ không để cho cuộc giao dịch đó được tiến hành. Tôi đảm bảo điều đó đấy." Thiếu niên nhảy xuống mặt đất, đối với Jigen hét lớn: "Giúp tôi chuyển lời cho Lupin." Dưới ánh đèn đường đầy màu sắc, chiếu vào cặp lam mâu, giống như có hàng vạn tinh tú lưu chuyển trong đó, lấp lóe lên sự tự tin và kiên định độc hữu của thám tử lừng danh.]

(Lũ trẻ này lại nữa.)

(Tính cảnh giác như thế kém, nhung toàn tự đâm đầu vào chỗ chết.)

(Đây là Kudo-kun đang ăn vạ sao?)

(Hình ảnh này còn rất kỳ dị đâu.)

(Một câu 'có ăn trộm' là triệu hồi được đạo tặc Daisuke Jigen?)

(Lại có mưu đồ gì đây?)

(A, lại ánh mắt tự tin tràn đầy đó, Kudo-sama!!!)

"Quá nguy hiểm rồi mấy đứa, những lúc như vậy nên báo cảnh sát." Thanh tra Megure vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép nghiêm khắc nói với ba đứa bé.

"Mấy đứa nên cẩn thận suy nghĩ trước khi làm bất cứ điều gì đi." Cảnh sát Sato nhíu mày thở dài, bọn trẻ quá khiến người khác phải lo lắng.

"Vâng!" Ba đứa trẻ ỉu xìu đáp lời, thông qua vài buổi xem phim, bọn trẻ đã trưởng thành không ít, ít nhất là bọn chúng sẽ không còn dại dột nữa.

[Ba đứa trẻ được Mine Fujiko đưa về nhà tiến sĩ Agasa, mỹ nhân đạo tặc khá hứng thú với sự bình tĩnh của Haibara, đưa ra lời đề nghị thả ba đứa bé cùng với trao đổi, cô muốn Haibara đi cùng cô ấy.

Sáng hôm sau, tại nhà tiến sĩ Agasa.

"Các cậu có biết việc mình làm nguy hiểm tới mức nào không hả? Lỡ đó không phải thuốc ngủ, các cậu đã không còn trên đời này nữa đâu." Edogawa Conan chống nạnh, hiếm khi dùng lời lẽ trách mắng bọn trẻ, nho nhỏ tiểu thám tử bùng lên khí tràng mạnh mẽ khiến ba đứa trẻ chỉ dám ngồi quỳ, cúi đầu nghe mắng không ho he nổi một câu.

"Thiệt tình... Ai bảo các cháu trốn bác rồi lẻn ra ngoài chứ?" Tiến sĩ Agasa bắt chước Conan đứng chống nạnh, góp mồm giáo huấn bọn nhỏ.

"Bác nữa đó!!!" Lần đầu tiên tiểu thám tử lấy ra giọng điệu đó nói chuyện với bác tiến sĩ, thiếu niên nghiêm khắc quát lớn.

"Bác xin lỗi." Tiến sĩ ỉu xìu, làm ra vẻ hối lỗi.

"Tớ sẽ nghĩ cách tìm Haibara về." Conan vừa nói vừa bước ra phía cửa, ba trẻ một già thanh âm ủ rũ đáp lời. "Tất cả cấm không được ra ngoài." Thiếu niên quát lớn, dùng sức đóng sầm cửa lại.

Cửa vừa đóng lại, ba đứa bé cùng lão già mà không phế Agasa liện tụ tập quanh bàn, vẻ mặt đều đắc ý khi qua mặt được Conan, bốn người vẫn tỏ vẻ ương bướng dù mới bị Conan quở trách đâu.

Bên ngoài, thông qua tai nghe biết hết mọi chuyện, Conan bất đắc dĩ cười cười: "Thật là..." Cầm lên điện thoại gọi tới cho Haibara.

"Alo... À tớ ổn. Chỗ này không tiện giải thích rõ ràng. Ừ, tớ sẽ không nói đúng địa điểm cho bọn nhóc đâu." Haibara bên đầu dây kia nhẹ giọng nói với Conan.

"Xin lỗi nhé, bọn họ không chịu nghe tớ khuyên." Conan có chút bất đắc dĩ nói, lại nghe loáng thoáng tiếng của Mine Fujiko, trong đầu không tự chủ nghĩ đến chuyện trong tàu ngầm, vội vã cúp điện thoại.

Haibara ngạc nhiên nhìn điện thoại đã bị cúp máy, lại nhìn Mine Fujiko, ánh mắt mang theo bất thiện, lại nghe người phụ nữ này muốn hợp tác với cô chế tạo APTX4869, cô ta muốn trở lại tuổi thanh xuân với thứ thuốc đáng mơ ước đó. Haibara liền lạnh mặt nói: "Để cô thất vọng rồi. Thứ thuốc tôi muốn chế tạo không phải nó." Trong đầu không tự chủ hiện lên khuôn mặt của thiếu niên thám tử, hắc mâu khẽ nheo lại. "Hơn nữa, cô cũng khác với ngày xưa quá, dùng vũ khí trời cho của phụ nữ để câu dẫn đàn ông, tuổi thanh xuân của phụ nữ chỉ trải qua một lần, nếu đã không biết quý trọng thì đừng nuối tiếc gì cả, Mine Fujiko-san."

"... Vâng." Mine Fujiko kinh ngạc nhìn thiếu nữ, ngây người một lúc rồi chột dạ nói nhỏ.]

(Lần đầu tiên thấy Conan nổi giận như vậy a.)

(A, thì ra là lại bày mưu kế a.)

(Kudo-đạo diễn lại bày thiên la địa võng.)

(Ai-chan nói rất có đạo lý đâu.)

(Cô ấy muốn chế cũng là thuốc giải, chứ không phải loại thuốc độc đó, cũng vì Kudo-kun a.)

Tiến sĩ Agasa cùng ba đứa trẻ lại bị các cảnh sát xúm lại 'giáo dục tư tưởng' khiển trách. Kudo Shinichi quay lại đối Haibara ôn nhu cười: "Cảm ơn cậu, Haibara." 

Haibara Ai có chút đỏ mặt, xấu hổ quay mặt đi, oán thầm: 'Cái này cũng quay lại là sao chứ?'

[Trong một quán rượu, Lupin đang tiến hành một hồi thương lượng với King, Lupin hi vọng King rời khỏi Nhật bản, không nên nhúng tay vụ Luciano nữa, cũng biểu thị mình là bất đắc dĩ làm như này.

King ghé sát thì thầm vào tai Lupin: "Vì phụ nữ?"

"Vì một tên nhóc con." Lupin không ngần ngại nói thẳng, câu chữ khiến người nghe kinh ngạc.

"Bể kèo rồi à?" King hỏi.

"Không như những gì ông đang nghĩ đâu, cũng không đến mức bể kèo như ông nói. Nhưng tất nhiên không phải làm không công rồi." Hắn đặt hai tấm ảnh lên mặt bàn đẩy lại trước mặt King.

"Tôi sẽ được gì trong vụ này?" King có chút tò mò.

"Ảnh không qua chỉnh sửa của Okino Yoko, và... Ảnh nóng của Mine Fujiko-chan."

"Thành giao."]

(Lupin đang thực hiện kế hoạch của Kudo-kun?)

(Quốc tế đạo tặc đang trợ giúp một cái thám tử? Thật là thần kỳ.)

(Hai kẻ này nói gì mà nghe không hiểu gì nhỉ?)

(Kudo-kun giao tế thật rộng, cơ hồ trải khắp thế giới nhỉ, bây giờ ngay cả quốc tế đạo tặc cũng...)

(Trời ạ, 'tiền' giao dịch này... Tôi muốn.)

"L-u-p-i-n!!!" Mine Fujiko cái trán gân xanh nổi lên, tay siết thành nắm đấm, tiếng rắc rắc vang lên, nở nụ cười quyến rũ nhìn đối phương.

"Fujiko-chan, bình tĩnh... Mau bỏ tay xuống..." Một tiếng bốp vang lên, sau đó là tiếng la đau đớn của gã đạo tặc.

Shinichi quay xuống, nhìn Lupin, mấp máy môi: "Cảm ơn." Ở phía sau xoa xoa cái trán đau xót Lupin cũng đối thiếu niên nháy mắt.

Dù sao thì... Thiếu niên này giống như có một ma lực thần kỳ, mang theo thiện ý và ôn nhu hấp dẫn tất cả những người hiểu biết về cậu. Phần này thiện ý cũng khiến người khác vui vẻ mà hồi đáp lại, ngay cả thành viên tổ chức mafia cũng bị hấp dẫn, huống chi là quốc tế đạo tặc như Lupin.

[Nhóm thanh tra Zenigata, Sato ở trên camera giám sát nhìn thấy trượt ván Conan xuất hiện, Shiratori biểu thị đứa bé này so với bình thường còn muốn phấn khởi hơn nhiều.

Ở trạm bảo dưỡng sân bay Haneda cũ, Luciano cùng Jaren Smith đang tiến hành giao dịch, đèn ở trạm bị vụt tắt, bọn họ cảnh giác cầm lên súng, ở phía xa, khuất sau ánh đèn pha xe hơi, Lupin III ung dung đứng đó. Hàng loạt tiếng súng vang lên, đám người lại thấy thân hình của Lupin vỡ tan.

Daisuke Jigen ở trong góc cầm súng hạ gục vài tên, Lupin nhanh chóng chạy tới cướp đi chiếc vali đang giao dịch, lúc đang chạy đi, cảm nhận phía sau có tiếng bước chân, hắn cầm súng quay lại, đèn cũng đúng lúc sáng lên. Đối diện hắn là Edogawa Conan cũng đang cầm súng chỉ vào hắn, khóe môi thiếu niên dắt theo một nụ cười ngạo nghễ.

"Ta đã từng nói rồi mà, lần chạm trán tiếp theo ta sẽ bắt ngươi." Thanh âm thiếu niên mang theo trầm tĩnh, lặp lại lời mình từng nói, cặp lam mâu sắc bén tựa như bảo thạch phát sáng.

"Thật mạnh miệng. Papa không phải đã nói cậu đừng chơi trò thám tử nữa rồi sao?" Lupin nhếch mép cười nói, bên kia Daisuke Jigen tặc lưỡi nhún vai. Lupin bắt đầu hăm dọa: "Ưu đãi cho cậu lần cuối, nếu chịu dừng tay thì tôi sẽ tha cho cậu một mạng." Khẩu khí vẫn ngông cuồng tự đại.

"Tên khốn." Thiếu niên cũng nở một nụ cười ác liệt, thanh âm vẫn trầm tĩnh như trước: "Làm sao ta có thể mở to mắt mà buông tha ngươi được."

"Cậu chưa dùng súng bao giờ phải không?" Ngữ khí mang theo khinh thường, hắn biết thân phận của thiếu niên, cũng chỉ là một thiếu niên 17 tuổi mà thôi.

"Rất đáng tiếc, ta đã từng luyện bắn súng tại trường bắn chuyên nghiệp ở Hawaii." Conan vẫn bình tĩnh mà trả lời hắn, thanh âm mang theo khiêu khích.

Ở bên ngoài Luciano cùng Jaren nói chuyện, Jaren Smith rốt cục biết mình bị gài bẫy, bật thốt ra một cái tên: "Kein Gejidasu."

"Kein Gejidasu?" Conan nhẩm lại cái tên này, trong nháy mắt hiểu ra.

"Đã đoán ra rồi sao? Thám tử lừng danh." Lupin không ngạc nhiên chút nào việc tiểu thám tử nhanh như vậy suy đoán ra.

"Muốn biết à?" Tiểu thám tử ngạo kiều nhấn mạnh.

"Để sau đi." Lupin mắt liếc sang bên cạnh, trả lời.

Jaren đối hai chiếc xe bọc thép, ra lệnh: "Không cần quan tâm, tiêu diệt toàn bộ đi." Thuộc hạ của hắn liền mang ra súng máy, điên cuồng bắn vào phía đám người Lupin. Thám tử và đạo tặc buộc lòng phải lui về nấp sau chướng ngại vật.

Lupin kêu lớn một tiếng, Ishikawa Goemon nhảy ra, dùng kiếm quay một vòng giống tấm khiên chặn lại tất cả làn đạn, thanh tra Nezigata cũng lái xe tới đây, húc một chiếc xe bọc thép làm nó rơi xuống sông, Goemon tranh thủ kẻ địch đang lắp thêm đạn nhảy lên, sử dụng kiếm khí chém nát đi chiếc xe. 

Một nhóm người có vũ trang cầm súng bao vây lấy Lupin, gã đạo tặc ôm chặt chiếc vali giả bộ tỏ vẻ sợ hãi. Lại thấy mấy kẻ này bị hạ gục, cứ nghĩ là do đồng đội của mình, nhưng Jigen và Goemon tỏ vẻ không phải do họ, Lupin nhíu mày: "Vậy là ai?" 

Một họng súng đã đặt ngay sau đầu hắn, cùng với giọng phụ nữ vang lên: "Không được cử động." Ở Lupin nở nụ cười, đáy mắt tỏ vẻ không nao núng. "Bắt được ngươi rồi, Lupin. FBI, Jody Starling." 

"Tại sao ngay cả FBI cũng đến góp vui vậy?" Lupin tự nhận là hành vi trộm cắp của mình không đến mức trêu chọc lên FBI a.

"Là tôi gọi họ đến đấy." Thanh âm thiếu niên đắc ý vang lên, tốt bụng giải thích nghi hoặc của hắn. "Nghĩ sao mà tôi không lên kế hoạch trước mà đâm đầu vào nơi nguy hiểm này chứ?" Conan cười nói, cũng bước ra một bước che đi tầm bắn của Daisuke Jigen.

"Chúng tôi đã có ý định dẫn dộ tội phạm quốc tế là cậu, lấy lòng cảnh sát Nhật bản một chút cũng không tồi." James nói.

Lúc Jody định tiến lên còng tay Lupin, Conan ngăn cản, bước lại trước mặt Lupin đang quỳ xuống theo lệnh, giơ lên đồng hồ gây mê. "Cô đừng đụng vào hắn, trời biết trên người hắn có cài cái gì không. Phải làm hắn ngủ trước đã." Khóe môi tràn ra nụ cười chiến thắng.

"Tên nhóc đáng ghét." Lupin hai tay ở sau gáy cũng lặng lẽ xoa bóp đồng hồ đeo tay, vẻ mặt mang theo chút khoan khoái khi gặp kỳ phùng địch thủ như thế.

Thiếu niên dường như chuẩn bị bấm nút bắn kim gây mê, ánh mắt bỗng nhìn thấy gì đó, cái trán toát ra vệt mồ hôi lạnh, chỉ thấy một ánh đèn đỏ tia laze đang di chuyển tới gần thái dương của đạo tặc.

Một tiếng súng vang lên, Lupin vẻ mặt sửng sốt nhìn đứa bé xông tới trước mặt mình, hai bàn tay bé nhỏ đẩy mạnh hắn ngã ra sau, một dòng máu ấm nóng phun trào, Conan ôm lấy cánh tay đang chảy máu, khuôn mặt tái nhợt ngã lăn trên mặt đất. 

"Tên khốn." Daisuke Jigen nổi giận cầm súng chỉ vào kẻ đã nổ súng, thanh âm tràn đầy sát khí.

"Tất cả dừng tay lại." Một thanh âm hét lên, Lupin vẻ mặt tức giận nhìn qua, là Jaren Smith cầm súng đặt lên thái dương của Conan, thiếu niên một tay đè lên vết thương, nhíu mày ẩn nhẫn đau đớn, cắn răng không rên lên một tia âm thanh.

Jaren kèm theo Conan lên xe, bỏ chạy về phía chuyên cơ đã đợi sẵn, Lupin mắt sắc nhìn thấy nhóc thám tử mò mở ra đồng hồ gây mê, chưa kịp cười đã ngạc nhiên nhìn thiếu niên đóng đồng hồ lại.

Trên xe, Luciano thô bạo đè đầu đứa trẻ xuống mặt ghế, cái súng vẫn chỉ vào thái dương đứa bé, Jaren nhíu mày quát hắn bỏ tay ra, cầm ra một cái khăn tay, tạm thời buộc chặt lấy miệng vết thương vẫn đang chảy máu của thiếu niên. "Cả Lupin và FBI đều đình chiến vì cậu, rốt cục cậu là thần thánh phương nào thế?" 

Dựa đầu vào mặt ghế, Conan khuôn mặt tái nhợt, nhưng vẫn dáng vẻ bình tĩnh trầm ổn, giương cặp mắt xanh lam nhìn vào Jaren, không một tia sợ hãi. Vị thủ lĩnh tóc vàng nhíu mày nhìn thiếu niên, ánh mắt lóe lên ngạc nhiên.]

(Conan cầm súng còn rất ngầu a.)

(Mặc dù hai người họ đang cầm súng chỉ nhau nhưng không hiểu sao tôi vẫn thấy buồn cười.)

(A, là Jody sensei...)

(Né súng và cản đạn... Cmn đây còn là người sao?)

(Tê... Kiếm đạo này của Goemon không thuộc về phạm trù người thường đi.)

(Lại bị thương, Kudo-kun rốt cục cũng không thể trơ mắt nhìn người khác chết trước mặt mình a.)

(Nhìn cậu ấy nhịn đau, tôi lại thấy đau lòng.)

(Lúc Kudo-kun bị bắn Lupin và Daisuke Jigen đều rất tức giận a.)

(Cmn, thằng béo kia, mau bỏ cái tay đó ra.)

Trong không gian rạp lúc này, một không khí áp suất thấp bao trùm, vài khí tức lạnh lẽo dồn về Lupin khiến hắn rùng mình, cái trán toát ra mồ hôi hột: 'Mẹ nó, đáng sợ quá...' 

Kudo Shinichi bất đắc dĩ ngoan ngoãn ngồi im, cậu có thể cảm nhận ra khí tức nguy hiểm phát ra từ hai bên, dù sao cũng không phải lần đầu cậu bị thương, sao mà phải phản ứng mạnh thế chứ. Shinichi là một thám tử thông tuệ và hiểu lòng người, vậy mà tình cảm của chính mình và tình cảm của những người khác đối với cậu thì lại trì độn, chậm tiêu như vậy. Vài người đó có chút bất lực thở dài trong lòng, thiếu niên của họ thực sự là rất khó bắt tới tay a.

[Đám người FBI và Lupin đang nhức đầu vì không có phương tiện để đuổi theo, Mine Fujiko và Haibara cưới theo con Halley chạy đến, cũng chở theo Lupin đuổi theo chiếc chuyên cơ đang chuẩn bị cất cánh.

Mine Fujiko vẫn nhớ tới mối thù đã dám treo bom lên cổ cô, cô ta cầm lên hỏa tiễn muốn bắn, Lupin liền vội vàng nói: "Khoan đã, nhóc con cũng đang ở trên đó đấy." Nữ đọa tặc làm như không quan tâm đến, vẫn tiếp tục ngắm bắn, lại bị thiếu nữ nho nhỏ đang cầm lái con motor Halley đe dọa: "Nếu cô định bắn rơi cả cậu ấy, tôi sẽ buông tay cho con xe này lật nhào ngay lập tức."

"Vậy cô có đồng ý nói cho tôi biết bí mật về loại thuốc đó không?" Fujiko nhếch môi, vẻ mặt đắc ý thương lượng, Haibara đánh cắn răng đồng ý, lúc này cô ta mới cất hỏa tiễn đi, cầm ra hai cái súng máy. 

Xe của cảnh sát Sato bị mưa đạn từ Fujiko tấn công, mũi xe chúi xuống đất, giúp Haibara phóng con xe bay lên, Lupin thành công thâm nhập lên chuyên cơ, chiếc Halley rơi xuống đất, loạng choạng rồi trở lại trạng thái cân bằng.

Trên chuyên cơ, Lupin dùng cờ lê đánh ngất Luciano, trong khoang hành khách, Conan cũng dùng một trái bóng da đá xỉu một tên lính trông coi cậu. 

"Chúng ta lại phải hợp tác rồi, cậu nhóc. Tốn nhiều công sức bố trí như vậy rốt cuộc cậu tính làm gì?" Lupin tò mò nhìn tên nhóc bé xíu, hắn vẫn bày ra điệu bộ bất cần đời đó.

"Hử? Ngươi nói gì cơ?" Conan tròn mắt ra vẻ ngạc nhiên hỏi lại.

"Đừng có giả bộ, cái đám hỗn loạn bên dưới thật ra không có ai chết hết. Việc bố trí đám người FBI cũng là cậu ra chỉ thị phải không?" Nhìn thiếu niên bày ra vẻ mặt cam chịu, hắn lại nói tiếp, thanh âm không giấu được thán phục: "Chú ý tới sự cân bằng của hỏa lực đến từng giây khắc thì làm sao mà chết được. Đáng sợ thật đấy!" Lupin đưa hay tay lên xoa xoa, bày ra vẻ sợ hãi. "Nếu để đám người đó cắn nhau từ đầu thì đã thành công sớm rồi."

"Trước mắt thì ngươi chỉ thấy vậy thôi." Thiếu niên nhún vai, lam mâu vẫn bình tĩnh dù kế hoạch của mình đang bị bóc ra gần hết.

"Cũng đúng."

"Tiếp theo vẫn do tôi sắp xếp đấy." Thiếu niên giơ lên súng bắn thuốc mê, nở một nụ cười tự tin.

"Nếu không như kế hoạch thì đừng trách tôi." Lupin hiểu ý, cầm khẩu súng trên tay vẫy vẫy, hai người một thám tử, một đạo tặc cùng đưa mắt nhìn về buồng lái.

Luciano cũng thật cứng đầu, hắn ta vác ra một cái súng máy điên cuồng bắn về phía hai người, làm vỡ một ô vỏ thân máy bay, cả cơ thể của ông ta như con diều dứt dây bị hút ra ngoài. Conan định mang dây đai ra cứu người lại bị Lupin nắm lấy cổ tay, hắn lắc đầu nói: "Bỏ đi, tên đó đáng bị như vậy mà." 

Conan nhìn Luciano bị thổi bay đi, biến mất giữa trời đêm, cặp lam mâu lóe lên bất lực, cũng không trách Lupin, vì vốn dĩ trong tình hình này cũng không thể cứu được ông ta. Lupin vòng qua một cánh tay đè thiếu niên xuống, hắn đang bảo vệ Conan khỏi lực hút của khí lưu, không quên nói: "Đừng có nghĩ là tôi đang đền bù cho cậu nhá!"

Chiếc máy bay đã ổn định lại, thông qua mùi biển, Conan và Lupin đều hiểu chiếc máy bay đang trên đà rơi xuống biển, hai người vào buồng lái, một phi công đã bị rơi ra khỏi ghế lái, trúng đạn đã chết, một bên Jaren vẫn ngồi tại chỗ nhưng có vẻ ông ta cũng bị trúng đạn bị thương nặng nên không thể cử động được. Lupin bước vào ghế lái, bắt đầu tìm cách điều khiển máy bay.

"Có thể giảm van tiết lưu được không? Kiểm soát lực kéo đuôi lái sẽ rất tốn nhiên liệu." Jaren khó khăn nói vậy với Lupin.

"Tôi biết rồi... Nhóc con!"

"Thủy lực bằng không. Loại máy bay này có hệ thống phụ trợ đúng không?" Conan vừa thống báo vừa đưa tay làm vài thao tác trên bàng điều khiển.

"Thật đáng kinh ngạc. Cậu... Thật ra là thần thánh phương nào?" Jaren thở dốc, hơi thở dần yếu đi.

"Ông đừng nói chuyện nữa. Thằng nhóc này là..." Lupin đang muốn đánh lạc hướng, lại bị Conan làm sững sờ.

"Kudo Shinichi, là thám tử trung học." Thiếu niên vừa trả lời, vừa bình tĩnh điều chỉnh bảng điều khiển.

"Trung học à?... Tương lai của cậu...vẫn còn...khả năng...vô tận... Quốc gia của tôi...cũng có...rất nhiều thanh niên..." Nói xong những câu nói này, Jaren liền gục xuống, tắt thở.

"Quốc gia của tên này bị các nước lân cận đối xử như một thuộc địa, bị tàn phá với vũ lực áp đảo." Lupin giải thích cho Conan, ngữ khí không còn vẻ cợt nhả thường thấy nữa. 

Bên kia, quân đội nhận được lệnh bắn rơi máy bay, có vẻ là do sức ép từ một đại sứ quán.

"Kế hoạch của tôi là bay đến đảo Hachijo đấy nhé."

"Sao, sợ bay đến Haneda là phải đầu hàng hả? FBI cũng ở đó mà." Conan nhếch môi.

"Nói nhăng nói cuội, nếu cậu dám bắn tôi thì hãy chờ cảnh máy bay rơi đi nhé!" Lupin nhíu mày nhìn cái đồng hồ gây mê thiếu niên đang mở lên.

"Mình tôi có thể lo liệu được mà." Conan cười nói.

"Đừng đùa, tôi rất nghiêm túc và đang đeo dây an toàn ghế lái đấy. Lo sửa liên lạc và radar đi."

"Rồi rồi." Thiếu niên đóng lại đồng hồ, nhún vai tiến tới gầm bảng điều khiển, mở ra cái nắp che. "Đợi ta sửa xong thì ngươi phải thông báo cho Vespania đấy." Conan mở lên đèn pin ở đồng hồ, soi vào trong kiểm tra.

Lupin sửng sốt, rất nhanh lại mỉm cười: "Câu vừa rồi rất thú vị. cậu phát hiện từ lúc nào?"

Conan một bên sửa chữa liên lạc cùng radar, một bên thản nhiên nói ra suy luận của mình, thiếu niên còn ra vẻ châm chọc: "Sao? Có cần ta nói lại lần nữa không?" Giống như một người có lòng tốt giải thích thêm để tránh người nghe không hiểu kịp vậy.

Lupin cầm lên súng, đe dọa nói: "Được rồi, coi như đây sẽ là lần suy luận cuối cùng của cậu đi."

"Đó không hẳn là suy luận..." Lam mâu mang theo tự tin, tỏa ra quang thải lập lóe trong bóng tối. "Chỉ là trò vặt lừa con nít thôi." Lại tiếp tục đưa ra giải đáp, nhắc đến hai cái tên lạ xuất hiện cùng với viên Cherry Sapphire, Wakagomo Eishin và Kein Gejidasu, đó là tên đảo chữ của Ishikawa Goemon và Daisuke Jigen, Conan vẻ mặt thổ tào: "Không thể dùng những tên khác được sao hả?"

"Đừng có xỏ xiên được không? Hai người đó đã suy nghĩ rất nghiêm túc đấy." Lupin bất đắc dĩ nói.

"Nếu phát hiện người lấy cắp quặng kim loại là Luciano sớm hơn, ngươi sẽ không đến Nhật Bản rồi làm rùm beng lên phải không?" Thiếu niên lại lần nữa bày ra vẻ mặt thổ tào.

"Tôi không thể cưỡng lại được, vì phải đến Nhật Bản gặp vị thám tử ngạo kiều này đây."

Conan sững sờ, hai má nổi lên rặng mây đỏ, lại nghe thấy tiếng cười thú vị của đạo tặc, liếc xéo: "Ngươi nói cái gì kỳ quái vậy hả?"

"Thế giới này phải chú ý hình tượng, Lupin đệ tam sẽ đi cứu người ư?" Đợi Conan vừa sửa xong, Lupin chỉ họng súng trước trán cậu. Thiếu niên không hề hoang mang, còn khinh thường đỗi lại một câu: "Muốn dọa ta thì trước hết mở cái chốt bảo vệ súng ra rồi nói, nghe sẽ sợ hơn đấy." 

Radar khởi động lên báo động có máy bay chiến đấu lại gần, Conan trừng mắt Lupin: "Vespania thuê ngươi có đúng không?" Cũng nói lên Vespania chó cùng rứt giậu sẽ hủy diệt quặng kim loại nếu không thể đem về. "Ngươi đáng lẽ ra phải dự tính được tình huống này chứ?" 

"Cậu đâu có nằm trong dự tính của tôi?"

"Ai bảo ngươi giả thành KID thì hỏi sao ta không hành động chứ?"

"Cậu không có tính hài hước gì hết vậy hả?"

Ở thời điểm này hai người vẫn có thể cãi nhau được như vậy, thật làm người khác khó nói hết.

Cũng ở một viên tên lửa bắn tới, hai người lại ngầm hiểu ý mà hợp tác cùng nhau.

Phía quân đội ra lệnh dùng tên lửa không đối không, Lupin ném quặng thạch cho Conan, thiếu niên hiểu ý chạy ra bộ phân phối điện cao thế ở khoang chứa đồ. Cũng nghĩ đến vì ngăn cản cân bằng quân sự bị phá vỡ, quân đội chắc chắn sẽ tận lực hủy diệt quặng thạch.

Máy bay bị rơi động cơ mà nghiêng ngả sang một bên, Conan bị chiếc xe hơi đè ép, nhất thời không cử động được, ở Lupin thúc giục, hét lên: "Bay cao lên rồi hạ xuống!"

"Muốn làm như vậy chứ gì?" Lupin hiểu ý nở nụ cười. "Bám chặt vào đó."

Chiếc máy bay vọt thẳng lên cao, phía sau một quả đạn đạo mang theo định vị gắt gao đuổi theo, bên trong chiếc xe hơi càng đè ép thêm khiến Conan không nhịn được cắn răng kêu lên đau đớn. "Cơ hội cuối cùng." Cặp lam mâu lấp lóe, lúc chiếc máy bay lao xuống, mọi vật trong khoang tung bay lơ lửng, viên quặng cũng bay lên, Conan mở ra đồng hồ, bắn một mũi kim đẩy cục quặng đâm vào bộ điện cao thế, một ánh sáng chói lòa hiện lên. Đạn đạo trong nháy mắt bị vô hiệu hóa, hai chiếc chiến cơ phía sau cũng không dám lại gần ánh sáng này, cùng lúc đó lệnh ngừng bắn cũng được phía quân đội đưa ra.

Lupin mặc lên dù, mang theo Conan hạ xuống phao cứu sinh, Lupin chán nản than vãn: "Ta không thích kết cục này tý nào, cười không nổi luôn." 

"Không phải ngươi vẫn có biểu hiện như vậy à?" Thiếu niên cười gian xảo, thanh âm bình tĩnh nói: "Vì người khác bỏ ra nhiều thứ càng làm trong lòng cảm thấy khó chịu. Cũng giống như từ sâu trong trái tim bị lấy cắp một thứ gì đó." Câu cuối có vẻ châm chọc chui vào tai đạo tặc.

Một chiếc tàu ngầm khổng lồ từ đáy biển chui lên, Conan gặp lại Haibara, cũng mở ra vui vẻ nói chuyện...]

(Ai-chan quá soái!!!)

(Lại một cái tinh xảo kế hoạch.)

(Không hổ là Kudo-sama, không làm hại ai kể cả là kẻ địch.)

(Tôi lại quỳ xem video đây này.)

(Lupin cũng là đang giúp người khác sao?)

(Tam quan của tôi có chút lệch lạc.)

(Trên thế giới thật sự không có ranh giới giữa xấu và tốt thật sao?)

(Lại vừa sửa chữa thiết bị vừa nói chuyện, nhiều khi tôi nghĩ ông trời không công bằng a.)

(Cớ gì lại sinh ra một quái vật như Kudo Shinichi chứ?)

(Ha ha ha, Lupin bị trêu chọc.)

(Thật sự không biết còn cái gì mà Kudo không biết?)

Minh thấy nhiều bình luận thắc mắc như vậy, cũng rất vui lòng giải đáp nghi hoặc cho mọi người. 

Màn ảnh hiện lên một bảng thông tin:

[Kudo Shinichi/Edogawa Conan:

Tuổi: 17

Kỹ năng: Trượt ván, lái xe, lái du thuyền, phi cơ, trực thăng, bắn súng, hủy bom, đàn violon, đá bóng,...

Năng lực: âm cảm tuyệt đối, ngũ giác cực tốt, năng lực trinh thám xuất sắc, sức quan sát mạnh, phản xạ nhạy bén, chỉ huy bố cục cùng phản điều tra thượng thừa, năng lực thu thập tình báo, trí nhớ siêu đẳng, lý trí tỉnh táo, thông minh cực cao, kiến thức xã hội và khoa học đều đạt tới trình độ nhập môn,...

Ngôn ngữ: Ngoại trừ tiếng mẹ đẻ Nhật Bản, tiếng anh giao tiếp như người bản xứ, thông thạo tiếng Pháp, tiếng Đức, tiếng Tây Ban Nha, Tiếng Trung... Ngoài ra còn biết môi ngữ, đọc được chữ nổi...]

(...)

(Kudo-sama xin nhận của tại hạ một lạy.)

(Đây còn là người?)

"Không hổ là Cool guys." Vermouth cười mỉm, năng lực của thiếu niên, cô sớm đã được hưởng qua a.

"Một đứa trẻ thật đáng sợ. Nếu tổ chức chiêu mộ được cậu ấy, sẽ là trợ lực rất lớn đây." Các đại diện của các tổ chức âm thầm suy nghĩ, trong lòng càng rạo rực muốn đào người.

"Quá nguy hiểm rồi đó, Shinichi." Furuya Rei quay sang trách móc, mỗi lần thấy cậu bị thương là hắn lại thấy mình thật vô dụng đây, việc gì cũng để một thiếu niên cáng đáng, là thủ lĩnh Công an, lòng hắn có chút cay cay a.

Akai Shuichi thở dài, hắn cũng hết từ để nói với thiếu niên rồi, dù gì thiếu niên cũng sẽ không nghe lời đâu, hắn chỉ có thể âm thầm hỗ trợ và bảo vệ cậu thôi, vương bài FBI chán nản suy nghĩ.

[Emilio lưu diễn thành công, trong sự tạm biệt nồng hậu của các fan, anh ta lên máy bay về nước, cảm nhận vui vẻ trong lòng, anh âm thầm nhắc đến một cái tên với rất nhiều lòng biết ơn: 'Cảm ơn cậu, Edogawa conan.'

Haibara bước lại gần Conan đang nhìn theo chiếc máy bay đi xa. "Không biết nhóm Lupin đang làm gì nhỉ?"

"Ai biết được." Thiếu niên cười khẽ, cặp lam mâu như hòa vào màu xanh của bầu trời, mang theo sắc bén nói: "Có lẽ là đang mưu đồ lấy cắp kho báu quốc gia nào đó."

Tối đến, ở Osaka cổ kính một nhà chùa tháp, Lupin treo người rơi xuống. "Ta là một tên trộm nha, thật ngây thơ, đã mất công đến Nhật Bản rồi, sao có thể tay không mà về."

"Hử? Cái gì thế này? Báu vật đâu?" Đối mặt trước hộp kính trưng bày rỗng tuếch, một tấm card màu trắng cắm ở khay đựng báu vật. "Tôi đã ra tay trước rồi. Kaito KID." Hắn đọc lên dòng chữ, cùng với kí hiệu độc quyền của nhà ảo thuật gia.

Đèn bật sáng, cánh cửa mở ra, thanh tra Nezigata cùng Hattori Heiji xông vào cùng một nhóm cảnh sát, khóe miệng họ là ác liệt nụ cười.

Dưới ánh trăng soi sáng xuống mái nhà, Lupin vừa chạy vừa thở hồng hộc thanh minh: "Không phải ta, lần này thật không phải ta trộm, tin ta đi Bố già!"

"Có ma mới tin nhà ngươi." Thanh tra Nezigata không ngần ngại từ chối tin.

"Mẹ nó, đáng ghét thật, người hãy đợi đó, KID!!!" Thanh âm mang theo nghiến răng nghiến lợi vang vọng đêm khuya thanh vắng.]

<Lupin III vs. Thám tử lừng danh Conan - END>

(Phụt, ha ha ha.)

(Đầu tôi muốn nổ luôn rồi.)  

(Thật rất muốn xem hai tên đạo tặc này quyết đấu a.)

(KID-sama!!!)

(Lupin lần này thật sự bị oan uổng, ha ha ha.)

Trong rạp mọi người bị đoạn phim này chọc cười tới cười lui, Shinichi cũng phì cười, không nhịn được cười lớn: "Hình ảnh này cũng thật thần kỳ. Ha ha ha..."

Kuroba Kaito đắc ý nhìn Lupin bị thanh tra Zenigata đuổi bắt, không khách khí quay xuống thổ tào Lupin: "Đây là báo ứng vì dám giả thành ta đi ăn trộm, nếu có quyết đấu chắc chắn cũng là ta thắng nha." Lại nhìn Shinichi cười vui vẻ, lòng mềm nhũn, khóe môi cũng dắt lên một nụ cười ôn nhu, có thể để thám tử-kun dồn hết sức lực truy bắt chỉ có Kaito KID mà thôi.

"Cái gì? Rõ ràng là ta giỏi hơn." Lupin III thấy bản thân bị coi thường, gào lên rống giận.

---------------------------------------------------------------------------------------------------








Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia