ZingTruyen.Asia

[AllShin-Conan đồng nhân] Ánh sáng sự thật

17.

RuniRita

<Thám tử lừng danh Conan: Khúc cầu hồn của thám tử.>

[Thám tử Mori được một vị khách thuê để điều tra một vụ án, vị khách còn đặc biệt mời ông dẫn theo nhóm thám tử nhí và con gái đi cùng. Bọn họ được tặng mỗi người một thiết bị ID đeo tay, biểu thị chiếc ID có thể thoải mái ra vào và sử dụng dịch vụ của Miracle Land. Conan định đứng dậy đi theo Ran và bọn nhóc thì bị thư ký giữ lại, nói cậu là vị khách thứ 10 vạn, cũng mời Ran và bốn đứa trẻ còn lại vào khu vui chơi.

Nhóm Ran chào tạm biệt hai chú cháu rồi rời khỏi phòng, vị thư ký đóng cửa và khóa lại, thám tử Mori vẫn đang mơ hồ, Conan trầm tĩnh mở miệng, nở nụ cười: "Tôi không phải vị khách thứ 10 vạn đâu nhỉ? Tôi đã nhìn thấy hoa giấy phía dưới khách sạn."

Vị thư ký vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp, không giải thích mà bắt đầu dùng điều khiển từ xa đóng lại các bức rèm, căn phòng trở nên u ám, màn hình cỡ lớn trong phòng bật sáng, một người đàn ông bí ẩn xuất hiện trên đó, ánh sáng từ những màn hình máy tính phía sau ông ta làm khuất đi hình dáng thật của ông ta.

Người đàn ông bí ẩn chậm rãi nói lên ủy thác của ông ta cho thám tử Mori, đưa ra vài gợi ý, còn tiết lộ trừ ông Mori thì đã có 4 vị thám tử khác cũng đã được mời điều tra, còn cho thám tử râu kẽm xem một đoạn video. Là thám tử Ryu, anh ta đang gào thét đòi thả ra, còn nói đã đưa kết quả điều tra, mau tháo chiếc ID trên tay anh ta ra. Chiếc ID chỉ còn một phút đếm ngược, con số điện tử dần chạy về số 0, thám tử Mori và Conan vẻ mặt nghiêm trọng nhìn diễn biến, chỉ thấy một ánh sáng chói lóe lên, màn hình mất tín hiệu.

"Là C4, trong chiếc ID đó chứa thuốc nổ." Người đàn ông bí ẩn nói. "Hạn chót của hai người là 10h tối nay, nếu không thể điều tra ra sự thật đằng sau vụ án, ID của hai người sẽ đưa các người lên thiên đường cùng gã Ryu kia."

Ông ta cũng biểu thị là tất cả ID của Ran và lũ trẻ cũng chứa thuốc nổ, đặc biệt hơn hai người họ một chút là chiếc ID sẽ khởi động sau khi bước vào cổng Miracle Land, và sẽ phát nổ nếu bước ra khỏi ranh giới của khu trò chơi. Nói cách khác Ran cùng bốn đứa trẻ đã trở thành con tin cùng thuốc nổ C4 trên cổ tay của họ. 

Conan vừa nghe vậy, liền nhảy lên mặt bàn, vọt ra ban công, nhìn xuống dưới khu trò chơi, vội lôi ra huy hiệu thám tử: "Haibara! Haibara! Mau nghe đi Haibara..."

"Có chuyện gì thế?"

"Đừng vào trong đó, Haibara, phải ngăn mọi người vào đó." Conan nói như muốn hét lên, thanh âm khẩn cấp.

"Nhưng... Bọn tớ vào trong rồi." Haibara dừng lại, quay đầu nhìn hướng khách sạn, hắc mâu trấn tĩnh. "Có chuyện gì à?"

"Tớ sẽ gọi cho cậu sau." Conan trầm mặc, ngón tay nắm chặt lấy huy hiệu, thanh âm nhàn nhạt nói với Haibara, bước vào trong lắc đầu với thám tử Mori.

"Được rồi, bây giờ ông hãy đi điều tra vụ án đi, thám tử Mori, tôi sẽ trả công cho ông xứng đáng. Tuy nhiên, nếu ông không đưa ra đáp án trước thời hạn, tôi sẽ cho nổ tung các ID đó đấy. Gợi ý đầu tiên: TAKA 3-8. Chúc may mắn." Người đàn ông vẫn chậm rãi nói, thanh âm giống như nói một câu chuyện nhàm chán, sau đó màn hình vụt tắt, để lại vẻ mặt tức giận của Mori Kogoro và Conan.

Thư ký đưa cho hai chú cháu một chiếc điện thoại, chỉ có thể nhận cuộc gọi từ vị khách mà không thể gọi đi, thám tử Mori và thiếu niên bất đắc dĩ chạy vội đi.]

(Cmn, lại một kẻ điên.)

(Kẻ này quá là vô lý, mất nhân tính mà.)

(Hắn coi mạng người thành cái gì chứ?)

"Hửm, là vụ này?" Hattori Heiji xoa cằm nhớ đến vụ này, lại nghĩ đến thiếu niên bị thương, trong lòng có chút không quá thoải mái.

["Haibara, làm ơn, đừng rời khỏi công viên đấy, nếu ra khỏi phạm vi công viên chiếc ID sẽ phát nổ, kể cả trò Super Snake cũng thế." Conan ngắn gọn giải thích cho người kia mọi chuyện, cũng đưa ra khẩn cầu cô bé hãy giúp cậu trông coi những người khác.

Conan rất nhanh tìm ra đáp án của gợi ý 'TAKA 3-8', thám tử Mori liền lái xe đến nơi đó, một khách sạn bỏ hoang, hai người bước vào trong dò xét, gặp một người đàn ông vô gia cư, cũng được người này cung cấp một vài tình báo. Người vô gia cư có kể đến hai hôm trước có một con chim lớn màu trắng, che kín bầu trời đã bay qua nơi này, ngày 4 tháng 4, cùng với căn hầm khách sạn được khóa kín và chiếc xe hơi lạ đỗ bên ngoài. Conan và thám tử Mori phá cửa căn hầm và vào trong tìm kiếm, phát hiện ra một chiếc túi bên trong có một chiếc mặt nạ, áo khoác và một khẩu súng. 

Lúc hai người họ muốn rời khỏi nơi này thì bắt gặp cảnh sát đang ở đây, thám tử Mori bị hiểu nhầm mà bị bắt giữ. Bỗng nhiên trên bầu trời, ánh nắng bị che khuất, người vô gia cư thốt lên: "Là nó, con chim lớn màu trắng."

"Là hắn..." Thiếu niên ngước lên nhìn vật thể đang che khuất mặt trời, lam mâu nheo lại, khóe miệng tràn ra nụ cười. "Kẻ xuyên qua màn đêm bằng đôi cánh bạc - Kaito KID."

Đạo tặc Kaito KID đứng trên bức tượng quỷ, áo choàng trắng tung bay, từ trên cao nhìn xuống, phản quang từ mắt kính đơn che đi nửa khuôn mặt, khóe miệng cong lên một nụ cười hào hoa và tự tin.

Thám tử Mori bị tạm giam, lấy khẩu cung vì bị nghi ngờ là đồng phạm của KID, thanh tra Megure nghe tin vội chạy đến để giải oan cho cấp dưới cũ. Conan nhận được cuộc gọi từ chiếc điện thoại kia, vội chạy ra góc vắng, vừa mở máy lên chưa kịp nói gì, thanh âm từ bên kia khiến thiếu niên sửng sốt. "Thám tử Mori... Hay là Kudo-kun vậy nhỉ?"

Thiếu niên bất đắc dĩ phải trốn vào nhà vệ sinh, mở lên nơ biến đổi thanh âm, nói chuyện cùng ông ta, qua giao lưu cậu rất nhanh phát hiện người ủy thác cũng không biết thân phận teo nhỏ của mình. Lam mâu chợt lóe sáng, nhớ đến những chiếc ghế kì lạ trong căn phòng kia với cảm giác kì lạ khi nắm lên tay vịn, tựa hồ đoán ra được điều gì. Cũng nhận được gợi ý thứ hai: Yoru no cafe terrace.

Edogawa Conan gọi tới bác tiến sĩ, muốn bác ấy tìm hiểu cách tháo chiếc ID, nhưng vì nếu tháo ra sẽ phát nổ ngay, tiến sĩ tỏ vẻ không có cách nào, thiếu niên thất vọng, nhưng rất nhanh xốc lại tinh thần, nhận lấy chiếc ván trượt và phóng đi, đến địa điểm gợi ý thứ hai.

Miracle Land, Haibara cố gắng hết sức ngăn mọi người lên chơi trò Super Snake, lại gặp Sonoko đang ở đây, cô ấy phàn nàn việc mình cũng có ID nhưng đã bị rơi mất, còn rủ Ran đi ăn bánh uống cafe cùng mình, nói bọn trẻ có thể tự chơi được. Haibara lạnh nhạt nhìn Sonoko, hắc mâu hơi nheo lại, cô cảm thấy thật phiền phức đâu.

Conan đạp ván trượt tới quán cafe trong gợi ý, nhanh chóng nhìn khắp một lượt, chạy vào một con hẻm nhỏ, dò xét tình hình bên ngoài, một bàn tay ngăm đen từ sau đưa tới nắm nhẹ vai cậu.

Thiếu niên theo phản xạ quay lại, bày ra tư thế phòng ngự, lam mâu biến thành xám trắng lo sợ, lại ngạc nhiên thốt lên: "Heiji?"

"Sao, nhóc con sợ rồi hả?" Thiếu niên da ngăm đen nhe răng nở một nụ cười gian xảo, hắc mâu có chút thú vị nhìn cậu nhóc.

"Thôi đi." Thiếu niên đỏ mặt khẽ quát lên, mắt sắc Heiji nhìn thấy ID trên cổ tay của cậu, cũng đưa ra chiếc ID trên tay mình, thì ra Heiji cũng bị lôi vào vụ này, Kazuha bị mang ra làm con tin.

Hai thiếu niên đành hợp tác đi điều tra vụ án, Heiji nghe chuyện biết vị thân chủ kia biết Conan là Kudo Shinichi thì lo lắng, hắn cúi xuống nhìn cặp lam mâu đang trầm ngâm suy nghĩ, hắc mâu tràn ngập lo lắng: "Bọn chúng đã phát hiện ra thân phận của cậu chưa?" Lại có chút đau lòng nhìn đôi mắt nheo lại tỏ vẻ hoảng sợ của thiếu niên.

Một chiếc xe chở tiền đi qua, Conan nghĩ tới gì đó, lại từ một bà thầy bói ngồi ven đường cung cấp thông tin, đúng là ngày 4 tháng 4, xe chở tiền của ngân hàng đã bị tấn công, tiền bị cướp, một nhân viên bảo vệ bị bắn chết. Trước khi rời đi, bà thầy bói ngỏ ý muốn xem vận mệnh của hai thiếu niên, sau một lúc soi qua kính lúp, bà lắc đầu tỏ vẻ ngày hôm nay sẽ là ngày xui xẻo nhất của hai người, nên ở yên trong nhà.

"Vâng cháu sẽ làm thế..." Conan nghe vậy thì nở nụ cười, cặp lam mâu nhìn vào bà thầy bói, hào quang tự tin và kiên định khiến bà sửng sốt. "...sau khi biến nó thành ngày may mắn nhất của chúng cháu." Nói xong, hai bóng lưng thản nhiên của hai thiếu niên rời đi.

Thám tử Mori đi nhờ xe cảnh sát tìm thấy Conan, có chút tức giận nắm lấy cổ áo thiếu niên đòi lại chiếc điện thoại, Hattori Heiji vội vàng can ngăn, thanh tra Megure cố gắng gặng hỏi chuyện ông Mori, nhưng một cuộc gọi đến cho ba vị thám tử, người ủy thác dường như nắm rất rõ hành tung của họ, Conan nhanh chóng phát hiện xung quanh có vài chiếc camera lạ. 

"Cảnh sát là một lũ ngốc." Một hình nộm trước nhà hàng gần đó bỗng nhiên phát ra tiếng nói. "Nổ trong 10 giây nữa, 10...9...8..." xung quanh có vài người dân thấy lạ liền chạy đi, chỉ còn một đứa trẻ đang ngây thơ đứng đó chơi, thanh tra Yokomizo đứng gần nhất kịp thời chạy đến ôm đứa bé vào lòng, bị xung kích từ vụ nổ làm lăn lộn vài vòng dẫn đến trọng thương ngất xỉu.

Thanh tra Megure tức giận yêu cầu ông Mori hãy nói hết những gì đang xảy ra, lại bị vị thám tử này xỏ xiên, dằn mạnh hai tay ông xuống rồi bỏ đi cùng hai thiếu niên. Cảnh sát Shiratori tiến lại dò hỏi thanh tra Megure, lại nhận được từ ông một tờ giấy nhỏ từ thám tử Mori, trên đó có giải thích ngắn gọn mọi chuyện, cũng nhờ vả cảnh sát hãy trông chừng bọn trẻ giúp.

Bên khu vui chơi, vì để ngăn không cho Ran và Kazuha rời khỏi ranh giới, Haibara đành phải giả bộ bị ngất xỉu, lại bày ra vẻ mặt đáng thương, ủy khuất cầu hai thiếu nữ này ở lại.

Thám tử Mori biểu thị muốn tự mình điều tra, ba người tách nhóm từ đây, hai thiếu niên dựa vào manh mối mà Heiji nhận được chạy tới Đại học Hải Dương Yokohama. Lúc hai người đang suy nghĩ xem từ khóa còn lại là gì, một thanh âm vang lên: "Hội nghiên cứu tội phạm Yokohama."

Conan quay lại nhìn người đang bước lại gần, đó là một thiếu niên bằng tuổi cậu, mái tóc xoăn màu nâu, đôi mắt có màu hổ phách, khuôn mặt cân đối, đặc biệt là ánh mắt của người này rất có vẻ ung dung và tự tại.

"Cậu là ai?" Hattori Heiji cảnh giác nhìn kẻ lạ mặt này, hắn ghét ánh mắt của kẻ này khi cứ nhìn chăm chú vào Conan.

"Tôi là Hakuba Saguru, là người có cùng số mệnh như cậu." Hakuba thân sĩ nhún nhún vai trả lời.

"Anh là con trai một sĩ quan cảnh sát, cũng là một thám tử trung học đúng không?" Conan hỏi, cặp lam mâu mở to nhìn Hakuba.

"Ừ, nhưng anh vẫn thua nhóc, thám tử cấp một ạ." Hakuba cúi xuống, cười khẽ, hai mắt màu hổ phách nhu hòa nhìn cậu nhóc, còn tặng cho Conan một cái nháy mắt, rước lấy ánh mắt thổ tào của Conan. 'Cái gã này...'

"Không chỉ vậy đâu." Thám tử tóc nâu giơ lên cổ tay, lộ ra chiếc ID quen thuộc, không khí nhất thời trở nên nặng nề.]

(Haibara quả nhiên rất đáng tin cậy đâu.)

(KID-sama!!!)

(Đánh giá này của Conan với đạo tặc, sao tôi lại thấy có gì đó khả nghi ở đây nhỉ?)

(Thám tử Mori lại thảm rồi.)

(A a a a, lại là HeiShin lên sàn diễn.)

(Lại cái ánh mắt đó, ánh mắt tự tin và kiên định, giống viên bảo thạch có thể làm lóa mù mắt người nhìn.)

(Tên này điên rồi, không coi mạng người ra gì à?)

(Vị cảnh sát này phản ứng nhanh đấy, thật may mắn.)

(Thám tử Mori lần này có vẻ rất nghiêm túc a.)

(Haibara-chan đáng yêu quá.)

(Các thám tử trung học đều đẹp trai vậy sao?)

(Lại một trai đẹp thám tử.)

"Cái... Đó là tôi? Sao tôi không nhớ?" Hakuba Saguru nhìn màn ảnh gương mặt của chính mình, sửng sốt, sau đó như nghĩ tới cái gì, đôi mắt sắc lạnh bắn thẳng lên hàng ghế trên cùng: "Ku-ro-ba Kai-to!!!" Thanh âm mang theo nghiến răng nghiến lợi, tên trộm khốn kiếp kia lại dám giả mạo hắn.

Kuroba Kaito cảm nhận thấy ánh mắt nguy hiểm từ phía sau, quay xuống nhún vai, nhếch mép cười ranh mãnh, rước lấy ánh mắt tức giận muốn giết người của thám tử tóc nâu.

Kudo Shinichi có chút bó tay nhìn Kaito và Hakuba hỗ động, lại liếc sang cô bạn đang che giấu khuôn mặt đỏ, cười nói: "Cậu chịu khổ cực rồi, Haibara." Lại bị cô bé quay sang vẻ mặt cười gian:"Đâu có đâu có, nếu vị thám tử nào đó quay về mà không bị thương thì tớ càng cảm tạ trời đất đâu." Kudo Shinichi nghe vậy liền toát mồ hôi, nhất thời cấm khẩu không đỗi lại được câu nào.

Akai Shuichi và Furuya Rei nào không nghe ra ý tứ của Haibara, bọn hắn không hẹn mà nheo mắt nhìn thiếu niên ngồi giữa bằng ánh mắt hiểu rõ, lại có chút ảo não hận mình không tới cạnh em ấy sớm hơn.

Ẩn trong bóng tối Minh nhìn vẻ mặt của bốn tên kia, cười nhạt: 'Đừng nóng vội, sau đó càng có chuyện sốt ruột hơn nữa kìa.'

[Ba thám tử tìm đến Hội nghiên cứu Yokohama, cũng từ các hội viên trong trường cung cấp một ít tình báo. Ngoài cổng trường đại học, một người phụ nữ ngồi trên xe hơi, nhanh chóng gửi đi một tin nhắn. 

Hattori Heiji nỗ lực nhờ cảnh sát Otaki ở Osaka tìm hiểu thông tin hộ mình, Hakuba Saguru lại nói không cần vì hắn đã có thông tin rồi. Ở thám tử Osaka nghi hoặc ánh mắt, Conan ánh mắt thổ tào, có chút hận rèn sắt không thành thép giải đáp cho cậu bạn thân: "Thì sở cảnh sát Yokohama thì gần hơn Osaka mà."

Thám tử Mori đơn thương độc mã cuối cùng đã chịu cầu sự trợ giúp từ người vợ đang ly thân của mình, trước khi tắt máy, ông trầm ngâm hỏi Eri: "Em cảm thấy anh có thể phá giải vụ án này không?" Bên kia Kisaki Eri im lặng một lúc, cười khẽ: "Điều tra giống như chạy bằng hai chân, phải không? Cựu cảnh sát Mori Kogoro."

Bên kia ba thám tử trẻ tuổi cũng đứng trước hiện trường vụ nổ súng chết người, công ty Viễn Đông, ba người lẳng lặng nhìn tấm biển dán trước cửa: 'Không phận sự miễn vào.'

"Nó tuy ghi là cấm, nhưng lại khiến chúng ta tò mò đấy." Hattori Heiji.

"Đây là thiên tính của thám tử nha." Hakuba Saguru.

"Vào thôi." Đây là Edogawa Conan.

Lòng hiếu kì quấy phá của ba thám tử trẻ tuổi này, nụ cười ranh mãnh, vẻ mặt ngông cuồng, đáy mắt hiếu kì, ba thứ dung hợp lại một cách hoàn mỹ.

Ở ba người đã điều tra ra các thông tin hữu ích, tiếng xe motor và tiếng cửa kính vỡ vang lên, hai người nghi hoặc, một người hiểu rõ như đã tính đến chuyện này.

"Cái gì vậy?"

"Là motor ư?"

"Đây chắc chắn mới là màn trình diễn hay nhất." 

Ba người liền chạy trốn, đằng sau là hai chiếc motor, hai gã đàn ông đội mũ bảo hiểm kín mặt, khó mà nhận dạng ra được, trải qua nhiều chuyện giống vậy Conan tỉnh táo hơn, nói với hai người chia ra làm đường, tách hai kẻ đó ra.

Hattori Heiji chạy vào một gian phòng, nhặt lên một cây gậy gỗ, đánh bay mũ của một gã, nhưng lại thấy kẻ này lôi ra một khẩu súng, thám tử da đen vội vã trốn sau cột, còn có chút khó tin mà quát ầm lên: "Tự ái à? Ăn gian dùng súng sao?"

Bên kia Conan cùng Hakuba chạy vào một gian nhà kho, Conan tay mò xuống thắt lưng bắn ra một trái bóng, mở lên giày trợ lực sút mạnh, quả bóng đập vào gian hàng, khiến các thứ trên kệ hàng đổ xuống che phủ đi kẻ xấu. Trong lúc Hakuba còn đang than thở quần áo dính sơn bẩn quá, kẻ xấu lại rồ ga phóng xe lên, Conan cắn răng đạp lên ván trượt hấp dẫn kéo đi hai kẻ lái motor.

Hai gã đuổi theo thiếu niên chia ra hai đường, muốn chặn đầu cậu bé, một gã bỗng bị một vật lao từ trên cao xuống tấn công. Conan điều khiển vọt qua hàng rào sửa đường, tên kia có vẻ mất kiên nhẫn, tức giận lôi súng tự động ra, không màng có người nhìn thấy bắn về phía thiếu niên. Chiếc ván trượt bay lên, Conan khéo léo hạ xuống thành cầu, tiếp tục di chuyển trên đó, nhưng một viên đạn đánh trúng vào bánh xe, mất đi cân bằng, cơ thể Conan rơi xuống, một bên chân va đập vào thành cầu, ngã xuống sông.

Gã lái xe phanh xe lại, nhìn chiếc ván trượt nổi lên mặt nước, còn chờ một lúc xác nhận không thấy người nổi lên, mới phóng xe rời đi.

<Đoạn này ooc nghiêm trọng nhé, mình tự bịa đấy.>

'Hakuba Saguru' chạy đến bờ sông, lúc hắn nhìn thấy nho nhỏ đứa bé cả người ướt đẫm, sắc mặt trắng bệch hôn mê, nửa người vẫn còn đang bị từng làn nước bao phủ, một cỗ tức giận không hiểu từ đâu mà tràn ngập trong lòng hắn. Vội vàng chạy đến ôm thiếu niên vào lòng, liếc mắt nhìn một lượt lại phát hiện chân trái có dấu hiệu bị gãy xương, ánh mắt hiện lên đau lòng, cũng ẩn chứa mưa to gió bão cảm giác.

Lúc tiểu thám tử tỉnh lại, lam mâu còn đem theo chút mông lung, đáy mắt như che phủ lên một lớp sương mù, cảm giác đau nhói từ chân trái khiến thiếu niên không nhịn được rên lên một tiếng. Hattori Heiji vui mừng hỏi han, hắc mâu vốn dĩ rất lo lắng cũng dần bình tĩnh lại: "Kudo, cậu tỉnh rồi."

"Đây là đâu? Tớ ngất đi bao lâu rồi?" Cơn đau từ chân khiến đầu óc Conan đã hoàn toàn tỉnh táo, hỏi xong lại nhận ra bản thân đang ở trong xe của tiến sĩ.

"Cậu hôn mê hai tiếng đồng hồ rồi. Là cái tên Hakuba kia đã gọi cho tiến sĩ đến đây đấy, chân cậu bị gãy rồi, lúc tớ đến nơi thì tên kia đang sơ cứu cho cậu. Hắn nói hắn cần đi giải quyết một chuyện, cũng đưa thêm một số tình báo quan trọng xong rời đi rồi." Hattori Heiji khó chịu vắn tắt lại những gì xảy ra cho Conan. Đồng thời cũng nói tới các tin tình báo mà cảnh sát Otaki cung cấp, hai người cũng dần đưa các suy luận bày ra ánh sáng.

Một bên khác, Kaito KID bay đến nóc một tòa nhà, hủy đi một lỗ trống và nhảy xuống, xung quanh là rất nhiều những lồng kính trưng bày trang sức, đá quý, nhưng ánh mắt của hắn không hề mảy may dao động chút nào.

"Tôi biết cậu sẽ đến đây, Kaito KID." Đèn bật sáng, Chủ tịch tập đoàn đá quý bước vào, ông ta dường như đang đợi đạo tặc xuất hiện. "Tôi sẽ không để cậu đánh cắp bất cứ món đồ nào trong này đâu."

"Yên tâm, tôi không có thói quen lấy đồ mà không báo trước." Đạo tặc KID nhún vai, khóe miệng tràn ra nụ cười hào hoa quen thuộc, nhưng đáy mắt lại tràn đầy lạnh lẽo. "Tôi chỉ đến đây nói lời tạm biệt, tôi không muốn bị đuổi giết nữa."

Thì ra, vào cái ngày KID đi trộm viên kim cương ở bảo tàng, vô tình bay ngang qua nơi mà nhóm người Shimizu Reiko đã cướp xe chở tiền. Người đàn ông này lại cực kỳ yêu Reiko, khi biết chuyện đã muốn giết chết KID để bịt đầu mối. KID nhìn thấy sự xuất hiện của hai gã sát thủ gần đó, cười khẽ, giơ lên cánh tay, khóe môi trào phúng nhìn đối phương: "Ông nghĩ tôi sẽ tới mà không có sự chuẩn bị sao?" Cổ tay xoay chuyển búng lên một tiếng, đèn trên trần vỡ nát, một làn khói trắng xì xuống, nhanh chóng che phủ hết cả căn phòng.

KID trên mặt đeo mặt nạ phòng độc, bước lại gần nhặt lên khẩu súng bán tự động của hai sát thủ đã trúng thuốc mê mà đổ gục, lại biểu thị sau ngày 4 tháng 4 hắn đã ghé qua đây rất nhiều lần, ngày hôm nay cố tình để ông ta và sát thủ phát hiện và tập trung tại đây, cùng với cảnh sát. 

Vị đạo tặc kéo rèm cửa ra, muốn tìm vị người yêu kia của ông chủ tịch, nhưng phía sau đó lại không thấy ai cả, hắn tỏ vẻ hơi ngạc nhiên, sau đó khinh thường nói: "Xem ra cô ta còn thông minh hơn ông nhiều đấy." Hắn tiến lại gần, chĩa họng súng vào ông ta, ánh mắt tràn đầy sát ý, nghĩ đến tiểu thám tử bị thương, lòng mang tức giận, nhưng giết người cũng không phải bản ý của hắn. Cánh tay nhấc lên, dịch chuyển súng bắn nát các cửa kính thủy tinh, bên dưới thanh tra Nakamori nhìn vậy thì hô hào cấp dưới chạy lên, phía trên sau khi xả hết đạn, Kaito KID ném khẩu súng rỗng đến trước mặt kẻ kia, lạnh lùng nói một câu trước khi rời đi: "Ông đã đến đích của cuộc chơi rồi đấy, một kết cục thảm hại."]

(Thám tử Mori hiếm khi thấy nghiêm túc đâu.)

(Ba vị thám tử này cùng nhau phá án, hiệu suất còn rất cao đấy.)

(Quả nhiên phối hợp rất ăn ý a.)

(Cảm giác có bên thế lực thứ ba muốn phá đám họ.)

(Ha ha, Hattori-kun cầm gậy lên muốn chơi sòng phẳng mà thế cuộc đổi thay, rốt cục là thời đại thay đổi rồi ha.)

(A, Kudo-kun đây là liều mạng dẫn dụ đi mấy kẻ kia a.)

(Lần nào cũng theo bản năng mà nhận hết hiểm nguy a.)

(A, lại bị thương rồi, hẳn là đau lắm.)

(Một đứa trẻ mà bọn chúng cũng không buông tha, cmn.)

(Ê ê, cái ánh mắt của cái gã Hakuba rất đáng ngờ a, cảm giác rất quen thuộc.)

(A, rất muốn ôm ôm Conan-kun vào lòng a.)

(KID-sama quá đẹp trai rồi.)

(Ánh mắt của KID đáng sợ quá, lần đầu tôi thấy ánh mắt này.)

(Cảm thấy lạnh lùng hơn mọi khi rất nhiều.)

"Thiên tính của thám tử?" Hakuba Saguru cười gằn, cơ mặt giật giật nhìn Kuroba Kaito, một tên trộm nói đến thám tử thiên tính?

"Thế nào, tôi giả dạng thành cậu giống chứ?" Kaito có chút đắc ý, nhún vai đối Hakuba cười nói.

Shinichi hơi suy tư một lúc, nhớ đến đạo tặc KID từng nói với cậu: "Đạo tặc và thám tử đều có lòng hiếu kỳ giống nhau, muốn mạnh mẽ đem bí ẩn ra mổ xẻ, đều là cá mè một lứa." Cũng không hẳn không có đạo lý như vậy nha.

"Lại liều mạng, không biết nên nói cậu thông minh hay ngu ngốc đây, nhóc con thám tử." Lupin đệ tam chống cằm nhìn màn ảnh, cũng nhớ đến sự việc trước đây, khẽ lẩm bẩm.

"Shin-chan!!!" Kudo Yukiko lại thấy con trai bị thương, đau lòng cùng phẫn nộ mà hét lên, Kudo Yusaku một bên dỗ người, một bên ném cho Shinichi một ánh mắt trách cứ. 

Kudo Shinichi có chút chột dạ, cười trừ: "Thực ra không có đau lắm đâu." Sớm liền quen thuộc với những vết thương lớn nhỏ, gãy chân so với những lần khác vẫn tính là nhẹ. "Con sẽ tận lực chú ý." - 'Tận lực không để mọi người biết.'

"Có quỷ mới tin." Haibara lườm, sao mà cô lại không biết cái tính cách ương bướng của gã thám tử ngốc nghếch này chứ.

"Chúng tôi sẽ giám sát cậu đấy, thám tử lừng danh." Kuroba Kaito khoanh tay, liếc nhìn vẻ mặt không chút hối lỗi kia của thiếu niên, có chút dở khóc dở cười.

"Em cứ như vậy, sẽ làm cảnh sát, công an cảm giác đến mình vô dụng a, Shinichi." Furuya Rei có chút tiếc hận rèn sắt không thành thép, thở dài vươn tay ra vò đầu thiếu niên.

[Thời gian 9 giờ 07 phút, thám tử Mori trở về đưa ra đáp án của mình, nhưng mới kịp nói một nửa, Heiji cõng theo Conan đã chạy tới, một mũi kim gây mê bay tới nhưng lại bắn trúng vào vị thư ký. Heiji đành ra tay đánh ngất ông bác, màn hình tivi bỗng tắt đi, hai người đành tìm tới căn phòng của người ủy thác.

9 giờ 28 phút, Conan cầm theo một tấm khiên, Heiji thì cầm theo một ngọn giáo, hai người đối mặt với người ủy thác - Itoh Suehiko, cũng là vị hội trưởng đời thứ 3 của hội nghiên cứu tội phạm Yokohama.

Hai thám tử phối hợp đưa ra suy luận phá giải vụ án, vụ án Nishio bị súng bắn chết, thủ phạm đích thực là Shimizu Reiko, cô ta đã đưa vỏ đạn cùng súng cho một kẻ không biết dùng súng Itoh với mục đích để ông trở thành kẻ gánh tội thay, sau đó cũng muốn giết ông bằng cách bày ra vụ tai nạn xe khi đó. Itoh không tin, ông ta cho rằng chính mình đã bắn Nishio, hai thám tử giải thích rằng Nishio đã sớm chết trước đó rồi. 

"Động cơ là vì cô ta muốn có toàn bộ số tiền từ vụ cướp xe chở tiền. Trong khi bỏ trốn, các người đã đụng độ Kaito KID." Conan chậm rãi nói. "Ngay từ đầu vụ án này đã không cần một cảnh sát giỏi, hay một thám tử tài ba, đáp án chỉ ở trong một ý niệm của ông thôi, Itoh-san."

Itoh vẫn cố chấp không muốn thừa nhận sự thật, ông ta liên tục hét lớn một cách mất kiểm soát, Conan và Heiji tiến lên trước, đang muốn xem xét máy tính, một giọng nói lanh lảnh vang lên: "Bọn chúng nói đúng đấy, Itoh." Người phụ nữ xinh đẹp, mái tóc xoăn màu nâu, móng tay đỏ chót cầm một khẩu súng dành cho nữ sĩ, ung dung đứng tựa mình vào cạnh cửa.

Cô ta ác liệt nói lên bất mãn của của cô ta với những kẻ hiệp trợ năm xưa, rồi chĩa súng về phía ba người, không lưu tình nổ súng, Conan rất nhanh giơ lên tấm khiên chặn lại viên đạn, đang muốn mở ra giày trợ lực thì mới nhớ ra một bên chân đang bị thương.

"Chờ chút, cô ta dùng khẩu Walther PPK, chỉ có 8 viên đạn, đợi cô ta dùng hết đạn rồi phản công." Hattori Heiji cúi xuống sát bên tai tiểu thám tử nói nhỏ, cũng tiếp nhận tấm khiên, chờ đợi cơ hội.

Kết thúc 8 tiếng súng, Heiji đang muốn xông lên, lại một tiếng súng nữa vang lên, một viên đạn bay sượt qua tay hắn, khiến hắn ngã xuống đất. Nhìn người đàn bà ác độc đang tiến lại gần, hắn nghiến răng, liền phóng cây thương lên trên trần, mũi thương đâm sâu vào bề mặt thạch cao, cầm theo khiên chạy lên trước mặt cô ta. "Lên đi Kudo, nếu ở trên không thì cậu không cần đến cả hai chân đâu."

"Hiểu rồi." Conan hiểu ý, liền ở Shimizu Reiko mải chú ý đến Hattori Heiji, tiểu thám tử mở lên giày trợ lực, đạp xuống mặt đất nhảy lên, tay nắm lấy cán thương, xoay một vòng, từ thắt lưng bắn ra một trái bóng, chân phải dùng sức đá, trái bóng thẳng tắp nện vào mặt cô ả, khiến cô ta hôn mê bất tỉnh.

Ở phòng ăn của khách sạn, bọn trẻ cùng mọi người đang vui đùa bàn luận về ngày đi chơi vui vẻ, Ran và Haibara đều chú ý đến rất nhiều cảnh sát đang đứng quanh đây, tất cả đều mang vẻ mặt nghiêm trọng, thương tiếc nhìn họ. Tiến sĩ Agasa nhìn đồng hồ, hiển chị chỉ còn hơn 20 phút nữa là đến 10 giờ, ông cười nói với thanh tra Megure: "Khi chỉ còn 1 phút tôi sẽ vào với chúng, tôi không thể bỏ mặc bọn nhóc một mình được." Ông nhìn thẳng vào vị thanh tra, ánh mắt nhu hòa.

Toàn năng thiếu niên tiến lại gần dàn máy tính điều khiển, muốn hủy bỏ đi đống ID, nhưng lại phát hiện một bộ phận đã bị Reiko bắn hỏng, cũng may hệ thống vẫn còn sử dụng được. Mười ngón tay như tàn ảnh bay nhảy trên bàn phím, Conan cắn răng cố gắng chữa trị hệ thống. Một bên Itoh than thở nói lên tình yêu của hắn đối với Reiko, lại trách Nishio vì đã bắn một bảo vệ, bởi vậy đã phá hủy kế hoạch hoàn mỹ của ông ta.

"Chẳng có thứ gì là hoàn mỹ cả đâu, luôn sẽ có nhất định sai lầm ở lúc nào đó. Ông muốn mãi mãi u mê không tỉnh, tự phá hủy tất cả, hay muốn bắt tay lại từ đầu, cật lực mà sửa chữa sai lầm. Hay là ông đang sợ... Sợ bắt đầu lại từ đầu?" Thiếu niên một bên thao tác sửa trị, một bên trầm thấp nói như vậy, thanh âm của hài tử mang theo chút non nớt, từng câu chữ lại như xoáy thẳng vào tâm can người nghe đầy thô bạo. Giống như băng tuyết dày đặc, thanh âm trong suốt kiên định và thong dong, ánh sáng yếu ớt từ màn hình hắt qua tròng kính không độ, chiếu vào cặp lam mâu làm nó tỏa ánh sáng rực rỡ như tinh không quang thải, mơ hồ có một bóng dáng của thiếu niên 17 tuổi hiện lên. 

Itoh rốt cục yên lặng không nói nữa, thiếu niên thành công khởi động lại hệ thống, lại bị hệ thống yêu cầu mật mã: "tên của người mà bạn yêu thương nhất." Conan thử nhập tên Shimizu Reiko nhưng bị báo là không thành công, chỉ còn một cơ hội cuối cùng nhập mật khẩu, ở những giây cuối cùng, Conan như nghĩ đến cái gì, cậu liền nhanh chóng gõ lên một cái tên: "Itoh Suehiko" Ông ta thực chất yêu nhất chính bản thân ông ta, một kẻ điên.

"Cái gì, cậu viết cái gì vậy? Heiji có chút sửng sốt, nhưng ở tiểu thám tử ấn Enter một khắc, mật mã đưa vào thành công, hủy bỏ thời gian đếm ngược.

Conan gọi thông báo cho tiến sĩ, biểu thị rằng đã hủy bỏ hẹn giờ, nhưng không thể loại bỏ không gian giới hạn, nói tiến sĩ hay thu hồi hết lại các ID. Suzuki Sonoko tìm thấy ID của mình, trên mặt kính còn lưu lại chút giọt sơn vàng, còn chưa kịp hồi tưởng lại thì cảnh sát đã tới thu hồi đi chiếc ID. 

Thám tử Mori tỉnh lại, hoảng hốt nhìn lên chiếc ID, lại bị Heiji cõng Conan đi qua nói tỉnh: "Tháo ID ra được rồi đó bác." Vị thám tử ngủ gật luống cuống lại tháo thắt lưng của mình ra, sau khi tỉnh táo mới hai mắt rơi lệ tháo ID trên cổ tay ra, chưa kịp vui mừng thì một bàn tay ngăm đen đưa ra cầm đi chiếc ID. "Tịch thu luôn nhá." Thám tử Osaka cười nhạo châm chọc, ông bác muốn đuổi theo lại vấp phải quần té ngã, cảnh tượng hết sức hài hước.

Conan trên lưng Heiji cười lên vui vẻ, lại nói với cậu bạn mau thả mình xuống, có chút ngại ngùng khi được người khác cõng nha, nhưng lại bị hắn thẳng thừng phản đối: "Đừng bướng, cậu có đi lại bình thường được đâu mà." Ở góc độ Conan không nhìn thấy, hắc mâu tràn đầy ôn nhu và vui sướng.

Ở sự yêu cầu từ cảnh sát, Super Snake lại được chạy chuyến cuối cùng đặc biệt, mọi người đều vui vẻ ngồi lên con tàu, lúc con tàu đang dần lên đến đỉnh, Heiji và Conan lại nhìn thấy cổ tay Genta vẫn còn chiếc ID, hai người hét lên muốn Genta mau tháo ID ra, nhưng sức gió quá lớn, cậu nhóc không nghe thấy. 

Haibara ngồi sau nắm chặt lấy cánh tay đang giơ cao của cậu nhóc, ở đối phương giãy dụa không hợp tác thì cô bé nói ra một câu lạnh lùng đe dọa: "Nếu còn cử động cậu sẽ chết đó." Nhất thời bị khí tràng của cựu thành viên áo đen chấn nhiếp, cái trán rỉ ra mồ hôi, Genta liền ngồi im ngoan ngoãn.

Haibara tháo được cái ID ra lúc, chiếc tàu lại lao xuống, ID bay ra sau tới trước mặt Heiji, hắn vội vàng dùng hai tay chộp lấy nhưng trượt tay, cái ID lại bay ra sau hàng ghế phía sau Conan và mắc kẹt tại đó. 

"Không được." Bị vòng đai bảo hộ ngăn cản, Conan cắn răng mở lên giày trợ lực, muốn dùng nó đẩy vòng đai ra, chiếc giày tiếp xúc với vật bảo hộ lóe ra từng tia sét.

"Mau bảo cậu ấy dừng lại, con tàu đang xuống dốc đấy." Haibara hét lên, Hattori Heiji lúc này mới nhận ra, nếu Conan đạp hỏng vòng bảo hộ lúc này sẽ vô cùng nguy hiểm.

Conan nghe hiểu, nhưng chân vẫn không rời khỏi vòng đai, lam mâu nhắm chặt, cắn răng dùng thêm lực. "Không thể không làm, vì tính mạng của mọi người." 

Ở thời khắc nguy hiểm treo trên sợi tóc, một bóng trắng từ trên cao lao xuống, cầm đi chiếc ID, một chùm sáng mang theo hỏa hoa đỏ rực tỏa ra giữa bầu trời đêm. Kaito KID rời đi, ánh mắt còn lưu luyến nhìn xuống dưới, khóe môi cong lên một nụ cười.

Trên tàu Super Snake, những người không hiểu chuyện đều nghĩ đó chỉ là pháo hoa, Hattori Heiji thắc mắc sao KID lại ở đây thì tiểu thám tử chậm rãi hạ chân xuống, quay lên nhìn bóng trắng phía xa, ở hiểu ngầm ý tứ của đạo tặc nở một nụ cười tươi: "Ngay từ đầu hắn đã theo chúng ta điều tra mà."]

<Thám tử lừng danh conan: Khúc cầu hồn thám tử - END>

(Thì ra là thế.)

(Chúng ta lại bắt đầu cảm thán thôi.)

(Người bình thường như chúng ta đối với các thám tử thì là rất bình thường nha.)

(Người phụ nữ này thật đáng sợ đâu.)

(A a a, đoạn này hai người họ rất ngầu a.)

(Lại phối hợp một cách hoàn mỹ.)

(Cú đá danh bất hư truyền, hẳn là đau lắm, một phút mặc niệm cho Reiko.)

(Tôi thấy gã Itoh này thật đáng ghét.)

(Tôi yêu cái giọng điệu này của Conan a, không hổ là thiếu niên thiên tài.)

(Ê ê, biết cả lập trình và sửa chữa hệ thống máy tính?)

(Đại lão rốt cục còn cái gì là không biết?)

(Cmn, lại một tên điên, yêu nhất bản thân hắn, tự luyến cuồng.)

(Thám tử Mori lại trở về trạng thái cũ rồi, này vẫn hợp với ông ấy hơn.)

(Conan đáng yêu quá, Heiji ôn nhu quá, chèo chèo, ta chèo.)

(Sao tôi cảm giác lần nào lũ nhóc cũng sẽ tạo ra chút phiền phức nhỉ?)

(Kudo-kun lại liều rồi, mỗi lần thế này thật muốn cho hắn một trận à.)

(KID-sama!!!)

(Thì ra là thế, Hakuba chính là KID giả dạng, mượn ID của Suzuki trà trộn đi điều tra cùng hai thám tử trung học, rồi lại mang đi trả lại cho người ta, rất kỳ dị.)

"Tiến sĩ..." Ba đứa trẻ nước mắt như mưa nhìn bác tiến sĩ, trong lòng tràn đầy cảm động, dù ông không phải người thân ruột thịt của họ, nhưng ông lại coi họ như cháu chắt trong nhà, quan tâm và yêu thương họ, sẵn sàng chết cùng họ. Ba đứa trẻ âm thầm quyết định sẽ thường xuyên ghé qua chơi với tiến sĩ coi ông là ông ruột, tiện thể qua chơi cùng 'Conan' nha.

"Anh thật là..." Kisaki Eri có chút bất lực nhìn ông chồng, nghiêm túc chưa đến đã trở lại trạng thái vô dụng ngay được, thám tử Mori cười khà khà, giơ lên ngón tay chữ V, nháy mắt.

"Thám tử-kun rất nhanh nhận ra tôi a." Kuroba Kaito một mặt cảm động, một mặt tỏ vẻ đắc ý nhìn mấy tên tình địch xung quanh.

Ở hàng ghế sau, Hakuba Saguru ngồi vuốt ve trong tay chiếc đồng hồ, ánh mắt mang theo chút nghiền ngẫm nhìn thiếu niên trên màn ảnh, khóe miệng nhếch lên nụ cười bí ẩn.

<Lupin III vs Thám tử lừng danh Conan.>

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------




Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia