ZingTruyen.Com

[AllShin-Conan đồng nhân] Ánh sáng sự thật

14.

RuniRita

<Thám tử lừng danh Conan: Cơn ác mộng đen tối>

[Trong trung tâm lưu trữ thông tin của Sở cảnh sát Nhật Bản, một người phụ nữ thân hình mảnh khảnh đang lén lút tra cứu dữ liệu, theo từng động tác trên mười đầu ngón tay, cô ta giống như một cái máy lướt đọc rất nhanh các hình ảnh và dữ kiện trên màn hình, nhìn sơ qua có thể thấy là các thông tin về các điệp vụ nằm vùng. Cô ta sau khi đã xem hết dữ kiện, móc từ trong túi ra một bộ thẻ bài nhiều màu, nhìn chăm chú vào nó, bỗng nhiên đèn phòng bật sáng.

"Đến đây đủ rồi đấy, bây giờ thì giơ hai tay lên và tránh xa khỏi chỗ đó." Công an Kazami bước vào, các nhân viên cảnh vệ cũng xông vào, chĩa súng về phía cô ta. Người phụ nữ chỉ cười khẩy một cái, cô ta nhảy lên tấn công vài người trước mặt, tung một chém vào ngực Kazami, nhanh chóng nhảy ra khỏi cửa phòng, chạy trốn.

Cô ta giống như một con báo, chạy nhanh trên hành lang, nhưng một thân ảnh từ lối rẽ trước mặt bước ra, ánh sáng từ đèn lóe xuống bóng tối, mái tóc vàng, làn da hơi ngăm, cặp mắt xanh dương lạnh nhạt. Furuya Rei đi ra so chiêu với cô ta, từng cú đánh sắc bén ập tới khiến mái tóc giả đen ngắn rơi ra, lộ ra một mái tóc trắng dài, đồng thời một bên kính áp tròng của cô ta bị bay ra ngoài.

Đúng lúc này Kazami chạy tới, muốn dùng súng khống chế cục diện, người phụ nữ tóc trắng cười gằn, cô ta nhảy ra khỏi cửa kính, rơi xuống một cái cây, rồi qua vài thao tác nhanh lẹ, hạ xuống mặt đất, chạy ra cướp một chiếc xe chạy trốn.

Từ gần đó, không biết lấy đâu ra thông tin mà Akai Shuichi cũng đang theo dõi gần đó, hắn lái xe đuổi theo, Furuya Rei cũng lên chiếc RX7 của mình tức tốc phóng đi.

Ba chiếc xe đuổi nhau, ngươi tới ta đi trên cầu cao tốc, trình độ lái xe của 3 người gần như ngang tài ngang sức, không hề kém cạnh nhau. Người phụ nữ vừa lái xe vừa nhanh chóng gõ từng dòng chữ lên điện thoại, vừa kịp gửi tin nhắn đi thì xe của Rei và Akai đã đuổi đến nơi.

Nhận ra Akai Shuichi cũng đang có mặt, Rei tức tối hét lớn: "Akai Shuichi, cô ta là của công an bọn tôi."

Một chiếc xe chở dầu bị cuộc truy đuổi làm hoảng sợ, mất lái mà chặn ngang giữa cầu, Akai Shuichi chậc một tiếng phanh lại xe, hắn đang có suy tính gì đó, mang ra một khẩu súng ngắm.

Furuya Rei tiếp tục đuổi theo đến giữa cầu, người phụ nữ lái chiếc xe đen va chạm với những chiếc xe tải đang lưu thông, mạnh mẽ ép Rei phải dừng xe lại, chiếc xe đen rơi xuống cùng chiếc xe tải, hạ xuống cây cầu bên dưới, tiếp tục phóng đi, Rei tức tối, cắn răng tìm con đường truy đuổi khác. 'Nếu để cô ta trốn thoát, thế giới sẽ trở nên hỗn loạn mất.'

Đoạn đường phía trước bị tắc đường, buộc cô ta phải quay đầu, đằng trước Akai Shuichi đã đợi sẵn, lục mâu nhìn qua ống ngắm, nở nụ cười. Cô gái cũng đã nhìn thấy hắn từ xa, sau một lúc ngạc nhiên thì nở một nụ cười điên cuồng: "Rye? Thú vị thật đấy, tôi sẽ cán chết anh." Chân đạp mạnh vào chân ga, chiếc xe tăng tốc, cô ta cúi người xuống, trốn xuống dưới khuất sau kính.

Akai Shuichi mất đi mục tiêu ban đầu, buộc phải bắn vỡ lốp xe, chiếc xe mất thăng bằng, chao đảo phóng tới, đụng vào đẩy chiếc xe chở dầu phía trước rơi xuống dưới sông khiến nó nổ tung, một vụ nổ lớn bùng lên, cô gái nhân cơ hội nhảy ra khỏi chiếc xe rơi xuống nước. 

Furuya Rei lái xe đuổi tới, nhìn ánh lửa rồi nhìn sang Akai Shuichi cùng với khẩu súng ngắm, nghiến răng siết chặt hai tay. "Akai... ngươi..." Sau đó đành bất lực rời đi khi nghe tiếng còi xe cảnh sát từ phía xa.

Trong một con hẻm nhỏ tối tăm, một thân ảnh xiêu vẹo bước đi, mái tóc trắng sũng nước, các mảnh vụn thủy tinh rơi vãi theo từng bước di chuyển của người đó. Cô ta đi theo ánh sáng và đứng nhìn khung cảnh rực rỡ của công viên phía xa, bỗng nhiên cô ôm đầu ngồi thụp xuống rên rỉ, một tiếng hét đau đớn vang vọng trong đêm tối.]

(Sở cảnh sát đột nhập dễ vậy à?)

(Được rồi, coi như tôi đã được mở rộng tầm mắt.)

(Đây là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết sao?)

(Thần tiên đua xe a.)

(Cô gái này là người của tổ chức?)

(Thì ra là vậy, bảo sao hôm sau cầu bị chặn, làm tôi đi làm muộn a.)

(Rei-san có vẻ rất ghét Akai-san, cơ mà hai người đều đẹp trai quá.)

(Thủy cung Touto? Ê ê, không phải vụ đó chứ?)

(Có vẻ là nó đấy.)

"Đẹp trai quá." Hàng ghế hai, Suzuki Sonoko mê trai hét ầm lên, Kyogoku Makoto ngồi cạnh mặt đen sì, bỗng nhiên lên tiếng: "Đánh hai người kia có tính là tấn công người thi hành công vụ không?"

"Chúng tôi không đánh nhau với thường dân." Hai người kia gần như đồng thanh hét lên, hiếm hoi có sự hòa hợp này khiến Shinichi ngồi giữa không nhịn được phì cười.

[Tiến sĩ Agasa chở theo bọn nhóc đến thủy cung Touto chơi, Conan đeo tai nghe xem thông tin về vụ nổ xe chở dầu đêm qua, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ của thiếu niên khiến Haibara ngồi cạnh không khỏi tò mò lên tiếng hỏi, kéo theo ba đứa trẻ khác cũng hiếu kì, đòi Conan cho xem cùng, thiếu niên bất đắc dĩ phải mở video giới thiệu thủy cung cho bọn nhóc.

Trong con hẻm, Vermouth đuổi theo mảnh thủy tinh nhìn về phía thủy cung Touto. Conan và Haibara đi sau bác tiến sĩ và ba đứa trẻ, họ đang rất hào hứng đi chơi, bỗng nhiên tiểu thám tử hít ngửi thấy mùi lạ, sau một hồi tìm kiếm thì thấy một cô gái ngồi thẫn thờ trên ghế đá. Hai đứa trẻ lại gần hỏi han, phát hiện ra cô gái này bị mất trí nhớ, Conan đoán rằng cô ấy liên quan đến vụ tai nạn lớn đêm qua, vì người cô ấy có mùi xăng và điện thoại bị hỏng do va đập, thiếu niên còn tìm thấy vài mảnh vụn kính chắn gió của xe hơi.

Tiến sĩ và ba đứa trẻ quay lại, biết được sự việc, tiến sĩ định báo cảnh sát nhưng cô gái dường như rất hoảng sợ, không muốn báo cảnh sát cũng có phản ứng gay gắt khi bị Conan chụp hình. Thấy vậy, Conan đành hứa là sẽ không gọi điện báo cho cảnh sát nữa để trấn an cô ấy.

Lũ trẻ đánh ý định muốn giúp chị gái mới quen tìm lại ký ức, liền lôi kéo cô đi vào thủy cung. Conan gọi điện cho Mori Ran định nhờ thám tử Mori bí mật báo với cảnh sát, nhưng không ngờ ông bác lại thấy mỹ nhân chạy vội đi, Ran bất đắc dĩ đuổi theo, không quên báo cho cảnh sát.

Ba đứa trẻ mang cô gái đi chơi khắp nơi, cô gái phóng phi tiêu rất chuẩn, thành công lấy được bốn chiếc móc khóa hình cá heo, giống như là minh chứng cho tình bạn của họ, cô gái cười lên rất đẹp, khiến bọn trẻ tấm tắc khen.

Conan và Haibara chạy tới, có chút chán nản nhắc nhở bọn trẻ, lại bất đắc dĩ nhìn bọn trẻ kéo cô gái đi chơi đu quay cùng bác tiến sĩ. Hai người ở lại tiếp tục tìm kiếm thêm thông tin về cô, cũng biết chuyện cô gái ném phi tiêu tốt đến mức tất cả đều trúng hồng tâm, Conan có hơi chút nghi hoặc.

Vermouth tiến lại gần cô gái khẽ nói nhỏ: "Curacao, cô đang làm gì ở đây thế... Mau trở về thôi." Nhưng cô gái dường như không quen biết cô ta mà đuổi theo lũ trẻ, khiến Vermouth kinh ngạc, định rời đi thì thấy hai thân ảnh quen thuộc, vội vàng nấp vào trong đoàn người.

Genta mải mê gọi Conan và Haibara, cơ thể cậu nhóc té từ trên cao xuống, rất may được cô gái cứu giúp, thân thủ lúc đón lấy cơ thể to béo của Genta không phải người thường có thể làm được. Haibara cảm nhận được khí tức của tổ chức phát ra từ cô gái, hắc mâu run lên, hoảng sợ nhìn cô gái, trái tim giống như trống đập lên từng hồi.

"Cậu không nhầm chứ?" Conan kinh ngạc nhìn Haibara đang ngồi trên ghế đá.

"Không chắc chắn lắm... Nhưng một con mắt của cô ta trông rất giả, rất giống như kẻ đó, No.2... Rum."

Ba đứa bé nhân lúc hai người bạn không để ý, liền lôi kéo Curacao lên đu quay một lần nữa, cô gái giống như nhìn thấy thứ gì đó, rên rỉ đầy đau đớn, trong miệng lẩm bẩm vài cái tên, Mitsuhiko nhanh nhẹn ghi chép lại vào sổ, Ayumi thì gọi điện báo cho Conan cầu sự giúp đỡ.

Curacao được cảnh sát chuyển đến bệnh viện cảnh sát, lũ trẻ bị Conan và Haibara mắng té tát, Conan từ vị bác sĩ trong thủy cung cho biết một mắt bên phải của cô ấy có màu gần như trong suốt, thiếu niên trở về cùng thám tử Mori, gọi điện nhờ tiến sĩ khôi phục lại dữ liệu trong chiếc điện thoại của Curacao. Mitsuhiko cũng đọc lại những cái tên mà cô ta nhắc đến trên đu quay, Conan bỗng hoảng hốt, lại biết được hôm nay Amuro Tooru không có đi làm, trong lòng có chút lo lắng: "Amuro-san... Không lẽ?"

"MI6 của Anh quốc, CISI của Canada, BND của Đức... Các đặc vụ của những quốc gia này đều bị ám sát từng người một... Họ đều là các mật vụ đã thâm nhập được vào tổ chức của chúng." Trong xe, James đưa cho Conan ảnh và thông tin của các đặc vụ.

"Thông tin này là do gián điệp của tổ chức đã ăn cắp nó từ cục cảnh sát quốc gia, Akai-san nói như vậy." Camel nói.

"Vậy mọi người gọi em ra đây là vì em đã tiếp xúc với người được cho là gián điệp đó đúng không?" Conan hỏi, nhận được cái gật đầu từ Jody, thiếu niên nói tiếp: "Nhưng cô ấy bị mất trí nhớ rồi, thứ duy nhất lưu trữ dữ liệu là điện thoại cũng đã hỏng, cháu đang để tiến sĩ khôi phục lại, như vậy sẽ nhanh hơn đấy." 

"Được rồi, khôi phục được dữ liệu hãy mau gửi nó cho FBI, nếu NOC list bị công khai, thế giới sẽ lâm vào hỗn loạn, các cơ quan tình báo khắp thế giới sẽ sụp đổ..." James trầm giọng nói.

"Nếu vậy... Bọn chúng sẽ tóm được điểm yếu của cuộc chiến tình báo sao?" Conan vẻ mặt nghiêm trọng, đáy mắt xẹt qua nỗi lo lắng, nghĩ đến Amuro và Kir.]

(Tôi nhận ra, đen và trắng không phải không thể hòa hợp a.)

(Curacao đối diện với ba đứa trẻ ngây thơ, cũng có thể vui vẻ mà chơi đùa như vậy.)

(Ba đứa trẻ lần này lập công lớn đây, cảm hóa một thành viên tổ chức, cũng không phải lúc nào cũng phá đám.)

(Cái tổ chức này thật đáng sợ, giết người không chớp mắt luôn.)

(Nhiều cơ quan tình báo thật, có tên tôi còn lần đầu biết đến a.)

(Thì ra, sau sự bình yên chúng ta đang sống lại nhiều sự âm thầm hi sinh đến vậy sao?)

(Cái tổ chức này càng biết nhiều càng thấy đáng sợ.)

(Nhưng không phải vẫn bị Kudo-sama tiêu diệt đó thôi.)

(Rei-san và Kir gặp nguy hiểm...)

Những người trong không gian lại lần nữa nhận ra cấp độ nguy hiểm cao của tổ chức này, cũng đối với người đã hủy diệt chúng - Kudo Shinichi tràn đầy bội phục và kính nể.

Kuroba Kaito hai tay nắm chặt, hắn vẫn luôn biết Shinichi phải chiến đấu với thế lực rất lớn mạnh, nhưng đến khi trực tiếp được quan sát theo góc nhìn của thượng đế thế này, hắn mới thực sự hiểu hết sự nguy hiểm đó. Shinichi đã phải chịu đựng những gì để có thể một tay phá hủy đám người độc ác đó chứ?

[Ba đứa trẻ giấu Conan đến bệnh viện thăm Curacao nhờ cảnh sát Takagi dẫn vào, lúc ba đứa trẻ cùng cô ấy đang trò chuyện vui vẻ, Kazami tới ra yêu cầu với thanh tra Megure bàn giao lại cô gái với Bộ công an.

Bên nhà tiến sĩ, Conan sốt ruột vì dữ liệu trong điện thoại của Curacao, đọc tin nhắn cuối cùng của nó, liền nhờ tiến sĩ soạn nốt tin nhắn gửi đi, còn bản thân thì chạy vội đi, Haibara nấp sau cửa tóm chặt lấy cổ tay thiếu niên, ánh mắt lo sợ nhưng tràn đầy kiên quyết. "Đừng đi... Xin cậu đấy..."

"Trước đây mình từng nói với cậu... Đừng chạy trốn khỏi vận mệnh của mình." Thiếu niên ôn nhu cười, cắp mặt xanh lam như xoáy sâu vào trái tim cô gái bé nhỏ. "Mình cũng sẽ không chạy trốn khỏi nó đâu..."

Haibara ngẩn người, bàn tay không tự giác nới lỏng ra, ánh mắt của cô không ngừng nhìn theo bóng lưng của thiếu niên khuất dần, hắc mâu tối lại: "Kudo-kun..."

Trong một căn nhà kho bỏ hoang, Bourbon và Kir hai tay bị trói chặt, trong tin nhắn chưa kịp gửi hết, chứng cứ chưa đủ nên Gin vẫn chưa giết hai người họ, hắn đang chờ. Trước lời biện minh của Kir, Gin dường như mất kiên nhẫn, hắn cầm súng ra thà rằng giết nhầm cũng không được bỏ sót. Bỗng nhiên, đèn trên trần rơi xuống, cửa nhà kho bị mở ra, Bourbon biến mất. Gin thẹn quá hóa giận muốn bắn chết Kir, nhưng Vermouth lên tiếng ngăn lại, vì cô ta nhận được tin nhắn của Curacao, nội dung là: "Bourbon và Kir không phải gián điệp." Đồng thời lệnh từ Rum là đi tra xem có đúng tin nhắn này do Curacao gửi hay không, Kir tạm thời được an toàn.

"Hai người họ đã thoát khỏi nguy hiểm rồi." James tắt điện thoại, quay sang nói với Edogawa ngồi cạnh, thiếu niên nghe vậy thì vui vẻ, hai mắt sáng rực. "Thật sao?"

"Không ngờ kế hoạch của em lại lần nữa thành công đấy." Jody và Camel quay xuống, ánh mắt tràn ngập bội phục.

"Không, nó không khó đến vậy đâu. Tin nhắn trước đó chưa được gửi đi hoàn toàn, em chỉ thêm vài chữ vào và gửi nó đi thôi." Thiếu niên cười giơ điện thoại ra cho ba người nhìn, giải thích.

FBI không muốn cậu bé tham gia vào quá trình truy bắt NOC list, nên mời Conan về nhà, thiếu niên vui vẻ đáp ứng, nhưng có thật sự hay không thì chưa biết được.

Nhìn xe của FBI rời đi, lam mâu trầm xuống, trong đầu bắt đầu nhanh chóng vận chuyển, các mảnh ghép tình báo dần dần được Conan ghép lại: 'Curacao? Đây là một loại rượu được chiết xuất từ vỏ cam, kết hợp từ 5 thành phần chính, Curacao trắng, cam, đỏ, xanh dương, xanh lá.' Rút ra từ trong túi đồ vật lấy từ tay Curacao, xòe ra. 'Quả nhiên, nó cũng có 5 màu, tổ hợp này mình từng thấy ở đâu nhỉ?... Là nó... Nguy rồi, nếu không nhanh thì NOC list sẽ rơi vào tay tổ chức mất...' Conan hoảng sợ, chân đạp lên ván trượt bắt đầu phóng nhanh đi. 'Cô ta chính là thiết bị lưu trữ dữ liệu, bộ não của cô ta chính là bộ nhớ... Chết tiệt.']

(Haibara rất lo lắng cho Conan a...)

(A, ánh mắt đó của Conan, rất ôn nhu a, tim tôi.)

(May quá, hai người họ thoát rồi, tôi lo lắng suýt chết.)

(Tư duy nhạy bén, phản ứng cấp tốc, quả quyết lớn mật, thật khiến người kính nể.)

(Có thể nghĩ ra kế hoạch nhanh và dám nghĩ dám làm, không hổ là Kudo-sama.)

(A, lại là thần tiên suy luận a.)

(Bộ não là bộ nhớ, bản thân cô ta là thiết bị lưu trữ dữ liệu?)

(Không thể tưởng tượng được.)

"Thật khó mà nghĩ tới, não của con người có thể làm được như vậy?" Các cảnh sát ở đây đều biểu thị, tam sinh quan của họ có chút theo không kịp những gì vừa xem.

"Chỉ bằng vài chữ hóa giải được tử cục, rất thông minh." Mari Sera gật đầu tỏ vẻ tán thưởng, là một người phụ nữ kiêu ngạo, rất ít khi khen ngợi ai đó, thiếu niên Kudo Shinichi này là người duy nhất khiến bà cảm thấy kinh ngạc xen lẫn một chút kính nể.

[Kazami nghe lệnh từ Furuya Rei, đưa Curacao lên vòng đu quay, với mong muốn làm cô ta lấy lại trí nhớ. Thám tử Mori chở theo Ran và ba đứa trẻ đến thủy cung để chơi, thì ra ba đứa trẻ đã xin xỏ tiểu thư Suzuki Sonoko giúp họ được đặc quyền chơi đu quay.

Conan muốn ngăn trở Công an đưa Curacao lên vòng đu quay nhưng đã bị chậm chân, thiếu niên quyết định lẻn vào bên trong, dùng mắt kính tra xét một vòng trong trục, một bóng người quen thuộc xuất hiện. "Đó là... Akai-san? Còn mấy thứ kia... Chẳng lẽ, phải xác nhận thôi."

Ngồi ở trong tiệm cafe, Vermouth lắp đặt camera, mở ra laptop, giơ lên ống nhòm, xác nhận với Gin rằng Curacao đã lên cabin. Furuya Rei và Akai Shuichi đụng mặt nhau trên đỉnh vòng quay, thì ra người đã trợ giúp 'Bourbon' trốn thoát chính là vị vương bài bắn tỉa này. Hai người nói chưa được vài câu liền xông vào đánh nhau.

Conan ở bên trong vòng quay tìm ra vài quả bom được gắn xung quanh trục quay, dù thiếu niên biết hủy bom nhưng không có dụng cụ thì cũng không làm gì được. Nghĩ tới Akai Shuichi cũng đang ở đây, liền quyết định đi tìm anh ta để nhờ vả.

Haibara lần theo kính mắt dự phòng cũng tìm tới, đồng thời cũng nhìn thấy ba đứa trẻ đang ở trong một cabin trên vòng quay, hắc mâu tràn ngập hoảng sợ. "Sao lũ trẻ lại ở trên đó?"

Phía trên đỉnh vòng quay, Rei và Akai vẫn đang đánh nhau rất quyết liệt, Akai Shuichi đánh lùi người kia ra xa, bình tĩnh nói: "Tôi đã nói rồi, cậu hãy nhận thức rõ kẻ thù của mình là ai."

"Tôi sẽ bắt tổ chức đó đến cuối cùng... Sau khi đánh bại được anh..." Gằn giọng đáp trả, Furuya Rei tức tối xông lên.

"Chết tiệt, anh đang làm gì vậy chứ? Làm ơn mau nghe máy đi." Conan vừa thở hồng hộc chạy lên, vừa bấm điện thoại cho Akai. Bất chợt một tiếng động lớn vang lên từ phía trên, Conan ngước lên, đoán là Akai Shuichi, vội vàng hét lớn: "Akai-san, anh trên đó đúng không? Em cần giúp đỡ..."

Hai người kia rớt xuống dưới, định đánh tiếp trận hai, nghe thấy tiếng Conan gọi vọng lên, cả hai dừng tay lại, nhìn nhau, giống như lời thỏa hiệp không tiếng động, đồng thời thu tay lại. 

"Conan-kun, em cần gì?" Furuya Rei ngó xuống.

"Hả, Amuro-san? Anh đang làm gì ở đây thế?" Thiếu niên tròn mắt ra ngạc nhiên nhìn người đứng phía trên kia, có chút ngạc nhiên.

"Anh sẽ giải thích sau. Ở yên đó, anh sẽ tới cùng FBI." 

"Hả?" Conan nghe vậy sửng sốt, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều mà gật đầu.

Furuya Rei cùng Conan đứng trước hộp cứu hỏa, vừa trò chuyện vừa tìm cách hủy bom, Rei nhắc tới người bạn chuyên gia hủy bom của mình, người bạn đó đã hi sinh trong một lần hủy bom trên vòng đu quay mặt trời. Thấy vẻ mặt Conan có chút căng thẳng, Rei cười nhu hòa, trấn an thiếu niên: "Đừng lo, anh cũng là chuyên gia hủy bom đấy, anh sẽ chứng minh cho em thấy..."

"Dùng cái này đi." Bỗng nhiên, Akai Shuichi từ trên nhảy xuống, phá vỡ không khí hài hòa của hai người, ném xuống dụng cụ hắn chuẩn bị sẵn cho vị công an hủy bom, cũng nhanh chóng lắp ráp khẩu súng ngắm của mình. "Anh sẽ lên trên tìm cách câu giờ, hai người ở đây giải quyết đống bom này đi." Nói xong, hắn vội vàng rời đi.

"Akai-san, cẩn thận đấy." Tiếng Conan gọi với đằng sau, lục mâu lạnh lùng hiện lên chút ôn nhu, khóe miệng dắt lên nụ cười.

"Amuro-san, của anh này." Conan tìm tòi đưa cho Rei dụng cụ, nhìn thanh niên tóc vàng chăm chú hủy bom, ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ, nhớ tới cái gì đó, thiếu niên vội chạy đi. "Em đi đây chút, anh cẩn thận nha."

"Này... Thật là..."

Lúc này, trong cabin dần lên đến đỉnh, năm ánh đèn hội tụ vào nhau, Curacao đã nhớ lại, cô ta tấn công, đánh ngất Kazami, cầm điện thoại của anh ta lên gọi cho Vermouth. "Bao giờ thì cô tới đón tôi?"

"Gin sẽ tới đón cô nhanh thôi. Vậy cô nhớ ra mọi chuyện từ lúc nào? Rum đã nhận được một tin nhắn từ cô, là cô gửi sao?" 

Curacao lúc đầu sửng sốt, nghĩ tới khi đó, cô nhẹ giọng nói: "Là tôi gửi đấy. Có vấn đề gì sao?"

"Vậy sao? Được rồi, Cinderella, cứ chờ ở đó, cỗ xe ngựa bí ngô sắp tới đón cô rồi." Vermouth không nghi ngờ gì, còn trêu chọc Curacao. Cùng lúc đó, hệ thống cung cấp điện cho thủy cung gặp trục trặc, một nửa khu vui chơi bao gồm cả vòng quay trở nên tối om.]

(Hai vị này có mâu thuẫn gì sao? Nói được hai câu đã xông vào đánh nhau rồi?)

(Thần tiên đánh nhau a...)

(Ai gu... Nghe thấy tiếng gọi của Conan thì đều dừng tay, khả nghi ghê.)

(Quan hệ tay ba sao? Các chị em đâu, mau chèo thuyền.)

"Trong khi Shinichi đang chạy ngược xuôi bận bịu, hai người lại trên đó đánh nhau?" Kuroba Kaito có chút không nói nổi nhìn hai người đàn ông, thanh âm tức giận.

"Chậc..." Hattori Heiji cũng đanh mặt lại, trên trán nổi lên gân xanh, nhưng cũng không nói cái gì.

"Được rồi, hai anh ấy có chút hiểu lầm nhỏ thôi." Shinichi lắc đầu, làm dịu đi không khí căng thẳng, quay sang nói nhỏ với Akai: "Anh chưa nói rõ chuyện đó với Rei-san sao?" Chỉ cần không phải cơ mật, Akai Shuichi gần như là tiểu thám tử hỏi gì đáp nấy, nên cũng đã sớm kể cho thiếu niên chuyện hiểu nhầm giữa hai người.

"Vẫn chưa." Akai Shuichi đưa tay lên xoa tóc thiếu niên, ánh mắt mang chút sủng nịch, mỉm cười nhìn cậu. "Dù sao chân tướng đó với hắn cũng rất tàn nhẫn. Holmes-kun không nghĩ nên chôn vùi sự thật đó thay vì đào nó lên sao?" 

"Cũng đúng." Shinichi bất đắc dĩ thở dài, hai mắt khép hờ buồn rầu, lông mi dài mảnh khẽ run lên. Thiếu niên bổn ý là không muốn hai người này vì hiểu lầm mà luôn đối chọi gay gắt với nhau, nhưng Akai Shuichi nói đúng, không biết chân tướng có lẽ là sự lựa chọn tốt nhất cho Furuya Rei.

"Với lại..." Shinichi loáng thoáng nghe thấy Akai lẩm bẩm, rất nhẹ đến mức cậu tưởng mình nghe nhầm, thiếu niên ngước lên nghi hoặc. "Sao cơ ạ?"

"Không có gì." Hắn lắc đầu, trong lòng nghĩ thầm: 'Kể cả có hóa giải hiểu lầm, quan hệ của mình với hắn cũng sẽ không khá hơn là bao... Dù sao cũng là tình địch.' Lục mâu liếc sang gã thanh niên tóc vàng đang dùng ánh mắt hình viên đạn bắn về phía mình, bất đắc dĩ thở dài.

[Bỗng dưng cúp điện khiến lòng người bất an, người dân hoảng loạn chạy về nơi vẫn sáng đèn duy nhất - cung cá heo.

Haibara bỗng dưng trong lòng có nỗi bất an, cô chạy ngược với dòng người, chạy về hướng vòng quay. Cúp điện khiến công cuộc hủy bom của Rei bị gián đoạn, Akai cũng mất đi tầm nhìn, từ trên bầu trời, một chiếc trực thăng đen ngòm bay xuống. Bên trong cabin, Curacao lấy ra chiếc móc khóa cá heo trắng, ngắm nghía. "Cứ ngồi yên như này, rồi trở về với tổ chức sao?"

Conan treo lên đỉnh vòng quay, dùng mắt kính nhìn ban đêm quan sát xung quanh, bất chợt thấy một thân ảnh chui ra từ cabin và biến mất. "Đó là?" Thiếu niên chạy tới, mở ra nóc cabin, thấy công an Kazami bất tỉnh trong đó, Curacao đã biến mất, cậu nhảy xuống, lay gọi anh ta dậy, nhưng không thành công.

Chiếc trực thăng bay xuống, từ bụng giơ ra một cánh tay robot, cặp chặt lấy ca bin, nhấc lên, cabin rung lắc dữ dội, khiến Conan va chạm với vách tường, cậu bé nén đau đớn, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn lên trên. "Chết tiệt."

Gin đã phát hiện ra Curacao bỏ trốn, liền mặc định cô là kẻ phản bội, phất tay ra lệnh cho Chianti thả cabin xuống, Conan cảm nhận thấy cabin rơi tự do xuống, sửng sốt: "Hả? Này này, các ngươi đùa à? A..."

Tiếng động lớn cùng chấn động từ vòng quay khiến các công an và cảnh sát, người dân gần đó nhìn thấy, tất cả đều tỏ ra hoảng hốt và nghi hoặc. Vermouth thấy lạ liền liên hệ với Gin, nhận được tin Curacao đã bỏ trốn.

Curacao nhảy vào trong vòng quay, nhìn thấy Haibara đang hớt hải chạy phía dưới, cô bé vì chấn động mà lỡ chân ngã xuống, một bàn tay đã nhanh chóng bắt lấy tay cô bé. 

"Gì đây? Cô định mang tôi về cho bọn chúng ư?" Haibara nhận ra Curacao, trầm giọng hỏi.

"Cô là Sherry sao? Gin đang tới đây đấy, cùng tôi rời khỏi đây đi."

"Tại sao?" Haibara sửng sốt trước câu nói bất ngờ này của Curacao.

"Tôi không biết nữa... Tôi không biết tại sao tôi lại cứu cô, nhưng tôi lại biết... Tôi có thể trở thành một Curacao mang bất kỳ một màu sắc nào." Curracao mỉm cười, trong đầu không ngừng hồi ức tới thời gian cô chơi đùa cùng lũ trẻ. "So với tôi trước đây, tôi thấy rất vui vẻ khi được là chính mình ở hiện tại... Chỉ vậy thôi." Nói xong, cô dùng sức kéo bé gái lên, muốn đưa cô bé cùng rời đi.

"Khoan đã, tụi nhỏ vẫn đang mắc kẹt trong cabin. Phải cứu chúng ra..." Haibara vội vàng hét lớn.

Lúc này Conan cũng dần tỉnh lại, nhìn thấy Kazami vẫn đang bất tỉnh, không còn cách nào liền kéo anh ta ra một góc an toàn, bản thân lại chạy đi tìm phương án giải quyết.

Trên trực thăng, Gin phát hiện ra có kẻ đang đứng trước hộp cứu hỏa nơi đặt bom, hắn liền mở ra điều khiển muốn cho nổ bom, nhưng Rei đã kịp thời hủy bom, Gin tức giận liền ra lệnh cho Chianti và Korn: "Dội mưa đạn đi."

"Chuyện gì đang xảy ra thế?" Bên dưới thủy cung, thanh tra Megure sửng sốt nhìn vòng quay đang bị tấn công, hiển nhiên vị thanh tra này không nghĩ tới sẽ gặp phải trường hợp này.

"Mục tiêu của bọn chúng là tôi." Curacao che chở cho Haibara nấp sau bức tường, xé chân váy vướng víu để thoải mái vận động hơn, cô đứng dậy, đi ra khỏi bức tường trong ánh mắt ngỡ ngàng của cô bé. "Tôi sẽ hấp dẫn hỏa lực của chúng, lũ trẻ... nhờ cô đấy."

Bằng thân thủ nhanh nhẹn, giống như một con chim bay nhảy, Curacao nhanh chóng hấp dẫn đi hỏa lực, cô ngã xuống dưới cùng các mảnh đất đá, sống chết không rõ.

"Hửm, bọn chúng nhắm vào ai vậy?" Akai Shuichi nghi hoặc, dịch chuyển đi vị trí.

"Lúc này chính là cơ hội." Conan cũng nhận ra tình hình, vội vàng chạy đi, vừa chạy vừa hét lớn tên hai người kia: "Akai-san... Amuro-san..."

"Ở đây." Nghe thấy tiếng trả lời, Conan vội vàng chạy lại, gắng sức trèo lên đống phế tích, nhìn thấy vương bài FBI không bị thương thì hơi thở phào nhẹ nhõm. "Nhóc không bị thương chứ?" Thanh âm trầm thấp, mang theo quan tâm và sự tin cậy. 

"Vâng. Có lẽ là Amuro-san hủy bom thành công rồi, nên chúng mới trực tiếp xả đạn như thế."

"Này, cây súng trường đó chỉ để trang trí thôi sao, FBI?" Từ phía trên, Furuya Rei hét vọng xuống. 

"Amuro-san!" Conan reo lên vui vẻ.]

(Cái tổ chức này tài lực khổng lồ thật, đến máy bay chiến đấu cũng mang ra.)

(Bọn chúng coi mạng người như rơm rạ vậy sao?)

(A, Curacao, tôi thấy thích cô ấy rồi đấy.)

(Cũng là một công cụ của tổ chức thôi.)

(Cô ấy ổn chứ?)

"A, Curacao-neechan... Mình nhớ chị ấy." Ayumi mít ướt bỗng nhiên khóc lên, hiển nhiên cô bé chưa quên chị gái xinh đẹp đó, dù chỉ mới làm quen một thời gian ngắn.

"Chị ấy bị thương..." Mitsuhiko và Genta hai mắt cũng rưng rưng.

"Tổ chức này thật ngông cuồng." Thanh tra Megure cắn răng nói, cũng xấu hổ khi nhớ lại bản thân lúc đó, nhưng cũng không trách được, vị thanh tra này vốn chỉ thuộc bên hình sự, giải quyết các vụ giết người, đối mặt với tổ chức tầm cỡ thế giới như này, có chút bỡ ngỡ cũng không lạ.

[Akai Shuichi bất đắc dĩ thông báo ống ngắm hồng ngoại đã bị phá hỏng, chỉ còn dùng được ống ngắm thường, sẽ rất khó để bắn trúng rotor của chiếc trực thăng đó. Conan nghe thế, sờ vào thắt lưng, suy nghĩ cách để nhìn thấy mục tiêu trên trời và chiếu sáng.

Gin lại ra lệnh cho xả mưa đạn vào quả bom trên trục đu quay, hắn muốn phá hủy vòng quay khổng lồ này, thỏa thỏa một kẻ điên.

"Chỉ cần biết hình dáng đại khái của nó là được, đúng chứ?" Rei hẹn giờ cho bom nổ nhét vào túi đựng súng của Akai, hét với hai người kia, cũng chạy lên dùng sức ném nó ra khỏi vòng quay. "Đừng để lỡ đấy."

Quả bom vừa vọt ra vòng quay thì phát nổ, ánh lửa từ nó phát ra, Conan chớp lấy thời cơ, mở lên giày phản lực, bắn ra một trái bóng, bàn chân va chạm với trái bóng phát ra từng tia điện sáng rực, thiếu niên vẻ mặt kiên định, cắn răng sút mạnh. Trái bóng như một tia sét vọt thẳng lên trên, pháo hoa nở rộ sắc màu giữa trời đêm, xung kích từ quả pháo hoa khổng lồ khiến chiếc trực thăng khẽ chao đảo, Gin trừng mắt tỏ vẻ khó tin nhìn xuống: "Cái gì?"

Cuối cùng, Akai Shuichi đứng ra bưng lên súng ngắm, dáng đứng kiên định, áo khoác đen tung bay trong gió, lục mâu mang theo sự tự tin, tay bóp cò, một viên đạn thẳng tắp chuẩn xác bắn hỏng rotor của chiếc trực thăng.

"Trúng rồi sao?" Furuya Rei tạm thời để qua hiềm khích, đôi mắt xanh dương lóe lên vui mừng.

"Tuyệt lắm." Conan chống tay xuống mặt đất, có chút thoát lực sau cú sút vừa nãy, nở một nụ cười nhìn chiếc trực thăng đang bốc khói đen ở đuôi.

Ba người giống như chiến hữu, nở lên một nụ cười chiến thắng, một trận phối hợp tác chiến hoàn hảo.]

(Ba người này kết hợp thật ăn ý a.)

(Đúng là thế giới của đại lão, người thường như chúng ta chỉ có thể ngước nhìn.)

(Không cần bàn trước mà phối hợp ăn ý như thế, thật ngầu.)

(Giống như đang lạc vào cảnh giới kì lạ, trong lòng tôi cảm thấy thật phấn khích.)

(Trời ạ, thì ra vụ hỗn loạn ở thủy cung ngày đó là như này sao?)

(Rất thần kỳ.)

(Gay cấn hơn cả phim điện ảnh nữa.)

(Lầu trên, đây là sự thật đấy, tỉnh táo lại đi.)

"Đây giống như sân chơi của những người giỏi nhất a. Chúng ta hoàn toàn không thể đuổi kịp mạch não của ba người này." Cảnh sát Sato có chút bất lực mà cảm thán.

"Họ đều là những nhân tài, không nên lấy cấp độ người thường để so sánh với họ đâu." Matsumoto gật đầu, cũng may là ba người này đều ở phe đỏ.

[Mặc dù chiếc trực thăng chao đảo dữ dội, có thể rụng rơi bất cứ khi nào, Gin đuổi Korn ra khỏi ghế lái, bản thân hắn ngồi vào ấn điều khiển tiếp tục xả đạn. 

"Chết tiệt." Conan thấy vậy, vội chạy đi, trong lòng khẩn cấp: 'Nếu cứ thế này thì vòng quay sẽ gặp nguy hiểm mất.' 

Gin liên tục ấn nhả đạn, khóe miệng tràn ra nụ cười điên cuồng khi thấy một bên vòng quay khổng lồ bị rơi ra khỏi trục. Đến lúc này chiếc trực thăng mới lảo đảo bay đi, trong đống phế tích, một bóng hình mảnh khảnh nhảy ra, là Curacao.

Một bên vòng quay khổng lồ đứt lìa ra chầm chậm lăn về hướng thủy cung, nơi có rất nhiều du khách đang được sơ tán ở đó. Conan chạy nhanh trên đỉnh vòng quay, dùng dây đai co dãn quấn quanh cột trục thô to, nhảy xuống, Rei chạy đuổi theo, hỏi rõ kế hoạch của Conan. "Em có thể dừng nó lại không?"

"Em không biết, nhưng phải thử thôi." Conan kiên định thanh âm truyền tới, Rei có thể thấy cặp lam mâu đang lấp lóe sự quyết tâm, hắn cũng không hỏi nhiều nữa.

Thanh niên tóc vàng ôm lấy thiếu niên vào trong lòng, nhảy xuống, chân hắn không biết va chạm vào đâu, hắn khẽ rên lên một tiếng, Conan lo lắng: "Amuro-san?". Rei vẫn ôm chặt cơ thể bé nhỏ của thiếu niên. "Không sao cả... Anh sẽ đẩy em qua đó." Nói xong, hắn hai tay nâng chân thiếu niên, dùng sức đẩy cậu về phía vòng quay đang di chuyển.

Conan một tay cầm theo dây đai, một tay gắng sức muốn nắm lấy thanh sắt phía trước, nhưng có vẻ như không với tới, ngay lúc Conan sắp ngã xuống, Akai Shuichi từ trên nhảy xuống, áo khóa tung tay, bàn tay to lớn nắm chặt lấy cổ tay đứa trẻ. "Nhóc có kế sách rồi hả?"

"Vâng." Trong khói bụi mù mịt, lam mâu và lục mâu như giao thoa, ngầm trao nhau sự tin tưởng vào đối phương, không cần hỏi nhiều, làm trước rồi giải thích.

Buộc chặt dây đai vào cột trụ, Conan cắn răng: "Sao hả" Dây đai bị kéo căng, từ bên vòng quay kia, Furuya Rei đang ngóng chờ kết quả: "Thành công chứ?... Hả, vẫn chưa được ư?"

"Em không dừng được nó đâu." Akai chạy theo đứa bé, có chút nản lòng.

"Không, em vẫn còn một cách nữa... Nhưng cứ thế này sẽ không kịp mất." Thiếu niên cắn răng thả người trượt xuống bề mặt dốc, Akai vội vã túm lấy tay cậu, thanh âm lo lắng: "Đừng vội vàng, nguy hiểm." Tay hắn bám vào gờ tường, máu theo đầu ngón tay chảy xuống cánh tay của Conan, nhưng lúc này không ai có thời gian để ý đến tiểu tiết, quan tâm hàng đầu lúc này là ngăn lại thảm kịch.

Edogawa Conan tháo ra thắt lưng, vòng qua cây cột, ấn nút, một quả bóng dần dần to ra, trong sự lo lắng của Conan dần to ra: "To hơn nữa đi. Nữa đi!" Akai vòng bàn tay to lớn ôm lấy eo đứa bé, cùng cậu nhóc của hắn nhìn trái bóng, mang theo hi vọng.

Trái bóng dần trở nên khổng lồ, đè ép vào mái nhà của khu biểu diễn cá heo, nhưng vòng quay dường như rất cứng đầu tiếp tục muốn lăn về trước, trong ánh mắt tuyệt vọng của ba người trên vòng quay, một tiếng còi xe vang lên. 

Một chiếc xe cần cẩu từ đâu lao ra, đâm vào vòng quay, muốn mạnh mẽ đẩy lệch đi vòng quay đang lăn. Người đang điều khiển trong buồng lái, cô gái mái tóc trắng dài, khóe môi tràn ra vết máu, ổ bụng bị thanh thép xỏ xuyên, trên ngón tay lắc lư một chiếc móc khóa cá heo màu trắng. Ánh mắt lơ đễnh nhìn lên, sửng sốt nhìn thấy bốn đứa bé đang chật vật trong chiếc cabin, cắn răng hét lớn, điều khiển chiếc cần cẩu lớn đâm mạnh hơn vào vòng quay.

Ở trái bóng da khổng lồ đè ép cùng va chạm từ cần cẩu, vòng quay thành công nghiêng đi, dựa vào thành tường của cung cá heo, dừng lại, nhưng chiếc cần cẩu bên dưới bị vòng quay đè nén tan nát.

Hình ảnh này chỉ có Conan chú ý đến, lam mâu hiện lên nghi hoặc: 'Chiếc cần cẩu đó... Là ai lái nó vậy?'. Akai Shuichi đứng bên cạnh thiếu niên, lục mâu quay sang nhìn nhóc con, thanh âm mang theo khen ngợi, trầm thấp mà tràn đầy từ tính mị hoặc: "Làm tốt lắm, nhóc con.". Đứng ở bên kia Furuya Rei vuốt tóc, cặp mắt xanh dương tràn đầy ý cười: "Cậu nhóc đó, thật sự đã dừng được nó."

Sau đó, ở Kazami cùng người của bộ công an chạy tới chiếc cần cẩu, chỉ còn lại thân xác đã nát bươm của Curacao, anh ta cầm lên một vật thể cháy đen từ tay Conan, thấp giọng nói với đồng bạn bên cạnh: "Cái này là gì? Bộ nhớ ư?"

"Không... Không phải bộ nhớ... Nó là hồi ức." Nhắm mắt che đi đau buồn, thiếu niên quay đầu bước đi cùng với Haibara, thanh âm mang theo áy náy, thương tiếc.

<Thám tử lừng danh Conan: Cơn ác mộng đen tối - END>

--------------------------------------------------------------------------------------------









Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com