ZingTruyen.Info

[AllShin-Conan đồng nhân] Ánh sáng sự thật

11.

RuniRita

[Bị teo nhỏ Kudo Shinichi bất ngờ đụng độ với một người bạn trong câu lạc bộ bóng đá, cậu ta cũng đang nằm viện ở đây, vì để tránh rút dây động rừng, tiểu thám tử buộc phải làm như đang trò chuyện, sau đó đuổi khéo cậu ta rời đi.

Conan vào phòng bệnh của 3 kẻ tình nghi, giả bộ ngã rơi điện thoại, nhờ họ nhặt giúp điện thoại, khéo léo tạo tình huống, âm thầm thu hết phản ứng và hành động của họ qua một camera nhỏ giấu trên cổ áo.

Jody và James không nhận ra ai là kẻ khả nghi vì cả ba đều có dấu hiệu đang nói dối về bệnh trạng của mình, nhưng Akai Shuichi lại chỉ ra điểm then chốt, khoanh vùng lại duy nhất một kẻ. "Không cần, chỉ cần giám thị một người duy nhất thôi." Hắn cúi xuống nhìn đứa trẻ đang đi đằng sau. "Phải không, nhóc con?"

"Vâng." Conan ngước lên nở một nụ cười tự tin, một nhỏ một lớn dần dần ăn ý nhau một cách tự nhiên, Akai là một trong số ít người có thể đuổi kịp theo mạch não của tiểu thám tử.

Akai Shuichi và Conan giải thích cho hai người họ rằng 'con chuột' thật sự chính là bệnh nhân trật khớp sống cổ Kusuda Rikumichi, Conan cũng đã thu được dấu vân tay của anh ta trên điện thoại, bởi vì 2 người còn lại một người không có nhặt lên điện thoại, một người do tay nhiều mồ hôi nên cũng không lưu lại vân tay.

'Con chuột' bị bắt quả tang khi đang lén lút chụp lại danh sách bệnh nhân ở quầy y tá, trong lúc các đặc vụ FBI luống cuống bởi quả bom C4 gắn quanh cổ hắn, 'con chuột' liền chạy trốn. Đã sớm dự liệu đến, Akai Shuichi lái xe đuổi theo. 

"Trông chờ cả vào cậu đấy, Akai, phải bắt được hắn trước khi hắn kịp liên lạc với tổ chức." Đầu dây bên kia, giọng của James rất khẩn cấp nói với Akai Shuichi.

"Tôi hiểu rồi, nhưng nếu hắn mang theo điện thoại thì đành chịu thôi."

"Đừng lo lắng, lúc hắn ra khỏi phòng em đã mang điện thoại của hắn ném vào bồn rửa mặt ngâm nước rồi." Không biết chui vào xe từ khi nào - Edogawa Conan, đột nhiên từ ghế sau bò lên ghế lái phụ.

"Hửm... Nhóc con không tin FBI à?" Akai Shuichi châm chọc, hiển nhiên là đang nhắc lại câu nói tin tưởng FBI của Conan lúc nãy.

"Không nha. Chỉ là để phòng hờ thôi." Conan nhún vai, tự giác phối hợp sự trêu chọc của người kia. "Không phải Akai-san cũng dự liệu được chuyện này rồi sao?"

"À... ai mà biết được đâu." Thanh âm mang theo chút lành lạnh lại xen lẫn một chút trêu đùa trong đó.

Akai Shuichi lái xe di chuyển song song với Kusuda Rikumichi, 'con chuột' lấy ra một khẩu súng, mở cửa xe nã một phát, Akai giảm tốc tránh đi viên đạn. 'Con chuột' nhận ra Akai Shuichi, là kẻ đến Gin cũng phải dè chừng, biết không thể thoát được, liền dùng súng bắn vào đầu tự sát.]

(Oắt đờ heo, thì ra lúc đó tôi suýt thì làm hỏng chuyện của Kudo hả?)

(Lầu trên là cậu bạn đá bóng đó à?)

(Kudo-kun giả bộ làm trẻ con cũng rất xuất sắc a.)

(Lầu trên không biết sao, mẹ của Kudo-kun là diễn viên nổi tiếng đó.)

(Tôi cảm thấy hai người này rất hiểu ý nhau nha, giống như một cặp đôi vậy.)

(Tôi cũng thấy vậy.)

(Tổ chức này toàn kẻ điên, tự sát một cách rất quyết đoán.)

"Khục... ha ha ha... Shinichi, cậu làm trẻ con đáng yêu thật đấy." Ran phì cười, Edogawa Conan trước mặt bọn họ cũng đều là một vẻ ngây thơ, đáng yêu đấy.

"..." Shinichi đỡ trán, có chút ngại ngùng che mặt đi, đây lại là một quá khứ đen tối a.

Akai Shuichi nhìn bình luận 'Giống một cặp đôi' thì trong lòng nở hoa, có chút đắc ý cười, nhất thời có ba cặp mắt hình viên đạn quét về phía hắn.

[Trong bệnh viện, Akai Shuichi đang giải thích cho FBI việc Conan làm hỏng điện thoại của Kusuda Rikumichi không phải để ngăn hắn báo cáo về tổ chức mà là để nắm được cách thức liên lạc của hắn.

"Nói tóm lại, Không phải sai lầm của cậu nhóc, mà là của FBI chúng ta. Vì đã không nghĩ ra cách đó, kể cả tôi." Cặp mắt màu lục nhìn xuống Conan, ánh mắt bớt đi một chút lạnh nhạt, nhiều hơn một tia nhu hòa.

"..." Conan khó hiểu nhìn người đàn ông trước mặt, có một chút quen thuộc từ người này, dường như rất lâu trước kia cậu đã từng gặp qua, nhưng nhất thời chưa thể nhớ ra được.

Nhìn Akai khuất sau cánh cửa, James và Jody nhắc đến chuyện hắn từng là gián điệp trong tổ chức: "Akai từng làm gián điệp nằm vùng trong tổ chức được 5 năm, lúc đầu hắn không quá được coi trọng, sau vì năng lực xuất chúng mà trở thành thủ hạ dưới trướng Gin, cũng được cho một biệt danh là Rye. Chúng ta đã kỳ vọng sẽ tại cuộc hẹn mà bắt được ông trùm, nhưng vì một sai lầm của đặc vụ canh phòng, kế hoạch đã hỏng và Akai cũng bị lộ và bị tổ chức loại bỏ."

Jody tiếp lời: "Nghe đồn anh ấy từng có một người bạn gái, cố gái ấy có liên quan đến tổ chức, có một người em gái là thành viên quan trọng trong tổ chức, cô ấy đã bị tổ chức lừa và nhân cơ hội trừ khử."

"Cô gái ấy tên là gì?" Conan như nghĩ ra gì đó, vì cậu nhận ra câu chuyện này khá quen thuộc.

"Cô ấy là Miyano Akemi." James nói ra một cái tên làm Conan sững sờ.

Cái chết của 'con chuột' đã tiết lộ vị trí cho Gin, hắn đã biết Kir đang nằm tại bệnh viện trung ương Haido, cũng nhanh chóng nghĩ ra kế sách cứu Kir. Bên FBI cũng đang khẩn trương suy nghĩ biện pháp ứng đối.

Trên sân thượng bệnh viện Haido, Akai Shuichi lưng dựa vào tường, có chút ưu thương đọc tin nhắn cuối cùng của Miyano Akemi gửi đến trên điện thoại. Cửa sân thượng đột nhiên mở ra, một thân hình nhỏ bé xuất hiện sau cánh cửa, vương bài FBI ngạc nhiên nhìn cậu bé, tiểu thám tử thông minh mà hắn có đôi chút tán thưởng, Edogawa Conan.

"Xin lỗi... Em nói chuyện với anh một chút được chứ?" Cậu bé nở một nụ cười tươi, hai mắt to tròn có chút tinh nghịch đối hắn nói.

"Nếu là về kế sách thì tôi chưa có nghĩ tới đâu." 

"Nhưng mà... Theo em thấy thì Akai-san đang có vài điều suy nghĩ giống em đấy." Thanh âm trẻ con vang lên, giọng nói trái nghịch hoàn toàn với vẻ mặt trầm ổn của đứa bé, khiến Akai có chút ngạc nhiên.

"Ồ..." Thanh âm kéo dài, tiểu thám tử luôn có thể đem lại ngạc nhiên cho hắn.

Trong phòng bệnh của Mizunashi Reina, Conan và Akai Shuichi nhìn cô gái đang hôn mê, đều nở một nụ cười rất bí hiểm. Các đặc vụ đã rời đi, không còn ai canh gác cả, Hondou Eisuke đi vào, thiếu niên cố gắng gọi cô dậy để hỏi thông tin về chị gái Hidemi của mình, cắn răng muốn cầm một cây kéo đâm xuống. Một bàn tay giơ lên nắm lấy cổ tay thiếu niên, Mizunashi Reina mở mắt ra. "Đừng làm vậy, Ei-chan."

Mở khóa thông tin của Mizunashi Reina: tên thật Hondou Hidemi, gián điệp nằm vùng từ CIA, biệt danh trong tổ chức Kir.]

(Akai Shuichi từng là nằm vùng trong tổ chức?)

(Akai-san từng có bạn gái sao? Miyano Akemi, nghe quen thế?)

(Chị gái của Haibara-san đó lầu trên.)

(Hai người này lại nghĩ ra kế sách gì?)

(Ai biết được, thần tiên mạch não, người thường như chúng ta làm sao mà hiểu.)

(Ô, thiếu niên này là ai?)

(Không biết, nhưng cảm giác rất ngốc.)

(Mizunashi Reina là nằm vùng? Rốt cục có bao nhiêu nằm vùng trong tổ chức đó vậy?)

"Có thể tiết lộ chút gợi ý không Kudou?" Hattori Heiji có chút tò mò hỏi Shinichi, trả lời hắn là một cái nhìn bày tỏ hai chữ 'ngu ngốc' đến từ người thương.

"Akai-san... Akemi-san thật là bạn gái của anh sao?" Shinichi ngước nhìn người đàn ông bên cạnh, có chút tò mò mà hỏi, ánh mắt cậu lướt qua vẻ mặt của Haibara, cô bé đang rất hoài niệm người chị đã chết của mình.

"Không, thực ra có một đoạn thời gian anh có chút hảo cảm với cô ấy, lúc nhận được tin cô ấy bị giết, anh vẫn có chút cảm thấy có lỗi, dù sao lúc đó là FBI nên bảo vệ được cô ấy, cuối cùng lại khiến cô ấy bỏ mạng." Akai Shuichi ôn nhu nhìn thiếu niên, lắc đầu, chậm rãi nói đến buồn phiền bấy lâu nay của hắn đối với cái chết của Akemi.

Furuya Rei vuốt cằm suy nghĩ, hắn chợt nhớ đến cái lần đầu tiên hắn đối mặt với Okiya Subaru, hẳn là tiểu thám tử đã tính toán hết rồi, Nghĩ tới sự đa mưu túc trí đáng sợ đó của thiếu niên, vị Trưởng công an tình báo chỉ biết sủng nịch mà lắc đầu, ai bảo hắn và cậu lừa nhau suốt một thời gian dài đâu, mà đa phần hắn là người toàn bị lừa.

Kudo Yusaku ngồi hàng ghế sau cũng nghĩ ra cái gì đó, nhớ đến lần trước cậu con trai gọi điện nhờ vả ông, còn được nghe từ chính miệng vị công an tóc vàng nói lên FBI và CIA đều khen ngợi con mình, người làm cha sao mà không thể tự hào đây. Là một phần của kế hoạch, vị tiểu thuyết gia tự nhận thấy dù là một người có năng lực điều tra như ông cũng không thể bày ra bố cục tốt như vậy, có vẻ ông đã già rồi.

[Các đặc vụ tập trung tại một căn phòng để bàn kế hoạch, Akai Shuichi cầm ra một lon cafe định mở ra uống nhưng trượt tay làm nó rơi xuống sàn, nước bên trong chảy ra lênh láng, Jody châm chọc hắn lại chưa ngủ nên cần cafe à, mắt hắn thâm quầng rồi, rước lấy Conan một trận thổ tào: 'Lúc nào mắt anh ta chả thế.'

Gin cùng tổ chức gây nên vài náo loạn trong thành phố, tạo ra số lượng lớn người đổ dồn vào bệnh viện, cũng gửi rất nhiều bưu kiện chứa bom hẹn giờ đến bệnh viện. mặc dù FBI rất nhanh tìm ra các quả bom và xử lý chúng, nhưng một tin tức chiếu hình ảnh của Mizunashi Reina trên truyền hình đã khiến FBI bối rối.

Các đặc vụ FBI tập trung vào phòng của Mizunashi Reina, nhưng bất ngờ là cô ta vẫn đang nằm trên giường trong trạng thái hôn mê, Conan và Akai Shuichi ánh mắt như lóe lên tia sáng, vẻ mặt cả hai trở nên nghiêm trọng.

"Bọn chúng muốn dồn hết các đặc vụ vào phòng của Mizunashi Reina." Conan âm trầm nói.

"Nhưng để làm gì?" Jody khó hiểu hỏi lại.

"Mọi người đã thu lại hết các quả bom trong các gói quà rồi chứ?" Akai Shuichi hỏi.

"Đã thu hết rồi, chẳng lẽ... trong này có...?"

"Đúng vậy, trong các gói quà này đều có một món đồ chơi nhỏ đấy..." Conan nở một nụ cười, ánh mắt hiện lên vẻ sắc bén.

Conan nói với mọi người muốn đưa Mizunashi Reina lên chiếc xe Bentley của một người quen, với lý do làm thế sẽ khiến Gin không ngờ tới. Đang cầm điện thoại lên định bấm số, Akai Shuichi cúi xuống cầm đi nó, Conan có chút ngạc nhiên nhìn hắn.

"Ý kiến không tồi, nhưng tôi không muốn dân thường liên lụy đến việc này." Hắn trả lại điện thoại cho Conan, quay sang nói với các đặc vụ. "Nhờ cậu bé này mà tôi nghĩ ra một cách khá hay ho đấy..."

Sau khi nói ra kế hoạch và các đặc vụ rời đi, ánh mắt Conan hiện lên vẻ lo lắng, thanh âm trầm thấp của Akai Shuichi lại vang lên khiến cậu giật mình. "Đừng làm vẻ mặt đó, kế hoạch bắt buộc phải thành công. Hay là nhóc đang lo lắng những điều anh đã nói?"

"Không... không phải vậy."]

(Ha ha ha, Conan vẻ mặt thổ tào luôn rất đáng yêu.)

(A, mặc dù chưa hiểu gì nhưng rất tò mò.)

(Kế hoạch của Gin cũng đỉnh đấy, đúng là thế giới của đại lão, người thường chỉ nên nhìn xem thôi.) 

"Gin cũng có một bộ não thiên tài đấy, tiếc là chọn nhầm phe." Một vị cảnh sát lắc đầu tiếc nuối.

"Nhanh như vậy lên kế hoạch cướp con tin, không tồi."

"Thật tò mò muốn xem FBI làm thế nào đấy."

[FBI chia ra ba xe, đánh lạc hướng đám người tổ chức, chiếc xe chở Kir do đặc vụ Camel điều khiển đi đến một con đường vắng, Camel bị ngồi ghế lái phụ Kir dùng máy phát tín hiệu đập ngất.

Kir bước ra khỏi xe hội hợp với đám của Gin, lúc Chianti định kết liễu Camel thì vị đặc vụ này đã kịp cho nổ xe, nhanh chóng nhảy xuống con mương cạnh đó, Camel nhìn đám người mặc đồ đen đã rời đi, gọi điện thoại cho Akai Shuichi báo cáo.

Trở lại bệnh viện, Jody tức giận khi biết mình bị Conan, Akai và Camel lừa, chất vấn tại sao lại thả Mizunashi Rei đi.

"Đó là kế hoạch của cậu bé này." Trong ánh mắt khó tin của các đặc vụ, Akai Shui chi chậm rãi giải thích: "Tối hôm qua chúng tôi đã đạt được thỏa thuận với cô gái ấy, cô ấy thực ra là người của CIA, và cô ấy cũng đã đồng ý trở thành một phần của kế hoạch.

<Lược bỏ đoạn hồi ức>

Mặc dù Mizunashi Reina đã quay lại với tổ chức, nhưng dường như một kẻ đa nghi như Gin vẫn không hoàn toàn tin tưởng cô, hắn yêu cầu cô liên hệ với Akai Shuichi, hẹn vị vương bài FBI đến đỉnh đèo.

Akai Shuichi tối hôm đó theo hẹn đến địa điểm gặp mặt, lúc đứng nói chuyện Mizunashi Reina bất ngờ cầm súng giấu bên hông, bắn vào vùng bụng của hắn, một tia máu tràn ra khóe miệng của vương bài FBI.

"Bắn vào đầu hắn, để tính mạng của 'con gián' này kết thúc tại đây." Gin thông qua chiếc camera siêu nhỏ gắn trên cổ cô, ra lệnh, khóe miệng tràn ra một nụ cười thị huyết khủng bố.

Nhìn họng súng chĩa vào trán mình, Akai Shuichi nở một nụ cười lạnh. "Ha... tôi không nghĩ mọi chuyện lại đến bước này."

"Tôi cũng không nghĩ có thể đi xa đến mức này đấy." Mizunashi Reina cũng cười, một tiếng súng vang lên, vị vương bài FBI bất động nằm trên băng ghế sau của chiếc oto, trên đầu tràn ra từng dòng máu đỏ tươi. Cô còn đặt một quả bom bên cạnh, chiếc xe phát nổ và bốc cháy, sáng rực bầu trời đêm.

"Lạ thật, sao tôi không gọi được cho Shu?" Jody vừa tới bảo lãnh cho Camel, đi cùng còn có Conan, có chút bất an nói, trên tay cô là chiếc điện thoại mà Conan đã cho cô mượn vì điện thoại của cô bỗng bị hỏng trước đó.

"Em về trước đây ạ, cô đừng lo lắng quá, hôm nay là thứ 6 ngày 13 mà, về đi ngủ cho lành." Edogawa Conan vẫy tay chào tạm biệt Jody.

Đêm hôm đó, Jody nhận được tin từ cảnh sát phát hiện ra một thi thể chết cháy trên đèo, giấy tờ liên quan đến FBI nên cảnh sát đã liên hệ với cô để xác nhận lại, danh tính người chết được xác định là Akai Shuichi, nhờ vào dấu vân tay của anh ấy trên chiếc điện thoại của Conan.

Sáng hôm sau, Jody mang điện thoại đến trả cho Conan, ánh mắt bi thương tất nhiên không thể che giấu được sức quan sát nhạy bén của Conan, cậu bé gỡ pin khỏi thân máy phát hiện số serial của máy là số khác, khóe môi tràn ra một nụ cười mỉm nhìn bóng lưng của Jody.]

(Tôi luôn cảm thấy lại là Conan đang có âm mưu gì đó đâu.)

(Tôi cũng thấy thế, nụ cười của Conan khiến tôi sởn cả da gà.)

(Gã tên Gin kia thật đáng sợ, như một ác ma vậy.)

(Ủa? Khoan... vậy là Akai chết rồi hả?)

(Lầu trên không nhớ viên đạn đỏ sao? Anh ta còn sống đấy.)

[Conan tình cờ gặp Okiya Subaru bị vướng vào một vụ án đốt nhà, sau khi kết thúc vụ án, vì nhà thuê của anh ta bị hủy, tạm thời không có chỗ ở. Conan còn biết anh ta rất thích Holmes, cậu bé rất thoải mái đưa chìa khóa nhà Kudo cho anh, nói anh ấy có thể thuê một phòng trong đó.

Haibara cảm nhận được khí tức nguy hiểm từ người này, cô lo sợ không đồng ý quyết định này của Conan, nhưng cậu lại có vẻ không quan tâm đến nó, vẫn quyết định để Okiya Subaru đến ở tại nhà Kudo. "Anh ấy cũng là fan của Holmes, chắc chắn không phải người xấu đâu." Cậu nhóc cười tươi rói trả lời Haibara khiến cô bé giật giật khóe miệng.

"Nè, anh hãy trông chừng nhà cẩn thận trong lúc anh Shinichi đi vắng nhé." 

"Ừ, tất nhiên rồi." 

Hai người một lớn một nhỏ nhìn nhau cười, ánh mắt giống như ngầm trao đổi một điều gì đó.

<Bên dưới là tóm tắt sơ qua các chap truyện liên quan đến Bourbon, vì quá dài và rắc rối nên mình chỉ tóm tắt được thôi>

Lớp của Ran và Sonoko chuyển tới một học sinh mới, Sera Masumi, một cô gái có vẻ ngoài của một thiếu niên, trình độ trinh thám cũng rất tốt, nhanh chóng kết thân với hai thiếu nữ, dường như cô gái rất có hứng thú với cậu bé thám tử Edogawa Conan.

Quán cafe Poirot  cũng xuất hiện một nhân viên mới rất đẹp trai với mái tóc vàng và làn da ngăm cùng cặp mắt màu xanh đào hoa - Amuro Tooru, anh ta muốn nhận thám tử Mori làm sư phụ.

Cùng ngày, Conan nhận được tình báo từ Mizunashi Reina, có một thành viên mới được kết nạp vào tổ chức, với năng lực thu thập tình báo cực mạnh, sức quan sát cùng khả năng phản điều tra rất tốt, hắn có biệt danh - Bourbon.

Đạo tặc KID như thường lệ, đứng trên sân thượng, soi viên đá quý dưới ánh trăng, chờ đợi 'khắc tinh' của mình tới, nghe được tiếng mở cửa cùng tiếng bước chân vang lên phía sau, nở nụ cười. "Thám tử-kun, hôm nay tới muộn nha."]

(Cho tôi xin phép đi thông não phát.)

(Chóng mặt quá, cha mẹ ơi.)

(Lại là chuyện gì đây? Có cả KID?)

(Tôi càng lúc càng cảm thấy là một âm mưu.)

(Bourbon?)

Kudo Shinichi hơi suy nghĩ một chút, bất chợt phì cười, ba người này đúng là có một là Bourbon, nhưng ba người đều là bên chính diện, vụ này chính xác phải là truy tìm gián điệp mới đúng. Akai và Rei xem hết đoạn phim, hiểu ra vì sao thì cũng cười thành tiếng, ở vài cặp mắt nghi hoặc nhìn vào, bọn hắn đều nhìn Shinichi, ánh mắt hiện lên ôn nhu, có lẽ đây cũng là một loại duyên phận đi.

Biết được ba kẻ này đều mồm miệng kín như bưng, Kaito và Hattori bất đắc dĩ kìm lại lòng hiếu kỳ, tiếp tục nhìn lên màn ảnh.

[Tổ chức áo đen lên kế hoạch cho người trà trộn vào nhóm hành khách trên đoàn tàu thần bí, mục tiêu lần này chính là Sherry.

Vermouth và Amuro Tooru dường như đã có mặt trên tàu, cùng với một bên mặt bị bỏng Akai Shuichi, cả người đàn ông đang sống tại nhà Kudo cùng với Sera Masumi đi theo nhóm Ran.

Haibara rất nhanh nhận thấy xung quanh có vài người phát ra khí tức nguy hiểm của tổ chức, cầm trên tay một viên thuốc con nhộng, cô bé nhớ tới đoạn ghi âm của bố mẹ, vẻ mặt có chút bi thương và tuyệt vọng. Lúc cô định ăn viên thuốc thì Okiya Subaru xuất hiện, cô bé hoảng sợ chạy đi.

Trong một căn phòng trên tàu, Yukiko lật tẩy lớp hóa trang của Vermouth, cô ta đã giả thành Akai Shuichi. Ở một bên khác, Sera bị đánh ngất bằng kìm chích điện. Giữa cuộc trò chuyện, Vermouth thả khói trong các khoang tàu, khiến các hành khách tưởng có cháy liền nháo nhào chạy trốn.

Đã biến lớn thành Miyano Shiho hoảng hốt chạy trong làn khói, từ sau lưng một người bước lại gần, khí tức nguy hiểm từ anh ta khiến cô rùng mình.

"Rất vui khi được gặp cô, Sherry. Xin tự giới thiệu, tôi là Bourbon." Amuro Tooru bước ra từ làn khói, , ánh mắt hắn giống như một kẻ thợ săn gặp được một con mồi lớn vậy.

Amuro dùng súng, ép cô gái vào khoang cuối của đoàn tàu, Miyano Shiho phát hiện ra trong khoang này chứa đầy bom. Trong làn khói lờ mờ, Akai Shuichi lẳng lặng xuất hiện, trong ánh mắt kinh ngạc của Amuro, một quả lựu đạn được ném vào trong, nổ tung khiến khoang cuối bị tách rời ra khỏi đoàn tàu, một lúc sau bom trong đó phát nổ. 

Đoàn tàu dừng khẩn cấp ở một ga gần đó, Vermouth kinh ngạc nhìn Haibara vẫn còn sống, trong lòng thắc mắc nhóc thám tử lại bày ra quỷ kế gì đây. Bourbon là tận mắt thấy cô gái đó bị nổ tung trong khoang tàu chứa bom đó, cuộc điện thoại mà Conan gọi cho Yukiko là để đánh lạc hướng của Vermouth, cầm chân cô ta tại đó. Như vậy chắc chắn vẫn còn một người khác hỗ trợ, người đó là ai?

Ở một góc, Conan đang gọi điện thoại nói chuyện với ai đó: "Xin lỗi, xin lỗi, đã làm anh gặp nguy hiểm rồi."

"Này, cậu không có nói cho tôi là mấy kẻ kia nguy hiểm như vậy a. Vừa có bom vừa có súng. Nếu không phải có dù tàu lượn thì tôi sẽ bị nổ chết đấy." Bên kia, 'Miyano Shiho' lưng đeo dù lượn màu trắng, tức giận cằn nhằn, đưa tay lên xé bỏ mặt nạ, lộ ra khuôn mặt thật - Kuroba Kaito.

"Tôi nghĩ anh sẽ dễ dàng thoát ra được thôi, lần này coi như nợ nần xóa bỏ nhé." Conan cười nói, giọng nói ranh mãnh, chưa để đầu dây bên kia trả lời liền cúp điện thoại.

'Tên nhóc này...' Tức giận nhìn điện thoại, Kuroba Kaito lặng lẽ phản bác. 'Cái gì mà trả hết ân tình chứ? Lần này là cậu nợ tôi đó, thám tử-kun.' Nghĩ đến gì đó, khóe môi nở lên một nụ cười nhẹ.]

(A, Amuro Tooru là Bourbon?)

(Không phải anh ta là công an Nhật Bản sao?)

(Lại là một âm mưu rất tinh xảo a.)

(KID-sama?)

(Thám tử hợp tác với đạo tặc?)

(Thanh tra Nakamori chắc đau lòng chết mất.)

"Nè, Shinichi, nếu vậy thì hôm nào về Akoda với tôi đi." Kuroba nắm bắt cơ hội, nhắc lại về món nợ ân tình đó với chàng thám tử.

"Không phải trả hết nợ nần lúc ở Singapore rồi sao?" Shinichi nghi hoặc hỏi lại, đem cậu nhét vào vali chả lẽ còn chưa đủ.

"Chả lẽ không có nợ nần thì không muốn cùng tôi đi chơi được à?" Kuroba Kaito vẻ mặt ủy khuất.

"Được rồi, tớ sẽ đi, chậc." Shinichi thực sự không thể nhìn nổi dáng vẻ này của hắn, liền bất đắc dĩ mà đồng ý.

Kuroba Kai reo lên hưng phấn, nếu bây giờ hắn mọc đuôi thì cái đuôi đó hẳn là đang phe phẩy vui mừng đấy.

[Bourbon cải trang thành Akai Shuichi, như ẩn như hiện xuất hiện cạnh Jody và Camel, hắn muốn xác định lại xem vương bài FBI còn sống hay đã chết, qua phản ứng của hai đặc vụ FBI, Amuro Tooru thông báo về tổ chức chứng thực rằng Akai Shuichi thật sự đã chết.

Trước đó trong bệnh viện, khi Amuro Tooru đối mặt với hai đặc vụ FBI đã tỏ ra khá chán ghét, thậm chí mang theo chút đối địch. Conan nhìn lên người thanh niên tóc vàng này, trong lòng không ngừng bày ra rất nhiều nghi vấn: 'Người này... sức quan sát, suy luận, hành động, thái độ đó, cách anh ta phản ứng với số 0... Cục điều tra của bộ công an sao?' Tiểu thám tử nheo lại ánh mắt, lam mâu hiện lên vẻ hiểu rõ.

Buổi tối, trong nhà Kudo, Okiya Subaru đeo khẩu trang đang ngồi trong phòng khách xem tivi, trên màn ảnh đang chiếu trực tiếp lễ trao giải liên hoan phim, Kudo Yusaku cũng sẽ tới nhận giải hôm nay.

Chuông cửa vang lên, là chuyển phát nhanh đưa hàng tới, Okiya Subaru đứng dậy ra mở cửa, thỉnh thoảng phát ra tiếng ho khan. Amuro Tooru đứng ngoài cửa, nở nụ cười chào hỏi, nhưng lại nói ra một cái tên khác - Akai Shuichi.

Amuro bước vào nhà, ngồi ghế bắt đầu nói lên suy luận của mình, lúc đó Akai Shuichi mặc áo chống đạn, máu mà Gin nhìn thấy chỉ là máu giả mà thôi, phát đạn bắn vào đầu xuyên qua mũ cũng nhờ có thiết bị nào đó của vị tiến sĩ hàng xóm, thành công lừa gạt ở phía xa quan sát Gin.

Dấu vân tay trên chiếc điện thoại của Conan, cũng là thứ xác định thân phận của thi thể cháy xém kia, thực chất là dấu vân tay của Kusuda Rikumichi. Chiếc điện thoại đó được Conan đưa cho 3 người khác cầm qua, nhưng chỉ có duy nhất một kẻ để lại dấu vân tay trên đó, và một người nữa là Akai Shuichi. Việc Akai làm rơi lon cafe cũng rất vô lý, với một tay súng bắn tỉa là không có khả năng gây sai lầm nhỏ như vậy, cho nên lúc đó tay của hắn đã bôi dầu lên để không lưu lại vân tay.

Bên đèo, nơi Akai Shuichi gặp nạn, Jody cùng Camel cũng đã đoán ra chân tướng, nhưng họ phát hiện ra đang bị bám đuôi, nếu họ bị bắt, có thể sẽ làm lộ kế hoạch của đồng bạn.

"Điều làm tôi chắc chắn hơn, chính là đối thoại cuối cùng của cô gái kia và kẻ bị bắn." Amuro cười nói, ánh mắt vẫn quan sát người ngồi đối diện.

"Ồ." Okiya Subaru cảm thán, tỏ ra rất thích thú khi nghe Amuro nói.

"Ai biết được chuyện sẽ đến bước này... nếu thêm một vài từ nữa, sẽ thành... Ai đó biết được chuyện sẽ đến bước này. Đó là một câu khen ngợi dành cho người đã nghĩ ra kế hoạch đó." Sau lưng Amuro, bóng dáng của một đứa trẻ hiện ra - Edogawa Conan.

Bên kia Jody cũng nghĩ tới kẻ đứng sau kế hoạch thật sự là ai, trong mắt có chút không thể tin, nhưng tất cả mọi thứ dần ăn khớp với nhau một cách hợp lý, ánh mắt của nữ đặc vụ tràn ngập sợ hãi. Người một tay thao túng toàn bộ cục diện, dự liệu trước được mọi chuyện, cũng lừa gạt được Gin cùng tổ chức, lại là một đứa trẻ.]

(Nói vậy Bourbon là gián điệp? Tổ chức thật đáng thương, nhiều gián điệp nằm vùng như vậy.)

(Mọi người biết không? Tôi đang quỳ xem màn ảnh đây.)

(Đây còn là người sao?)

(Một cái bẫy rất lớn a.)

(Thật xảo quyệt một cái kế hoạch.)

(Xin được cúng bái đại lão.)

(Mới 17 tuổi, quá đáng sợ.)

"Thật đáng sợ!" Trong không gian, mọi người đã sớm ngạc nhiên đến mức không nói lên lời, ánh mắt đồng loạt nhìn vào thiếu niên ở hàng ghế đầu, gai ốc không tự chủ mà nổi lên. Vài vị lãnh đạo cấp cao ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm thiếu niên, trong lòng rục rịch ý định chiêu mộ.

"Yukiko, tôi có thể nhận con trai cô là con nuôi không?" Vermouth nói với Yukiko, người đang vểnh mũi lên trời tự hào. "Shin-chan nhà tôi quá đỉnh đúng không?" 

["Sau đó tôi đã điều tra, bên cạnh cậu bé đó xuất hiện một kẻ khả nghi, kẻ đã đến sống ở nhà Kudo Yusaku, Okiya Subaru... không... đặc vụ FBI Akai Shuichi, đúng chứ. Tôi mới tính sơ qua lúc mới bước vào căn nhà này, có tất cả 10 cái camera rải rác quanh nhà, anh định ghi hình gửi cho FBI sao? Anh có thể tháo cái thứ trên mặt ra giúp tôi được không?"

"Được thôi." Okiya Subaru chậm rãi tháo chiếc khẩu trang mặt ra, cũng vừa lúc tivi đằng sau, Kudo Yusaku bước lên đài nhận giải, tiếng vỗ tay vang lên giống như đang tán thưởng suy luận của Amuro.

Amuro rất chắc chắn người này là Akai Shuichi, tiến lên muốn vạch cổ áo tìm kiếm thiết bị đổi giọng, nhưng bên dưới cổ áo lại hoàn toàn không có gì cả. Lúc này, điện thoại của Amuro reo lên từng đợt chuông.

"Mở nóc xe ra." Camel và Jody đang suy tính cách thoát khỏi vòng vây, đột nhiên ghế sau vang lên thanh âm trầm thấp quen thuộc, hai người đều mừng rỡ có chút phát khóc thốt lên: "Shu/Akai-san?" Nóc xe dần mở ra, ánh sáng từng chút chiếu lên khuôn mặt người đó, là Akai Shuichi.

"Cái gì? Akai?" Amuro nhận điện thoại, có chút khó thể tin liếc nhìn người đàn ông đang chỉnh lại cổ áo và ho khan vài tiếng, vẻ mặt vị công an hiện rõ tức giận.

"Cầm chắc tay lái và giữ tốc độ trong 5 giây, tôi sẽ kết thúc trò chơi vô vị này. Mọi thứ đang diễn ra theo đúng kế hoạch... của cậu bé đó." Akai Shuichi vừa nói, vừa cầm lên khẩu súng ngắn, lục mâu mang theo chút ý cười.

Trong một căn phòng tối, chỉ loáng thoáng chút ánh sáng từ vài chiếc màn hình máy tính, một bóng người nhỏ bé, thân mặc bộ âu phục màu lam, tay cầm nơ biến đổi giọng nói, dưới mắt kính phản quang che đi ánh mắt, vẻ mặt trầm ổn, chính là Edogawa Conan.

Akai Shuichi quay người, một chân dẫm lên thành ghế, hai tay cầm chắc khẩu súng lục, nở một nụ cười tự tin, trong sự phản đối của Jody rằng chiếc xe rung lắc như này thì không thể ngắm trúng, bóp cò, viên đạn chuẩn xác bắn thủng lốp xe của chiếc xe đi đầu.

Akai lệnh cho Camel quay xe lại, để cấp dưới của Amoru Tooru gọi điện cho sếp của họ. "Xin chào, Bourbon... à không, Amuro Tooru, thủ trưởng cục tình báo Bộ công an."

"Anh biết thân phận của tôi?" 

"Sai lầm của cậu là đã để lộ ra cho cậu nhóc biệt hiệu của mình là Rei, Furuya Rei." Tiểu thám tử trước giờ vẫn luôn thông tuệ, chỉ qua một cái tên đã đoán ra chân tướng đằng sau nó, sự đáng sợ của cậu nhóc lại càng làm người ta rùng mình.

"Cái..." Ánh mắt của vị công an có chút hoảng sợ, hai con ngươi co rụt lại.

"Đừng chỉ chăm chăm vào cái trước mắt, mà để vuột mất con mồi thật sự. Cậu là người tôi không muốn trở thành kẻ địch đâu. Còn nữa, tôi rất tiếc về 'Cậu ấy'." Akai Shuichi nói xong, quăng trả lại người của bộ Công an chiếc điện thoại, Camel nghe lệnh lái xe rời đi.

Bên kia, nghe hai từ 'cậu ấy', Furuya Rei ẩn ẩn có chút căm hận, tay siết chặt như muốn bóp nát chiếc điện thoại, ở ánh mắt nghi hoặc của Okiya Subaru xin lỗi và cáo từ rời đi.

Okiya Subaru nhìn Kudo Yusaku phát biểu nhận giải, có chút toát mồ hôi hột, thấy người thanh niên tóc vàng đã rời đi, cầm lên một cái máy, quét một vòng quanh nhà, không thấy có gì bất thường mới nói vọng lên cầu thang. "Này, ra được rồi đấy." Nhưng không thấy ai trả lời.

Hắn liền đi lên cầu thang, mở cửa một căn phòng bước vào, chỉ thấy một đứa bé nằm gục trên bàn, trước mặt là một đống các thiết bị máy móc, giống một con mèo nhỏ, thoải mái tựa lên bàn, lộ ra cái bụng tròn vo, đứa bé thở phào một hơi nhẹ nhõm, rên lên: "A a a... Mệt chết mất..."

Thì ra, dưới lớp mặt nạ Okiya Subaru không phải là Akai Shuichi, mà là Kudo Yusaku, lâm thời được Conan gọi từ bên Mỹ gấp gáp bay về Nhật Bản để giúp đỡ. Còn Kudo Yusaku đang nhận giải thưởng kia chính là Kudo Yukiko - nữ diễn viên am hiểu thuật hóa trang. Giọng nói của Okiya Subaru phát ra không phải đến từ đai cổ, mà là được gắn sau khẩu trang do Kudo Yusaku trực tiếp sử dụng và một máy được gắn sau lớp quần áo kết nối với nơ biến đổi giọng nói của Conan, hai cha con Kudo đã thay phiên mà lừa gạt Amuro.

Quán cafe Poirot, quay trở lại đóng giả làm nhân viên Amuro Tooru nghe thấy tiếng chuông cửa, nở một nụ cười quay lại. "Hoan nghênh quý khách..." Thanh âm dừng lại khi thấy Conan bước vào, thủ lĩnh công an bỗng có chút bối rối.

Edogawa Conan cúi đầu bước vào, đứng trước mặt thanh niên tóc vàng, ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười trong trẻo, lam mâu mở to nhìn hắn, thanh âm của trẻ con vang lên ngây thơ. "Đồ lừa đảo."

Người kia cũng nở nụ cười, hắn giống như nghe thấy có vật gì rơi xuống đất vỡ tan, bỏ đi lớp ngụy trang Amuro Tooru, nụ cười ôn hòa của Furuya gợi lên, hắn nhìn thẳng vào cậu bé trước mặt, vẻ mặt nhu hòa: "Lời đó hợp với nhóc hơn đấy."]

(Đại lão, ngài nghĩ gì nếu chuyển nghề đạo diễn phim trinh thám?)

(Để tôi đắp tượng ngài, Kudo-sama.)

(Akai-san quá đẹp trai.)

(Bắn súng đỉnh thật.)

(Furuya Rei đúng là Công an à? Chức vụ còn không thấp.)

(Hai người này xem ra có ân oán không nhỏ đâu.)

(Lại một cái thủ đoạn lừa gạt người nữa.)

(Tôi đã sớm muốn tự kỷ trước trí tuệ của Kudo-kun.)

(Wow, Furuya Rei và Kudo-kun xem chừng cũng rất đẹp đôi nha. Lại chèo thuyền.)

"Lần đó, em cho anh bại trận thảm hại đấy, Shinichi." Furuya Rei thanh âm có chút cay cú nhìn thiếu niên kia, lần đó hắn bị thua một cách đau đớn đâu, hắn đã suýt tự kỷ khi biết mình thua trong tay một đứa bé 7 tuổi đấy.

"Ha ha ha, lúc đó em không rõ thái độ của anh, nên đành để anh chịu chút thiệt thòi a." Shinichi nhún vai, có chút vô lực nói.

"Vậy đền bù anh thế nào đây?" Amuro có chút trêu chọc nhìn khuôn mặt tinh xảo đang ngẩn ngơ kia, nở một nụ cười xảo quyệt.

"Hửm? Đền bù? Em sao?" Shinichi có chút khó hiểu nhìn người đàn ông tóc vàng này, cảm thấy nụ cười của hắn có chút nguy hiểm.

"Cuối tuần này, đi với anh vài nơi, thế nào? Có thể đến tham quan trụ sở Bộ công an, nếu em thích." Giọng nói mang theo chút dụ dỗ trẻ con, quả nhiên cá cắn câu, thiếu niên nghe vậy hai mắt sáng rực nhìn hắn, không chút do dự gật đầu lia lịa, Kudo Shinichi luôn có sự tò mò mãnh liệt với những nơi là thánh địa điều tra nha.

Akai Shuichi có chút chua chua nhìn hai người nọ đang thì thầm to nhỏ với nhau một điều gì đó, sau lại thấy nhóc con dùng vẻ mặt vui sướng mà gật đầu lia lịa thì cái trán nổi gân xanh, thật muốn tẩn tên tóc vàng kia một trận mà.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------














Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info