ZingTruyen.Com

(AllLuffy) Sóng Gió Của Quá Khứ

Chương 4

Zekioto


Dragon's P.O.V ( Ngôi thứ nhất)

Những tiếng nổ lốp bốp ở trên boong tàu bắt đầu khiến tôi trở nên lo lắng. Bây giờ tôi cũng không thể nhớ nổi mình đã tiếp đất bằng mặt bao nhiêu lần nữa....
Còn đối với Luffy, mỗi lần bị va vào một thứ gì đó, nó cứ nảy lên nảy xuống giống như một quả bóng vậy ( có lẽ sau cùng thì việc cơ thể được làm bằng cao su cũng không vô dụng như tôi từng nghĩ). Trong khi tôi có cảm giác cả trái đất như sắp sập dưới chân chúng tôi thì thằng bé nhà tôi nó cứ tưởng đây chỉ là mấy vụ nổ lắt nhắt như pháo hoa, và mấy tiếng cười giống khỉ theo sau cứ như thể không có chuyện gì xảy ra vậy. Ít nhất thì một trong hai đứa chúng tôi đang tận hưởng niềm vui. Nhưng sau đợt rung chấn lần thứ 15 qua đi, tôi đã không nhịn được nữa và hét
- AHHHHHH, DỪNG LẠI ĐÊ XEM NÀO!!!!
Luffy vẫn đang trong trạng thái cười không thể kiềm chế như một đứa thần kinh. Cmn nữa. Tôi không thật sự tức giận với nó như trong tông giọng tôi đã hét, chỉ là tôi đang mất dần sự kiên nhẫn với toàn bộ tình huống đang diễn ra. Tôi chỉ muốn nhanh nhanh vượt qua mấy đợt rung chấn này và chôm lấy một con thuyền thôi mà. Nhưng kết cục là hết đợt sóng này thì một đợt sóng dữ khác lại cuốn đến, nó lắc lư con thuyền với một lực lớn khủng khiếp, tôi có cảm giác chân tôi như sắp biến mất vậy. Và xin thưa rằng, cái mũi thân yêu của tôi không cần chịu sự hành hạ như vậy đâu!
- Còn bao xa nữa vậy, Dragy? Tôi thật sự rất muốn xem chuyện gì đang xảy ra trên đó đấy! -- Luffy hò reo trong sự thích thú.
Tôi nặng nhọc thở dài, tôi không nghĩ bây giờ mình còn quá xa so với cầu thang. Chỉ là lên trên đó mới thật sự là vấn đề.
- Không xa nữa đâu, nếu không vì mấy đợt rung chấn này thì chúng ta đã có thể ở đó rồi -- Tôi phàn nàn, đáp lại tôi chỉ là nụ cười hân hoan của Luffy.
Không quan tâm bất kì thứ gì trên thế giới, giá như tôi có thể thư thả và ung dung được như vậy, hiện giờ, tất cả mọi thứ đang làm cho tôi lên cơn khủng hoảng áp lực.
Rồi một giọng nói lớn phá vỡ bầu không khí
- DRAGON, CẬU ĐANG LÀM GÌ NGOÀI PHÒNG CỦA MÌNH VẬY HẢ?!
Ôi không, tôi biết chủ nhân của giọng nói đó. Chúng tôi không có thời gian cho việc này, tôi nhìn sang với sự sợ hãi lộm cộm trong ruột. Đúng đấy, là Kuzan đang nhìn chằm chằm chúng tôi với đôi mắt báo động. Tất nhiên là thằng nhãi tóc quăn đó phải ở đây rồi . Cậu ta giống như cái bóng của ông già nhà tôi vậy, bám theo ông ấy gần như mọi lúc. Cậu ta thần tượng ông già ấy giống như nhưng tấm chiếu mới mang tên lính Hải Quân mới vào nghề. Tôi thật sự không hiểu chuyện này chút nào. Chân cậu ta dính xuống sàn gỗ, đôi bốt của cậu ta được bọc trong một lớp băng dày nhằm ngăn cậu ta ngã trong khi một đợt rung chấn khác tấn công chúng tôi.
Tôi lại văng vào tường, mấy cái xương sườn của tôi đau như cháy dưới tác động của hàng đống lực đó. Luffy tiến về phía bên phải, đứng cạnh tôi, cái cau mày hằn hên trán thằng nhóc một nếp nhăn. Nó đưa tay về phía tôi một cách lơ đãng, mắt không rời khỏi chàng trai đứng trước mặt chúng tôi.
- Người này trông quen quen -- Đó là tất cả những gì Luffy có thể nói ra
Không một lời nào, tôi để cậu nhóc kéo tôi lên để tôi có thể đứng vững, tôi không thể tin rằng nó đang nghiêm túc đột ngột như thế này
- Tên cậu ta là Kuzan, một đội trưởng hạm đội dưới trướng ông già nhà tôi. Là một người sử dụng trái ác quỷ băng, và cậu ta có kĩ năng sử dụng nó khá tốt
Luffy gật đầu một cái, thằng nhóc rơi vào trạng thái chiến đấu, nắm đấm đã sẵn sàng. Tôi mỉm cười, được rồi ít nhất thằng bé không hoàn toàn là một tên đần chính hiệu. Nó biết khi nào cần phải nghiêm túc. Giờ thì tốt, mối lo lắng ấy đã được gạt khỏi đầu tôi rồi. Tôi cũng chuẩn bị cho chính mình, mặc dù nắm đấm của tôi không hữu dụng lắm trong trường hợp này, nhưng chân tôi thì sẽ làm thay phần việc đó. Tôi sẽ hạ đo ván thằng nhãi đó xuống sàn, không đời nào tôi lại để cậu ta cản trở con đường đến với tự do của chúng tôi!
- Khoan đã nào, này chúng ta có nhất thiết phải đánh nhau không vậy? Hai người có thể yên lặng và...............
Kuzan đặt hai tay cậu ta lên không khí một cách lười biếng, ý chỉ một điệu bộ hòa bình
- Cứ làm như thể chúng ta sẽ đi theo ngươi ấy, thằng khoai lười.
Tôi thậm chí còn phải do dự trước lời lăng mạ của mình, tôi thật là tệ trong khoản chửi bới mà. Có những người có một loại tài năng, đó là khả năng bật lại người khác một cách ngầu lòi trời cho. Và tôi chỉ có thể gọi Kuzan là một củ khoai tây
Giời ạ, nhục đến muốn khóc quá!
Luffy phá lên một tiếng cười lớn, mọi sự nghiêm túc như bay hơi đi mất, nó ôm bụng mà cười lăn lóc. Thôi bỏ qua đi, trước sau gì thì nó cũng là một đứa ngốc. Chúng tôi chết đến nơi rồi, kiểu gì lão già ấy cũng giết chúng tôi mất
Tuyệt, con nhà tông không giống lông thì cũng giống cánh có thật kìa

Kuzan nhìn chẳng có vẻ gì là ấn tượng hết, thật lòng mà nói thì không thể trách cậu ta được (do tôi quá nhạt thôi)
- Đó là những lời duy nhất mà cậu có thể thốt ra sao?
Kuzan hỏi, tông giọng chán chường
- Cậu là người cuối cùng mà tôi tôi muốn nghe điều đó đấy
Mặt tôi nóng lên như lửa đốt, Luffy vẫn cười đến chảy nước mắt. "Luffy à, làm ơn dừng lại đi, nhóc đang làm mọi thứ tồi tệ hơn đấy"
- Được rồi, ta sẽ đá đít ngươi, Củ Khoai Tây!
Luffy tuyên bố dõng dạc, không một lời cảnh báo, tung một cú đấm đến thẳng mặt thằng nhãi băng. Rõ ràng Kuzan không hề lường trước được điều đó, cho đến khi cậu ta va mạnh vào bức tường ở cuối hành lang.
-  Tuyệt vời, a mây ding gút chóp nhóc -- Tôi tán dương thằng bé
Phải rồi, tôi cũng cần bật lại cái thằng khoai đó nữa chứ. Tôi phóng về phía trước trước khi Kuzan có thể hồi phục được, hiển nhiên rằng tôi không thể nhanh như bình thường khi cái cùm chết tiệt này vẫn còn đeo trên người nhưng nó cũng đủ để đánh bại thằng nhóc đó. Tôi giương chân lên, đá một cú vào bụng của cậu ta, hạ một đòn khá hiểm. Đủ để làm nát cái bức tường mà Kuzan đã hạ cánh trước đó, còn cậu ta thì ngã nhào vào căn phòng đằng sau bức tường bị phá nát. Cậu ho dữ dội và thở hổn hển, chúng tôi đã thật sự gây tổn hại ít nhiều cho hắn. Tôi và Luffy tiến theo hắn vào căn phòng bị phá hoại đó, cảnh giác, đến giờ, chúng tôi vẫn đang làm tốt phần việc của mình. Nhưng từ kinh nghiệm của bản thân, tôi biết mọi việc đang diễn ra theo chiều hướng xấu hơn một
cách nhanh chóng, thậm chí ngay cả khi chúng tôi chỉ nghỉ ngơi một vài giây.
Tôi đã đúng. Kuzan thật sự đang nổ tung trong sự giận dữ, hàng loạt mảnh băng nhọn hoắt bay về phía chúng tôi. Chúng tôi tránh chúng khá dễ dàng nhưng xem ra đòn tấn công vừa rồi chỉ là nghi binh. Đột nhiên thằng nhãi ấy nhảy dựng lên, nó thật sự rất bực mình. Tiếng ầm ầm vang lên, mặt đất bắt đầu rung lắc, rung chấn này khác hẳn với những lần trước. Có thứ gì đó đang xé toạc từ phía đáy tàu.
Tôi nhận ra nó là gì, nhưng đã quá muộn.
_______________________________
Người kể chuyện (Ngôi thứ 3)

Phía trên boong tàu đang thật sự hỗn loạn, lính Hải Quân rải rác trên từng tấm ván tàu. Sự va chạm của hai luồng Haki Bá Vương đã đánh gục không ít Hải Quân trên cả hạm đội gồm 4 tàu chiến, không khỏi khiến đội hình tan tác. Những người còn tỉnh táo mà trụ lại được rều bị thương nghiêm trọng, mà kể cả khi không bị thương thì cũng chẳng ai dám can thiệp vào hai con người đang nổi cơn thịnh nộ kia, hay nói chính xác hơn là hai thủ phạm đã gây ra cái đống lộn xộn này. Garp đang chống lại một Tứ Hoàng, kẻ trông như đang điên tiết lên.
Rồi đột nhiên, từng tảng băng đâm thẳng từ phía dưới. Từ tình huống tồi tệ hơn bây giờ đã trở thành tình huống tồi tệ nhất. Hai thiếu niên bị thổi lên không trung, từng mũi băng nhọn hoắt như những ngọn giáo rõ ràng đang nhắm tới họ.
Một trong số đó chính là con trai của Garp, Dragon, cùng một thằng nhóc mang chiếc mũ rơm. Thủy thủ đoàn đã cực kì quen với cái mặt thằng con ngỗ ngược của Garp, nhưng khuôn mặt của chàng trai kia là một điều bí ẩn
Con tàu này muốn hỏng đến nơi mất thôi!
_____________________________
Luffy's P.O.V (Ngôi thứ 3)

Luffy cực kì không hứng thú với việc bị anh chàng khoai tây kia ném cả một núi băng trôi về phía mình và Dragy. Khi nó xảy ra, thứ duy nhất đã cứu vớt được hai cái mạng ấy chính là Haki Quan Sát được nâng cấp của cậu. Để đạt được như vậy, chàng thuyền trưởng trẻ cũng phải cảm ơn Katakuri vì quãng thời gian hành dâng ngập mồm ở Thế Giới Gương. Cậu túm lấy cổ của Dragy và ném anh ta sang một bên, chỉ thiếu một inch nữa là va phải tảng băng. Khi mà lực của cái cột băng khổng lồ đi qua họ, dòng không khí được tạo ra đã thổi họ lại xuống cái hố ở trên trần.
Tuyệt, giờ Luffy có thể thấy những gì đang xảy ra trên boong tàu. Chuyện này sẽ thú vị lắm đây. Thuyền trưởng Mũ Rơm hạ cánh nặng nề xuống phần đuôi tàu, và trượt cho đến khi dừng lại hẳn. Luffy, ắt hẳn cậu ta đã quên mất rằng mình đang cầm một thứ gì đó (hay một ai đó) rất quan trọng mà lôi nó xềnh xệch ở đằng sau và chạy tung tăng tới cái phần mà cậu ta cho là "vui" của con tàu.
- Luffy, cậu có thể thả tôi ra được rồi đấy......... -- Một giọng nói có chút gì đó bực bội đã lôi Luffy ra khỏi sự thích thú của mình đối với trận đánh đang diễn ra, một nơi mà cậu ước mình đang ở đấy và cũng có thể oánh lộn với người khác nữa.
Cậu nhóc đã thả người kia như không có gì cả, Luffy đã quá chú tâm vào việc định hướng nguồn âm thanh của đợt va chạm trong trận đánh mà không để ý tới cái nhìn cau có của con người nào đó.
- Alo alo, này Luffy! Cậu có nghe tôi nói gì không đó?! -- Ủa có ai đang nói chuyện với cậu ta à? Luffy quay người và bắt gặp ánh nhìn không mấy thiện cảm của Dragy, anh ta ở đây trong bao lâu rồi vậy? Cậu ta nhún vai như không có chuyện gì xảy ra. Dragy ngay lập tức nắm chặt lấy vai cậu và lắc cậu một cách đầy tính bạo lực.
- Nè, ý gì vậy? -- Luffy rên rỉ.
Dragy nhìn trông cực kì bực mình. Anh ta bị làm sao thế?
- Kuzan đang đến đây đấy! Chúng ta phải rời khỏi nơi này! NGAY LẬP TỨC!!!!!
Ồ, củ khoai tây ấy hả? Luffy đã hoàn toàn quên về sự tồn tại của người đó nãy giờ đấy. Cậu ta khoanh tay lại, mặt trề ra. Thuyền trưởng trẻ chỉ muốn đi tìm cái trận chiến đã khiến họ chao đảo lúc dưới boong tàu thôi, chứ không phải đi đánh nhau với gã người băng đó.
- Nghiêm túc đấy, đi nào! -- Dragy hét lớn.
Anh ta nắm chặt cổ tay Luffy và bắt đầu lôi cậu đi, Dragy vừa đi vừa tiếp tục cằn nhằn. Luffy cho rằng mình nên giúp chàng trai đó, cậu khá mến anh ta mặc dù đôi lúc ảnh rất phiền phức. Hơn nữa, cái cùm kia cũng đang làm anh ta chậm đi. Cái cảnh này khiến cậu lại nhớ tới Torao, cậu nhớ mình đã lôi thằng bạn ấy chạy khắp Dressrosa khi cậu ta bị còng tay lại bằng đá biển. Nhưng vì Torao đã bị tên khốn Mingo đập cho nhừ tử nên thay vì lôi đi thật sự thì cậu phải vác cậu ta chạy vòng quanh quốc đảo, may mà Dragy không vướng phải trường hợp như thế.
Với quyết định như vậy, một lần nữa, cậu tiến lên, chạy song song cùng với Dragy. Anh ta cũng thả tay thằng nhóc ra, không còn lôi nó đi nữa, một cái nhìn bối rối đọng lại trên mặt anh ta. Luffy chỉ cười và tiếp tục đi tiếp.
____________________________________
Dragon P.O.V (Ngôi thứ nhất)

Thằng bé này! Cái thằng nhóc trời đánh nàyyyyyyyyyy!!!!!!!!!!! Tôi chẳng còn cảm thấy ngạc nhiên nữa khi mà nó đã đi lạc khỏi tôi. Tại sao tôi không bỏ nó một mình nhỉ? À, phải rồi. Bởi nó là thằng con ngu ngốc thiểu năng của tôi. Tôi cảm thấy mình phải có trách nhiệm với cái thằng ngốc đó. Nhưng tôi thậm chí còn chưa phải cha của nó cơ mà! Nó còn chưa được sinh ra nữa kia (*). Không biết mình của tương lai sống được với thằng nhỏ này bằng cách nào nhỉ? Tôi sẽ không ngạc nhiên lắm nếu sau này bản thân chết vì một cơn đau tim đâu....

Ngay bây giờ tôi đang phải tránh đòn từ một gã du côn đang điên tiết đây này. Có lẽ tôi sẽ thêm thằng này vào danh sách ngoại lệ những người bị đánh xuyên qua cột buồm. Đây thậm chí còn chẳng phải là lỗi của tôi, Luffy rõ ràng đã tấn công nó trước, tôi chỉ đá phụ họa lúc sau thôi mà. Vậy thì tại sao tôi lại là đứa duy nhất phải hứng chịu hàng đống mũi giáo bằng băng bay về phía mình như vậy?!!!!
- LUFFY, CẬU ĐANG Ở CHỖ QUÁI NÀO VẬY!!!!!
Tôi lăn ra khỏi quỹ đạo của một cây thương băng, chỉ vừa đủ để tránh nó, mũi thương trượt qua má tôi, để lại một đường ở đó, vết cắt có nhói lên một chút, tôi lơ đễnh đưa mu bàn tay lên mà quệt đi vết máu chảy ra. Trong thời khắc tôi quay chân lại, tay tôi vơ một vài mảnh gỗ. Sợi xích trên cổ tay tôi kêu leng keng khi tôi nhặt một mảnh ván vỡ và ném về phía Kuzan, và nó đập một phát vào mặt hắn luôn. Ít nhất thì tôi vẫn còn có Haki, đó là lí do duy nhất khiến thằng nhãi băng đó không thể tấn công tôi ở một phạm vi gần được. Tôi có thể đả thương nó, một cách đau đớn nữa là đằng khác.
Một tiếng nứt vỡ lớn đến từ đằng sau tôi, khiến tôi phải xoay người. Kuzan đã bị tấn công bởi một cánh tay dài mảnh, cứ như thể thứ ấy có thể dài tới 10 feet đấy chẳng đùa. Cú đấm ấy đã khiến hắn ta bay qua boong tàu giống như quả bóng trong trò bắn đạn. Một lúc sau, cánh tay rút lại về nơi khởi nguồn của nó.
- Anh đây rồi Dragy! Anh chạy đi đâu nãy giờ thế?
Luffy chạy về phía tôi với một nụ cười toe toét trên mặt nó, thì ra cánh tay dài ngoằng ấy thuộc về thằng bé. Được rồi, tôi xin rút lại mọi ý nghĩ ban đầu. Cao su có sức công phá cao hơn rất nhiều so với những gì tôi tưởng, bởi vì Kuzan vẫn chưa thể nào đứng dậy được. Củ khoai tây tóc xù kia vẫn chưa thể di chuyển được lấy một inch. Hắn bất tỉnh rồi à?
Khoan đã, tôi bị lạc từ khi nào?
Cậu bé dừng lại bên cạnh tôi, nhìn Kuzan một cách thờ ơ như cách mà cậu ta nhìn hắn khi thằng nhãi băng ấy xuất hiện ở dưới boong tàu lúc nãy. ỦA LUFFY BỊ LẠC TỪ KHI NÀO VẬY!
- Thằng thiểu năng kia, chính cậu là người đã tự tiện chạy đi và khiến mình bị lạc đấy! -- Tôi bật lại
Luffy làm ngơ tôi, thay vào đó, cậu ta lại ngoáy mũi, bộ tôi của tương lai không dạy thằng nhóc này chút phép tắc lịch sự nào hay sao? Cậu ta bất lịch sự y như ông già nhà tôi vậy.
Có sự chuyển động từ nơi Kuzan hạ xuống, một vài mảnh ván bay ra khỏi đống đổ nát. Cái đống đó trông không có vẻ tốt lắm, máu chảy từng dòng xuống mặt hắn ta, thậm chí ngay từ chỗ tôi đứng tôi vẫn có thể nghe thấy hắn đang thở hổn hển.
Cái điệu cười tràn đầy tự tin trên mặt Kuzan không hề khớp với cơ thể của hắn, cơ thể hắn run một cách dữ dội, cố gắng đứng trên đôi chân loạng choạng của mình. Hắn lảo đảo từ bên này sang bên khác, băng đang cố gắng hình thành trên tay hắn, trông giống như đang tạo một đòn tấn công.
Tôi nghĩ đã đến lúc kết thúc chuyện này rồi, nên làm điều đó trước khi nhiều mảnh băng bay về phía tôi và Luffy lại bắt đầu đi lạc một lần nữa
Tôi hít một hơi thật sâu, để cơ thể mình thư giãn. Một nụ cười tự mãn hiện ra trên mặt tôi. Thằng nhóc đó không có cửa đâu! Luffy đã để ý tới tôi với vẻ mặt như bị hấp dẫn bởi thứ gì đó.
Tôi vào vị trí, gió đẩy tôi lên phía trước, tôi lao lên trên tới con mồi của mình, tay hình thành đòn đặc trưng nhất của mình, sắc đen bao phủ cánh tay, Haki Vũ Trang hóa cứng da tôi. Ba chiếc vuốt thành hình hoàn hảo trên bàn tay trái. Và tôi tấn công
- VUỐT RỒNG !!!
Tôi chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của Kuzan trong một khoảnh khắc trước khi tôi tấn công vào chính giữa ngực hắn. Da, thịt đều như bị xé toạc, từng thớ cơ, mô, hay xương đều vỡ vụn dưới ngón tay tôi.
Hắn ta hoàn toàn bất tỉnh. Hắn vẫn còn sống, nhưng chắc chắn hắn không thể đứng dậy nữa. Ít nhất là trong một khoảng thời gian dài. Tôi thả hắn, đáng lẽ hắn không nên ngáng đường tôi. Hắn ta không bao giờ có thể đánh bại tôi. Cho dù có cố gắng bao nhiêu thì Kuzan vẫn chưa đủ mạnh.
Và tôi nó tấn công tôi, như thể ai đó đang đập vào đầu tôi vậy. Tôi đã làm gì kia chứ?
Tôi nhìn xuống bàn tay tôi, tôi đã quên hẳn về cái còng, cơ thể tôi chưa.......ôi, ôi chết mất. Tay trái của tôi như bẻ cong thành một góc lẻ, phần trên của chiếc còng cắm vào da thịt tôi, cả cái cổ tay tôi đã bị chính nó xé toạc ra. Oh shit!
Và rồi cơn đau kéo đến! Cảm giác như thể tay tôi bị nhúng vào một thùng dung nham vậy, cơ  thể tôi đang cháy, cáng tay tôi như đang bắt lửa và cảm giác như bị nướng chín đến nơi.
Tôi sập xuống một cách đột ngột, hít một hơi thật sâu tràn ngập sự đau đớn. Tôi thật ngốc, tôi đã quá đà mà quên rằng lí do tại sai ngay từ đầu mình đã bị cùm như thế này. Không chỉ để vô hiệu hóa trái ác quỷ của tôi (phần lớn là để ngăn tôi bay đi) , mà nó còn dùng để vô hiệu đòn Vuốt Rồng nữa. Tay của tôi là thứ nguy hiểm, có sức công phá hơn tất cả những loại vũ khí mà bạn có thể đưa cho tôi.
- ANH VẪN ỔN CHỨ ?!!!!!!!!!
Giọng nói của Luffy vang lên trong đầu tôi, oang oang và có chút bối rối, tôi chầm chầm nhìn lên đôi mắt đang lo lắng kia. Oh, là Luffy. Ôi, là Luffy đấy! Nó đang giữ lấy tôi, có lẽ tôi đã ngất đi được một lúc rồi.
- Ooooooh, tôi ổn mà anh bạn.
Tiếng tôi phát ra giống như một kẻ say, tôi cười thật tươi. Tôi cảm thấy không được thuyết phục lắm với nỗ lực làm cậu ta an tâm. Cậu bé trao cho tôi một liếc mắt đầy cứng đầu mà nguy hiểm khi tôi đẩy mình lên và rời khỏi bờ vai của cậu ấy, đứng lên bằng đôi chân của mình. Tôi lắc đầu nguẩy nguậy, buộc cái mớ bòng bong trong đầu tôi ra ngoài. Cảm giác chóng mặt đã lấy khoảng thời gian ăn mừng chiến thắng của tôi, dẫu vậy nó lại khiến tôi khỏe hơn một chút. Tôi vẫn còn đau, nhưng tôi không thể nào được ngất ở đây nữa. Tôi cười một cách miễn cưỡng, tôi không muốn thằng nhóc lo lắng. Luffy lắc đầu cậu ta với sự chê bai
- Anh ngốc thật đấy, Dragy.
Tsk, nếu nhóc đã nói như thế thì ắt hẳn tôi phải ngốc lắm nhỉ? Chắc là do gen di truyền cả.
______________________________
7/8/2022
--Zekioto--

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com