ZingTruyen.Info

︱AllIsagi ― Blue Lock︱ Sắc xanh thanh khiết chốn Khóa Xanh ♥︎

4.॥ RinIsa ॥ Mưa

HayamiVermillion

Pairing: Itoshi Rin x Isagi Yoichi

Summary: Hắn mất anh, vào một ngày mưa tầm tã.

Note from au: Tự nhiên nhận ra mình viết vui tươi nhiều quá, chết một đứa thôi.

- Fic RinIsa, author thích xưng hô hắn-anh chứ k phải fic IsaRin nha mí bà =))))))))

***

 Isagi Yoichi tiến đến mối quan hệ hẹn hò với Itoshi Rin, người đồng đội, đồng thời là đối thủ của cậu. Hai người yêu nhau say đắm, và không khí quanh họ lúc nào cũng ngập tràn sự hường phấn và ngọt ngào của tình yêu. 

 Hạnh phúc không thể kéo dài lâu. Hai người họ vốn dĩ không thể có một cuộc sống bình thường của hai người yêu nhau cả.

 Vì họ đều là con trai, là mối quan hệ đồng tính. 

 Những người đồng đội của họ không ý kiến gì, Bachira còn lên tiếng hưởng ứng. Reo khi biết tin đã móc mỉa Rin, rằng hồi xưa hắn ta đối xử tệ với Isagi như nào, rằng hắn coi anh ta như hòn đá trên đường, làm bàn đạp dẫn anh ta đến vinh quang. Yukimiya cùng với Otoya và Tabito đứng ngoài cuộc, huýt sáo, ca ngợi Rin khi vớ được em bồ đẹp như vậy. Kurona và Chigiri thì thầm với nhau, làm đéo gì hai thằng này thích nhau được vậy, hay rõ hơn, sao Isagi lại thích Rin Itoshi được?! Mối quan hệ của họ ngập tràn hạnh phúc khi được ở cạnh những đồng đội đáng tin cậy của họ. 

 Nhưng đó chỉ là cơn sóng yên ả trước những đợt giông bão. Khi họ đã lên tuyển U20, khi họ đã trở nên nổi tiếng, tình yêu của Rin Itoshi và Isagi Yoichi đã được công khai cho toàn thế giới biết. Người ủng hộ, đẩy thuyền couple. Người chê, châm biếm, mỉa mai, hơn hết là kì thị, ghê tởm hai người họ. Hắn và anh đã chuẩn bị tinh thần để đón đầu lời dèm pha của công chúng, nhưng không ngờ làn sóng chỉ trích lại dữ dội như thế này.

 "Ew, tởm vl? Hai thằng đó nghĩ đéo gì mà lại yêu nhau thế?" 

 "Tôi không ý kiến với tình yêu của hai người, nhưng hai người phải thuận theo tự nhiên, cưới vợ sinh con, nối dõi gia đình, chứ con trai sao lại yêu con trai?"

 "Nhìn phát khiếp. Trên sân cỏ nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống nhau, hóa ra là cái thể loại tởm lợm này."

 "Tôi sẽ theo dõi cả tuyển U20, trừ hai người ra, dòng thứ đồng tính."

 +7781 more comments.

 Isagi mỗi khi đọc được những lời đàm tiếu như thế, lòng không khỏi đau xót, cảm giác như ngàn con dao đang cứa vào trái tim anh. Dư luận không chấp nhận chuyện này, Isagi biết. Tuy vậy, anh yêu hắn da diết, yêu muốn điên dại. Anh không muốn mọi người chà đạp lên tình cảm của anh. Isagi Yoichi này không muốn, nhưng anh không thể làm gì được, chỉ có thể mặc kệ cho lũ người đó tiếp tục dày vò Rin và anh.

 Hắn, Rin Itoshi, không phải là loại người giỏi chịu đựng như anh. Mỗi lần cùng anh đọc những lời bình luận từ cư dân mạng, hắn cực kì tức giận, chỉ muốn nghiền nát đám nhiều chuyện đó. Nếu hắn muốn, hắn hoàn toàn có thể. Nhưng Rin không làm điều đó. Hắn sợ việc làm của hắn sẽ kích động dư luận, chúng sẽ công kích anh và hắn nhiều hơn. Chúng sẽ Cyber-bully, quấy nhiễu cuộc sống của hai người họ nhiều hơn. Rin Itoshi này không muốn anh phải chịu tổn thương, đả kích từ lũ người tầm thường kia, ngày này qua ngày khác chỉ có thể ôm ấp, vỗ về, an ủi anh, khuyên Isagi đừng để tâm lời của công chúng.

***

 Nhật kí của Isagi Yoichi:

 Ngày 1:  xx/2/20xx.

Nhiều lúc, dù phải mệt mỏi chống đỡ với dư luận, nhưng những lúc đó đều có bạn bè tôi ở cạnh, và cả Rin nữa, khiến tôi cảm thấy được an ủi hơn rất nhiều. Hôm nay, tuyển U20 đã tập trung tại nhà của tôi để nhậu nhẹt. Chúng tôi đã nhậu cho đến khuya, uống rất nhiều, và cũng nói rất nhiều nữa. Họ tuy đã say mèm, nhưng vẫn không quên đề cập đến vấn đề mà tôi và anh đang vướng phải. Họ bảo tôi đừng nghĩ nhiều, chỉ cần chúng tôi không lên tiếng, độ hot cũng sẽ giảm theo thời gian và sẽ lắng xuống thôi. Tôi hy vọng là vậy.

Ngày 2: xx/2/20xx

  Làn sóng công kích chúng tôi vẫn cứ tăng đều đều. Và những lời chửi mắc ngày càng nặng hơn nữa. Có em ở cạnh rồi, điều này còn có gì đáng sợ nữa đâu chứ. Em và tôi, ta vẫn hạnh phúc khi ở cùng nhau. Ta cùng nhau đón bình minh, thưởng thức buổi sáng cùng nhau, đi đến chỗ làm trong tình trạng phải né tránh paparazzi cùng nhau, đêm lại về nhà trong tình trạng mệt nhoài cùng nhau, ăn tối, nghỉ ngơi, tận hưởng khoảnh khắc êm đềm này với nhau. Yêu em đến chết mất, Rin của anh ơi.

Ngày 3: xx/2/20xx

 Không có gì xảy ra hôm nay cả, thật là một chuyện hiếm có. Tôi và em đã tập luyện với nhau, và em đã nói trình độ của tôi đã lên rất nhiều. Tôi thích được khen, và những lời khen được trao bởi Rin luôn là tuyệt nhất.

Ngày 4: xx/2/20xx

 Nagi bất chợt đến cạnh tôi khi đang tập luyện, và hỏi tôi có sao không, vì hôm nay nhìn tôi khá mệt mỏi. Tôi không sao, chỉ là trận ân ái vào đêm hôm qua khiến tôi cảm thấy hơi kiệt sức thôi. Rin đêm qua thật sung sức, và tôi cảm thấy được nạp lại năng lượng sau những ngày chống chọi với lũ paparazzi chết tiệt vậy. Để cho tôi và Rin yên! 

Ngày 5: xx/3/20xx

 Nay bỗng có một cậu fan đã nhận ra tôi và đến xin chữ kí tôi  khi tôi đang ghé vào siêu thị để mua nguyên liệu về làm ochazuke cho Rin. Cậu bảo cậu hâm mộ rất nhiều, cậu rất thích những cú sút của tôi, thích những pha bóng mà tôi kiến tạo cho đồng đội. Cậu còn nói một điều khiến tôi khá ngạc nhiên, và khi đó tôi đã chực khóc:

 "Anh Isagi, đừng để ý những gì người ta nói về anh và anh Itoshi nhé! Em sẽ mãi ủng hộ tình yêu của hai người." Cậu fan ấy đã tươi cười nói với tôi cậu ấy. Lời nói ấy như khiến tôi biết rằng, đâu  phải ai cũng ghét mối quan hệ của mình và Rin đâu. Cậu bé à, em đã giúp tôi có thêm hy vọng rất nhiều đấy.

.

.

.

Ngày 31: xx/3/20xx

 Sắp sinh nhật tôi rồi, mong chờ món quà của tôi đến từ những người bạn, và cả Rin quá. Hôm đó tôi có nên thưởng cho bản thân một thứ gì đó không?...

Ngày 32: xx/3/20xx

 Tuyệt vọng quá, tại sao tôi không thể lạc quan lên nhỉ?

Ngày 33: xx/3/20xx

 Tôi sẽ chết, sớm thôi.

Ngày 34: xx/3/20xx

 Tôi lại đến gặp bác sĩ tâm lý một lần nữa, một mình. Bác bảo tôi phải tiếp tục điều trị. Tôi đã mắc rối loạn cảm xúc, mắc trầm cảm ở mức trung bình. Tôi không kể chuyện này cho Rin, tôi không muốn em vì bận tâm đến chuyện của tôi mà bỏ bê sự nghiệp của em. Tương lai của anh sẽ rộng mở hơn nếu không có tôi, phải không? Bác sĩ kê thuốc cho tôi, và kèm theo cho tôi vài vỉ thuốc ngủ để giúp tôi có giấc ngủ chất lượng hơn.

 "Hãy nhớ, uống theo liều lượng nhé, Isagi. Nếu không cháu sẽ bị ảnh hưởng bởi tác dụng phụ của thuốc đấy!" Bác dặn dò, và câu nói này khiến đầu óc tôi lóe lên một suy nghĩ.

Ngày 35 : xx/3/20xx

Hôm nay, tôi đi tập lại như bình thường. Có vẻ như thứ thuốc vị bác sĩ kính mến ấy đưa tôi đã phát huy tác dụng rồi. Rin lo lắng cho tôi rất nhiều, em đưa nước cho tôi, lau mồ hôi và xoa bóp cho tôi, trước khi em quay lại bài luyện tập, em còn bảo tôi nếu có chuyện gì phải lập tức báo cho em. Em thật sự quá chu đáo, quá hoàn hảo. Tôi yêu em đến chết mất.

***

 Hôm nay, là sinh nhật của Isagi Yoichi.

  19h14p, Itoshi hớt hả chạy về nhà trong cơn mưa, lòng không khỏi giận bản thân khi đã ngồi phỏng vấn quá lâu. Là tại đám phóng viên ch' chết đó cứ bu lấy hắn. Hắn đã chuẩn bị bó hoa hồng đẹp nhất, mua tất cả những nguyên liệu để làm món Kintsuba cho người hắn yêu. Khi hắn mở cửa nhà, việc đầu tiên hắn làm là gọi tên anh, trong tình trạng ướt sũng.

 "Isagi, tôi về rồi này." 

 Im lặng, không có tiếng phản hồi nào. Điều này khiến Rin ngạc nhiên, có lẽ nào anh đã đi ăn sinh nhật với tụi Chigiri rồi? Hắn lấy điện thoại, gọi cho Chigiri để hỏi xem anh có ở chỗ cậu không. Chigiri bảo không, cậu còn bảo là đang cùng Reo, Nagi, Kunigami và Bachira chuẩn bị mang đồ qua nhà cậu bày tiệc. Rin bắt đầu cảm thấy lo lắng, và hoảng sợ. Hắn hét tên anh "ISAGI!!".

 Vẫn là một khoảng không vô định, không có tiếng anh, chỉ có tiếng của hắn vọng lại. Rin chạy vào phòng ngủ của hai người. Hắn thấy người thương của hắn đang nằm dưới sàn nhà lạnh cóng. Hắn tưởng anh chỉ ngủ quên, nên liền để bên cạnh để lay anh dậy. Rin sửng sốt, bàng hoàng, gần như ngừng thở khi đụng vào người anh: nó vẫn ấm, nhưng mạch của anh, lẫn trái tim đều không còn đập nữa. Bờ môi anh dần chuyển sang màu xám. Isagi Yoichi của hắn đã chết. 

 Bên cạnh anh là vỉ thuốc ngủ Haloperidol có 25 viên đã hết sạch. Rin ngây người, trong đầu hắn hiện đang rất rối loạn. Là anh tự sát ư? Là anh đã tự kết thúc đời người của mình, ở tuổi 19. Hắn ôm chặt người của anh, cố để ép bản thân tin rằng anh chưa chết, chỉ là đang ngủ thôi..

..Chỉ là đang ngủ thôi...

 Reo đến trước nhà của Rin và Isagi, cả bọn thấy cửa nhà thậm chí còn chưa đóng, và phòng ngủ của hai người kia đang mở toang. Trực giác mách bảo có chuyện không lành, Nagi xông thẳng vào nhà, chạy ngay đến cửa phòng ngủ của họ, Reo, Chigiri và Bachira cũng bám theo. Bachira khi vào đã đứng hình, trái tim của cậu đập nhanh hơn: Cậu đang chứng kiến cảnh quái gì thế này? Rin đang ôm chặt người Isagi, nước mắt lã chã từng hàng, rơi xuống người Isagi. Hắn cố truyền hơi ấm cho anh, muốn anh cảm nhận được và tỉnh dậy. Nhưng có lẽ, đã quá trễ rồi. 

 "Isagi? Isagi? ISAGI BỊ GÌ VẬY?!" Chigiri thét lên, kích động mà chạy đến lay người anh.

 "M-mạch cậu ấy ngừng đập rồi-" Reo nói không ra tiếng, như đang có hàng ngàn tảng đá đè lên đầu cậu.

 "Reo, đùa không vui đâu." Nagi không tin vào mắt mình, cậu không tin cộng sự của cậu đã chết. Nagi có tâm trạng giống Rin hiện tại: Không dám tin rằng anh đã từ trần, đã không còn ở bên bọn họ nữa.

 "Cậu ấy- đã tự sát bằng thuốc ngủ sao..." Bachira lầm bầm, tay cầm lên vỉ thuốc ngủ loại mạnh lên nhìn. 

 Chigiri đi vòng quanh căn phòng để tìm thứ mà Isagi để lại cho bọn họ. Ánh mắt của cậu liếc lên chiếc bàn trắng ngăn nắp, trên đó có một quyển sổ bìa xanh, kẹp bên trong đó là những tờ giấy nhăn nheo.

 Cậu lật ra, phát hiện những tờ giấy đó là giấy xác nhận Isagi mắc trầm cảm của bác sĩ tâm lý. Cậu đọc từng dòng phê, những đơn thuốc của bác sĩ, đọc từng lời khuyên của ông dành cho anh. Cậu bỏ chúng qua một bên, và phát hiện ra nhật kí của Isagi Yoichi. 

 "Reo, Nagi. Lại đây-" Chigiri run run, kêu hai người lại coi thứ mà cậu đã khám phá ra được. Là nhật kí nói về những ngày Isagi sống dưới áp lực của xã hội. Là quyển sổ được Isagi dùng để giải bày những khát khao nhỏ bé, những điều anh muốn làm với Rin và mọi người. Ngày thứ 36 đã không còn là nhật kí nữa, nó là thư tuyệt mệnh.

Ngày 36 : 1/4/20xx, trời đổ mưa tầm tã.

 "Sinh nhật vui vẻ nhé, Isagi." Em đã chúc tôi như vậy vào sáng sớm, kèm với một nụ hôn ngọt ngào ở trên trán. "Tối về ta sẽ tổ chức sinh nhật cùng nhau, nhé?" Em hỏi tôi với chất giọng trầm ấm, dịu dàng, làm ơn, đừng khiến tâm hồn anh lại le lói những tia hy vọng sống nhỏ nhoi nữa. Tôi ôm em thật chặt trước khi đi làm, không nỡ thả em đi. Dù gì thì đây cũng là lần cuối anh được ôm em rồi, cho anh hưởng thụ nó lần cuối thôi, Rin yêu dấu của anh.

 Sau khi em đi, anh đã dọn dẹp lại nhà cửa thật gọn gàng, nấu sẵn Ochazuke để buổi tối em có thể ăn khi đi làm về. Anh đã viết những dòng này khi anh đã hoàn thành hết hầu hết những thứ anh có thể làm cho em. Anh nói là "hầu hết", vì còn một điều anh vẫn chưa làm, và không thể làm được: dõi theo em đến trọn đời. Anh biết, em sẽ đau khổ như thế nào nếu anh đi xa, nhưng anh mệt rồi, anh không chịu được nữa. Isagi Yoichi này muốn được giải thoát. Mong em, sau khi tôi đi, hãy tự chăm sóc bản thân mình, đừng bỏ bữa, đừng thức khuya, tôi lo lắm. Tôi mong đồng đội của tôi có thể tiếp tục chiến đấu trên sân cỏ mà không có tôi. Thiếu tôi, mọi người vẫn sẽ ổn thôi, mọi người rất giỏi mà. Cả Nagi, Reo, Bachira, Chigiri, hay Kurona, Hiori, Yukimiya, Otoya đều rất xuất sắc và kiên cường. Hy vọng mọi người vẫn sẽ sống tốt nếu không có tôi. 18h29p, anh đã viết những điều mà anh muốn gửi gắm đến mọi người. Cuối cùng, yêu em , Itoshi Rin. Cảm ơn em vì tất cả.

Kí tên: Isagi Yoichi, người thương của em; đồng đội của Blue Lock.

 Tờ giấy nhắn nhủ của Isagi đã nhăn nheo từ lâu. Một phần là vì Isagi đã không kiềm được những giọt nước mắt mà khóc, một phần và ba người kia khi đọc đã không thể không tiếc thương cho Isagi được.

Nghe nói, con người trước khi chết sẽ có bảy phút để hồi tưởng lại tất cả những gì đã diễn ra trong cuộc đời mình. Từ việc được sinh ra, nuôi nấng trong vòng tay của ba mẹ. Gia nhập Blue Lock ở tuổi 16, và gặp hắn, cùng mọi người. Trải qua những sự kiện khó quên, tiến vào mối quan hệ với Rin Itoshi. Những ký ức đó lần lượt trôi qua trong đầu anh như những dải phim. Trong bảy phút đó, Isagi đã được sống lại một lần nữa, và anh cảm thấy hài lòng với cuộc sống này, Điều khiến anh không mãn nguyện chính là, chưa được nói lời yêu với Rin lần cuối, chưa được chào tạm biệt mọi người. Anh đã lên chuyến tàu mang hiệu số "Thiên đường", chỉ có vé đi, và không có vé khứ hồi. Isagi đã ra đi ngay trong chính sinh nhật của anh.

 Isagi Yoichi, hưởng dương 20 tuổi. Anh đã rời đi trong thầm lặng, dưới tiết trời lạnh giá, ông trời cũng đổ cơn mưa nặng hạt hơn, nói lên tâm hồn nặng trĩu của Itoshi Rin.

***

 Đám tang anh được tổ chức rất trang nghiêm, với sự có mặt của các thành viên cũ lẫn mới của Blue Lock, cha mẹ Isagi và gia đình Itoshi. Sae đã thuê người canh gác buổi đám tang, kiên quyết không để một phóng viên nào lọt vào buổi đám tang này. Không khí ảm đạm, tiếc thương cho người hùng Blue Lock. Rin ôm chặt bức ảnh thờ của Isagi trong tay, khuôn mặt đờ đẫn, dưới mắt đã xuất hiện quầng thâm vì không ngủ mấy đêm liền. Hắn bắt buộc phải thừa nhận, anh đã không còn cạnh hắn nữa. 

 Isagi chết, làn sóng dư luận ngày nào đả kích tình yêu của hai người họ, dồn ép anh đến con đường cùng, nay lại quay lại tỏ lòng tiếc nuối cho một nhân tài, xót thương cho Rin Itoshi. Hắn mặc kệ những gì công chúng nói, Isagi đi rồi, chúng nó có nói cũng không khiến anh sống lại được. Lũ khốn, lũ hèn hạ, đã tiếp tay cho tử thần cướp người thương của hắn đi.

.

 Hai năm kể từ ngày đó, ai cũng đã trưởng thành hơn, và Rin cũng vậy. Hắn đã sát cánh cùng những người đồng đội cũ của Isagi, giúp Nhật Bản chinh phục vô số giải đấu. Những chiếc cúp được trưng trong nhà Itoshi giờ đã vô nghĩa, anh đã không còn để lau dọn nó nữa. Itoshi vẫn độc thân, dù có bao nhiêu người theo đuổi, nguyện làm người tình của hắn, hắn đều từ chối. Trái tim này đã trao cho Isagi, nay anh đi, nó cũng đi theo rồi...

 Mỗi năm, cứ đến ngày 1/4, những người đồng đội thuộc Blue Lock của anh đều sẽ đến viếng mộ. Có thể thiếu vài người, nhưng Rin Itoshi hắn chẳng thể nào vắng mặt được cả. Năm nào cũng ôm một bó hoa cúc trắng, đặt trước bia mộ của người con trai của hắn. Những người cùng có mặt khi ấy không thể nào ngừng xót xa cho mối tình duyên lỡ của hai người con trai đáng thương này. Họ chứng kiến cảnh Itoshi Rin quỳ trước bia mộ phủ đầy rêu xanh của em, hôn lên nó, và khóc. 

 Chà, trùng hợp làm sao, bầu trời hôm nay đổ mưa to thật ...

END.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info