ZingTruyen.Info

All × Zata ( Liên Quân - |Đồng nhân|; | Fanfic | )

Laville × Zata [4]- (Lạp Duy Nhĩ × Táp Gia)

LoveZata

Táp Gia tỉnh dậy trên đống khăn bông, vết thương được băng bó tỉ mỉ

'Mình được cứu rồi'

Nhưng khi nhìn lên ân nhân đã cứu mình thì anh hoảng hốt giật mình

'Nhóc này....không phải là tên ma vương biến thái phiên bản nhỏ kia à, sao hắn lại ở đây?'

Khi y liếc mắt, nơi đây vô cùng lạ lẫm. Trang phục mọi người đang mặc trông đơn giản quá, cái thứ gì kia, không phải lửa nhưng vẫn phát sáng, chẳng lẽ đó là pháp thuật cấp cao (bóng đèn đấy anh ạ:)))

-"Bác sĩ, con chim nhỏ này ổn rồi đúng không!"

-"Ừm, nó ổn rồi, bây giờ em có thể đưa nó về^▽^"

-"Nhưng bác sĩ, không mất viện phí chứ"

Cô y tá lại xoa đầu Lạp Duy Nhĩ

-"Em yên tâm, trẻ con tốt bụng như em không mất tiền đâu"

Lạp Duy Nhĩ nghe vậy liền phấn khởi ra mặt

-"Dạ em cảm ơn bác sĩ!"

-"Ừm"

Cậu bé lon ton chạy về nhà khoe với mẹ

-"Lạp Duy Nhĩ, con bao nhiêu tuổi rồi còn trẻ con như thế!"

-"Dạ 14"

Người mẹ bất lực búng trán đứa con đáng yêu của mình

-"Con đó, được rồi, mẹ cho phép con nuôi nó, nhưng tuyệt đối không được để nó chết, nghe chưa!"

-"Vâng, con biết rồi"

'Cậu nhóc này tên Lạp Duy Nhĩ à'(chíp)

-"Ý, chim kêu rồi này"

'Hả? Mình có nói gì đâu, sao kêu được?' ( chíp chíp)

Táp Gia lập tức hiểu ra vấn đề, mỗi lần anh nghĩ gì đều kêu lên thành tiếng, hèn gì bọn quái vật kia mới nói nghe thấy tiếng chim non

-"Đói rồi sao, để ta kiếm thức ăn cho!"

'Ta không đói, ta chỉ đang nghĩ thôi!!'(chíp chíp chíp)

-_-

Táp Gia quyết định sẽ chỉnh lại cái tật quái quỷ này của mình

Táp Gia tuy đã ra chiến trường một lần, đánh quái vật chẳng khác gì rơm rạ, nhưng thực chất anh cũng chẳng lớn bao nhiêu, nói đúng hơn là đang độ tuổi vị thành niên- tức 16 tuổi.

Bị một tên nhóc kém mình hai tuổi, mang khuôn mặt giống y chang tên ma vương biến thái kia chăm sóc, Táp Gia vẫn là thấy quái quái. Tên nhóc lúc nào cũng sờ sờ đầu của y như muốn rối tung, nếu như đang hình dáng của con người, cơ hồ có thể cảm nhận được đầu y bị tên nhóc vò cho lộn xộn chẳng khác gì tổ quạ

Vì thế Táp Gia quyết định làm tổ trên đầu hắn, hoặc đậu trên vai hay chui vô vạt áo, cố gắng tránh né cái tay to lớn đang muốn sờ soạng mình

Thấm thoắt đã hai năm, Táp Gia đã mang bộ dạng của một chú chim trưởng thành, anh nghe được Lạp Duy Nhĩ đang than vãn về việc lông của y không được như trước nữa, y thấy hắn tội nghiệp, nên khi hắn muốn xoa đầu, y cũng phối hợp cùng hắn mà cúi đầu xuống

Nhưng khi nghe câu "Nếu như ngươi là con người, có lẽ ta sẽ yêu ngươi đấy" của hắn, Táp Gia thật sự nghĩ hắn có bệnh !

Bỏ qua điều đó, lúc nghe Lạp Duy Nhĩ lải nhải, thì bỗng có một tiếng gọi trong tiềm thức của y, nó ngày càng lớn mạnh, ầm ầm như vũ bão

'Trở về đi, hoàng tử, xin người hãy trở về, thần dân rất cần người...'

Táp Gia vô cùng đau đầu, y vỗ cánh tứ tung rồi bay đi mất, hoàn toàn không nghe được Lạp Duy Nhĩ đang nói cái gì

Táp Gia thấy thân xác mình đang dần tan biết, liền biết được đây là nghi thức triệu hồi của tộc Dạ Ưng, nhưng điều này nghìn năm mới có thể làm một lần, mà lần này sử dụng, là vì y

Hình ảnh một con Ưng đen dần hiện ra trên một vòng pháp trận cầu kì, xung quanh có rất nhiều nến được thắp sáng, những xiềng xích để sẵn đó để còng lấy Táp Gia nhưng hiện tại y đang trong hình dạng của một con chim, không thể xích được

Nhưng câu nói đầu tiên y nghe được không phải tiếng  thần dân của y, mà là giọng nghe rất quen, nhưng trầm hơn hẳn

-"Bé cưng nghịch ngợm quá đó!"

Táp Gia lập tức vỗ cánh phần phật bay đi. Cơ thể y như có một bàn tay to lớn giữ lấy, không bay được nữa, đã vậy còn bị lôi về

Táp Gia nằm gọn trong vòng tay tên ma vương kia, hắn vuốt lộng khắp người của y, chỗ nào cũng sờ qua một lượt, làm Táp Gia hận không thể mổ nát cái tay của hắn

-"Hmm, thật sự là cưng lớn rất nhanh, chưa chi đã trưởng thành rồi!"

-"Với tiến độ này, có lẽ tầm hai tháng nữa cưng có thể trở về hình người rồi"

Tên ma vương kia liếm mép vài cái

Táp Gia rùng mình không thôi

'Ta mà trở về hình người, tên chết dẫm đầu tiên ta giết là ngươi'(#'皿´)

-"Cưng biết không, lần đầu tiên thấy cưng, ta đã vô cùng yêu thích, nhìn bộ dạng cưng phóng lông đao chết mấy chục tên thuộc hạ của ta, thực sự rất cuốn hút đấy!"

Táp Gia nổi hết cả da gà, thật sự tên này nói còn sến gấp trăm gấp ngàn lần Lạp Duy Nhĩ

Nhưng hiện tại thần dân của y đâu, rõ ràng y nghe thấy tiếng gọi của họ, nhưng khi vừa trở về, ngay lập tức đã ở sẵn trong tròng của tên đại vương biến thái này cơ chứ

"Dân của ta đâu, tộc của ta đâu, tại sao ngươi lại bắt được ta!?"( chíp chíp chíp chíp )

Hắn không nói thêm gì nữa

Dự định hai tháng sẽ trở về nguyên hình, nhưng đã qua tận hai năm, Táp Gia vẫn một bộ dạng đen xì xì vỗ cánh bay hết chỗ nọ đến chỗ kia

Tên ma vương bắt đầu mất kiên nhẫn, hắn lôi cả tộc Dạ Ưng ra tra khảo, nhưng bọn họ hoàn toàn không biết gì cả, và đương nhiên việc này hắn giấu nhẹm Táp Gia đi

-"Tộc chúng tôi chỉ có thể lập pháp trận triệu hồi, hơn nữa một nghìn năm mới có thể làm một lần, còn triệu hồi có thành công hay không, chuyện sau đó sảy ra như nào chúng tôi hoàn toàn không biết!"

Nhưng những câu này lọt vào tai tên ma vương hoàn toàn đều là giả dối

-"Ta cho các ngươi hay, nếu không phải vì Táp Gia của các ngươi, các ngươi nghĩ mình vẫn còn sống sao, nếu không phải vì y, các ngươi nghĩ những Dạ Ưng còn lảng vảng ngoài kia còn có thể yên bình kiếm sống qua ngày à!"

Mấy người kia đều là hoàng tộc, trong số họ còn có cả cha của Táp Gia, nhưng ông ta từ đầu đến cuối đều không nói gì cả, điều này khiến hắn không vui chút nào

Nhưng hôm nay ông ta lại mở miệng

-"Ta không cho phép ngươi làm hại Táp Gia"

Mọi người đều bất ngờ khi Quốc vương lên tiếng, kể cả tên đại vương kia

-"Oh, cuối cùng cũng mở mồm rồi hả ông già!"

Quốc vương cáu gắt

-"Lạp Duy Nhĩ, nếu ngươi làm đứt một cọng lông của Táp Gia, ta thề có làm ma cũng sẽ giết ngươi cho bằng được!"

(Còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info