ZingTruyen.Info

All × Zata ( Liên Quân - |Đồng nhân|; | Fanfic | )

Laville × Zata [2]- [ Lạp Duy Nhĩ × Táp Gia] [H+]

LoveZata

Tan làm, Lạp Duy Nhĩ bước đi trên con đường đen tối, thỉnh thoảng được một cây đèn thưa thớt rọi sáng, chiếu lên bóng người cô độc của cậu

Lạp Duy Nhĩ đang hồi tưởng chuyện xưa, cậu không có bạn, chỉ có duy nhất con chim cậu lụm về làm bạn, ngày nó bay đi mất, cậu liền buồn hẳn một tháng

Bỗng một cảm giác vô cùng quen thuộc bám ở trên vai, cậu rất bất ngờ, cảm giác nó rất giống Ưng đen của cậu.
Quay ra xem, là con chim lúc nãy đậu ở cành cây cạnh cửa sổ phòng làm việc của cậu

-"Ngươi theo ta sao?"

Ưng đen vỗ vỗ cánh

Lâu lắm rồi, cậu mới có cảm giác mình muốn cười

-" Haha, ngươi rất giống nó"

Không hiểu tại sao, nó bỗng dưng nổi loạn, cánh vỗ điên cuồng, lông bay tung tóe nhưng móng vuốt vẫn cố bám vào vai Lạp Duy Nhĩ

Lạp Duy Nhĩ thấy nó lên cơn, lo lắng vươn tay lên xoa đầu nó, nhưng Ưng đen lại né tránh, cuối cùng dường như không chịu được nữa, liền ngã rơi xuống đất

Lạp Duy Nhĩ nhanh tay đỡ được. Cả người nó nóng ran, thậm chí có cảm giác run rẩy. Cậu rất lo lắng, nhưng xung quanh không có tiệm thú y, cũng đã tối muộn rồi, chưa chắc quán đã mở. Cuối cùng cậu đã ôm nó về nhà

Do không biết nó đang bị gì, cậu đặt nó lên giường rồi lại bàn lôi máy tính ra tra, nhưng kì lạ, trên Google không có bất kì thông tin nào về hiện tượng giống con Ưng đen này(toi cũng tìm:))

Cậu lo lắng quay ra xem con chim kia, nó làm cậu giật mình đến nhảy dựng, không tự chủ được mà ngã ngồi ra đất, mặt biểu lộ vẻ không tin vào mắt mình

Ưng đen đâu? chim đâu? Ai đây???

Không đúng, hình thù ...

Một người con trai trần truồng đang nằm cuộn mình trên giường cậu, phần tay có thêm đôi cánh, miệng luôn kêu nóng, cả người run rẩy không thôi

-" Này...này, đừng nói ngươi là con Ưng đen lúc nãy đấy"

-"Lạp Duy Nhĩ ! "

!

Lạp Duy Nhĩ mở to mắt

Nó vừa gọi tên mình đúng không?

-" Lạp Duy Nhĩ! "

Cậu lại gần quan sát kĩ hơn, rõ ràng là một bộ lông đen tuyền, nhưng khi hóa thành hình người, lại có mái tóc màu bạch kim trắng muốt

Như có thứ gì đó thu hút, cậu sờ lên mái tóc đó. Cảm giác như đang vuốt lông cho một con vật vậy.

Bất chợt người bên dưới bắt lấy tay cậu áp vào má của mình, trong miệng lí nhí vài từ dễ chịu. Cả "người" nọ nóng ran, trông vẻ mặt không dễ chịu một chút nào, mặc dù đã dùng tay cậu áp vào mặt, nhưng hình như "người" vẫn quằn quại, Lạp Duy Nhĩ nhìn mà muốn khó chịu thay

-" Ư, giúp tôi .."

Giúp...giúp gì mới được

Lạp Duy Nhĩ luống cuống, "người" đột nhiên dùng sức lôi cậu xuống. Ma xui quỷ khiến thế nào, môi cậu chạm trúng môi "người" kia. Như cảm nhận được thứ gì đó mát mẻ, y mở miệng, liếm láp môi Lạp Duy Nhĩ

Cả người cậu cứng đờ

Lạp Duy Nhĩ tự hỏi tại sao mình không bài xích hành động này của y, mà còn hùa theo. Cậu mở miệng, đưa lưỡi tiến vào trong khoang miệng y mà lục lọi. Y lại giống như lần đầu tiên, mọi chuyện đều vụng về

Thấy y muốn đáp lại mình, nhưng cũng hoảng sợ với hành động của mình, cảm thấy là y vô cùng đáng yêu

Hết cách, Lạp Duy Nhĩ chỉ đành không phụ công y câu dẫn mà hiếp y một trận vậy.

'Y tên gì nhỉ?'

'Muốn trêu chọc y ghê, nhưng không biết tên y'

'Chắc xong chuyện này mình phải hỏi y mới được '

-"Ưm...uw~"

'Giọng y dễ thương thế không biết '

Lạp Duy Nhĩ rất để ý đến đôi cánh trên cánh tay y, trên mặt y cũng có văn ấn, chẳng lẽ đây thật sự là người chim trong truyền thuyết

Hai ngón tay cậu vờn bắt với cái lưỡi mềm mại của y, nó ướt át đến mức Lạp Duy Nhĩ cũng bắt đầu đầu động tình

Mặt cậu ửng đỏ, hơi thở trở nên dồn dập

-"Sao anh quyến rũ quá vậy!"

-"Chậc! Tôi chưa từng nghĩ mình là trai thẳng đâu!"

Rút tay ra khỏi cái miệng đáng yêu chết người kia, dùng thứ chất lỏng nhớp nháp này làm chất bôi trơn, cậu từ từ đút một ngón tay vào trong lỗ hậu của anh

Chỉ thấy y rên lên một tiếng, hai tay bấu chặt lấy vai Lạp Duy Nhĩ

-"Ah~....đau"

Cậu hôn lên trán y an ủi

-"Đừng sợ, sẽ không đau nữa, thả lỏng đi !"

Nhưng có vẻ y không nghe, cậu đành cúi xuống hôn lên môi y, dễ dàng dùng lưỡi cạy khớp hàm rồi lạng lách vào trong miệng của y

Mình làm vậy có nên không ta, xét về mặt con người, anh ấy trông giống bị chuốc thuốc hơn là cố ý khiêu khích mình

Công việc mà, cái gì cũng đã từng chứng kiến

Lúc đưa cái thứ sớm đã ngóc đầu, cương cứng đến khó chịu vào trong hậu huyệt của y, dù cho đã được nới lỏng trước, nhưng nó vẫn rất chặt, việc đưa vào có đôi chút khó khăn

Bị ăn đau, móng tay y vốn đã sắc nhọn, cũng may Lạp Duy Nhĩ vẫn còn mặc áo, cảm nhận được chiếc áo đã rách đến mấy vệt móng tay mà cậu bất giác thấy sợ, chắc đợt sau cậu phải cắt hết móng tay của y mới được

Lạp Duy Nhĩ vuốt ve từ yết hầu xuống đến xương quai xanh, miệng không tự chủ được mà cắn lên đó một ngụm, đôi tay không rảnh rỗi mà mơn trớn xuống khuôn ngực nảy nở. Một tay véo lấy đầu ti, một tay trượt xuống vòng eo duyên dáng. Cơ bụng của y cũng rất được, sáu múi đầy đủ, sờ rất sướng tay

Cái cơ thể dâm đãng này

Lạp Duy Nhĩ vân vê nãy giờ cũng khiến cho y thả lỏng không ít, được đà lấn tới cậu tức tốc xông vào. Y đau đớn hét thảm một tiếng, móng tay cào mạnh lên tấm áo vốn đã rách, bây giờ nó đã tơi tả, trên da Lạp Duy Nhĩ xuất hiện mấy vết hồng hồng

-"Đừng cào mạnh thế chứ, tôi cũng đau lắm đấy!"

Nói rồi ấn hai tay y xuống nệm giường, không cho y nhúc nhích. Bên dưới thì điên cuồng ma sát, đôi chân thon dài vòng qua ôm lấy hông của cậu, vách huyệt mềm mại ấm áp bao bọc lấy phân thân của Lạp Duy Nhĩ khiến cậu ta sướng muốn phát điên, tốc độ ra vào còn nhanh hơn nữa. Thứ chất dịch nhầy nhụa cứ từ đó mà tràn ra, bôi trơn cho côn thịt của cậu ra vào dễ dàng hơn

-" ư...nhanh ...quá a a a..."

-"Tôi đâu nghĩ thao anh sướng đến vậy đâu, ráng chịu đi."

-"hức...tôi cũng...đâu muốn..đâu..hức..ah a a~"

-" Ý anh là sao? Chẳng phải anh tự đến tìm tôi à?!"

Y có vẻ đã tỉnh táo hơn, khuôn mặt hiện rõ sự uất ức

-"Nơi..này tôi quen mỗi cậu...gư...không tìm cậu....thì tìm ai...ah..chậm thôi... tên khốn này...đau..."

Quen mỗi mình?

Lạp Duy Nhĩ không những không chậm lại, động tác lại càng lúc càng nhanh hơn

-"Ồ! Vậy nói xem, tại sao lại quen mỗi mình tôi!"

Y nước mắt nước mũi tèm nhem hết cả, tóc tai rối bù, khắp người bị thứ dịch do chính mình xuất ra dấy bẩn, cả cơ thể ướt đẫm mồ hôi. Y khó khăn lên tiếng

-"Ngươi....dừng lại đi..!"

-"Cái này thì không được "

-"Ngươi không dừng...ta ...cũng không nói..ư"

-"Vậy thì chúng ta làm xong nhanh rồi nói nhé!"

-"Không....ah...ta không muốn... "

Nhưng cho dù y cầu xin hay đe dọa, cậu vẫn nhất quyết không dừng lại...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info