ZingTruyen.Info

Ái Hậu Dư Sinh (Yêu Hết Quãng Đời Còn Lại)

Chương 64

evelyn0110

Chương 64

Đàm Tấn có chút khó tin mà liếc Tần Qua một cái, Tần Qua cũng rất bối rối hỏi: "Có phải lầm rồi không?"

Người phục vụ có chút lo lắng, nhưng vẫn theo lời quản lí dặn nói: "Không lầm... Ngài mới vào cửa không bao lâu, quản lí đã nhận được chỉ thị của cấp trên muốn chúng tôi đón tiếp thật chu đáo. Câu lạc bộ của chúng tôi ở đây ngoại trừ ăn uống còn có Karaoke, phòng bi-a, rạp chiếu phim, bể bơi, phòng tắm hơi, lên trên là khách sạn 5 sao. Đêm nay bốn vị có thể tùy ý chơi." Nói xong cúi đầu chào.

Đàm Tấn sửng sốt trong chốc lát, hỏi: "Thái tử, gần đây có người muốn nịnh nọt cậu phải không?"

Triệu Thiên Nhất lại rất bình tĩnh: "Tôi cũng không biết. Bất quá người ta đã thịnh tình thì chúng ta nhận thôi. Rốt cuộc có chuyện gì thì chơi xong rồi tính tiếp."

"Đúng vậy đúng vậy" La Chẩn đang xỉa răng ở một bên cũng xen vào, "Đàm Tấn, cậu quan tâm làm quái gì, đã có người trả tiền thì chúng ta cứ xả láng thôi."

Đàm Tấn liếc hắn một cách kinh miệt, do dự kéo tay Tần Qua nói: "Chúng ta đi chỗ khác không?

Vốn là tiệc chào đón cậu, tất cả mọi người đang vui vẻ Tần Qua cũng không muốn ra vẻ không được tự nhiên, liền lắc đầu nói: "Không cần, không sao." Cậu biết Đàm Tấn lo lắng nam nhân sẽ làm gì đó với cậu, bất quá đối với cậu mà nói, nam nhân có làm gì đi chăng nữa cũng không liên quan đến cậu nữa rồi.

"Vậy tiếp theo chúng ta đi hát Karaoke đi! Tôi đã thật lâu chưa có mở lời vàng!" La Chẩn cuối cùng cũng xỉa đủ rồi, ném cây tăm lên bàn.

"Tới địa ngục đi, tên Ngũ âm không được đầy đủ."

Ngũ âm: Do Re Mi Fa Sol

Đàm Tấn mới vừa nói "Tần Qua không thích hát", đã bị La Chẩn túm đi: "Đi thôi đi thôi, Tần Qua cũng không phải người của cậu, cậu lo chi nhiều vậy!"

Đàm Tấn tức muốn chết,"Tần Qua chính là người của tôi!!!" những lời này nghẹn thật lâu trong ngực mới nuốt xuống được.

Tần Qua cười lắc đầu với Đàm Tấn ý bảo mình không sao, cũng liền đứng lên đi ra ngoài.

Đàm Tấn nhìn bóng dáng nhỏ gầy của Tần Qua, trong ngực có chút đè nén.

Trước kia Tần Qua nói không muốn chính là không muốn, đi quán bar cũng phải nài ép lôi kéo mới đi, mới qua mấy năm, không hiểu sao lại trở nên tùy ý như vậy. Hắn nhớ rõ trước kia Tần Qua cũng không hát karaoke, từ lúc nào thì cũng bắt đầu hát karaoke rồi? Hiện tại muốn kéo cậu đi quán bar chỉ sợ cậu cũng không thèm chớp mắt đã đồng ý.

Từ lúc nào thì em đã biến thành như vậy?

Vậy nếu có ai đó muốn hôn em thì sao? Có phải em cũng sẽ đáp ứng hay không?

"Đàm Tấn."

"Hả?" Đàm Tấn vội ngẩng đầu lên, Tần Qua đứng ở cửa thang máy, bên cạnh là người phục vụ mang sơmi trắng vest đen đang giữ nút thang máy chờ hắn. Phong độ như vậy, tư thái như vậy, như gió xuân lướt qua, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy xa lạ.

Tư thái: thái độ + tư thế

La Chẩn vừa vào thì chọn "Mua Bán Tình Yêu", gào lên: "Tình yêu không phải là điều em muốn bán thì bán, muốn mua có thể mua". Triệu Thiên Nhất với Đàm Tấn cười lăn lộn, Tần Qua cũng nhịn không được phì cười.

Đàm Tấn gọi phục vụ, mang một khung bia vào, mở ra hai chai cùng uống với Triệu Thiên Nhất.

La Chẩn vẫn tiếp tục gào thét "Con Sói Yêu Cừu", "Cầu Xin Đức Phật", "Hương Thủy Hữu Độc" (nước hoa độc), toàn những ca khúc đang nổi tiếng trên Internet, đang hăng say thì bị Đàm Tấn cướp micro rồi đưa cho hắn một chai bia."Cho xin đi, đừng đầu độc lỗ tai tôi nữa. Ít nhất cậu cũng nên hát theo nhạc được không?"

Triệu Thiên Nhất vừa uống xong một chai cũng chọn "Băng Vũ" (Mưa đá=))), ôm ngực hát vô cùng thâm tình, Tần Qua rất nghi hoặc, thấp giọng hỏi Đàm Tấn: "Cậu ta thất tình hả?"

"Thất cái gì mà thất, chắc là vẫn còn buồn bực chuyện thời trung học không theo đuổi được hoa khôi trường học á."

"...Cố Mộng sao?..."

"Có lẽ vậy, ai biết hắn rốt cuộc thích ai."

"..."

"Cậu thì sao? Không mang bạn gái về sao?"

"... Không có bạn gái."

Đàm Tấn bị cồn lên não, thiếu chút nữa muốn hỏi "Vậy có...bạn trai không?", nói đến bên miệng lại biến thành : "Sao không tìm một người?" Người muốn theo đuổi cậu chắc tới cả chục rổ.

Tần Qua nhìn những hình ảnh chớp tắt trên màn hình, chậm rãi nói: "Đã thử rồi. Không có cảm giác."

Đàm Tấn uống một ngụm bia, muốn túm lấy Tần Qua hét to một câu "Có phải em không quên được hắn", lại muốn hỏi "Em đối với tôi có cảm giác hay không?", cuối cùng lại chỉ đem vỏ bia đã hết đặt lên bàn, nằm ngửa giữ chặt ngón út Tần Qua ở lòng bàn tay vuốt ve.

Hắn không thể vượt qua ranh giới này- nếu còn muốn làm bạn với Tần Qua.

Mẹ kiếp bạn bè!

"Cậu biết không, tôi rất thích một người, nhưng tôi không thể nói cho người ta biết. Cậu có biết cảm giác đó như thế nào không?"

"Biết."

"Cậu nói cho tôi biết nên chữa làm sao?"

"Thích một người khác."

"Vậy cậu đã chữa lành chưa?"

"Không lành."

Đàm Tấn lặng yên trong chốc lát, lại khui một chai bia.

Ba người thay nhau uống, lại thay nhau ra trận, dần dần đều có chút say. Ca hát cũng càng hát càng tê tâm liệt phế, La Chẩn không ngừng gào thét, Triệu Thiên Nhất cũng hú theo.

Căn phòng mờ tối toát lên mùi rượu, màn hình nhấp nháy. Hát karaoke rất khó có thể hát được vui vẻ, đặc biệt là khi đã uống vào rồi, hát đến cuối cùng tất cả đều là tình ca buồn.

Trong lòng mỗi người đều có một vết thương, chỉ có dịp này mới có thể xả hết ra.

"Tần cưng, đừng ngồi không, đến làm một bài đi." La Chẩn nói.

Tần Qua ngồi lên trước màn hình, quen thuộc chọn "Ái hậu dư sinh" của Tạ Đình Phong.

Lúc cậu còn chìm trong tình yêu cuồng nhiệt với Lâm Hi Liệt, đã xem qua kệ CD của hắn, các loại âm nhạc thượng vàng hạ cám đều có. Có Blues, Rock, Pop, Cổ điển, New Age, những tên trên CD cậu cơ bản cũng không biết, tất cả đều là tiếng nước ngoài, có chút là tiếng Anh , có chút là tiếng Pháp. Cậu chỉ biết vài người...Trung Quốc, ngoại trừ Liszt, Chopin, Richard Clayderman, Yanni..vv... - những người thuộc chuyên môn âm nhạc của cậu. Chỉ có một số ít trong đó là album tiếng Trung, phần lớn cũng là tiếng Quảng Đông. Trong số đó có "Tuyển tập Tạ Đình Phong"này.

Cậu có chút ngạc nhiên mà nghe qua một lần, cũng không cảm giác gì nhiều, thậm chí còn cảm thấy ồn ào.

Cậu còn chưa kịp hỏi nam nhân có phải thích ca sĩ Tạ Đình Phong này hay không, bọn họ đã chia tay.

Sau đó có lần cùng bạn đi hát karaoke, tình cờ có người chọn bài này, cậu nghe thấy liền rớt mước mắt.

"Giả sử lúc trước có thể vì ngươi, đã quên yêu mọi người

Tách ra tay đi truy tìm, đủ có thể ôm ngàn vạn lần nhân

Cho dù không trung biển rộng rãi không có yêu, còn có ngươi người này

Cho dù không hề quang lâm, nghĩ tới ngươi

Sao có thể, đối với bất luận kẻ nào hôn nồng nhiệt "

Mỗi lần đi hát karaoke cậu đều chỉ hát một bài này.

Mỗi lần đều mong có thể hát đến chết lặng, nhưng mỗi lần đều phí công mà tự thương tổn thêm một lần.

Bảy năm.

Nếu cậu vẫn ở cùng nam nhân thì cũng đã bảy năm rồi.

Bảy năm, cậu không có cách nào quên nam nhân, cũng không thể yêu người khác.

Cậu chỉ muốn được nam nhân yêu. Nam nhân bá đạo, dịu dàng, lãnh khốc, làm cho cậu không thể không đắm chìm, không hoài niệm. Thậm chí nằm mơ cũng có thể mơ thấy hắn, mơ thấy quãng thời gian yêu cuồng nhiệt trước kia.

Có đàn anh đối với cậu cẩn thận chăm sóc, lại vẫn thiếu một chút bá đạo. Cậu cũng đã thử quen con gái, nhưng không chịu nổi tính tình của bọn họ, còn có làm dáng.

Tựa như trải qua một cuộc tình ái tuyệt vời nhất, sau tất cả khoái cảm lại không thể làm người ta cao trào.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info