ZingTruyen.Com

[ABO|EDIT] Tình địch em ấy vừa đẹp vừa ngọt - Thiển Vô Tâm

Chương 40: Đừng chiều thành quen

yanjingjia

Hắn mới từ công ty về, đã cởi tây trang màu đen ra, góc áo sơ mi trắng nhét vào quần tây dài đen, quần áo thiết kế tôn lên thân hình thon dài.

Bởi vì nguyên nhân ánh đèn, cơ thể ấm áp mạnh mẽ như ẩn như hiện, hai mắt hắn thoạt nhìn nghiêm túc lại thanh thản, có mấy phần lười biếng tựa vào quầy bar, mặt mày sắc bén lại dịu dàng cực kỳ.

Có lúc người đàn ông này đẹp đến độ khiến người khó lòng dời mắt.

Thẩm Tư Phi cảm thấy mình điên mất thôi. Cậu lấy lại tinh thần, kinh ngạc nói: "Chủ tịch Hạ sao lại ở đây?"

Hạ Tây Châu: "Tôi vung tay mua biệt thự, đương nhiên muốn đến ở."

Thẩm Tư Phi: "..." Mắc mưu rồi.

Cậu hoặc là gần đây bận việc đến ngớ ngẩn, hoặc là bị biểu hiện của Hạ Tây Châu ngày gần đây làm mê hoặc, lâm vào ngộ nhận. Biệt thự sao có khả năng một mình cậu ở được, quá phí của trời.

"Chắc thầy Thẩm cho là tôi không tới đây ở?" Hạ Tây Châu đi vào cầm đĩa đựng trái cây ra, "Ăn anh đào không?"

Thẩm Tư Phi lắc đầu, "Tôi cho là chủ tịch Hạ ở đây đến công ty khá xa, không tiện. Tôi cũng nghĩ đến tiền thuê một tháng của tôi, tưởng trong biệt thự chắc còn có những người khác ở."

Giờ đã quá muộn, Thẩm Tư Phi chỉ cầm quả anh đào nếm thử. Da cậu trắng nõn, môi hồng răng trắng, há miệng cắn quả anh đào màu đỏ khó giải thích được khiến người cảm thấy hoạt sắc sinh hương.

Rõ ràng chỉ là ăn anh đào, Hạ Tây Châu lại nghĩ đến nụ hôn, cảm thấy toàn thân nóng lên.

Hạ Tây Châu thấp giọng nói: "Không có những người khác."

Biệt thự của hắn, sẽ chỉ cho một mình cậu vào ở.

Hạ Tây Châu nói: "Phòng của tôi ở phía Đông lầu hai. Nhà bếp chỉ có một, em có thể dùng, còn có ban công, Tôn Vi Giai nói cho em chưa?"

Thẩm Tư Phi khẽ gật đầu. Phòng của cậu ở phía Tây lầu hai, hai bên có phòng nguyên bộ độc lập, cho nên cũng may không cần dùng chung phòng tắm, điều này làm cho Thẩm Tư Phi cảm thấy vui mừng.

Cậu và Hạ Tây Châu ai cũng phải đi làm, mỗi ngày chỉ quay về nghỉ ngơi, cũng chẳng có gì để giao lưu, tiếp xúc khẳng định ít. Coi như là thuê chung bình thường là được rồi, mặc dù đối phương là chủ nhà trọ.

Thẩm Tư Phi rửa sạch tay, muốn lên tầng về phòng: "Vậy như thế đi. Nhưng chủ tịch Hạ yên tâm, tôi không có tật xấu gì, chỉ có chút ưa sạch. Ban đầu anh nói tôi ở ít nhất một tháng, tôi đã chuyển khoản tiền thuê tháng đầu cho anh, anh nhớ kiểm tra."

Hạ Tây Châu gọi cậu lại hỏi: "Sợ à?"

Thẩm Tư Phi dừng bước lại, "Hả?"

Hạ Tây Châu lặp lại một lần: "Dư Minh Viễn dây dưa em ba ngày, em không cảm thấy sợ sao?"

Thẩm Tư Phi hiểu rõ, "Tên theo dõi điên cuồng ấy à? Lúc tôi học đại học và nghiên cứu sinh cũng gặp phải, nhưng bọn họ không đánh lại tôi. Kỳ thực sợ thì không có, chỉ hơi mệt chút."

Không phải ai cũng tìm được người thích hợp với mình, nếu như có thể, cậu cũng muốn tìm một người để ổn định.

Mặt hướng biển rộng xuân về hoa nở, chỉ có duy nhất, không có ai chen chân, xây dựng một gia đình.

Hạ Tây Châu cau mày: "Bọn họ... Không làm gì sao?"

Thẩm Tư Phi lắc đầu: "Nói lời chót lưỡi đầu môi chút thôi, cũng không có hành động thực tế gì. Tuy rằng không đứng đắn, nhưng cuối cùng cũng ầm ĩ rồi phai nhạt, mà không phải ai cũng có tâm tư ác độc như Lý Thiến."

Thẩm Tư Phi rất ít khi nói chuyện riêng, trừ người có quan hệ thân mật như Trần Kim, lại như Hạ Tây Châu, bình tĩnh nói ra như vậy.

Pheromone Alpha vị cây linh sam ngửi vào nhẹ nhàng khoan khoái mà hơi đắng, như nụ hôn làm người mê mẩn.

Cậu lên tầng, tìm chìa khóa mở phòng mình.

Trang hoàng thiết kế cùng với đồ dùng gia cụ trong phòng toàn là cao cấp. Hạ Tây Châu không phải là người để mình chịu khổ, không thì sẽ không xa xỉ tinh tế đến thế này.

Thẩm Tư Phi không bỏ nhà mình đang ở, chỉ tạm thời chuyển tới. Cậu mang ảnh của mẹ đặt ở đầu giường, ánh đèn dìu dịu hắt xuống, soi sáng nụ cười mỹ lệ mà hiền hòa của Thường Mân.

Khi còn bé ký ức mơ hồ không rõ, chỉ có thể từ trong hình tình cờ hồi ức.

Một người dịu dàng như vậy, nhưng đáng tiếc gặp người không tốt, cuối cùng không thể chết tử tế.

Thẩm Tư Phi vào buồng tắm tắm, đi ra khoác áo tắm, nghe thấy tiếng Hạ Tây Châu còn gọi điện thoại ở cửa sổ cuối hành lang.

Như là đang bàn giao chuyện quan trọng gì ở công ty, giọng trầm ổn nghiêm túc.

Ở chung lâu, Thẩm Tư Phi phát hiện Hạ Tây Châu trăm công nghìn việc, thời gian rảnh cực ít. Bất kể là rèn luyện vận động hằng ngày hay là đến công ty mở họp làm việc cũng sắp xếp thời gian tinh vi như người máy, nửa phút cũng không lãng phí.

Thẩm Tư Phi ở nhà là nằm dài trên ghế salon ăn khoai tây chiên chơi game, nhưng cậu chưa từng thấy Hạ Tây Châu có thời điểm thả lỏng như vậy.

Chắc trong mắt thiên tài như hắn đó là một kiểu lãng phí thời gian? Mà nếu như trạng thái cứ căng thẳng mãi như vậy, không mệt sao? (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Thẩm Tư Phi xuống nhà rót nước uống, đụng phải Hạ Tây Châu.

"Buồn ngủ chưa?" Hạ Tây Châu cúp máy, nói với cậu, "Thầy Thẩm, ngủ ngon."

Không có gì đặc biệt, như là đang dịu dàng nói chuyện với bạn đời. Thẩm Tư Phi khẽ mỉm cười, cũng nói ngủ ngon.

Hạ Tây Châu khẽ gật đầu, chủ động về phòng trước.

Chỉ cần túm người về cạnh mình, cái khác chậm rãi nói sau.

Hắn bảo Tôn Vi Giai dẫn người mang Dư Minh Viễn đi nhốt lại, mà chưa nghĩ ra nên xử lý hắn ta thế nào. Không có khả năng nhốt cả đời, chỉ cần làm người chết tâm, đừng tiếp tục xuất hiện trước mặt họ là được.

Mặt khác ông Hạ và công ty bên kia càng vướng tay chân, Hạ Tây Châu cảm thấy tốt nhất là mình nên tăng nhanh tiến độ.

Vào mùa hè nóng bức, mặt trời chói chang.

Kỳ thi đại học chuẩn bị hồi lâu rốt cuộc cũng tới, Thẩm Tư Phi lại thả lỏng, dù sao kỳ ôn tập khó khăn nhất đã trôi qua, chiến trường đã không phải là của giáo viên nữa.

"Hôm nay nóng quá... thầy Thẩm, cuộc thi lần này cậu đi chấm thi không?"

Thẩm Tư Phi cúi đầu chơi Tetris: "Năm nay tôi không đi, lần này trường chúng ta có mấy giáo viên đi chấm thi?"

"Thầy Thẩm hệ Phật thật, đang chơi trò gì thế?"

"Toán thi xong rồi, lớp các cậu thi thế nào, nghe nói năm nay siêu cấp khó."

Thẩm Tư Phi để điện thoại di động xuống, ánh tà dương hắt vào, chiếu sáng cả vài cây cỏ mẫu tử trong văn phòng.

Lại một năm thanh xuân nữa.

Chạng vạng trở về, từng luồng hơi nóng chiếu xuống toàn bộ thành phố S, thời tiết oi bức.

Bởi vì thi đại học nên trường cũng nghỉ, học sinh ít đi hai phần ba, trong sân trường rất trống trải. Thẩm Tư Phi nửa đường gặp phải Ôn Nhã, Ôn Nhã vừa vặn coi thi xong về, nói: "Thầy Thẩm, cùng đi không?"

Thẩm Tư Phi không từ chối: "Vừa vặn tôi cũng về nhà, cùng ra cửa trường học đi."

Ôn Nhã hỏi: "Hôm nay là ngày đầu thi đại học mà trời nóng quá. Không ngờ năm nay nóng như vậy." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Thẩm Tư Phi gật đầu: "Đúng đó. Gần đây... Cô và anh Trần thế nào?"

Ôn Nhã dừng bước lại nhìn cậu: "Anh Trần là người rất dịu dàng. Thầy Thẩm và anh Trần từ nhỏ đã quen biết, chuyện của anh và anh ấy tôi cũng biết một, hai."

Thẩm Tư Phi nhíu mày: "Tôi tưởng là nói đã qua rồi mà. Khó tin lắm đúng không?"

Ôn Nhã nói: "Vậy chúng ta nói đi, nhất định là tôi sẽ nói chẳng hề khó tin, chỉ là làm người xúc động thôi. Trước đó anh Trần muốn dẫn anh đi kiểm tra độ xứng đôi pheromone, sau đó lại không đi nữa. Tôi nói với anh ấy, tôi hoài nghi anh có bạn trai."

Thẩm Tư Phi kinh ngạc, "Tôi có bạn trai sao, thế mà tôi lại không biết."

Ôn Nhã hoài nghi mình đã đoán sai, nói: "Thầy Thẩm đừng để bụng, chuyện này cũng là tôi hoài nghi, lỗ mãng nói với anh Trần thôi. Tôi chỉ thấy anh lên xe của một Alpha nam. Nếu quả thật là tôi đoán sai, tôi xin lỗi anh."

Thẩm Tư Phi nghĩ Ôn Nhã chỉ gặp Hạ Tây Châu hai lần nên không nhận ra. Cậu nói: "Không sao, trước đó tôi còn lừa anh ấy là tôi đi chấm thi, tôi cũng áy náy."

Ôn Nhã giơ ngón tay cái, thật lòng nói: "Thầy Thẩm, thấy việc nghĩa hăng hái làm, anh thật sự rất lợi hại. Việc này anh không chủ động nói, tôi cũng không nói, làm anh Trần lo lắng. Không bị thương chứ?"

Thẩm Tư Phi nói: "Có sợ mà không nguy hiểm gì, cứu viện tới kịp thời. Buổi tối tôi trực ban ngồi xe về nhà, kỳ thực người đến đón tôi là Hạ Tây Châu."

Ôn Nhã ngẫm nghĩ cái tên này trong đầu, sững sờ nói: "Vị chủ tịch Hạ kia?" Không phải nói hai người này từ trước đến giờ bất hòa sao?

Không chỉ bất hòa, trước kia còn là tình địch gặp mặt là cãi nhau.

Thẩm Tư Phi than thở: "Cho nên chắc là thế sự vô thường?"

Ôn Nhã tỉnh táo lại: "Cũng không chắc. Như kiểu người đầu tiên, khả năng không phải thích hợp nhất. Mà có mấy người, chung sống mới thấu hiểu được."

Thẩm Tư Phi nói: "Những lời này của cô rất có lý."

Ôn Nhã nói: "Tôi đi trước đây, rảnh rỗi nhất định phải tới nhà ăn cơm đó. Lần sau tôi chọn thời gian hẹn anh."

Thẩm Tư Phi đồng ý. Đúng là đã lâu cậu không tán gẫu với Trần Kim, trước đó trong bệnh viện náo loạn hiểu lầm, cậu còn bởi vì bất ngờ lỡ hẹn nên lần nào cũng không ngồi tán gẫu ôn chuyện.

Ở cửa trường học lại gặp phải Hướng Hưng Mẫn và Trương Ấu Văn, Thẩm Tư Phi chào hỏi, cổ vũ, nói lời từ biệt rồi tản bộ đi về nhà.

Mở cửa đi vào, bữa tối đã được chuẩn bị xong, biệt thự to lớn không có một bóng người, vô cùng yên tĩnh.

Giống như mỗi lần cậu về nhà, Hạ Tây Châu cũng vậy, nhìn gia cụ lạnh như băng, không có một bóng người. Thức ăn trên bàn sắc hương vị đầy đủ, đã lạnh ngắt.

Thẩm Tư Phi gửi tin nhắn cho hắn: Cơm tối cần đợi anh không?

Nửa giờ sau Hạ Tây Châu mới đáp: Không cần, em ăn trước.

Thẩm Tư Phi hâm nóng hai món ăn, ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, là dì tới đây nấu cơm mỗi ngày, "Xin lỗi tiên sinh, tôi không biết cái ví nhỏ rơi ở đâu, cho tôi tìm một chút được không? Đồ ở trong ví khá quan trọng."

Thẩm Tư Phi khẽ gật đầu: "Đừng gấp, dì tìm đi, chắc là ở đây thôi."

Trí nhớ của bác gái không tốt lắm, tìm được ở cái hộp trong nhà, bà cảm ơn một tiếng, hỏi: "Chủ tịch Hạ chưa về sao?" (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Thẩm Tư Phi gật đầu: "Hai ngày nay anh ấy rất bận, hay về muộn."

Bác gái nói: "Cậu ấy nhất định là người bận rộn, tôi lo tôi lấy nhiều tiền quá, ngày nào tôi cũng tới nấu ba bữa, nhưng mà lần nào chủ tịch Hạ cũng không ăn cơm hẳn hoi, ăn uống như vậy không quy luật, làm sao người chịu được chứ."

Thẩm Tư Phi cau mày: "Tôi khuyên anh ấy chút."

Bác gái không nhịn được nói nhiều mấy câu: "Cậu là bạn trai cậu ấy hả? Đừng chiều thành quen, quản, vẫn phải quản. Tôi và bạn già nhà tôi cũng như vậy, chuyện lớn gì quan trọng hơn sức khỏe được chứ?"

Thẩm Tư Phi cười, tạm biệt bác gái nhiệt tình.

Chốc lát, cậu sắp xếp gọn hộp giữ ấm, gọi điện thoại cho Tôn Vi Giai, "Trợ lý Tôn, quấy rầy rồi, tôi muốn hỏi một chút, chủ tịch Hạ có ở công ty không?"

Tôn Vi Giai ngồi ở ghế lái phụ, họ vừa mới lên đường cao tốc, cô quay đầu nhìn người đang nhắm mắt dưỡng thần ở đằng sau, "Thầy Thẩm... ngài có chuyện gì không?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com