ZingTruyen.Com

[ABO|EDIT] Bản năng si mê - Tiểu Ngô Quân

Chương 93: Báo động trước mang thai

yanjingjia

Phát tình nhất thời sướng, sau khổ không nói nổi.

Lạc Ngu tỉnh dậy cảm thấy chỗ nào cũng nhức, giọng nói như là phế bỏ, tay chân cũng không nâng dậy được, càng đừng nói đến thắt lưng đau nhức, mỗi một chỗ trên cơ thể đều kháng nghị bị sử dụng quá độ.

Lạc Ngu muốn mắng chửi, nghĩ đi nghĩ lại, mắng mình một câu.

Cậu không thể mắng Trì Mục được, trí nhớ vụn vặt còn sót trong đầu, là ai phóng đãng không kềm chế được dây dưa không ngớt các kiểu không giới hạn như vậy, là cậu chứ ai!

Cậu hơi lo cho thận của Trì Mục, không biết còn ổn không.

Cửa phòng được mở ra, Trì Mục bưng một bát cháo hoa đi vào, thấy Lạc Ngu dậy, đặt cháo lên bàn, đỡ cậu dậy.

Trì Mục: "Em ổn không?"

Lạc Ngu nhìn hắn bước đi mạnh mẽ người phơi phới, ỉu xìu nói: "Cũng được."

Cậu khàn giọng không nói nổi, nói hai chữ cũng cảm thấy miễn cưỡng.

Về phần vì sao lại như vậy, không chỉ kêu rên, cậu còn khóc không muốn ăn tiểu Trì, Trì Mục muốn ngăn cũng không được.

Lạc Ngu nghĩ đã thấy sợ, uống mấy hớp nước ấm Trì Mục rót cho, chỉ muốn nằm xuống an tường tự kỷ, tạm biệt thế giới này.

Trì Mục lại không cho cậu nằm, xoa bóp thắt lưng cho cậu, để cậu dựa vào gối đầu, bón cháo cho cậu.

Trì Mục: "Mấy ngày không ăn gì, ăn chút lấp bụng rồi ngủ sau."

Cổ Lạc Ngu không đau nữa, cậu chậm rãi như một người bị thương nặng, há miệng ngậm cháo Trì Mục bón, ăn được một nửa mới nhớ hỏi: "Ngày mấy rồi?"

Trì Mục: "Mùng 3."

Lạc Ngu: "Chúng ta làm một tuần?"

Lạc Ngu sợ ngây người, yên lặng nhìn bụng mình.

Lạc Ngu: "Liệu em có..."

Trì Mục gật đầu: "Chắc vậy."

Lạc Ngu: "Sao em cảm thấy có hơi... Kỳ diệu?"

Cậu nghiên cứu bụng mình, không hiểu sao run lên. Tuy rằng biết lý luận, nhiều năm như vậy cũng chấp nhận rồi, nhưng thật sự đến ngày này cậu vẫn cảm thấy là lạ.

Trì Mục cười cười, hôn môi cậu, tiếp tục bón cháo.

Bây giờ mang thai chưa Lạc Ngu không biết, so với vấn đề này, cậu quan tâm thành quả nghiên cứu của mình hơn.

Cậu chưa viết xong báo cáo đâu!

Cậu nghỉ ngơi một lát, bảo Trì Mục đi lấy máy tính của mình đến, xếp bàn lên giường, tiếp tục viết bài lúc trước chưa viết xong.

Ba ngày sau, Lạc Ngu có thể lưu loát hoạt động ở nhà, còn có thể chuẩn bị đồ đi học, cậu mang máy tính về Sở nghiên cứu.

Cậu mới đến phòng thí nghiệm, đồng nghiệp Alpha vội bịt mũi.

Đồng nghiệp trêu cậu: "Ồ hiểu rồi, mùi nồng quá, xem ra mấy ngày nay sống không tồi nhỉ."

Lạc Ngu không ngửi được, theo bản năng sờ sờ tuyến thể đầy dấu răng.

Lạc Ngu: "Rõ như vậy à, tớ ở nhà mấy ngày cho tan bớt mùi rồi mà?"

Đồng nghiệp: "Rất rõ, trong ngoài đều là mùi Alpha nhà cậu, như thể cậu đưa anh ta đi làm."

Anh đồng nghiệp này vào làm ở Sở nghiên cứu trước Lạc Ngu, lúc ban đầu gặp cậu còn tưởng là anh em, biết cậu là Omega, có lòng muốn đến gần.

Hắn làm rất lén lút, cũng chỉ cùng ăn một bữa cơm, tham thảo dự án, cho đến lúc đưa cậu về nhà, thấy Alpha lạnh như băng cầm tay Lạc Ngu nói lời cảm ơn. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad jingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Ngày hôm sau, Lạc Ngu mang theo mùi Alpha nhà cậu.

Không thể không nói, quá chua. Nhưng hắn cũng không muốn đào tường, ngửi được mùi chiếm hữu mười phần đó, hắn đã bỏ cuộc.

Lạc Ngu: "Quấy rầy các cậu làm việc không, hay là tớ đi chỗ khác?"

Đồng nghiệp: "Không sao, cùng lắm là đánh cún độc thân thôi, chuyện nhỏ."

Lạc Ngu nghe vậy cũng yên tâm tập trung vào công việc.

Nửa tháng sau xuất hiện sự thay đổi, Lạc Ngu thấy đồng nghiệp Beta ăn kẹo ô mai mà chảy nước miếng.

Phải biết rằng Lạc Ngu thích ngọt như mạng, từ nhỏ đã không ăn được chua, đến cả sữa chua cũng rất ít ăn, càng đừng nói cái gì mà kẹo chua, nhưng giờ cậu lại muốn ăn ô mai.

Đồng nghiệp Beta hào phóng cho cậu hai quả. Cậu bỏ vào miệng, nhíu mày, sau đó phát hiện ra ăn rất ngon.

Tan tầm, Lạc Ngu tự gọi xe đến bệnh viện.

Cậu không thông báo cho Trì Mục, sợ chẳng làm sao lại làm hắn uổng công cao hứng.

Một lúc sau, Lạc Ngu có kết quả.

Cậu sờ bụng mình, đầu trống rỗng.

Cậu đi ra ngoài bệnh viện, nghĩ không biết nhóc con này là trai hay gái, giới tính thứ hai là gì, giống cậu nhiều hơn hay giống Trì Mục nhiều hơn.

Ra cửa bệnh viện, tiếng xe cộ làm cho cậu tỉnh táo lại.

Lạc Ngu lấy điện thoại ra, gọi cho Trì Mục.

Lúc Trì Mục thấy thông báo điện thoại thì đang họp, hắn ra hiệu tạm dừng, nghe điện thoại.

"Trì Mục, em mang thai rồi."

Giọng Lạc Ngu trong điện thoại vang lên rõ ràng, dù Trì Mục đã có dự đoán này, nhưng lúc thật sự nghe được tin tức này, khóe miệng hắn vẫn cong lên, ở trong phòng họp cười ra tiếng.

Những người khác trong phòng họp thấy cảnh này thì run lên. Sếp ít khi lộ cảm xúc ra ngoài, bỗng nhiên cười như vậy, làm cho họ nhìn nhau hoang mang.

"Anh đi đón em, em ở đâu?"

Lạc Ngu: "Ở bệnh viện, tự em gọi xe về là được, à, em lên xe taxi rồi."

Trì Mục: "Ừ, anh về nhà ngay."

Trì Mục không muốn họp hành gì nữa, tạm thời bỏ dở cuộc họp, ngày mai lại tiếp tục.

Thư ký thu dọn đồ đi ra ngoài, nhưng động tác của Trì Mục quá nhanh, lúc anh đến văn phòng, sếp đã lướt qua người anh như một cơn gió.

Lạc Ngu vừa đến nhà, Trì Mục đã về đến nơi.

Cậu đặt tay lên bụng, móc một cái kẹo ô mai trong túi ra, nhét vào miệng.

Trì Mục cẩn thận đỡ cậu, sờ sờ bụng cậu, như là đối đãi với trân bảo dễ vỡ.

Lạc Ngu đè đầu hắn: "Làm gì thế, vẫn chưa thành hình đâu, sờ cũng chẳng có gì."

Trì Mục bỗng ôm cậu, lực không lớn. Hắn hôn mặt và môi cậu, hơi thở ấm áp hơi ngứa.

"Anh rất yêu em."

Hắn nhẹ giọng thầm thì, làm cho môi Lạc Ngu hơi nhạt bởi vì lạnh biến thành đỏ sẫm.

Hơi thở kèm theo hơi nước làm cho đôi môi phủ một tầng nước, Lạc Ngu mím môi, nhướng mày mở miệng với Trì Mục: "Chẳng mấy khi anh đẹp trai nhà chúng ta mở miệng nói lời ngọt ngào, cũng hay đấy."

Trì Mục: "Em muốn nghe, anh có thể nói cho em nghe lúc nào cũng được."

Lạc Ngu cười khẽ: "Thôi đừng, anh biết em không chịu nổi buồn nôn."

Trì Mục cúi đầu lên tiếng đáp, dùng hành động thay thế cho lời ngon tiếng ngọt.

Lạc Ngu bị Trì Mục làm cho thở dốc mới được buông tha. Cậu sờ đầu lưỡi run lên, tự thân trải nghiệm cảm giác kích động làm ba của ngài Trì.

Lúc Trì Mục đi nấu cơm chiều, Lạc Ngu gọi điện thoại cho cô Kiều.

Bên kia cô Kiều làm rớt muôi, tắt lửa dùng tạp dề lau tay, vui mừng hỏi: "Thật à?"

Lạc Ngu: "Sao giả được?"

Kiều Uyển Dung: "Mẹ xin nghỉ đây, mẹ đi chăm con nhé?"

Lạc Ngu: "Con cảm nhận được tình thương của mẹ, nhưng bây giờ không cần mà?"

Kiều Uyển Dung: "Cái gì mà không cần, con không biết Omega mang thai phải cẩn thận chút không? Mẹ còn tưởng là không có hy vọng có cháu trước khi về hưu, không ngờ các con đã có kế hoạch rồi." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad jingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Lạc Ngu chưa nói đó là chuyện ngoài ý muốn, nhưng vẫn từ chối cô Kiều.

"Mẹ à, không vội, chờ thêm mấy tháng rồi đến cũng được, giờ con cũng chưa cần mẹ chăm."

Cô Kiều: "Không được, mẹ chỉ có mình con, mẹ một mình ở Tây Giang cũng không có ý nghĩa, con phải cho mẹ đi."

Lạc Ngu không ở Tây Giang mà định cư ở thủ đô cùng Trì Mục, dù sao nơi này nghiên cứu khoa học kỹ thuật giỏi nhất nên cậu không về.

Trì Mục không về là bởi vì cắt đứt với gia đình. Nếu ở Tây Giang, chắc chắn ba hắn sẽ gây trở ngại cho hắn, nên lúc đại học hắn đã bắt đầu khởi nghiệp ở thủ đô.

Cô Kiều làm nũng, ai chịu nổi.

Lạc Ngu: "Vâng vâng, con bàn bạc với Trì Mục xem sao."

Kiều Uyển Dung: "Trì Trì sẽ đồng ý, Trì Trì rất tốt."

Lạc Ngu ngẩng đầu nhìn Trì Mục, lắc điện thoại với hắn: "Trì Trì, cô Kiều mẹ em muốn đến, đồng ý không?"

Trì Mục gật đầu: "Đương nhiên, công việc của anh hơi bận, nếu có mẹ thì anh yên tâm."

Kiều Uyển Dung: "Thấy chưa, mẹ đã nói là Trì Trì sẽ đồng ý mà."

Lạc Ngu: "Vâng vâng vâng, đồng ý."

Lạc Ngu báo tin vui cho Kiều Uyển Dung, lại nhắn tin cho Đinh Duệ Tư và Dư Hiểu Song.

【 Đinh Duệ Tư 】: Tôi sắp làm ba nuôi rồi!!!

【 Dư Hiểu Song 】: Em sắp làm mẹ nuôi rồi!!!

【 Đinh Duệ Tư 】: Em gái, em khờ hả, em là cô có được hay không?

【 Dư Hiểu Song 】: Nói cũng đúng, quá bất ngờ, chưa kịp nghĩ, hi hi!

Sau khi hẹn thời gian ăn cơm, hai người kia tám nhảm trong nhóm chat.

【 Đinh Duệ Tư 】: Anh nghĩ chắc là Alpha tính cách như anh Ngu

【 Dư Hiểu Song 】: Em thấy không phải, lỡ đâu là Omega tính cách như anh Trì thì sao, một đứa bé ngoan ngoãn, đáng yêu xiết bao

【 Đinh Duệ Tư 】: Nói cũng đúng, nhưng sinh A sinh O sinh B đều như nhau, chi bằng thêm đứa nữa?

【 Lạc Ngu 】: Tôi thêm cái đầu mẹ ông.

Nhiều tuổi như vậy qua đi, lòng muốn hành hung Đinh Duệ Tư của Lạc Ngu vẫn không thay đổi.

Nhưng nghĩ đến vấn đề giới tính của đứa bé, Lạc Ngu ngẩng đầu nhìn Trì Mục: "Anh thích trai hay gái?"

Trì Mục: "Còn nhớ ngày xem pháo hoa năm đó không?"

Tính Lạc Ngu thế nào, chuyện tám trăm năm trước, cậu quên gần hết rồi.

Trì Mục: "Con gái hay trai đều được, chỉ cần không quậy em."

Lạc Ngu: "Nếu nó quậy thì sao?"

Trì Mục: "Anh làm cho nó ngoan."

Trong giọng ngầm chứa ý cười, vọng lại bên tai, làm lòng người ngứa ngáy.

Nhưng lúc này mới mang thai thời gian đầu, Lạc Ngu không dám làm cái gì, chỉ có thể ôm Trì Mục hôn lại hôn, sau đó kiềm chế cùng nhau ăn cơm.

Ngày thứ ba cô Kiều ngồi máy bay đến, ở trong phòng cho khách.

Vừa gặp mặt, Kiều Uyển Dung đã phải sờ bụng Lạc Ngu.

Kiều Uyển Dung: "Con trai, con mang thai bao lâu rồi, hai ba tháng à? Sao giờ mới nói cho mẹ biết?"

Lạc Ngu: "... Mẹ à, con mới ăn no."

Trì Mục nhịn cười, Lạc Ngu lườm hắn một cái. Hắn dỗ cậu, đứng phía sau lén cầm lấy ngón út của cậu.

Đối với chuyện mang thai này, Lạc Ngu không có cảm giác gì, trừ thích ăn chua gì đó, mặt khác vẫn theo lẽ thường.

Cô Kiều và Trì Mục căng thẳng hơn nhiều, mỗi ngày đưa đi đón về không nói, chỉ sợ cậu ngã.

Lạc Ngu rất khó chịu, cảm thán với Đinh Duệ Tư đến ăn chực.

Lạc Ngu: "Trước kia tôi cũng là đại ca trường học, mẹ tôi cần nghĩ tôi yếu ớt như vậy không hả?"

Đinh Duệ Tư: "Không đến mức! Không đến mức! Ông là ai? Ông là anh Ngu của tôi! Để đấy, anh Ngu, ông không cần tự bóc quýt, tôi làm, tôi xem quýt có gai không, lát nữa lại đâm vào tay."

Lạc Ngu vứt quýt lên người cậu ta: "Cút ngay."

Đinh Duệ Tư cười hì hì: "Tôi lo cho ông đấy thôi."

Lạc Ngu cảm thấy không thở nổi, phất tay áo, không muốn nói tiếp.

Mang thai lâu, bụng Lạc Ngu cũng dần lớn.

Cơ bụng từng kiêu ngạo hiện tại đã trở nên mềm mại, người và mặt cũng béo hơn, không quá mềm mà làm gương mặt bớt sắc bén đi.

Lúc sáu tháng, Lạc Ngu sắp ở lì trong nhà.

Cậu cầm tay Trì Mục, mặt đầy vẻ khó chịu, sóng trong mắt lóng lánh: "Cẩn thận một chút, không sao, Trì Mục..."

Cậu kéo dài giọng gọi tên của hắn, cầu xin và ỷ lại.

Trong lúc mang thai Omega không có kết hợp nhiệt mỗi tháng một lần, nhưng Alpha hàng đêm bầu bạn bên cạnh, đến nửa năm không có chất dinh dưỡng làm cho liên kiều cực kỳ vất vả. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad jingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Trì Mục lau mồ hôi trên chóp mũi cậu, nuốt nước bọt, thấp giọng đáp: "Ừ."

Dưới ánh trăng bóng dáng thân mật khăng khít, lưu luyến gắn bó.

Bởi vì Lạc Ngu mang thai nên hắn chỉ có thể chậm rãi nhẹ nhàng từng chút, thật cẩn thận.

Khi ăn được thứ thèm muốn đã lâu, Lạc Ngu phát ra tiếng khóc nhỏ vụn.

Tháng ba không khí bắt đầu ẩm ướt, từng chút từng chút làm ướt giường.

Đôi tình nhân âu yếm nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com