ZingTruyen.Info

[ABO|EDIT] Bản năng si mê - Tiểu Ngô Quân

Chương 89: Cuộc sống đại học

yanjingjia

Sau khi biết Lạc Ngu chuyển ra khỏi ký túc xá, tiểu A tiểu B tiểu C rất không nỡ.

Tiểu A: "Anh Ngu tớ không nỡ xa cậu hu hu hu, nhưng cậu có cuộc sống tốt đẹp tớ rất vui! Đây là quà chúng tớ chuẩn bị cho cậu, đừng bóc vội, về nhà hãy bóc nha!"

Tiểu B và tiểu C ở đằng sau gật đầu, ánh mắt sáng ngời.

Lạc Ngu bị họ nhìn mà lòng run lên, không hiểu sao chợt lạnh sống lưng, biểu đạt lời cảm ơn với họ rồi thu dọn đồ.

Tiểu A đưa một cái hộp không lớn, có thể nhét vào vali của Lạc Ngu.

Lúc trước Lạc Ngu đã xếp đồ, nhét hộp vào vali, nhét hết mấy đồ linh tinh vào túi to, đem đi hết.

Trì Mục thì càng ít đồ hơn, Lạc Ngu thu dọn xong xuống tầng, hắn đã đứng chờ.

Hắn mặc áo dài tay màu trắng, đứng ở đó giống như một bức tranh.

Có người qua lại nhìn hắn, hắn lại nhìn về hướng cửa ký túc xá, lúc nhìn thấy Lạc Ngu, hắn định giúp cậu xách vali.

Lạc Ngu xua tay: "Thôi, tự em xách."

Cậu cầm vali coi như dễ dàng, họ gọi xe quay về nhà thuê.

Lạc Ngu phổi bò, tuy nghĩ về bóc quà nhưng ném vali vào nhà, cậu lại quên chuyện này, cùng Trì Mục ra ngoài ăn cơm.

Cho đến khi buổi tối quay về, Trì Mục thu dọn hành lý mới phát hiện ra.

Hắn lấy hộp ra, gõ hộp: "Đây là cái gì?"

Lạc Ngu đang nằm trên giường chơi điện thoại, nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn cái hộp màu lam lắc đầu: "Không biết, quà chia tay bạn cùng phòng cho em, em cũng không biết bên trong là cái gì." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad jingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Cậu hất cằm với Trì Mục: "Mở ra xem?"

Trì Mục mở hộp ra, bình tĩnh lấy thứ bên trong ra.

Lạc Ngu không chống đỡ được mình, nằm trên giường khiếp sợ nhìn chằm chằm cái đồ đó, mắt như nứt ra.

Lạc Ngu: "Đờ mờ đây là cái gì thế?"

Trì Mục lắc lắc, còn lấy ra đồ khác.

Lạc Ngu nghiến răng, đứng dậy: "Đây là quà của họ? Em cảm ơn họ quá."

Họ tặng quần áo, nếu đó có thể được xưng là quần áo.

"Trăm ngàn chỗ hở" chính là bộ quần áo này, cộng thêm vải dệt siêu mỏng, Lạc Ngu nhìn thấy mà run sợ.

Cậu nhận hộp, cầm lấy vòng cổ có chuông lắc lắc: "Không nhìn ra mà, to gan đấy."

Cậu lại nhìn đồ trong tay Trì Mục, hơi khó hiểu: "Anh cầm cái gì thế?"

Một cái đuôi lông xù trắng, tuy Lạc Ngu không biết để làm gì, nhưng trông không phải thứ gì tốt.

Trì Mục sờ vào trong: "Là nút bịt."

Nút bịt, nhét chỗ nào còn hỏi sao, không có khả năng là nhét vào miệng cậu được.

Mí mắt Lạc Ngu giật giật: "Chẳng trách lúc đó họ cười kỳ quái thế."

Liên tưởng đến mấy nụ cười đó, bảo sao làm cho cậu lạnh cả người.

Lạc Ngu bỗng muốn đùa, đặt hộp trên giường, đến gần Trì Mục, kề vào tai hắn thấp giọng hỏi: "Anh muốn nhìn em mặc quần áo này không?"

Cậu dùng răng nanh cắn tai Trì Mục, cố ý quyến rũ hắn.

Hơi thở Trì Mục thở ra kèm theo mấy phần cực nóng, giọng nói trong trẻo trở nên khàn khàn: "Muốn."

Lạc Ngu vui vẻ, nhướng mày nói: "Vậy anh nghĩ đi, hoặc là anh mặc cho em xem cũng được."

Kiểu quần áo kỳ quái này còn thẹn hơn quà Giáng sinh dùng khăn quàng cổ buộc mình lại, tạm thời Lạc Ngu không có hứng thú.

Trì Mục bất đắc dĩ, nhưng không bất ngờ với kết quả này. Tuy Lạc Ngu chủ động, ngẫu nhiên có chút niềm vui bất ngờ, nhưng chắc chắn cậu không mặc kiểu quần áo này.

Trì Mục không có chấp nhất quá lớn gì với quần áo kia, Lạc Ngu mặc cái gì hắn đều thích, không mặc gì cũng thích.

Lạc Ngu để hộp sang một bên, nằm trên giường chơi điện thoại, nhắn ba icon mỉm cười cho bạn cùng phòng, tỏ vẻ cảm ơn.

Ngày hôm sau lúc đi học, ánh mắt ba người bạn cùng phòng nhìn Lạc Ngu đều không thể tưởng tượng nổi.

Tiểu A cực kỳ khiếp sợ: "Vì sao cậu vẫn dậy được, trông còn rất có tinh thần?"

Tiểu B khó tin: "Chẳng lẽ là quần áo chúng tớ chọn không đủ sexy? Không thể nào, bọn tớ chọn mãi đấy, cậu mặc chắc chắn có thể làm cho Trì Mục điên luôn." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad jingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tiểu C do dự: "Chẳng lẽ là... cậu hút khô Trì Mục rồi?"

Lạc Ngu đau khổ xoa huyệt Thái dương, thầm nghĩ mẹ nó vì sao!

Nghe xem đây có phải là lời người nói không?

Sao lại nghe hổ báo cáo chồn thế?

Lạc Ngu hít sâu một hơi: "Chẳng xảy ra gì cả."

Tiểu A: "A? Cậu không quyến rũ được? Trời má anh hai à, đây là một tín hiệu trọng đại đấy. Khi một người không cương được, tình yêu này phải chuyển biến thành tình thân, là gần đứt rồi đấy."

Tiểu B: "Cậu có mặc không đấy?"

Tiểu C: "Chẳng lẽ là chưa đủ lòng thành? Biết thế tớ đã chọn đồ nữ, có đuôi mèo có cả trứng rung."

Tiểu A: "Anh Ngu không trách bọn tớ được, chủ yếu là đồ nữ không có size của cậu, cậu cao quá, cửa hàng không có size như cậu, chỉ cái này mới có."

Lạc Ngu sắp không thở nổi, sau khi lên đại học làm bạn cùng phòng với Omega, cậu mới biết được cái gì gọi là một quyền đấm vào bông.

Rõ ràng ba người ở bên ngoài ai cũng thuần khiết, nhưng không ngờ ai cũng thuộc lòng lí thuyết.

Gân xanh trên trán Lạc Ngu nổi hết lên, cậu nghiến răng nói từng chữ: "Tớ đây cảm ơn các cậu."

Tối hôm qua tuy Lạc Ngu không mặc bộ quần áo đó cũng sẽ rơi vào cảnh đẹp, nhưng Trì Mục bỗng nhiên có điện thoại, phải mở họp gấp đành phải đi. Lạc Ngu có sức không có chỗ dùng, chơi game mấy ván mới ngủ.

Tiểu A: "Không cần cảm ơn không cần cảm ơn, các cậu hài hòa là hy vọng của chúng tớ, chúng tớ là fan cp mà!"

Lạc Ngu ngồi trên ghế mà hoảng hốt, cậu cảm thấy cậu không nên ngồi ở chỗ này, nên cho Đinh Duệ Tư ngồi ở chỗ này mới phải.

Cũng may giáo viên đến làm cho nhóm bạn cùng phòng thành công câm miệng, thế giới hòa bình yên ổn.

Lạc Ngu không phân tâm, tập trung đi học, sợ mình thất thần lại nghe không hiểu.

Nhưng quần áo mà bạn cùng phòng tặng đó vẫn phát huy công dụng, thích hợp tiểu biệt gặp lại.

Trì Mục xin nghỉ nửa tháng bay về Tây Giang bởi vì vấn đề dự án ở Tây Giang,.

Buổi tối mỗi ngày Lạc Ngu gọi video với hắn, nhưng trông hắn mệt mỏi, cậu nhíu mày.

Lạc Ngu: "Không nói nữa, cúp đi, anh mau đi ngủ đi."

Giọng Trì Mục mơ hồ: "Nói thêm chút nữa."

"Về ngày nào cũng nhìn, thiếu chút thời gian ấy chắc." Lạc Ngu nói như vậy, nhưng không cúp, nghe bên kia vang lên tiếng hít thở nhẹ nhàng, "Em đợi anh, ngủ đi."

Ngày Trì Mục về, Lạc Ngu muốn cho hắn một niềm vui bất ngờ, lại mang cái hộp kia ra, nhìn quần áo rách tung tóe bên trong.

Không phải cậu muốn dùng từ này để hình dung, bởi vì nó quá rách thật.

Không nói đến màu đen lộ lưng, chỗ nhạy cảm lộ rõ mồn một.

Bây giờ trời đã chuyển lạnh giao mùa thu đông, Lạc Ngu ở trong phòng tắm không được tự nhiên nhìn mình trong gương, sau đó bị lạnh run run.

"Ngu ngốc."

Lạc Ngu vỗ vỗ mặt mình, bắt đầu đấu tranh nghĩ sao mình lại loè loẹt như vậy.

Lúc Trì Mục xuống máy bay cậu có tiết học nên không đi đón. Hắn xuống máy bay còn phải đến chỗ khác làm, buổi tối mới về nhà.

Lúc vào nhà, Lạc Ngu đi ra đón hắn.

Trì Mục đặt hành lý sang một bên, hôn trán cậu.

Trì Mục: "Sao mặc ít thế, còn không đeo tất."

Lạc Ngu mặc áo lông to đùng che khuất hơn nửa người mình, chân trần, bị Trì Mục nhìn thấy.

Lạc Ngu: "Lát nữa mặc, em rót cốc nước ấm cho anh."

Trì Mục nghe thấy có tiếng giống như tiếng chuông, giác quan Alpha nhạy bén, hắn theo bản năng đi tìm nguyên nhân.

Cho đến khi Lạc Ngu đi đến trước mặt hắn, cậu đi một bước, tiếng chuông kia lại vang một tiếng.

Trì Mục nháy mắt lục lại trí nhớ, nhìn Lạc Ngu mà ngừng thở.

Lạc Ngu: "Nếu anh mệt thì ngủ trước đi."

Cậu muốn làm nghi thức hoan nghênh đặc biệt, nhưng nếu Trì Mục đã mệt chết đi được, cậu lại không muốn làm cho hắn mệt thêm.

Trì Mục uống hớp nước ấm, đặt cốc sang bên, đầu ngón tay chạm vào khóa, kéo áo xuống.

"Không mệt."

Sao mệt được.

Cái áo này là cô Kiều mua, mua size rất to, lúc nó rơi xuống đất phát ra tiếng vang rất nhỏ.

Vòng cổ màu đen gắn một cái chuông nhỏ, leng keng leng keng theo động tác.

Làn da đen phơi nắng lúc huấn luyện quân sự của Lạc Ngu đã trắng lại, được màu đen tôn lên càng trắng nõn.

Trì Mục bế Lạc Ngu lên, dùng bước chân nhanh hơn bình thường vào phòng ngủ.

Lạc Ngu không để ý đến tư thế ôm công chúa nữa, đã như vậy rồi còn để ý ôm công chúa làm gì?

Thân thể giữa giai đoạn thiếu niên và thanh niên cao gầy thon dài, cơ thể cân đối, đường cong mềm mại, vì thế có vẻ bộ quần áo rất khác biệt.

Lông màu trắng giữa màu đen có vẻ hết sức đặc biệt, giống như là thỏ trong núi non sơn cốc, thu hút người ta truy đuổi.

Có lẽ là xưởng may cố ý, hoặc là thợ may cố ý, bộ quần áo Lạc Ngu cảm thấy rách tung toé này, đến bây giờ thật sự biến thành một cái giẻ không ai nhặt.

Dù sao quần áo này chỉ mặc được một lần, Lạc Ngu không muốn mặc lần hai cho nên không mặc hết, đằng nào cũng vứt vào thùng rác như bao cao su. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad jingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Trì Mục túm cái đuôi thỏ kia, mềm mại, trơn trượt, trông cũng tươi mới nhiều nước.

Làm thực khách duy nhất có thể hưởng thụ, tất nhiên là Trì Mục không khách sáo nhâm nhi thưởng thức, như nếm mỹ vị, làm cho người ta nếm mà chưa đã thèm.

Mùi liên kiều ngập tràn, bất đồng với cảm giác xa lạ ban đầu, nó đã quen thuộc với mùi bạc hà, dung nhập vào pheromone phù hợp, đặc quánh.

Tiếng chuông nhỏ vụn vặt, lắc một cái lại phát ra tiếng leng keng leng keng, trở thành một tiếng chuông trong bóng đêm, hòa hợp với âm thanh khác, tấu một khúc ca.

Cá trong bể ở phòng khách cũng cảm nhận được sóng âm đó, lúc ẩn lúc hiện ở trong nước, nước gợn sóng liên tục, làm cho cá cũng choáng váng.

Tiếng chuông trong bóng đêm làm cho mắt Lạc Ngu mơ hồ, cậu thất thần nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info