ZingTruyen.Info

Abo Dau Dao Phong Lo Tham Tuu Hoan Chinh Van

Edit: Hy

Vui lòng không reup, không chuyển ver

________________________

"Dậy thôi heo bự!"

Cận Hành chìm nổi trong kí ức đau thương, thẳng đến khi bên tai truyền đến tiếng gọi quên thuộc, hắn mới mơ màng nhận ra mình đang nằm mơ.

"Dậy nhanh nào!"

Hắn cảm giác được da mặt bị một đôi tay mềm mại chọc chọc, có hơi ngứa, hắn vẫn muốn nằm lì thêm một lát nữa, khóe miệng lại nhịn không được khẽ nhếch lên.

"Còn cười trộm! Tỉnh rồi thì không được giả bộ ngủ nữa đâu! Con heo lười này!!!!"

Lục Dịch Khanh nhéo mặt Cận Hành, hai tay kéo sang hai bên rồi thả ra cho nó bắn lại hình dạng ban đầu, như đang nhào bột. Còn chưa nghịch đủ, bỗng trời đất quay cuồng. đến khi anh định thần lại đã thấy mình bị tên Alpha nào đó đảo khách thành chủ, đè dưới người hắn.

"Hôn chào buổi sáng nà ~"

"......" Lục Dịch Khanh kịp thời giơ tay chặn cái mỏ heo, sau đó kéo cái tay đeo đồng hồ của Cận Hành đến trước mặt hắn cho hắn nhìn: "6 giờ rồi, hôm nay tiểu Vân phải đến trường học, còn phải tránh tắc đường, nếu không phải tốn hai tiếng mới đến nơi. Cho nên, anh nhanh dậy đi, vệ sinh ăn sáng nhanh nhanh còn đưa bảo bối nhà chúng ta đi học nữa!"

Ba ngày nghỉ ngắn hạn của Sơ Vân nháy mắt liền hết, hôm nay phải từ trấn nhỏ quay về, 8 rưỡi vào học, đi đường phải tốn ít nhất một tiếng, thời gian có hơi gấp gáp. Vốn dĩ phải trở về từ tối qua, nhưng đứa nhỏ luyến tiếc tiệc BBQ buổi tối, năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng Lục Dịch Khanh cho phép nhóc sáng nay mới phải quay về, chẳng qua phải dậy sớm hơn bình thường một tiếng.

Tiểu Sơ Vân từ phòng vệ sinh đi ra, liền thấy cha và ba ba mình đang dùng một tư thế không thích hợp cho trẻ con nhìn chui rúc trong cùng 1 cái chăn, mới sáng sớm không biết đang làm gì. Nhóc quyết định không đả động đến hai người họ, quay người lần nữa vào phòng vệ sinh, rửa mặt lại cho tỉnh táo hơn một chút.

Cận Hành cũng sợ con trai bảo bối muộn học, đành phải ngưng trò lưư manh, nhanh chóng bò dậy, động tác thuần thục nhanh nhẹn xếp gọn chăn màn dưới đất.

Lục Dịch Khanh ngồi ở mép giường nhìn Alpha gấp chăn thành hình hộp chữ nhật tiêu chuẩn, sau đó cất cả chăn cả gối vào trong tủ. Đợi hắn làm xong, anh mới ngoắc ngón tay: "A Hành, lại đây."

Cận Hành liền ngoan ngoãn đi qua, ngồi xuống bên cạnh anh.

Lục Dịch Khanh thò lại gần hôn một cái lên môi hắn, cười đến là đẹp: "Hôn chào buổi sáng."

Cận Hành lập tức như tiêm máu gà, sáng sớm tràn ngập năng lượng!

Bữa sáng qua đi, một nhà ba người phải tạm biệt Hà Biện và Tạ Định Lan.

Hà Biện cầm ra năm cái hộp giấy đẹp đẽ, trong mỗi hộp là bánh hoa tươi cô mới làm hôm qua. Cận Sơ Vân vui tít mắt nhận lấy đồ ăn vặt mẹ nuôi làm cho, mềm mềm nói một tiếng cảm ơn mẹ nuôi, làm Hà Biện nhịn không được tóm nhóc lại thơm thêm mấy cái.

"Anh, anh phải quay lại Mỹ sao?" Lục Dịch Khanh nhớ đến lịch trình của Tạ Định Lan, quan tâm hỏi một câu, nghĩ không chừng lát nữa nhà họ còn có thể tiện đường tiễn hắn đến sân bay.

"Không đi nữa." Tạ Định Lan nhìn anh: "Lịch trình sửa lại, anh trả vé rồi, nửa năm nay ở lại trong nước."

Cận Hành phải đối phó với tập đoàn Cổ Lai, bởi vậy hắn muốn ở lại hỗ trợ Cận Hành. Tất nhiên, đây chỉ là cái cớ để nói với bên ngoài, trên thực tế là vì Tạ Định Lan biết Lai Dương đang nhắm vào Lục Dịch Khanh, có hắn ở lại quốc nội, ít nhất cũng có người bảo đảm an toàn cho anh.

"Do anh nói cậu ta ở lại giúp anh đó." Cận Hành nói.

Ban đầu Cận Hành đem việc phát triển sự nghiệp ở nước ngoài giao cho Tạ Định Lan, một phần là vì tin tưởng vào năng lực của hắn, còn một phần là xuất phát từ tư tâm, không muốn để Tạ Định Lan suốt ngày xuất hiện trước mặt Dịch Khanh nhà hắn.

Trong lòng hắn cũng tự hiểu, chút tâm tư nho nhỏ này của mình có hơi ấu trĩ.

Lục Dịch Khanh: "Ở lại cũng tốt nha, cơ hội chúng ta gặp mặt cũng nhiều hơn nữa."

"Được rồi, 6 rưỡi rồi, chúng ta phải đi thôi. Lần sau bọn em lại đến nhé chị." Cận Hành nhìn đồng hồ, tiến đến mở cửa xe cho hai ba con Dịch Khanh.

"Tạm biệt mẹ nuôi! Tạm biệt bác Tạ!"

"Tạm biệt!"

Cận Sơ Vân kéo tay ba ba ngồi vào xe.

Hai ba con ngồi ở ghế sau, Sơ Vân lấy vở bài tập hôm nay ra kiểm tra lại một lượt, xác định không có vấn đề gì nữa mới cất lại vào cặp.

Lục Dịch Khanh thường ngày ở nhà sẽ bỏ vào cặp Sơ Vân mấy miếng trái cây hoặc một miếng bánh kem nhỏ, nghỉ giữa giờ có thể xem như bữa ăn phụ. Hôm nay không có thời gian làm mấy cái này, anh mở hộp giấy lấy ra hai gói bánh hoa tươi, bỏ vào cặp cho con trai, dặn dò nhóc nhớ lúc đói phải lấy ra ăn.

Tiểu Sơ Vân gật gật đầu, lại cầm ra một cái bánh khác, lột vỏ bao bên ngoài ra chậm rãi nhấm nháp.

Lúc bọn họ xuất phát là vừa đẹp, tránh được tắc đường sáng sớm, lúc đến trường học mới chỉ hơn 7 rưỡi một chút.

Lục Dịch Khanh lo lắng con trai ăn sáng chưa no, muốn đến quán bên cạnh mua mấy cái bánh bao. Cận Sơ Vân vội vàng ngăn ba ba lại, lắc đầu nói mình đã ăn no lắm rồi.

Ngược lại là Cận Hành ăn sáng vội vàng, lúc này nhìn thấy bánh bao liền bắt đầu đói bụng.

Hai người nhìn con trai vào cổng trường đến khu dạy học, liền quay người tay nắm tay vào tiệm bánh bao.

Lục Dịch Khanh nhìn Cận Hành rõ ràng đã ăn sáng, lúc này một hơi chén sạch năm cái bánh bao, đối với sức ăn của hắn tỏ vẻ cực kì khiếp sợ.

"Không thể trách anh được, cháo gạo kê ăn không no được." Cận Hành vừa nhón lấy cái bánh thứ sáu, vừa giải thích.

"Nhưng anh ăn hẳn 2 bát lận mà, bình thường lúc ở nhà anh chỉ ăn có 1 bát thôi chứ mấy."

"Bữa sáng ở nhà đâu chỉ có cháo đâu. Còn có bánh mì em nướng, sữa bò em đun, rau em xào, còn có trứng em luộc, salad hoa quả em trộn, còn...."

"Ngưng ngưng ngưng." Lục Dịch Khanh ngắt ngang lời hắn, cười nói: "Em làm bữa sáng khoa trương như vậy sao?"

"Tất nhiên rồi, mỗi bữa ăn sáng, thức ăn đầy một bàn. Chính em không phát hiện, nhưng lại đem miệng anh nuôi đến điêu (kén chọn) hơn rồi, dạ dạy cũng bị em nuôi lớn hơn mấy lần."

"Được rồi, anh là vô tội nhất, tất cả là do em được chưa."

"Đúng vậy, đều là tại em hết, tại em nấu ăn quá ngon." Cận Hành gắp một cái bánh bao nhỏ, chấm một ít dấm, đưa đến tận miệng Lục Dịch Khanh: "Em ăn thử đi, bánh bao này cũng khá ngon đấy."

"......" Lục Dịch Khanh há mồm cắn, nhai nhai, tán thành gật gật đầu. Cận Hành lại rút một tờ khăn giấy, giúp anh lau dầu mỡ dính bên miệng.

Quán ăn này chủ yếu bán đồ ăn sáng cho học sinh, tới giờ vào học, trong quán vắng hơn hẳn, chỉ còn lại hai vị khách bọn họ cùng với bà chủ mới được rảnh tay.

Bà chủ cầm điều khiển mở TV, chuyển đến kênh phim truyện, đang chiếu một bộ phim văn nghệ.

Lục Dịch Khanh tùy tiện nhìn một chút, phát hiện nam chính nhìn cũng không tệ lắm.

Cận Hành cũng nhìn theo, nói với anh: "Bộ phim này công chiếu từ năm ngoái rồi, là phim Cận thị đầu tư."

Lục Dịch Khanh nghi hoặc hỏi: "Hửm? Không phải công ty chỉ đầu tư vào phim thương mại sao? Còn đây rõ ràng là một bộ phim văn nghệ tình cảm mà nha."

"Phim thương mại tuy rằng kiếm lời nhanh, nhưng thỉnh thoảng đổi khẩu vị một chút cũng tốt." Cận Hành nói: "Bộ điện ảnh này doanh thu phòng vé cũng không tồi, nam chính là người mới, lúc quay phim chỉ mới 18 tuổi."

"Vậy chắc là có tài năng lắm. Tên y là gì vậy?" Lục Dịch Khanh nhìn nam chính trên TV, cặp mắt phượng cực kì ghẹo người kia của y, nhất định rất được mấy cô gái yêu thích.

"Tiếu Nãi Tự." Cận Hành nghiền ngẫm: "Có tài hay không thì chưa nói, tuổi còn nhỏ lại rất có thủ đoạn, bò được lên giường Phó nhị thiếu, chính là thiếu gia của ngân hàng Phó thị, nên mới một bước từ nam ba nhảy lên nam chính."

"......" Lục Dịch Khanh nhìn diện mạo thanh tú sạch sẽ của nam chính, lắc đầu: "Thật nhìn không ra..."

"Diễn viên giỏi nhất là diễn, đặc biệt là ngay trên màn ảnh." Cận Hành nói: "Mấy chuyện sau màn này anh rất rõ, Dịch Khanh nếu cảm thấy hứng thú, em muốn nghe bát quái của ai anh cũng có thể nói được hết."

(Hong mấy đổi nghề làm paparazi cũng được á anh :))))

"Người trong giới mấy anh, có phải rất thích cái thú bao dưỡng người ta như vậy không?"

"Đúng là có rất nhiều người như vậy, đều là chuyện ngươi tình ta nguyện, cũng chẳng ai quản làm gì." Cận Hành uống một ngụm sửa đậu nành.

"Còn anh thì sao?"

"Khụ khụ khụ." Ngụm sửa vừa vào đã bị làm sặc ra, Cận Hành vội phủ nhận: "Tất nhiên anh không có! Tiền của anh trước giờ đều đủ lương đủ số nộp hết lên cho em mà."

Lục Dịch Khanh chua chua liếc hắn: "Ồ, hóa ra là vì không có tiền thôi sao..."

"Dịch Khanh, anh trong sạch mà!" Cận Hành chỉ vào ly đậu nành trên bàn: "Anh còn trắng (trong sạch) hơn cả ly đậu nành này nữa."

"Ha ha ha ha được rồi, không giỡn với anh nữa."

Anh đang cười đến vui vẻ, di động trên bàn bỗng báo có tin nhắn đến.

Lục Dịch Khanh bấm mở tệp ghi âm, một giọng nói trong veo vui sướng truyền vào tai: "Dịch Khanh Dịch Khanh! Cuối tuần này bảo bảo nhà em đầy tháng á, em muốn mời anh với tiên sinh nhà anh đến dự tiệc đầy tháng con em nha.!"

Cận Hành lau sữa đậu nành dính trên tay, hỏi: "Ai vậy? Gọi em thân thiết ghê ha?"

Lục Dịch Khanh vừa nhắn tin hồi âm vừa nói: "Là tiểu Túy đó, là tiểu công tử em quen được ở Thụy Sĩ ấy. Lần trước chúng ta còn cùng bọn họ ăn một bữa cơm mà, anh không nhớ sao?"

"Hai người đó trẻ như vậy, mà đã có con rồi?"

"Ừm, còn là thai long phượng nữa. Thật là hâm mộ quá đi mất! Cuối tuần họ tổ chức tiệc đầy tháng cho hai đứa nhỏ, muốn mời chúng ta đến dự."

"Em muốn thì anh sẽ đi cùng em."

"Em đồng ý rồi." Lục Dịch Khanh hồi âm xong buông di động, hưng phấn nói: "Đến lúc đó em sẽ được ôm tiểu bảo bảo nha!"

Cận Hành thấy bộ dáng vui vẻ của anh, cười hỏi: "Thích trẻ con như vậy sao?"

"Mấy đứa nhỏ đáng yêu mà!" Lục Dịch Khanh thở dài nói: "Người nào đó không muốn em sinh nữa, em chỉ đành đi ôm con nhà người khác thôi, haizz..."

"Dịch Khanh..."

"Stop! Anh đừng nói mấy cái đạo lý đó với em, em không nghe em không nghe!"

"Được được, không nói nữa. Đi tiệc đầy tháng có phải chuẩn bị quà tặng gì hay không? Anh không có kinh nghiệm tham gia mấy bữa tiệc thế này."

"Tiệc đầy tháng của Sơ Vân, chị Hà Biện tặng cho con một hạt đậu vàng, lấy dây đỏ xuyên qua đeo ở trên tay, nói là mang ý chúc phúc bình an. Nếu không chống ta cũng tặng hai đứa nhỏ nhà tiểu Túy một cặp vòng vàng như vậy đi."

"Được, để anh đi đặt làm."

"Phải là vàng ròng (vàng nguyên chất) nha. Trẻ sơ sinh da mềm thịt mịn, sợ là dễ bị dị ứng."

"Được, đều nghe em."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info