ZingTruyen.Com

[ABO] Đầu Đào - Phong Lộ Thấm Tửu (Hoàn chính văn)

Chương 73 (chuyện cũ)

kaiyuanonly

Edit: Hy

Vui lòng không reup, không chuyển ver

________________________

Chương 73 (chuyện cũ)

Cận Hành nghĩ, kiếp trước nhất định mình phạm phải tội nghiệp trời đất không dung, cho nên đời này ông trời mới tàn nhẫn trừng phạt hắn như vậy.

Hắn tận mắt thấy song thân qua đời, hôm nay lại nhìn người mình yêu nhất ngã xuống trước mặt mình, bản thân lại bất lực không làm được gì.

Lúc Lục Dịch Khanh được đưa đến bệnh viện, hơi thở đã cực mong manh, mất ý thức, tin tức tố nhạt đến gần như không có. Bác sĩ trực cấp cứu nhìn trạng huống, không dám xuống tay chẩn trị, trực tiếp đẩy người vào phòng phẫu thuật ngoại thần kinh.

Tạ Định Lan đứng ngoài phòng giải phẫu chờ, nhìn ba chữ 'đang phẫu thuật', trong thoáng chốc cho rằng thời gian quay trở về 5 năm trước, ngày Cận Sơ Vân ra đời, Lục Dịch Khanh cũng như thế này, cả người toàn là máu bị đẩy vào phòng phẫu thuật, cực kì nguy kịch, cửu tử nhất sinh.

Lúc ấy hắn thống hận chính mình cùng Lục Dịch Khanh không thân cũng chẳng quen, hữu tâm vô lực, ngay cả tư cách cùng anh vào phòng phẫu thuật cũng không có. Hắn chỉ là một người 'bạn' bình thường, giữa bọn họ vĩnh viễn có một đường ngăn cách, Tạ Định Lan không dám vượt qua.

Nhưng đến khi tình thế lặp lại một lần nữa, Cận Hành – thân là chồng của Lục Dịch Khanh – cũng giống như hắn khi đó, hoàn toàn bất lực. Alpha thông minh cường đại, giờ phút này chỉ có thể ngồi co ro trước cửa phòng phẫu thuật, đợi bác sĩ 'tuyên án'.

Hắn rất sợ, lần này là 'tử hình'.

Trời tờ mờ sáng, bác sĩ mới bước ra từ phòng giải phẫu.

Cận Hành nghe được tin xấu nhất.

Mối họa ngầm bọn họ e sợ rốt cuộc bạo phát, một kích trí mạng.

Bác sĩ tốn 6 tiếng đồng hồ cướp người bệnh từ quỷ môn quan trở về, nhưng khi đối mặt với người nhà vẫn không thể bày ra nét mặt hòa hoãn, bởi tình huống bây giờ chỉ là khống chế tạm thời, không thể lạc quan được.

Ông lắc đầu, nói: "Nếu có thể, vẫn nên xuất ngoại chữa trị, đã động đến dao mổ thì không thể chủ quan được. Nếu bất đắc dĩ không thể xuất ngoại, vậy mọi người đành phải chuẩn bị sẵn tâm lý đi."

Lục Dịch Khanh nằm ở ICU ba ngày, tình trạng tốt hơn một chút mới chuyển về phòng bệnh thường, nhưng vẫn không tỉnh lại.

Anh nằm ở phòng bệnh, mỗi một giây đều là đốt tiền.

Tạ Định Lan từ bệnh viện trở về, không nói một lời liền rao bán nhà xưởng. Một xưởng trà nho nhỏ ở rìa trấn, mặt bằng cũng là đi thuê, bán đi vốn chẳng được bao nhiêu tiền, ngược lại nếu tiếp tục kinh doanh phát triển, nguồn thu cũng không nhỏ. Tạ Định Lan cũng tính đến bước này, nhưng hắn đang cần tiền gấp, không rảnh bận tâm đến lỗ lã là bao, cuối cùng nhà xưởng hắn dồn tâm huyết suốt 5 năm chỉ bán được 60 vạn.

Hà Biện lấy tiền dành dụm cho Hà Phàm đi học đại học, được mười lăm vạn.

Trần Đại Xuân biết tình cảnh của đại ca nhà mình, liền huy động anh em quyên góp được mười vạn, nói là biếu tiền thuốc men cho chị dâu.

85 vạn được chuyển đến tay Cận Hành, hắn lại lần lữ không dám nhận.

Lúc hắn vẫn còn là công tử thế gia, giao du với đủ loại bạn hữu, những người đó cùng hắn xưng huynh gọi đệ, nhưng 'huynh đệ' này chỉ biết đòi hỏi từ hắn, hoặc tiền hoặc quyền.

Sau nhà họ Cận lụn bại, những 'bạn hữu' đó trong một đêm liền biến mất không thấy tăm hơi.

Lúc ấy hắn cho rằng, bạn bè, là thứ chỉ biết dậu đổ bìm leo.

Hôm nay, Cận Hành không tiền không thế, lại nhận được than ấm giữa ngày đông, không chỉ một lần.

Đời này không phải không có ai đối xử chân thành với hắn. Cha mẹ yêu chiều hắn, cuối cùng không được chết già. Lục Dịch Khanh yêu hắn, lại bị hắn làm cho thương tích đầy mình, bây giờ còn nguy hiểm đến tính mạng.

Hắn không dám tiếp nhận thiện ý của mọi người, bởi hắn rất sợ mình sẽ phụ lòng họ.

Tạ Định Lan thấy Cận Hành do dự, dứt khoát nói: "Để tôi chuyển khoản cho cậu. Cận Hành, mỗi người bọn tôi, đều hy vọng Dịch Khanh có thể vui khỏe mà sống. Cậu không cần cảm thấy áy náy, Dịch Khanh đã từng giúp tôi, cậu cũng vậy. Bạn trao tôi mộc đào, xin tặng lại quỳnh dao*, đạo lý này hẳn cậu phải hiểu hơn tôi chứ."

Trần Đại Xuân cũng hùa theo: "Đúng đó đại ca, hồi trước không có anh thì em đã bị đám người kia đánh chết rồi. Anh cứu mạng em, giờ anh có khó khăn, tất nhiên em không thể khoanh tay đứng nhìn. Hơn nữa, tuy không được tiếp xúc với chị dâu nhiều, nhưng em biết anh ấy là người tốt. Hai người đi đến bước này cũng không dễ dành, đám anh em tụi em thật sự không đành lòng nhìn hai người chịu khổ nữa."

Hà Phàm kéo áo Cận Hành: "Nhờ có chú Lục kèm cặp, môn toán của cháu mới tiến bộ nhanh như vậy. Cháu cũng hy vọng chú Lục nhanh chóng khỏi bệnh, vậy thì có thể tiếp tục phụ đạo cho cháu rồi. Chú Cận à, chú đừng băn khoăn nữa."

Cận Hành cười với Hà Phàm một cái, ngẩng đầu nói với mọi người: "Số tiền này tôi sẽ nhận, ơn nghĩa của mọi người cũng xin ghi tạc trong lòng. Chờ vượt qua cửa ải khó khăn này, tôi nhất định sẽ đền đáp lại. Cảm ơn mọi người."

85 vạn, số tiền không nhỏ, nhưng cũng chỉ như muối bỏ bể.

Cận Hành thức trắng hai ngày, qua loa kết thúc hạng mục trên tay, liền bắt đầu tìm người muốn bán phòng làm việc. Tuy rằng hắn chỉ mới vào ngành một năm rưỡi, danh tiếng phòng làm việc không lớn, nhưng tốt xấu gì cũng có chút tiếng tăm, tin tức vừa thả ra, lập tức có rất nhiều người vươn cành olive.

Ban đầu Cận Hành chỉ mở phòng làm việc nhỏ vốn là để nhanh chóng kiếm ra tiền, được thu mua vào công ty lớn mới là mục tiêu của hắn. Lúc này tuy có hơi nóng vội, nhưng cũng may đối phương ra giá không tồi, Cận Hành không chút do dự kí vào hợp đồng, 300 vạn vào tay, tiền thuốc men cho Dịch Khanh mới không cần lo lắng nữa, có đủ để chi trả chi phí phẫu thuật, cũng dư ra một ít phòng thân khi hai người ra nước ngoài.

Trên đường trơe về, Cận Hành nhận được điện thoại của bệnh viện, nói Dịch Khanh đã tỉnh.

Hắn chạy như điên về bệnh viện, đẩy cửa phòng bệnh.

Omega đang bị một đống bác sĩ y tá vây quanh.

Cận Hành đi đến trước giường bệnh.

Lục Dịch Khanh trợn tròn mắt, tay phải vẫn cắm ống truyền dịch, máy thở đã được tháo ra, môi mỏng không chút huyết sắc, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, ai cũng có thể nhìn ra, anh mắc bệnh không hề nhẹ.

Nhưng nụ cười lúc anh nhìn về phía hắn, vẫn ôn nhu như vậy.

"A Hành..." Lục Dịch Khanh vươn tay chạm vào tay phải Cận Hành, lập tức bị hắn trở tay nắm lấy.

Hắn cứ nghĩ Lục Dịch Khanh tỉnh lại sẽ lại quên hắn. Nhưng rất may, tình huống không xấu như hắn nghĩ, Dịch Khanh không quên, hắn thấy thật cảm kích.

"Anh đây, anh đây." Bàn tay ấy hơi lạnh, Cận Hành nắm chặt hơn, để anh thấy ấm áp hơn chút.

Lục Dịch Khanh mặc kệ động tác của hắn, suy yếu cười cười: "Em...nhớ lại rồi..."

Cận Hành quay đầu nhìn về phía bác sĩ, bác sĩ khẽ gật đầu, ý bảo hắn nghe bệnh nhân nói.

"...Em mơ một giấc mơ, trong mơ có anh, có Sơ Vân, có ba mẹ em, anh trai em, có dì Cận, còn có rất nhiều người mà em quen biết." Ánh mắt anh không có tiêu cự nhìn về phía trần nhà: "A Hành, quá khứ của chúng ta, em đều nhớ ra rồi. Anh nói đúng, quả thật là không hề vui vẻ, nếu có thể, em tình nguyện cả đời không nhớ đến nữa."

Cận Hành trộm giơ tay lau mắt, nghẹn ngào hỏi: "Vậy em...Em còn muốn anh nữa không?"

Tay trái Lục Dịch Khanh hơi nắm lại, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Sao anh không đeo nhẫn cho em? Em quên rồi, anh cũng quên luôn sao?"

"Anh...Anh tìm không thấy, anh không biết em cất ở đâu."

"Em nhớ rõ là cất trong ngăn kéo nhỏ của tủ quần áo ấy."

"Vậy để anh về, về lấy nhẫn qua đây, tự tay mang lên cho em."

"Ừm." Lục Dịch Khanh cười nhẹ, nói: "Sau này đừng hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy nữa. Em đợi anh ba năm, còn chưa rõ hay sao?"

"Dịch Khanh..."

"Sơ Vân đâu?"

"Nó ở nhà, vẫn còn đang sợ."

"Anh đừng trách con."

"Không trách, không trách, nó vẫn còn nhỏ lắm." Cận Hành cúi đầu, gian nan hít một hơi: "Trách anh."

"Cận Hành." Lục Dịch Khanh nắm tay hắn, nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: "Em không thấy gì nữa."

_______________________________

(*) 2 câu thơ trích từ bài "Mộc qua 2" của Khổng Tử:

"Đầu ngã dĩ mộc đào.
Báo chi dĩ quỳnh dao.
Phỉ báo dã,
Vĩnh dĩ vi hảo dã."

Dịch nghĩa:

"Mộc đào người tặng ném sang,
Quỳnh dao ngọc đẹp mang ra đáp người.
Phải đâu báo đáp vậy thôi,
Để cùng tốt đẹp đời đời kết giao."

Bản dịch của Tạ Quang Phát, nguồn thivien.net

Mộc đào: trái nhỏ hơn trái mộc qua, chua và chát (Tui seach tiếng Việt thì không ra hình, seach tiếng trung thì nó ra hình quả đu đủ với quả đào, cuối cùng cũng không biết hình dạng nó ra sao, thấy bản dịch người ta ghi dị thôi =))))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com