ZingTruyen.Com

[ABO] Đầu Đào - Phong Lộ Thấm Tửu (Hoàn chính văn)

Chương 71 (chuyện cũ)

kaiyuanonly

Edit: Hy

Vui lòng không reup, không chuyển ver

________________________

Đề nghị chuẩn bị khăn giấy, chương này tội Sơ Vân lắm :((((

Chương 71 (chuyện cũ)

Lục Dịch Khanh từ từ trên người Cận Hành tuột xuống, nghiêm túc nhìn thẳng người trước mắt, hỏi: "A Hành, anh nói thật cho em biết, anh có phải...'không được' hay không?"

"...Tất nhiên không phải!!!" Trời biết, mỗi đêm đi ngủ cùng mỗi sớm thức dậy, đối mặt với Lục Dịch Khanh đang ngủ say sưa, hắn phải tốn biết bao sức lực mới kiềm được thú tính trong người.

"Anh nói trước đây chúng ta có một đoạn thời gian không mấy tốt đẹp, có phải vì nguyên nhân này không?"

"Không phải!" Cận Hành không biết phải giải thích thế nào, chỉ có thể nói: "Dịch Khanh, em không thể...hoài nghi năng lực của anh. Em nghĩ xem, nếu anh bất lực thì làm sao chúng ta có được Sơ Vân?"

"...Cũng phải, chẳng lẽ vấn đề là ở em?" Lục Dịch Khanh nhíu nhíu mày: "Là do tin tức tố của em không đủ nồng, không đủ quyến rũ, vậy nên anh mới có thể giữ bình tĩnh như vậy?!"

Anh duỗi tay chạm vào tuyến thể sau cổ, có thể sờ được một vết sẹo lồi lên: "Em biết tin tức tố của mình nhạt hơn người ta rất nhiều, là nơi này có vấn đề gì sao?"

Cận Hành kéo tay Lục Dịch Khanh, không cho anh tiếp tục chạm vào tuyến thể chịu đủ dày xéo kia, trong lòng thầm cảm thấy may mắn, may mắn những chuyện không vui kia anh đã quên. Hắn muốn Lục Dịch Khanh được sống vui vẻ, những đau khổ lúc trước tốt nhất là không cần phải nhớ lại.

"Không phải tin tức tố có vấn đề, cũng không phải em có vấn đề." Cận Hành nói: "Là do anh lo lắng cho thân thể của em, nên vẫn luôn khắc chế chính mình, em không biết anh nhẫn nhịn khổ sở bao nhiêu đâu. Vậy nên Dịch Khanh à, em không nên hỏi anh những câu như vậy nữa, đối với anh đó cũng là một loại dụ hoặc, anh rất sợ sẽ làm tổn thương em."

Lục Dịch Khanh: "Không đâu, anh lúc nào cũng dịu dàng mà."

"Ừm, nhưng quả thật anh đã từng tổn thương em." Cận Hành nói: "Trước khi thân thể em hoàn toàn hồi phục, anh không dám làm ra những chuyện đó với em. Này xem như là một hình phạt cho anh đi."

"A Hành...Trước kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Đừng hỏi, có được không?" Cận Hành hạ giọng, mang theo chút khẩn cầu: "Những chuyện trước kia, không cần thiết thì đừng nhớ đến nữa."

Lục Dịch Khanh nhìn ra cảm xúc của hắn không tốt, liền không dám nhắc đến nữa, lại đem cả người vùi vào ngực Cận Hành, an ủi hắn: "Anh đừng buồn, em không hỏi nữa đâu."

Cận Hành ôm lấy anh, trong lòng chua xót.

"Em cảm thấy mình khỏe hơn nhiều rồi. Anh xem dạo gần đây trí nhớ của em tốt hơn, ít nhất không phải chuyện gì cũng không nhớ được. Em uống thuốc đắng lâu như vậy, cuối cùng cũng có hiệu quả rồi. A Hành, anh nên thấy mừng cho em mới phải."

"Tháng này lại đi kiểm tra một lần, xem thử bác sĩ nói thế nào." Lời nói của bác sĩ vẫn còn văng vẳng bên tai, Cận Hành lạc quan không nổi.

Kết quả kiểm tra cũng không khác trước lắm, khối máu tụ không có thay đổi gì mấy, bác sĩ biết tình trạng trí nhớ của bệnh nhân chuyển biến tốt hơn, cũng không tỏ ra quá vui mừng, chỉ hẹn lịch tái khám, còn nói thuốc không thể ngừng.

Cận Hành biết khối máu tụ này nếu không trị tận gốc, vĩnh viễn là một mối họa ngầm.

Xuất ngoại chữa bệnh tiêu phí gấp mấy lần trong nước, công ty của hắn cũng chỉ mới khởi bước, cho dù phát triển tốt, một năm lợi nhuận thu về cũng chỉ khoảng 80 vạn, căn bản không đủ.

Trên đỉnh đầu hắn mỗi ngày đều tụ một tảng mây đen, chỉ có ở trước mặt Lục Dịch Khanh, mới cẩn mật giấu đi nỗi niềm trong lòng.

So với tất cả mọi người thì Lục Dịch Khanh luôn tỏ ra rất lạc quan, mỗi ngày chỉ quanh quẩn trong nhà, trừ ăn ngủ uống thuốc thì còn chơi với Sơ Vân. Giáo viên mầm non giao đủ loại bài tập, có khi là làm thủ công, có khi khâu bao cát (?), khó hơn chút thì có quan sát côn trùng, làm tiêu bản lá cây, tất cả đều để mấy đứa nhỏ tự làm. Lục Dịch Khanh mỗi ngày cùng con trai làm này đó, cũng đỡ nhàm chán. Càng khỏi phải nói đến tiểu Sơ Vân, mỗi lần ở cùng một chỗ với ba ba, trên đầu như tự động gắn một ông mặt trời nhỏ, mỗi ngày tỏa sáng ấm áp.

Cuối học kì, nhà trẻ mở một buổi họp phụ huynh. Tuy nói là họp phụ huynh, mục đích chính vẫn là vui chơi, để các bạn nhỏ và cha mẹ cùng nhau tham gia một vài trò chơi, xúc tiến mối quan hệ hài hòa giữa các bạn nhỏ và cha mẹ mình.

Lúc Sơ Vân học ở ban nhỏ hơn trường cũng tổ chức hoạt động như vậy, lúc ấy chỉ có mình ba ba đi cùng với nhóc. Nhóc ở nhà trẻ bị mấy đứa nhỏ khác châm chọc, đối với chuyện mình không có cha vẫn luôn canh cánh trong lòng. Tuy rằng nhóc không phải thực thích người cha vô trách nhiệm này, nhưng suy cho cùng vẫn có tình cảm ỷ lại, trong lòng cũng có chút chờ mong ngày này đến. Nhóc muốn cho tất cả mọi người biết, ba ba của mình không phải bị người ta bỏ, nhóc cũng không phải là đứa con hoang, nhóc cũng có cha đó!

Cận Hành từ chỗ Hà Biện cũng nghe ngóng được ít việc, biết Sơ Vân vì mình vắng mặt mà bị mấy đứa nhỏ khác bàn tán sau lưng, đau lòng đồng thời cũng hạ quyết tâm lần này không thể phụ sự kì vọng của con trai, nhất định phải bắt lấy cơ hội này để gia tăng độ hảo cảm của bảo bảo đối với mình.

Bởi vậy đến ngày họp phụ huynh, Cận Hành đặc biệt ăn vận chỉnh tế, tóc còn xịt keo, cố sức thu lại khí chất lưu manh trên người, nhìn cực kì giống tinh anh thành công trong xã hôi. Dù sao thì, mặt mũi của con trai, không thể đánh mất.

Cận Hành chỉ cần phong độ không cần ấm áp. Lục Dịch Khanh thì ngược lại, đã cuối thu chuẩn bị sang đông, trên người đã quấn khăn quàng cổ.

Cận Hành thay anh chỉnh lại mái tóc hơi dài, cúi đầu hỏi anh có muốn đi cắt ngắn đi không.

Lục Dịch Khanh lắc đầu: "Sắp vào đông rồi, tóc dài một chút có thể giữ ấm."

Cận Hành lại chỉnh tóc mái cho anh, cảm thấy Dịch Khanh nhà mình nhìn kiểu gì cũng đẹp mắt.

"Hoạt đông này á, có khả năng cô giáo sẽ để phụ huynh và mấy đứa nhỏ lên bục biểu diễn một vài tiết mục linh tinh."

"Biểu diễn tiết mục?!! Biểu diễn tiết mục gì cơ?"

"Hát nè, hoặc là nhảy múa gì đó. Lần trước em tham gia, có một vị phụ huynh cùng con mình biểu một đoạn tấu nói*, em thấy cũng thú vị lắm."

(*Tấu nói: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt)

"Dịch Khanh, anh trời sinh ngũ âm không đủ, cũng không có tế bào hài hước..." Cận Hành đáng thương nói, hình như hắn không có tài nghệ gì có thể biểu diễn được hết á!

"Nếu không thì anh trình diễn cách viết phần mềm cho tụi nhỏ coi? Nhà trẻ có máy tính không nhỉ?"

"Ha ha ha ha anh đáng yêu quá đi A Hành." Lục Dịch Khanh dùng hai tay bưng mặt Cận Hành, nói: "Nhìn anh lo lắng chưa kìa! Thật ra không cần căng thẳng đâu, không nhất định sẽ có phần đó. Lần đó vừa lúc trúng dịp Tết thiếu nhi nên mới tổ chức tiết mục cho mấy đứa nhỏ vui vẻ. Lần này cũng không phải Tết thiếu nhi, chắc cô giáo cũng không làm khó đâu. Anh cứ yên tâm."

Ra khỏi nhà, tiểu Sơ Vân tâm trạng tốt hiếm thấy, trên đường đi Cận Hành muốn bế nhóc, nhóc cũng không cự tuyệt, ngoan ngoãn để cha bế lên, cứ bế như vậy cho đến nhà trẻ, cũng không chủ động nhắc cha thả nhóc xuống. Trên đường đi đến phòng học có mấy đứa nhỏ nhận ra Cận Sơ Vân, liền kéo nhóc hỏi người bế nhóc là.

"Chú là cha của Sơ Vân." Cận Hành hôn lên má bánh bao của bé, trả lời bọn nhỏ.

Sơ Vân không kháng cự, gật gật đầu có chút khoe khoan nói: "Đúng vậy, đây là cha tớ đó."

Cận Hành trong lòng cảm động. Tiểu bảo bảo tuy rằng trước mặt mình chưa từng gọi một tiếng 'cha', nhưng ít ra trước mặt người ngoài đã nguyện ý thừa nhận thân phận của mình, làm hắn cảm thấy khoảng cách giữa mình và con trai đã được rút ngắn một đoạn lớn.

Mãi cho đến khi vào phòng học, Cận Hành mới thả Sơ Vân xuống đất, để nhóc tự đi.

Cận Sơ Vân chủ động tiến lên nắm lấy tay Cận Hành, tay còn lại nắm tay Lục Dịch Khanh. Rốt cuộc nhóc cũng giống như các bạn học khác, tay trái nắm lấy ba ba, tay phải nắm lấy cha, không còn ai có thể giễu cợt nhóc nữa.

Họp phụ huynh ở nhà trẻ thật ra cũng không có gì quan trọng, cô giáo nói vài lời rồi để phụ huynh dắt mấy đứa nhỏ đi chơi, sau đó mới len lén trò chuyện với phụ huynh của một số đứa đặc biệt phá phách trong lớp.

Sơ Vân mỗi tuần đều nhận được hoa hồng nhỏ, tất nhiên không cần lo sẽ bị cô giáo trách mắng.

Trên tường phòng học gắn một loạt đèn màu đỏ, dưới mỗi cái đèn dán một tờ giấy, trên đó viết câu đố, đoán đúng một câu sẽ nhận được một tấm thẻ, ai có nhiều thẻ nhất sẽ nhận được một phần quà. Phần quà kia là một cái cúp thủy tinh, nho nhỏ xinh xinh, bên trong đựng các loại đồ ăn vặt, làm mấy đứa nhóc đứa nào cũng nôn nóng muốn giành lấy.

Cận Sơ Vân tất nhiên cũng không ngoại lệ.

Lục Dịch Khanh nhìn thấu tâm tư bảo bối nhà mình, liền lôi kéo con trai và Cận Hành đi giải câu đố đèn.

Vốn hoạt động này dành cho các vị phụ huynh tham gia, bởi vậy câu đố cũng phần nhiều là đố chữ.

Lục Dịch Khanh lấy một tờ đọc lên: "Vừa có miệng, vừa có lực, 1 chữ."

Sơ Vân dong tay nói: "Là con vịt! Vịt biết dùng miệng mổ người!"

"Không phải vịt, bảo bối." Lục Dịch Khanh xoa xoa đầu con trai: "Là trò đoán chữ, không phải đoán con vật."

"Vừa có miệng, vừa có lực. Miệng (嘴) là 'khẩu' (), lại thêm một chữ 'Lực' (), thành chữ 'Gia' (: gia trong gia tăng)." Cận Hành nói.

(Chữ (zuǐ) và (kǒu) đều có 1 nghĩa chung là miệng, ngoài ra mỗi từ sẽ có 1 vài nghĩa riêng khác)

Cô giáo đứng chấm điểm một bên cười nói: "Chính xác." Đồng thời đưa đến một tấm thẻ hình hoa hồng, mặt trên viết số '1', chính là thẻ chiến lợi phẩm.

Cận Hành đưa thẻ cho con trai cầm. Lục Dịch Khanh lại cầm lấy một bao thư khác tiếp tục đọc: "Đao thương cùng tiến, 1 chữ."

"Bộ 'đao' (), lại thêm bộ 'qua' (:có nghĩa là thương trong đao thương đó), là chữ 'Họa' ()."

"Ngọc () trắng không tì vết, 1 chữ."

"Bỏ chấm sẽ thành không tì vết, chữ 'Vương'()."

"Tám () chín () mười (), 1 chữ."

"Cái này dễ, ghép lại thành chữ 'Tạp' ()."

...... (Đường phân cách não chết máy của editor :))))....

Sơ Vân mới chỉ biết được một số chữ Hán đơn giản, ngơ ngác nhìn cha và ba ba kẻ xướng người họa nói toàn những thứ nhóc nghe không hiểu, chỉ biết thẻ trên tay ngày càng nhiều, hơn 20 tấm, nhóc sắp cầm không nổi nữa rồi.

Cuối cùng một hàng đố đèn đều bị Cận Hành đoán được hết. Cô giáo nói, nhiều thẻ như vậy, chắc chắn sẽ giành quán quân.

Sơ Vân vui vẻ cầm thẻ đi đổi thưởng.

Trên bục giảng cũng có mấy phụ huynh dẫn con đến đổi thưởng.

Thằng nhóc mập lúc trước bị Sơ Vân đánh cũng đang ở đó, họ Vương, cha nó cũng mập giống nó, mẹ Vương nhìn có chút hung, nhưng Sơ Vân không sợ nữa, nhóc có cha và ba ba theo sau rồi.

"Bạn Vương Đôn thu được 19 tấm thẻ." Cô giáo phụ trách thu thẻ đứng một bên nói.

Đôn béo lập tức lộ ra vẻ mặt đắc ý, còn trừng mắt liếc Cận Sơ Vân một cái.

Tiểu Sơ Vân nắm chặt tay ba ba, hung hăng trừng lại nó.

Cô giáo đếm số thẻ trên tay Sơ Vân, sau đó nói: "Bạn Sơ Vân có 29 tấm thẻ, là bạn có số thẻ nhiều nhất, vậy nên quán quân của chúng ta chính là bạn Cận Sơ Vân."

Sơ Vân vui sướng nhảy dựng lên: "Cúp chiến thắng là của con đúng không ạ?!"

Cô giáo cười: "Tất nhiên rồi."

Cô đưa cúp cho Sơ Vân, còn thuận miệng khen thêm vài câu, nói nhóc là bạn nhỏ ngoan nhất trong lớp.

"Cô à, cô đang nói chuyện cười sao?" Mẹ của Đôn béo đột nhiên cắt ngang, mụ bước ra từ trong đám người, nói với các vị phụ huynh khác: "Thằng nhóc này mấy tháng trước còn đánh con trai tôi, đánh nó bầm cả mảng tay đây này! Mọi người đánh giá công bằng một chút, thằng nhóc này mà ngoan nỗi gì, là một thằng lưu manh con mới đúng!"

Phụ huynh đứng xung quanh lập tức xì xào bàn tán.

Lục Dịch Khanh hoàn toàn không nhớ nổi việc này, chỉ theo bản năng ôm tiểu Sơ Vân vào lòng, dùng hai tay bịt kín tai con trai lại, không để bảo bối nghe ô ngôn uế ngữ, nhưng chính anh lại nghe được rất rõ ràng. Từng lời đâm vào đầu anh, đau đến đờ người.

Cận Hành từ lời kể của Hà Biện biết được ngọn nguồn, lập tức vặc lại: "Được thôi, vốn tôi nghĩ chuyện gì qua rồi thì cứ để nó qua đi, hôm nay bà còn dám nhắc đến trước mặt tôi! Bà thử hỏi lại con bà xem, sao nó lại bị Sơ Vân nhà tôi đánh, có phải do nó mở miệng mắng con tôi trước hay không, có phải tại nó đẩy con tôi ngã trước hay không, nên con tôi mới phản kháng lại?!!

Mẹ Đôn béo lập tức chỉ thẳng mặt Cận Hành mắng: "Mày nói láo! Con trai tao rất ngoan, sao có thể mở miệng chửi người khác!"

Cận Hành nhìn về phía cô giá: "Giáo viên biết rõ mọi chuyện nhất. Cô ấy khen con tôi, chứng tỏ nó thật sự rất ngoan rất giỏi, chuyện này ai đúng ai sai rất rõ ràng. Nếu bà vẫn không phục, trong nhà trẻ có lắp camera, có cần để tôi cho mọi người nhìn thử ngày hôm đó rốt cuộc là đứa nào động tay đánh người trước hay không?!"

Cô giáo cũng có chút khó chịu với thái độ của mẹ Đôn béo, lập tức nói: "Phụ huynh của em Vương xin hãy bình tĩnh một chút, chú ý lời nói. Ngày hôm đó quả thật là do bạn Vương Đôn mắng bạn Sơ Vân trước, còn đẩy Sơ Vân ngã."

Mẹ Đôn béo vẫn không hề cảm thấy mình đuối lý, chỉ vào Cận Sơ Vân bắt đầu mắng chửi: "Cho dù con tao sai trước thì con mày có thể tùy tiện đánh bạn sao? Bầm hết cả cánh tay rồi đây này! Nhà mày dạy con kiểu đó đấy hả?!"

Cận Hành chắn trước người Lục Dịch Khanh và con trai, tát bay cái tay đang chỉ con trai mình: "Bà chỉ trỏ ai đó?! Nhà tôi dạy con như vậy thì làm sao?! Tôi đã nói với nó, ở ngoài bị bắt nạt nhất định không được cố ý nhẫn nhịn, trong phạm vi năng lực cho phép phải hung hăng đánh lại, đánh không được thì về nói với tôi, tôi trút giận thay nó, nếu không người khác sẽ nghĩ nó là quả hồng mềm dễ bắt nạt! Đặc biệt là đụng tới mấy đứa nhỏ chưa thành niên mà đã thích sử dụng vũ lực, phải càng đánh cho đau, cha mẹ chúng nó đã không biết dạy, liền để con trai tôi cho chúng nó biết mắng chửi bắt nạt người khác sẽ có kết cục như thế nào!"

Cha Đôn béo vẫn luôn đứng một bên không mở miệng, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng nói: "Mày dạy nó? Theo tao biết, mày mới vừa ra tù mà thôi. Thằng nhóc này sinh ra không có người dạy, nên mới thành cái nết như vậy!"

Gã ta lại quay sang nói với các vị phụ huynh khác: "Nhà tôi có người quen làm trong ủy ban, chính miệng họ nói với tôi, tên họ Cận này là tội phạm giết người!"

Lập tức có người cả kinh:

"Cái gì?!"

"Tôi phạm giết người?!!"

"Tội phạm giết người! Con gái tôi sao có thể ngồi cùng một bàn với con trai của kẻ giết người?! Tôi yêu cầu đổi chỗ!!"

Ba Đôn béo tiếp tục thêm mắm dặm muối: "Đúng vậy, vừa mới ra tù thôi. Mấy người có yên tâm để con mình ở chung với con trai kẻ giết người mỗi ngày không? Hôm nay nó đánh con tôi, ngày mai, ngày kia có thể sẽ đánh luôn con của mấy người đó!"

Cận Hành không ngờ có người sẽ lấy chuyện này để công kích con hắn, không biết cãi lại thế nào. Năm đó hắn lựa chọn vào tù, cũng không suy xét sâu xa sẽ tạo ra ảnh hưởng thế nào cho gia đình mình, trước đây cũng chưa từng xem tiền án của mình là một vết nhơ. Chuyện đó hiện tại không tạo thành trở ngại cho sự nghiệp của hắn, nhưng lại trở thành con dao để người ngoài xâu xé con trai mình.

Bởi vì hắn đã từng là phạm nhân, cho nên trong mắt những người khác, con của hắn cũng không phải là đứa trẻ ngoan.

Giữa một phòng ồn ào náo loạn, bỗng truyền đến tiếng thủy tinh vỡ nát. Cận Hành xoay người nhìn lại, chiếc cúp thủy tinh được Cận Sơ Vân nâng như bảo bối trong tay, giờ phút này chia năm xẻ bảy trên mặt đất, kẹo bánh bên trong như rác rưởi vung đầy sàn. Đứa nhỏ đẩy ra cái ôm ấm áp của ba ba, khóc tức tưởi một mình chạy ra ngoài.  

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com