ZingTruyen.Com

[ABO] Đầu Đào - Phong Lộ Thấm Tửu (Hoàn chính văn)

Chương 65 (chuyện cũ)

kaiyuanonly

Edit: Hy

Vui lòng không reup, không chuyển ver

________________________

Chương 65 (chuyện cũ)

Tiểu Sơ Vân ở trường học được múa hát, mỗi ngày về nhà đều uốn éo biểu diễn cho ba ba xem. Ba ba chỉ xem được một lúc lại chống tay ngủ gà ngủ gật, tuy bé không hiểu ba ba đây là bị làm sao, nhưng cũng không dám lên tiếng quấy rầy ba ngủ.

Mỗi ngày người đến đón Sơ Vân tan học đổi thành mẹ nuôi. Bé dần dần có thêm rất nhiều bạn, bạn của bé sẽ hỏi sao ba ba cậu lại không đến đón cậu vậy? Tiểu Sơ Vân đáp, ba ba tớ thân thể không tốt, đang ở nhà ngủ, tớ về nhà sẽ được gặp ba.

Đồng bọn sẽ lại hỏi, vậy cha cậu đâu? Sao bọn tớ chưa từng thấy cha cậu? Cận Sơ Vân không biết phải trả lời vấn đề này như thế nào, mỗi lần bị hỏi đều theo bản năng tránh đi, dần dà có mọt thằng nhóc béo trước mặt nhiều người, chỉ thẳng vào mặt bé nói: Mày không có cha! Ba ba mày là đồ bị bỏ! Mày là thằng con hoang!

Cận Sơ Vân vung tay đấm thằng béo kia một cái, đè nó ở trên đất đánh đến khóc, bị thầy giáo gọi cho phụ huynh. Lục Dịch Khanh chống thân thể bệnh tật đến trường, đón con về nhà, hỏi bé đã xảy ra chuyện gì. Cận Sơ Vân không nói, ương ngạnh: "Nó đáng bị đánh! Con không sai!"

Lục Dịch Khanh bị chọc tức không nhẹ, kéo tay đứa nhỏ qua, cầm lấy móc quần áo đánh mấy cái, đánh xong lại xót con. Bé con da mềm thịt mịn, lòng bàn tay nhanh chóng hằn vài vệt đỏ. Cận Sơ Vân lần đầu tiên bị ba ba đánh, ấm ức khóc lớn, rụt tay lui về, không chịu cho ba ba đụng. Lục Dịch Khanh bị bé khóc đến chóng mặt đau đầu, vẫn gắng gượng dịch đến gần con.

Cận Sơ Vân cuộn tròn trong góc tường, nước mắt nước mũi giàn giụa, vừa khóc vừa kêu: "Con không phải con hoang! Hu hu hu con không có cha! Con cũng không cần cha!"

Lục Dịch Khanh nhìn con trai khóc, trong nháy mắt lại quên mất tại sao con khóc, lại nhìn đến vết hằn đỏ trên tay bé, hoảng loạn ném móc, kéo Tiểu Sơ Vân ôm vào lòng, luống cuống an ủi: "Sơ Vân không phải con hoang, Sơ Vân có cha, có ba ba thương con." Đến lúc sau anh cũng khóc theo: "Bảo bảo ngoan ngoan. Ba ba đánh con sao? Xin lỗi, là ba ba sai, là do ba ba sai,..."

Cận Sơ Vân nghe tiếng ba khóc, lập tức không dám khóc nữa, vươn tay lau nước mắt cho ba ba, dựa vào lồng ngực ba ba nhẹ giọng nói: "Ba ba không có sai."

Là cha sai, bé nghĩ như vậy, nhưng không nói.

Đợi đến khi Lục Dịch Khanh uống thuốc ngủ rồi, Hà Biện mới gọi Tiểu Sơ Vân vào phòng, hỏi xem chuyện ngày hôm nay rốt cuộc là thế nào. Cô tin tưởng, Sơ Vân sẽ không vô duyên vô cớ đánh người.

"Bởi vì bọn nó nói xấu ba ba." Bé con nghĩ đến mấy lời khó nghe đó là muốn khóc, lại nhịn xuống không chảy nước mắt: "Bọn nó nói ba con bị bỏ. Con liền đánh bọn nó."

Hà Biện đau lòng, kéo đứa nhỏ qua ôm: "Sao con không nói cho ba ba nghe?"

"Con sợ ba ba buồn." Bé nói: "Ba ba bị bệnh rồi, không thể không vui nữa."

Nói nói lại khóc: "Nhưng mà hôm nay con chọc ba ba giận rồi...Mẹ Cánh Hoa ơi, Sơ Vân không phải đứa trẻ ngoan...Hu hu hu..."

Hà Biện vội lau nước mắt cho bé, nhẹ giọng an ủi: "Sơ Vân là bé ngoan. Sơ Vân so với rất nhiều bạn khác nghe lời hơn, hiểu chuyện hơn."

"Không lâu nữa Sơ Vân sẽ được gặp cha thôi. Hai tháng nữa, cha con sẽ về, sau đó sẽ luôn ở cạnh con và ba con."

Bé con dựa vào lòng mẹ nuôi, thanh âm rầu rĩ: "Sao ông ấy mãi không về? Ông ấy bận cái gì cơ chứ?"

Hà Biện vuốt mái tóc mềm mại của bé, châm chước câu từ: "Người trưởng thành, có rất nhiều trách nhiệm phải gánh vác. Cha con phải thực hiện xong trách nhiệm của mình, mới có thể trở về đoàn tụ cùng hai người."

"Con không hiểu."

"Chờ Sơ Vân lớn hơn chút nữa, sẽ hiểu thôi."

________

Mùa thu lại đến, cây hoa quế trong sân hoa nở đầy cành. Lục Dịch Khanh mở cửa sổ, để mùi hương bay vào, anh ngửi được mùi này, cũng thấy thoải mái hơn. Anh đứng dậy sửa sang giường nệm, trên giường có một cái gối và một cái chăn nhỏ, trên chăn nhỏ còn có một con gấu bông. Lục Dịch Khanh cầm lấy gấu bông ngắm một hồi, thắc mắc trên giường mình sao lại xuất hiện đồ chơi của trẻ con, còn có cái chăn nhỏ màu lam nhạt kia nữa, dính hương sữa nhàn nhạt. Anh không nhớ là đồ của ai, nhưng vẫn theo thói quen gấp lại gọn gàng, sau đó mới xuống lầu.

Mùa thu vừa đến, côn trùng châu chấu các loại ló đầu ra nhảy nhót. Cận Sơ Vân gan lớn. cầm một cái bình nhỏ, tự mình chạy đến trong sân bắt côn trùng chơi, chợt nhìn thấy từng hàng kiến đang khuân vác 'lương thực', hai mắt tò mò dõi theo, bé phát hiện một tổ kiến nho nhỏ, cái chai đựng đầy châu chấu đang nhảy nhót trên tay lập tức chẳng còn hấp dẫn nữa, bé con lập tức quẳng cái chai xuống đất, nhặt cành cây, vui vẻ đi chọc tổ kiến.

Lục Dịch Khanh đi ra sân, ngồi xổm xuống nhìn đứa nhỏ đang nghịch, lúc thì chọc chọc tổ kiến, lúc thì dùng cây chặn đường kiến đang khuân đồ, một mình cũng chơi vui đến quên trời đất.

Lục Dịch Khanh không nhịn được giơ tay xoa đầu đứa nhỏ, cười hỏi: "Cháu là con ai vậy?"

________

9 giờ sáng, cổng trung tâm ngục giam trung tâm thành phố H mở ra vì một người.

Cận Hành mặc sơmi trắng quần đen, đồng hồ trên tay chỉnh chậm 5 phút, vai đeo túi da trâu, trong túi đựng một tệp hồ sơ, mấy quyển sách kẹp ảnh, và mấy phong thư được bảo quản rất tốt.

Hắn mang theo toàn bộ gia tài của mình, ra khỏi cổng ngục giam, vẫy tay chào tạm biệt người lính canh cổng, đứng dựa vào một gốc đại thụ ngoài cổng.

Trong thư Dịch Khanh nói, ngày hắn ra tù sẽ đến đón hắn về nhà.

Nhưng thời gian ước hẹn đã qua, người vẫn chưa tới.

Cận Hành biết trước giờ anh vẫn luôn đúng giờ, chắc là có chuyện bận đột xuất kéo chân.

Hắn lấy di động thử gọi một cuộc, kết quả bởi vì dãy số đã nhiều năm không được sử dụng, bị nhà mạng phế bỏ, di động trở thành vật bài trí.

Vào lúc hắn đang rầu rĩ hết sức, một chiếc xe dừng lại ngay trước mặt.

Cận Hành tràn đầy mong chờ ngẩng đầu nhìn, người bước xuống lại là Tạ Định Lan.

"Chào mừng trở lại." Tạ Định Lan dang tay, cho Cận Hành một cái ôm.

Cận Hành thấy anh em tốt của mình, vui thì có vui, nhưng vẫn để tâm chuyện khác hơn.

"Định Lan, cho tôi mượn di động một chút." Cận Hành nói: "Tôi muốn gọi cho Dịch Khanh."

Tạ Định Lan không động, ngưng mắt nhìn anh em tốt của mình đen hơn trước, ánh mắt phức tạp.

Cận Hành không phát hiện người kia bất thường: "Dịch Khanh nói sẽ đến đón tôi. Em ấy là người luôn đúng hẹn, giờ lại không đến, tôi hơi lo."

"Không cần gọi." Tạ Định Lan rốt cuộc mở miệng, duỗi tay cầm lấy cái túi trong tay Cận Hành: "Có gọi cậu ấy cũng không nghe đâu."

Cho dù có nghe, cũng không biết cậu là ai.

Dưới ánh mắt khó hiểu của Cận Hành, hắn mở cửa ngồi vào ghế lái rồi mới nói: "Lên xe đi, tôi dẫn cậu đi gặp cậu ấy."

Cận Hành chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, ngẫm nghĩ một hồi mới hỏi: "Cậu biết em ấy ở đâu à? Em ấy bảo đang sống cùng người nhà, nhưng đường này rõ ràng là đường đến ngoại ô mà."

Phía trước có đèn đỏ, Tạ Định Lan dừng xe, mở cửa sổ để không khí thổi vào. Hắn hít sâu một hơi, giảm bớt cảm giác áp lực trong lòng, rồi mới quay sang nhìn người bên cạnh.

Tạ Định Lan quen biết Cận Hành hơn sáu năm, đã từng nhìn thấy dáng vẻ thê thảm bần cùng nhất của hắn, nhưng từ trước đến nay vẫn chưa từng cảm thấy Cận Hành đáng thương.

Chỉ có giờ này khắc này, hắn nổi lên lòng thương xót với Cận Hành.

Tạ Định Lan cười khổ: "Cậu thật sự nghĩ rằng, ba năm nay Lục Dịch Khanh sống rất tốt à? Giống như dáng vẻ bình an vô sự cậu ấy biểu hiện ra trước mặt câu? Mọi chuyện đều tốt đẹp như những gì cậu ấy đã viết trong thư?"

Cận Hành: "Cậu có ý gì?"

Đèn xanh bật sáng, Tạ Định Lan khởi động máy, tiếp tục chạy trên đường lớn.

Cận Hành nóng nảy: "Đậu má cậu nói rõ ràng xem nào! Xảy ra chuyện gì rồi? Cậu chạy đến ngoại ô làm con mẹ gì? Nhà họ Lục ở trung tâm thành phố cơ mà! Tôi nhớ Dịch Khanh ba năm rồi, giờ chỉ muốn nhanh chóng được gặp em ấy, cậu đừng có làm lỡ chuyện của tôi!"

"Lục Dịch Khanh bị đuổi ra khỏi nhà họ Lục lâu rồi!!! Đến trung tâm làm cứt gì, lúc ấy đến tiền thuê nhà cậu ấy cũng không có!!!" Tạ Định Lan gào lên, nỗ lực khắc chế cảm xúc của mình.

"...Cậu mới nói gì?"

"Cận Hành, cậu có lỗi với Dịch Khanh cỡ nào, có biết không?" Tạ Định Lan cố gắng trấn định lái xe, giọng nói run rẩy: "Cậu là Alpha của cậu ấy, làm cậu ấy mang thai, rồi lại bỏ cậu ấy một mình ở bệnh viện, có biết cậu ấy đã phải chịu đựng những gì không? Người nhà họ Lục đến bắt cậu ấy phá thai, đứa ngốc này, vậy mà thà đối nghịch với người nhà cũng nhất quyết giữ lại đứa bé, bị đuổi ra khỏi nhà, tiền thuốc men cũng bị chặt đứt, bệnh còn chưa khỏi đã bị đuổi ra khỏi bệnh viện! Ba năm trước lần đầu tiên cậu ấy đến thăm cậu, cậu không phát hiện điều gì bất thường sao? Có phải vẫn luôn nghe cậu ấy nói, mỗi ngày đều sống rất tốt không?"

Tạ Định Lan nhìn Cận Hành đực mặt, mắng hắn: "Vậy mà cũng tin được, ngu!"

"Một Omega mang thai mà không có Alpha bên cạnh, vất vả cỡ nào cậu tưởng tượng được không? Bất ngờ vỡ nước ối, phải sinh gấp, cậu ấy đau đến chết đi sống lại, nửa cái mạng cũng sắp đứt, còn túm lấy tay tôi, nói nhất định phải giữ được đứa nhỏ này, nói này là cậu ấy nợ cậu một mạng, nhất định phải giữ được nó."

Cận Hành nhớ đến suốt ba năm, Lục Dịch Khanh mà hắn thấy vẫn luôn mỉm cười, ánh mắt nhìn hắn tràn đầy nhu tình; kể cả ở trong thư, từng câu từng chữ cũng là lạc quan ấm áp, câu chữ nối liền nhau, tựa như một ấm trà nóng, sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của hắn. Dưới sự cố tình che dấu như vậy, Cận Hành thật sự nghĩ rằng, ba năm đó, Lục Dịch Khanh sống rất tốt.

Hắn trước kia, chẳng bao giờ ngờ được, Lục Dịch Khanh sẽ nói dối.

Nhưng hiện tại, sự thật chứng minh, Dịch Khanh của hắn nói dối rất giỏi, diễn xuất cũng rất tốt.

Em ấy giấu kín thân thể chằng chịt vết sẹo đi, tạo cho mình một vỏ bọc hoàn hảo, tỉ mỉ soạn lời, lừa hắn lừa tròn ba năm.

Mà hắn cũng ngu ngốc, mù quáng tin suốt ba năm trời.

"...Em ấy đang ở đâu?"

"Ở nhà tôi."

Cận Hành nâng cửa kính lên, gió quét qua làm mắt hắn đau xót, hắn sợ mình không kìm được mà khóc mất.

"Có thể...lái nhanh hơn được không?" Hắn hèn mọn cầu xin: "Tôi muốn gặp em ấy, càng nhanh càng tốt."

Xe đã đến ngoại ô, Tạ Định Lan tăng tốc, mới nói: "Biết tại sao tôi không để cậu gọi cho cậu ấy không?"

Cận Hành nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.

"Lúc đó cậu ấy bị thương nặng nhất ở đâu, cậu nhớ chứ?"

"Tay phải và sau đầu." Cận Hành nhớ rất rõ ràng, cũng biết Tạ Định Lan hỏi như vậy, lời tiếp theo chắc chắn không phải lời tốt. Hắn là người đã được trả tự do, giờ phút này lại như trở về khoảng khắc chờ tòa tuyên án. Quả nhiên, từng câu từng chữ tiếp theo, như hóa thành lưỡi dao, xẻ xuống từng miếng thịt trên người hắn:

"Tay phải cậu ấy không chữa dứt, ngày mưa sẽ rất đau, ngày thường cũng chỉ như vật trang trí, không có sức, cầm cây bút cũng khó khăn. Qua hai tháng nữa Sơ Vân sẽ tròn ba tuổi, tròn ba năm rồi, Dịch Khanh muốn bế con một cái, cũng không làm được."

"Khối máu tụ sau gáy, nửa năm trước đột ngột chuyển biến xấu, cậu ấy cũng bắt đầu quên trước quên sau. Bác sĩ nói, tỉ lệ thành công của ca phẫu thuật cực kì thấp. Dịch Khanh mỗi ngày đều uống thuốc, nhưng bệnh tình vẫn ngày càng nặng, cậu ấy dần dần không nhớ rõ rất nhiều người, rất nhiều chuyện; phải có người đứng bên cạnh nhắc, cậu ấy mới nhớ ra người trước mặt là ai. Cậu ấy cũng từng nói với tôi, ít nhất, sẽ không quên Sơ Vân và cậu." Tạ Định Lan ngừng một chút, chua xót cười cười: "Vậy mà một tháng trước, cậu ấy không nhận ra Sơ Vân nữa, còn xoa đầu thằng bé, hỏi thằng bé là con cái nhà ai. Cận Hành, cậu biến mất trong cuộc sống của cậu ấy ba năm rồi, nghĩ thử xem, bây giờ gặp lại, cậu ấy còn nhớ được cậu không?"

Xe chạy đến trấn nhỏ Hồ Tây, dừng trước căn nhà quen thuộc. Cận Hành mở cửa xuống xe, thấy Lục Dịch Khanh dắt tay một đứa trẻ đứng trước cổng. Hắn chạy như bay đến, không để ý dưới chân, vấp đá té ngã, nhếch nhác như chó nghịch bùn, lại không rảnh bận tâm đến hình tượng, nhanh chóng bò dậy, thất tha thất thểu tiến về phía người hắn yêu.

Cận Sơ Vân nắm chặt tay Lục Dịch Khanh, nhìn người đàn ông nhếch nhác ngày càng đến gần, ngẩng đầu gọi anh: "Ba ba."

Ánh mắt Lục Dịch Khanh dính lên người 'xa lạ' phía trước, không đáp lời.

Cận Sơ Vân nhấp nhấp miệng, nhịn xuống xúc động muốn khóc, lại gọi thêm vài tiếng: "Ba ba."

Lục Dịch Khanh lúc này mới cúi đầu, nhìn đứa bé bên cạnh: "Bạn nhỏ, cháu gọi chú hả?"

Cận Sơ Vân dần dần thích ứng với tình trạng của ba mình. Mẹ nuôi nói với bé, ba ba chỉ là tạm thời không nhận ra bé; bé cũng tụ nhủ bản thân phải mạnh mẽ lên, không được khóc. Tay nhỏ lại siết chặt tay của ba ba, giống như sợ anh sẽ chạy mất, bé hỏi: "Ba ơi người kia là ai vậy? Nhìn buồn cười quá."

Lục Dịch Khanh cũng cười cong mắt: "Chú cũng không biết nữa, nhưng mà nhìn buồn cười thật đấy."

Một trận gió lạnh thổi ra, Cận Sơ Vân muốn kéo ba ba vào nhà, sợ anh cảm lạnh.

Lục Dịch Khanh lại bất động, đứng ở cổng, một mình lẩm bẩm: "Hình như, mình phải đợi ai đó trở về."

Cận Sơ Vân đành phải đứng ngoài cổng cùng ba ba. Sau đó bé nhìn thấy, cái người 'buồn cười' kia chạy về phía họ, càng ngày càng gần.

Bé con theo bản năng giang hai tay chắn trước người ba ba, làm ra tư thế bảo hộ người ở đằng sau.

Cận Hành chật vật dừng lại trước mặt bảo bảo. Hắn nhìn bé con, giống Lục Dịch Khanh đến bảy tám phần, trẻ con mỗi ngày một khác, tấm ảnh gần nhất của bé mà hắn nhận được đã là một năm trước, bây giờ tận mắt nhìn thấy, có nhiều lời muốn nói cũng chỉ đành tạm gác qua một bên. Hiện tại, trong đầu hắn chỉ nhớ đến Lục Dịch Khanh, người mình yêu thương nhung nhớ suốt ba năm trời, đang đứng ngay trước mặt, chỉ cần duỗi tay là có thể chạm đến.

Nhưng mà, hắn mới chỉ nhúc nhích chân, bé con trước mặt đã lập tức xù lông, vẻ mặt cảnh giác hỏi: "Chú là ai?!!!"

"Tiểu Vân, cha là...Cha là cha con." Cận Hành gian nan nói hết một câu.

Cận Sơ Vân sửng sốt, lúc thấy Tạ Định Lan phía sau Cận Hành, mới la lên: "Bác ơi! Có người xấu!!"

Cận Hành: "......"

Tạ Định Lan chạy đến, bế bé con lên, giải thích với bé Cận Hành không phải người xấu. Tiểu Sơ Vân bị bác ôm, cũng chưa yên lòng, bé không thể để cái người nhìn không giống người tốt này đụng đến ba ba mình. Chỉ là không đợi bé nói hết lời, đã bị Bác Tạ dùng tay chặn miệng, còn bị ôm vào nhà, có khổ mà không thể nói, chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông kia từng bước một đến gần ba ba mình.

Lực chú ý của Lục Dịch Khanh vẫn đặt trên người bé con, đang thắc mắc sao thằng bé lại bảo người đàn ông kia là người xấu, rõ ràng anh thấy đâu giống đâu?

"Dịch Khanh..." Cận Hành nhìn người gầy gò ốm yếu trước mặt, lòng đau như dao cắt.

Hắn lau bàn tay dính đầy bùn đất vào quần áo, sạch sẽ rồi, mới dám vươn tay chạm vào người thương ngày đêm mong nhớ.

Nhưng Lục Dịch Khanh lại lùi về sau né tay hắn, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, tôi không quen anh."

Quả nhiên, không nhớ hắn.

Cho dù trong lòng Cận Hành đau như lăng trì, lại không dám kích thích đến anh, thật cẩn thận hỏi: "Em đứng ở đây, làm gì vậy?"

Lục Dịch Khanh: "Hình như tôi phải đợi ai đó."

"Ai vậy?"

"Tôi...Không biết." Anh lắc đầu, ánh mắt mờ mịt.

"Có phải là tên khốn kiếp, tên Cận Hành không?"

"Sao anh lại chửi người khác chứ?" Lục Dịch Khanh khựng lại, nghĩ nghĩ: "Cận Hành? Nghe rất quen...Anh biết người đó sao?"

"Biết chứ. Anh là Cận Hành đây."

"Anh là Cận Hành?" Đôi mắt Lục Dịch Khanh sáng ngời, cười nói: "Vừa rồi anh nói mình khốn kiếp? Sao lại tự chửi mình vậy?"

"Nên thế mà."

Cận Hành nhịn không được, đánh bạo duỗi tay ôm lấy Lục Dịch Khanh. Hắn đặt tay lên eo anh mới phát hiện, người thật còn gầy hơn so với tưởng tượng.

"Anh ôm tôi làm gì?" Lục Dịch Khanh không phản kháng, cũng không ôm lại hắn, chỉ lấy làm lạ mà hỏi.

"Bởi vì anh đã hứa với em, ngày ta gặp lại, chuyện đầu tiên anh làm sẽ là ôm em, còn nhớ không? Dịch Khanh, cuối cùng anh cũng được ôm em rồi." Cận Hành nâng mặt anh, hai mắt đầy nước, thanh âm run run rẩy rẩy: "Nhưng mà, em lại không nhớ anh. Em quên anh mất rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com