ZingTruyen.Info

[ABO] Đầu Đào - Phong Lộ Thấm Tửu (Hoàn chính văn)

Chương 58 (chuyện cũ)

kaiyuanonly

Edit: Hy

Vui lòng không reup, không chuyển ver

____________________________

Chương 58 (chuyện cũ)

Bệnh viện thị trấn chỉ có mỗi phòng cấp cứu còn đang sáng đèn, thực chất cũng chẳng có việc gì để làm, người bệnh nặng hầu hết đã chuyển viện lên tuyến trên, trừ khi trong trấn xảy ra tai nạn hoặc có người say rượu đụng vào dây cáp điện mới phải đưa vào cấp cứu. Hộ sĩ trực ban ngồi trước bàn gà gật, càng khỏi phải nói đến bác sĩ, cái bóng cũng chẳng thấy đâu.

3 rưỡi sáng, một chiếc xe vội vã phanh lại trước cửa bệnh viện. Hộ sĩ bị đèn xe chiếu chói mắt, lúc này mới ngáp một cái mở mắt ra, liền thấy một người đàn ông nhảy xuống từ trên xe, trong ngực còn ôm một người, tin tức tố tỏa ra nồng đậm, cô vừa ngửi liền nhận ra là Omega, tiện thể mới chú ý đến cái bụng phồng lên và nửa người dưới dính đầy máu.

"Bác sĩ! Bác sĩ đâu?!" Người đàn ông kia tuyệt vọng quát vào mặt cô.

Hộ sĩ giật bắn người, vọt vào phòng trong. Rất nhanh, một nữ bác sĩ mang khẩu trang từ trong phòng đi ra, theo sau còn có hai hộ sĩ.

Hộ sĩ nhanh chóng đẩy giường bệnh đến, Tạ Định Lan thả Lục Dịch Khanh lên giường. Omega đã hoàn toàn mất đi ý thức, bụng cũng thành hình dạng kì dị, chỉ có máu dưới thân là không ngừng chảy. Lúc Tạ Định Lan buông người ra, hai bên cánh tay nhiễm đầy máu tươi ấm áp.

Người được đưa vào phòng cấp cứu, Tạ Định Lan và Hà Biện bị hộ sĩ ngăn lại ở ngoài.

Bác sĩ kiểm tra gấp, nhanh chóng lau sạch vết máu trên người Omega, loáng thoáng thấy được đầu của thai nhi.

Bà nhíu mày, đưa ra phán đoán: "Sắp sinh rồi, nhanh chóng chuẩn bị!"

Bệnh viện thị trấn quy mô nhỏ, thiết bị chuyên môn hỗ trợ việc sinh đẻ cũng ít, bác sĩ lại càng thiếu kinh nghiệm trên phương diện này.

Nhưng bà biết tình huống nguy cấp, nếu máu vẫn tiếp tục chảy sẽ có nguy cơ một xác hai mạng, mà đường đến bệnh viện thành phố lại quá xa, nhanh nhất cũng phải tốn nửa tiếng đi đường, đợi người được đưa đến đó thì đã muộn mất rồi.

Bà chỉ có thể cắn răng, tiêm cho Omega một ống thuốc, ép người tỉnh lại.

Hai hộ sĩ nhanh chóng nghe lệnh chuẩn bị dụng cụ.

Thuốc có tác dụng ngay lập tức. Bác sĩ thấy bệnh nhân có dấu hiệu tỉnh lại, vội vàng tiến lên vỗ vỗ bả vai, gọi đầy đủ họ tên:

"Lục Dịch Khanh, có nghe được tiếng tôi không?"

"Tình huống của cậu rất nguy hiểm, sắp sinh rồi, ba tiếng tới là thời gian tối ưu nhất để tiến hành cấp cứu."

"Hiện tại cậu phải tỉnh táo, dùng sức của mình để đẩy đứa bé ra, không thể tiếp tục trì hoãn, bảo bảo sẽ gặp nguy hiểm, cậu có hiểu không?"

Omega mở mắt, tỉnh táo được một chút. Bác sĩ nhận ra anh đang cố sức chống đỡ, cũng không biết là câu nào của mình có tác dụng rồi.

"Phối hợp với tôi nhé?"

Lục Dịch Khanh gật gật, ý nghĩ duy nhất trong đầu anh, chỉ có việc để bảo bảo bình an ra đời.

Ý thức vừa khôi phục, đau nhức xé rách nơi hạ thân cuồn cuộn truyền đến, đau đến độ trước mắt Lục Dịch Khanh tối sầm, nghe theo tiết tấu của bác sĩ, hít vào thật sâu rồi lại dùng sức. Anh có thể cảm giác được bảo bảo đang chầm chậm trượt ra ngoài, càng ngày càng cách cơ hội sống nhiều thêm một chút, trong lòng vừa cao hứng, vừa phải chịu đựng đau đớn xé rách như lăng trì.

Có mấy lần ngất xỉu, đều bị hộ sĩ lay tỉnh, anh biết mình không được ngủ, nhưng mí mắt nặng trĩu, càng về sau hô hấp cũng trở nên khó khăn, vào lúc lại mê man sắp ngất đi một lần nữa, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng khóc nỉ non.

Rất nhỏ rất nhẹ, nhưng anh khẳng định, mình nghe không lầm.

"Là một bé trai, thời gian chào đời: 5 giờ 20 phút."

Hộ sĩ rửa ráy sơ qua cho đứa bé, bọc vào tã lót, ôm đến bên cạnh Omega.

Toàn thân Lục Dịch Khanh như vừa bị xe tải nghiền qua một lần, muốn giơ tay chạm vào con trai cũng rất khó khăn.

Tâm linh tương thông, tiểu bảo bảo vừa khóc vừa vung tay nhỏ, nhẹ nhàng đụng vào gương mặt ba ba.

Tay nhỏ xíu, mềm mịn như bông, ánh mắt Lục Dịch Khanh dính chặt lên người đứa nhỏ, trong lúc nhất thời cũng không nhìn ra được đứa nhỏ này giống ai.

Tin tức tố của anh chầm chậm phát tán, bao vây lấy tiểu bảo bảo, dùng tin tức tố cho nhóc một cái ôm.

Đứa nhỏ sinh non, vừa sinh ra phải vào lồng ấp, vậy nên hộ sĩ không ôm bé ra cho người nhà xem, chỉ đến báo bình an: "Hai cha con đều đã qua cửa ải khó khăn nhất, nhưng bác sĩ kiến nghị nên để bệnh nhân chuyển viện, ở đây trang thiết bị không đầy đủ, đối với cả bệnh nhân và đứa bé đều không tốt."

Tạ Định Lan thở phào. Vốn hắn định qua một tuần nữa sẽ đưa Lục Dịch Khanh lên thành phố, vào bệnh viện đợi sinh, nếu có tình huống bất ngờ cũng có thể kịp thời xử lý; chỉ là không ngờ đến, đứa nhỏ này lại gấp gáp muốn gặp ba ba đến vậy, may mà hữu kinh vô hiểm, cha con đều bình an.

Nghiêm Tiểu Vĩ đã sớm liên lạc với hắn, nhờ vào quan hệ dành trước một phòng ở bệnh viện sản khoa tốt nhất, phòng bệnh độc lập, cậu cũng đã thanh toán xong một tháng tiền thuốc men.

Bởi vậy tuy rằng sự việc hôm nay phát sinh ngoài dự đoán, nhưng cũng không đến mức không có chuẩn bị gì. Sau khi xác nhận hai cha con đều bình an, Tạ Định Lan gọi cho Nghiêm Tiểu Vĩ nói rõ tình huống, đối phương hiển nhiên là vừa tỉnh ngủ, nhưng nghe hắn nói xong, giọng nói bất giác cao lên mấy phần, nói bây giờ cậu lập tức liên hệ với bệnh viện kia.

7 giờ hơn, xe cứu thương của bệnh viện sản khoa tới nơi.

Lục Dịch Khanh tỉnh lại, đã là chuyện của sáng hôm sau.

Anh đang ở trong một phòng bệnh rộng rãi, xa lạ.

Hộ sĩ đang điều chỉnh tốc độ truyền nước, thấy anh tỉnh, trên mặt lập tức hiện lên ý cười: "Anh tỉnh rồi à? Để tôi đi gọi bác sĩ."

Tạ Định Lan đang nửa tựa vào sô pha ngủ, như có cảm ứng, lập tức tỉnh táo, đi đến trước giường bệnh. Lục Dịch Khanh nhìn trong mắt hắn tràn đầy tơ máu, đoán chừng cũng không được yên giấc.

"...Bảo bảo đâu rồi?"

"Đang ở trong lồng ấp, bởi vì sinh non, bác sĩ bảo phải ở bên trong quan sát mấy ngày." Tạ Định Lan vui sướng nói: "Là bé trai, 3 kí rưỡi. Cậu yên tâm đi, nó khỏe mạnh lắm.

Lục Dịch Khanh bị lây vui, cũng cong mắt cười cười, nhẹ giọng nói: "Muốn ôm một cái quá!"

"Đợi mấy ngày nữa sẽ để cậu ôm, muốn ôm bao lâu cũng được." Tạ Định Lan dịch góc chăn cho anh: "Cậu phải nghỉ ngơi cho tốt, khỏe hơn mới có sức ôm con."

Lục Dịch Khanh gật gật, nghiêng đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, trên nền trời xanh biếc điểm mấy đám mây trắng tinh, không thấy mặt trời, nhưng vạn vật vẫn được bao phủ dưới ánh dương ấm áp.

"Trời sáng rồi."

"Cậu ngủ một ngày một đêm rồi."

Bác sĩ đến, Nghiêm Tiểu Vĩ cũng nhảy nhót đến trước mặt Lục Dịch Khanh. Trên người cậu mặc thường phục, không khoác áo blouse.

Lục Dịch Khanh nhìn liền biết, nơi mình đang nằm không phải bệnh viện Nhân Dân 1.

"Sư huynh, em thấy bảo bảo rồi!" Nghiêm Tiểu Vĩ hơi dịch qua, chừa vị trí để bác sĩ khám cho Lục Dịch Khanh, miệng liến thoắng thể hiện sự hưng phấn: "Nhỏ quá đi! Cảm giác còn không lớn bằng hai tay em chụm lại nữa á."

"Trẻ con mới sinh ra đều nhỏ như vậy mà." Lục Dịch Khanh nói: "Lúc nó ở trong bụng anh cũng không lớn hơn là bao."

Kiểm tra xong cho Omega, bác sĩ mới nói: "Trẻ con sinh thiếu tháng đều khá nhỏ. Đứa nhóc này không mang bệnh gì, thân thể khỏe mạnh, cũng xem như may mắn."

Lục Dịch Khanh hỏi: "Về sau có phải chú ý gì không ạ?"

"Trẻ sinh non miệng lưỡi vừa nhỏ vừa yếu, tiêu hóa kém, dạ dày nhỏ, nhưng nhu cầu cung cấp năng lượng mỗi ngày lại không thể quá ít, bởi vậy có thể chia thành nhiều bữa ăn trong ngày. Còn có, phải chú ý giữ ấm, nên bổ sung thêm vitamin E trong mấy tháng đầu. Những điều này chúng tôi sẽ dặn hộ sĩ chăm sóc cho bảo bảo lưu ý kĩ, chỉ có điều, tốt hơn hết là nên cho bé bú sữa của ba ba trong mấy tháng đầu."

"......."

Omega nam sau khi sinh bộ ngực sẽ phát triển hơn bình thường, sinh sữa nuôi con, nhưng chỉ được một thời gian ngắn sẽ trở về như cũ, lại cũng tùy thuộc vào cơ địa của mỗi người khác nhau.

Lục Dịch Khanh nhìn bộ ngực bằng phẳng của mình, có khi anh chính là một trong những trường hợp đặc biệt.

Trong cả quá trình mang thai anh phải uống đủ loại thuốc, ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng đến thân thể.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info