ZingTruyen.Info

[ABO] Đầu Đào - Phong Lộ Thấm Tửu (Hoàn chính văn)

Chương 54

kaiyuanonly

Edit: Hy

Vui lòng không reup, không chuyển ver

________________________

Chương 54

Buổi tối, Tạ Định Lan dựng hai giá nướng BBQ ngoài trời, Hà Biện dọn đồ ăn đã ướp sẵn lên cái bàn bên cạnh. Gà nhà nuôi, rau nhà trồng, sơ chế xong lại ướp gia vị, mùi thơm mê người.

Cận Sơ Vân vẫn còn nhỏ, vừa thấy đồ nướng nước miếng đã chảy ròng ròng. Vì sức khỏe của ba ba, mấy loại đồ ăn không tính là lành mạnh thế này, một năm nhóc không được ăn quá hai lần, này chính là một trong hai dịp đó.

Nhóc chạy đến bên Lục Dịch Khanh vừa mới tỉnh ngủ, mong chờ hỏi: "Ba ba, tối nay con ăn nhiều cánh gà nướng một chút được hay không?"

Lục Dịch Khanh nhìn lò BBQ đã nổi lửa, mực nướng đã bắt đầu dậy mùi, câu đến bụng anh cũng có chút rục rịch, liền cười nói với tiểu bảo bối: "Có thể, nhưng mà không được ăn quá nhiều, nếu không ngày mai sẽ khó chịu đó."

"Dạaaaa! Ba ba mau ra đây đi!"

Cận Sơ Vân vui đến sắp bay lên, nhảy nhót kéo Lục Dịch Khanh đến bên bàn tiệc nướng ngoài trời, ngồi xuống.

Dưới sự chỉ đạo của Hà Biện, Cận Hành nướng một khay hàu tươi. Múc nước sốt tỏi rưới vào từng con hàu, lại rắc thêm một ít ớt đã băm nhuyễn, làm ra hình ra dạng, không nhìn ra dáng vẻ của một người đã từng suýt đốt trụi nhà bếp.

Lục Dịch Khanh xem đến mê mẩn, nói với con trai ngồi bên cạnh: "Cha con lúc nấu ăn vẫn đẹp trai như vậy!"

"......" Cận Sơ Vân liếc nhìn Cận Hành đang đeo tạp dề Hello Kitty hồng phấn, không thể dối lòng hùa theo ba ba: "Ba, cái này người ta gọi là 'tình nhân trong mắt hóa Tây Thi'."

"Cứ cho là vậy đi." Lục Dịch Khanh hào phóng thừa nhận.

Cận Sơ Vân cạn lời. Đúng lúc Tạ Định Lan bưng một dĩa cánh gà vừa nướng xong lại đây, trước tiên nhóc chọn một cái to đưa cho ba ba, rồi mới tự mình cầm một cái khác gặm gặm.

Tiểu Sơ Vân nghĩ thầm, rõ ràng bác Tạ cũng đang đứng bên cạnh nướng BBQ, sao trong mắt ba ba chỉ thấy mỗi Cận Hành thôi vậy!?

Tình yêu làm con người ta mù quáng, không muốn hiểu a không muốn hiểu!

Mọi người bận ngược bận xuôi, chỉ có bạn nhỏ Sơ Vân và Lục Dịch Khanh được đặc cách ngồi chờ ăn.

Nhờ có Hà Biện giúp đỡ, Cận Hành thành công nướng được một bàn đồ ăn ngon, từ trong đó chọn ra mấy xâu không có vết cháy, gắp vào trong chén Lục Dịch Khanh, để anh nếm thử.

Lục Dịch Khanh nể tình, cầm lấy xâu mực cẩn thận cắn một miếng, nhai nhai. Tiểu Sơ Vân ngồi bên cạnh vẻ mặt lo lắng nhìn ba ba, như thể ba nhóc đang làm chuyện gì nguy hiểm lắm vậy.

Tài nấu nướng của Cận Hành, mười năm như một ngày Cận Sơ Vân vẫn từ chối hiểu. Nhớ những năm đó, hắn nấu một nồi xôi ngọt thập cẩm sống nhăn, canh bí đỏ xương sườn nhão nhoét, tôm hấp bóng đêm, còn có cái gì mà pizza vị sầu riêng...

Cực!Kì!Thất!Bại!

Không ổn, mỗi lần nhớ đến mùi vị sầu riêng cháy khét quỷ dị bay lượn khắp nhà, nhóc đều muốn nôn!

Tiểu Sơ Vân thủ sẵn một ly nước chanh trên tay, tùy thời đưa qua cho ba ba súc miệng.

"Thế nào?" Cận Hành thấp thỏm lại có chút chờ mong hỏi.

"Hừm..." Lục Dịch Khanh nuốt xuống thức ăn trong miệng, bình luận: "Chín rồi, cùng không bị khét."

"Thật á??!" Cận Sơ Vân là người đầu tiên bật ra câu nghi vấn.

"Thật mà, vị cũng được lắm." Lục Dịch Khanh chọn một miếng thịt gắp qua chén con trai. Tiểu Sơ Vân nhìn miếng mực được nướng 'có vẻ' cũng không tệ lắm, chậm chạp không dám hạ đũa.

"A Hành tiến bộ rất nhanh." Lục Dịch Khanh trước giờ đều không keo kiệt lời khen người khác, mỗi lần đều khen đến độ Cận Hành lâng lâng. Những việc khác hắn rất tự tin, chỉ có ở khoản nấu nướng này, Cận Hành tự mình biết mình, có chút không xác định được Lục Dịch Khanh khen là thật hay giả.

Thẳng đến khi nhìn Sơ Vân sau khi ăn miếng mực kia sắc mặt vẫn như thường, lại còn 'miệng chê nhưng thân thể thành thật' duỗi tay đến đĩa đồ nướng của hắn gắp thêm một cái đùi gà, Cận Hành mới thật sự tin, lần này mình thành công rồi!

Hắn thò mặt lại gần nhanh như chớp hôn Lục Dịch Khanh một cái, thề son sắt: "Bảo bối, anh sẽ tiếp tục cố gắng!"

Bạn nhỏ Sơ Vân đứng một bên trợn trắng mắt, giả bộ không nhìn thấy.

Nướng xong một bàn đồ ăn, Hà Biện và Tạ Định Lan mới ngồi xuống, mọi người cùng nhau ăn. Hà Phàm gọi video call đến, Cận Sơ Vân vừa thấy anh Phàm của nhóc trên màn hình, lập tức bỏ càng cua trong tay xuống, cầm lấy di động của Tạ Định Lan hào hứng mười phần chào hỏi với anh Phàm đang ở thành phố Q xa tít tắp.

Cận Hành nhìn con trai đang cười nói vui vẻ, so với dáng vẻ thường ngày thì rất khác, nói nhiều hơn, người cũng trở nên hoạt bát hơn hẳn.

Hắn biết, Sơ Vân khi còn nhỏ không lãnh tĩnh như bây giờ, Lục Dịch Khanh đã từng nói, tiểu bảo bối này chính là 'mặt trời nhỏ' của anh, chỉ là từ sau khi chuyển nhà lên thành phố, tính cách của đứa nhỏ dần dần thay đổi. Cận Hành cũng nhận ra, mặt lạnh của Sơ Vân chỉ nhằm vào một mình mình mà thôi, hắn đã cố gắng rất lâu, mới đem khoảng cách giữa hai cha con kéo lại gần thêm chút.

Hà Phàm cách màn hình điện thoại chào hỏi từng người một, hiện tại cậu đang bận rộn chuẩn bị đồ án tốt nghiệp, cho dù đến kỳ nghỉ cũng đành ở lại trường, không thể quay về.

Hà Phàm hỏi tiểu Cận có thích hai con diều kia không. Cận Sơ Vân chỉ thiếu điều nhảy dựng lên nói thích, chọc mọi người phì cười.

Kết thúc cuộc gọi, không khí trên bàn ăn lại thêm mấy phần náo nhiệt.

"Khụ khụ!" Đang ăn, Lục Dịch Khanh đột nhiên ho khan vài tiếng.

Cận Hành lập tức căng thẳng, buông đũa đứng bật dậy, nắm chặt tay Lục Dịch Khanh hỏi anh bị sao vậy.

"Em...Khụ khụ..." Omega ho mãi không dừng được, lời nói cũng không hoàn chỉnh.

Hà Biện lo lắng: "Có khi nào bị cảm lạnh không?"

Cận Sơ Vân thu hồi tâm tư vui đùa, nhanh chóng chạy lên lầu cầm xuống một chiếc áo khoác len. Cận Hành nhận lấy, phủ lên người Lục Dịch Khanh.

Tạ Định Lan rót một ly nước ấm, đưa qua.

Lục Dịch Khanh ho đến mặt đỏ bừng, một lúc lâu mới dừng lại được, giương mắt liền thấy mọi người đều đang dùng ánh mắt lo lắng nhìn mình, giống như mình ho hai tiếng là mắc bệnh nan y.

Cận Hành giơ tay sờ sờ trán anh, sốt ruột hỏi: "Em đau ở đâu hả? Sao tự nhiên lại ho mãi thế?"

Lục Dịch Khanh uống xong miếng nước, vô tội chớp chớp mắt: "Em bị sặc ớt mà."

"......"

"......"

"......"

Lục Dịch Khanh lại uống thêm miếng nước, áp xuống vị cay trong miệng, cười gượng hai tiếng hỏi: "Sao mọi người lại khẩn trương dữ vậy?"

Cận Hành thở phào, tay ôm ngực: "Suýt thì bị em dọa cho phát bệnh tim luôn!"

Trừ Lục Dịch Khanh, những người còn lại đều không cảm thấy hắn nói quá tí nào.

Bị dọa một trận như vậy, mọi người cũng không dám để Lục Dịch Khanh tiếp tục ở bên ngoài hứng gió, qua loa kết thúc bữa ăn, tận đến lúc đi ngủ Hà Biện vẫn còn chưa yên tâm.

Cận Hành ngủ không được, một mình ngồi trên sô pha trầm tư. Hà Biện ngồi xuống cạnh hắn, nhìn cửa phòng ngủ khép hờ, bắt chuyện trước: "Một năm nay tình trạng của Dịch Khanh thế nào rồi? Đừng chỉ nói chuyện tốt giấu chuyện xấu, nói thật cho chị nghe."

Cận Hành phục hồi tinh thần, gọi 'chị' một tiếng rồi mới nói: "Lấy thuốc ôn dưỡng, mấy chứng bệnh cũ cũng không phát tác nữa, chỉ có tay phải lâu lâu sẽ đau. Chị cũng biết, lúc trước chậm trễ trị liệu, cho dù hiện tại làm phẫu thuật cũng không có tác dụng mấy. Mấy ngày mưa, em lấy khăn ấm bao tay, mát xa, hiệu quả rất ít, đau quá chỉ có thể mời bác sĩ đến châm cứu, hơn 50 cây châm, em nhìn cũng đau lòng. Mấy tháng trước Lục An Chính chết vì bệnh, Dịch Khanh vì chuyện này mà hao tổn tinh thần, đổ bệnh, sốt hơn 40 độ, lúc ấy em vẫn đang công tác bên ngoài. Nếu không kịp thời chạy về, em cũng không biết hậu quả sẽ thế nào nữa."

Hà Biện nghe những lời này, mày nhíu lại không giãn ra được, có chút tự trách: "Lúc nó sinh Sơ Vân suýt nữa mất nửa cái mạng. Cũng trách chị, không để tâm chăm sóc đến nó."

"Chị, không trách chị được. Ba năm em không ở bên cạnh Dịch Khanh, là chị thay em chăm lo cho em ấy, còn có tiểu Vân cũng một tay chị chăm lớn. Ân tình này, cả đời em cũng không báo đáp được." Cận Hành nói: "Nói trắng ra, vẫn là do em khi đó quá tự mãn, lúc vào đó chỉ nghĩ đến chuyện khi ra tù sẽ cho Dịch Khanh một cuộc sống tốt đẹp nhất. Em đem mọi hy vọng gửi gắm vào ba năm sau, lại không chịu nghĩ đến ba năm mình vắng mặt, Dịch Khanh sẽ chịu bao nhiêu đau khổ."

Cận Hành mỗi lần nhớ lại đều đau đớn không thôi. Hắn lúc ấy quá nông cạn, cũng quá lạc quan, Lục Dịch Khanh nói gì thì tin nấy, sau khi ra tù hắn mới biết được Lục Dịch Khanh đã bị đuổi khỏi nhà họ Lục, một thân thương tích còn chưa ổn đã bị ép xuất viện, kéo theo thân tàn cắn răng chịu đựng suốt ba năm.

Cận Hành không dám nghĩ đến tình cảnh lúc ấy. Ba năm đau khổ nhất của Dịch Khanh, hắn vắng mặt, nhưng chỉ từ những chuyện mà người khác kể lại, cũng đủ để hắn ăn năn suốt đời.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info