ZingTruyen.Com

[ABO] Đầu Đào - Phong Lộ Thấm Tửu (Hoàn chính văn)

Chương 49 (chuyện cũ)

kaiyuanonly

Edit: Hy

Vui lòng không reup, không chuyển ver

________________________

Chương 49 (chuyện cũ)

Tạ Định Lan chỉnh điều hòa trong xe đến độ ấm thích hợp, rồi mở một chai nước khoáng đưa cho Lục Dịch Khanh.

Lục Dịch Khanh nhận lấy uống một ngụm, sắc mặt vẫn có chút trắng.

Tạ Định Lan lo sốt vó, tuy hắn muốn lập tức khiêng người về bệnh viện, nhưng Lục Dịch Khanh không muốn, hắn cũng không dám cưỡng bách, chỉ có thể đỡ người vào xe ngồi tạm.

Từ sau khi biết Lục Dịch Khanh gặp chuyện hắn đã đến bệnh viện mấy lần, ngay cả cửa phòng bệnh cũng chẳng nhìn được! Ban đầu là do cảnh sát đứng canh ngoài cửa, sau đó Lục Dịch Xuyên lại không cho những người không liên quan đến gần phòng bệnh.

Tạ Định Lan chỉ có thể túc trực ngoài bệnh viện, hy vọng ít nhất vào lúc Lục Dịch Khanh xuất viện được nhìn anh một cái.

Vậy mà lại thật sự gặp được! Chỉ là hắn không ngờ đến, Lục Dịch Khanh một mình ra viện, hơn nữa tình trạng kém cực kỳ, còn suýt nữa ngã sấp ngay trước mặt hắn.

Tạ Định Lan thật cẩn thận đánh giá Omega suy yếu bên người, tầm mắt dừng ở cái bụng gồ lên của anh vài giây.

Hắn biết Cận Hành bị bắt, Trần Đại Xuân nói, ít nhất cũng phải ba năm mới được thả.

Nguyên bản cũng không đến phiên hắn phải nhọc lòng, lạc đà gầy còn hơn ngựa, nhà họ Lục cho dù suy tàn cũng tốt hơn nhiều so với thường dân bọn họ.

Nhưng nhìn tình huống trước mắt, tựa hồ không giống như hắn nghĩ.

"...Cảm ơn." Lục Dịch Khanh ngồi nghỉ một lúc mới có sức nói với Tạ Định Lan.

"Không có gì." Tạ Định Lan quả thật không dám một mình đối diện với người này quá lâu, khởi động xe, làm như vô tình hỏi: "Cậu xuất viện cũng không gọi người nhà đến đón à? Để tôi đưa cậu về."

Xe rẽ vào một con phố nhỏ, Lục Dịch Khanh mới nghẹn giọng nói: "Tôi không có nhà..."

Tạ Định Lan đạp phanh, ngừng xe.

Lục Dịch Khanh nhìn hắn, cười cười: "Anh có biết gần đây có chỗ nào cho thuê trọ không?"

"..." Tạ Định Lan vẫn chưa tiêu hóa nổi tin tức vừa nghe: "Sao cậu lại không có nhà? Người nhà cậu đâu rồi?"

"Bọn họ, chắc là đang trên đường bay đến Pháp rồi."

Ở quốc nội, trừ căn nhà cũ của nhà họ Lục thì toàn bộ tài sản khác đã bị niêm phong, mấy tấm thẻ khác của Lục Dịch Khanh cũng bị khóa hết, chỉ còn mỗi thẻ nhận tiền lương hàng tháng của anh còn có thể sử dụng. Anh cũng không thể về nhà cũ, chìa khóa đã sớm bị lấy lại rồi.

Anh thật sự không có nhà để về, cũng không còn thân nhân quan tâm chăm sóc nữa.

Tạ Định Lan nhìn đến khổ sở trên mặt đối phương, không dám hỏi nhiều thêm.

Hắn quay xe về hướng khác, chạy ra đường lớn mới chậm rãi nói: "Tôi biết một chỗ có phòng cho thuê, hơn nữa còn khá đầy đủ tiện nghi."

"Thật sao?" Tinh thần Lục Dịch Khanh khá hơn chút. Từ trước đến nay anh vốn không để ý đến vấn đề ăn ở sinh hoạt, hiện tại nghe được hai chữ 'tiện nghi' lại cảm thấy cực kì êm tai. Trên tay Lục Dịch Khanh chỉ còn khoảng ba vạn, anh biết trong lúc mình đang mang thai rất khó kiếm được nguồn thu khác, vì vậy ba vạn này phải dành dụm tiêu xài trong bốn tháng, còn phải dành ra một khoản để mua thuốc men và trả tiền thuê trọ. Lần đầu tiên trong cuộc đời, Lục Dịch Khanh chân thật cảm nhận được 'nghèo rớt mồng tơi' là thế nào.

"Đường đi từ đây đến đó có hơi xa, cậu ngủ một giấc trước đi."

"Ừm." Lo xong vấn đề chỗ ở, sầu lo trong lòng Lục Dịch Khanh vơi bớt một phần, tinh thần cũng thả lỏng, cơn mệt lập tức đánh úp đến, rất nhanh liền dựa vào ghế ngủ mất.

Tạ Định Lan thấy người đã ngủ, liền lặng lẽ thay anh ngả ghế ra sau, đảm bảo lúc ngủ sẽ không thấy khó chịu, mới móc di động gọi cho chị họ của mình, hai ba câu khái quát tình huống của Lục Dịch Khanh, cũng nói ra suy nghĩ của mình. Hà Biện không chần chừ mà đồng ý với ý kiến của Tạ Định Lan, nói cô sẽ lập tức đi dọn dẹp phòng cho khách.

Tạ Định Lan cúp điện thoại liền chuyên tâm lái xe, không dám quấy rầy người đang ngủ.

Lục Dịch Khanh ngủ cũng không sâu, lúc xe dừng lại hơi chút chấn động anh đã giật mình tỉnh. Tạ Định Lan thấy người cũng đã tỉnh, cười cười nói: "Đến nơi rồi."

Lục Dịch Khanh theo Tạ Định Lan xuống xe, đứng trước một tòa nhà hai tầng anh rất quen thuộc.

Hà Biện vẫn đứng chờ ở cửa như cũ, giống như lần đầu tiên anh tới, chẳng qua bên cạnh cô bây giờ còn có thêm một đứa nhỏ khỏe mạnh.

Hà Phàm chạy đến đưa cho Lục Dịch Khanh một quả táo to tròn sáng bóng, hai tròng mắt lấp lóe: "Hoan nghênh chú đến nhà của cháu."

Lục Dịch Khanh hơi bất ngờ, nhìn nhìn Tạ Định Lan, đối phương vuốt vuốt đầu cháu trai, mặt không đỏ tim không loạn nói: "Ở đây đúng là có phòng cho thuê mà."

Hà Biện cũng cười bước đến: "Cũng chỉ cho một người duy nhất thuê mà thôi."

"Trên lầu hai vừa hay có một phòng để không, đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, hy vọng cậu không chê."

"Không phải, chị Hà , em nào có ý chê bai gì." Lục Dịch Khanh trong lòng ấm lên: "Mọi người, không cần phải chiều em như vậy đâu..."

"Không phải chiều, đây là để cảm ơn trước đây cậu đã cứu tiểu Phàm nhà tôi." Hà Biện nói: "Tiểu Lục, chị thật sự rất muốn giúp cậu mà. Cậu xem người ngợm cậu thế này, gió thổi một cái cũng bay mất, lại còn đang mang thai nữa. Chị cũng là người từng trải, hiểu rõ việc này khổ cỡ nào. Bây giờ còn đỡ, chờ vài tháng nữa thai lớn dần, rất nhiều chuyện không tiện tự mình làm, bên người nhất định phải có người chăm sóc. Cho dù cậu không nghĩ cho bản thân, cũng phải nghĩ cho bảo bảo trong bụng chứ."

Tạ Định Lan đứng một bên phụ họa: "Đúng vậy, cậu ở lại đây, tôi...Khụ, tôi và chị tôi đều tiện chăm sóc cho cậu."

Hà Phàm ngoan ngoãn ôm tay trái Lục Dịch Khanh: "Chú ơi, chú ở lại được không ạ?"

Quãng đời trước đây của Lục Dịch Khanh vẫn luôn có nhà họ Lục che chở, bởi vậy 24 năm trải qua thật suôn sẻ. Tuy rằng anh khuyết thiếu kinh nghiệm sống, nhưng ở xã hội thu nhỏ như bệnh viện cũng phân biệt được ai thiện ai ác, cũng chỉ có một mình Nghiêm Tiểu Vĩ nhiệt tình đối đãi mình, còn những đồng nghiệp khác không thích mình, không rõ nguyên do. Ở nơi đó phải nhận rất nhiều ác ý, Lục Dịch Khanh cứ nghĩ mình không phải tuýp người làm người ta thích, vậy nên bây giờ, anh cũng vạn vạn không ngờ đến một người mới chỉ gặp mặt có vài lần, đã bằng lòng đối tốt với mình như thế.

Anh vừa kinh vừa sợ, cũng đáp ứng rồi.

Hà Biện rất vui, cô dẫn Lục Dịch Khanh lên lầu, nói với anh: "Cậu cứ xem nơi này như nhà mình vậy, nếu không chê tay nghề của chị, có thể xuống lầu ăn cơm cùng cả nhà. Ngày thường chị cũng chỉ quanh quẩn trong nhà chăm sóc tiểu Phàm, cũng tiện bề chăm sóc cho cậu. Nếu thân thể có gì không thoải mái, nhất định phải nói cho chị biết, nơi này cách bệnh viện thị trấn không xa lắm, Định Lan lái xe một chốc là đến ngay."

Tạ Định Lan theo sau đáp: "Cứ truyền là có."

Hà Biện dẫn Lục Dịch Khanh vào phòng. Phòng ở sạch sẽ sáng sủa, tràn ngập ánh nắng mặt trời, đệm chăn cũng được trải xong, mặt bàn được lau sáng bóng. Hết thảy vật dụng nên có đều đã có, chỉ thiếu một cái điều hòa.

Vốn phòng cho khách này cũng chỉ làm cho có, chưa từng có ai vào ở, Hà Biện cũng quên mất phải lắp điều hòa cho căn phòng.

Tạ Định Lan vừa thấy, lập tức móc điện thoại gọi đi: "Để em gọi người đến lắp luôn."

(Editor: Thiệt chứ lắp điều hòa mà cứ như mua rau ngoài chợ, nói lắp là lắp được luôn :))))

Lục Dịch Khanh vội lắc đầu: "Không phải phiền vậy đâu, không có điều hòa cũng không sao."

"Mùa hè nóng như vậy, không có điều hòa sao cậu chịu nổi?"

"Cũng sắp hết hè rồi mà."

"Mấy ngày nay vẫn còn nóng lắm, lại nói, mùa đông có điều hòa còn có thể điều chỉnh nhiệt độ ấm hơn một chút. Vẫn là nên lắp một cái."

Lục Dịch Khanh không lay chuyển được Tạ Định Lan, chỉ đành nghĩ đưa tiền thuê nhiều thêm một chút. Anh hỏi đến tiền thuê trọ, Hà Biện cũng không lảng tránh nói luôn: "Một tháng điện nước kèm theo đầu bếp đều miễn phí, cũng chính là chị. Tổng cộng một tệ một tháng."

Lục Dịch Khanh: "......."

Tạ Định Lan lại còn nói: "Trả trước một năm tiền phòng đi, tổng cộng mười hai tệ."

Lục Dịch Khanh: "........"

Hà Phàm lạch bạch chạy vào phòng ôm ra một con heo vàng, từ bên trong móc ra mấy đồng tiền xu, đếm đủ mười hai xu liền đưa cho mẹ: "Để con trả thay cho chú, có được không mẹ?"

"Được chứ, đây là tiền riêng của Phàm Phàm, con muốn trả thay cho ai cũng được."

Tạ Định Lan trịnh trọng nhận lấy mười hai đồng tiền xu, nghiêm trang đối mặt với Lục Dịch Khanh: "Ồ, đã có người thay cậu trả tiền phòng, cho nên cậu không cần tốn một xu, bây giờ có thể dọn vào ở luôn rồi."

(Editor: mấy anh nam phụ không bao giờ làm em thất vọng hiuhiu :<)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com