ZingTruyen.Com

[ABO] Đầu Đào - Phong Lộ Thấm Tửu (Hoàn chính văn)

Chương 41 (chuyện cũ)

kaiyuanonly

Edit: Hy

Vui lòng không reup, không chuyển ver

________________________

Chương 41 (chuyện cũ)

Cận Hành gọi một cuộc lại một cuộc, di động không thông.

"Dừng xe!" Hắn nói với tài xế.

Tài xế do dự, giảm tốc độ, lại nghe được tiếng Lai Dương: "Không được dừng! Tiếp tục đi!"

Cận Hành quay đầu lại trừng mắt nhìn y.

Lai Dương nói: "Là tên nhóc đó tự nguyện thay anh dẫn đám người đó rời đi, nếu hiện tại anh quay lại, là kiếm củi ba năm thiêu một giờ!"

"Là cậu, làm tất cả những chuyện này!" Cận Hành giận điên người: "Tôi đã bảo không được động vào em ấy! Cậu nghe không hiểu tiếng người sao?!"

Hắn móc ra khẩu súng lục, kề sát bên thái dương của Lai Dương, hướng về phía tài xế gào lên: "Dừng xe! Bằng không tôi sẽ giết chết cậu ta!"

Tài xế là người của Lai Dương, lập tức bị dọa.

"Tao đã bảo là tiếp tục đi, chưa tới sân bay thì không được dừng!" Lai Dương dù bị súng kề thái dương lại không có chút ý tứ khoan nhượng, không kinh không sợ nhìn Cận Hành: "Anh muốn nổ súng bắn chết em, được thôi, tên nhóc đó dám chết vì anh, em cũng có thể!"

Chiếc xe vững vàng tiếp tục chạy trên đường cái.

"Thật làm tôi cảm động quá..." Cận Hành hạ súng, buông lỏng tay đang bóp chặt cổ tay Lai Dương, vào lúc đối phương dần thả lỏng, bất ngờ giơ tay dùng báng súng đập cho y hôn mê.

Vào một khắc Lai Dương ngã xuống, hắn chĩa súng vào tài xế bức gã dừng xe, xe còn chưa dừng hẳn, đã nôn nóng mở cửa, lao thẳng xuống đường.

Xe của Trần Đại Xuân theo sát phía sau, vừa thấy đại ca từ trên xe trước ngã xuống, lập tức dừng xe bên đường xuống xem tình hình. Cận Hành từ trên đất bò dậy, lắc lắc đầu bị đụng đến choáng vàng, ngồi vào xe Trần Đại Xuân, bảo hắn quay đầu, gia tốc chạy.

Trần Đại Xuân lập tức làm theo.

Cận Hành mở điện thoại, hít sâu để mình bình tĩnh lại, nhưng tay ấn điện thoại vẫn run không ngừng. Năm phút sau, Trần Đại Xuân từ trong miệng đại ca nghe được một địa chỉ cụ thể, dẫm chân ga nhanh chóng hướng đến nơi đó.

Hết mưa rồi, đường bê tông gập ghềnh tích mấy vũng nước, ô tô bị đâm hỏng dừng ngay giữa đường, vẫn còn bốc khói trắng.

Lục Dịch Khanh vào lúc va chạm kịch liệt đã mất đi ý thức.

Con đường phía trước bị chặn, anh lại không thể dừng xe, cuối cùng đánh mạnh tay lái, đâm vào một tòa nhà bên đường.

Thời khắc sinh tử, vẫn theo bản năng muốn bảo vệ thật tốt cho đứa nhỏ trong bụng.

Túi khí phòng hộ bật ra, Lục Dịch Khanh tính tốt góc độ, vào lúc va chạm, hai tay bảo vệ bụng, cả người va mạnh vào túi khí, bảo vệ phần đầu cổ của mình.

Phần đầu của chiếc xe đã bị đâm cho thảm không nỡ nhìn, nhưng người bên trong chỉ bị va chạm mạnh đột ngột làm cho hôn mê bất tỉnh, ngoài ra không xây xát gì.

Cái khó ló cái khôn, Lục Dịch Khanh tránh được một kiếp, người phá hư phanh muốn mượn cơ hội này giết anh, lại không thành công.

Nhưng anh trốn không được 'kiếp' tiếp theo.

Đám người kia thấy xe ngừng lập tức tấp vào lề đường, cầm theo đao thương côn bổng tiến đến vây quanh xe, tên cầm đầu mở cửa, túm người trong xe ra.

Lục Dịch Khanh đang mê mê tỉnh tỉnh bị người tàn nhẫn đập vào sau ót, tỉnh lại trong đau đớn, mở mắt liền phát hiện mình bị một đám người xa lạ bao vây.

Tên cầm đầu túm tóc làm anh ngẩng đầu lên, sau đó cầm một tấm ảnh tiến hành đối chiếu.

Thấy thế nào cũng không phải là cùng một người, huống hồ người này còn là Omega, căn bản không phải người bọn chúng muốn tìm.

"Đây không phải Cận Hành. Chúng ta bị dụ rồi!"

Lục Dịch Khanh nghe gã nói, liền biết kế hoạch lần này cũng xem như thành công. Anh tận lực đánh lạc hướng, kéo dài thời gian, giờ này có lẽ Cận Hành đã yên vị trên máy bay rồi.

"Tin tức của chúng ta không sai, đến sân bay có hai con đường. Lập tức phái người đuổi theo bên kia."

"Vậy làm gì với người này đây?"

"Giết."

Vừa dứt lời, Lục Dịch Khanh liền cảm nhận được trên trán mình bị kề sát một thứ đồ lạnh băng cứng ngắc.

Súng.

Anh đã từng sờ qua cây súng của Cận Hành, cũng là như vầy, lạnh lẽo cứng rắn, phải có một viên đạn rời nòng, mới có thể trở nên ấm nóng.

Lục Dịch Khanh nhắm mắt lại, lẳng lặng chờ tiếng súng vang lên.

"Không thể nổ súng." Có người nói: "Nơi này là khu dân cư, nổ súng sẽ kinh động người dân, tốt nhất không nên manh động mà dẫn lũ cớm tới."

"Vậy phải làm gì đây? Một đám người chúng ta bị một tên nhóc Omega dắt mũi, chẳng lẽ không cho chút giáo huấn à?"

"Giết người, không phải chỉ có duy nhất một cách này..."

"Để đó cho tao!" Trong đám người đột nhiên có người đứng ra, trên mu bàn tay gã có một vết sẹo hình tròn do súng.

Lục Dịch Khanh mở mắt nhìn người đang đến gần, cảm thấy có hơi quen quen.

"Người này tao đã từng thấy, tình nhân bé nhỏ của Cận Hành. Các anh em, giao nó cho tao đi." Gã nâng tay phải của mình lên, chỉ vào vết sẹo cho đồng bọn xem: "Chúng mày giết Cận Hành chỉ vì tiền, còn tao, là vì có thù riêng với hắn, chính hắn nổ súng phế đi một tay của tao. Mối thù này, tao phải đòi lại từ trên người 'tình nhân' của hắn mới được."

Mọi người đều hiểu quy củ trong giới, giải quyết thù riêng không đến lượt người khác xen vào, cũng không dây dưa nữa, chỉ để lại năm người xử lí nơi này, những kẻ khác lần lượt lên xe, chạy đến một hướng khác đuổi theo.

Lục Dịch Khanh bị năm tên kia kéo vào một hẻm nhỏ vắng người.

Đêm khuya, thôn xóm luôn yên tĩnh đến lạ thường, ngẫu nhiên còn nghe được tiếng mèo hoang kêu.

Kẻ nọ cầm một cây búa nhổ đinh (1) ra từ trong xe, một đầu hình tròn một đầu hình móc*.

(*Chỗ này tác giả miêu tả cây búa là một đầu hình lập phương một đầu hình nón, mình cũng không kiếm được cái hình nào của búa như miêu tả nên dựa vào đoạn sau chém thành búa nhổ đinh luôn -.- Bạn nào biết thì chỉ mình sửa với nhaa)

Gã ra hiệu cho một người đè tay phải Lục Dịch Khanh xuống đất.

"Mày muốn làm gì?" Lục Dịch Khanh giãy dụa vài cái nhưng vô lực, cố hết sức rút tay của mình ra. Ngón tay thon dài trắng nõn, đặt trên mặt đất ẩm ướt cực kì không hài hòa với nhau.

Giống như một khối bạch ngọc thượng đẳng, bị vùi trong bùi đất.

Kẻ nọ cầm cây búa, áng chừng giữa các đốt ngón tay anh.

"Có trách thì trách Cận Hành đi."

Đầu búa theo tiếng nói hạ xuống, không nghiêng không lệch đập vào đốt ngón tay, thanh âm xương cốt vỡ vụn trong màn đêm yên tĩnh phá lệ rõ ràng.

Con mèo hoang núp trong hộp giấy nơi góc đường cũng nghe thấy, cả người nó run lên từng đợt.

Lục Dịch Khanh trơ mắt nhìn cây búa kia nện lên tay mình, quá trình xảy ra quá nhanh, dây thần kinh cảm giác của anh tựa hồ tê liệt trong nháy mắt, thậm chí anh còn chưa xác định được kẻ kia đang làm gì. Đến tận khi từ sâu trong xương cốt truyền đến một trận đau nhức tê tâm liệt phế, Lục Dịch Khanh mới nhớ đến, mình phải kêu đau, phải hét lên thật to.

Nhưng mà, mình kêu cho ai nghe đây?

Kẻ nọ cảm nhận được khoái ý trả thù, xuống tay càng thêm ngoan độc. Trước tiên hắn đập nát từng đốt ngón tay một, thẳng đến khi bàn tay đối phương mất đi sự nâng đỡ của xương cốt hóa thành một bãi thịt mềm, gã mới đổi sang đầu móc, đỉnh sắt bén nhọn khảm vào trong thịt móng rồi lại lập tức móc lên, đến khi cả bàn tay máu thịt lẫn lộn mới thôi.

Lục Dịch Khanh ban đầu còn có thể kêu có thể giãy dụa, một lúc sau không phun ra nổi một chữ, thở dồn dập, toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh, mặt trắng bệch như tờ giấy. Đám người kia cũng buông lỏng tay ra, chúng biết, người này đã không còn sức mà phản kháng nữa.

Lục Dịch Khanh vô lực ngã trên mặt đất, trơ mắt nhìn tay mình dần dần biến thành một bãi thịt nát.

Kẻ điên nọ thấy máu càng thêm hưng phấn, lật lòng bàn tay Lục Dịch Khanh lên, mũi móc nhắm ngay động mạch nơi cổ tay hung hăng chui vào, sau khi khảm vào da thịt lại dọc theo gân mạch kéo ra một miệng máu, nhất thời máu phun như suối.

Trong không khí toàn là mùi máu tươi, không biết đã qua bao lâu, kẻ nọ mới không tình nguyện buông tha cho tay của anh. Lục Dịch Khanh tâm thần bất định, nhìn từng đóa hoa máu mình lưu lại trên nền đất, một nơi khác trên cơ thể cũng truyền đến từng trận quặn đau, anh theo bản năng cuộn tròn người, dùng tay trái không bị thương bảo vệ bụng dưới, phía sau lưng truyền đến một tiếng lại một tiếng trầm đục, là thanh âm côn sắt đạp vào thân thể.

Trước lúc mê man, anh vẫn nói một câu thật xin lỗi với bảo bảo trong bụng.

Đây là kết cục mà anh đã dự tính trước, lại chưa từng nghĩ đến sẽ làm liên lụy một tiểu sinh linh vô tội.

Nếu Lục Dịch Khanh biết đến sự tồn tại của đứa nhỏ này sớm hơn, ít nhất cũng sẽ vì con mà nỗ lực sống sót, mặc kệ vất vả khổ sở đến nhường nào.

Một cây côn sắt nhắm ngay ót của Lục Dịch Khanh, đập xuống.

Omega phun ra một búng máu, ngã vào vũng bùn bất động.

Kẻ nọ ngồi xổm xuống dò xét hơi thở của Lục Dịch Khanh, phát hiện vẫn còn một tia hô hấp rất nhẹ, lắc đầu ý bảo tiếp tục đánh: "Chưa chết đâu, đánh đến khi nào người tắt thở mới thôi."

"Sao nó cứ che bụng hoài vậy?"

"Đừng nói là đang có bầu nha?"

"Đánh một cái, có cũng thành không."

Nói làm là làm, gã duỗi tay gỡ tay Lục Dịch Khanh ra, nào biết dù người đã rơi vào hôn mê, tay vẫn gắt gao che chở bụng, bẻ kiểu gì cũng không buông.

Đám người đứng vây xem chửi tục một tiếng, tiến lên muốn cùng nhau động thủ, còn chưa kịp tới gần, góc đường đột nhiên xuất hiện một chiếc xe Jeep, xe chưa dừng hẳn, đã có một người mở cửa xe lao xuống.

Tên cầm đầu lập tức nhận ra người đến là ai.

"Cận Hành!"

"Ngây ra đấy làm gì?!! Lên, hắn mới là mục tiêu của chúng ta!"

Gã chỉ huy những kẻ khác tiến lên, chính mình lại lùi về sau mấy chục bước.

Cận Hành tiện tay vớt một cây gậy ven đường, tinh chuẩn đập vào một tên muốn vọt qua, kẻ nọ lập tức vỡ đầu chảy máu, ngã xuống đất ôm đầu rên rỉ.

Vòng vây của bọn chúng tản ra, hắn mới có thể nhìn thấy người đang nằm rạp trên đất, cả thân mình toàn là máu, áo sơ mi đỏ trắng loang lổ, vũng bùn dưới thân đã nhuộm thành màu đỏ sậm. Người ấy cứ như vậy cuộn thành một đoàn, so với mèo hoang bên góc tường còn đáng thương hơn.

Cận Hành hoàn toàn phát điên, đoạt lấy cây côn nhiễm máu từ tay đám người kia, sau đó không chút lưu tình nện xuống người chúng, cả con phố bỗng truyền đến từng trận tiếng kêu thảm thiết, ngay sau đó một tiếng súng cắt qua màn đêm yên tĩnh, con mèo hoang co rúm lại run lên một chút. Một lát sau, cảnh tượng cuối phố dần rõ ràng lên.

Trần Đại Xuân nhìn thấy đầu của tên cầm đầu bị bắn thủng một lỗ, đồng lõa chạy trối chết. M16 lẳng lặng hạ xuống, thả rơi trên đất, họng súng vẫn còn bốc khói.

"Đại ca..." Trần Đại Xuân chạy ra đầu ngõ nhìn thử, chưa thấy xe cảnh sát, nhưng tiếng còi hú đã ngày càng gần, vội chạy về nói với Cận Hành: "Đi mau, cảnh sát sắp đến rồi!"

Cận Hành lơ hắn, quỳ trên mặt đất, duỗi tay muốn ôm Lục Dịch Khanh vào lòng. Tâm can bảo bối của hắn giờ phút này thương tích đầy người, máu tuôn như suối, hắn cũng không biết phải hạ tay ở đâu mới ôm được người.

Khi tầm mắt Cận Hành chạm đến tay phải bị thương thảm đến không nỡ nhìn của người nọ, rốt cuộc tan vỡ, khóc rống lên. Hắn cẩn thận ôm người vào trong ngực, lau máu trào ra từ khóe miệng anh, cảm nhận được hơi thở mong manh. Hắn kéo áo, muốn băng bó cho Lục Dịch Khanh, miệng vết thương kia gần như đào xuyên toàn bộ cẳng tay, không chặn máu được, máu chảy ra càng nhanh càng nhiều hơn khi nãy.

"...Tôi cần...Tôi cần một chiếc xe cứu thương." Hắn ôm người yêu vào trong ngực, muốn dùng nhiệt độ của mình ủ ấm cho người ấy: "Không sao rồi không sao rồi, tới bệnh viện liền không có việc gì rồi...Dịch Khanh, đừng làm anh sợ...Đừng dùng cách này trừng phạt anh, xin em...Anh xin em mà..."

Trần Đại Xuân nhìn người được Cận Hành ôm vào trong ngực, đã không khác người chết là bao, cắn răng hạ quyết tâm kéo Cận Hành, muốn đưa hắn rời đi: "Đại ca! Cảnh sát đến là chạy không được đâu!"

Trần Đại Xuân nhìn bộ dáng điên điên dở dở của Cận Hành, tàn nhẫn nhắc nhở: "Người không sống được đâu, chảy nhiều máu như vậy, nhuộm đỏ cả đất! Một người làm gì có nhiều máu mà chảy mãi như vậy?! Đại ca anh mau tỉnh táo lại đi!!"

Cận Hành đẩy tay hắn ra, sờ soạng tìm điện thoại, tìm thấy rồi thì ngay cả sức ấn phím cũng không có.

Nước mắt từng giọt từng giọt nện lên màn hình, tầm mắt mơ hồ.

Thẳng đến khi tiếng còi xe cảnh sát vang lên bên tai, theo sau còn có một chiếc xe cứu thương.

Trần Đại Xuân bất đắc dĩ thở dài, biết vậy là xong rồi.

Cảnh sát cầm súng nhanh chóng bao vây Cận Hành, có người nhanh chóng đoạt lấy khẩu súng bị vứt trên mặt đất.

"Bỏ hai tay sau đầu!"

Trần Đại Xuân ngồi xổm xuống làm theo.

Cận Hành ngó lơ họng súng của cảnh sát, ôm một người gần chết, nhìn những người đang bao vây hắn, bất lực cầu xin: "Giúp tôi tìm bác sĩ với...Xin anh...Xin các người, nhanh cứu em ấy...Cứu lấy em ấy đi..."

(1) Búa nhổ đinh:

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com