ZingTruyen.Info

[ABO] Đầu Đào - Phong Lộ Thấm Tửu (Hoàn chính văn)

Chương 28 (chuyện cũ)

kaiyuanonly

Edit: Hy

Vui lòng không reup, không chuyển ver

________________________

Chương 28 (chuyện cũ)

Hôm sau Cận Hành dậy rất sớm. Cả người Lục Dịch Khanh gần như dán lên người hắn, chỉ cần động một chút, chóp mũi hai người sẽ đụng vào nhau.

Cận Hành dùng ngón tay nhẹ nhàng gảy sợi lông mi cong dài của đối phương. Omega ngủ quá sâu, không có phản ứng, hắn lại tự cười một mình, như là vừa trộm làm xong chuyện xấu nào vậy.

Ôm người vào trong ngực vuốt ve xoa nắn một hồi, Cận Hành mới nhẹ tay nhẹ chân xuống giường.

Hắn đến phòng bếp vo gạo nấu cháo, lại rửa một đọt súp lơ xanh, dựa vào trí nhớ trước kia nấu từng bước từng bước. Lúc chuẩn bị múc cháo vào chén, eo bị Omega nhà mình ôm lấy từ phía sau.

Lục Dịch Khanh mặc áo ngủ rộng thùng thình, nghiêng mặt dựa vào lưng Cận Hành, thanh âm còn mang theo dáng vẻ lười nhác vừa tỉnh ngủ: "Em còn tưởng rằng anh đã đi rồi."

Cận Hành sờ sờ tay nhỏ của đối phương: "Không đi, chuẩn bị bữa sáng cho em này."

"Lại mua đồ ngoài về rồi hâm nóng hả?"

"Không phải, anh nấu cháo cho em." Cận Hành nói: "Em không thích ăn đồ ngoài, anh đây liền tự mình nấu, nhưng mà, chưa chắc sẽ ngon."

"Sao lại không ngon?" Lục Dịch Khanh vui vẻ: "A Hành nấu gì cũng ngon, em đều thích hết."

Cận Hành cười nhẹ, trêu: "Lỡ anh bỏ thuốc độc vào thì sao? Em cũng thích?"

"Anh không nỡ." Lục Dịch Khanh cũng cười.

"....Thật đúng là không nỡ." Cận Hành thấp giọng đáp.

Ăn sáng xong, Lục Dịch Khanh phải về bệnh viện, Cận Hành lái xe chở anh. Ra tới cửa rồi, Lục Dịch Khanh cứ cọ tới cọ lui, Cận Hành sợ anh bị trễ nên thúc giục rất nhiều lần, bác sĩ Lục luôn luôn tuân thủ nguyên tắc mới chậm rì rì nhích tới cửa, ấp a ấp úng hỏi: "Tối nay em còn có thể đến đây không? Ý em là, ừm...dù sao em cũng ở một mình, có hơi buồn...A...Ý em là, chúng ta có thể giống như trước kia được không? Giờ em sống độc lập rồi, trong nhà cũng không thể quản em như trước nữa...A Hành, sinh nhật anh sắp tới rồi...Em đã từng hứa sẽ tổ chức sinh nhật cho anh...Có thể không?"

Lúc anh nói nhưng lời này, cũng không dám nhìn thẳng Cận Hàn. Vài giây trôi qua, Lục Dịch Khanh bất an lo sợ vò vò góc áo, làm như mình vừa đưa ra một yêu cầu rất quá đáng vậy.

"Được thôi, em muốn đến thì đến." Cận Hành xoay người lục ngăn tủ, móc ra một chùm chìa khóa đưa cho Lục Dịch Khanh: "Chìa khóa cửa đây."

Lục Dịch Khanh cầm lấy, hơi hơi mở to hai mắt, trong mắt tràn đầy sự ngạc nhiên và vui sướng: "Cảm ơn A Hành!"

Bị đánh dấu hoàn toàn, Lục Dịch Khanh liền thử không tiêm thuốc ức chế nữa. Anh nơm nớp lo sợ trải qua một ngày, mãi cho đến đêm khuya, bệnh tình không tái phát nữa, cứ quan sát như vậy một tuần, Lục Dịch Khanh cảm thấy bệnh của mình đã tốt hẳn lên. Anh cũng đến bệnh viện làm kiểm tra, kết quả cho thấy hệ thống tin tức tố trong cơ thể cơ bản đã ổn định, bác sĩ nói, di chứng này, tám phần là đã khống chế được rồi.

Điều này có nghĩa, từ nay về sau, Lục Dịch Khanh sẽ giống những Omega bình thường khác, không cần phải chịu đựng nỗi thống khổ của kì phát tình mỗi ngày nữa. Chỉ là, vẫn còn một ít ảnh hưởng không thể khống chế, chẳng hạn như kì phát tình của anh sẽ trải qua khó khăn hơn Omega khác một chút, hơn nữa, ba năm qua bởi vì tiêm thuốc ức chế quá nhiều, cơ thể sinh ra miễn dịch, thuốc ức chế hầu như sẽ không phát huy tác dụng với anh nữa.

Dù sao thì, đối với Lục Dịch Khanh mà nói đây là một tin cực kì tốt.

Anh hưng phấn báo tin cho Cận Hành, đối phương cũng chỉ cười cười, ôm anh hôn vài cái rồi lại bận rộn đi làm việc của mình.

Cận Hành gần đây hình như bận hơn, buổi tối cũng hay về muốn.

Cuối tuần, Lục Dịch Khanh định giúp Cận Hành dọn dẹp phòng ốc. Căn hộ này có bốn phòng, một phòng khách nối liền với nhà bếp, rộng khoảng 200 mét vuông, bày biện đơn giản. Cận Hành dường như không xem đây là 'nhà', trong căn hộ chỉ có những vật dụng thiết yếu như bàn ghế, TV, đồ điện gia dụng, không tìm thấy chút trang trí ấm áp nào mà một 'ngôi nhà' nên có, cao cấp nhưng lạnh lẽo.

Phòng thuê lúc trước tuy rằng vừa nhỏ vừa tàn hơn nơi này, nhưng tràn đầy cảm giác ấm áp, sô pha sẽ có dải khăn đan dở của dì Cận, trên bàn ăn sẽ đặt vài loại cây không biết tên, trong phòng ngủ có một loạt khung ảnh, treo đầy ảnh chụp chung của hai người. Nơi đó, mới giống 'nhà'.

Lục Dịch Khanh đến siêu thị mua rất nhiều đồ, đi ngang qua quầy bình hoa, vẫn nhịn không được chọn mua một cái, lại đến cửa hàng hoa mua một bó hoa lớn về.

Sau khi về, anh cắt hoa cắm vào bình, lại vẩy chút nước lên cánh hoa, đặt trên bàn trong phòng khách, ít nhiều cũng làm phòng khách trông có sức sống hơn, không lạnh lẽo như trước nữa.

Thư phòng cũng ra hình ra dạng mà đặt một cái bàn, bên trên đặt mấy quyển tạp chí, nhưng vì đã lâu không có ai sử dụng, trên mặt bàn tích một lớp bụi mỏng. Lục Dịch Khanh giặt khăn lau, bắt đầu dọn dẹp thư phòng có cũng như không này, lúc lau đến ngoài ngăn bàn không cẩn thận móc phải tay kéo, đem ngăn bàn kéo ra trước mắt anh.

Lục Dịch Khanh thấy rất rõ ràng, trong ngăn bàn có một cây súng.

Mới đầu anh cho rằng là súng đồ chơi hoặc là mô hình, nhưng đến khi cầm súng trên tay mới thấy, cái 'mô hình' này khá nặng tay, đè dưới thân súng còn có mấy viên đạn.

Lục Dịch Khanh thử động cò súng, trong nháy mắt, bên tai vang lên một tiếng động lớn, chờ anh hồi thần, trên bức tường đối diện cái bàn đã nhiều thêm một hố đen nhỏ.

Là súng thật đạn thật.

Ý thức được trong tay là một khẩu súng hàng thật giá thật, Lục Dịch Khanh run tay, khẩu súng rớt trên mặt đất, họng súng vẫn còn bốc khói.

Hệ thống cách âm của căn hộ rất tốt, lại ở tầng cao, bởi vậy tiếng súng vang lên cũng không gây ra náo loạn gì.

Lúc Cận Hành vào nhà, đập vào mắt đầu tiên là bình hoa bách hợp trong phòng khách. Hắn nhíu nhíu mày, muốn đi đến rút bó hoa kia vứt vào thùng rác, nhưng lúc đến gần mới phát hiện, bên cạnh bình hoa còn đặt một cây súng.

Hắn theo bản năng nhìn về phía thư phòng, Lục Dịch Khanh đang ngồi trên sô pha mở miệng: "Em lấy ra từ trong đó."

"......." Cận Hành cầm súng cất vào trong túi quần: "Em không nên lục lọi đồ của anh."

Lục Dịch Khanh không giải thích, hiện tại anh chỉ muốn biết tại sao Cận Hành lại có súng thật, từ từ đứng dậy đối mặt với Cận Hành: "Anh có biết tàng trữ súng là phi pháp hay không?"

"Giờ lại đi phổ cập kiến thức pháp luật cho tôi à?" Cận Hành cất súng, lại bắt đầu rút từng đóa bách hợp trong bình ra: "Làm bác sĩ Lục thất vọng rồi, tôi vốn đã không phải là công dân tốt tuân thủ pháp luật, điều này, ngài hẳn phải biết rồi chứ."

Lục Dịch Khanh bị thái độ của hắn chọc giận, đỏ mắt chất vấn: "Có một số thứ vĩnh viễn không thể đụng vào, anh có biết hay không?"

"Nên hay không nên đụng, tôi đều đã đụng qua một lần, từ ba năm trước đã vậy rồi. Hiện tại em mới đến dạy tôi, có phải đã muộn rồi không?" Cận Hành tới gần anh, nói: "Nếu sợ bị tôi liên lụy, thì lăn sớm đi."

Nếu là ba năm trước, Cận Hành nói với anh những lời này, Lục Dịch Khanh chắc chắn sẽ bỏ đi mà không thèm quay đầu lại, nhưng hiện tại, anh sẽ không đi.

Sau khi gặp lại, anh có thể cảm nhận được Cận Hành đã thay đổi rất nhiều, nhưng chưa từng xa lạ như một khắc này. Anh không biết ba năm qua Cận Hành rốt cuộc đã trải qua những gì, trên người hắn trừ vết sẹo đao chém lần trước còn có rất nhiều vết sẹo nông sâu khác, những vết sẹo đó như những minh chứng, biết được nguồn gốc xuất xứ của chúng sẽ biết được những chuyện mà Cận Hành đã trải qua. Nhưng không có một ai nguyện ý nói cho anh biết, ngay cả Cận Hành cũng luôn né tránh không muốn nhắc đến đề tài này.

Lục Dịch Khanh luôn nghĩ, buông bỏ quá khứ, hai người có thể bắt đầu lại một lần nữa. Nhưng đã qua ba năm, hơn 1000 ngày, rốt cuộc cũng có rất nhiều chuyện mà anh không thể khống chế được, từng việc từng chuyện đã ăn tươi nuốt sống Cận Hành của ngày trước. Cận Hành đứng trước mặt anh hiện giờ, nhìn như hoàn hảo khỏe mạnh, anh liền ngây thơ cho rằng hết thảy mọi chuyện đều đã qua, lại không hề biết người này đã từng bò lên từ đầm lầy này, rồi lại rơi xuống vực sâu khác, thương tích đầy mình. Hắn, đã không còn là 'Cận Hành' mà Lục Dịch Khanh biết nữa.

"Em sẽ không đi đâu hết." Lục Dịch Khanh nói: "Cùng một sai lầm, em sẽ không mắc lại lần thứ hai."

"Tùy em." Cận Hành ném cả hoa và bình hoa vào thùng rác: "Tôi không thích mấy thứ hoa hoa cỏ cỏ này, lần sau đừng tự ý mua về nữa. Tôi thấy cái nào sẽ vứt cái đấy."

Sau lần tranh cãi này, hai người bắt đầu chiến tranh lạnh, Lục Dịch Khanh cũng được lĩnh hội 'bạo lực lạnh' của Cận Hành. Từ khi biết hắn có súng, Lục Dịch Khanh mỗi ngày đều sống trong lo sợ, sáng sớm việc đầu tiên là đến thư phòng xác nhận xem khẩu súng kia còn trong ngăn kéo hay không, ít nhất thì điều đó cũng có thể chứng minh Cận Hành hôm nay không phải đi làm mấy việc nguy hiểm gì.

Người có tâm sự trong lòng, ăn uống cũng kém vô cùng. Những lúc trực ban ở khoa cấp cứu ngẫu nhiên sẽ tiếp nhận người bị thương nặng, Lục Dịch Khanh luôn rất sợ, sợ người tiếp theo được đẩy vào đây, sẽ là A Hành của anh.

Cứ như vậy qua vài ngày, Lục Dịch Khanh rốt cuộc không chịu nổi muốn làm hòa với đối phương, thì phát hiện khẩu súng kia sáng sớm đã không còn trong ngăn kéo nữa, Cận Hành cũng không thấy mặt.

Gần đây anh luôn uể oải mệt mỏi, người bên cạnh rời giường lúc nào, anh cũng không biết.

Lục Dịch Khanh lo sốt vó, hình ảnh máu me trong phim cứ xẹt qua đầu anh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Anh biết, nếu bây giờ gọi điện chắc chắn Cận Hành sẽ không nghe máy, mà cho dù hắn có nghe, Lục Dịch Khanh cũng không biết mình phải làm gì tiếp theo.

Hết cách, anh chỉ có thể gọi cho Tạ Định Lan.

Nếu hai người đã là đồng sự, có lẽ hắn sẽ biết tung tích của Cận Hành.

Thực tế thì, cho đến khi ấn xuống nút gọi Lục Dịch Khanh cũng không dám chắc Tạ Định Lan sẽ nghe máy, vậy nên lúc đầu kia điện thoại rất nhanh đã thông, anh vẫn còn sửng sốt một chút.

Tạ Định Lan kiệm lời, nhấc máy liền nói liên tiếp ba từ, một là "Alo", tiếp là "Nói đi."

Lục Dịch Khanh trước tiên hỏi xem Cận Hành có đang ở cùng hắn không.

"Tôi đang chuẩn bị đến chỗ hắn." Tạ Định Lan nói.

Lục Dịch Khanh vội vã hỏi: "Tôi có thể đi cùng anh được không?"

"Tôi rất lo cho A Hành, chỉ muốn đến nhìn hắn một cái thôi, đảm bảo sẽ không quấy rầy mọi người đâu."

"Xin anh đấy, Định Lan."

Đầu kia im lặng vài giây, vào lúc Lục Dịch Khanh cho rằng đối phương muốn cự tuyệt mình, Tạ Định Lan mới nói: "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info