ZingTruyen.Info

[ABO/ĐM/Edit Hoàn] Sau Khi Xuyên Sách Tui Bị Kẻ Thù Đánh Dấu

Chương 19: Trên Người Cậu Có Tin Tức Tố Của Lộ Chiêu Hành

DoaSenNho

Có lẽ Lộ Chiêu Hành cũng không nghĩ đến cậu đột nhiên đưa ra yêu cầu này, sau khi phản ứng lại, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ: "Được chứ."

"......"

Hác Mộc hoàn toàn quên luôn dự định đem đồ tặng xong thì rời đi lúc đầu, bị Lộ Chiêu Hành dẫn đến trước kệ sách.

Nếu muốn học chơi rubik, đầu tiên phải chọn cái có kiểu dáng mình thích, Hác Mộc nhìn mấy khối rubik hình thù kỳ quái đến hoa cả mắt, cuối cùng ngồi xổm xuống lấy cái rubik 3x3 ở tầng cuối cùng.

Không sai, người mới ra trận, cái này là đủ rồi.

Thật ra nghiêm túc mà nói Hác Mộc không tính là người mới, mấy năm trước lúc xem Lộ Chiêu Hành chơi Hác Mộc có lén học lỏm, cũng không có áp lực đẳng cấp cao hay thấp, chẳng qua đã trôi qua nhiều năm, cái gì học được cũng quên sạch.

Cậu bây giờ đang nhìn Lộ Chiêu Hành hướng dẫn công thức cơ bản để xoay khối rubik lộn xộn, một suy nghĩ đột nhiên nhảy ra, hỏi: "Anh chơi cái này bao lâu rồi?"

Lộ Chiêu Hành nói: "Nhiều năm lắm rồi."

Hác Mộc nói: "không chán hả anh?"

"Không chán."

"......"

Nếu như hắn thật sự chơi rubik từ mấy năm trước đến tận bây giờ, có thể nói tình yêu đối với rubik rất mãnh liệt.

Vậy hắn đối với người cũng như vậy sao?

Hắn thích 'Hác Mộc' từ khi nào?

Hác Mộc vừa xoay rubik, vừa suy nghĩ chuyện không đâu vào đâu, sau khi suy nghĩ một lúc thì không điều khiển được đầu óc, lập tức dùng sai công thức.

Lộ Chiêu Hành vẫn đang nhìn cậu, nhắc nhở cậu ngay: "Như vậy sai rồi, phải thế này......"

Thấy bàn tay bất ngờ đặt lên mu bàn tay mình, Hác Mộc hơi ngẩn ngơ một chút.

Tay Lộ Chiêu Hành rất to, lòng bàn tay rất ấm áp, khớp tay của hắn rất rõ ràng, ngón tay thon dài, lúc hắn cầm khối rubik, Hác Mộc giật mình nhìn thấy được Lộ Chiêu Hành tại trường quay mấy năm trước.

Đôi tay thế này chơi rubik, đối với người quan sát là một loại hưởng thụ.

Hác Mộc: ......

Có khi nào mình có thuộc tính tay khống ẩn tàng?

Cậu mím môi cười, thở dài trong lòng một cái, nghiêng đầu nhìn Lộ Chiêu Hành nói: "Lúc anh dạy người khác cũng chăm chú vậy sao?"

Tay đang xoay khối rubik của Lộ Chiêu Hành ngừng lại: "Anh chưa từng dạy người khác."

"Hả?" Hác Mộc sững sờ.

Lộ Chiêu Hành nói: "Bình thường không có ai muốn học cái này, cho dù là muốn cũng có thể lên mạng học."

Hác Mộc: "......"

Cho nên cậu không tính là người bình thường?

Phụt.

Hác Mộc bật cười: "Thật ra em cũng không muốn học cái này. Lúc trước ở trong đoàn phim nhìn anh chơi, mặc dù em có học trộm, nhưng không có kiên nhẫn."

Thứ gì phải vận động đầu óc thì cậu luôn không có kiên nhẫn.

Huống chi sau khi thấy người chơi cao cấp như Lộ Chiêu Hành, cậu hoàn thành cái 3x3, 4x4 gì đó cũng không có cảm giác thành tựu.

Lộ Chiêu Hành nghe cậu nói đoàn làm phim, giật mình nói: "Nhìn anh chơi?"

"Đúng rồi." Hác Mộc nói: "Lúc ở trong đoàn không phải lúc nào anh cũng cầm cái rubik 9x9 sao?"

"......"

Đáy mắt Lộ Chiêu Hành chứa đầy ý cười: "Vậy sao bây giờ muốn học?"

Hác Mộc: "......"

Vì sao bây giờ muốn học?

Còn không phải muốn quan hệ thân thiết hơn sao!

Mắt nhìn về mấy khối rubik trên kệ sách, Hác Mộc trở nên nhanh nhạy: "Thì tại thấy ở chỗ anh nhiều rubik quá nên có hứng học thôi."

Khóe môi Lộ Chiêu Hành ý cười sâu hơn, xoay khối rubik Hác Mộc đã xoay nhầm lại.

Hắn hết sức chăm chú xoay rubik trong tay, không nói lời nào.

Cảm nhận được nhiệt độ truyền tới mu bàn tay, còn có cảm giác lòng bàn tay vuốt ve mu bàn tay, cậu nhìn Lộ Chiêu Hành đang nhìn xuống, không biết sao tim đập loạn một nhịp.

Người này...... Người này lớn lên dễ nhìn quá, đẹp đến mức phi nhân tính.

Đàn ông con trai lông mi dài như vậy làm gì?

Ờm, hình như lông mi cậu cũng dài.

Hác Mộc thưởng thức giá trị nhan sắc nghịch thiên của Lộ Chiêu Hành ở khoảng cách gần, vì quá gần nhau, cậu thậm chí còn có thể ngửi được mùi bạch đàn nhàn nhạt trên người Lộ Chiêu Hành.

Tin tức tố của Alpha đối với Omega không tầm thường, Hác Mộc không tự chủ được nhích lại gần hắn.

Vừa lúc Lộ Chiêu Hành giúp cậu xoay rubik đến bước gần cuối ngẩng đầu: "Hiểu được chưa......"

Mất cảnh giác không kịp chuẩn bị tinh thần đối mặt với nhau, có một loại cảm giác bối rối chớp mắt vạn năm.

Hô hấp hai người đồng thời khó khăn, nhưng không có ai lùi ra trước.

Tình huống thế này sẽ khích lệ người khác được một tấc tiến một thước, Lộ Chiêu Hành mím môi, áp sát lại môi Hác Mộc.

"Hiểu rồi!"

Hác Mộc đột nhiên mở miệng, cơ thể bỗng nhiên căng thẳng.

Lộ Chiêu Hành bị âm thanh của cậu làm cho hoàn hồn, trong mắt lóe lên một kia ảo não, lùi ra nửa bước.

Hác Mộc: "......"

Cậu vẫn đang trố mắt.

Vừa nãy Lộ Chiêu Hành muốn làm gì?

Hôn, hôn cậu?

Đột nhiên cậu có chút chột dạ, nhưng Lộ Chiêu Hành cái gì cũng không nói, hắn xoay rubik đến bước cuối cùng, cứ như vừa nãy không phát sinh chuyện gì.

Dừng một lát, Lộ Chiêu Hành nói: "Muốn chơi tiếp không?"

Hác Mộc cầm lấy khối rubik nói: "...... Muốn"

Thấy bộ dáng bình tĩnh của Lộ Chiêu Hành, Hác Mộc thầm nghĩ: Mình nghĩ nhiều rồi sao?

Cậu xáo trộn khối rubik lần nữa, theo phương pháp Lộ Chiêu Hành vừa dạy mình xoay về lại ban đầu.

Lộ Chiêu Hành nhìn động tác trong tay cậu, tay thả bên người nhẹ nhàng nắm lại.

Sau khi xuống lầu, Hác Mộc gần như tìm được niềm vui với rubik, từ khi xuống lâu luôn cầm xoay trong tay.

Bốn Chín nhìn hai người hài hòa đi xuống, cảm động chảy nước mắt.

Cuối cùng mình không cần bị đánh!

Nhưng mà sao chị dâu lại chơi rubik?

Anh Lộ vẻ mặt cưng chiều nhìn chằm chằm chị dâu là chuyện gì?

Hai người các anh ở trên lầu xảy ra chuyện gì mà tôi không biết?

Trong lòng Bốn Chín gào thét...... Thôi bỏ đi, hai người các anh vui vẻ là được.

Bạn học Quách gặm đường thế nào cũng được, vì sao hả? Vì có trí tưởng tượng vô bờ bến chứ sao!

Lúc này Hác Mộc đã xoay rubik rất nhuần nhuyễn, cậu đi đến phòng khách ngẩng đầu, nhìn thấy trên ghế sô pha hai người mỗi người một cái laptop, lúc này Tiểu La đã xử lí xong mọi việc tắt máy, một vị khách thì không biết đang làm gì, hai tay gõ phím lộc cộc, tốc độ tay nhanh đến mơ hồ

Hiệu suất công việc thế này so với Tiểu La nhanh hơn nhiều lắm đó!

Tất nhiên cậu sẽ không đi xem Bốn Chín đang làm gì, nói thế nào thì cậu với Lộ Chiêu Hành cũng xem như là đối thủ, việc liên quan đến sự nghiệp thì có thể tránh được bao nhiêu thì tránh bấy nhiêu.

Buổi tối sau khi cơm nước xong xuôi, Hác Mộc không như tối qua lập tức lên lầu, cậu ở trong sân đi dạo một vòng, call video cho Giang Chi nói chuyện vài câu, nói cho bà biết việc sắp vào đoàn phim.

Chụp ảnh tạo hình là năm ngày sau, trong năm ngày này cậu phải chắc chắn tình trạng cơ thể của mình, lúc quay chụp mới không bị ảnh hưởng.

Cho nên ban đêm Hác Mộc định chia phòng ngủ với Lộ Chiêu Hành, kết quả sau khi tắm xong đầu hơi choáng váng, cậu sợ lại là do biến chứng tạo ra, bị dọa một trận tranh thủ thời gian leo lên giường của Lộ Chiêu Hành.

Quả nhiên cậu vẫn rất ghét cái thiết lập của thế giới này!

Cho nên cậu chỉ có thể xin lỗi Lộ Chiêu Hành, mượn cái giường này của hắn ngủ mấy hôm.

Sau năm ngày, trải qua mấy đếm tưới tắm tin tức tố...... Phì, sau khi trị liệu, lúc Hác Mộc ra khỏi cửa tinh thần sảng khoái, leo lên xe tiến về studio ảnh, vừa mới ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn thấy Lộ Chiêu Hành cũng theo vào, sửng sốt nói: "Anh...... Anh ngồi chung xe với em sao?"

Không tốt lắm đâu, bị chụp lại là toi đấy.

Lộ Chiêu Hành cười cười, đưa cho cậu một cái lọ: "Đem theo cái này đi."

Hác Mộc nghi hoặc nhận lấy: "Đây là gì?"

"Thuốc để ngăn mùi."

"......"

Thuốc cách trở là thuốc được tạo ra đồng thời với thuốc ức chế, dùng để ngăn mùi hương tin tức tố AO, có thể xem như là lớp bảo vệ thứ hai sau khi dùng thuốc ức chế.

Sau khi Hác Mộc nhận lấy thì nói một tiếng cảm ơn.

Lộ Chiêu Hành nói: "Cho dù có xịt thuốc cách trở rồi thì ở studio cũng nên chú ý không để người khác đến gần quá."

Hác Mộc không hiểu: "Tại sao?"

Lộ Chiêu Hành nói: "Giới tính thứ hai của em được công khai mà, mùi trên người em để người ta ngửi được, ảnh hưởng không tốt đến em."

Dù gì thuốc cách trở cũng không phải bảo vệ trăm phần trăm.

Hác Mộc: "......"

Thân phận Omega của cậu được công khai, mùi trên người cậu bây giờ là mùi của Lộ Chiêu Hành.

Sau khi kịp phản ứng, Hác Mộc đột nhiên đỏ mặt: "Biết, em biết rồi."

Lộ Chiêu Hành thấy cậu dời tầm mắt, khẽ cười một tiếng: "Chúng ta gặp nhau ở studio sau."

Hác Mộc: "Ừm."

Sau khi cậu lên tiếng, Lộ Chiêu Hành xoay người bước xuống xe, Hác Mộc vừa thở dài một hơi, chợt nghe âm thanh vang lên phía sau mình: "Anh Mộc, chúng ta đến studio trước đi."

Tốt nhất hai chiếc xe nên xuất phát khác giờ nhau.

Hác Mộc bị dọa sợ, quay đầu nói: "Cậu lên đây hồi nào?"

Bốn Chín vô tội nói: "Cùng lúc với anh Lộ đó."

"...... Vậy sao anh ấy đi rồi mà cậu còn ở đâu?"

Bốn Chín nói: "Anh Lộ kêu tôi đi theo anh."

Hác Mộc: "......"

Cậu quay đầu nhìn Tiểu La ngồi ở ghế phụ cạnh tài xế, lại quay đầu nhìn người duy nhất ngoài tài xế có thể trò chuyện với mình, thầm nghĩ: đi theo thì đi theo.

Rất nhanh hai chiếc xe một trước một sau từ biệt thự chạy ra, đến studio ảnh hơn kém nhau mười phút, bởi vì nhân vật chính phụ khác nhau, phòng trang điểm của cả hai cũng không ở cùng một chỗ, lại vì chụp ảnh lần lượt, nên thợ trang điểm của Hác Mộc không gấp gáp, đợi đến lúc Hác Mộc hóa trang xong đến địa điểm chụp ảnh, Lộ Chiêu Hành đã chụp xong 1 cảnh rồi, đang đổi trang phục chụp thêm một cảnh khác.

Mặc dù đã nhìn thấy nhiều năm như vậy, nhưng Hác Mộc đến tận bây giờ chưa từng thấy dáng vẻ làm việc của Lộ Chiêu Hành.

Tổng thể mà nói chỉ có hai chữ: Kinh diễm!

Lộ Chiêu Hành quả thật sinh ra vì ống kính, mặc trang phục cổ trang, lúc phất tay cũng có một loại khí chất công từ, vô thức hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của người qua đường.

Nhân viên công tác ở đây có vài người là fan của Lộ Chiêu Hành, một số người bị Lộ Chiêu Hành mê hoặc thần hồn điên đảo, không ngừng cảm thán.

"Đẹp trai xuất sắc, sao trên đời này có người đẹp trai đến mức này vậy chời?"

"Đúng rồi, lúc nghe người ta nói Lộ Chiêu Hành sẽ vào đoàn chúng ta, tui còn nghĩ là mơ mộng hão huyền, không ngờ lại là thật."

"Lâm Đông Tự quyết định bỏ diễn thật sự là tích đức lớn nhất đời anh ta."

"Chuẩn luôn, lúc anh ta ra điều kiện với nhà sản xuất tui cũng có ở đó chứ đâu, lúc đó chảnh chọe tự mãn lắm, làm như thiếu anh ta đoàn phim không thể quay được nữa, giờ tui muốn kéo cậu ta từ trên lầu xuống nhìn cho rõ, thuận tiện cảm ơn cậu ta!"

"Haha, chắc cậu ta tức chết......"

Hác Mộc ở sau bọn họ nghe lén, trong lòng nghi ngờ, không nhịn được hỏi: "Sao muốn kéo cậu ta từ trên lầu xuống? Lâm Đông Tự ở trên lầu hả?"

"Đúng rồi đó, giờ cậu ta ở trên lầu đang chụp ảnh cho bộ phim khác......"

Lời giải thích lập tức im bặt.

Các chị gái nhỏ vừa nãy còn đang thảo luận sôi nổi, quay đầu nhìn thấy Hác Mộc đã hóa trang, cứ như là đồng thời bị nhấn nút im lặng, sau đó chấn động tập thể.

[...]

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info