ZingTruyen.Com

4 Sinh Con Thoi Mat The Bao Bao Tu

Lúc này, ở Kinh thành, trong nhà họ Phương, trong ngoài ba lớp bảo vệ kỹ càng như phủ vương gia thời Thanh.Không thể ngờ được có một chiếc xe đi trong đêm, chầm chậm tiến vào bên trong chiếc cửa lớn sơn đỏ thẫm có định màu vàng, sau đó dừng ở bãi đỗ xe bên ngoài. Mấy người đầy tớ mặc đồ người hầu, mở ô tiến về phía trước.

Đêm ở Kinh thành thường có mưa nhỏ, Phương Thúc Ế và Mai Thắng Nam vừa đi tuần tra một vòng xưởng quân đội trở về. Người hầu sợ hai người họ bị ướt mưa nên vừa mở cửa xe đã vội vàng cầm ô phục vụ. Thực ra hai người này, Mai Thắng Nam có bị ướt hay không người hầu cũng không sao, quan trọng là sợ Phương Thúc Ế bị ướt, Phương Hữu Mạo sẽ trách tội họ. Đầu năm nay rất khó tìm việc, tìm được công việc ăn uống no đủ đã phải thắp hương cảm tạ tổ tiên lắm rồi. Ngàn vạn lần đừng vì một trận mưa, làm Phương Thúc Ê ướt mưa mà bị đuổi việc, thế là quá oan ức mà.

Cổ xưa, bên trong nhà toàn mùi hương văn hóa triều Thanh, để đèn suốt đêm, Kinh thành không hổ là trái tim của thiền triều. Trong lúc ở tất cả các căn cứ người sống sót, còn đang đánh nhau giằng co trong bóng tối, thì căn cứ Kinh thành đã bắt đầu khôi phục việc cung cấp điện nước rồi. Tiếng Kiều Tư ê a hát một bài hát, vọng từ trong phòng ra, theo đó là tiếng cười lớn của ông Phương, còn có cả tiếng gây sự của Phương Tiểu Thập nữa. Dường như ba người đó mới là một gia đình vậy, khiến Phương Thúc Ê đứng ngoài nghe thấy cũng cảm thấy vô cùng khó chịu, áy náy nhìn Mai Thắng Nam.

Mai Thắng Nam vẫn trang điểm lộng lẫy như thế, mặc một chiếc váy dài tơ tằm màu xanh sẫm, khuôn mặt xinh đẹp, trang điểm tỉ mỉ, cô cười an ủi Phương Thúc Ế, khoác tay Phương Thúc Ế đi qua lan can vào phòng. Tiếng hát của Kiều Tự đột nhiên dừng lại, nhìn Mai Thắng Nam và Phương Thúc Ế nắm tay nắm chân, cô ta chợt thấy căm hận. Cô ta chạy đến bên cạnh Phương Hữu Lễ, ngồi xuống bên cạnh, làm nũng nói: "Cha, người xem hai người họ. Bây giờ còn mặt dày đến mức này nữa, cha kêu anh cả về đây lại còn gọi cả con hổ ly tinh kia về nữa."

Kiều Tư này mặc dù không phải con gái ruột của Phương Hữu Lễ, nhưng người mẹ đã chết của cô ta lại là tình nhân của Phương Hữu Lễ từ khi Kiều Tư còn rất nhỏ. Nên Kiều Tư cũng được coi như lớn lên bên cạnh Phương Hữu Lễ, từ nhỏ đã được ông ta thường như con gái. Sau khi lớn lên, Kiều Tư yêu Phương Thúc Ế, ban đầu Phương Hữu Lễ cũng phản đối. Dù sao là con dâu nhà họ Phương, sau này là sẽ là người nắm giữ của cải nhà họ Phương, người Phương Thúc Ế lấy không phải con gái quan chức, thì chắc chắn cũng là con gái nhà giàu, sao lại đến lượt con gái của tình nhân chứ. Nhưng Kiều Tư không nghĩ thế, cô ta cũng không cảm thấy mình là con gái của tình nhân thì có gì sai trái. Phụ nữ ngây thơ không đáng sợ, đáng sợ là người phụ nữ dễ dãi. Khi Phương Hữu Lễ tỏ thái độ không ủng hộ, cô ta bẫy Phương Thúc Ế lên giường, rồi mãn nguyện cho Phương Thúc Ế đến cưới cô ta. Chút thủ đoạn và tâm tư này của Kiều Tư, mặc dù Phương Hữu Lễ không ưng nhưng ngại với mẹ của cô ta, ít nhiều cũng là người phụ nữ ông ta từng thật lòng yêu. Chỉ có điều với một người phụ nữ không có xuất thân huy hoàng, Phương Hữu Lễ chỉ có thể để cô ta làm tình nhân, đây cũng là nguyên nhân Kiều Tư đi theo ông ta cả đời cũng không cách nào chờ được giấy hứa hôn.

Sau này, mạt thế tới, nhà họ Phường miễn cưỡng có thể đứng vững ở kinh thành trong cuộc khủng hoảng. Trong một thời gian ngắn, không xuất hiện quan niệm người giữ của nữa, Phương Hữu Lễ cũng dung túng cho Kiều Tư hơn. Nghĩ đến Kiều Tư đã sinh một thằng con trai mập mạp cho nhà họ Phương, nói về công hay về thân phận, Kiểu Tư có chỗ nào thua kém Mai Thắng Nam? Lúc Mai Thắng Nam và Phương Thúc Ế ở Xuân thành, Phương Hữu Lễ cũng tỏ thái độ phản đối, còn đặc biệt viết một bức thư cho Mai Thắng Nam trách Mai Thắng Nam mặt dày. Nhưng thế lực của thị trấn nhộng ngày càng lớn mạnh, Phương Hữu Lễ không thể không nghĩ tới mối quan hệ của Mai Thắng Nam và Tô Tô, trong lòng dù có không thích Mai Thắng Nam cũng không thể không đồng ý để Mai Thắng Nam gả cho Phương Thúc Ế.

Cũng may thời đại này không thịnh hành tổ chức hôn lễ, Mai Thắng Nam và Phương Thúc Ế chỉ có thể tuyên bố tin kết hôn với người ngoài. Còn ở trong nhà họ Phương, từ trên xuống dưới, dưới sự yêu cầu của Kiểu Tư, Phương Hữu Lễ ngầm cho phép, chỉ thừa nhận Kiều Tư là bà chủ Phương thiếu. Nhìn dáng vẻ ân ái của Phương Thúc 5 và Mai Thắng Nam, Phương Hữu Lễ vốn nhìn Mai Thắng Nam không thuận mắt, vỗ tay Kiều Tư, âm thầm biểu hiện sự an ủi của mình với cô ta. Sau đó liếc Mai Thắng Nam, ánh mắt lạnh lùng, rồi lại nhìn Phương Thúc Ế, chớp mắt biểu cảm trở nên dịu dàng hơn, hỏi: "Còn đứng đó làm gì? Về rồi cũng không biết đường đến mà ôm con trai, suốt ngày chỉ dính với loại người không ra gì? Câu này vờ như nói Phương Thúc Ế nhưng thật ra lại nặng nề tát vào mặt Mai Thắng Nam. Trên khuôn mặt điển trai của Phương Thúc Ế lập tức xuất hiện biểu cảm giận dữ, Mai Thắng Nam không hề cảm thấy tức giận, định mở miệng phản bác lại, nói với Phương Hữu Lễ: "Cha, cha gọi bọn con về để thăm Tiểu Thập ạ? Nào Tiểu Thập, lại đây với dì Mai nào, dì có nhiều đồ chơi tặng con lắm."

Đôi mắt Phương Tiểu Thập di chuyển một vòng, nhanh chóng nhảy từ trên số pha xuống. Kiều Tư thấy thế, nghiệm mặt đe dọa, quát lớn: "Phương Tiểu Thập! Quay lại!" Nhưng Phương Tiểu Thập mới hơn hai tuổi, Kiều Tư còn chẳng thèm ôm thằng bé, nó đâu có nghe lời Kiểu Tư nói. Tiểu Thập còn đang nghĩ đến quà, Kiểu Tư có bị vả mặt hay không chẳng liên quan gì tới nó. Thấy Kiều Tự khó chịu, nụ cười của Mai Thắng Nam với Phương Tiểu Thập càng thêm dịu dàng, mở rộng bàn tay, dáng vẻ vô cùng thân thiện làm Kiều Tư chỉ hận không thể đánh cho Phương Tiểu Thập một trận, cái đồ chỉ thích ăn của người ngoài.

Phương Hữu Lễ bên cạnh không vui vì Kiểu Tư quát tháo với Phương Tiểu Thập, nhìn Kiều Tư vẻ không vui. Phương Hữu Lễ và Phương Hữu Mạo rất giống nhau, nhưng Phương Hữu Lễ nhìn phúc hậu hơn Phương Hữu Mạo một chút. Ông mặc đồ thời Đường được thêu tay tỉ mỉ, khiến người khác vừa nhìn đã thấy sự tôn nghiêm của người làm chủ gia tộc. Dù Phương Hữu Lễ ngày thường rất nghiêm túc, chuyện lớn chuyện nhỏ đều rất cẩn thận, nhưng vô cùng cung chiều Phương Tiểu Thập. Phương Tiểu Thập có muốn hái trăng trên trời, Phương Hữu Lễ cũng phải nghĩ cách hái xuống cho thằng bé, càng đừng nói đến chuyện Phương Tiểu Thập chỉ đi lấy quà của Mai Thắng Nam. Thường ngày, cả nhà họ Phương này ai dám lớn tiếng với Phương Tiểu Thập trước mặt Phương Hữu Lễ? Dù là mẹ đẻ như Kiều Tư cũng không được.

Nên về mặt dỗ dành Phương Tiểu Thập, Phương Hữu Lễ cho rằng Mai Thắng Nam làm tốt hơn Kiều Tư. Dù Mai Thắng Nam không được Phương Hữu Lễ quý mến, nhưng lại rất biết cách dỗ dành Phương Tiểu Thập, riêng điểm này thôi Phương Hữu Lễ cũng không ngăn cản Mai Thắng Nam tặng quà cho Phương Tiểu Thập.

Mai Thắng Nam cười vô cùng xinh đẹp, quỳ xuống, lấy trong túi xách của mình một chiếc chuông đồng tinh xảo, lắc lắc trước mặt Phương Tiểu Thập. Thấy Phương Tiểu Thập thích thú nhận lấy, mới xoa đầu cậu bé, dịu dàng hỏi: "Thích không?"

"Thích"

"Thế thì thơm dì Mai một cái nào?"

Nhận được đồ chơi mới, trẻ con đứa nào cũng thích, Phương Tiểu Thập nghe lời thơm một cái thật kêu vào má Mai Thắng Nam. Kiểu Tự tức giận đứng dậy, cầm cốc trà trên bàn ném vỡ rồi quay đầu đi. Tiếng vỡ cốc rất lớn, Phương Hữu Lễ giật mình, Phương Tiểu Thập sợ hãi hét lên, khóc lớn. Bốn bà vú lập tức chạy lên dỗ dành Phương Tiểu Thập.

Dọa cháu đích tôn của ông, Phương Hữu Lễ bực mình nhìn bóng lưng Kiểu Tư, rồi lại trợn mắt nhìn Mai Thắng Nam, giận cá chém thớt cười lạnh với Mai Thắng Nam: "Thủ đoạn cao đấy. Mai Thắng Nam, trên dưới nhà họ Phương này chỉ sợ sau này bị cô nắm trong lòng bàn tay"

"Nào dám, cha. Dù con có nắm cả nhà họ Phương trong tay cũng không dám tự ý bắt chẹt cha, phải không?"

Mai Thắng Nam cũng cười lạnh, trong tiếng khóc lanh lảnh của Phương Tiểu Thập, không mặn không nhạt phản kháng lại Phương Hữu Lễ. Thái độ phản ứng rất rõ rệt nhưng ngữ khí vẫn cung kính, khiến cho Phương Hữu Lễ tức đến đứng lên, gõ ba toong vài cái, hít sâu, vừa tức giận vừa lạnh lùng nói: "Được, được lắm, tôi không lẻo mép bằng cô. Cô muốn lấy của cải nhà họ Phương nghiên cứu vũ khí mới, tôi cho cô lấy. Cô muốn kết hôn với con trai tôi, tôi để có kết hôn. Bây giờ tôi chỉ hỏi cô, vaccine mạt thế đã nghiên cứu được ở thị trấn nhộng, bao giờ có mang về cho tôi? Hả? Bao giờ?!"

Nhà họ Phương bề mặt vẫn sống yên biển lặng, nhưng thực ra vì sự xuất hiện của Mai Thắng Nam sớm đã dấy lên sóng ngầm. Quan trọng là, từ khi Phương Hữu Mạo cảm tử ở Xuân thành, quyền lực nhà họ Phương không những không tập trung trong tay Phương Hữu Lễ mà còn bị Mai Thắng Nam cắt mất một nửa.

Trước mạt thế, nhà họ Phương qua lại với quân đội, coi như một văn một võ cùng nhau có lợi. Từ sau khi Phương Hữu Mạo tòng quân, Phương Hữu Lễ thừa kế công xưởng binh của gia tộc. Đến nay vũ khí của cả căn cư kinh thành đều sản xuất từ công xưởng của nhà họ Phương. Sau mạt thế, dù có rất nhiều công xưởng nơi thâm sơn cùng cốc đã mất liên lạc với nhà họ Phương, nhưng những công xưởng đó, chỉ cần nhà họ Phương biết vị trí sau này vẫn có thể lấy được vũ khí. Bây giờ, tiền vốn những công xưởng gần căn cứ Kinh thành, nhà họ Phương cũng đủ để dừng ở căn cứ Kinh thành sinh sống. Chỉ có điều sau khi Mai Thắng Nam tới, mang theo một phong thư của Phương Hữu Mạo, cùng với kế hoạch xây dựng vũ khí năng lượng kiểu mới, rất nhiều người theo Phương Hữu Mạo trước kia đều về phe Mai Thắng Nam.

Mai Thắng Nam muốn thành lập công xưởng binh mới, nghiên cứu vũ khí loại mới dùng năng lượng tinh hạch, mà Phương Hữu Lễ vẫn theo những công xưởng binh cũ trước mạt thế, đối lập với Mai Thắng Nam. Từ giai đoạn hiện nay thì vị trí của Phương Hữu Lễ không thể lật đổ, dù sao ông ta cũng có vũ khí, cả Kinh thành đều mua vũ khí của ông ta, còn vũ khí năng lượng mới gì đó, có quỷ mới biết bao giờ nghiên cứu xong? Nến cả nhà họ Phương, người làm chủ vẫn là Phương Hữu Lễ. Mà con người này, cổ hủ, bảo thủ, còn cực kỳ thích chỉ tay năm ngón, thích lo đông lo tấy chuyện mà Phương Thúc Ế và Mai Thắng Nam làm. Rõ ràng chuyện mua vaccine mạt thế là chuyện Phương Hữu Mạo làm trước khi chết, sau khi Phương Hữu Mạo chết, dựa vào mối quan hệ giữa Mai Thắng Nam và Tô Tô, muốn lấy vaccine mạt thế cũng chỉ là vấn đề thời gian. Phương Hữu Lễ lại rất nôn nóng, cái gì cũng thích lo, chuyện vaccine mạt thế cũng muốn thò vào.

Mai Thắng Nam thầm cảm thấy bắt đầu mất kiên nhẫn, nhưng cô vẫn cười. Chẳng ai chào hỏi, cô vẫn tự mình ngồi xuống sô pha, cố kéo cả Phương Thúc ngồi xuống theo, giải thích cho Phương Hữu Lễ: "Cái mà thị trấn nhộng làm không phải vaccine mạt thế thật sự, chỉ là vaccine dành cho trẻ dưới mười hai tuổi, có thể tăng cường kháng thể để tránh virus mạt thế. Bây giờ thị trấn nhộng vẫn chưa bán, chúng ta phải đợi. Đợi khoảng một năm nữa, sau khi thị trấn nhộng đầu tư vào thị trường, chúng ta nhập vào cũng chưa muộn"

"Còn đợi cái gì? Chuyện tốt như thế, vaccine mạt thế đối với nhà họ Phương chúng ta ở căn cứ Kinh thành này, dù là danh tiếng hay lợi nhuận đều là chuyện vô cùng tốt. Cô còn đợi cái gì?" Phương Hữu Lễ cau mày, không bằng lòng nhìn Mai Thắng Nam.

Sau đó, phì cười, trong giọng nói tràn đầy sự khinh rẻ: "Phụ nữ chỉ là phụ nữ. Phụ nữ thì làm được chuyện gì chứ? Tôi thấy có nên về nhà sớm, tôi không cần biết trước đây cô có sạch sẽ không, nhiệm vụ chính bây giờ của cô là sinh thêm một người con trai cho nhà họ Phương. Những chuyện khác giao cho Thúc Ế làm." Giao cho Phương Thúc Ế chẳng khác nào giao cho ông? Mai Thắng Nam thầm nói trong lòng. Nhưng cô lại im lặng không nói, bây giờ vũ khí còn chưa nghiên cứu ra, cả nhà họ Phương vẫn dựa vào công xưởng bình cũ để duy trì, còn chưa đến lúc cô đắc thế. Cô cười, hơi cau mày. Mai Thắng Nam nhìn Phương Hữu Lễ, dùng ngữ khí cung kính hỏi: "Cha, nói đến chuyện lợi ích hay không, vaccine này có thể bán được bao nhiêu tiền? Trước đây con thảo luận với Tô Tô, nghe ý của cô ấy, chắc là thị trấn nhộng sẽ phát miễn phí. Nếu phải thu phí cũng chỉ thu giá gốc "Thế nên nói phụ nữ có tầm nhìn thấp mà" Phương Hữu Lễ nghe xong, cái gì? Phát miễn phí? Ông lập tức chỉ đạo, "Nhà họ Phương từ xưa đến nay không làm chuyện buôn bán không có lời, vaccine mạt thế phải bán giá cao ở Kinh thành, nhà họ Phương không thể tốn công vô ích thế được" Được, hoàn toàn không thể nói chuyện được với nhau! Mai Thắng Nam quay lại nhìn Phương Thúc Ế, dùng ánh mắt thể hiện sự bất lực của mình. Ông già ơi là ông già, rõ ràng vẫn tham quyền thế, cứ thích kiểm soát con cái trong tay ông ta. Vaccine mạt thế chỉ tăng cường kháng thể cho trẻ em dưới mười hai tuổi, đây là chuyện có lợi với bọn trẻ, thực ra, có những đứa trẻ sinh ra tố chất cơ thể đã khỏe mạnh sẵn. Đối với loại vaccine tiêm cũng được, không tiêm cũng được như thế này, làm gì có chuyện thôn Bát Phương phát miễn phí hoặc chỉ bán giá gốc mà ở căn cứ Kinh thành lại bán giá trên trời.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com