ZingTruyen.Info

365 NGÀY SAU KHI TÔI CHẾT (EDIT Hoàn)

Phần 13

hinh_hu_khong

189.

Ý thức của Tạ Thời Vũ dần lâm vào hôn mê.

Nước mắt vương đầy trên mặt hắn.

Miệng vẫn còn lẩm bẩm từng tiếng "Vợ ơi" "Vợ ơi", viên cảnh sát được cử canh hắn bình tĩnh lại cũng có cũng không đành lòng.

Một nữ cảnh sát hơi lớn tuổi an ủi hắn nói một câu:

"Trông bộ dạng này vợ cậu sẽ đau lòng vì cậu lắm đó."

Có lẽ Tạ Thời Vũ nghe được những lời này. Hắn lập tức ngừng thôi không gọi nữa, chỉ nhắm mắt lẳng lặng rơi lệ, cuối cùng chìm vào giấc ngủ.

190.

Tạ Thời Vũ thật ra là một người có tính tình tương đối lãnh đạm.

Lúc cha mẹ hắn còn sống thường hay lo hắn lạnh nhạt đến nỗi có khi nảy sinh nhân cách phản xạ hội, vì vậy vẫn luôn răn dạy hắn rằng --- thấy bạn trong lớp té phải đỡ người ta dậy, bạn bè cần con giúp đỡ con phải giúp họ, cô giáo phân công hoạt động thì phải tích cực tham gia hoàn thành....

Tạ Thời Vũ không hiểu tại sao mình phải làm như vậy, thế nên lúc bạn bè bên cạnh té ngã hắn chỉ đứng đó nhìn như đang quan sát một sinh vật nào đó, chẳng thèm phụ lấy một chút, thậm chí còn nói ra mấy lời:

"Đường đất rành rành ra đấy, sao cậu lại té được vậy?" đại loại như vậy.

Cho nên ý nghĩ của mấy cô nữ sinh có hảo cảm muốn nhân cơ hội ngã vào lòng hắn đều sẽ bị phá vỡ hoàn toàn, hơn nữa có khả năng còn bị những lời của hắn chọc cho thẹn quá hóa giận, mắng hắn là đồ thần kinh.

Hắn không để ý một chút nào. Sau đó, cha mẹ hắn mất, hai người duy nhất có thể bao dung sự lạnh nhạt của hắn đã chết, hắn sống lẻ loi trên cuộc đời này, bỗng hắn nhớ mẹ hắn đã từng nói một câu.

"Người sống ở trên đời đều phải đeo lên các mặt nạ muôn màu muôn vẻ."

Hắn bèn hỏi:

"Phải luôn đeo hay sao ạ?"

Mẹ hắn cười, ánh mắt dâng lên sắc thái không rõ, tựa như một vệt sáng của sao băng xẹt qua trong đêm đen, rồi dần dần ảm đạm:

"Đúng vậy. Nếu đeo lâu quá, mặt nạ sẽ lớn lên trên gương mặt, con sẽ không cần phải sợ bị thứ bên ngoài gây tổn thương đến chính bản thân bên trong của con nữa.

Gần như là một chiếc gai nhọn của loài nhím, để bảo vệ bộ phận mềm mại trong mình.

Kể từ ngày cha mẹ mất, Tạ Thời Vũ theo đó đeo lên một chiếc mặt nạ.

Mặt nạ của hắn hoàn hảo đến không chê vào đâu được, cứ như thế sau một đêm, hắn trở thành người ưu tú nhất trong các phương diện của trường.

Kế đó là lên đại học.

Kế nữa là bước vào xã hội, bước vào công ty cha mẹ để lại cho hắn.

Không có người nào dám nói hắn không ưu tú. Cũng không có người nào cảm thấy tính cách hắn quái gở khác người.

Cùng lắm chỉ nói một câu thế này: "Tạ Thời Vũ ấy hả, từng là thủ khoa đại học đó nha, tôi thấy mấy người tài giỏi đều có cá tính khác với dân thường như tụi mình đây, Tạ Thời Vũ lại là một người rất hòa đồng, còn rất dịu dàng nữa."

Có điều hắn không ngờ được.

Hắn lại để lộ bản chất của mình ra lần nữa, mà còn là trên người thiếu niên vừa dịu dàng chân thật vừa có tình yêu chân thành như vậy.

Hắn không khống chế được, bị sự dịu dàng kia hấp dẫn, bị sự dịu dàng kia đâm thủng lớp mặt nạ của hắn.

Hắn sợ sự xấu xí trong con người thật của mình sẽ dọa dịu dàng chạy mất.

Cũng không tin dịu dàng kia sẽ bảo bọc lấy đôi tay hắn, sẽ in đôi môi ấm nóng lên vầng trán của hắn.

Vậy nên hắn kết luận, dịu dàng kia là giả tạo.

Hắn khẳng định, tình yêu này là ngụy trang.

Hắn tự mình trốn tránh.

Hắn bị tiếng tim đập nhanh đến kỳ lạ này làm cho không thở nổi.

Cuối cùng, hắn khốn khổ tự tay đập vỡ tình yêu dịu dàng kia.

Mẹ hắn hình như nói sai rồi.

Con người thật của hắn không hề bị thanh niên ấy làm tổn thương, ngược lại còn được đôi tay của cậu nhẹ nhàng nâng niu, dùng yêu thương để chở che.

Mà thanh niên ấy, lại bị chính tay con người thật của hắn đâm đến thương tích đầy mình, xương cốt lạnh lẽo.

Để rồi đến cuối cùng hắn buồn cười phát hiện ra.

Dịu dàng là thật, yêu cũng là thật. Cậu muốn ôm hắn cũng là thật.

Yêu thương của hắn vẫn luôn hiện hữu nơi đây, chỉ có điều thức tỉnh đã quá trễ.

Tình yêu của hắn, ngừng ở năm Hứa Nguyện 26 tuổi ấy, vẫn còn là tình yêu của thời tuổi trẻ.

191.

Tính ra Triều Niên thật sự không phải là người có cảm giác tồn tại quá lớn gì.

Gia cảnh y không tồi, đứng giữa đám thiếu gia trẻ tuổi thì không có gì gọi là xuất sắc, bởi vì y chẳng phải là người tài giỏi.

Tuy nhiên từ sau khi lên cấp ba, y bắt đầu thích đi theo Tạ Thời Vũ, dáng vẻ y khá thanh tú dễ thương, khi chơi chung cũng không khiến cho người ta chán ghét, nên Tạ Thời Vũ cũng không có ý đuổi y đi.

Thế là y dung nhập dần dần vào vòng tròn bạn bè của Tạ Thời Vũ.

Sau đó nữa thì như cá gặp nước, muôn mặt đều nổi bậc, thoắt cái trở thành ánh trăng sáng tồn tại trong mắt mọi người thời thanh xuân vườn trường.

Nhưng y vẫn chỉ thích đi theo Tạ Thời Vũ.

Có một dạo Tạ Thời Vũ hỏi y:

"Sao em cứ theo anh mãi vậy?"

Triều Niên giật mình như thỏ con lùi về sau một bước, chốc lát mới phản ứng lại rồi tiến lên trước hai bước, đoạn thẹn thùng cười nói:

"Bởi vì bên người Vũ ca ca luôn có một loại cảm giác an tâm đó, mỗi lần ở cạnh Vũ ca ca đều rất vui luôn."

Tạ Thời Vũ nhìn y, song rủ hàng mi xuống, không hỏi thêm gì nữa, cứ đành để y đi sau đuôi.

Dần dà, mọi người xung quanh bắt đầu đoán già đoán non quan hệ giữa bọn họ.

Rất nhiều người đều cảm thấy, trông Tạ Thời Vũ lạnh lùng thế kia mà lại để cho một đứa nhỏ kém tuổi mình là Triều Niên lẽo đẽo đi theo, chắc chắn là tim rung rinh thích Triều Niên rồi.

Cơn lốc suy đoán càng lúc càng lớn.

"Không muốn làm rõ sao?" Tạ Thời Vũ hỏi y, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt như cũ.

Triều Niên nghiêng đầu: "Vũ ca ca không phải luôn phiền lòng việc nhiều người bám lấy anh hay sao, khỏi cần làm rõ thì sẽ bớt đi nhiều người tới làm quấy rầy anh đó."

Y chắp tay sau lưng, nghiêm túc nói: "Em không ngại làm lá chắn cho anh đâu."

Tạ Thời Vũ im lặng một hồi, đoạn nói: "Tùy em vậy."

Hắn cho rằng giây phút ấy hắn thích Triều Niên.

Nhưng lại cảm thấy trong lòng trống rỗng.

Vậy nên khoảnh khắc xoay người kia, hắn đã bỏ lỡ khóe môi khẽ nhếch lên cùng ánh mắt vô tội của Triều Niên.

192.

Thế nhưng thứ hắn tự cho là thích kia, thật ra đã biến mất lúc hắn gặp được Hứa Nguyện.

Hơn nữa sau vụ bị bỏ thuốc lần hai này đã chuyển thành chán ghét tuyệt đối.

Biết được tài chính Triều gia liên tục xảy ra vấn đề, hắn nể tình bạn bè quen biết nhiều năm nên không cố tình đi trả thù. Nhưng khi điều tra được lần đầu tiên bị bỏ thuốc cũng là Triều Niên nhúng tay.

Hắn bắt đầu nôn mửa, ánh mắt đen láy lại sâu thăm thẳm.

Kinh tởm.

Hắn vậy mà lại vì người kinh tởm độc ác như vậy rồi tổn thương người con trai dịu dàng kia.

Không biết bao nhiêu lần.

193.

Tài chính của Triều gia bị chặt đứt.

Bạn bè Triều Niên không một ai chịu giúp y. Hoặc có thể nói là không dám giúp.

Triều Niên hỏi bọn họ vì sao lại nói năng dè chừng đến vậy.

Ánh mắt Triều Niên sâu thẳm. Y gọi cho Tạ Thời Vũ hết mấy cuộc, Tạ Thời Vũ đều không bắt máy.

Y bắt đầu điên cuồng nhắn tin cho hắn.

Ban đầu còn bình tĩnh hỏi hắn tại sao không nhận điện thoại.

Sau đó thì xé rách mặt mà hỏi có phải chuyện của Triều gia là cho hắn làm hay không.

Khoảng chừng gửi đi cả trăm tin nhắn rồi.

Tạ Thời Vũ mới phản hồi lại một địa chỉ. Triều Niên vội vàng khoác áo ngoài chạy ngay đi địa chỉ kia.

Vừa bước xuống xe, cách cánh cửa thủy tinh của quán cà phê, Triều Niên nhìn thấy người đàn ông đàn ngồi nhấp cà phê.

Người đàn ông ấy chính chắn tao nhã, gương mặt thon gầy nhưng lại sắc sảo hơn trước, tóc bạc hai bên thái dương không nhuộm đen lại như đang cố tình nhắc nhở điều gì đó, cả người toát ra vẻ anh tuấn đến bén nhọn, khác hẳn với vẻ lãnh đạm cố ý trước kia, là tính xâm lược hàng thật giá thật.

Tay phải của hắn đeo một chiếc nhẫn cưới đơn giản, thản nhiên quay đầu liếc ra bên ngoài một cái.

Triều Niên đột nhiên xoay đi, y không biết người đàn ông kia có thấy y hay chưa. Y chỉ biết là Tạ Thời Vũ cũng đã xé mặt nạ xuống như y rồi, mặt nạ chảy máu đầm đìa mang theo lớp vỏ tình bạn đã ném vào thùng rác rồi.

Sẽ không còn bất kỳ đường sống xoay chuyển cho nhau nào trong cuộc nói chuyện của bọn họ.

Y chợt nhớ đến vài năm trước khi Tạ Thời Vũ còn chưa tốt nghiệp.

Lúc ấy hắn còn sống khép kín đôi chút thì cũng đã là người ưu tú nhất trong mắt mọi người quen rồi.

194.

Y ngồi trước mặt Tạ Thời Vũ, còn chưa kịp bày ra nụ cười thể diện.

Tạ Thời Vũ đã đẩy tờ giấy đến trước mặt y:

"Đọc đi."

Triều Niên cúi đầu nhìn.

Lúc này khóe môi y hoàn toàn không cong lên nổi.

Toàn bộ sự xấu xa ác độc của y gần như nằm trọn trên mặt giấy.

195.

Khi ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt của Triều Niên đã trở nên chết lặng, xen lẫn ấy là châm chọc.

"Đọc rồi. Vậy thì sao?" lời nói tựa như khiêu khích của y không chọc giận Tạ Thời Vũ.

Trái lại Tạ Thời Vũ lại khẽ cười một tiếng:

"Cũng chẳng có gì đặc biệt cả, người yêu tôi nói tôi phải làm một công dân tốt, phải tuân thủ pháp luật."

Dưới sắc mặt dần đanh lại của Triều Niên, Tạ Thời Vũ nâng tay xoay chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út, ánh mắt có chút không muốn dời đi, âm thanh trầm thấp:

"Bằng chứng Triều gia trốn thuế tôi đã thu thập được kha khá. Trên tay cậu có mấy mạng người chắc cậu cũng rõ. Triều gia còn đó, tôi sẽ không để cho cậu chết, nhưng sẽ tống cậu vào ngục giam, để cậu sống trong đau đớn hối hận mà vượt qua quãng đời còn lại."

Vành mắt Triều Niên bất chợt đỏ lên, y lắp bắp mở miệng, giọng điệu trào phúng ban nãy đã yếu thế hơn:

"Anh, anh nói gì vậy hả, sao trên tay tôi lại có mạng người được?"

Tạ Thời Vũ hừ lạnh một tiếng:

"Khỏi diễn, tiếc quán cà phê này không có người khác, nếu không bảo họ đến thưởng thức tài nghề diễn kịch điêu luyện này của cậu rồi, cậu nên tự nghĩ xem làm thế nào để đối phó với bạn bè thân thích của những người bị cậu hại chết trước khi vào ngục đi."

Hắn gõ gõ lên mặt bàn: "Tôi vừa mới giao bằng chứng của những 'anh chị em' mà cậu mướn người để giết cho họ rồi."

Rồi hắn bật cười: "Màn kịch vừa rồi cậu có thể diễn lại trước họ lần nữa cũng được."

Triều Niên tức giận hét lên: "Đủ rồi!"

Hai vai y run lẩy bẩy, hét xong mấy tiếng lại bình tĩnh như cũ.

"Không được, không được. Tôi không thể vào tù được." y cong lưng bắt đầu tự an ủi mình hết lần này đến lần khác, "Tôi sẽ không vào tù đâu, sẽ không đâu..."

"Không phải anh vẫn luôn thích em sao, Tạ Thời Vũ, chắc chắn là anh sẽ không làm vậy đâu đúng không!" Có lẽ y đã tìm được bằng chứng thuyết phục nào đó, đoạn khóc lóc tìm chứng cứ.

"Thì ra cậu biết tôi 'thích' cậu." Tạ Thời Vũ nhìn y đầy mỉa mai.

Triều Niên tức khắc nhận ra mình lỡ miệng, y nhanh chóng ngậm chặt môi, nhìn Tạ Thời Vũ chằm chằm.

"Hai lần chuốc thuốc đều là cậu bỏ cả."

Tạ Thời Vũ lại xoay tròn chiếc nhẫn.

"Cậu biết Hứa Nguyện ở bên tôi như thế nào."

"Biết tôi hiểu lầm em ấy bất chấp thủ đoạn mà chuốc thuốc tôi."

"Ba năm qua lại không một lời thú nhận hay giải thích. Vẫn dính lấy ánh sáng của Tạ Thời Vũ này, dưới danh nghĩa là 'em trai Tạ Thời Vũ' rồi còn 'người mà Tạ Thời Vũ thích', hưởng thụ đặc quyền không thuộc về cậu."

"Tại sao cậu không chết đi?"

Giọng điệu hắn đột ngột nặng nề khủng bố đến mức khiến người ta không thở nổi:

"Tại sao người chết lại là em ấy, mà không phải cậu chứ hả?"

Bỗng nhiên Triều Niên sụp đổ gào lên một tiếng, rồi vừa cười vừa khóc nói:

"Liên quan gì đến tôi chứ! Là anh, là chính anh không đi điều tra, anh có biết sau ngày bỏ thuốc đó tôi sợ biết bao nhiêu không, nhưng anh nực cười phết đấy, ha, trực tiếp xác định là do Hứa Nguyện làm, đến tra cũng không muốn tra kia mà."

Y thở dồn dập, rồi dường như lại không ngậm được mồm mà cứ thao thao bất tuyệt:

"Lần đó còn có Từ Dịch, chắc anh cũng đã biết rồi, ngày ấy cũng tôi ở đó, tôi nói với cậu ta rằng 'Hứa Nguyện à cậu có biết cậu tiện lắm không, Tạ Thời Vũ không yêu cậu, anh ấy chỉ thích tôi thôi, vậy mà cậu còn chủ động lấy lòng anh ấy, còn bị ảnh chà đạp, đến cả bạn bè của anh ấy đều coi thường bắt nạt cậu, cậu thất bại quá nhiều rồi, cậu có biết vào ngày sinh nhật của cậu Tạ Thời Vũ còn tự tay chọn quà mừng tôi xuất viện không nhỉ." Rồi y cười đến mức ho khan, "Anh biết cậu ta nói gì không, cậu ta nói 'Tiên sinh chỉ là đang sợ thôi.' , tôi hỏi anh ấy sợ cái gì thì cậu ta không chịu nói, chỉ ôm bụng nằm ở đó, trông như một con chó chết rồi ấy."

Y hít sâu một hơi, khuôn mặt thanh tú đã méo mó đến dữ tợn:

"Tạ Thời Vũ thì có gì phải sợ, lúc ấy tôi còn chưa hiểu."

"Bây giờ thì biết rồi, Tạ Thời Vũ sợ yêu Hứa Nguyện rồi chăng."

Y cười điên cuồng, ánh mắt oán hận: "Phải vậy không, anh Vũ?"

Đôi mắt của người đàn ông kia lạnh băng nhìn y, tựa như muốn dùng ánh mắt lăng trì y đến chết. Y lại chợt bật cười ha hả.

Y nói:

"Tất cả đã kết thúc, chúng ta cũng kết thúc rồi."

- Hết phần 13 -

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info