ZingTruyen.Com

[16+] Điều Giáo Em Từ Nhỏ - Mặc Nim

Chapter 8. Tự Thẩm (sự trở lại của tác giả)

MACNIM

Mẹ Nhật Minh là Nhã Hiên sau khi gặp bác sĩ thông báo tình hình của thằng con mình xong thì quay trở lại phòng hồi sức.

-"Bác sĩ nói con dù không bị nặng nhưng vẫn phải xem xét theo dõi..."

-"Con muốn về nhà!" Nhã Hiên chưa nói hết câu thì bị Nhật Minh ngắt lời.

-"Con...mau bỏ cái thói ngắt lời mẹ đi nghe chưa!" Nhã Hiên tức giận quát cậu.

Nhật Minh cho ngoài tai câu nói đó của mẹ Hiên, cậu không tỏ thái độ gì.

-"Về nhà cũng được, mai mẹ sẽ xin cho con nghỉ một buổi, còn chuyện này mẹ sẽ nói với bố con!" Nhã Hiên dù nói quát mắng như vậy nhưng vẫn thấy thương cậu, mẹ Hiên mềm mỏng quan tâm nhưng cũng không quên răn đe: "Nếu con còn đánh nhau nữa mẹ sẽ nói bố con thuê gia sư về dạy thêm cho con cả tuần để con khỏi đi đâu đánh nhau gây chuyện!"

-"Mẹ có cần phải vậy không?!!" Gia sư? Nhật Minh này không muốn!

-"Cần!" Nhã Hiên kiên quyết, bà biết đây chính là điểm yếu duy nhất có thể uy hiếp triệt để thằng con ương bướng này.

-"Rồi rồi con sẽ không đánh nhau nữa!" Nhật Minh rốt cuộc cũng phải đồng ý cái điều kiện ấy.

-"Ừ!" Như vậy có phải ngoan hơn không: "Mà con bé lúc nãy là con nhà ai đó?"

-"Nó là đứa mà mẹ nói tội nghiệp bố mẹ bị tai nạn ba tháng trước!" Nhật Minh không nhanh không chậm trả lời.

-"Là con bé đó hả? Sao con lại bắt nó làm ô-sin?" Nhã Hiên ngạc nhiên hỏi.

-"Chẳng phải mẹ bảo nó tội nghiệp sao! Là con mướn nó chứ không phải bắt!" Nhật Minh cầm máy chơi game lên, dạo này đang có mấy game online hay mà ở bệnh viện khó bắt Wifi, cậu muốn về nhà sớm để cày: "Con về được chưa?"

-"Ừ ừ để mẹ gọi chú Hạ chở con về!" Nhã Hiên nhanh chóng rút điện thoại từ trong túi xách ra gọi điện.

Tử Di sau khi đi vệ sinh về thì thấy Nhật Minh quăng máy chơi game lên bàn, còn mẹ Nhã Hiên đã đi thanh toán viện phí.

Thấy Tử Di đi vào, Nhật Minh liền lớn tiếng ra lệnh: "Mày chốt cửa vào rồi lại đây!"

Tử Di nghe thế thì răm rắp làm theo rồi đi đến bên cạnh cậu.

Nhật Minh một tay kéo tay nó lại gần, một tay nhanh nhẹn đưa thẳng vào trong quần nó không kiêng dè, bàn tay lạnh lẽo chạm ngay vào bướm nhỏ ấm áp.

-"Anh Nhật Minh..!" Tử Di giật mình lùi ra phía sau một chút, lại bị Nhật Minh ghì chặt kéo vào.

-"Mày gọi tao là gì?" Bàn tay không thương tiếc nhéo mạnh vào môi lớn bướm nhỏ.

-"A! Anh chủ...đừng làm vậy!" Tử Di bị đau kẹp hai chân lại, bàn tay cũng chặn lại cái tay đang làm loạn trong quần mình.

Nhật Minh ngồi buông hai chân xuống dưới giường, cậu kéo nó quay lưng lại áp sát lưng nó vào ngực mình. Cậu làm vậy là để nó không có chỗ lui, và cũng để nó không nhìn thấy vật kia của mình đang có dấu hiện ngóc đầu.

-"Tách chân ra cho anh sờ một chút..." Nhật Minh hiếm khi nhẹ nhàng mềm mỏng.

-"..." Tử Di muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nó nghe lời tách hai chân ra một chút.

Bàn tay thuận lợi đi bao trọn bướm nhỏ, Nhật Minh xoa xoa mép bướm, ngón tay giữa nhẹ gảy gảy hoa hạch. Bàn tay còn lại bất giác sờ đến con chim đang phát dục của mình.

-"Anh chủ...em nhột" Tử Di bị nhột nên hơi khép chân lại muốn làm giảm nhịp gảy của cậu, một tay chống lên mặt bàn, tay còn lại bị đau không thể phản kháng.

Tay ra sức sờ soạng, tay ra sức thủ dâm, Nhật Minh không thèm để ý đến lời nó nói.

-"Mở hai chân ra một chút!" Giọng Nhật Minh lúc này trầm đục, vỗ vỗ vào đùi trong ý bảo tách hai chân ra.

Tử Di làm theo, bàn tay cậu bao trọn bướm nhỏ, vân vê môi lớn. Tay còn lại lên xuống càng nhanh hơn, hơi thở hổn hển gấp rút, sau đó nhanh chóng bắn ra tinh dịch.

Nghỉ khoảng 10 giây qua cơn đê mê, Nhật Minh rút tay còn đang sờ bướm nhỏ lại, tay kia vẫn ôm lấy con chym. Cậu đẩy nó ra, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Tử Di không hiểu chuyện gì ngoái nhìn theo.

-"Lấy cho tao bộ đồ mới trong cái túi đen để trong tủ". Nhật Minh thay đồ, xối nước rửa đi những vết tinh dịch, xối cả vào cái quần để xoá dấu vết rồi vứt cả quần lót và bộ quần áo bệnh viện vào sọt rác.

-"Vâng!" Tử Di mở tủ lấy cho Nhật Minh một bộ đồ ngủ ở nhà, rồi đi tới gõ cửa nhà tắm.

Nhật Minh đứng nép một bên, mở cửa thò đúng một cánh tay ra lấy đồ. Cậu không cho nó nhìn thấy mình trần truồng.

Tử Di đưa quần áo cho cánh tay ấy, trong lòng thầm nói nhìn của người khác được mà của mình thì che che giấu giấu.

Nhật Minh cầm quần áo, không thấy quần lót đâu lại nói vọng ra: "Mày không lấy quần lót cho tao à!"

-"Quần lót nào?" Tử Di ngơ ngác hỏi lại.

-"Quần tứ giác trong ngăn kéo giữa!" Nhật Minh thoáng ngại ngùng quát (mịa nó của gái nhìn thì không ngại, gái nhìn thì ngại *vẻ mặt khinh bỉ*).

Tử Di nhanh chóng lục lọi, lấy quần tứ giác đưa tới: "Của anh chủ đây!"

Nhật Minh thò tay ra giật lấy cái quần lót rồi đóng sầm cửa mặc quần áo, để mặc Tử Di ngơ ngác bên ngoài.

Nhật Minh nhanh chóng thay quần áo đi ra, tiện tay cầm máy chơi game, vừa đi ra ngoài vừa nói : "Mày thu dọn đồ đi, tao xuống cổng đợi!"

-"Vâng!" Tử Di nhanh chóng thu dọn đồ đạc.

Ra đến cổng chiếc xe hơi màu đen đã đậu ngay cổng, kính xe phía sau kéo xuống, Tử Di thấy Nhật Minh vẫn ôm khư khư cái máy chơi game, Trịnh Nhã Hiên thấy cô bé thì nhanh chóng bảo chú Hà xuống xe mở cốp cho đồ vào rồi nói Tử Di ngồi kế bên Nhật Minh. Sau đó xe lăn bánh về họ Hà.

Trước cổng, Tử Khiêm vừa lo lắng vừa nôn nóng chờ em gái mình, trời gần tối rồi mà Tử Di vẫn chưa về.

Tiếng xe "Bíp bíp" hai cái từ phía xa xa khiến Tử Khiêm hốt hoảng ngẩng đầu, vội tránh sang một bên.

-"Anh hai!" Tử Di dán mặt vào cửa gọi Tử Khiêm.

Tử Khiêm không đáp lại lời nào vì anh không nhìn thấy được bên trong kính xe là ai, cũng không nghe được tiếng Tử Di gọi mình, chỉ theo bản năng bám lấy xe hơi chạy theo sau.

Xe dừng lại trước cửa, Trịnh Nhã Hiên liền xuống xe mở cửa đỡ con trai mình ra, rồi vẫy vẫy tay với Tử Di ý bảo con bé xuống.

Tử Di liền xuống theo. Tử Khiêm thấy bóng dáng con bé liền nhanh chân chạy lại, anh cúi đầu chào mẹ của Nhật Minh rồi xoay tới xoay lui Tử Di "Em có bị làm sao không?" Vừa nói anh vừa nâng tay con bé lên.

-"Không sao em không sao!" Tử Di kéo anh ra xa hai mẹ con Nhật Minh một chút, nhỏ giọng nói với anh :"Anh xin lỗi anh Nhật Minh đi!"

-"Sao anh phải xin lỗi cậu ta?" Tử Khiêm khó hiểu nhìn em gái mình.

-"Anh đánh người ta ra như vậy còn sao nữa!" Tử Di dùng giọng điệu trách cứ anh trai mình rồi nhanh tay đẩy anh trai lại gần chỗ mẹ con Nhật Minh "Anh mau xin lỗi đi!"

Tử Khiêm đen mặt nhìn em gái mình, lại nhìn đến Nhật Minh và Trịnh Nhã Hiên, anh không cam tâm nói lời xin lỗi với thằng đầu bò liền do dự một chút rồi quay sang đối diện Trịnh nói: "Cháu xin lỗi cô vì đã đánh bạn Nhật Minh!" Tử Khiêm cúi sát đầu xin lỗi, rồi lại quật cường bồi thêm một câu: "Nhưng cháu không hối hận!"

Trịnh Nhã Hiên ngẩn ngơ nhìn thằng bé một chút, ánh mắt có chút ngạc nhiên nhưng sau đó liền hiền dịu giảng hòa: "Cháu bé này, cháu không cần xin lỗi vì con trai cô có lỗi khi nó đánh cháu trước." Trịnh Nhã Hiên ngưng một chút rồi lại nói tiếp: "Nhưng đánh nhau là cả hai đều sai, cháu không nên tàn nhẫn như vậy."

Nhã Hiên là một giáo viên giỏi, nên cô rất biết cách giảng hòa nói cho Tử Khiêm hiểu, bạo lực không phải là cách giải quyết đúng đắn.

-"Xin lỗi tao!" Đột nhiên Nhật Minh lên tiếng làm cả ba người sửng sốt.

Trịnh Nhã Hiên nhanh chóng ấn vai kéo thằng con nông nổi của mình xuống: "Cháu không cần xin lỗi nó, đáng đời!" Rồi liếc Nhật Minh một cái sắc lẹm.

-"Mẹ!" Nhật Minh không can tâm nhìn mẹ.

Trịnh Nhã Hiên không thèm để ý con trai mình nữa liền đi lại chỗ Tử Di kéo con bé vào nhà: "Đi, hai hôm nay ăn cơm ở đây đi, cô bảo bác Hoa chuẩn bị đồ ăn ngon chiêu đãi hai đứa."

___________________________________

1597 từ

Mấy năm rồi nhỉ mọi người? Bộ truyện này đã drop được gần 4 năm rồi đấy, nhanh ghê ha!

Up truyện lên mà cảm thấy hổ thẹn với những bạn đã chờ đợi Nim comeback 4 năm trời T.T Rất rất mong mấy bạn nhớ đến và ủng hộ cho Nim. Lời hứa viết tiếp ĐGETN Nim đã hoàn thành và sẽ cố gắng up chap đều đặn. Cảm ơn mọi người rất nhiều!

Nim ngủ đây...zzz

220503 | 01:28|Nim

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com