¹²cs | trăng tàn một mảnh tình tan
☾ chương 2 ☽
Ánh sáng len lỏi qua kẽ của chiếc rèm màu hồng phấn, soi lên gương mặt trắng trẻo hồng hào đang chìm đắm trong giấc mộng tuổi thần tiên đến nỗi chảy ke ướt đẫm cả gối. Mặt trời đã lên cao rồi, nắng đã tràn qua cả khe cửa, chim chóc cũng ríu rít kéo nhau cất lên bài ca buổi sáng, duy chỉ có ai kia không mảy may quan tâm đến sự chuyển dời của thời gian. Căn phòng rối tung lên, quả bóng rổ lăn từ trên tầng cao rơi xuống đáp đất ngoạn mục, không quên làm những cú nảy đẹp mắt rồi vào thẳng thùng rác, những tấm ảnh thần tượng trải đầy trên sàn, đồ ăn cũng rơi vãi khắp nơi, bảo đây là căn phòng thì chắc cũng chẳng ai tin. Là bãi chiến trường nghe còn uy tín hơn vạn lần.
Chiếc đồng hồ treo tường chậm chạp điểm ngay con số chín, vừa đúng lúc đó tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên phá tan đi khoảng không yên lặng, cái con người nào kia uốn éo vặn vẹo đủ kiểu, đưa tay lên gãi đầu như một thói quen, rồi dang tay dang chân thẫn thờ nhìn lên trần nhà. Đến khi tiếng chuông vang lần thứ ba thì nó mới được cầm lên áp sát tai của người nọ."Ai đó?""Bạch Dương, bây giờ mới chịu dậy đấy sao? Lại còn dám hỏi là ai đó? Đang lang thang ở cái xó xỉnh nào mà còn không mau về nhà?? Nhà ngươi có biết Bạch phu nhân hôm qua đã gọi cho ta hẳn ba mươi hai cuộc chỉ để bảo ta khuyên ngươi về nhà không hả? Tại sao Bảo Bình ta đây lại phải đi lo cho nhà ngươi hả hả?"Vừa mở mắt ra nhìn thế giới thân yêu đã ngay lập tức bị đập vào tai một tràng trách móc không một chút thương xót nào. Bạch Dương thở dài đặt điện thoại lên bàn đồng thời mở loa ngoài lên, nhanh chóng thu dọn bãi chiến trường trong phòng của mình đâu vào đấy, mở cửa sổ ra hít một ngụm khí trời mặc kệ cho chiếc điện thoại vẫn không ngừng phát ra những tiếng chửi tiếng rủa ngân nga thánh thót như hát, không chừng người ở đầu dây bên kia sắp chui qua màn hình rồi cũng nên. Cô đứng phía trước nhìn chằm chằm vào cái điện thoại, hai tay chống ngang hông, hiên ngang hất mặt lên nói dù biết ai kia sẽ chẳng thấy được dáng vẻ này của mình:"Không về là không về! Chị đây sẽ đi tìm một công việc bán thời gian, sau đó vẫn sống tốt như bao ngươi.""Thôi đi đồ điên! Về đây mà học tiếp đại học giùm bà cái, bật cái định vị lên bà đến xúc mày ném về nhà! Tuổi nổi loạn của mày kết thúc mười mấy đời rồi, đừng làm trò điên này nữa! Bạch Dương! Bạch Dương!!!"Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, theo chân lý mặc kệ đời mà sống, mắt không thấy, tai không nghe, Bạch Dương nhún vai tắt điện thoại, nhẹ nhàng ném lên giường rồi nhảy phóc lên, đi theo quỹ đạo mà ban nãy chiếc điện thoại vẽ ra liền hạ cánh hoàn hảo lên chiếc đệm thật êm ái. Chà, không tệ nếu đánh thêm một giấc nữa rồi ra ngoài tìm gì đó để ăn nhỉ? Vừa dứt suy nghĩ, tiếng ting ting thông báo từ điện thoại làm cô không khỏi bận tâm. Lật ngược người lại cầm lên xem qua, hơn bốn mươi cuộc gọi từ cha dấu yêu, theo sau đó là hơn sáu mươi cuộc gọi từ mẹ hiền, mười bảy cuộc gọi từ bạn thân yêu quý Bảo Bình, à là người ban nãy gọi đấy. Bạch Dương khẽ nở một nụ cười mỉm chi, lộ lúm đồng tiền ngay bên má phải, sau đó cười phá lên, cười đến nổi nằm lăn xuống nền nhà lạnh cóng lúc nào cũng chẳng hay. Nhưng tiếng ting ban nãy là tin nhắn mà nhỉ? Cô đưa tay tìm hộp thư vốn bị cô chôn vùi ở góc sâu thăm thẳm vào của điện thoại, vừa đọc hết câu vội bật thẳng người dậy.Thôi nào, làm ơn đừng như Bạch Dương nghĩ.Nhưng thật đáng buồn là sự thật lại hoàn toàn ăn khớp với suy nghĩ. Khóa thẻ tín dụng của cô? Nếu vậy thì cô sống bằng cái quái gì trong thời gian sắp tới? Bạch Dương bực bội vò đầu bứt tai. Đúng, cô bỏ nhà đi là sai, nhưng đến mức phải khóa thẻ ép cô về nhà hả? Cô ghét học, ghét kinh khủng, mười hai năm địa ngục kia vừa qua đi giờ lại đến bốn năm còn hơn cả địa ngục đến đón cô à? Thật khó chịu hết sức! Bạch Dương chán nản nằm dài ra giường, vừa hay mẫu thân gọi đến, cô bất đắc dĩ cầm lên nghe:"Mẹ à!!!""Về nhà đi, mẹ đã chuẩn bị sẵn sàng hồ sơ cho con rồi. Chỉ cần có mặt con ở nhà nữa là mọi chuyện ổn thỏa, cả Bảo Bình cũng đang ở đây."Nói rồi bà tàn nhẫn cúp máy chẳng để cô nói thêm bất cứ câu nào. Được, tất cả đều hùa vào ăn hiếp tôi. Bạch Dương nhủ thầm trong lòng, đi học thì đi học, cũng chỉ là bốn năm nữa, chả có gì mà chị đây không làm được cả!
Chiếc đồng hồ treo tường chậm chạp điểm ngay con số chín, vừa đúng lúc đó tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên phá tan đi khoảng không yên lặng, cái con người nào kia uốn éo vặn vẹo đủ kiểu, đưa tay lên gãi đầu như một thói quen, rồi dang tay dang chân thẫn thờ nhìn lên trần nhà. Đến khi tiếng chuông vang lần thứ ba thì nó mới được cầm lên áp sát tai của người nọ."Ai đó?""Bạch Dương, bây giờ mới chịu dậy đấy sao? Lại còn dám hỏi là ai đó? Đang lang thang ở cái xó xỉnh nào mà còn không mau về nhà?? Nhà ngươi có biết Bạch phu nhân hôm qua đã gọi cho ta hẳn ba mươi hai cuộc chỉ để bảo ta khuyên ngươi về nhà không hả? Tại sao Bảo Bình ta đây lại phải đi lo cho nhà ngươi hả hả?"Vừa mở mắt ra nhìn thế giới thân yêu đã ngay lập tức bị đập vào tai một tràng trách móc không một chút thương xót nào. Bạch Dương thở dài đặt điện thoại lên bàn đồng thời mở loa ngoài lên, nhanh chóng thu dọn bãi chiến trường trong phòng của mình đâu vào đấy, mở cửa sổ ra hít một ngụm khí trời mặc kệ cho chiếc điện thoại vẫn không ngừng phát ra những tiếng chửi tiếng rủa ngân nga thánh thót như hát, không chừng người ở đầu dây bên kia sắp chui qua màn hình rồi cũng nên. Cô đứng phía trước nhìn chằm chằm vào cái điện thoại, hai tay chống ngang hông, hiên ngang hất mặt lên nói dù biết ai kia sẽ chẳng thấy được dáng vẻ này của mình:"Không về là không về! Chị đây sẽ đi tìm một công việc bán thời gian, sau đó vẫn sống tốt như bao ngươi.""Thôi đi đồ điên! Về đây mà học tiếp đại học giùm bà cái, bật cái định vị lên bà đến xúc mày ném về nhà! Tuổi nổi loạn của mày kết thúc mười mấy đời rồi, đừng làm trò điên này nữa! Bạch Dương! Bạch Dương!!!"Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, theo chân lý mặc kệ đời mà sống, mắt không thấy, tai không nghe, Bạch Dương nhún vai tắt điện thoại, nhẹ nhàng ném lên giường rồi nhảy phóc lên, đi theo quỹ đạo mà ban nãy chiếc điện thoại vẽ ra liền hạ cánh hoàn hảo lên chiếc đệm thật êm ái. Chà, không tệ nếu đánh thêm một giấc nữa rồi ra ngoài tìm gì đó để ăn nhỉ? Vừa dứt suy nghĩ, tiếng ting ting thông báo từ điện thoại làm cô không khỏi bận tâm. Lật ngược người lại cầm lên xem qua, hơn bốn mươi cuộc gọi từ cha dấu yêu, theo sau đó là hơn sáu mươi cuộc gọi từ mẹ hiền, mười bảy cuộc gọi từ bạn thân yêu quý Bảo Bình, à là người ban nãy gọi đấy. Bạch Dương khẽ nở một nụ cười mỉm chi, lộ lúm đồng tiền ngay bên má phải, sau đó cười phá lên, cười đến nổi nằm lăn xuống nền nhà lạnh cóng lúc nào cũng chẳng hay. Nhưng tiếng ting ban nãy là tin nhắn mà nhỉ? Cô đưa tay tìm hộp thư vốn bị cô chôn vùi ở góc sâu thăm thẳm vào của điện thoại, vừa đọc hết câu vội bật thẳng người dậy.Thôi nào, làm ơn đừng như Bạch Dương nghĩ.Nhưng thật đáng buồn là sự thật lại hoàn toàn ăn khớp với suy nghĩ. Khóa thẻ tín dụng của cô? Nếu vậy thì cô sống bằng cái quái gì trong thời gian sắp tới? Bạch Dương bực bội vò đầu bứt tai. Đúng, cô bỏ nhà đi là sai, nhưng đến mức phải khóa thẻ ép cô về nhà hả? Cô ghét học, ghét kinh khủng, mười hai năm địa ngục kia vừa qua đi giờ lại đến bốn năm còn hơn cả địa ngục đến đón cô à? Thật khó chịu hết sức! Bạch Dương chán nản nằm dài ra giường, vừa hay mẫu thân gọi đến, cô bất đắc dĩ cầm lên nghe:"Mẹ à!!!""Về nhà đi, mẹ đã chuẩn bị sẵn sàng hồ sơ cho con rồi. Chỉ cần có mặt con ở nhà nữa là mọi chuyện ổn thỏa, cả Bảo Bình cũng đang ở đây."Nói rồi bà tàn nhẫn cúp máy chẳng để cô nói thêm bất cứ câu nào. Được, tất cả đều hùa vào ăn hiếp tôi. Bạch Dương nhủ thầm trong lòng, đi học thì đi học, cũng chỉ là bốn năm nữa, chả có gì mà chị đây không làm được cả!
♫ ♫ ♫ ♫ ♫ ♫
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info