ZingTruyen.Info

|12cs| Màu Nắng

Ngoại Truyện Nhỏ 1: Hôm Ấy

Richawkm

Tóm tắt nội dung: Lần đầu tiên Thiên Yết và Bạch Dương quen biết nhau.
________________________________

Thiên Yết tên đầy đủ là Đoàn Thiên Yết, con trai của gia đình có truyền thống lâu đời về kinh doanh. Nhà từ mấy đời trước đã có số kinh doanh nên tiền của và gia sản nhiều vô số kể. Cha Thiên Yết hiện tại là người nắm quyền tất cả, Thiên Yết thân là con trai duy nhất đã phải chịu nhiều áp lực.

Cha mẹ anh không yêu nhau nhưng phải nói là họ rất hợp. Từ gia thế đến cả tính tình và phong cách làm việc. Họ đều thống nhất dạy anh một cách khắc khe nhất, một cách vô tình nhất để có thể nặn ra được anh thành một người hoàn hảo nhất mà họ muốn.

Thiên Yết sống trong giàu sang, nhưng hai chữ "giàu sang" này chẳng dễ dàng. Thiên Yết chịu những cách dạy bảo khắc nghiệt nhất và nhận lại chỉ toàn những lời chê bai vô lý mặc cho anh có giỏi đến đâu.

Thiên Yết lại chẳng phải là một đứa trẻ cam chịu, anh luôn đấu tranh giành lấy quyền tự chủ. Nghỉ học, đánh nhau, phá đồ,... Anh làm mọi cách để chống đối. Cứ như vậy mười chín năm, hai bên như nước với lửa đối chọi không ngừng. Thiên Yết bắt đầu được sống đúng nghĩa vào năm mười chín.

...

Thiên Yết giống như con quái vật nhỏ, chẳng hiểu gì về thế giới nhưng cũng khiến người ta phải dè chừng. Bọn côn đồ sợ anh một phần vì gia thế to lớn, một phần vì cái máu liều. Mà quả thật Thiên Yết cũng đáng để kính sợ, anh đánh bại tên trùm đến sứt đầu mẻ trán, sau đó nghiễm nhiên trở thành đại ca của một đám du côn trong trường, dần đà bắt đầu bước chân vào xã hội bên ngoài.

Những năm ấy chưa từng có ai đến bên và nói cho Thiên Yết biết rằng anh nên làm gì và không nên làm gì. Chẳng ai chỉ cho anh một con đường tốt đẹp để đi. Thế là anh sa vào vũng lầy nhơ bẩn của xã hội.

Năm Thiên Yết mười tám tuổi đã bỏ nhà ra đi, bằng bẵng qua sinh nhật một tháng, Thiên Yết nhận ra thực tế khắc nghiệt của xã hội.

Thiên Yết làm bạn với một đám du côn, chúng cho "đứa trẻ ngây thơ này" một tình bạn giản đơn mà nó muốn. Thiên Yết đã dần tin tưởng sự chân thành đó mà không biết bản thân đang bị lợi dụng. Nói Thiên Yết ngốc, thì cũng không hẳn, làm gì có ai nói cho đứa trẻ này biết rõ về xã hội đâu mà nó tránh được.

Ngày bọn chúng nhận ra chẳng thể moi móc được tí lợi ích nào từ anh nữa, chúng rời đi. Thiên Yết tức giận nhưng biết sao giờ, anh ấy đã bị bỏ rơi đó bản thân ngu ngốc tin lầm người. Thiên Yết không muốn về nhà, không muốn trải qua cuộc sống như trước kia nữa. Căn bản Thiên Yết đã chẳng có nhà để về, như một đứa trẻ lang thang đầu đường xó chợ.

Thiên Yết sinh non do mẹ anh làm việc quá mức, từ ấy anh đã phải sống trong một cơ thể khoẻ thì khoẻ nhưng sức đề kháng lại vô cùng nhạy cảm. Thiên Yết ngồi trong góc hẻm, chịu mưa trút xối xả cả đêm. Thiên Yết lên cơn sốt nặng, rét run đến mức muốn lịm đi. Thôi thì chết cũng được, anh ấy đã chẳng có gì để mất.

"Này cậu kia!"

Tiếng nói ấy như một tia hy vọng len lỏi chiếu sáng cả thế giới tối mịt mù, chưa bao giờ anh nghĩ cuộc đời mình sẽ thay đổi khi gặp được cô ấy.

...

Thiên Yết mơ hồ tỉnh dậy trong bệnh viện, ánh nắng chiều tà vương nhẹ bên bệ cửa sổ khiến Thiên Yết cảm thấy bình yên lạ thường. Anh thấy trên tay có kim tiêm truyền nước biển và một chiếc áo khoát vàng vắt trên ghế cạnh cửa.

Thiên Yết dần dần nhớ lại việc đã xảy ra. Sáng hôm ấy trong lúc anh dần mất ý thức đã có một bàn tay cố lay người anh. Tiếng ù ù bên tai che lấp tiếng hốt hoảng của người ấy. Trí nhớ anh ấn tượng nhất là hình ảnh chiếc áo vàng và đôi mắt đen trong trẻo đẹp đẽ nhất mà anh từng gặp.

Không biết bằng cách nào anh lại ở đây, nhưng anh có thể đoán được rằng người đưa anh đến đây là cô gái sáng hôm ấy. Trong lúc suy nghĩ mông lung thì một chàng trai bước vào, thấy anh đã tỉnh, cậu ta mới điềm nhiên đi lấy cháo cho anh.

"Ăn đi"

Thiên Yết lúc đó rất cảnh giác với cậu ta, và có vẻ như cậu ta cũng cảm nhận được ánh mắt thăm dò của anh, nửa đùa nửa thật cười.

"Cậu là bạn trai nhỏ Dương kia à?"

"Không, tôi không biết ai tên như thế"

Cậu ta ồ lên một tiếng, nghe giọng có vẻ cũng chẳng bất ngờ trước câu trả lời của anh. Thiên Yết thì lại rất tò mò.

"Cậu là ai? Người đã đưa tôi tới đây là cậu?"

"Không, người đưa cậu tới đây là Dương. Nhỏ tên Bạch Dương ấy. Tôi chỉ là người đi cùng đến thôi"

Nói rồi Thiên Bình nhét tô cháo vào tay anh. Thiên Yết định vươn tay hất đi theo bản năng thì đã bị tiếng nói bên cửa làm cho ngừng lại.

"Thiên Bình, Song Tử gọi!"

Cánh tay của Thiên Yết buông xuống, anh ấy tất nhiên nhận ra giọng nói này, giọng của người hôm qua đã giúp anh. Thiên Bình thấy anh cũng chẳng muốn cầm lấy nên để lại bên bàn. Cậu ta cau có hỏi cô ấy.

"Nó gọi tôi làm gì?"

"Vừa nãy ăn bị phỏng lưỡi, kêu cậu đi mua kem cho nó"

"Lắm chuyện thật!"

Thiên Bình tặc lưỡi nhíu mày khó chịu rời đi. Dù vậy vẫn đi về hướng ngoài cổng mua kem cho Song Tử. Lúc này Bạch Dương nhận ra anh đã tỉnh, đi đến gần thăm hỏi.

"Cậu đã thấy khoẻ hơn chưa?"

"Cậu là Bạch Dương?"

"Ừ. Thiên Bình kể cho cậu rồi ha!"

Thiên Yết nhìn Bạch Dương chăm chú, làm sao có thể tồn tại một con người toả sáng đến thế, từ giọng nói đến từng chỉ chỉ, ánh mắt, cả nụ cười ngờ nghệch đều khiến người khác cảm thấy gần gũi và thoải mái.

"Mà cậu là ai thế? Không giống người ở đây lắm! Sao lại ở một nơi vắng vẻ như vậy làm gì? Nếu không phải tôi chạy đi tìm bé chó giùm chị hàng xóm thì cậu đã chết cóng ở đấy rồi đó!"

Giọng Bạch Dương cứ đều đều, Thiên Yết chẳng mảy may nghe cô nói tí gì cả. Anh chỉ cảm thấy mình thực sự đang mắc nợ cô ấy. Cảm giác này chẳng dễ chịu chút nào.

"... Cậu tên gì? Ơn này tôi sẽ nhớ"

"Này, cậu định đi đâu? Còn đang bệnh ra đấy!"

Thấy anh định rút kim đứng dậy thì Bạch Dương hốt hoảng kéo anh ngồi lại. Thiên Yết nhíu mày, kiềm chế cơn đau gỡ cánh tay cô ra một cách thật nhẹ nhàng. Nếu không là ân nhân thì anh đã làm gãy tay cô từ lúc chạm vào anh rồi đấy! Đụng đâu không đụng lại đụng ngay vết thương cũ đang tái phát!

"Cậu không cần quan tâm, nói tên cho tôi biết là được"

"Cậu điên à? Ngồi xuống, cậu mà bước một bước nữa là tôi đánh cậu đấy"

"Có chút xíu nhiêu đó mà đòi đánh tôi?"

"Tốt hơn người bị bệnh như cậu là được! Nói tên cho tôi biết trước đã!"

Hai bên liếc qua liếc lại chẳng ai chịu thua ai. Và rồi khi đã quá mệt mỏi, Thiên Yết mới xuống nước trước.

"Tôi tên Đoàn Thiên Yết"

"Tôi tên Nguyễn Bạch Dương. Tốt nhất cậu cứ ở đây đi, nói số bố mẹ để tôi gọi bọn họ đưa cậu về"

Bạch Dương đã cầm sẵn điện thoại nhưng đợi mãi chẳng thấy anh đọc số liền nhìn lên. Rồi Bạch Dương cảm thấy hơi giật mình trước khuôn mặt âm u của Thiên Yết. Điều gì đã khiến ánh mắt của chàng trai này trở nên lạnh lẽo như thế? Bạch Dương ngồi xuống nhẹ giọng hỏi.

"Có chuyện gì à?"

"Tôi bỏ nhà đi rồi, có gọi họ cũng chẳng quan tâm đâu"

Nhìn vào đôi mắt phức tạp của anh khi nói về bố mẹ, Bạch Dương cảm thấy có vẻ chuyện của anh không đơn giản. Có một vài đứa trẻ không thích ngôi nhà của bản thân, bởi nơi đó có cha mẹ của chúng. Dù sao ai cũng có chuyện riêng của mình. Bạch Dương không muốn hỏi kĩ, nhưng cô ấy vẫn không thể để mặc anh như thế.

"Cậu ghét nhà à? Thế thì sau này sống ở đâu?"

"Đâu cũng được"

"Thế này đi, nhà trọ của tôi vẫn còn chỗ. Cậu có thể đi làm thêm để kiếm tiền trang trải chi phí sinh sống. Cậu đưa số điện thoại của họ cho tôi, tôi sẽ trao đổi với họ một chút, thuyết phục họ cho cậu nhé?"

Chẳng hiểu sao lúc ấy anh lại tin tưởng cô như thế. Chắc có lẽ do ánh mắt ấy quá trong sáng và tràn ngập sự chân thành, nó làm cho Thiên Yết thật cảm động.

Chuyện giải quyết rất nhanh, chẳng biết Bạch Dương đã trao đổi kiểu gì nhưng Thiên Yết đã được tự do mà mình muốn. Với điều kiện học trường đại học bọn họ định sẵn và không được gây chuyện nữa. Thế là Thiên Yết được bọn chu cấp cho mỗi tháng và bắt đầu sống tại căn nhà trọ này.

END NGOẠI TRUYỆN NHỎ 1.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info