ZingTruyen.Info

|12cs| Màu Nắng

Chương 23: Không Thể Ngờ

Richawkm

Cứ ngỡ ngày hôm qua sẽ trôi qua một cách nhẹ nhàng, ai ngờ sau hơn một tiếng sau khi chia tay Xử Nữ, Bạch Dương đang cùng ba mẹ ăn tối thì mẹ cô đột nhiên trở bệnh, phải cấp cứu tới tận hơn ba giờ sáng.

Bạch Dương và ba không ăn không ngủ chờ đợi bên ngoài phòng cấp cứu. Tất nhiên họ đều đồng lòng không nói cho Kim Ngưu biết, họ sợ cô gái nhỏ của gia đình khi biết được sẽ đau lòng không chịu được mất.

Ca cấp cứu trải qua an toàn, ba Bạch Dương ngất xỉu ngay sau đó để lại Bạch Dương lo toan mọi việc. Sau khi đưa cả ba mẹ vào phòng bệnh, Bạch Dương lại phải giải quyết viện phí, gặp bác sĩ nói chuyện, chăm lo chăm sóc cho ba mẹ mình.

Sáng hơn bảy giờ Kim Ngưu có gọi điện tới, hỏi sao cô tối qua không về. Bạch Dương chỉ biết ậm ừ nói tối qua ở cùng ba mẹ. Sau đó nghe được giọng Kim Ngưu có chút tủi thân, chắc có lẽ con bé cũng muốn ở cùng ba mẹ nhưng không được cho nên thế.

Giọng nói trong trẻo của Kim Ngưu giống như một thứ thuốc vực dậy tinh thần của Bạch Dương vậy. Bỗng cảm giác mệt mỏi của Bạch Dương cứ vơi dần cho đến khi Kim Ngưu hỏi.

"Giờ em qua được không?"

Tim Bạch Dương như nhói lên một nhịp, giờ cô nói sự thật thì con bé có sốc quá không? Nó làm sao mà chịu nổi? Lòng Bạch Dương xảy ra mâu thuẫn, cuối cùng đành nói dối cho qua chuyện.

"Hôm nay chị định dẫn ba mẹ đi bệnh viện khám. Em qua để đi khám luôn sao?"

"Em cũng muốn giúp mà"

"Lo làm luận văn của mình đi, mai rồi qua"

"Vâng"

Nghe thế thì Bạch Dương thở phào cúp máy. Đợi ba mẹ ổn hơn thì gọi Kim Ngưu tới sau, như vậy con bé sẽ đỡ đau lòng hơn.

Mà đúng là cô định hôm nay sẽ dẫn ba mẹ đi khám. Lúc trước ba cô nói bệnh mẹ có hơi trở nặng, định sẽ lên đây để khám. Ai ngờ tối hôm qua lại đột ngột trở bệnh.

Chuyện đến nhanh thì cũng qua nhanh, đến trưa ba và mẹ Bạch Dương đã tỉnh lại. Ba cô bật dậy lật đật chạy qua giường vợ mình mà lo lắng, rồi lại nhìn đứa con gái đang mệt mỏi lo cho hai vợ chồng già bọn họ mà đau lòng.

"Con chịu khổ rồi"

"Chịu khổ gì chứ. Con chỉ ngồi trông thôi chứ có làm gì đâu?"

Nghe Bạch Dương nói thế, bà ở giường bên không nhịn được lên tiếng.

"Ây da, hai người đừng tin. Con bé này sáng giờ chạy qua chạy lại không ít, không ăn cũng chưa từng chợp mắt. Hai người có đứa con tốt thật"

Bạch Dương có chút ngại ngùng khi bị vạch trần nên chỉ im lặng. Hai ông bà đau lòng cho cô một lúc lâu mới chợt nhớ tới cô con gái nhỏ của họ. Mẹ Bạch Dương lên tiếng.

"Đúng rồi, còn Kim Ngưu, con có nói với con bé không?"

"Không, con nói dối không để con bé biết"

Nghe Bạch Dương nói thế hai ông bà liền thở phào. Họ lớn tới chừng này tuổi rồi, không muốn con cái phải lo lắng đến thế. Nếu không phải Bạch Dương chứng kiến mọi việc thì có khi hai ông bà giấu luôn cả cô rồi.

Giờ ăn trưa đã đến, Bạch Dương mua cháo cho ba mẹ, còn mình thì ăn một phần cơm thật to. Tối hôm trước cô ấy chưa ăn xong mẹ đã lên cơn trở bệnh, quần quật suốt nên tới tận bây giờ cô mới ăn được.

Sau khi ăn xong Bạch Dương ngồi đó nhìn mọi người, nhìn ba cô vừa ăn thật nhanh vừa đút mẹ mà vô cùng ấm lòng. Hai người họ bên nhau đã hai mươi năm. À đâu, từ khi sinh ra họ đã ở bên cạnh nhau rồi, cái này gọi là thanh mai trúc mã nhỉ? Nhiều lúc đến Bạch Dương cũng phải ghen tị với tình cảm của họ. Nó rất bình dị, cũng rất nhẹ nhàng nhưng ăn sâu vào tận xương tủy.

Tiếng ồn ào làm Bạch Dương chú ý, nhìn qua bà giường bên cạnh cũng không chút cô đơn đang ăn uống trò chuyện cùng với mấy đứa cháu.

"Ôi trời ạ, đến rồi à thằng ế kia?"

Giọng bà rất lớn, vậy nên cô chú ý đến. Khi đó có ba người thanh niên bước vào, bà giường bên nở ra một nụ cười khinh bỉ làm cậu trai cao nhất trong đấy xị cả mặt ấm ức nói.

"Bà à, cháu mới hai mươi, ế là ế cái gì? Đừng có lần nào gặp cháu cũng nói chuyện này chứ!"

"Chậc chậc, mấy đứa cháu khác của tôi đều có người yêu. Sao có mỗi anh là không có?"

Anh chàng vô cùng tức giận đến ấm ức. Bọn họ là thuê người yêu để qua mặt bà đó. Chứ trong đám có đứa nào có người yêu thật đâu. Nhưng lời này, vẫn là anh không dám nói ra, sợ rằng sẽ bị anh em họ hàng đánh cho phù đầu mất.

"Bọn họ... Cứ từ từ thôi bà. Bà cứ gấp làm gì?"

"Bà mày sắp lìa đời rồi, muốn nhìn con cháu có gia đình hạnh phúc thôi cũng không được nữa?"

Lời bà vừa nói ra làm các đứa cháu lẫn y tá phải liếc nhìn. Mỗi ngày bà ăn hơn năm bữa, đi dạo muốn hết cái bệnh viện, nói chuyện luyên thuyên với mấy người bạn già từ sáng tới chiều mà sắp lìa đời sao? Không, bà rất khoẻ là đằng khác. Suốt ngày cứ thích lấy lý do sắp lìa đời mà ép con cháu. Anh chàng tức giận nói.

"Bà còn khỏe chán ra"

"Cái thằng này!"

Và vì nói ra nỗi lòng của mọi người mà anh hưởng trọn cái gối vào mặt từ người bà thân yêu của mình.

Anh lúc này mới nhận ra ở đây còn có một bóng dáng quen thuộc, liền nghiêng người xuống để nhìn xem.

"Ủa Bạch Dương?"

"Thiên Bình?"

"Hai đứa quen nhau à?"

Thấy hai đứa có vẻ quen nhau nên bà ấy hỏi. Bạch Dương cười cười thành thật trả lời.

"Vâng, là bạn sống cùng nhà trọ"

Nghe tới đây bà ấy vui mừng bất dậy, mặc cho cháu trai đang chán nản nhìn bà, bà vừa tò mò vừa lo lắng hỏi cô.

"Vậy sao? Bà hỏi cháu này, cháu trai bà trông cũng được đúng không? Có hợp gu giới trẻ thời này không mà sao tới giờ vẫn chưa có bồ? Hay... Hay nó không thích con gái?"

Bạch Dương tất nhiên rất muốn cười vào mặt anh, nhưng thôi cô vẫn nhịn. Nhìn qua thì thấy Thiên Bình đang liếc cô với ánh mắt sắt lạnh với ý là "ăn nói cho đàng hoàng vào, cẩn thận tao xẻo mồm mày đấy!". Bạch Dương ngẫm nghĩ một lúc rồi mới trả lời.

"Dạ thì... Chắc do duyên chưa tới thôi bà"

Nghe Bạch Dương nói thế bà ấy thất vọng lắm. Trực tiếp ném trái táo trên bàn vào người Thiên Bình rồi yêu thương nhìn hai thành niên phía sau anh.

"Haizzz. Mày cút ra chỗ khác, Hoà Giang, Minh Lâm, lại đây với bà"

Trông thấy ba mẹ mình đang có không gian riêng tư không thể xâm phạm, Bạch Dương quyết định không xen vào mà lặng lẽ đi lại gần Thiên Bình tò mò.

"Bà bắt mày tìm người yêu hả?"

"Ừ"

"Vậy tìm Song Tử đi"

"Không được!"

Lời đề nghị của Bạch Dương ngay lập tức bị Thiên Bình bác bỏ một cách dứt khoát. Bạch Dương tức giận, sao tên này lại ngu ngốc đến thế cơ chứ?

"Có gì mà không được. Mày bảo nó giúp mày đóng giả làm bạn gái. Lợi dụng việc hẹn hò giả mà tiến tới!"

"Mày điên à? Tao chưa làm lành với nó!"

"Cái gì? Lâu vậy mà còn chưa làm lành? Mày định cứ chiến tranh lạnh thế sao?"

Nghe tới đây Thiên Bình bối rối, có phải anh muốn đâu. Chỉ là anh không dám nói chuyện với Song Tử thôi mà.

"Chiến tranh lạnh cái gì?! Tao... Tao không dám đối mặt với nó"

"Thứ yếu đuối!"

Bạch Dương thấy vậy thì bực mình lắm. Tên này bình thường thì tự tin có thừa, vậy mà bây giờ có nói chuyện với người ta thôi cũng không nói được. Thật bó tay!

"Hai cái đứa này, cứ thì thà thì thầm gì đấy? Đứng chắn cả lối đi. Mau ra ngoài!"

Cô ý tá cao một mét bốn mươi tám vừa mới bước vào phòng đã gặp ngay hai đứa cao hơn mét bảy, mét tám đứng chắn cửa liền bực mình mà quát lên.

Thế là hai đứa bị đuổi khỏi phòng!

...

Trưa hôm nay, Song Ngư trở về nhà sau đi chơi cùng hội bạn. Anh chàng sau khi để bạn mình chở đến quán nước liền mua một ly trà chanh, sau đó từ từ đi bộ về nhà cho khoẻ người.

Hôm nay tâm trạng Song Ngư khá tốt, một phần vì vừa đi chơi xong, một phần vì Ma Kết không tránh anh nữa. Thậm chí cô còn chào anh nữa cơ. Nhưng tất nhiên anh biết rõ, cô vẫn luôn có khoảng cách nhất định với anh.

Quẹo qua một con phố, Song Ngư thấy Xử Nữ đang lảo đảo xách một thùng đồ gì đó. Vậy nên Song Ngư phóng lại giúp.

"Để mình cầm giúp cậu"

"Song Ngư? Không cần đâu..."

Xử Nữ bất ngờ nhìn Song Ngư cầm thùng đồ lên. Nhưng Song Ngư chỉ mỉm cười đưa cô ly nước mình vừa mua.

"Cầm hộ mình ly nước"

"Ừm. Cảm ơn"

Xử Nữ chỉ biết cầm lấy rồi lon ton chạy theo sau Song Ngư.

Sở dĩ hôm nay cô phải khiêng cái đống này về nhà là vì đây là đồ ở CLB. Nhưng không may thay vừa đi đến đây xe bạn cô bị xì lốp, thế nên cô định tự mình xách về. Dù sao thì cũng sắp tới nhà rồi. Ai ngờ mọc ra một Song Ngư tới giúp mình. Xử Nữ cảm kích lắm.

Xử Nữ đang vô cùng thể hiện lòng biết ơn đối với Song Ngư trong thâm tâm thì Song Ngư không biết từ lúc nào đã lên tiếng.

"Nè Xử Nữ, có phải cậu nói gì đó với Ma Kết rồi không?"

"Sao cậu nghĩ thế?"

"Tại có vẻ hôm nay Ma Kết không tránh mình nữa, mình không nghĩ ẻm sẽ nghe lời mình đâu. Chắc là được ai đó khuyên rồi. Mà người biết rõ chuyện chỉ có cậu thôi"

Nghe Song Ngư phân tích thì Xử Nữ gật gật đầu, cô ấy cười cười ngượng ngùng nói.

"Mình chỉ nói vài câu thôi"

"Cảm ơn cậu"

"Cảm ơn gì chứ, mình chỉ muốn mọi người đều vui vẻ là được"

Song Ngư nhìn xuống phía cô, trong lòng vô cùng biết ơn và ngưỡng mộ cô gái tốt bụng này. Trên đời làm gì có ai tốt như Xử Nữ nhỉ?

"Xử Nữ đúng là một cô gái tốt nha~"

"Cảm ơn"

Xử Nữ bật cười trước câu trêu ghẹo của Song Ngư, cô đã làm được việc gì đâu mà anh lại nói thế. Đó là một việc nên làm mà thôi, ai trong trường hợp của cô cũng sẽ làm vậy mà.

Hai người cứ thế đi cùng nhau trên một con đường. Song Ngư đi trước nhưng không có nghĩa anh không để ý đến Xử Nữ phía sau. Trông bước chân cô có hơi chậm dần cùng vẻ mặt hơi tái, chân thì hơi run. Song Ngư hỏi.

"Xử Nữ nè, trông cậu hơi khó chịu, có phải do đôi giày cao gót không?"

"Không có gì..."

Xử Nữ lắc lắc đầu. Song Ngư đến là bất lực với cô bạn hay ngại này. Cái gì cũng im im không chịu nói, sau này chịu thiệt thòi thì phải làm sao đây? Và vì vậy, Song Ngư chủ động dừng lại, đặt thùng hàng lên ghế đá ven đường, kéo Xử Nữ ngồi xuống rồi lục cặp lấy ra một đôi dép lê.

"Mình có mang dư đôi dép nè"

"Ờ.. ừm"

Xử Nữ ngại ngùng nhưng chẳng biết làm sao cả, cô nàng muốn tự mang nhưng lại bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Song Ngư nên chỉ im lặng nhìn anh cởi giày mình ra.

Song Ngư nhìn chân Xử Nữ trầy đến chảy máu liền nhíu mày. Phụ nữ quả thực khó hiểu, sao lại có thể mang được cái đôi giày đáng sợ như vậy nhỉ? Anh nhớ hồi bé nghịch đôi giày của mẹ tí thôi mà bị té bong gân cả tháng trời.

"Chậc, chân cậu bây giờ tơi tả lắm có biết không? Sao tự dưng hôm nay mang giày cao gót vậy?"

"Hôm nay có sự kiện ở CLB nên mình mang cho đẹp"

"Sau này mang giày cao gót thì mang phòng hờ cả dép nữa. Để chân như vầy là mai khỏi đi đâu luôn"

Song Ngư vừa nói vừa lấy ra một cái băng cá nhân từ trong túi cẩn thận dán vào. Xử Nữ thấy thế tò mò hỏi.

"Ừm... Cậu luôn mang theo băng cá nhân à?"

"Chẳng phải là để dành cho những trường hợp như thế này sao? Đây là cách mình ghi điểm trước mặt con gái đó nha"

Song Ngư vừa cười vừa nói, Xử Nữ nghe vậy cũng cười theo. Bởi vậy mới nói, không phải tự nhiên khi không Song Ngư được nhiều người thích đâu. Không chỉ ngoại hình mà còn cả hành động ga lăng đối với phái nữ nữa. Dù mang tiếng thay bồ như thay áo nhưng mấy cô vẫn đổ rần rần trước anh đấy thôi. Xử Nữ nghĩ thế rồi lại có chút tiếc nuối.

"Đúng vậy nhỉ? Nếu cậu không có cái danh trap boy thì không chừng Ma Kết đã đổ rồi đấy"

"Thôi thôi, có hay không thì em ấy cũng không thích mình"

Nhìn Song Ngư vừa cười vừa nói ra câu đó làm Xử Nữ nhíu mày khó chịu. Dù không biết khi nói ra câu này anh cảm thấy thế nào nhưng Xử Nữ thấy đau lòng thay cho anh.

...

Sau khi bị đuổi ra ngoài, Bạch Dương và Thiên Bình đành tìm một hàng ghế ngồi gần phòng bệnh mà nghỉ ngơi. Cả hai đều chỉ im lặng không nói gì. Chắc do Bạch Dương đã chẳng còn ý gì để nói với con người ngu ngốc như Thiên Bình nữa rồi.

Bạch Dương do mệt mỏi mà ngửa đầu nhắm mắt nghỉ ngơi. Thiên Bình tất nhiên có để ý thấy sự khác thường của cô, khoé mắt như muốn sụp xuống như thế sao không thấy được. Cuối cùng anh không chịu được nói.

"Cần dựa không? Tao cho mượn vai."

"Cảm ơn nhiều nha"

Bạch Dương vậy mà không từ chối, cười nói cảm ơn rồi mệt mỏi tựa lên vai Thiên Bình mà ngủ ngay tức khắc. Thiên Bình cứ ngồi im đấy cho Bạch Dương dựa, và rồi chẳng biết từ lúc nào những suy nghĩ vẩn vơ đã mang anh theo vào giấc ngủ.

Hơn gần ba giờ chiều, hai người họ vẫn ngồi đó dựa vào nhau ngủ li bì, cho đến đi có vài người qua lại lao xao thì mới tỉnh lại.

Thiên Bình nhìn xuống Bạch Dương vẫn nhắm mắt im lặng, không biết cô đã tỉnh chưa. Lúc này anh tỉnh táo suy nghĩ kĩ về những gì cô đã nói với mình, Thiên Bình mới khẽ khàng lên tiếng.

"Bạch Dương nè, dậy chưa đấy?"

"Hửm?"

Giọng Bạch Dương có chút khàn khàn, chắc do vừa ngủ dậy nên thế, cô nàng ngồi dậy dụi dụi mắt, uốn éo qua lại để giãn cơ. Thiên Bình biết Bạch Dương đã dậy rồi thì mới nói chuyện bình thường.

"Mày thấy tao thế nào?"

Bạch Dương nghiêng đầu nghi hoặc nhìn anh, dù cô thấy là lạ đối với câu hỏi bất chợt của Thiên Bình nhưng vẫn nghĩ kĩ một lúc mới trả lời.

"Nếu như xét theo hướng một người bình thường thì mày là điển hình của các dạng nam chính ngôn tình á"

Thiên Bình nghe câu trả lời như thế thì nhíu mày, đó đâu phải là điều anh muốn nghe đâu.

"Tao hỏi ý mày mà?"

"Ý tao? Tao thấy mày hãm vl, từ lúc mới bắt đầu sống với Song Tử mày đã ghim tao rồi."

Nhìn Bạch Dương vừa cười khúc khích vừa chê bai mình, Thiên Bình có chút hờn dỗi. Ấy nhưng lại không trách móc mà chỉ ủy khuất hỏi.

"Tao xấu tính thế à?"

"Chứ còn gì nữa, đứa nào thân thiết với Song Tử là mày ghim liền. Tao là ví dụ điển hình nhất đây!"

Nghe Bạch Dương nói thế thì Thiên Bình mới bắt đầu suy nghĩ kĩ lại. Đúng là thế, hồi anh còn thích Song Tử, bất kể nam hay nữ, chỉ cần thân với cô ấy thì anh liền ghét người đó. Anh còn nhớ lần đầu gặp Bạch Dương, anh vậy mà rất ghét cô dù cô còn tốt bụng tặng anh bánh.

Tự nhiên nhớ lại làm Thiên Bình cảm thấy có chút xấu hổ, không ngờ hồi trước anh lại trẩu đến thế. Nhưng nghe giọng nói đầy tiếng cười của Bạch Dương, anh biết cô không hề giận mình vì việc đó.

"... Ê nè"

"Gì?"

"Mày chưa có bạn trai đúng không?"

Thiên Bình thăm dò hỏi, giọng có chút dè dặt. Bạch Dương nghe thế thì cứ như một cái máy, chỉ cần có ai hỏi 'Có bạn trai hay chưa?' thì ngay lập tức liền lấy bốn chữ "chủ nghĩa độc thân" ra đắp vào.

"Mày quên tao là..."

"Thôi thôi tao biết rồi, chưa có chứ gì."

"Rồi hỏi chi?"

Bạch Dương bĩu môi, không hiểu sao cô lại thấy hôm nay Thiên Bình có chút kỳ lạ. Tự nhiên lại tốt bụng cho mượn vai, bị cô chê cũng không nổi cáu. Rốt cuộc uống phải cái thuốc lú gì vậy trời?

Mặc kệ Bạch Dương đang nghi hoặc nhìn mình, Thiên Bình vậy mà dùng vẻ mặt bình thản nói ra một câu gây chấn động.

"Nếu tao nói tao thích mày, mày có tin không?"

...

Chiều ngày hôm đó trời nắng nhẹ, tất cả mọi người đều rảnh rỗi ngồi ở dưới sân chia ra hai nhóm. Nhóm chơi bài tây có bốn người Bảo Bình, Thiên Yết, Sư Tử và Song Ngư đang xách ghế ngồi một bên. Nhóm chơi cờ tỷ phú là sáu con người còn lại đang ngồi trên bàn đá.

Trong không khí nhộn nhịp đó Bạch Dương cùng Thiên Bình đi vào. Ấy nhưng khi họ vào lại gây ra một sự chú ý lớn, tất cả là do đôi bàn tay của Thiên Bình đang nắm chặt lấy tay Bạch Dương, còn Bạch Dương lại nở trên môi một nụ cười toe toét, cô nàng hớn hở nói.

"Tui tao yêu nhau rồi!"

Mọi người đồng loạt bất ngờ đến giật mình. Ở cái nhà này ai lại chẳng biết Thiên Bình yêu Song Tử đến sống đi chết lại. Sao tự dưng lại quay xe qua Bạch Dương? Người mà Thiên Bình xem là "kẻ thù"?

Song Tử dè dặt nhìn qua Bảo Bình, cậu ấy dường như đang bất động, đứng đó trầm ngâm nhìn đôi bàn tay hai người kia đan xen vào nhau. Cô tự hỏi cậu bây giờ cảm thấy thế nào nhỉ? Khuôn mặt cậu cứ cứng đờ ra đấy, chẳng có biểu cảm gì cả.

Ấy nhưng cô cảm nhận được sự vụn vỡ từ cậu. Lúc này cô mới có thể biết được Bảo Bình thực sự thích Bạch Dương tới nhường nào. Dường như cả thế giới của Bảo Bình sụp đổ rồi.

Hai cậu bạn thân Thiên Yết và Nhân Mã lại giật mình tới hoang mang. Thiên Bình có người yêu thì thôi không nói, chứ Bạch Dương có người yêu á? Thật viển vông! Đây có phải Bạch Dương nhà này không vậy? Hàng giả! Là hàng giả!

Phía bên kia các cô gái lại nghĩ khác, vô cùng vui mừng cho đôi bạn trẻ này. Kim Ngưu chạy lại ôm chị mình vui vẻ nói.

"Vậy là chị cuối cùng cũng có người yêu rồi. Em cứ ngỡ chị thực sự định độc thân suốt đời cơ chứ?"

Bạch Dương bĩu môi đẩy cô em gái ra, lúc này mới chợt nhớ những lời của ba mẹ vào ngày hôm trước.

"Cái con bé này. Mà khoan! Tại sao ba mẹ lại biết chuyện mày với Nhân Mã? Mày có biết chỉ vì phản đối hai đứa bây mà chị bị đánh cho bờm đầu không?"

"Ơ, là anh ấy đòi đi theo em đón ba mẹ. Mà ba mẹ đồng ý rồi. Chị đừng giận em nữa nha~"

Kim Ngưu thấy thế quy hết tội lỗi sang Nhân Mã. Nhưng sự thật đúng là như thế mà. Bạch Dương chỉ biết liếc xéo sang Nhân Mã mà bực bội nói.

"Hừ! Giận cho bị đánh à?"

Quay sang phía kia, Thiên Bình đang phải đối mặt với sự tra hỏi có phần bạo lực từ Song Ngư.

"Ghê ghê, tự dưng hai người chả liên quan lại yêu nhau là sao? Anh Thiên Bình, nói em nghe! Nói em nghe!"

Thiên Bình chỉ biết cười khổ vì bị Song Ngư lắc qua lắc lại. Anh lúc này quay đầu qua nhìn Bạch Dương, cô cũng quay qua nhìn anh cười thật tươi. Khoảnh khắc này trông thật đẹp biết bao, nhưng đối với ai đó như dao xéo trong tim.

"Anh không còn thích người cũ từ lâu rồi. Do trong một lần buồn bã gọi điện cho Bạch Dương và được an ủi, cái là yêu luôn thôi"

Xử Nữ lúc này mới hiểu ra sự việc. Bảo sao tự nhiên lại anh lại thích chị Bạch Dương trong khi còn chưa làm lành với chị Song Tử. Ra là từ lâu đã buông bỏ được rồi. Anh tìm được người mới như vậy thật tốt.

Lý do của Thiên Bình nghe cũng khá là hợp lý đấy. Nhưng mọi người lại muốn nghe lý do tại sao Bạch Dương yêu Thiên Bình hơn. Và Cự Giải là người lên tiếng hỏi.

"Còn chị Bạch Dương thì sao ạ? Em chưa từng nghĩ chị sẽ biết yêu luôn đó"

"Ừ thì chị an ủi riết cũng thấy thương thương"

Bạch Dương cười hì hì trả lời. Không quên nhìn qua Thiên Bình mấy cái. Cảnh này càng làm cho mọi người tin rằng cái lý do nghe có hơi vô lý của cô là sự thật. Còn vì sao á? Tình chàng ý thiếp liếc qua liếc lại muốn lé con mắt mà sao không tin được?

"Chỉ vì vậy mà yêu rồi à? Tao còn tưởng mày sắt đá lắm cơ. Ai rồi cũng sẽ bị tình yêu quật thôi. Ha ha ha"

Nhân Mã cười ha hả nói rồi bị Bạch Dương tức giận quát.

"Đừng nói chuyện với tao, tao vẫn còn giận mày!"

"Giận gì mà dai thế~"

Phía kia, Song Ngư ham vui liền hào hứng nói rồi bị Thiên Bình phũ phàng từ chối.

"Vậy mở tiệc đi!"

"Thôi thôi dẹp! Suốt ngày chỉ biết ăn uống. Anh chị không có tiền đâu. Mai còn đi học nữa."

"Xì, keo kiệt"

Trong bầu không khí nhộn nhịp như thế, Song Tử chỉ lẳng lặng đứng cạnh Bảo Bình không nói gì. Nếu là như bình thường thì cô sẽ lên tiếng rất nhiệt tình và hào hứng rồi. Và lẽ ra thậm chí cô là bạn giữa hai người họ thì cũng phải nên lên tiếng một cái gì đó.

Nhưng cô vẫn đứng im đấy, cô cũng muốn lên tiếng chứ, nhưng nghĩ lại thì giữa Thiên Bình và cô đã có một cái gì đó ngăn cách, khiến cô không dám mở lời.

Sau khi mọi người gần như đã giải tán hết, Bạch Dương lại thấy Bảo Bình không về phòng mà đi ra ngoài. Lấy hết dũng khí, cô chạy lên phía trước chặn cậu lại.

"Bảo Bình, em không chúc mừng chị sao?"

Bảo Bình không thể hiện cảm xúc ra mặt nhưng ánh mắt lại hiện rõ sự khổ sở. Nhìn ánh mắt kiên định của cô một lúc lâu, cậu mới miễn cưỡng nói ra được một câu.

"Chúc mừng chị"

Nói xong cậu lại quay lưng bước đi vượt qua cô. Bạch Dương có chút muốn khóc nhưng dường như lại chẳng khóc được. Cô nhìn bóng lưng cậu, cuối cùng cũng dám nói ra lời mình muốn nói.

"Bảo Bình, cảm ơn em!"

Lời cảm ơn này không chỉ đơn thuần là cảm ơn về câu chúc mừng của em đâu, mà còn là lời cảm ơn vì em đã thích chị. Bảo Bình, cảm ơn em nhiều lắm.

Bảo Bình chỉ cười nhẹ, nhưng cậu không dừng bước hay ngoái đầu lại dù chỉ một cái. Bởi nếu quay lại, cậu sẽ càng mất kiểm soát.

Thiên Bình bước lại gần, dường như cảm thấy rằng mình cần làm gì đó, vậy nên vỗ vỗ lấy vai Bạch Dương. Nhưng Bạch Dương chỉ mỉm cười, có lẽ là nhẹ nhõm. Rồi sẽ có người phù hợp hơn với Bảo Bình thôi.

"Thiên Bình, mai gặp nha!"

"Ừ"

END CHƯƠNG 23.

Song Ngư: "Mình đúng là một người đàn ông tuyệt vời mà"

Xử Nữ: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info