ZingTruyen.Info

[12cs] Làng Ma Sói

Chương 6

haikushiro

Chạy.

Trong đầu Xử Nữ bây giờ chỉ còn duy nhất một câu thúc giục bản thân phải chạy thật nhanh. Cô dùng hết sức lực của mình, buộc đôi chân mình phải chạy thật nhanh dù nó có đang kêu gào mệt mỏi, thời gian bỏ phiếu chỉ còn ba phút nữa. Cô cắn răng, tự hỏi sao trước đây bản thân không rèn luyện thể lực cho tốt, bây giờ thì hay rồi. Chỉ mới chạy một đoạn rõ ngắn mà đã thở sắp không ra hơi, Cự Giải cũng đã đến trước cô một lúc rồi. Xử Nữ thấy bụng cồn cào, từ sáng đến bây giờ cô vẫn chưa có gì vào bụng, tầm nhìn trước mắt cũng mờ ảo dần.

Trước mắt Xử Nữ dần hiện lên đám đông tập trung ở trung tâm ngôi làng. Họ đứng xung quanh một cái máy chém - không biết xuất hiện từ bao giờ hay bằng cách nào. Ánh nắng phản chiếu trên tia sắt khiến Xử Nữ nheo lại, hai thanh cứng dựng đứng được làm bằng gỗ cũ kĩ như trong mấy bộ phim cổ trang rẻ tiền.

Xử Nữ thấy mái tóc vàng chói không lẫn vào đâu của Thiên Yết trong đám đông, bên cạnh là Ma Kết. Cô không thấy Cự Giải, có lẽ đã đi bỏ phiếu.

- Thiên... Thiên Yết!

Xử Nữ ngắt quãng gọi cậu con trai tóc vàng, khó khăn hợp từng ngụm không khí vào trong cổ họng khô khốc. Đôi mắt đen liếc nhìn thấy hai người Nguyên Chính và Khiêm Nhã bị trói chặt, đứng gần máy chém, hai người họ, một kẻ bình tĩnh đến kì lạ còn một người thì lại điên cuồng giãy dụa. Xử Nữ bám lấy cổ tay của Thiên Yết, thở dốc.

- Cậu đã bỏ... phiếu chưa? Bỏ cho ai vậy? Có thể thay đổi lựa chọn không?

- Wao, bình tĩnh, bình tĩnh. - Thiên Yết nhẹ vỗ vai của Xử Nữ. - Cứ bình tĩnh đã nào. Có việc gì sao?

Xử Nữ hít thật sâu, cô vội vàng nói: - Chúng ta đã suy luận sai rồi! Ma sói không phải là Nguyên Chính mà là Khiêm Nhã! Căn phòng của anh ta nằm ngay bên cạnh nơi mà Võ Quân và Nguyên Chính gặp nhau, chỉ cần muốn là có thể ra tay tấn công Võ Quân! Anh ta giả bộ rất giỏi! Anh ta vốn là một ng---

Thời gian bỏ phiếu đã kết thúc.

Xử Nữ hoảng hốt mở to mắt.

"Ma sói" được chọn là...

... Nguyên Chính.

Nguyên Chính bị những người khỏe nhất kéo đi. Cô vùng vẫy phản kháng, quờ quạng khắp nơi, cố gắng tìm cách thoát ra trong vô vọng. Cô hét lên kêu cứu, nước mắt tuyệt vọng khiến khuôn mặt xinh đẹp trở nên méo mó. Nguyên Chính bị ép buộc đặt cổ vào nơi hành hình, một người dùng mảnh vải nhét vào miệng của Nguyên Chính. Không thể nói bất cứ một điều gì. Không thể nói, những gì Nguyên Chính có thể phát ra chỉ là tiếng kêu đứt quãng.

Xử Nữ định chạy đi nhưng lại bị Thiên Yết chặn lại. Bây giờ trong mắt cô chỉ còn lại hình ảnh người con gái nơi đoạn đầu đài. Miếng sắt được thả rơi, trong con mắt của Nguyên Chính chỉ còn lại tuyệt vọng và trong con mắt đen của Xử Nữ lại chỉ còn sự bất lực. Xử Nữ vận lộn với cánh tay rắn chắc của Thiên Yết.

Dù cô biết là có cố gắng đến thế nào cũng không thể ngăn miếng sắt sắc nhọn kia rơi xuống, cũng không thể ngăn cái chết oan uổng củ Nguyên Chính. Nhưng Xử Nữ vẫn cứ cố chấp. Không có hi vọng, chỉ đơn thuần là sự cố chấp đối với một sinh mạng.

Đầu lìa khỏi cổ, máu tuôn như suối, thấp thoáng sau màu máu đỏ rực là sắc trắng của xương. Hình ảnh cái chết của Nguyên Chính như khắc vào đôi mắt đen của Xử Nữ, không thể biến mất, cũng không thể rời mắt.

Mùi sắt gỉ xộc vào mũi Xử Nữ. Nồng nặc, ô uế, kinh tởm. Nó tràn vào cả trong vòm họng, như thể bao trùm lấy cả không khí. Xử Nữ cong lưng, lấy tay bịt chặt miệng để ngăn cơn buồn nôn chực chờ bùng nổ.

Thân phận thực sự của Nguyên Chính là...

... Dân làng.

Số người chơi còn lại là 23/25.

Mọi thứ bỗng chốc trở nên hỗn loạn, chắc hẳn mọi người chẳng thể tin nổi mọi việc vừa xảy ra. Mọi chứng cứ đều hướng về một người duy nhất là Nguyên Chính, cuối cùng kết quả lại phản lại mọi chứng cứ. Xử Nữ vẫn khổ sở với cơn buồn nôn, cô không thể cảm nhận được bầu không khí hỗn loạn kia. Tai cô lùng bùng, trước mắt mờ mờ ảo ảo, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nhưng đúng lúc ấy Xử Nữ mới nghe rõ được tiếng cười trầm thấp vô cùng nhỏ, phát ra từ người đứng ngay cạnh cô.

Xử Nữ ngước nhìn.

Thiên Yết vẫn đứng đó, đầu quay lại nhìn nơi hành hình, môi nở nụ cười ngạo nghễ thường ngày. Chưa bao giờ Xử Nữ cảm thấy sợ hãi người con trai này đến như vậy. Nụ cười của cậu ta khiến mọi việc dường như rõ ràng hơn trong đầu Xử Nữ.

Thiên Yết không thể mắc một cái lỗi sai ngớ ngẩn như thế.

Thiên Yết là một người thông minh, sự sắc xảo của cậu ta còn hơn cả Xử Nữ, không lí gì cậu ta lại không thể phát hiện ra bằng chứng về Khiêm Nhã.

Mọi thứ giống như, giống như là Thiên Yết cố tình không nói ra chứng cứ, cố tình để Nguyên Chính gánh cái tội giết người.

Nếu như vậy, không phải là cậu ta là kẻ đã gián tiếp giết Nguyên Chính hay sao?

- Cậu!

Xử Nữ bấu chặt lấy cánh tay của Thiên Yết nhưng dù có dùng sức đến đâu thì cậu ta cũng không nhăn mày lấy một cái, đầu cũng không quay lại nhìn. Ma Kết là người duy nhất ngăn đôi tay của cô lại.

- Thôi nào, tại sao cậu lại tức giận như thế? - Cậu ta nhẹ giọng hỏi.

- Tại sao lại không được quyền tức giận?! Đó là một mạng người...

Giọng của Xử Nữ ngày càng nhỏ dần. Cô kinh hoàng nhìn nụ cười của Ma Kết. Không kiêu ngạo như Thiên Yết, không mang ác ý. Nụ cười chỉ đơn thuần mang ý cười vui vẻ, giống như khi cậu ta chiến thắng một trò chơi khó vậy.

Vui vẻ tới vô cảm.

Xử Nữ không thể nói nên lời. Như vậy không phải là Thiên Yết và Ma Kết đã cấu kết với nhau để vu oan cho một người vô tội hay sao? Cô không hiểu được. Tại sao họ lại làm như vậy? Tại sao? Mạng sống của một người đối với họ rốt cuộc có nghĩa lí gì vậy?

Như thể đọc được ý nghĩ của Xử Nữ, Ma Kết chỉ cười, nhẹ nói:

- Cậu không cần phải tự hỏi lí do, cũng không cần phải tức giận. Đây không phải chỉ đơn thuần là một trò chơi hay sao? Không phải cô ta chết thì cũng là một người khác chết, ai chết thì cũng giống nhau thôi mà. Nhưng nếu cứ phơi bày mọi thứ ra thứ có gì là thú vị đâu, đúng không? Chính vì thế chúng tôi mới ở đây để khiến nó trở nên thú vị hơn, rất nhiều.

Nói đoạn Ma Kết rời đi, mà cánh tay Xử Nữ bám chặt nãy giờ cũng không còn ở đấy.

Xử Nữ đứng lặng người, không thể rời đi, mắt nhìn theo hai bóng lưng. Chỉ đến khi Cự Giải nhẹ bảo cô thì đôi chân mới bắt đầu bước từng bước chậm rãi.

Mùi máu vẫn quanh quẩn nơi khoang mũi của Xử Nữ.


Bạch Dương một lần nữa nhanh chóng ổn định hỗn loạn.

Ngày đầu tiên của trò chơi đã có hai người vô tội chết, thứ không khí chết chóc đang bắt đầu bao trùm lấy ngôi làng này.

Nếu bây giờ, từ hỗn loạn này mà mối quan hệ vô cùng mỏng manh của dân làng bị cắt đứt, mọi thứ sẽ không dừng lại ở con số hai mà có thể còn nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Thậm chí trò chơi lần này có thể có kết cục như hai mươi năm trước.

Thân là một người bảo vệ làng, Bạch Dương không muốn dân làng của mình sẽ biến mất, ngôi làng này là chốn về của cô và cô phải bảo vệ nó.

Chỉ vậy thôi.

Và nó quyết định mạng sống của cô đã hoàn toàn trao cho ngôi làng này.

- Im lặng!

Bạch Dương lớn tiếng nói, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Cô chậm rãi bước tới trung tâm, tà váy khẽ đung đưa theo từng bước chân của cô, mái tóc trắng được nhuộm vàng bởi ánh nắng buổi chiều.

Cô đứng ngay bên cạnh máy chém, cố để ngăn bản thân không nhăn mày khi nhìn thấy cái đầu đẫm nước mắt và máu của Nguyên Chính.

- Bây giờ, chúng ta cần phải bình tĩnh. Bình tĩnh, được chứ? "Ma sói" là một trò chơi dựa vào lòng tin của tất cả chúng ta. Nếu chúng ta không có lòng tin, sớm hay muộn thì tất cả cũng đều sẽ bị những "ma sói" lừa, tất cả sẽ rơi vào diệt vong. Bây giờ, những gì chúng ta phải làm là đoàn kết, phải đoàn kết thì chúng ta mới có thể chiến thắng! Ngày hôm nay, tất cả mọi người, hãy ở yên trong nhà của mình, đừng rời khỏi. Nếu chúng ta cùng nhau thì sẽ không có một mạng sống nào bị tước đi. Chỉ cần một người hành động thì sự việc như hai mươi năm trước sẽ lại diễn ra. Tôi và cả mọi người, chẳng ai muốn một kết cục như vậy đúng không? Chính vì thế, ngày hôm sau, tôi hi vọng vẫn sẽ có thể nhìn thấy đủ người như hôm nay.

Bạch Dương cúi đầu và rời đi, về nhà của cô ấy.

Sư Tử đứng khuất ở nơi ít người để ý, đôi mắt đỏ dõi theo bóng người Bạch Dương. Cô ấy vốn là một người chẳng có chút tài năng thuyết phục bất cứ một ai, hôm nay cũng như vậy, chẳng chút thuyết phục nhưng lời nói của cô ấy lại truyền hi vọng cho dân làng. Đương nhiên, dù không tuyệt vời tới mức khiến tất cả mọi người trở nên đoàn kết chỉ trong một đêm nhưng ít nhất, mọi thứ tồi tệ sẽ trì hoãn trong một thời gian.

Và trong khoảng thời gian trì hoãn đó, cậu sẽ phải tìm được kẻ thắng.


Đêm xuống, bầu trời tối đen, chỉ có duy nhất một nguồn ánh sáng duy nhất là ánh trăng mờ ảo. Ở ngôi nhà của Thiên Bình, cách xa trung tâm ngôi làng, ánh trăng bị chắn bởi hàng cây rậm khiến mọi thứ mang vẻ u ám.

Trong một căn phòng, một bóng người khẽ cựa quậy, khó khăn cử động cơ thể cứng ngắc của mình. Bóng người đó khẽ cong lưng lại, khẽ bật ra tiếng rên rỉ, bàn tay quờ quạng trong bóng đêm. Tiếng bước chân trong đêm khiến bóng người giật mình, đầy cảnh giác tìm nguồn gốc âm thanh.

Cửa mở, ánh sáng cam lờ mờ của nến soi sáng khuôn mặt của người vừa bước vào. Tóc hồng nhạt và đôi mắt đỏ - Thiên Bình, bác sĩ duy nhất trong ngôi làng. Cô ấy bước tới gần, đặt ngọn nến lên bàn gỗ, người khẽ dựa vào bàn.

- Cậu cuối cùng cũng tỉnh rồi,... Kim Ngưu.

- Ngày tốt lành Thiên Bình. Và, tôi đang làm gì ở đây?

Một kẻ may mắn tránh khỏi cái chết.

Edit: 29/7/2020
-------------

Yeaaaa :D Ta thi xong rồi. Hớ hớ hớ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info