ZingTruyen.Com

[12cs] Làng Ma Sói

Chương 5

haikushiro

Nhân Mã nheo mắt nhìn xung quanh ngôi nhà của trưởng làng, nó dường như chẳng thay đổi gì nhiều từ lần gần đây nhất cậu đến. Gọn gàng, sạch sẽ nhưng quá trống trải, quá cũ kĩ và u ám, chẳng có chút sinh khí nào của người sống.

Mọi ngôi nhà ở ngôi làng này đều giống nhau; trần nhà đầy mạng nhện, như thể đã rất nhiều năm rồi chưa dọn dẹp; sàn đất luôn ẩm ướt dù mưa hay nắng, nóng hay lạnh; mọi cánh cửa và cầu thang đều cũ kĩ, sợ rằng chỉ cần mạnh tay một chút thôi cũng có thể khiến nó dễ dàng gãy nát.

Hai viên ngọc xanh lại nhàm chán nhìn nhóm người đang ngồi tập trung xung quanh bàn gỗ nhỏ trong phòng khách của trưởng làng.

Đây là một trong số những nhiệm vụ của người chơi: Bàn luận. Sẽ có một khoảng thời gian giới hạn ba tiếng đồng hồ để dân làng có thể trao đổi với nhau những thông tin, bằng chứng mình tìm ra được, từ đó đi tới kết luận cuối cùng. Nghi phạm sẽ không được tham gia bàn luận và bắt buộc phải tuân theo quyết định của dân làng. Nếu dân làng đã tham gia vào cuộc bàn luận thì bắt buộc họ phải ở lại cho hết ba tiếng đồng hồ.

Nhân Mã luôn nghĩ về luật của "Ma sói", có những luật vô cùng dễ hiểu và nhưng cũng những luật khó hiểu, thậm chí gần như là vô lí. Và chỉ riêng việc bàn luận cũng đã quá đủ để cậu băn khoăn suy nghĩ thật lâu.

Lí do vì sao lại để dân làng có khoảng thời gian riêng như vậy? Chỉ riêng việc ngồi với nhau bàn luận, dù thế nào cũng sẽ có những ý kiến trai chiều. Mà những ý kiến đó là tiền đề cho những mâu thuẫn, xung đột xuyên suốt trò chơi.

Có lẽ là vì muốn trò chơi thêm kịch tính?

Nhưng, còn có những cách khác đơn giản hơn để có thể tạo xung đột, có khi còn hiệu quả hiện việc để dân làng ngồi nói chuyện với nhau.

Tại sao? Nhân Mã không thể nghĩ ra được. Kể cả từ khi hai mươi năm trước, có suy nghĩ nhiều về luật lệ đến thế nào, Nhân Mã vẫn chưa tìm ra được câu trả lời.

Nhân Mã cảm thấy khó chịu vì phải cái nóng nực của buổi trưa. Cậu hiện tại chỉ ước sao có thể ngồi dưới tán cây râm mát mà ngủ một giấc.

Thật tuyệt nếu chuyện này kết thúc thật nhanh, Nhân Mã ngán ngẩm nghĩ.

Dù mong muốn thế nào thì theo đúng luật đã đặt ra, Nhân Mã vẫn phải ở trong căn phòng của lão trưởng làng, chen chúc với đám người ngu xuẩn.

Nhân Mã chẳng bao giờ ưa đám con người bảo thủ này, từ trước cho đến bây giờ. Chúng luôn hành động theo cảm tính, chỉ cần chút xích mích nhỏ cũng đủ để bất hoà kéo dài tới nhiều đời sau. Và dường như, trong trò chơi này, sự khó ưa của chúng càng bộc lộ một cách rõ ràng. Dân làng một câu động cơ, hai câu động cơ, chẳng có lấy một câu bằng chứng thuyết phục.

Chính vì vậy nên chúng vẫn đang ngồi đây để tranh cãi xem ai mới là kẻ có tội. Một đám người có mắt như mù, bỏ qua mọi chứng cứ và đang nhanh chóng đi tới kết luận.

Nhân Mã ngả người ra ghế. Họ chỉ toàn nói về động cơ, không hề chỉ ra một chút bằng chứng. Họ chỉ nói về "nỗi căm hận" của người vợ và người em trai mà không hề nói tới một người còn có khả năng cao hơn. Nguyên Chính - người phụ nữ bán bánh.

Mọi thứ đúng là cần động cơ nhưng chứng cứ mới là quan trọng nhất. Chỉ cần chứng cứ thì căm hận thế nào cũng chỉ là thế thôi. Nhân Mã cười kín đáo.

Đã hai giờ đồng hồ từ khi dân làng bắt đầu tụ tập lại với nhau. Cũng đã gần tới giờ mặt trời lên tới đỉnh đầu, cái nắng gay gắt khiến tâm tình của con người trở nên nóng nảy hơn bình thường. Đã có vài người muốn rời khỏi chỗ chuẩn bị đánh nhau. Ngôi nhà trưởng làng bây giờ chẳng khác gì một đống hổ lốn.

Chẳng ra làm sao... Nhân Mã nheo mắt nghĩ.

Mười hai giờ mười ba phút.

- Phản đối. - Một giọng nói chứng chạc vang lên giữa tiếng cãi nhau ồn ào.

Đôi mắt xanh nhìn về phía chàng trai tóc vàng. Ồ, tên cậu ta là gì ấy nhỉ? À, đúng rồi, Thiên Yết.

Thiên Yết bình thản đứng dậy, nhận lấy mọi đôi mắt xét nét của người xung quanh. Cậu ngồi yên ở đây đã quá lâu chỉ để đợi một người nào đó nói về chứng cứ. Cậu không ngồi đây để lắng nghe họ tranh luận về mấy cái động cơ được thốt ra từ miệng của họ.

Đương nhiên, để đi đến hành động giết chết mọi người thì động cơ là một phần quan trọng nhưng "bằng chứng" còn quan trọng hơn nhiều lần.

Vì Chúa, một đám người không biết sử dụng cái bộ óc bé tẹo của họ chỉ để suy nghĩ những điều vô cùng, vô cùng hiển nhiên. Sư Tử chán ngán liếc mắt nhìn, tầm mắt cậu dừng lại trước cặp chị em sinh đôi Song Tử rồi nhanh chóng rời đi.

- Đầu tiên,... - Sư Tử cao giọng. - Nếu đúng theo lời của Song Ngư và người em Khiêm Nhã, Nguyên Chính đã xuất hiện ở nhà của Võ Quân trong khoảng thời gian chín giờ tối. Vậy không phải người có khả năng sát hại Võ Quân nhất không phải là cô ấy sao?

- Tại sao cơ chứ? - Một người đàn ông cao lớn với nước da đồng, mắt xếch lên như cáo cùng với cằm đầy râu.

Chỉ cần nhìn qua cũng có thể thấy hắn chỉ là một con người luộm thuộm, và có lẽ trình độ trí tuệ cũng chẳng tốt là mấy:

- Nếu xét về động cơ thì hẳn người vợ và Khiêm Nhã mới là người có khả năng nhất chứ? Nguyên Chính chẳng có lí do gì để sát hại một kẻ như Võ Quân cả.

- Không, không, chúng ta nói chuyện và lập luận bằng "chứng cứ" chứ không phải là "động cơ". - Thiên Yết nhíu mày. - Tay và tóc của Võ Quân có mùi keo, thường được nam giới dùng để vuốt tóc (đương nhiên). Quần áo gọn gàng và có phần quá trang trọng để mặc ở nhà. Như vậy, hắn đang chuẩn bị để đi gặp một người nào đó, đủ quan trọng để hắn phải chải chuốt lại chính mình. Không thể là vợ bởi họ đã quá quen thuộc với nhau. Người em trai thì lại càng không thể, họ ghét nhau đến thế cơ mà. Vậy thì khả năng cao nhất chính là người ngoài, hay nói cách khác chính là Nguyên Chính. Hơn nữa, mùi nước hoa của Võ Quân lại giống hệt với mùi của Nguyên Chính, quả là trùng hợp nhỉ? Bên cạnh đó, tôi nghe nói, Võ Quân cũng đã đặt mua một cây trâm cài tóc. Hắn không thể là người dùng, như vậy thì sẽ phải tặng cho một nữ nhân. Người vợ của Võ Quân không hề nhận được cây trâm ấy, cũng chẳng có dịp gì để hắn phải đặt mua một thứ mà hắn sẽ không bao giờ dùng. Như vậy hắn tặng cho ai? Vậy điều này lại hướng tới Nguyên Chính, theo tôi biết, ngày hôm qua là ngày sinh nhật của cô ấy. Còn một việc nữa, Võ Quân có một vết thương nhỏ ở trước ngực, nếu một cây trâm được gọt dũa cẩn thận thì cũng đủ gây thương tích như vậy chứ?

Thiên Yết nheo mắt nhìn khuôn mặt ngờ nghệch của dân làng rồi chậm rãi ngồi xuống, không hề che giấu sự chán nản trong mắt của mình. Người dân cũng vì chính những lời nói của cậu mà chuyển hướng sự nghi ngờ, một vài người lao xao bàn luận.

Mà Nhân Mã, ánh mắt lại hoàn toàn hứng thú nhìn chàng trai tóc vàng. Ít nhất vẫn còn một người biết sử dụng bộ não của mình.

Xử Nữ hắng giọng, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong căn phòng. Cô đã chờ một người có thể nói lên những chứng cứ về Nguyên Chính, khiến bức tranh của cô trở nên hoàn chỉnh.

- Vậy, để tôi trả lời câu hỏi của Thiên Yết. - Cô nheo mắt. - Võ Quân đã tặng cây trâm hắn đặt mua cho ai? Nguyên Chính có một cây trâm cài tóc ở nhà, bằng sắt và đầu trước đủ nhọn để có thể đâm. Song Ngư đã nói rằng, chỉ có duy nhất một trâm cài như thế ở trong ngôi làng này, được làm bởi chính tay Bảo Bình. Như vậy thì chỉ có một kết luận là khả thi nhất: Tình nhân, Nguyên Chính là tình nhân của Võ Quân. Mà theo như lời của Thiên Bình, "ma sói" là một kẻ thuận tay trái. Tôi tự hỏi có ai biết rằng Nguyên Chính là một người thuận tay trái hay không?

Xử Nữ nhìn quanh căn phòng, sự im lặng này cũng chính là câu trả lời.

Không một ai biết.

Đã sống cùng một ngôi làng với nhau, lâu đến như vậy mà một việc như tay thuận mà họ cũng không hề để tâm? Nên nói rằng họ không quan tâm tới ai hay nên nói là họ quá sợ hãi để quan tâm tới ai?

- Nguyên Chính là một người phụ nữ thuận tay trái, có một cây trâm đủ sắc để có thể làm hung khí, xuất hiện tại nhà Võ Quân đúng vào khoảng thời gian tử vong. Tôi nghĩ, chỉ cần những bằng chứng như này cũng có thể chuyển mọi chú ý sang Nguyên Chính.

Nhân Mã nheo mắt cười thỏa mãn, ít nhất thì vẫn còn có những người tin vào lập luận thực tế hơn là cảm tính. Những người "ngoài" đáng tin cậy. Nhưng mới chỉ là đáng tin cậy thôi.

Tiếng cười khúc khích vang lên phá tan sự thỏa mãn của Nhân Mã, cái nụ cười của kẻ mà cậu ghét cay ghét đắng - tên nuôi gấu. Đôi mắt xanh đảo một vòng, mang chút chán ghét nhìn người đàn ông tóc đen với mặt nạ quái dị đang ngồi ung dung phía đối diện.

- Chúng ta vẫn cần xét tới động cơ chứ nhỉ, quý cô và quý cậu?

Chiếc mặt nạ thỏ màu đen che hết nửa khuôn mặt của người đàn ông, không thể biết được khuôn mặt cũng như cảm xúc của y. Bộ quần áo mang nét truyền thống Nhật Bản với áo Happi và quần Hakama. Xà Phu, nổi tiếng với nghề nuôi gấu. Dù y thích thỏ hơn, Nhân Mã thầm bổ sung.

Ma Kết nhận ra được sự khác biệt của người vừa nói, cậu nhẹ giọng trả lời:

- Thú thực, tôi nghĩ số chứng cứ đó là đã đủ để kết tội một người, nhưng có vẻ nếu không có động cơ thì mấy người cũng sẽ không tin đâu nhỉ? - Ma Kết nhìn Xà Phu, anh ta chỉ nhún vai, không nói gì. - Dù sao, "động cơ" mới chính là điều chúng tôi cần biết và cần tìm hiểu. Mọi bằng chứng đều hướng tới Nguyên Chính nhưng cô ấy không hề có bất cứ động cơ nào để dẫn tới hành động "giết". Nhưng không có nghĩa là chúng tôi không tìm thấy một số liên hệ.

- Ồ? - Xà Phu nghiêng đầu, không thể rõ tâm trạng của y.

- Theo như những gì Cự Giải nghe được từ Bạch Dương, Nguyên Chính có một người ông đã nuôi cô ấy từ nhỏ. Ông là một trong số những người sống sót sau trò chơi bốn mươi năm trước, ông trao cho Nguyên Chính tình thương của gia đình đã mất. Nguyên Chính rất yêu quý người ông của mình, họ gắn bó với nhau rất nhiều năm. Hai mươi năm trước, khi Nguyên Chính lên mười tuổi, Võ Quân lúc đấy đã là một thanh niên hai mươi tuổi khỏe mạnh. Ông của cô ấy bị Võ Quân buộc tội là một "Ma sói", trực tiếp hành hình chính ông ấy ngay giữa ngôi làng. À, ông ấy thậm chí còn không phải là một người chơi. Chính mắt Nguyên Chính là người đã chứng kiến nó.

Thiên Yết tiếp lời: - Với việc này, Nguyên Chính hoàn toàn có động cơ ra tay giết Khiêm Nhã.

Xà Phu yên lặng, Nhân Mã có thể thấy đằng sau mặt nạ thỏ kia, đôi mắt xanh Sapphire đang nheo lại đầy toan tính.


Bàn luận kết thúc mà vẫn chưa quyết định được nên lựa chọn người nào. Hầu hết mọi người đang nghiêng về phía Nguyên Chính vì bằng chứng và động cơ, dù vẫn còn mơ hồ. Số ít còn lại lựa chọn Khiêm Nhã, động cơ có đủ và sức lực cũng có thừa để ra tay. Còn người vợ lại được loại ra khỏi vòng nghi ngờ, không sức lực, thuận tay phải.

Xử Nữ là người đầu tiên rời khỏi phòng, Cự Giải cũng đi theo cô.

Đích đến của Xử Nữ là nhà của Võ Quân, cô đi bằng cửa sau.

Cự Giải cảm thấy có phần khó hiểu, Xử Nữ vốn là một người ghét máu, ghét cả mùi sắt mà nó tỏa ra. Cô ấy luôn bảo trì một khoảng cách nhất định, không để bản thân tiếp xúc trực tiếp với máu, cũng không muốn bản thân phải gửi thấy mùi máu.

"Khoảng cách an toàn" của Xử Nữ là mười mét, hay nói cách khác, việc cô ấy bước chân vào ngôi nhà của Võ Quân đồng nghĩa với việc phá bỏ giới hạn an toàn của cô ấy. Từ khi Cự Giải quen Xử Nữ cho đến bây giờ, chỉ có duy nhất một lần Xử Nữ bỏ qua giới hạn của mình. Xử Nữ sẽ chỉ làm như vậy nếu có một việc vô cùng nghiêm trọng, vô cùng cấp bách, đại khái chính là việc rất hệ trọng.

Xử Nữ không đến gần xác của Võ Quân mà quay người vào phòng của Võ Khiêm Nhã. Cự Giải cũng lặng lẽ đi theo, cô đã nghĩ Xử Nữ sẽ tới xem Võ Quân chứ không ngờ đến việc này.

Có lẽ cô ấy tìm ra được điều gì đó chăng? Cự Giải nhìn bóng lưng của Xử Nữ.

Cô gái tóc đen chỉ đứng yên ở chính giữa căn phòng, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm vào bộ quần áo được vứt bừa bãi dưới sàn.

Ở đây chẳng có gì cả, Cự Giải nhàm chán đá lon bia dưới chân. Cô đã kiểm tra một lượt căn phòng này trước đó. Nhưng gì cô kết luận được sau cùng chỉ gói gọn trong hai chữ: "Luộm thuộm". Bộ quần áo vứt dưới đất dính đầy đất cát, tay áo hơi ẩm ướt (có lẽ là do rửa tay), chăn chưa gấp gọn, vân vân. Giống hệt như những gì dân làng miêu tả.

Xử Nữ nhìn màn hình điện thoại, trầm ngâm một lúc rồi quay người hỏi Cự Giải:

- Này, lúc mười hai giờ đêm là mọi thứ ở ngôi làng này sẽ được reset đúng không? Ý tôi là, sẽ được thiết lập lại như ngày hôm trước đúng không?

Cự Giải nhướn mày: - Có lẽ là vậy. Bạch Dương từng bao rằng một khi sang ngày mới là mọi thứ sẽ được lặp lại.

Xử Nữ tiến lại gần Cự Giải khiến cô phải lùi lại vài bước, đôi mắt đen của Xử Nữ nhìn chằm chằm vào cô.

Cự Giải bỗng chốc có cảm giác áp bức kì lạ, dường như đôi mắt đen của Xử Nữ trở nên sâu như đáy. Xử Nữ dừng lại khi cách Cự Giải chỉ vào bước chân, dường như có thể nhìn thấy được từng thay đổi nhỏ nhất trên khuôn mặt đối phương; như việc mồ hôi chạy dọc xương gò má, mũi phập phồng không ổn định.

Xử Nữ hôm nay có hơi kì lạ. Cự Giải nghĩ.

- Theo cậu thì Khiêm Nhã là một người bất cẩn hay cẩn thận? Vì sao? - Xử Nữ bỗng chốc hỏi như vậy, không đầu không đuôi.

Cự Giải chậm chạp phản ứng lại: - B... bất cẩn, chăng? Hắn vứt đồ linh tinh dưới đất, lon bia chưa uống hết, chăn màn không được g——

- Không đúng! - Xử Nữ cắn móng tay, vội vàng ngắt lời của Cự Giải, đồng tử đen mở rộng. - Ẩm ướt ở tay áo, không phải ở khuỷ tay, vậy là đã phải rửa tay. Lon bia được cố ý——

Một giờ chiều. Thời gian bỏ phiếu là năm phút.

Tiếng nói kì lạ lại vang lên trong không trung, thật gần mà cũng thật xa. Tiếng nói giống như chuông đồng hồ thông báo mọi thứ sẽ diễn ra vào thời khắc nào, không chệch một giây.

Giống như bây giờ, tiếng nói lặp lại lời nhắc, kết thúc thời gian suy nghĩ. Xử Nữ hốt hoảng ngẩng mặt, cô cùng Cự Giải nhanh chóng rời khỏi văn nhà của Võ Quân, chạy tới trung tâm của ngôi làng.

Xử Nữ cần phải nói.

- Thính đêm khuya :> chắc chẳng có ai đọc đâu :v Btw, ta đang trong thời gian ôn thi học kì, thời gian cũng không nhiều để viết truyện nên sẽ ra chậm lắm nhé ;;v;;

Edit: 18/7/2020

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com