ZingTruyen.Com

[12cs] Làng Ma Sói

Chương 21

haikushiro

Tìm cơ thể.

Xử Nữ nhíu mày. Tìm năm bộ phận cơ thể, giới hạn thời gian từ chín đến mười tiếng. Xác thực lần đầu nghe đến nhiệm vụ này cô đã nghĩ rằng nó thật sự dễ. Chỉ là năm bộ phận thôi mà.

Nhưng ngẫm lại, Xử Nữ liền cảm thấy mọi chuyện không chỉ đơn giản như thế.

Hầu hết phụ nữ, trẻ nhỏ và người già trong làng chắc chắn sẽ không tham gia nhiệm vụ này. Ngôi làng này như thời cổ đại vậy, phụ nữ được coi như là một người chỉ có chức năng sinh đẻ và trưng diện. Ngoại trừ hai thứ đó ra thì họ gần như là vô dụng.

Hay nói cách khác, phụ nữ bị coi thường quá mức. Chính vì thế, trong mọi cuộc tranh luận, họ không lên tiếng; khi phải đi tìm Song Ngư, họ không dám đi; khi lấy lời khai, họ dè dặt không dám nói; bị chồng đánh đập, họ không kêu than.

Người già trong làng thì khác. Họ chỉ đơn giản là không quan tâm tới trò chơi này. Họ không phải người chơi nên họ không cần tham gia tranh luận, không cần mệt mỏi tìm kiếm chứng cứ, cũng không cần chứng kiến cảnh người chết. Họ sống mà giống như đã chết, tựa như bóng ma xuyên suốt toàn bộ trò chơi, không lên tiếng cũng không hành động.

Dân làng khác cũng không quan tâm đến già làng, cho rằng họ còn vô dụng hơn cả phụ nữ.

Sự phân biệt đối xử đó khiến Xử Nữ cảm thấy khó chịu.

Rõ ràng người phụ nữ và người già cũng đóng vai trò rất lớn trong trò chơi này cơ mà. Từ bao giờ, nữ giới và người có tuổi đã trở thành vô dụng vậy?

Xử Nữ lắc đầu. Bây giờ nếu cô vẫn còn ở đâu kêu than về sự bất công thì thật ngu xuẩn.

Loại bỏ tất cả những đối tượng kia, những người có thể tham gia tìm kiếm có lẽ chỉ khoảng mười người.

Trong lời thông báo không giới hạn vị trí cụ thể. Nếu chỉ riêng trong làng thì độ khó sẽ giảm đi vài phần nhưng nếu phải tìm trong khu rừng, đó gần như là bất khả thi.

Xử Nữ quyết định tìm trong làng trước thay vì tìm ở trong rừng, một nơi quá rộng sẽ tốn nhiều thời gian hơn.

Ngoại trừ ba người phụ nữ và tất cả những người có tuổi, Xà Phu không hay xuất hiện và Bảo Bình không quan tâm mọi việc, số người có thể tham gia tìm kiếm vừa tròn mười người.

Tất cả chia ra làm hai nhóm: năm người vào rừng và năm người vào làng. Rừng rộng hơn không có nhiều chỗ để giấu, làng nhỏ nhưng không thiếu chỗ khuất mắt mọi người. Vì trong rừng nhiều nơi nguy hiểm nên những cô gái đều xếp vào nhóm "trong làng".

Năm người vào rừng gồm có Thiên Yết (miễn cưỡng được xem là khỏe mạnh) cùng với ba người đàn ông ngoài ba mươi tuổi và một cậu trai có lẽ mới tới tuổi trưởng thành.

Năm người tìm trong làng đương nhiên có Xử Nữ và Song Tử (sau ngày Song Tử nói cho cô biết về ***** **** ***, cô ấy dường như càng ngày càng bám cô) cùng với Thiên Bình, Cự Giải và Ma Kết.

Trong mọi câu chuyện và phim ảnh, những người đàn ông luôn chiếm thế thượng phong và bảo vệ những người khác. Thế nhưng trong ngôi làng này, số lượng nam giới đang giảm dần, chỉ còn lại sáu người.

Trong ngôi nhà của Võ Quân, người vợ kế của ông ta đang nằm trên giường, trằn trọc không thể nghỉ ngơi. Mái tóc hơi điểm bạc xoã tự do trên gối, bà trông như già thêm vài tuổi khi thấy rõ nếp nhăn dưới mắt.

Bà đã nghe thấy thông báo nhiệm vụ của ngày hôm nay, nó khiến bà trong phút chốc cảm thấy cơ thể mình hoàn toàn không có sức lực. Bà không còn ai có thể bảo vệ mình, bà cảm thấy sợ hãi khi phải sống trong trò chơi này nhưng bà lại không thể chạy trốn cũng không dám tìm đến cái chết.

Bà ước gì Võ Quân còn sống.

Bà ấy nhìn chằm chằm vào chỗ trống bên cạnh mình đã trở nên lạnh lẽo, nó khiến bà khổ sở co người lại.

Võ Quân quả thật là một tên vũ phu nhưng người vợ kế của ông ta cũng là một người đàn bà mang trong mình tư tưởng "trọng nam kinh nữ". Bà sống dựa vào người đàn ông, được ông ta bảo vệ, cái giá bà phải trả lại cho ông ta là một người con và nếu làm được, bà sẽ nhận được sự đối xử bình thường.

Nhưng bà lại không thể sinh con, chính vì thế bà mới chịu đựng những trận đánh đập của Võ Quân mà không lên tiếng phản kháng. Đến bản năng làm mẹ và còn không thể hoàn thành thì bà cũng không có quyền lên tiếng, bà đã nghĩ như vậy.

Bà lại giương mắt nhìn chỗ trống bên cạnh mình tự hỏi, từ bây giờ bà phải sống như thế nào đây?

Nằm lặng thinh trên giường, bà quan sát nơi mình từng ngủ với người đàn ông có bờ lưng rộng rãi đầy an toàn.

Rồi, có một thứ gì đó khiến bà cảm thấy kì lạ.

Một thứ gì đó không đúng trên giường này.

Bà ngồi dậy, nhìn đi nhìn lại, cố gắng tìm cái điểm bất thường ấy.

Đó là một thứ gì đó hiện lên trên bề mặt gối ngủ của Võ Quân.

Bà chậm rãi đặt tay lên đó.

Cảm xúc ấm áp của thứ đằng sau lớp vải mỏng khiến bà rụt tay lại ngay lập tức.

Bà đã mường tượng ra đó là thứ gì nhưng lại không dám mở ra nhìn, cũng không muốn nghĩ tới. Nằm xuống và quay lưng lại với thứ đó, bà cố gắng lôi kéo sự chú ý của bản thân sang nơi khác, lờ đi sự tồn tại kia.

Bà nhắm mắt lại.

Ma Kết cảm nhận cái buốt giá của buổi sáng, dù đã qua tám giờ sáng nhưng nhiệt độ ở làng vẫn không tăng lên bao nhiêu. Đích đến của cậu là ngôi nhà xập xệ của Song Ngư nơi bìa rừng. Những nơi thiếu ánh sáng và cũ kĩ không phải thường là những nơi giấu tốt sao?

Dừng chân trước cửa gỗ mục nát, Ma Kết chậm rãi đánh giá toàn bộ ngôi nhà. Kết luận lại một cách ngắn gọn rằng: "Làm sao con người có thể ở được trong này?". Rõ ràng, nơi này còn chẳng đáng để gọi là nhà, một cái lán thì hợp lí hơn.

Không có mái nhà, cửa mục tới mức không thể đóng lại, vách nhà làm bằng gỗ, hoàn toàn không có khả năng che mưa chắn nắng. Song Ngư thực sự đã ở đây sao, Ma Kết tự hỏi.

Cậu rút điện thoại từ trong túi áo. 50%, sạc dự phòng của cậu giờ chỉ còn một vạch. Tính toán kĩ lưỡng bao lậu Ma Kết vẫn không nghĩ rằng điện thoại mình sẽ còn điện cho tới ngày có thể thoát ra khỏi trò chơi này.

Ma Kết chép miệng, cậu chẳng mong bản thân mình sẽ chết đâu.

Bật đèn pin điện thoại, cậu khẽ đẩy cửa.

Cánh cửa chậm rãi mở ra, để lộ bóng tối bên trong. Ma Kết có cảm giác như đây chính là mấy ngôi nhà bị ma ám trong phim dài tập. Dù trời vẫn còn sáng nhưng hoàn toàn không với tới được bên trong này. Có lẽ tán cây dày đặc đã hứng lấy tất cả ánh sáng của Mặt trời, không muốn san sẻ cho ngôi nhà dù chỉ một chút.

Ma Kết thậm chí có thể nhìn thấy bụi bay trong ánh sáng của đèn pin, ngôi nhà này đã rất lâu không được quét dọn tử tế.

Cậu từng bước dò dẫm đi về phía trước, cẩn thận để không nhỡ chân dẫm trúng mấy thứ vứt bừa bãi trên đất. Trẻ nhỏ quả thật vẫn là trẻ nhỏ, hoàn toàn không có ý thức vệ sinh và cảm nhận cái sạch.

Nếu được quét dọn và sửa sang, ngôi nhà này sẽ không quá tệ: bàn ghế được kê chính giữa, có một vách ngăn giữa phòng ngủ và phòng khách, phòng vệ sinh ở bên trái và phòng bếp bên phải.

Ma Kết mất nửa tiếng để tìm kiếm quanh phòng khách và mất thêm nửa tiếng nữa trong phòng vệ sinh và phòng bếp. Đó quả thực là trải nghiệm tệ nhất trong cả cuộc đời cậu. Phòng vệ sinh nồng nặc mùi khai hơn nửa còn ướt nhẹp, gần như có thể so sánh với một cái cống; phòng bếp chứa đầy đồ ăn quá hạn sử dụng, ruồi muỗi vo ve không dứt, là một bãi rác trong nhà.

Cuối cùng chỉ còn phòng ngủ.

Ma Kết gần như đã kiệt sức sau khi tham quan gần hết ngôi nhà, cậu tự hứa với lòng mình chắc chắn sẽ không quay lại đây một lần nào nữa.

Phòng ngủ của Song Ngư sạch sẽ hơn chút so với bên ngoài, có lẽ đây là phòng cô bé hay sử dụng nhất. Một chiếc giường gỗ kê sát tường, một tủ quần áo đối diện và một tủ đồ đặt góc tường trái.

Ma Kết tìm kiếm trên giường. Để miêu tả một cách chính xác thì phải nói rằng "như đá". Giường vô cùng cứng, hơn nữa còn lạnh lẽo. Chăn hơi bốc mùi, mỏng tang; không có ga trải nên người nằm gần như có thể cảm nhận được cái lạnh của gỗ. Gối được làm bằng một đống vải vụn, hoàn toàn không có chút mềm mại nào.

Một đứa bé mà phải ngủ ở đây thì làm sao phát triển một cách bình thường được? Bạch Dương hay Thiên Bình không làm cách nào để kiếm một cái giường khác tốt hơn cho cô bé sao?

Ma Kết chuyển sang tìm tủ đồ. Không có đồ gì đặc biệt. Nhưng, trong ngăn tủ có rất nhiều chỗ không bị bám bụi chứng tỏ đã từng có đồ được để bên trong. Trong tủ quần áo cũng không có gì, đến một cái áo cũng không có.

Như vậy là có một người nào đó - có lẽ là kẻ đã giết Song Ngư, đã đem hết tất cả đồ dùng của cô bé đi ư? Hay là chính cô bé đã đem đi?

Ma Kết nghiêng về giả thuyết thứ hai hơn. Nếu là kẻ đã giết cô bé vậy thì tại sao hắn lại phải vơ vét tất cả mọi thứ? Hắn làm vậy thì không có ích lợi gì cả nhưng nếu chính Song Ngư làm thì lại là chuyện khác.

Trong tình huống như thế này, một người thì dọn tất cả đồ đạc của mình, gần như chỉ có một lí do: CHẠY TRỐN.

Song Ngư đã có ý định chạy trốn, có lẽ là ngày hôm qua hoặc lâu hơn nữa. Có rất nhiều lí do để một người làm ra hành động như vậy trong bối cảnh trò chơi Ma sói: sợ hãi, áp lực, đe dọa,...

Ma Kết cụp mắt, có lẽ ở đây chẳng có gì rồi.

Cậu quay người muốn dời khỏi đây.

Soàn soạt. Có thứ gì đó mềm mại dưới chân thu hút sự chú ý của Ma Kết.

Dưới ánh sáng của đèn pin, một tấm thảm lông màu xám hiện rõ trên bề mặt gỗ mục.

Ma Kết nhíu mày. Tấm thảm hơi cũ nhưng lại được dọn dẹp vô cùng cẩn thận, khác hẳn với toàn bộ căn nhà. Vừa nãy cậu chỉ chú ý tìm kiếm nên không để ý tới vị trí của tất cả mọi thứ trong phòng, giờ quan sát mới thật nó thật sự rất kì lạ.

Chiếc giường được kê chính giữa bức tường chứ không phải sát tường bên trái hay sát tường bên phải, cũng không kê gần tủ đồ. Hơn nữa, nếu nhìn kĩ thì ở sàn gần đó có vài vết xước của việc di chuyển vật nặng. Kết luận lại, giường này vốn dĩ không nằm ở chính giữa, nó đã được di chuyển với mục đích nào đó.

Ma Kết lại nhìn xuống thảm dưới chân, cong môi, ví dụ như để che giấu thứ gì đó chẳng hạn.

Cậu dùng sức đẩy giường ra bên phải, thật may mắn vì nó không quá to, chỉ để lại thảm.

Chà, thời khắc quan trọng đấy. Nếu cậu đoán đúng thì có khả năng sẽ tìm được thứ gì đó đáng giá, có thể là bộ phận của cô bé hoặc thông tin đáng giá nào đó. Cô bé đó quả thật là một trong số những người nằm giữ rất nhiều thông tin trong tay.

Còn nếu đoán sai, Ma Kết cười ảm đảm, thì cậu sẽ đốt rụi căn nhà này.

Cậu lật tấm thảm, khẽ huýt sáo thì thấy một rãnh nhỏ hiện bên trên sàn gỗ.

Ma Kết luồn tay vào rãnh, hơi hơi dùng sức nâng lên.

Một đoạn gỗ vuông khoảng 50cm rời ra khỏi sàn để lộ một khoảng trống - nơi bí mật của Song Ngư.

Nụ cười của Ma Kết lại càng sâu thêm vài phần nhìn xuống thứ mà bản thân vừa phát hiện, đây quả thực là kết quả tốt đẹp.

Khoảng trống không quá sâu, dài khoảng một mét và rộng nửa mét, đủ vừa cho một cơ thể của một đứa trẻ. Hơn nữa bên trong còn có đồ ăn và nước uống. Ma Kết nghĩ có lẽ đấy là chỗ trốn bí mật của Song Ngư.

Khác với những gia đình khác, họ có một ngôi nhà chắc chắn, không cửa sổ lẫn mái nhà (một số nhà còn cắm những cây gỗ được vót nhọn trên mái, chẳng lẽ họ nghĩ Sói có đủ sức để phá mái?) để phòng ngừa sự xâm nhập của Ma sói và cả hàng chục phương án dự phòng khác. Nhưng Song Ngư thì khác, cô bé sống trong một ngôi nhà không có đến một cái cửa ra vào hẳn hoi nhưng bé vẫn sống cho tới tận bây giờ.

Vậy nên có thể nói, cái khoảng trống này là phương án dự phòng duy nhất của Song Ngư để trốn khỏi Ma sói mỗi đêm. Và bằng một cách nào đó, có kẻ đã tìm ra chỗ trốn này và cô bé cảm nhận được sự uy hiếp. Cô bé chạy trốn những không thành và bị giết.

Là vậy chăng?

Ma Kết xoa cằm, ở cái làng này hoàn toàn không có dao cạo râu thực sự khiến cậu khó chịu muốn chết. Hình ảnh một thằng con trai chưa tới mười tám tuổi lại có râu mọc lún phúng, thực sự rất trêu ngươi.

Cậu bước xuống khoảng trống, khuỵu gối và hơi nằm xuống để quan sát cả ở những chỗ khuất. Điện thoại chỉ còn 27%, cậu cần phải tìm nhanh trước khi sập nguồn.

Ma Kết phát hiện một hộp gỗ đen ở hướng mười một giờ, cảm thấy để quần áo dính bẩn một chút cũng không quá thiệt thòi.

Bên trong hộp, không ngoài dự đoán, là một bộ phận cơ thể, một cánh tay.

Nhỏ nhắn, mềm mại và vẫn còn hơi ấm.

Nhưng thứ này không khiến Ma Kết quan tâm bằng một thứ khác sâu bên trong, một hộp sát hình chữ nhật, dài hai lăm centimet và rộng mười lăm centimet. Bên ngoài hộp có một khoá sắt, vẫn còn chắc chắn và được bảo quản cẩn thận, trực giác của Ma Kết nói với cậu rằng hộp sắt này là của Song Ngư và nó còn chứa thứ vô cùng quan trọng.

Những, phải làm cách nào để mở ra được đây? Cậu đã tìm khắp ngôi nhà nhưng lại chẳng thấy chìa khoá nào.

Trong rừng, Thiên Yết nhíu mày nhìn đoàn người đi trước mình. Họ đã liên tục đi hơn một tiếng đồng hồ những vẫn chẳng tìm thấy gì, trái lại còn nhận thêm vài vết xước vì có những cành cây quẹt qua.

Thiên Yết ngán ngẩm, cậu hi vọng Ma Kết có tìm ra thứ gì đó.

- Này! Có gì đó ở kia!

Giọng cậu thanh niên trẻ thu hút tất cả sự chú ý của đoàn người, họ nhìn theo hướng chỉ của cậu ta, hi vọng có thể tìm thấy bộ phận nào đó.

Hướng cậu thanh niên chỉ là phía bên kia của bờ sông. Có thứ gì đó đỏ hồng phía bên ấy, đặc biệt nổi bật giữa sắc xanh của cây cỏ.

May mắn dòng sông có một cây cầu gỗ bắc ngang ở gần đó, gỗ đã mục nhưng vẫn có thể chịu đựng được trọng lượng của năm người. Đoàn người nhanh chóng đặt chân lên bờ đối diện.

Càng tiến tới gần thứ đỏ hồng đó, Thiên Yết càng chắc chắn đó không phải bất cứ bộ phận nào trong năm bộ phận mà nhiệm vụ để cập đến.

Cách nó khoảng vài centimet, Thiên Yết ngờ ngợ nhận ra đó là thứ gì.

Một quả tim người.

Vẫn còn đẫm máu.

Nhiệm vụ phụ "Trái tim của Song Ngư"  đã được hoàn thành.

Phần thưởng: Mở khoá.

Thiên Yết nghiến răng, khó khăn kéo khoé miệng.

Nhiệm vụ ngày hôm nay quá mức khốn nạn rồi, cậu chửi thề, năm bộ phận là nhiệm vụ chính nhưng đâu có nói là CHỈ CÓ năm bộ phận.

Nhiệm vụ này cũng là một trò chơi, tồn tại nhiệm vụ chính và nhiệm vụ phụ. Hoàn thành nhiệm vụ chính, được, chẳng sao cả, phần thưởng vẫn như cũ thôi. Nhưng hoàn thành thêm cả nhiệm vụ phụ, chúc mừng, bạn sẽ có phần thưởng.

Mà phần thưởng ở đây là gì? Ai mà biết được!

Bây giờ, số lượng các bộ phận không chỉ giới hạn là năm nữa.

Càng tìm nhiều càng tốt.

Không phải trong mọi trò chơi, nhiệm vụ phụ cũng mang số lượng điểm kinh nghiệm nhất định cho người chơi sao?

Vậy thì trong Ma sói, nhiệm vụ phụ đương nhiên sẽ mang thêm thông tin hoặc thứ có lợi cho người chơi.

Cùng lúc đó, tại ngôi nhà của Song Ngư.

Hộp sắt trên tay Ma Kết, khoá khẽ mở.

Cạch.

————————————

Halo halo!

Ở chỗ mọi người đã được nghỉ Corona chưa? Chỗ mình được nghỉ rồi!

Trong khoảng thời gian này mình sẽ cố viết thật nhanh :Đ

Đăng chương mới vào thời gian này chắc chẳng ai đọc :<

Mọi người giữ gìn sức khỏe nhé! Ra đường hay đi đâu cũng bịt khẩu trang cẩn thận nhé 😷

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com