ZingTruyen.Info

[12cs] Làng Ma Sói

Chương 12

haikushiro

Xử Nữ đứng trước cánh cửa phòng mình, phía bên kia là Thiên Yết. Cô vẫn còn nhớ lời cảnh báo của Xà Phu về những người bạn của cô, họ có khả năng là Ma sói và cô tuyệt đối không muốn tin nhầm người. Không phải vì họ không đủ thân thiết với cô để đổi lấy lòng tin mà ngược lại, bởi vì quá tin tưởng mà sợ bị phản bội. 

Xử Nữ chắc chắn không muốn chết chỉ vì một quyết định sai lầm của mình. 

Hít một hơi thật sâu, Xử Nữ khẽ đặt tay lên nắm đấm cửa, khẽ vặn.

Phía bên kia cánh cửa không chỉ có Thiên Yết mà còn có Ma Kết, sự xuất hiện của anh chàng tóc trắng này không hề ngoài dự đoán của Xử Nữ. Mùi sắt vẫn nồng nặc trong không khí khiến tâm trạng tiếp đón khách của cô chẳng tốt chút nào.

- Chào buổi sáng, Thiên Yết, Ma Kết. Hai cậu tới đây là có chuyện gì vậy?

Thiên Yết nheo mắt: - Tôi nghe Xà Phu nói rằng Xử Nữ đã phát hiện ra chiếc hộp từ người chơi trước đó có thể giúp chúng ta dừng trò chơi này lại. Cậu có phiền không nếu cho phép chúng tôi cùng tham gia giải mã?

Xử Nữ vẫn duy trì nụ cười bên ngoài nhưng bên trong cuồn cuộn sóng, vậy là dù bất cứ ai Xà Phu đều có thể nói về cái hộp cho họ sao? Cô cũng không thể cấm được anh ta nhưng nếu đã cảnh báo cho cô rồi thì cũng nên giữ kín một chút chứ.

Xữ Nữ nghiêng người đủ khoảng trống để hai người bước vào: - Đương nhiên là có thể rồi. Chiếc hộp có hai khóa mã, tôi đã mở được cả hai nhưng tiếc rằng chẳng thu được cái gì có lợi cả.

Xử Nữ đưa cho Thiên Yết hộp gỗ.

Bên trên là nhật kí của Dương Khánh trước khi biến thành Ma sói. Thiên Yết đọc lướt qua từng trang, không có gì đặc biệt ngoại trừ thông tin anh ta bị giết bởi Ma sói. Cậu để Xử Nữ mở khóa thứ hai, bên dưới đáy hộp, không hề có bất cứ thứ gì, hoàn toàn trống không.

Ma Kết mím môi: - Quả thật là không có gì sao?

Xử Nữ liều mạng gật đầu, trong lòng không ngừng thúc giục hai người họ mau chóng rời đi, hận không thể một lượt đập cho họ ngất xỉu rồi vứt ra khỏi phòng. 

Thiên Yết nhìn quanh phòng một hồi rồi hỏi: - Xử Nữ tìm thấy chiếc hộp này ở đâu vậy? Trong căn phòng này không có quá nhiều chỗ có thể giấu một chiếc hộp như thế này.

- Trong góc tối của tủ quần áo. Hôm đó tôi muốn xem trong tủ có gì đến mới mở ra, may mắn có thể phát hiện chiếc hộp.

Thiên Yết vẫn cười, khẽ gật gù, một ít sợi tóc vàng lơ thơ che đi biểu hiện của cậu. Cậu gập chiếc hộp lại, kéo tay Ma Kết.

- Thật tiếc khi không thể phát hiện ra điều gì có ích. Hi vọng khi Xử Nữ biết thêm gì thì có thể nói cho chúng tôi, những điều cậu nói có thể giúp chúng ta nhanh chóng kết thúc trò chơi này.

- Đương nhiên rồi.

Thiên Yết và Ma Kết đi ra khỏi căn phòng, đóng cửa và trả lại không gian riêng cho Xử Nữ. Hai người họ không nói một lời nào với nhau, lo lắng Xử Nữ sẽ nghe thấy tất cả.

Cho tới khi rời khỏi căn nhà ảm đạm của Dương Mỹ, Ma Kết mới khẽ lên tiếng:

- Chúng ta cứ mặc kệ Xử Nữ như thế sao?

Tóc vàng nheo mắt, cười như không cười: - Đương nhiên là không. Chắc chắn bên dưới đáy hộp đó có một vài thứ mà cô ấy không muốn chúng ta biết. Có lẽ là một cuốn sổ hoặc một vật hình chữ nhật, thứ còn lại thì tao không biết.

Đúng vậy, Thiên Yết biết Xử Nữ đang giấu thứ gì đó thuộc về Dương Khánh. Đáy chiếc hộp phủ một lớp bụi rất dày nhưng lại xuất hiện hai khoảng trống sạch sẽ một cách vô lí. Nếu đúng như lời của Xử Nữ nói rằng không có gì, vậy thì chắc chắn sẽ không tồn tại khoảng trống đó. Như vậy chỉ có duy nhất một lời giải thích phù hợp: Đã có một thứ gì đó bên đặt bên dưới chiếc hộp rất lâu trước đó, có lẽ bằng với số tuổi của chiếc hộp.

Đương nhiên Thiên Yết cũng không biết lí do vì sao Xử Nữ lại giấu điều đó khỏi bạn bè của mình nhưng cậu sẽ không từ bỏ bất cứ một manh mối nào. 

Cậu luôn là một kẻ hiếu thắng.

Xử Nữ đợi khi Thiên Yết và Ma Kết đi xa khỏi phạm vi phòng của cô thì mới khẽ thở phào. Cô nhanh chóng mở túi đồ của bản thân và lấy ra nhật kí của Dương Khách cùng với chiếc túi đựng xương trắng hếu.

Nhật kí ghi lại mọi chuyện dưới góc nhìn của Dương Khánh, cũng không có gì quá khác biệt với lời kể của Dương Mỹ. Điều khiến Xử Nữ chú ý chính là những trang giấy bắt đầu từ ngày hai mươi trở đi bị xé sạch một cách mạnh bạo, tới mức dây cố định cũng hỏng hóc.

Xử Nữ tự hỏi lí do vì sao những trang giấy ấy bị xé. Nếu là do Ma sói hoặc quản trò làm thì tại sao lại không vứt bỏ cái túi - đồ vật có thể khiến thân phận bị bại lộ? Nếu là do Dương Khánh tự tay xé - hành động có ý muốn che giấu thông tin thì tại sao lại để lại cái túi? Xử Nữ không thể hiểu được, chỉ có thể dùng manh mối duy nhất còn lại là cái túi đựng xương đầy mùi gỉ sắt ô uế.

Xử Nữ mơ hồ nhận ra thứ mùi ô uế này cô đã từng ngửi thấy ở một nơi nào đó nhưng không tài nào nhớ ra nó được.

Cô dốc ngược cái túi, những khúc xương lạch cạch rơi ra. Xử Nữ có cảm tưởng như quay trở lại khoảng thời gian học sinh học trên trường, lần đầu tiên tiếp xúc với một tiêu bản xương của một con mèo. Với Xử Nữ, xương là những thứ còn lại duy nhất của con người sau khi chết, là bằng chứng cho một đời người. 

Đương nhiên nó rất quý giá.

Xử Nữ không phải là một học sinh giỏi Sinh học, cũng chẳng phải một người có sở thích biến thái đam mê với xương. Cô không có kiến thức để có thể biết túi xương này có thể nói về điều gì của quản trò nhưng nếu Dương Khánh đã để lại thì chắc chắn nó mang ý nghĩa của mình.

Có lẽ cô phải xác định được số xương này thuộc bộ phận gì trong cơ thể? Nếu đã liên quan tới Sinh học thì người đầu tiên Xử Nữ nhớ tới chính là Thiên Bình - bác sĩ duy nhất trong ngôi làng này, hay nói cách khác là hi vọng duy nhất hiện tại có thể tìm ra quản trò của Xử Nữ.

Nghĩ là làm, cô nhanh chóng nhặt lại từng mảnh xương vào túi, cẩn thận không bỏ sót bất cứ bộ phận nào. 

Xử Nữ nhanh chóng rời khỏi nhà của Dương Mỹ, dùng bộ dạng bình thản nhất của mình đi tới nhà của Thiên Bình. Cô kín đáo liếc mắt nhìn xung quanh để chắc chắn không có bất cứ một ai theo đuôi mình. Có cảm giác giống như đánh du kích, sợ hãi tới mức không thể ngăn được tiếng tim đập và bước chân bối rối.

Dừng lại trước cửa nhà Thiên Bình, Xử Nữ chợt suy nghĩ cô nên nói gì nếu bị hỏi về mấy cục xương này? Chắc chắn không thể kể một cách thành thật cho cô ấy về chiếc hộp của Dương Khánh, cũng không thể ngu xuẩn nói rằng đồ nhặt được.

Quả thật là bị sự lo lắng che kín luôn cả não bộ rồi.

Trong lúc Xử Nữ đang bận rối rắm ở bên ngoài thì cánh cửa bỗng chốc bật mở. Bên kia cánh cửa là Thiên Bình, giống như lần đầu tiên gặp mặt mang lại cảm giác kì quái khi có khuôn mặt giống với Bạch Dương. Thiên Bình đương nhiên cũng cảm thấy bất ngờ khi thấy Xử Nữ đứng bên ngoài cửa nhưng không biểu lộ ra ngoài mặt.

- C... Chào buổi sáng, Thiên Bình. Tôi... tôi... - Xử Nữ ấp úng không biết nên mở lời như thế nào ngoại trừ nói câu xin chào.

Thiên Bình liếc nhìn túi vải cũ trên tay Xử Nữ liền có thể đoán được cô gái tóc đen có điều muốn nhờ nhưng lại gặp điều khó nói. Vốn cũng phải người thích bắt ép người khác nói điều đang giấu, Thiên Bình rất có ý tứ mà nheo mắt cười, mời Xử Nữ vào trong nhà.

Yên vị trên ghế gỗ, tay Xử Nữ vẫn cầm chặt túi vải, không hề để ý tới cốc trà Thiên Bình đặt trên bàn. Cô biết ơn cô ấy vì đã không hỏi về túi vải nhưng vẫn một dạng không biết nên mở lời.

- Vậy thì, Xử Nữ đến đấy chắc hẳn có việc muốn nhờ tôi đúng không? - Không chịu được sự im lặng ngột ngạt, Thiên Bình lên tiếng đầu tiên.

- À... cái này... - Xử Nữ luống cuống đưa cho Thiên Bình túi vải. - Cái này... bên trong, cái đó... ừm...

Vẫn duy trì nụ cười trên môi, Thiên Bình đón lấy chiếc túi, chậm rãi mở ra. Cô thấy bên trong là những khúc xương, bỗng hiểu được lí do vì sao Xử Nữ không biết nói gì với cô.

- Tôi có thể lấy chúng ra được không? Và xem xét nó?

Thiên Bình hỏi, dù trong lòng khẳng định chín phần cái túi này không phải của Xử Nữ nhưng cô vẫn cẩn trọng hỏi lại một lần. Nhận được cái gật đầu đồng ý Xử Nữ, Thiên Bình lấy một cái kẹp gỗ và một tờ giấy sạch. Cô gắp từng khúc xương trắng ra khỏi túi và đặt lên tờ giấy.

- Cái này, tôi hi vọng cô có thể nhận biết được đây là bộ phận nào trên cơ thể con người. - Xử Nữ hít sâu một hơi trước khi dùng hết can đảm thanh xuân để nói với Thiên Bình.

- Đương nhiên là có thể. - Thiên Bình gật đầu. - Khối xương này là cổ chân và khối xương này là khối xương bàn chân. - Cô gõ lên hai khúc xương khác nhau. - Dựa theo kích thước thì có thể là của một nam giới đã trưởng thành và là chân phải. Đây có lẽ là một dạng đột biến ở chân: ngón trỏ là ngón dài nhất, sau đó đến ngón cái và ngón giữa, hai ngón còn lại dài bằng nhau. Đây là lần đầu tiên tôi thấy dạng chân như thế này, có giúp ích được gì cho cô không?

- Đương nhiên rồi! - Xử Nữ gật mạnh đầu. - Đây là thông tin rất tốt!

Nói đúng hơn là quá tốt. Nếu đúng là bằng chứng để tìm ra quản trò thì có khả năng rất cao rằng bàn chân này là của hắn. Đồng nghĩa với việc quản trò là một kẻ khiếm khuyết, chỉ cần tìm một người không có bàn chân phải và phù hợp với miêu tả của Thiên Bình là được.

Xử Nữ thở ra một hơi nhẹ nhõm, bấy giờ cô mới có tâm trạng để uống cốc trà của Thiên Bình. Kể cả khi nó vẫn đắng như lần đầu nhưng vẫn không cản được tâm tình của cô bây giờ. 

Cô rời khỏi căn nhà của Thiên Bình sau khi uống xong cốc trà, không quên cầm theo túi vải và nói lời cảm ơn.

Bác sĩ vẫn ngồi một chỗ không nói gì, cô chìm trong suy nghĩ của mình và chắc chắn sẽ giữ nguyên một tư thế nếu Kim Ngưu không lay người. 

Lại tiếng gõ cửa. 

Thiên Bình chẳng thể nào quen việc ngôi nhà của mình có nhiều người đi ra đi vào. Trước đây nó tĩnh lặng bao nhiêu thì bây giờ lại ồn ào bấy nhiêu, thay đổi quá mức đột ngột. 

Cô bảo Kim Ngưu rời đi và ra mở cửa. Bên kia cánh cửa là người con gái có khuôn mặt gần giống với Thiên Bình - trụ cột tinh thần của ngôi làng, Bạch Dương. 

Thường ngày, người con gái tóc trắng này sẽ luôn mang biểu tình bình thản trên khuôn mặt, giọng nói không nhanh không chậm. Chính sự bình thản không sợ hãi với điều gì mà mọi người dường như đều tin rằng, người con gái đó có thể giải quyết mọi việc. Trụ cột tinh thần, nếu cô không gục ngã thì người dân cũng không gục ngã nhưng nếu cô gục ngã, cả ngôi làng đều sẽ gục ngã. 

Thiên Bình đã từng nghĩ, phải chẳng người con gái này vẫn sẽ ung dung như vậy mà sống cho tới cuối đời. Nhưng hôm nay, Bạch Dương lại mang biểu tình chưa bao giờ xuất hiện trên khuôn mặt cô ấy.

Sợ hãi.

Kinh hoàng.

Không muốn tin.

Cơ thể run rẩy, khuôn mặt tái xanh, mái tóc xơ xác, đôi môi thâm tím, đôi mắt dại ra đầy gân máu. Lần đầu tiên Thiên Bình chợt nhận ra người con gái ung dung mà mọi người tin tưởng cũng chỉ là con người, một người con gái ngoài tuổi hai mươi. Một người con gái không cha không mẹ, sống một mình nhưng lại phải gánh vác cả vai trò nặng nề.

Bạch Dương không chịu vào nhà cùng với Thiên Bình, cô đứng bên ngoài cánh cửa gỗ nói. 

Cô ấy đã mơ một giấc mơ thật kinh khủng. Trong giấc mơ đó Sư Tử đã bị giết, nằm ở chính giữa căn phòng, máu từ cổ anh ta tuôn ra nhuộm đỏ một mảng. Mà Bạch Dương chỉ có thể đứng một chỗ trân trân nhìn con người đó, cơ thể không thể chuyển động. Bên tai cô vang lên tiếng nói cười kiêu ngạo, nó nói rằng đó là điều tất yếu sẽ xảy ra để thúc ép trò chơi.

Thiên Bình đã cố gặng hỏi về người giết Sư Tử nhưng Bạch Dương tuyệt đối không nói bất cứ một lời nào. Bạch Dương chưa nói về giấc mơ ấy cho anh ta, không muốn nói và sẽ không bao giờ nói.

Cô gái tóc trắng nói không đầu không đuôi, Thiên Bình cũng chẳng biết nên ai ủi cô ấy như thế nào. Cuối cùng chỉ bất đắc dĩ nhẹ giọng nói rằng đó đơn thuần chỉ là giấc mơ nhảm nhí mà thôi, không nên quá tin tưởng vào nó.

Bạch Dương lắc đầu liên tục, luôn miệng nói "chị không hiểu", "có nói thì chị cũng sẽ không hiểu". Cô quay đầu chạy đi mất.

Thở dài một hơi nặng nề, Thiên Bình quay người, đóng cửa.

Kim Ngưu đứng trên bậc cầu thang quan sát cuộc đối thoại của Bạch Dương và Thiên Bình. Dù không nghe rõ họ nói gì nhưng cũng biết được đại khái nội dung. Cậu quay người đi cùng lúc Thiên Bình xoay người lại.

Hôm nay như vậy là đã đủ rồi.

Mọi chuyện rồi sẽ lại sớm bắt đầu thôi.


Ngày thứ tư.

Phù thủy đã cứu đúng người.

Không có người chết.

--------------------

Yea :D Ta đây :D Đã lâu không gặp.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info