ZingTruyen.Info

12 Chom Sao Xuyen Sach The Gioi Khac Trinh Vo

Tại công ty M&Y, Ma Kết ngồi trên tầng cao, mệt mỏi đến tức tối. Mệt mỏi là bởi vì dạo gần đây có quá nhiều việc, tài liệu, hợp đồng đều nhiều đến không đếm xuể. Còn tức tối là bởi vì đứa bạn thân Thiên Yết kiêm người đồng sáng lập công ty cùng cậu.

Cậu chẳng rõ là tại sao nữa, chỉ tầm khoảng hơn bốn tháng gần đây thôi mà cậu bạn của cậu lại cứ thường xuyên đuổi việc nhân viên, kể sương sương thì cũng đã hơn chục lần rồi. Tại sao là tính theo lần chứ không phải theo người? Bởi vì cậu đuổi chỉ có một người duy nhất!

Cậu cũng chẳng rõ người đó như thế nào, chỉ biết người đó bên phòng kế hoạch và làm việc cũng rất tốt. Nhưng mà Thiên Yết lại không vừa mắt, nghe đâu hình như bởi vì một cô nào bên phòng thiết kế. Thật là, chỉ vì một người mà muốn giết cả công ty hay sao? Cùng nhau lập nghiệp thất bại biết bao nhiêu lần, mãi mới có thể thành công như bây giờ mà lại làm việc như thế. Có phải là cậu đang muốn lại phá sản tiếp không?

Cánh cửa phòng làm việc của Ma Kết được mở ra, Thiên Yết dáng vẻ chán chường kéo ghế ngồi đối diện với cậu. Sau khi lưng đã ngã vào ghế, cậu mới nói: "Bản kế hoạch đang soạn, cũng sắp xong rồi, chỉ là kịp với dự định chứ không thể xong trước được thôi." Sau khi nói xong, cậu nhướn mày: "Làm sao? Nhìn tao làm gì? Họ làm không kịp thì liên quan gì tao?"

"Mày còn hỏi liên quan gì mày? Đứa nào đuổi việc một người nhân viên đến cả chục lần vậy?" Ma Kết nhấn mạnh hai chữ "đứa nào", kèm theo một cái nhíu mày, khiến Thiên Yết không vui.

"Mắc gì bênh vực cô ta? Yêu cô ta à? Cô ta làm ảnh hưởng đến tâm lí nhân viên nên tinh thần nhân viên có phần giảm đi, vậy thì tao tiễn cho nhanh thôi, bênh một lần còn được, chứ tao đuổi bao lần mày kêu về bao lần thì rõ là mày đang muốn kiếm chuyện. Không được thì tìm nhân viên khác, cần gì tức giận?" - Cậu nói một tràng dài, dường như trước giờ đây là lần đầu tiên cậu nói được nhiều như thế, tự nhiên cũng cảm thấy bản thân có thành tựu.

Ma Kết thở dài, cậu đến lạy đứa bạn. Chẳng lẽ nó quản lí nhân viên bao lâu nay, nhìn thấy bao nhiêu thực tập sinh không nhận thức được công việc mà rời khỏi, không tự cảm thấy đuối sao? Cậu nhìn thôi cũng cảm thấy mệt mà nó nói như không? Nó nghĩ chỉ cần mướn về là được chắc? Hơn nữa lần này kế hoạch lại quan trọng, nó nghĩ thiếu một chủ lực lại là chuyện bình thường à? Cậu không biết cái cô Tư Tử gì đó làm gì ảnh hưởng đến tâm lí nhân viên, cậu chỉ biết cô ta làm được việc, thế thôi!

"Không yêu đương gì hết, mày gọi người về tiếp tục công việc cho tao, ít nhất thì sau khi hoàn thành kế hoạch rồi mày đuổi thì tao cũng sẽ không nói gì nữa." Cậu nói, nhìn đứa bạn đang nhìn mình với ánh mắt phức tạp. Đoán được ý, cậu bồi thêm: "Tao còn chẳng biết cái cô đó tên gì thì mày đừng có khéo lo cho tao! Tao chỉ đang tiếc tiền cho nhân viên thực tập làm không được bao nhiêu mà phá thì nhiều thôi."

-----

Thành phố, chiều mát. Làn gió nhẹ thổi qua mái tóc được buột gọn, làm cho những sợi tóc con bay tán loạn một cách dịu dàng. Những cành hoa, hay bông hoa từ nhỏ nhắn nằm bên lề đường mặc người dẫm đạp cho đến trên những cành cây mặc sức gió mà rơi, nhưng cho dù là ở trạng thái nào đi nữa thì nó cũng là một loài hoa đẹp đẽ.

Song Tử bước bên lề đường, nghe tiếng gió thổi, ngắm hoa rơi, lòng bình yên lại có chút ấm áp len lỏi. Xuyên đến thế giới này một khoảng thời gian rồi, đường đi cũng đã có phần rành rỏi hơn, hôm nay sau những ngày bận rộn vì sắp xếp nhà cửa, cô cũng có chút thời gian để đi dạo khuây khỏa.

Ngắm nhìn mọi thứ, làm cô chợt nhớ đến trước đây, khi cô vẫn còn là một đứa trẻ mồ côi không có ai cưu mang nhưng mạng lớn, nhớ đến một cô bé vẫn luôn mong mỏi có gia đình và nhớ đến sự cô đơn vẫn luôn bao trùm. Không phải tự nhiên cô lại nhớ đến nó, bởi thật sự thì cô là người thường tiến về phía trước, cô không muốn nhìn lại quá khứ để buồn, để cô đơn nhưng mà với sự bình yên của cảnh vật xung quanh thế này, nó không thể ngăn cô lại được, vì thế mà bất giác nhớ đến rồi vẻ mặt buồn bã cứ như vậy xuất hiện sau biết bao nhiêu lần cô chưa từng cho nó xuất hiện.

Cô phải công nhận một điều, đó là phong cảnh tại thế giới này rất đẹp, đẹp đến mê mẩn mà hồn bị cuốn vào trong nó. Làm cô tự nhiên có thật nhiều cảm giác, cảm hứng cho những bộ sưu tập thời trang, nhưng tiếc thật, cô không có giấy hay bút gì ở đây cả. Cô đúng là có thể tự tưởng tượng ra nhưng do bản thân não cá vàng, cho nên cũng rất khó để nhớ được nó cho đến khi về đến nhà.

Mất hồn, bỏ đi sự tích cực mình vẫn luôn mang một lúc, sau đó cô lại quay về với bản thân của hiện tại. Cô nhanh chân bước về nhà, nhưng chưa đi được mấy bước thì một chiếc xe hơi chạy đến, ngưng lại tại chỗ cô đứng. Từ trong xe, một cô gái tầm tuổi của Cự Giải bước ra cùng với một nam nhân cao lớn vẻ mặt cứng nhắc khó chịu, cậu ta không thèm che giấu đi vẻ mặt ấy và cô có cảm giác vẻ mặt ấy là dành cho... Cô?

Cơ thể này quen với họ? Đúng không?

Đáp án như thế nào, cô chắc chắn sẽ nhận được ngay bây giờ.

Cô gái kia bước đến, điều cô ấy làm đầu tiên là ôm cô rồi khóc. Ừm, ấn tượng của cô với người này là sự yếu đuối, à thì... Cô không giỏi trong ngôn từ cho nên cứ dùng từ này đi. Sau đó, cô gái ấy nói: "Chị, em đã tìm chị rất lâu đó, chị đi đâu thế? Em đến tận nhà chị mà vẫn tìm không thấy? Điện thoại cũng không thấy bắt máy, có chuyện gì sao? Có gì chị cũng phải nói cho em biết chứ!"

Thiên Yết nhìn hình ảnh trước mắt, nhíu mày sau đó bảo: "Cần gì phải khóc cho cô ta? Cũng đâu phải chị em ruột thịt? Chỉ là đồng nghiệp thôi mà? Hơn nữa cô ta còn hại em rất nhiều lần nữa chứ!"

Song Tử nghe xong, hơi ngờ vực, vậy cô là chị của cô gái này hay là bạn bè bằng mặt không bằng lòng? Thôi thì vẫn im lặng với vẻ mặt tốt tính trước đi.

Bảo Ly nhìn Thiên Yết, quay ra Song Tử đang như không có gì, tự nhiên có chút nhói lòng, miệng bảo: "Song Tử rất tốt mà, bởi vì anh không thấy thôi, chị ấy là người tốt, cho nên anh đừng hiểu lầm chị nữa!"

Song Tử? Cô chợt nhớ đến quyển tiểu thuyết mà hôm trước được mấy đứa bạn kể, tự nhiên có chút hài lòng. Cố lục lại trí nhớ thêm mấy đợt để nhớ hết mọi thứ về cô gái Song Tử và Bảo Ly này.

"Dạng người này mà em có thể tin tưởng được, thì làm sao có thể thành nhà thiết kế chứ. Em quá ngốc rồi."

Sau khi nghe được câu nói của người con trai nọ, đầu Song Tử tự nhiên hiện lên ba dấu chấm hỏi to đùng. Tin tưởng một người thôi mà không thể làm nhà thiết kế? Vậy thì vẽ đẹp là vô dụng à? Có cái đầu không vậy?

Song Tử vẫn đang bình tĩnh.

Sau khi Thiên Yết nói xong, Bảo Ly liền nhanh chóng nói đỡ thêm cho Song Tử. Nhưng càng nói, thì mọi câu nói của người con trai kia lại càng ngày càng độc địa hơn.

Sau một lúc lâu cố gắng bình tĩnh lại, thì Song Tử đã chính thức nổi khùng.

- Này, có não không vậy? Bộ khi nói chuyện là vứt não đi rồi à? Nói toàn mấy câu chẳng có gì liên quan cái gì? Ê nè, tôi cho dù có làm gì với Bảo Ly đi chăng nữa á, thì cũng là với Bảo Ly chứ không phải với cậu! Tôi không có cướp sổ gạo của cậu, cũng không có cướp của hay người yêu, vợ chồng của cậu. Bớt lại, người bị hại không nói thì cậu có cái quyền gì sỉ vả, chán ghét tôi?

Sau một tràn dài, điều mà Song Tử nhận được là ánh mắt bất ngờ của cả hai người nọ. Chẳng phải Song Tử trong quyển tiểu thuyết này rất hung dữ với em gái sao? Vậy thì đây có gì sai mà bị nhìn đến thế? Dù cho là như vậy, thì Song Tử cũng không thay đổi sắc mặt, nhìn thẳng vào bọn họ.

Bảo Ly nhìn Thiên Yết, sau đó ôm lấy cánh tay của Song Tử: "Chị, mình bỏ qua được không? Dù sao gì thì cũng làm chung mà..."

Nói rồi, Bảo Ly khều khều Thiên Yết với ý định bảo cậu xin lỗi Song Tử, nhưng... Thiên Yết rất ghét việc xin lỗi, nhất là với người mình ghét, cho nên cậu cứ đứng mãi mà chẳng thèm nói gì.

Mãi một lúc, Song Tử mới than thở: "Nếu không có gì để nói, thì tôi đi. Và làm ơn, nếu như đã không có chuyện gì muốn nói với tôi hay là chỉ có ý định tìm chuyện cho đã cái mỏ các người thì đừng có xuất hiện trước mặt tôi!"

Khi Song Tử chuẩn bị rời đi, thì Bảo Ly lại kéo lại, cô đưa ánh mắt ái ngại nhìn cậu, rồi nói: "Giám đốc, dù sao chủ tịch đã lên tiếng rồi thì mình cũng không nên làm trái..."

Đến bấy giờ, Thiên Yết mới chán ghét quay mặt đi nơi khác: "Ngày mai đến M&Y tiếp tục công việc."

"Cho tôi hỏi, tại sao tôi lại phải nghe theo lời cậu? Và cậu là cái thá gì để tôi đứng ở đây để đối mặt với thái độ của cậu?"

Thiên Yết tức tối, khi sức chịu đựng đã đến giới hạn, chỉ trực chờ đem cái "bánh tráng" trước mặt bỏ vào lò than nóng thì Bảo Ly lại nắm lấy tay cậu, ánh mắt cực kì đáng thương, cuối cùng cậu vẫn phải chọn xuống nước.

"Xin lỗi, ban nãy tôi không nên nói như vậy và... Cũng xin lỗi vì đuổi việc cô, ngày mai hãy đến công ty của chúng tôi để tiếp tục công việc."

Lúc này, Song Tử mới dịu lại, nhìn Bảo Ly xoa xoa đầu cô: "Đúng là em gái ngoan."

Bảo Ly hơi bất đắc dĩ tránh đi bàn tay của Song Tử, sau đó nói với Thiên Yết: "Anh Yết, anh về trước đi, lát em bắt xe về sau. Và còn bản thiết kế mới em vừa làm xong rồi, vẫn còn trên công ty, nếu anh có lên trên đó thì lấy luôn nha."

Thiên Yết gật nhẹ đầu, sau đó bước lên xe rời đi, sự tức tối vẫn cứ sôi trào trong máu. Song Tử, cô đợi đấy!

"Chở con gái đi mà còn không thèm chở về, thứ đàn ông!"

Đó là câu nói Song Tử dành cho Thiên Yết sau khi cậu gần đến bên cửa xe.

Bảo Ly nhìn Thiên Yết xiếc chặt tay bước vào trong xe, miệng hơi cười nhẹ, hóa ra Song Tử có thể làm cho cậu tức đến thế. Sau khi xe đã đi, Bảo Ly nhanh chóng quay ra Song Tử cười cười.

- Chị của em giỏi quá! Mà sao mấy hôm nay em đến nhà không thấy chị? Với lại điện thoại của chị em cũng không điện được nữa á.

- Máy chị hư, chị gặp lại mấy người bạn cho nên dọn đến ở với họ. À, em đói chưa? Mình đi tìm chút gì đó ăn ha?

Lúc nghe được câu của Song Tử, tự nhiên trái tim Bảo Ly đập nhanh hơn bình thường. Trước giờ Song Tử không có nhẹ nhàng với cô như thế và Song Tử cũng không có bạn bè... Vậy những người bạn kia là ai? Hơn nữa, trước giờ cô ấy chỉ tự làm đồ ăn cho cô, làm gì có việc dẫn cô ăn lề đường? Cô ấy còn ghét thức ăn lề đường cơ...

Sự quan tâm này, nó xa lạ quá! Dù vậy cô cũng rất vui nhưng mà cô không kịp thích nghi với nó. Cô nói: "Nếu đã dọn nhà thì chắc nó cũng không gần ở đây chị nhỉ? Vậy thì chị về trước, em cũng còn chút việc, thứ hai... Chị đem cơm cho em ăn nhé? Em thèm."

Song Tử hơi khựng lại, sau đó cười xuề xòa: "Được rồi, vậy thứ hai sẽ nấu thật ngon cho em gái của chị!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info