ZingTruyen.Info

[12 chòm sao - Xuyên sách] Thế giới khác - Trinh Võ.

Chương 6: Đông đủ.

Cas_TV

- Bảo Bình đến rồi, vậy buổi chiều cô có rảnh không nhỉ? Nếu như không có việc thì tiện cô giữ nhà nhé? Tôi không khóa cửa. - Sư Tử trong nhà với bộ dạng có chỉnh tề, nhận thấy Bảo Bình đến liền nói. Dù sao thì đây cũng là nhà cậu, ít ra thì nếu rời nhà, cậu cũng phải khóa cửa, nhưng bây giờ xuất hiện một người bị truy lùng khắp nơi nên không gọi bác sĩ đến được, vậy thì đành chịu khó cho người lạ vào nhà vậy. Có hơi phiền nhưng vì cứu người thì cứ vậy đi.

Bảo Bình đứng cạnh Kim Ngưu, rất dễ tính gật đầu. Sau đó, cô trò chuyện với Sư Tử một vài câu mới lên phòng của cô gái bị thương nặng kia.

Bước vào căn phòng tại tầng hai căn nhà của Sư Tử, mùi thuốc nồng nặc sộc vào mũi, dù chỉ mới có mấy ngày thôi nó đã thành phòng bệnh không hơn không kém. Nếu cô gái này bị thương nhẹ thì không đến mức nào đâu, nhưng đằng này là sắp chết nên khác hẳn. Ngay cả Kim Ngưu, dù thường xuyên đến bệnh viện cô làm đưa cơm cũng chịu không nổi.

- Trước giờ bệnh nhân nào cũng nồng mùi thuốc vậy sao? Mùi chỉ ngửi thôi cũng muốn bệnh rồi. - Kim Ngưu đến bên giường bệnh, bàn tay nõn nà cầm lấy chiếc khăn, nhẹ vò qua thau nước ấm, vắt khô rồi lau cho cô gái trên giường.

Kim Ngưu ít khi quá hy vọng vào một điều gì đó lắm, bởi cô sợ sẽ thất vọng, nhưng nay cô gái nằm trên giường này lại đem cho cô một hy vọng rất lớn, cô như thể chắc chắn đây thật sự là Cự Giải. Cô hy vọng nhiều đến nổi có những đêm cô còn không dám chợp mắt vì sợ người sẽ sốt, sẽ khó chịu, thậm chí cô còn chẳng thèm nhớ rằng cô đang là tiểu thư.

- Than vậy rồi mà không chịu nghĩ ngơi sao? Được rồi đừng lau nữa, đói chưa? - Đối mặt với đứa em út cứng đầu, cô chưa bao giờ dám dập tắt hy vọng của nó cả, nhất là khi hy vọng lớn đến thế này. Trước giờ Kim Ngưu sợ thuốc, ghét mùi của mấy loại thuốc cực kì, vậy mà nay nó lại chịu khó đến độ không dám ngủ một giấc quá say, chỉ có thể nói là hy vọng này đối với nó cực kì lớn.

- Có, mày đi mua đồ ăn đi. Tao ở đây lo cho người này. - Kim Ngưu nhanh chóng ra lệnh, hệt như bản thân là chị lớn nghênh mặt, trông vào mà muốn đấm cho mấy cái.

Bảo Bình phì cười, không còn lời gì có thể dạy bảo con út này được nữa cả. Cô đặt liều thuốc với ba bốn viên thuốc trắng, sau đó cũng rời đi. Lâu lâu buồn buồn nhìn nó nghênh mặt cũng đỡ chán ấy chứ.

Rời khỏi căn nhà của Sư Tử, cô bắt một chiếc taxi đến quán ăn mua đồ ăn. Cô tính là nấu, nhưng nghĩ lại thì có lẽ giờ này nấu cũng chỉ tổ bỏ đi, vì thế cô lựa chọn chút đồ ăn nhẹ. Mua xong thì ghé đến quán cà phê bên cạnh mua nước cho Kim Ngưu.

Cô bước vào quán, nhìn quanh căn phòng một lượt tìm kiếm quầy bán nước, rồi bước đến quầy gọi nước mang đi. Bản thân làm một loạt động tác mua bán một cách nhẹ nhàng, tác phong luôn luôn chẳng thay đổi. Cũng bởi tác phong của bản thân, mà cô không hề hay biết có một cô gái trong góc bị cô làm thu hút.

Ba người Thiên Bình, Xử Nữ, Song Tử đã ngồi được một lúc rồi, họ đang bàn bạc về cuộc sống sau này... Nghe thì có hơi nhảm nhí nhỉ? Hoặc có lẽ chỉ có họ cảm thấy nó nhảm, chung quy thì tương lai xa vời quá, nắm không được mà bỏ lại càng không, cho nên để mà nói đến tương lai thật sự không phải là chuyện đương nhiên lắm. Thế nhưng ở hoàn cảnh này thì đó là thứ duy nhất họ có thể lo đến.

Thiên Bình ngồi nhìn những viên đá tan đi, trong lúc vô tình quay đầu lên thì chợt thấy một cô gái. Sẽ chẳng có gì đặc biệt, nếu như tác phong Bảo Bình và cô gái đó cực kì giống nhau. Trước đây, khi quen Bảo Bình được một khoảng thời gian rồi thì cô liền nhận ra ngay sự khác biệt của cô ấy. Cô ấy luôn đặc biệt theo từng cử chỉ, từng hành động tay chân của bản thân, thậm chí cô còn từng chắc nịch rằng nếu như sau này Bảo Bình thay da mặt thì cô chắc chắn nhận ra cô ấy.

- Bảo... Sao lại... - Nhận thấy Song Tử và Xử Nữ đang nhìn mình với đôi mắt kì lạ, Thiên Bình tự nhiên đứng lên. Muốn biết người có phải hay không, chỉ cần đi đến đó thử họ một chút là được rồi! Nghĩ xong cô liền nói rồi nhanh chóng chạy theo người đã rời khỏi quán. - Tao đi một lát đã, tụi bây ở yên đây.

Đối mặt với một Thiên Bình đang hoảng hốt, Song Tử và Xử Nữ hoàng toàn không hiểu gì. Nhưng nếu như Thiên Bình đã nói vậy thì hai cô cứ việc ngồi đây tiếp tục uống nước vậy.

Bảo Bình rời khỏi quán cà phê nọ, vừa đi được mấy bước thì liền cảm nhận được có người đang đi theo mình. Cô hơi hoang mang, bước chân cũng dần chậm lại. Cô đưa tay vào trong túi áo, lấy chiếc điện thoại mà cô chẳng thể nào mở khóa để sử dụng soi nhẹ ra phía sau.

Người đang theo cô là một cô gái, trong dáng vẻ có phần chững chạc hơn hẳn người khác, nếu không khoảng tuổi hai mươi tám thì cũng nằm ở mục doanh nhân thành đạt. Vậy thì liên quan gì cô? Trong cốt truyện ở quyển sách này, cô nhớ cô gái Bảo Bình này chỉ quen Bảo Ly và Tiểu Hải là hai nhân vật chính, mà nếu là nhận vật chính thì không đến mức già dặn như vậy...

Nghĩ không ra, Bảo Bình cũng không nghĩ nữa. Càng ngày bước chân càng chậm chạp, cuối cùng quay đầu về phía sau mình. Đây là một cách kiểm tra tâm lí, nếu họ đang theo dõi cô chắc chắn họ sẽ chột dạ và tự khắc có những hành động không tự nhiên. Và đúng như cô đã dự đoán, người đó thật sự đi theo cô.

Thiên Bình thấy người đi trước mắt mình bất chợt quay đầu lại, có hơi bất ngờ, chân cũng không dám bước về phía trước nữa. Cô chột dạ không phải vì bản thân đi theo người khác không đứng đắn, mà là bởi vì... Cô chắc chắn Bảo Bình chính là cô gái đó. Nhưng mà... Chẳng phải Bảo Bình là bác sĩ ở bệnh viện sao? Sao lại có thể xuyên qua đây? Có chuyện lại xảy ra vậy?

Người con gái với gương mặt xa lạ nhưng cái cảm giác thân thuộc luôn bao trùm, Thiên Bình nhìn người nọ, đứng đực ra, nhíu mày. Mãi cho đến khi người nọ đã bước đến cạnh cô, khoảng chừng một bước chân nữa thôi là sẽ quay lưng lại với nhau, cô lên tiếng:

- Sao mày lại ở đây? Bảo, tao chắc chắn là mày, mày là Bảo Bình có đúng không? - Thiên Bình nắm lấy cánh tay của người đang đứng sát bên mình, đôi mắt lại có thêm một tầng long lanh, từ khi xuyên đến đây cô rất dễ khóc. Nhìn người trước mắt cứ nhìn cô mãi, cuối cùng cô nói. - Tao là Thiên Bình đây, Trần Thiên Bình.

Bảo Bình sững người, đúng rồi, tai nạn Kim Ngưu xuyên qua là tai nạn giao thông mà, trên xe Xử Nữ, Song Tử lẫn Thiên Bình đều ở bên trong, cô gái này là Thiên Bình sao? Thật sự chẳng hợp với tính cách của cô ấy chút nào, nhưng chung quy thì... Nhóm sáu người, nay đã tìm được bốn người rồi. Hai người kia chắc chắn cũng ở gần đây thôi.

- Hôm mày bị tai nạn giao thông cũng là hôm tao rơi từ sân thượng xuống. - Bảo Bình nói, sau đó ngưng một lúc nhìn sắc mặt người bạn. - Kim Ngưu đang ở cạnh tao và... Có một người đang hôn mê với khả năng cao là Cự Giải.

Tốt thật, vậy ra cuối cùng họ lại quay về bên nhau rồi! Thiên Bình cười thật tươi, rồi nắm tay Bảo Bình quay lại quán nước. Song Tử và Xử Nữ chắc chắn cũng rất mong gặp lại chị em của mình. Cuối cùng, quanh đi quoảnh lại họ lại có thể tìm được nhau.

Trên đường quay lại, họ cứ mãi nói về những ngày xuyên qua đây. Say mê đến mức vào quán rồi mà Xém nữa quên mất hai người Song Tử và Xử Nữ đang nhìn họ hết sức hoang mang.

- E hèm. - Bảo Bình hắn giọng, sau khi kéo hai người Song Tử và Xử Nữ đang hoang mang nhìn mình và Thiên Bình rồi, Bảo Bình mới nói tiếp. - Đi thôi, đến nơi rồi ta lại nói.

Sau đó, bốn người họ kéo nhau rời khỏi.

-----

Trong căn phòng, mùi thuốc vẫn luôn nồng nặc, có hai cô gái. Một người ngồi bên thành giường, sớm đã say giấc, có lẽ là do mệt. Còn một người nằm trên giường bệnh, gương mặt phờ phệt hệt như sắp chết đến nơi.

Phút chốc, bàn tay đang được nắm chặt bởi Kim Ngưu động đậy. Cô gái nọ hơi lắc đầu, cố lấy bàn tay phải ra khỏi tay người, còn bên tay trái thì đặt lên vầng thái dương, xoa xoa.

Cự Giải dần mở mắt, nhìn xung quanh lại nhớ về màu đen bao trùm kia. Có lẽ sau những ngày tồi tệ đó, cô sẽ lại có thêm một nỗi sợ nữa, đó là màn đêm. Nhưng dù vậy đi nữa, cô cũng vẫn chắc chắn cho dù màn đêm bao trùm lần nữa thì bản thân cũng sẽ như thế, sẽ không bao giờ tỏ ra sợ hãi, cô ghét cảm giác yếu đuối ở hoàn cảnh đó.

Quên đi màu đen của những ngày đau đớn, cô quay về với thực tại của chính mình. Căn phòng này được trang trí theo màu gỗ, trong vào rất thư giãn nhưng cũng bởi vì sự thư giãn ấy mà cô chắc chắn cô đang không ở bệnh viện. Vậy đây là...? Hôm đó hình như có một người con trai và hai cô gái thì phải? Hình như là họ đã cứu cô? Vậy có phải cô đang ở nhà họ không? Nơi đó... Rất xa lạ... Vậy có phải họ cũng lạc giống cô?

Tay cô lại cố động đậy, làm cô chú ý đến người bên giường, đúng rồi! Chỉ cần đợi người tỉnh giấc rồi hỏi thôi là được rồi! Nghĩ xong cánh tay cô lại tự giác không động đậy nữa, dù cho cánh tay bị nắm chặt sớm đã tê đi.

Cô nhìn người bên giường, đôi mắt khẽ giao động, có phải cô ấy đã chăm sóc cô không? Cô ấy đuối như vậy... Có phải cô đã hôn mê rất lâu rồi không? Tự nhiên cô cảm thấy bản thân thật sai trái.

Cánh cửa của căn phòng chợt mở ra, trước mắt Cự Giải là hình ảnh của bốn cô gái, dáng vẻ có phần khác nhau và tuổi tác cũng vậy. Cô chợt cảm thấy hình ảnh này thật quen thuộc. Khi ấy, lúc cô hôn mê do mất sức cũng là hình ảnh này...

Bảo Bình thấy Cự Giải tỉnh lại liền nhanh chân bước vào, sau đó kiểm tra cho cô, không quên hỏi cô hiện tại có cảm thấy mệt mỏi hay không. Sau một hồi lo lắng, kiểm tra hệt một đứa trẻ thì Kim Ngưu bên giường cũng bị đánh thức.

Kim Ngưu nhìn quanh một chút, đôi mắt cô mở to. Những người này... Có phải là... Nghĩ đến cô liền không khỏi xúc động nhìn Bảo Bình.

Nhận được cái gật đầu của Bảo Bình, cô ngơ ngác nhìn họ một lúc: "Đây là Song Tử đúng không?" Cô ôm ấy Song Tử rồi nói, sau đó chuyển hướng sang Thiên Bình đang nhìn người trên giường: "Đây là Thiên Bình."

Người còn lại không cần phải nói chính là Xử Nữ.

Họ nhìn nhau, cười một cái ngờ nghệt. Sau đó Song Tử bước đên bên giường, ôm lấy Cự Giải rồi tựa đầu vào cô nàng ốm yếu.

- Mày là Cự Giải đúng không?

- Đây là...

Cự Giải nghe những cái tên cùng nhìn những hành động của những người xung quanh, trong đầu ong ong không hiểu, chuyện gì đã xảy ra?

Không đợi người bạn thắc mắc, Xử Nữ tự giác đổ lỗi cho mình: "Hôm ấy tao lái xe không cẩn thận, cho nên... Sau đó thì bốn đứa tao xuyên sách... Là cái quyển "trái tim" mà mày bảo tao đọc hôm trước."

Kim Ngưu tự giác hiểu chuyện, bồi: "Mé, đường đang yên tự nhiên con chó từ đâu nhảy ra."

- Chó á? Đó là đường rừng mà nhỉ? - Cự Giải bỗng hỏi lại.

- Thì bởi vậy mới nói...

- Vậy ra ta lại có được một mạng nữa nhỉ? - Thiên Bình chuyển chủ đề, tiện miệng chuyển luôn bầu không khí đang vui vẻ trở thành yên lặng kéo dài. - Bộ truyện này, chúng ta rất hay chết.

Mọi người yên lặng một chút, rồi Bảo Bình nói: "Ôn lại bộ truyện đó nhỉ? Nhất là Song Tử, mày không đọc nên nghe kĩ."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info