ZingTruyen.Info

[12 chòm sao] Werewolf - Săn sói

Chương 9: Phán quyết dành cho kẻ ngoài cuộc

ann_home

Ánh sáng vụt tắt. Tất cả thợ săn được đưa đến cùng một căn phòng lớn. Mười một chiếc ghế được xếp thành vòng tròn. Những thợ săn đi đến vị trí của mình.

[Bước đến tâm vòng tròn đi.]

Giọng nói trầm thấp kia vang lên trong đầu Bạch Dương. Cậu nhìn vào giữa, tại ví trí đó có một chiếc ghế thấp, thấp hơn hẳn những chiếc ghế khác. Không, phải nói là do những chiếc ghế kia quá cao, cao một cách bất thường. Một chiếc ghế có độ cao tầm ba mét, phía dưới có cầu thang dẫn lên trên đệm ngồi. Từ trên cao có thể quan sát toàn bộ hành vi của người ở dưới.

Một vòng tròn gồm những kẻ phán quyết và ở dưới cùng là kẻ bị phán quyết.

- Trông mình cứ như là tội đồ thiên cổ vậy.

Bạch Dương ngồi xuống ghế. Cậu nhớ lại lời Xử Nữ từng nói rằng không dễ gì đối mặt với mười lăm thợ săn. Giờ thì cậu hiểu rồi, ngay cả khi chỉ có mười một người, thì việc ngồi đây, chịu đựng ánh mắt của họ từ trên cao, không phải vị trí ngang hàng, thật sự vô cùng áp lực. Ngay cả việc thở hay liếc mắt cũng thật khó khăn.

- Vậy mọi người sẵn sàng chưa?

Lần này giọng nói phát ra từ hai chiếc loa ở hai bên tường. Giọng nói đó vô cùng kì lạ, có vẻ người đàn ông này đã sử dụng máy biến đổi giọng nói. Vậy có lẽ giọng nói vang lên trong nhận thức kia cũng không phải là thật.

- Này, ông già, những thợ săn khu vực khác đã ổn định chưa?

Thiên Yết gõ ngón tay lên bàn, vẻ mặt có chút khó chịu, hắn ta rất ghét việc phải chờ đợi.

- À, lần này chỉ có những thợ săn ở khu vực này tham gia thôi?

- !?

- Phạm vi là những học sinh của học viện.

- Ông đang nói cái quái gì vậy?

Không chỉ Thiên Yết, tất cả các thợ săn khác đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc và khó hiểu. Khoảng lặng trôi qua. Đầu dây bên kia vẫn im lặng như để cố tình trêu đùa với cảm xúc của các thợ săn.

- Già Làng, ông giải thích đi! Chuyện lớn như này mà chỉ triệu tập thợ săn trong học viện thôi sao?

Lần này đến lượt Kim Ngưu đập tay xuống bàn hét lớn, cuối cùng thì cũng có phản hồi, nhưng chẳng phải câu trả lời họ mong muốn.

- Cũng đâu phải chuyện lớn gì? Một học sinh của học viện vô tình vào kết giới, vậy thì để học sinh của học viện giải quyết.

- Ông nghĩ các thợ săn khác, đặc biệt là những thợ săn lớn tuổi sẽ chấp nhận kết quả cuối cùng do một đám nhóc đưa ra à.

Cự Giải là người lên tiếng, chuyện này quá vô lý, ngay cả kết quả có tốt đẹp thế nào thì nó cũng không mang lại sự hài lòng cho tất cả. Cô lo rằng chuyện này sẽ trở thành cái cớ để các thợ săn khác chống lại họ.

- Chấp nhận phán quyết không phải quyền lợi của chúng, đó là nghĩa vụ. Quyết định cuối cùng được đưa ra trong buổi triệu tập là quyết định tối cao nhất của ngôi làng. Hơn nữa, có đủ đại diện của tứ đại tộc tại đây.

- Ông đúng là biết cách lạm dụng quyền lực để khiến người khác bất ngờ nhỉ?

Khóe miệng Nhân Mã nhếch lên tạo thành một nụ cười. Chuyện này đúng là nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, nhưng nó không khiến cậu khó chịu giống họ. Ngược lại, cậu cảm thấy thú vị. Lý do mà Già Làng đưa ra chỉ là điều vớ vẩn để ông ta che giấu ý đồ thật sự. Chắc chắn tất cả thợ săn ở đây đều biết điều đó.

- Vì là học sinh nên để học sinh giải quyết. Đúng là cái cớ rẻ tiền nhỉ?

Nhân Mã nghe thấy giọng nói Bảo Bình ở bên cạnh, cậu đang chống tay lên cằm, nói một cách mỉa mai.

- Cậu nghĩ ông già đó tính làm gì? Cậu biết nhiều chuyện lắm mà?

Bảo Bình nhìn sang Nhân Mã.

- Nếu biết được suy nghĩ của lão già đó thì em đã đá lão khỏi vị trí ấy rồi trở thành Già Làng mới luôn rồi.

Nhân Mã trả lời bằng một câu đùa cợt. Bảo Bình cẩn thận thăm dò biểu cảm của Nhân Mã, Nhân Mã cũng cẩn thận giấu nó đi. Vẫn giữ nụ cười trên môi, cậu ta nhìn về phía Bạch Dương ở dưới.

- Nhưng có một điều chắc chắn là dù phán quyết như thế nào, đó cũng là điều tồi tệ đối với bạn của anh.

- Trông cậu có vẻ thỏa mãn nhỉ? Tôi đã nghe Kim Ngưu kể chuyện tối qua, nhưng cậu thật sự ghét Bạch Dương đến thế cơ à?

- Không hẳn là ghét, chỉ là ấn tượng đầu của em về anh ta không được tốt đẹp cho lắm. - Nhân Mã nhún vai.

- Cậu đánh giá người khác qua ấn tượng đầu à?

- Đâu phải chuyện kì lạ gì đâu. Anh biết đấy, một bộ phim dù có hay đến đâu mà đoạn trailer không hấp dẫn thì người ta cũng chẳng mò đi xem.

- Sao có thể so sánh con người với trailer phim được chứ?

- Mọi thứ trở nên thế giới này đều có thể đặt trên sự tương quan. Cuộc đời vốn là một bộ phim mà. Nếu làm diễn viên thì anh sẽ phải chạy theo cốt truyện đó mãi. Em thích làm độc giả hơn.

Nhân Mã liến thoắng nói một hồi, Bảo Bình nghe xong chỉ biết thở dài. Suy nghĩ của những thợ săn, đúng là không kẻ nào bình thường. Cùng lúc đó, từ hai bên tường, giọng nói của Già Làng lại vang lên.

- Có hai vấn đề cần giải quyết. Thứ nhất là việc Mục Sư, Phù Thủy,Thám Tử để cho dân thường biết về thợ săn. Thứ hai là nên giải quyết dân thường này như nào. Vậy chúng ta sẽ bắt đầu với vấn đề thứ nhất.

Cả Song Ngư và Kim Ngưu đều nắm chặt tay, nín thở lắng nghe từng chữ. Song Ngư biết việc phạm phải luật lệ của ngôi làng chắc chắn sẽ nhận cái giá vô cùng khủng khiếp. Cô tưởng chuyện này sẽ khiến Già Làng ra mặt trực tiếp, vậy mà ông ta thậm chí còn chẳng thèm mời những thợ săn kinh nghiệm tới buổi triệu tập. Nghĩa là ông ấy không định trừng phạt họ theo luật của làng. Nếu vậy, quyết định dành cho họ sớm đã có rồi, lời Nhân Mã nói không sai, người gặp rắc rối duy nhất chính là Bạch Dương.

- Vấn đề thứ nhất, tội trạng của Mục Sư, Phù Thủy, Thám Tử sẽ được ân xá.

Từng lời, từng chữ phát ra vang vọng khắp căn phòng. Bảo Bình không có vẻ gì là ngạc nhiên. Nhân Mã cũng nghĩ rằng người thông minh như cậu có lẽ đã đoán trước được chuyện này.

- Tại sao lại ân xá? Chẳng phải nên trừng phạt chúng hay sao?

Thiên Bình là người đầu tiên lên tiếng phản đối. Hắn nhìn về phía người em trai cùng cha khác mẹ của mình, ánh mắt chứa đầy hiềm khích. Đối diện với ánh mắt đó, Bảo Bình chỉ lộ ra bộ dạng thờ ơ, chẳng thèm quan tâm để chọc tức hắn.

- Sao hai người họ vào đây rồi mà vẫn gây nhau được vậy?

Song Tử chán nản đổ gục trên mặt bàn. Cự Giải ở bên cạnh kéo áo cô, ra hiệu hãy ngồi nghiêm chỉnh. Cuối cùng, Song Tử đành mệt mỏi dựng cơ thể dậy theo lời người bạn thân.

- Theo luật thì thợ săn không được tiết lộ bí mật cho dân thường. Nhưng chuyện này xảy ra vì họ muốn cứu người thôi. Vậy nên tội lần này có thể quy vào án treo. Ta đã suy nghĩ rất kĩ, cũng đã bàn trước với các trưởng gia tộc. Thiên Bình, cậu muốn phản đối cha mình à?

Thiên Bình tặc lưỡi. Nếu có sự chấp thuận của người đứng đầu gia tộc thì ngay cả một thợ săn tập sự cũng biết là không nên can thiệp vào.

- Nếu không ai còn ý kiến thì cuộc họp sẽ tiếp tục sau mười phút nữa.

***

- Được hưởng án treo mà sao trông cậu khó chịu vậy?

Song Ngư chú ý đến biểu cảm của Bảo Bình. Cậu ta đang siết chặt tay trái thành nắm đấm, chân mày chùng xuống, không có vẻ gì là vui mừng sau khi vừa thoát khỏi án tử.

- Dù cố tình hay không thì chúng ta cũng đã để lộ ra bí mật, vậy mà có thể được tha thứ dễ dàng như thế. Vậy thì toàn bộ trách nhiệm của chuyện này sẽ đổ lên đầu Bạch Dương. Ông ta và các đại tộc đã cố tình làm vậy để giữ cho chúng ta sống. Trước giờ những thợ săn phạm luật dù tài giỏi đến mấy cũng bị trừng phạt, kể cả khi đó là thành viên của đại tộc. Vậy nên lý do để lão bảo vệ chúng ta chắc chắn không phải là để giữ lại nhân tài rồi.

- Ý cậu là... – Song Ngư mập mờ hình dung ra điều mà Bảo Bình muốn nói.

- Trong số chúng ta, có người mang giá trị lợi dụng với họ.

Song Ngư lấy hai tay che miệng, ánh mắt dần bị bao trùm bởi nỗi hoảng loạn. Nếu nói như Bảo Bình thì những người đứng đầu đang có ý định làm trò gì đó. Một trong ba người họ có giá trị lợi dụng. Vậy thì thậm chí cả ba người, hoặc tất cả những người đang ở đây, hoặc những thợ săn không có mặt đều có thể trở thành một phần của kế hoạch.

- Kế hoạch đó là gì? Họ định làm gì chứ? Phải rồi Nhân Mã!

- Nhân Mã làm sao?

- Cậu ta biết trước chuyện chúng ta sẽ không bị phạt. Ngay cả cậu cũng chỉ vừa đoán ra thôi đúng không? Nhân Mã đã biết điều đó từ tối hôm qua.

Cả Song Ngư và Bảo Bình cùng đồng loạt nhìn về phía Nhân Mã. Cậu ta có vẻ đã nghe trộm được ít nhiều cuộc trò chuyện của hai người. Chẳng chờ đến khi Bảo Bình hỏi, Nhân Mã đã mở lời trước.

- Đừng mong chờ thế. Em không biết họ đang định làm gì, chỉ biết một trong ba người có thứ mà họ cần thôi.

- Đó là ai vậy? – Song Ngư lập tức vươn người về phía Nhân Mã.

- Đó là...

Nhân Mã ngửa cổ ra phía sau, mái tóc rủ xuống theo chiều trọng lực. Ánh đèn chùm sáng rực chiếu vào khuôn mặt. Cậu khẽ liếc nhìn cả ba người Kim Ngưu, Bảo Bình và Song Ngư. Ánh mắt cậu dừng lại hai giây trước nhân vật mà bản thân đang nghĩ đến, thật cẩn thận không để sự tinh ý của Bảo Bình nhận ra. Nhân Mã nhanh chóng ngồi thẳng người, đáp lại sự mong chờ của Song Ngư bằng một nụ cười công nghiệp.

- Là thông tin quan trọng nên muốn biết thì hai người phải trả một cái giá tương xứng.

Nhân Mã chìa hai tay ra trước Bảo Bình và Song Ngư.

- Vậy cậu muốn gì? Nanh sói? Hay tiền?

- Thông tin sẽ trả giá bằng thông tin.

Vẫn giữ nụ cười, Nhân Mã nhìn sang Bảo Bình, bằng ánh mắt của một kẻ toan tính và mưu mẹo.

- Em sẽ nói cho hai người tất cả những gì em biết. Nhưng Bảo Bình phải cho em biết một chuyện.

- Có chuyện gì tôi biết mà cậu không biết vậy?

Bảo Bình chán nản đưa tay vuốt lại phần tóc gáy của mình. Tên trước mặt đúng là kẻ ranh ma. Những thông tin cậu biết vốn dĩ Nhân Mã cũng phải biết rồi, làm gì còn chuyện gì có giá trị với cậu ta nữa đâu.

- Lý do thực sự khiến anh bị trục xuất khỏi gia tộc là gì?

- !

- Mọi người đồn rằng do xuất thân của anh. Nhưng em không nghĩ trưởng gia tộc Thanh Long là người nông cạn đến mức đuổi một người có năng lực đi chỉ vì người mẹ không phải chính thất. Hoặc ngay cả khi Thiên Bình ghét anh thì ông ấy cũng sẽ chẳng làm thế vì cưng chiều anh ta hơn đâu nhỉ. Có nhiều lý do để giữ anh lại hơn. Vậy lý do thực sự để một người tham vọng như ông ấy đuổi một thiên tài đi là gì?

Sự im lặng bao trùm lên ba người, đây là vấn đề mà Song Ngư cũng thắc mắc, nhưng cô không dám hỏi, vậy mà Nhân Mã lại hỏi ngang nhiên như vậy.

- Bởi vì tôi cứu Bạch Dương nên cậu nghĩ tôi là kẻ ngu ngốc dễ bắt nạt đấy à?

Vẻ mặt Bảo Bình hoàn toàn thay đổi. Song Ngư cũng phải lùi về chỗ của mình. Sát khí. Nhân Mã có thể cảm thấy nó vô cùng rõ ràng. Cậu cũng biết mình những điều mình vừa nói ra đã vượt quá ranh giới cho phép, thậm chí đụng đến lòng tự trọng của đối phương.

Khi nhận ra phía trước là đầm lầy thì phải lùi lại trước khi lún sâu hơn.

- Xin lỗi. Em hoàn toàn không có ý coi thường anh. Trao đổi mà, anh không nói thì thôi, em cũng vậy.

- Nếu tôi biết được cậu đào bới thông tin về chuyện này một lần nữa, tôi sẽ không cho cậu được chết tốt đâu.

Ánh mắt nhìn Nhân Mã như muốn xé toạc cơ thể cậu. Nếu không phải đang trong cuộc họp, cậu thực sự tin rằng Bảo Bình sẽ giết chết mình. Quả nhiên Nhân Mã đã chọn đúng thời điểm thắc mắc để giữ được cái mạng này.

- Em biết rồi. Anh với Thiên Bình thực sự chảy chung dòng máu nhỉ, ánh mắt gây sát thương cho tâm hồn đó đúng là chẳng khác gì nhau.

Nhân Mã quay mặt đi, Bảo Bình cũng vậy, hai người không nói thêm bất cứ điều gì.

"Càng tỏ thái độ căng thẳng như vậy càng khiến người ta tò mò đấy." - Từ phía mà Bảo Bình không thể thấy, Nhân Mã lè lưỡi, cậu quyết định cho chuyện của Bảo Bình vào danh sách "Top những điều phải khám phá cho bằng được".

Mười phút ngắn ngủi đã trôi qua.

- Vậy chúng ta sẽ chuyển sang vấn đề thứ hai, việc một dân thường đã biết về thợ săn.

Giọng nói rè rè phát qua loa truyền đến tai Bạch Dương. Chỉ vài phút trước cậu còn cảm thấy nhẹ lòng khi tụi Bảo Bình không bị phạt, thì khi nghe nhắc đến mình, tâm trạng đó đã hoàn toàn tan biến.

- Mọi người có đề xuất gì không?

- Chẳng phải cứ thủ tiêu đi sao? Tên này đã biết bí mật của chúng ta, ai biết hắn sẽ đi ba hoa ở nơi nào chứ?

Giọng nói phát ra từ phía đối diện, Bạch Dương khẽ ngước lên. Mái tóc dài được buộc gọn, ánh mắt còn chẳng thèm nhìn xuống cậu, là người mà ban nãy Nhân Mã gọi là Thiên Yết.

- Nếu chuyện này đến tai quân đội hay chính phủ thì chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn rồi.

Song Tử đặt bàn tay lên cằm, giọng nói vui vẻ không khác gì với lời chào hỏi Bạch Dương tại bãi đất trống, nhưng thái độ thì chắc chắn là ngược lại. Chỉ với câu nói đó, Bạch Dương đã biết rằng con bé nghiêng về phía của Thiên Yết.

- Chuyện đó cũng khó nói, ai mà tin câu chuyện về ma sói do một học sinh kể chứ, cùng lắm cậu ta sẽ bị coi là kẻ điên và bị cười nhạo trên các trang mạng.

Người đầu tiên lên tiếng bênh vực Bạch Dương là Ma Kết. Tuy nhiên, cán cân vẫn đang nghiêng về phía "giết"

- Bố anh ấy là quân nhân đó.

Giọng Nhân Mã vang lên. Ai cũng hiểu ý cậu ta. Bạch Dương cũng hiểu. Người ngoài có thể không tin nhưng nếu là gia đình thì sẽ có cơ hội đưa chuyện này đi xa hơn. Bạch Dương đã biết mặt mọi người ở đây, chỉ cần để lộ ra một cái tên, những thợ săn có thể sẽ gặp phiền phức. Nhưng chẳng đời nào cậu lại đi làm thế, việc phải ngồi đây chưa đủ rắc rối hay sao, ai mà muốn dính phải chuyện này một lần nữa chứ.

- Tôi với Bảo Bình là bạn, hơn nữa ba người họ đã cứu tôi, nếu chuyện này gây rắc rối cho họ thì tôi sẽ không bao giờ nói cho người khác.

Bạch Dương ngước lên, đối mặt với ánh mắt của Nhân Mã, cậu phải tự phản biện để bảo vệ chính bản thân mình.

- Hai người mới chỉ quen nhau một ngày, đâu phải tri kỉ gì.

Nhân Mã nheo mắt đáp trả Bạch Dương bằng ngôn từ sắc lạnh. Cậu không ngờ con người mà mình coi thường đó lại dám nhìn lên cao khi đang ngồi ở vị trí đó. Cậu tự hỏi nên coi điều đó là gan dạ hay là không biết thân biết phận đây.

- Tôi chẳng phải loại ngu ngốc gì, nếu nói ra thì chính tôi cũng sẽ gặp rắc rối. Chẳng phải các thợ săn sẽ truy đuổi tôi lần nữa sao? Tôi sẽ không bao giờ tiết lộ chuyện này cho ai.

- Nói mồm thì ai chả làm được.

Bạch Dương nghiến răng, cậu cảm thấy vô cùng khó chịu trước những lời của Nhân Mã. Biết là cậu ta ghét cậu, nhưng có phải dồn người ta đến đường cùng vậy không.

Cán cân lại tiếp tục nặng về bên "giết".

- Đương nhiên tôi phản đối quyết định này. Ba chúng tôi vất vả để cứu anh ta, nếu giờ anh ta chết đi thì việc chúng tôi làm sẽ trở nên vô nghĩa.

Cùng với lời nói của Kim Ngưu, đã có thêm ba người đứng về phía của Bạch Dương.

Cuộc tranh luận tiếp tục diễn ra, không thể thống nhất một ý kiến. Có người bảo giết, có người bảo cứu, kẻ lại im lặng không nói gì. Nhân Mã sau đó cũng chỉ ngồi yên quan sát mà không tiếp thêm bất cứ lời nào, thi thoảng cậu ta lại nhìn xuống Bạch Dương mà cười nhạo.

Cuộc tranh luận của các thợ săn càng lúc càng náo loạn. Bạch Dương không thể phán đoán nổi mạng của mình đang treo về bên nào nữa. Cuối cùng, Già Làng đành sử dụng quyền của mình yêu cầu mọi người trật tự.

- Các phòng họp khác cũng không thống nhất được ý kiến. Vậy bây giờ chúng ta sẽ chuyển cách khác.

- Cách khác? - Bạch Dương bỗng có dự cảm chẳng lành.

- Biểu quyết. Chúng ta sẽ bỏ phiếu. Cứu hoặc giết. Có thể bỏ phiếu trắng. Quyết định cuối cùng sẽ dựa vào số phiếu.

Đầu Bạch Dương xoay mòng mòng quanh hai từ "biểu quyết". Tồi tệ. Chuyện này quá tồi tệ rồi.

- Đừng có đùa. Sao mấy người có thể quyết định mạng người bằng phiếu bầu chứ?

- Ở đây chúng tôi vẫn thường làm vậy, bỏ phiếu khi cần quyết định một điều gì đó. Kể cả khi đó là sinh mạng hay bất cứ thứ gì.

- Mấy người điên thật rồi.

Bạch Dương nuốt nước bọt. Hết chuyện điên rồ này đến chuyện điên rồ khác kéo đến, thật chẳng còn sức mà cảm thán. Giọng nói trong loa phát ra đều đều, không có cảm xúc, nhưng ngay cả khi không dùng máy biến đổi thì có lẽ giọng nói đó cũng chẳng chứa đựng bất cứ sự cảm thông nào.

- Nếu biểu quyết thì chẳng phải sẽ bất lợi cho anh ta sao, anh ta đâu thân thiết với các thợ săn, mấy ai sẽ chấp nhận cứu chứ?

Xử Nữ lên tiếng, trước đó nó vẫn luôn im lặng. Không phải để quan sát như Nhân Mã, mà do nó thực sự không quan tâm số phận Bạch Dương có ra sao. Cuối cùng thì nó cũng đóng góp một câu, nhưng đó là điều ai cũng biết, kể cả chính Bạch Dương.

- Ta đã cho các cậu rất nhiều thời gian để tranh luận vấn đề này, chính cậu ta cũng có lí lẽ để bảo vệ chính mình. Bất lợi hay không chúng ta còn phải xem những lý do đó có thể thuyết phục được ai.

- Vậy năm phút cho mọi người suy nghĩ và bỏ phiếu nhé.

Bạch Dương nuốt nước bọt dõi theo cử chỉ và vẻ mặt từng người. Năm phút đó thực sự giống như tra tấn tinh thần người ta. Từ vị trí đó, cậu không thể biết được mọi người bình chọn điều gì, chỉ cảm giác sợi dây giữ sinh mạng mình càng ngày càng mong manh.

Một màn hình xuất hiện giữa căn phòng, trên đó hiện thông tin số phiếu.

[Phiếu cứu: 4 (Mục Sư, Phù Thủy, Thám Tử, Thợ Rèn)
Phiếu giết: 3 (Quản Ngục, Cupid, Sát Thủ)  
Phiếu trắng: 4 (Thổi Sáo, Thiện Xạ, Dược Sĩ, Xạ Thủ)     
- Đang tính toán kết hợp các phòng khác...    ]

Các con số tiếp tục tăng. Màn hình hiển thị những biệt danh nên Bạch Dương chẳng thể biết ai muốn cứu, ai muốn giết mình. Đôi mắt cậu dính chặt với màn hình, dõi theo cán cân của sinh mạng. Tốc độ nhảy số dần chậm lại, cuối cùng thì dừng hẳn. Kết quả hiển thị trên màn hình phản chiếu trong tròng mắt xanh của Bạch Dương.

[Phiếu cứu: 56. Phiếu giết: 57. Phiếu trắng: 12]

Con số 57 đó chính là kết cục của một kẻ ngoại lai.

- Vậy kết quả đã rõ rồi nhỉ?

Giọng nói ấy lại vang lên. Bạch Dương bắt đầu hiểu cảm giác căm ghét Già Làng của các thợ săn khác. Đúng là một lão lộng quyền và khó ưa, vô cùng khó ưa. Ở phía trên, Bảo Bình cũng đang cắn răng để suy nghĩ điều gì đó. Bạch Dương có thể hiểu rằng đây là tình huống mà ngay cả một thiên tài như Bảo Bình cũng không thể can thiệp.

- Khoan đã...

Giọng nói phát ra cùng lúc với Bạch Dương, cậu ngửa mặt nhìn chủ nhân của giọng nói. Kẻ đó cũng nhìn lại, nở một nụ cười xinh đẹp hoàn toàn tương xứng với khuôn mặt.

- Xin lỗi nhé, tôi quên chưa cho phiếu của mình vào hòm.

Thiên Bình giơ tấm phiếu nhỏ bằng ba ngón tay phe phẩy trước mặt. Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Nhân Mã quan sát vẻ mặt hắn, kẻ không bình thường thì quả nhiên hành động của hắn cũng không bình thường. Rõ ràng hắn cố tình để lại phiếu của mình. Theo luật thì những người để phiếu trắng sẽ không được thay đổi ý định, nhưng Thiên Bình vốn không hề bỏ phiếu trắng. Ngay từ đầu hắn ta đã cố tình không bỏ phiếu của mình.

- Đã hết giờ rồi, như vậy cũng được sao? – Ma Kết nhìn sang phía chiếc loa trên tường, vốn dĩ chẳng có ai ở đó, nhưng chiếc loa là vật duy nhất có mối liên hệ với Già Làng.

- Theo luật thì tất cả đều phải bỏ giấy vào hòm, dù là phiếu trắng. Đây là lần đầu nên ta sẽ nể mặt nhà Thanh Long mà chấp nhận. Nhưng nếu lần sau còn chuyện như vậy xảy ra, cậu sẽ bị tước quyền biểu quyết đấy, Thiên Bình.

- Rồi rồi. Tôi biết rồi.

Ma Kết đưa mắt về phía Thiên Bình. Biết là tên này điên, nhưng cậu không ngờ hắn dám lươn lẹo với cả luật làng. Thực sự là một kẻ không thể lường trước. Nhưng nếu hắn bỏ phiếu vào phút chót như này, vậy thì phiếu của hắn chắc chắn có thể thay đổi cục diện.

Khoảnh khắc Thiên Bình bỏ mảnh giấy vào chiếc khe nhỏ, con số trên màn hình nhảy lên trong một khắc.

[Phiếu cứu: 57. Phiếu giết: 57. Phiếu trắng: 11]

Số phiếu đã ngang bằng nhau. Bạch Dương một lần nữa thoát khỏi cửa tử. Có nằm mơ cậu cũng không nghĩ mình được cứu bởi Thiên Bình.

Theo luật của ngôi làng, nếu không thể quyết định qua bỏ phiếu, Già Làng sẽ là người trực tiếp đưa ra phán quyết.

- Vậy quyết định cuối cùng sẽ là của ta nhỉ?

Già Làng khẽ ho một tiếng, giọng điệu ông ta bắt đầu chuyển sang suy tư và đắn đo.

- Thực sự thì thợ săn có nhiệm vụ bảo vệ ngôi làng, vậy nên ta không muốn dân thường nào phải chết cả.

"Ông ta đang diễn kịch cái gì chứ? Rõ ràng ban nãy còn mặc kệ cái mạng của cậu ta."

Thiên Yết tặc lưỡi. Nếu đã do Già Làng quyết định thì chẳng còn liên quan đến thợ săn nữa. Hắn thật sự muốn rời khỏi cái cuộc họp phiền toái này. Lão già kia bắt họ tranh luận, rồi bỏ phiếu, chấp nhận để phiếu của Thiên Bình thay đổi kết quả, cuối cùng quyền quyết định vẫn rơi vào tay lão. Thiên Yết có cảm giác như mọi chuyện đều đã được tính toán có trình tự, và thợ săn chỉ như những quân tốt nhảy múa trên bàn cờ mà lão bày ra.

"Chắc lão già này lại bắt mình giám sát cậu ta để tiện có lý do chen chân vào gia tộc đây mà". - Thiên Yết nhắm mắt lại, hắn thật sự muốn đeo tai nghe để giọng nói quái đản kia không lọt vào tai.

- Quyết định cuối cùng đây. Ta sẽ biến cậu ta thành một thợ săn.

- Cái quái gì cơ!!!!?

Thiên Yết đứng bật dậy khỏi chiếc ghế, đôi mắt mở to ngay sau khi vừa nhắm lại chưa đến mười giây.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info