ZingTruyen.Info

[12 chòm sao] Werewolf - Săn sói

Chương 39: Nhân gian hỗn loạn

ann_home

Xử Nữ tự hỏi, địa ngục là nơi thế nào?

Có phải đó là nơi u tối, xấu xí và tàn nhẫn, là nơi đày đọa, trừng phạt và khiến con người đau khổ.

Nếu vậy nó thật chẳng khác trần gian này là bao.

Xử Nữ tự hỏi, thế gian này là nơi thế nào?

Phải chăng đó là nơi hỗn loạn, là sân khấu nơi người ta ngày ngày đóng vai một nhân vật mà ông trời sắm cho. Nơi người sống tiếp tục sống, người chết dần bị lãng quên, nơi có vô số bí mật, nơi mọi người tận tụy đuổi theo thứ gọi là "hạnh phúc".

Xử Nữ tự hỏi nó là loại người nào trong nơi đó.

Kẻ bình thường?

Kẻ cô độc?

Kẻ giả tạo?

Kẻ được yêu quý?

Hay...

Kẻ bị ruồng bỏ?

Con người là loài sinh vật luôn mưu cầu đồng minh và ham muốn hành động theo đám đông. Bởi vì đa số đều làm nên nghĩ đó là hiển nhiên, là chân lý. Đôi khi chạy theo lợi ích cá nhân cũng khiến người ta nghĩ mình đủ tốt.

Nhìn thấy người xinh đẹp hơn mình, hoàn hảo hơn mình, có được thứ bản thân không thể có liền sinh ra chán ghét.

Nhìn thấy kẻ thiếu thốn hơn mình, ngu ngốc hơn mình, luôn thui thủi trong góc liền sinh ra coi thường.

Lựa chọn ngưỡng mộ hay đố kị. Lựa chọn giúp đỡ hay xa lánh. Lựa chọn tham gia hay đứng ngoài cuộc, trở thành loại người nào là do họ.

Năm mười ba tuổi, vì Xử Nữ được chàng trai nổi tiếng nhất trường chú ý đến mà đâm ra bị mọi người căm ghét. Một nguyên do cũ rích và nông cạn.

Làm ra đủ trò ác ôn nhất chỉ để tâm trạng thoải mái, phớt lờ chỉ để trở nên vô can. Thật tầm thường và ích kỉ. Bởi vì rất nhiều người đều làm thế nên chẳng cần mảy may suy nghĩ hậu quả. Khi được hỏi thì chỉ cần bảo rằng đó là trò đùa. Ai mà nghĩ những đứa trẻ hồn nhiên ấy có thể làm ra những hành động sai trái đến vậy, ai mà nghĩ chúng chỉ cười thầm trong lòng chứ không hề hối hận. Và sau khoảng thời gian tàn nhẫn trôi qua như chẳng hề nhìn thấy những tội lỗi ấy, chúng tiếp tục sống như thể hay bàn tay mình sạch sẽ và thanh thuần lắm. Ai có thể tự nhận thức bản thân là kẻ xấu xí thế nào, độc ác ra sao. Ngày dài sau này vẫn vậy, chúng chẳng hề phải chịu trách nhiệm, vì lỗi lầm thuộc về đám đông mà cảm thấy nhẹ nhõm. Những kẻ gây chuyện, những kẻ nhắm mắt làm ngơ, những kẻ nhìn Xử Nữ đầy thương hại, những kẻ khuyên nhủ nó chuyển trường, những kẻ an ủi nó chỉ để tôn vinh bản thân, từ tận đáy lòng, nó chán ghét tất cả.

Lần đầu tiên nhìn thấy ai đó chết đi là khi Xử Nữ mười bốn tuổi. Trong kết giới, tứ chi người kia bị xé toạc ra, nước mắt chưa khô hòa lẫn với máu. Cơ thể từng là con người dần bị bóp méo, vặn vẹo. Sức sống của nhân loại quả thật đáng nể, ngay cả khi sắp đã mất đi hình hài vốn có vẫn không muốn buông tay khỏi sự sống. "Cứu tôi, cứu tôi với". Họ níu giữ và van nài. Nhưng cũng chỉ được đến vậy. Khi đó nó cảm thấy như nào nhỉ? Nó nhìn khuôn mặt kẻ xấu số kia lần cuối, trước khi hoàn toàn trở thành một phần của cát bụi. Một chút nữa thôi nó cũng sẽ bị như vậy, bởi năng lực này buộc nó phải bị giết chết. Sợ hãi sao? Không hề, đó là một cảm giác thoải mái đến lạ.

"Là do cậu ta tự làm tự chịu."

Nàng công chúa đáng thương bị phù thủy hãm hại có lẽ cũng chẳng hề vị tha. Trong một góc không ai biết, nàng ta thật sự vui vẻ khi nhìn phù thủy chết đi. Nàng vốn có thể cứu phù thủy, nhưng nàng không làm vậy.

Thật sự hài lòng khi phù thủy chết đi.

Với dáng vẻ bình thản và tâm trí nguội lạnh, công chúa lặng lẽ nhìn phù thủy từ từ chết đi.

Trước cái chết của bạn cùng lớp, nó hoàn toàn không cảm thấy đau lòng. Ai bảo cậu ta tự ý bám theo nó, rồi bị ma sói kéo vào đây. Dù con quái vật đã đổi mục tiêu khi nhìn thấy Xử Nữ. Nhưng tứ chi của cậu ta đã bị cắn nát. Cậu ta đơn giản là sẽ chết vì mất máu. Và vì thế, sự tồn tại của cậu ta không hề biến mất trong kí ức của bất kì ai, cũng chỉ có một người duy nhất biết về khoảnh khắc cuối cùng này.

Nhẹ nhõm làm sao, khi nghĩ đến việc sáng mai đi học, không còn nghe thấy âm thanh chửi bới từ cậu ta nữa. Một phần suy nghĩ của Xử Nữ biết ơn con ma sói, vì đã giúp mình dọn dẹp vài thứ không vừa mắt.

Sau ngày đó, kẻ chủ mưu bắt nạt biến mất. Dù bị cô lập nhưng thời gian ở trường của Xử Nữ đã thực sự yên ổn.

Dẫu vậy, nó vẫn không cảm thấy vui vẻ, thế giới này trong mắt nó vẫn trống rỗng và nhạt nhòa.

Địa ngục là nơi nó không muốn đến, trần gian là nơi nó không muốn ở lại.

Xử Nữ tự hỏi, ở đâu mới có thể an nhiên?

◇◇◇

"Anh sẽ bảo vệ em. Anh nhất định sẽ bảo vệ em."

Đó là lần đầu tiên Xử Nữ nghe được những lời như vậy, cảm giác kì lạ như nhận được một món đồ xa xỉ. Vốn dĩ năng lực này đâu cần đến ai đó phải bảo vệ nó. Hơn nữa, những kẻ trước kia nó từng gặp, cả thầy cô hay mấy đứa học cùng lớp đều luôn mong mỏi nó chết nhanh hơn một chút.

Vậy mà người đó lại nói rằng sẽ bảo vệ nó.

Đó là điều ngớ ngẩn mà cũng ấm áp nhất nó nghe được trong thế giới lạnh như băng này.

Khi tỉnh lại, Xử Nữ thấy mình đang nằm trong phòng khách sạn. Vết thương được băng bó lại, dù đó là việc không cần thiết. Lần chết đầu tiên sẽ hơi tốn thời gian phục hồi, nhưng ba lần còn lại sẽ rất nhanh. Vì thế nó không rõ bao lâu đã trôi qua.

- Ma Kết.

Người ngủ gục bên cạnh chiếc giường là Ma Kết. Xung quanh căn phòng bố trí nhiều loại bẫy, có lẽ cậu làm vậy để ngăn sự tấn công từ bên ngoài. Bên cạnh giường còn có đồ ăn nhẹ. Nó nghĩ người này chắc chắn có vấn đề rồi mới đi chuẩn bị đồ ăn trong cái hoàn cảnh như vậy. Chỉ là, nó không hiểu sao trái tim này lại cảm thấy dễ chịu lạ thường.

- Này, anh nghĩ gì mà trang trí cái phòng dễ sợ như này hả? Làm sao mà ăn ngon miệng được.

Xử Nữ cố tình nói to một chút, để cậu ta tự tỉnh dậy, không thì nó sẽ khó xử lắm.

"Mà sao mình lại thấy khó xử nhỉ? Không. Làm gì có gì phải khó xử chứ? Phải rồi, cứ gọi anh ấy dậy như bình thường là được."

Nó điều chỉnh âm lượng giọng nói lại một chút.

- Này, Ma Kết, dậy đi, sắp sáng rồi.

"Ôi trời, ngủ ngon vậy hả."

- Này, đồ sâu ngủ, dậy mau.

...

Trong căn phòng kín, Xử Nữ chỉ nghe độc tiếng nói của bản thân va vào bốn bức tường rồi vang lại.

- Ma Kết...?

Nó đưa tay chạm vào Ma Kết, cậu không phản hồi lại. Nó lay bờ vai ấy, và rồi, cơ thể người đó đổ xuống sàn lát đá hoa lam.

- Ma Kết!

Xử Nữ bật dậy khỏi chiếc giường. Máu? Nó đưa tay chạm vào dấu vết bị siết trên cổ của cậu. Máu tiếp tục chảy, cùng với thứ dịch đặc màu đen kì lạ đang gặm nhấm dần từng chút, từng chút một hơi thở của cậu. Người Ma Kết và Xử Nữ gặp là Lucifer, sẽ không có chuyện gã bỏ đi nếu chưa giết được kẻ đã làm hỏng đôi chân của gã. Vậy nên gã để lại cho cậu một cái chết từ từ. Ma Kết đã tự rạch đi những phần da bị chất dịch đó bám vào, để ngăn nó lan rộng, nhưng việc xóa sạch là không thể. Việc tạo ra những cạm bẫy này, tất cả là để bảo vệ Xử Nữ. Cậu biết sớm hay muộn thì mình cũng sẽ chết, những thứ đen kịt kia sẽ sớm lan vào động mạch.

- Không! Ma Kết, tỉnh lại đi!

Xử Nữ rút đống giấy ăn trên bàn, vụng về lau đi thứ vật chất màu đen đó, nhưng rồi từ vết hằn trên da, chúng lại tiếp tục được sinh ra.

- Không thể nào...

*ĐOÀNGGG*

Tiếng nổ lớn phát ra ở khu rừng phía tây khách sạn, sau đó tiếp tục kéo dài nối tiếp nhau, cùng lúc khi đám dịch ăn mòn bỗng dưng biến mất. Tiếc rằng, nó chỉ gói gọn trong vài phút.

- Cái này, chẳng lẽ có liên kết với vật chủ nào đó.

Có lẽ kẻ đó vừa bị thương, nên những thứ này bị ngắt kết nối với gã. Giống việc điều khiển từ xa. Đó là điều hữu ích nhất mà Xử Nữ có thể nghĩ được với trí thông minh có giới hạn của mình. Chỉ cần giết kẻ đó là được. Gã giết nó một lần rồi, chỉ cần chịu thêm ba lần nữa, nó có thể trả cái chết lại cho gã.

- Có đáng không?

Suy nghĩ của Xử Nữ chợt dừng lại.

- Vốn dĩ ngươi chỉ dùng năng lực này vào việc đi săn, chưa từng dùng cho mục đích khác. Tại sao phải chịu tổn thương để cứu một người ngoài.

Những thanh âm kì lạ văng vẳng bên tai, cùng vô số gương mặt mà nó không nhớ rõ. Xử Nữ ôm lấy thái dương, khẽ lảo đảo. Là tác dụng phụ của việc phải chết đi sống lại, khiến nó dễ dàng gặp phải ảo giác về tâm lý.

- Ngươi đã nhìn bạn cùng lớp chết đi mà không dao động, thậm chí vui vẻ. Ngươi không phải người tốt, ngươi biết rõ mà. Lý do gì khiến ngươi muốn cứu người này, sau tất cả, mọi người đều sẽ ruồng bỏ ngươi. Bạn bè từng thân thiết quay lưng lại, bố mẹ bỏ đi. Vậy nên, người kia chắc chắn cũng sẽ như vậy.

- Không. Không. Im đi.

Xử Nữ lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng đẩy mọi lời phán xét ra xa mình.

- Trong đêm Huyết Nguyệt cũng vậy còn gì? Ngươi đã chọn không cứu ai cả. Ngươi không dùng năng lực để giết ma sói, nên tất cả mới phải lao vào nguy hiểm. Vì dù họ chết thì ngươi vẫn có thể sống sót, đúng không?

- Không phải. Ngươi thì biết gì chứ?

- Không biết? Sai rồi Xử Nữ à. Ta biết hết, biết rất rõ, vì ta chính là ngươi.

Xử Nữ trượt chân ngã khuỵu xuống, va vào mặt bàn bằng gỗ bên cạnh. Nó hiểu chứ, nó hiểu bản thân là kẻ vô tâm đến mức nào, ẩn sau dáng vẻ xinh đẹp đó cũng chỉ là một con người, không phải thiên sứ. Thực sự thì nó luôn coi thường cuộc sống. Cả thế giới có bị diệt vong cũng chả sao cả, người khác đau khổ cũng chả sao cả. Sự sống khiến nó phát ốm. Trường lớp khiến nó phát ốm. Nụ cười giả tạo, ánh nhìn khinh bỉ, ngôn từ của nhân loại, suy nghĩ độc đoán, tất cả đều khiến nó phát ốm. Nó đã trải qua cái chết vô số lần, bởi vậy phần nào trong nó luôn dửng dưng khi chứng kiến một sinh mạng sắp mất đi. Vậy mà từ bao giờ nó lại quan tâm đến việc cứu sống một ai đó đến nhường này? Liệu có cần thiết để cứu người này không? Thế giới của nó có gì thay đổi hay không?

Gió thổi vào qua khe cửa hẹp. Một mảnh giấy bay lên rồi nhẹ nhàng rơi xuống, lọt vào mắt nó.

- Ngươi, vì sao muốn cứu người con trai này?

"Vì sao mình muốn cứu anh ấy?"

Nó nhặt mảnh giấy lên, lướt qua những nét chữ quen thuộc.

[Này, dậy rồi thì ăn uống đàng hoàng đi nhé. Tìm cách liên lạc với nhóm Bảo Bình. Anh không có tin Mục Sư lắm đâu, cậu ta có gì đó rất mờ ám. Nhưng tên ngốc Bạch Dương và Song Ngư chắc chắn sẽ giúp đỡ em. Họ là người tốt. Với cả học hành cho cẩn thận thận vào, đừng có để trượt môn nữa đấy.]

- Gì chứ?

Nước mắt rơi xuống, rất nhiều nước mắt rơi xuống.

- Làm sao em qua môn nếu anh không kèm cho em hả? Đòi hỏi cao quá đấy.

Vì sao nó muốn cứu người con trai này? Liệu có cần thiết để cứu người này? Thế giới của nó có gì thay đổi nếu người này được cứu sống hay không?

Không. Thế giới vốn đã thay đổi kể từ khi anh ấy bước vào rồi.

Bên cạnh người con trai này là khoảng thời gian mà nó thực sự thảnh thơi, thực sự an tâm.

Thế giới này đơn điệu và nhàm chán. Người ta cứ sống cho đến ngày chết đi, chịu đựng hết lần này đến lần khác. Và dù điều đó khiến mọi người chán ghét đi nữa, thì miễn là có một cơ hội để nắm lấy hạnh phúc, họ sẽ không từ bỏ. Nếu như sau này bị tổn thương, rồi hối hận vì ngày hôm nay, thì cũng được thôi. Bởi đó chính là bản chất của cuộc sống. Không tồn tại một cuộc đời không có nỗi hối hận.

Nó đặt bàn tay mình lên tay Ma Kết.

- Chờ em.

Xử Nữ rời khỏi phòng, xỏ chân vào đôi giày cũ. Nó leo lên tầng thượng khách sạn, băng qua vô số khe hẹp giữa những tòa nhà, cứ vậy, nó chạy thật nhanh về phía khu rừng.

***

- Anh nói chúng ta cứ kệ cho Xử Nữ thích làm gì thì làm?

Nhân Mã không thể tin nổi những gì mình vừa nghe từ Thiên Bình. Ba người họ đánh thừa sống thiếu chết còn không được, vậy mà giờ hắn bảo đặt hết lên vai một cô bé.

- Cậu biết nhiều thông tin lắm mà, vậy mà chưa nghe đến danh tiếng Sát Thủ à?

- Nghe thì có, nhưng không rõ chi tiết, con bé đó giấu kĩ lắm mà.

- Lucifer đã phạm sai lầm. Cách duy nhất để chiến thắng Sát Thủ là không làm gì cả.

- Không làm gì? - Cự Giải nghiêng đầu khó hiểu.

- Biết vậy là được.

Thiên Bình ngả lưng về sau. Hắn đã được nghe người đó kể về năng lực của Xử Nữ, sau đêm Huyết Nguyệt. Năng lực của Sát Thủ chỉ có thể kích hoạt sau bốn cái chết được gây ra bởi cùng một đối tượng. Mỗi ngày chỉ dùng được một lần. Trước khi bị giết nó là đứa vô năng, và sau khi giết kẻ địch nó lại trở về làm đứa vô năng. Thứ năng lực ấy chỉ hiệu quả trong trận chiến 1:1. Và nếu đối thủ là kẻ khôn ngoan thì càng khó mà áp dụng. Đó là một năng lực đáng sợ, nhưng không hẳn là năng lực mạnh.

Lucifer đã giết Xử Nữ ba lần rồi. Và gã không thể nào đoán ra cách năng lực phức tạp này vận hành với chừng đó thông tin và thời gian. Với tính cách đó của mình, gã sẽ tiếp tục tấn công rồi tự chuốc lấy thất bại.

- Mày là con bé ở khách sạn?

Lucifer không thể nhìn, gã chỉ phỏng đoán theo giọng nói và tiếng bước chân. Gã chắc chắn đã giết nó, không thậm chí vừa mới tiếp tục giết nó. Nhưng nó không chết ngay cả khi đã bị giết.

- Không lý nào lại có năng lực bất tử.

Bắc Miện chưa từng nói với gã rằng có thứ năng lực nào như thế.

- Bắc Miện, có câu hỏi đây, nghe rõ không?

*Rè rè*

Tai nghe truyền phát tín hiệu không trả lại bất cứ hồi âm nào cho Lucifer. Những vết thương và sự đau đớn thể xác khiến cho ngay cả một kẻ ngạo ngược như gã cũng phải mất bình tĩnh. Gã cắn đôi môi đến nứt tạc, đầu lưỡi chạm tới vị tanh mặn cũng không màng, gã ngán ngẩm chuyển số.

- Viện trưởng. Có nghe thấy không?

*Rè rè*

Lại một lần nữa không có hồi âm.

- Vô dụng. Tất cả đều vô dụng.

Chiếc tai nghe vô tội bị vứt xuống đất vỡ tan tành. Lucifer siết chặt tay thành nắm đấm. Gã chưa từng nghĩ việc không thể nhìn thấy gì lại khó khăn đến vậy. Kể cả khi thính giác có thể thay thế, đôi mắt vẫn thực sự quan trọng. Đồng bọn cùng lúc đều mất liên lạc. Tất cả mọi thứ đang chệch khỏi kế hoạch của gã, không một việc gì thuận lợi.

Bởi vì mày là đồ thảm hại, Lucifer.

- Không, sai rồi, chúng mày mới thảm hại.

Gã gào lên phủ nhận những lời nói vọng tới từ mọi phương hướng. Tiếc thay, âm thanh ấy vẫn lặp đi lặp lại đến nhức nhối. Mũi tên của Nhân Mã không chỉ cướp đi đôi mắt. Nó đã đâm xuống theo phương thẳng đứng, đi sâu vào trong, đồng nghĩa gây tác động vào não bộ, tất nhiên là theo chiều hướng xấu.

- Chúng mày sai hết rồi.

Lucifer không còn nhìn thấy thế giới nữa, và ngay cả thế giới bên trong gã cũng bắt đầu bị phá bỏ. Như thể ranh giới giữa mộng và thực đã biến mất, gã không thể phân biệt được nữa.

Xử Nữ cảm thấy hình ảnh đó của Lucifer như trùng khớp với hình ảnh bản thân vừa nãy. Chỉ khác là nó có lý do giữ cho thế giới của mình không vỡ thành trăm mảnh. Nó nhìn gã. Đôi mắt đã không còn ánh sáng, khuôn mặt chằng chịt sẹo, chẳng còn rõ dung nhan, đôi chân giả méo mó, một cánh tay gãy nát vì đạn nổ, toàn thân phủ máu.

- Tại sao phải làm đến mức đó?

Nó nói ra điều nằm ngoài dự định của chính mình.

- Lý do? Thế giới luôn chà đạp lên kẻ yếu. Những kẻ bị giết đều là kẻ yếu. Lý do một kẻ yếu đuối chết đi là vì chúng yếu đuối. Sao mày lại hỏi tao?

Trái tim Xử Nữ tưởng như ngừng đập vì những lời lẽ cay nghiệt ấy. Một khối đen ngòm lao đến, chém ngang cánh tay phải của nó. Nó thấy khóe mắt mình xót xa như bị ai đó rắc muối tiêu. Máu rơi xuống cùng nước mắt. Gương mặt của người bạn cùng lớp đã chết bỗng hiện về, giây phút cuối cùng của cậu ấy. Nó nhớ về ngày hôm đó của nó, và cả những ngày sau đó.

Nhân Mã đã đúng, kẻ như Lucifer vĩnh viễn không bao giờ có thể hối hận về những tội lỗi của mình. Thậm chí, gã còn không thể nhận thức được nó. Một kẻ chỉ luôn hành động dựa vào cảm xúc.

Là tự gã đẩy bản thân đến bước đường cùng này.

- Lucifer, tôi mong rằng nếu địa ngục có thật, nơi đó sẽ khiến anh nhận ra sai lầm của mình.

Đó là những lời cuối cùng của Xử Nữ trước cái chết thứ tư.

Và rồi, đến lượt gã.

***

- Kết thúc rồi sao?

Cự Giải đứng dậy, giữa khung cảnh đổ nát, hoang tàn. Trong khoảnh khắc hồi sinh cuối cùng của Xử Nữ, họ không kịp nhìn thấy bất cứ điều gì. Chỉ có một tia chớp lóe lên đến chói mắt, và một phút sau, Lucifer đã chết. Cảm giác không hề thoải mái chút nào. Không phải vì họ không thể tự tay giết gã. Chỉ là đối với gã, việc bị giết bởi bất cứ ai đều như nhau, gã vĩnh viễn không bao giờ hiểu được về cái chết. Giá như có ai dạy cho gã về điều đó sớm hơn, sớm hơn một chút trước khi ác quỷ hoàn toàn thao túng linh hồn gã.

Thợ săn ngăn ma sói giết người, nhưng vốn dĩ con người đã luôn làm hại lẫn nhau. Họ vì sự sống mà phạm đến một sự sống. Đây không phải bi kịch của bất kì ai, đây là bi kịch của cả thế giới này.

- Cự Giải, vết thương của cậu không sao chứ?

Nhân Mã nắm lấy bàn tay Cự Giải. Cô không nói gì, cho đến khi nước mắt nóng hổi tràn khắp gương mặt lấm lem.

- Sao... Sao vậy. Đau lắm hả?

Cô không thể ngừng khóc được.

- Ừ. Đau lắm. Tên khốn, cậu định chết một mình à? Tại sao cậu lại làm vậy với tớ? Đồ tệ bạc, dối trá, hai mặt.

Cự Giải dùng nắm đấm đập vô số lần vào vai cậu. Đôi tay ấy yếu ớt đến mức cậu không thể cảm thấy đau.

- Tớ xin lỗi.

- Cậu nói điều đó bao nhiêu lần rồi hả?

Bàn tay Cự Giải túm lấy cổ áo cậu, gục mặt vào lồng ngực đó, lặng nghe tiếng tim đập. Nước mắt ngấm vào vải cotton sẫm màu, vốn đã bị vấy bẩn vì trận chiến. Nhân Mã không nói gì, dịu dàng ôm lấy cô, ôm lấy tất cả cảm xúc của cô lúc này.

- Cự Giải, tớ...

- Alo, rất xin lỗi vì phá đám, nhưng chị phải đi cứu người ngay Dược Sĩ.

Cự Giải và Nhân Mã bối rối tách nhau ra ngay tức khắc. Mất kiểm soát cảm xúc thật sự nguy hiểm. Họ đã quên mất Xử Nữ đang ở đây.

- Này đôi uyên ương các người nên nhớ là hội trưởng đáng kính của các người chỉ còn một chân thôi nhé, định vứt tôi ở dưới này luôn à.

- A, đúng rồi, quên béng mất Thiên Bình.

Nhân Mã tặc lưỡi, trong sinh tử thì thật sự "tâm đầu ý hợp". Nhưng lúc này cậu lại rất muốn vứt luôn tên điên có ý định chết trùm này ở đây.

- Không còn thời gian đâu, kệ anh ta đi. - Xử Nữ gấp rút kéo tay Cự Giải.

- Lúc em đến đây, bìa rừng có cái xe nào không?

- Hình như có một xe tải chở hàng. Chị định làm gì?

- Tốt rồi. Mượn tạm thôi. Cậu kéo hội trưởng lên đi, tớ sẽ đi lấy xe.

Cự Giải nháy mắt với Nhân Mã. Đó là biểu cảm nhẹ nhõm nhất cô có thể thể hiện ra. Cô quay lại nhìn Lucifer lần cuối. Kẻ đã chết trong kết giới, nếu không được mang ra khỏi đây sẽ mãi mãi kẹt lại ở nơi này. Nhưng với gã, có lẽ dù trở ra ngoài cũng không có một nơi để trở về, không có một ai chờ đợi. Gã căm ghét và khinh thường thế giới ngoài kia, nếu vậy, ở lại đây cũng chẳng khác là bao.

- Chị biết lái xe à?

Xử Nữ đuổi theo bước chân Cự Giải. Trên cơ thể nó không có lấy một vết thương. Làn da trắng ngần vẫn lành lặn đến mức rùng mình.

- Em có sợ không? Khi cái chết đến ấy.

Nó tròn mắt ngạc nhiên trước câu hỏi đó. Nhưng rồi nó bật cười, mái tóc buông xõa bay nhẹ, lộng lẫy hơn cả một đóa hoa. Thậm chí một cô gái như Cự Giải cũng không thể rời mắt khỏi vẻ đẹp ấy.

- Sợ chứ. Nhưng chị nghĩ điều gì khiến người ta vượt qua cả nỗi sợ cái chết? Chính là nỗi sợ sự sống. Sợ cuộc đời vùi dập, sợ mất đi điều quan trọng. hoặc là khi quá đau khổ rồi, tất cả cảm xúc ấy đều thuộc về sự sống.

Cô nghĩ là mình có thể hiểu điều nó nói, theo nhiều cách. Con bé này chín chắn hơn những gì nó thể hiện ra rất nhiều.

- À, chưa trả lời câu hỏi của em nhỉ, chị không biết lái xe đâu.

- Đùa đấy à?

- Không, chị từng học lý thuyết, và trí nhớ của chị rất tốt nên chị nghĩ là ổn thôi.

- Hả!?

Xử Nữ cằn nhằn vài điều gì đó. Nhưng nó vẫn tiếp tục bước đi bên cạnh cô. Cự Giải nhìn lên bầu trời, nơi vô số vì sao tỏa sáng. Chúng tồn tại với số phận của riêng chúng. Cho tới ngày bị phân rã làm hàng ngàn hạt bụi, hoặc cho tới ngày vũ trụ kết thúc, chúng sẽ tiếp tục tỏa sáng.

Con đường nhựa trải dài trước mắt cô.

Ngoài kia, thời gian vẫn trôi qua đều đặn.

Vì con người đang sống.

***

Ai đó đang nói chuyện.

Hai người đàn ông. Hai người bạn. Hai đối thủ. Hai bờ chiến tuyến.

Lúc này, họ chỉ đơn giản là những người quen cũ.

- Lý do suốt ba năm Lucifer không tìm ra Nhân Mã là vì ông đã chặn đi mọi luồng thông tin nhỉ?

Viện trưởng nhìn người đàn ông mũ rơm đang ngồi vắt vẻo trên cột đèn giao thông giữa ngã tư đường. Ông rút trong túi ra chiếc bật lửa, châm tẩu thuốc rít một hơi dài. Khói nhả ra như nỗi ưu phiền, lờ mờ tan nhanh vào không khí.

- Đúng là không gì qua mắt được ông, Lạp Hộ. Tôi cũng chỉ nhúng tay ba phần, bảy phần còn lại đều do cậu nhóc tự lực cánh sinh.

Viện trưởng thở đều trong khi dùng con ngươi quan sát khu rừng. Ông nheo mắt, khiến cho những nếp nhăn ở hai bên chân mày lộ rõ hơn bao giờ hết. Thật khó để định nghĩa một cuộc đời chỉ bằng ánh mắt. Nhưng nếu nhìn vào mắt ông, ta sẽ thấy cả một cuộc đời dữ dội.

- Không nghe điện thoại cũng được sao? Lucifer gọi đúng chứ? Ông đưa đám trẻ này vào kết giới, chỉ vì muốn lợi dụng năng lực của Sát Thủ giết chết cậu ta. Hơn nữa, còn khiến cho những việc ông luôn che giấu bị phát giác, có cần làm vậy không? Những đứa trẻ đó cũng đã gặp nguy hiểm.

- Ông vẫn không bỏ được tính hay càu nhàu nhỉ...

Viện trưởng chép miệng, ông tỏ ra chán chường. Nhưng ông không phản biện lại bất cứ điều gì. Ông suy nghĩ, ông thở dài, và rồi ông tiếp tục nói.

- Lucifer, khi tôi tìm thấy, cậu bé vốn đã trở thành một con quái vật. Nó hành động quá mức cảm tính và ác độc. Tôi giữ nó bên mình vừa muốn bảo vệ nó, vừa muốn ngăn nó giết hại quá nhiều người.

Đó là giọng nói dịu dàng, nhưng cũng đầy chua chát.

- Cuối cùng ông thất bại.

- Phải. - Viện trưởng chớp mắt một cách nặng nề - Nó đã đi quá xa để quay lại từ đầu.

- Và ông vứt bỏ đứa trẻ ấy?

Vứt bỏ à? Viện trưởng nghĩ dùng từ đó thì không hợp lắm, nhưng bản chất thì đúng là vậy.

- Đôi khi, cách duy nhất để giải thoát cho một con quái vật là giết chết nó.

Người đàn ông mũ rơm - tên gọi là Lạp Hộ đung đưa cơ thể. Thật kì lạ khi ông ngồi khoanh chân trên độc một cột đèn mà không hề ngã. Ông không phán xét, cũng không chỉ trích. Ông đảo mắt, nhìn bao quát xung quanh, nơi dãy phố cháy rụi, và khói đang bốc mùi khó chịu.

Ông nghe tiếng xe chạy từ một nơi xa, gần khu rừng. Ông ngửi thấy mùi biển mặn, in dấu trong vạn vật nơi đây. Ông cảm thấy sức mạnh của "Lửa", thứ thợ săn cho là vĩ đại hơn mọi điều.

Ông nhìn người bạn già của mình, kẻ đã bước đi trên con đường sai trái, dẫn dắt đám trẻ làm điều sai trái. Dẫu cho có thực sự quan tâm đám trẻ đó, ông ta vẫn là một người tồi tệ.

- Ông sẽ chịu hình phạt, lần này đó là điều chắc chắn. Nhưng đám trẻ còn lại thì sao?

- Chúng sẽ phải tự bước đi. Tôi sẽ ra tự thú, đoạn ghi âm của Nhân Mã cũng không đề cập rõ ràng đến lũ trẻ. Thằng nhóc đó đã cho tôi thấy kể cả khi không có cô nhi viện này, nó vẫn có thể tồn tại. Và...tôi đã sai.

Viện trưởng đặt chiếc tẩu xuống mặt đất, ông sẽ để nó tại nơi này, vĩnh viễn, cùng những người đã chết.

- Còn ông thì sao Lạp Hộ? Tôi tưởng ông định trốn biệt tăm cả đời.

- Phải rồi. Tôi muốn thoát khỏi số phận, nên đã hèn hạ trốn đi thật xa, bỏ cả đứa con duy nhất của mình. Nhưng rồi tôi nhận ra là chính cái hành động muốn thoát khỏi nó cũng là một phần của vận mệnh khổng lồ. Chúng ta đã quá già cả, chúng ta không còn đủ thời gian. Nhưng những đứa trẻ ấy thì khác, chúng có thể chạm tới điểm cuối của thiên mệnh. Vậy nên, tôi nghĩ rằng mình nên giúp chúng đi vài bước.

Chiếc mũ rơm bị gió thổi bay, lộ ra mái tóc màu xám tro. Lạp Hộ nhìn theo chiếc mũ của mình, tự hỏi nó sẽ bị cuốn tới một nơi như nào.

- Đó là lý do ông bảo tôi dẫn Bắc Miện theo à? Vài năm trước ông mang con bé đến chỗ tôi, còn tưởng nó sẽ thoát rồi cơ.

- Chúng cần phải gặp nhau, cuộc gặp gỡ giữa chúng là cần thiết, là một nút thắt quan trọng. 

Viện trưởng không hỏi thêm bất cứ điều gì. Không phải vì ông đã biết, mà vì ông cảm thấy mình không cần biết thêm gì cả. Đôi giày da của ông nhấc lên khỏi mặt đất, chầm chậm tiến về phía trước.

- Mong đó sẽ là một kết cục tốt.

- Bảo trọng nhé. Bạn già.

Ông nghe tiếng chào. Nhưng ông không dừng lại. Chỉ có bàn tay giơ cao lên trước. Bàn tay già nua, in đầy dấu vết của cuộc sống.

- Bảo trọng.

Lạp Hộ dõi theo bóng lưng của người bạn cũ, cho tới khi nó hoàn toàn biến mất vào khoảng không xa vời.

Ông ngân nga theo nhịp biển cả. Nơi sóng vỗ một cách vô tình, êm đềm và thận trọng.

- Cuối cùng cũng đã gặp nhau rồi.

Bánh răng vận mệnh vang lên âm thanh lách cách.

- VẬT TẾ và VẬT CHỨA.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info